Tái Sinh Với Hệ Thống Mạnh Nhất
Chapter 1. Anh Đi Trước... Đừng Nhớ Anh Nhé

Gửi Người Định Mệnh may mắn tìm thấy lá thư của tôi.

Bảy trăm năm mươi hai triệu sáu trăm bốn mươi tám nghìn nhịp tim.

Đó là số lần trái tim tôi đập trong cơ thể mình, trước khi tôi ra đi. Tôi, một người đã sống một cuộc đời đau khổ nhưng hạnh phúc, đã có nhiều điều hối tiếc và trong số những điều hối tiếc nhất, đó là đã chết… một trai tân!

Ừm hứm! Đừng nhìn tôi với ánh mắt đầy chế giễu và khinh thường, vì tôi chắc chắn rằng bạn, vâng bạn! Người đang đọc cái này bây giờ cũng vậy. Cả hai chúng ta đều là trai tân!

Gì? Bạn không phải là một trai tân? Trong trường hợp đó thì F*ck bạn! Làm sao bạn dám đọc cái này?! Bạn không biết cảm giác của chúng tôi, những chàng trai đẹp trai đáng thương và đã chết, những người thậm chí chưa bao giờ có cơ hội hẹn hò với một cô gái?

Bạn không biết nỗi đau của chúng tôi? Những ngày vô tận của chúng tôi bị mắc kẹt trong phòng tắm khi tập thể dục bằng một tay?

Chậc chậc, đồ con lợn vô văn hóa. Xấu hổ về bạn thật đấy anh bạn à.

Đồ cặn bã, không hiểu được tầm quan trọng của tình huynh đệ. Tôi hy vọng PP của bạn sẽ không bao giờ ngẩng cao đầu nữa! Hãy xem nếu bạn vẫn nổi tiếng sau đó!

Tôi đã ở đâu? Oh yeah, tôi đã chết như một trai tân. Tuy nhiên, trước khi chết, tôi đã nhận được nụ hôn đầu tiên và cũng là nụ hôn cuối cùng từ một cô gái xinh đẹp, người được mệnh danh là mỹ nhân số một trong toàn học viện.

Trời ạ ~ môi cô ấy mềm đến nỗi tôi có cảm giác như mình đang ở trên chín tầng mây.

Giá như lũ con trai trong trường nhìn thấy khoảnh khắc đó, dám cá là chúng nó sẽ cắn tay vì ghen tị. Tôi chắc chắn rằng tất cả những người ngưỡng mộ cô ấy sẽ cùng nhau giết tôi.

Đùa chút thôi, bởi vì khi ai đó tìm thấy bức thư này, thì tôi đã chết từ lâu rồi! hahaha!

Tôi rời khỏi thế giới này với nhiều tiếc nuối, nhưng có một điều tôi không hối hận, đó là đã trao trái tim mình cho cô ấy. Mặc dù cô ấy chỉ mới là bạn gái của tôi trong vài giờ, nhưng quãng thời gian đó là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi cầu nguyện rằng cô ấy sẽ sống hết mình. Không chỉ vì cô ấy, mà còn vì chính tôi.

Gửi đến bạn, người hiện đang đọc lá thư này, tôi chúc bạn một ngày tốt lành. Tôi không biết bạn là ai, bạn đến từ đâu, hay bạn đang trải qua những gì. Tuy nhiên, hãy để tôi nói với bạn một điều.

Hãy sống hết mình, và sống không hối tiếc. Vì có nhiều người giống như tôi, những người sẽ không thể nhìn thấy bình minh của ngày mai khi chúng ta nhắm mắt lại đêm nay. Trước đây tôi chưa bao giờ quan tâm đến thế giới, nhưng khi tôi nhìn thấy ánh hoàng hôn cuối cùng của cuộc đời mình, tôi nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tươi đẹp.

Đừng như tôi.

Đừng lãng phí cuộc sống của bạn.

Hãy trân trọng từng khoảnh khắc, như thể đó là lần cuối cùng của bạn.

Và trước khi kết thúc bức thư này, cho phép tôi đưa ra lời khuyên cuối cùng cho bạn.

Luôn mang theo khăn giấy bên mình mọi lúc mọi nơi.

William.

Cậu bé đã chết để những người khác có thể sống.

Tái bút.

Trong một cơ hội nhỏ rằng em là người đã tìm thấy bức thư này. Xin vui lòng, bỏ qua nửa đầu và nửa sau của những gì em đã đọc. Anh chỉ nói đùa thôi! Đừng coi trọng lời nói của anh.

Nếu Định mệnh muốn vậy thì con đường của chúng ta nhất định sẽ lại giao nhau. Anh ước rằng, lần sau gặp nhau, chúng ta sẽ có thể hoàn thành công việc còn dang dở của mình. Anh hứa rằng khi thời điểm đó đến, anh sẽ không bao giờ để em đi.

Vậy thì, anh đi trước đây… Đừng nhớ anh nhiều quá nhé, được không? Ngoài ra, em không được phép đi theo anh ngay lúc này! Bởi vì nếu em làm thế, anh sẽ thực sự buồn. Hãy chăm sóc các em nhỏ của anh trong trại trẻ mồ côi.

Hẹn gặp lại, Belle.

Một giọt nước mắt rơi xuống, nối tiếp giọt khác. Chẳng mấy chốc, lá thư viết tay ướt đẫm nước mắt. Tầm nhìn của Belle mờ đi khi nước mắt rơi như mưa.

"William, em xin lỗi," Belle ôm bức thư vào ngực. "Em xin lỗi."

Khi mặt trời biến mất khỏi đường chân trời và những ngôi sao đầu tiên xuất hiện trên bầu trời. Chỉ có nhịp đập mạnh mẽ của trái tim William trong lồng ngực cô, đồng hành cùng cô cho đến khi cô không còn nước mắt để rơi nữa.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương