Chương 746

Cô quay lưng lại với anh, không quay đầu lại, dùng lực đẩy tay anh ra: “Tôi chỉ muốn quay về mà thôi.”

Liên Cẩn Hành lập tức cau mày, siết chặt tay cô, từ đầu đến cuối không có ý định buông tay: “Quá muộn rồi, không an toàn, tối nay ở lại đây đi.”

Lời nói của anh không được nói chen vào, giống như đang khó chịu với ai đó, lực trên tay cũng mạnh hơn đến nỗi làm tổn thương đến cổ tay cô. Vy Hiên muốn thoát ra, nhưng làm kiểu gì cũng không thoát ra được! Cứ như vậy, nỗi buồn đè nén cả một buổi tối, lại bùng nổ trước mặt anh.

“Tôi không muốn ở lại đây! Anh nghe mà không hiểu sao?”

Cô lớn tiếng hét lên, hai má đỏ ửng, đôi mắt cũng đỏ. Nhưng lúc quay lại nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của anh, đột nhiên cô lại cảm thấy hối hận.

“Xin lỗi….” Cô lắc đầu, áy náy đến mức bắt đầu chán ghét chính mình, lập tức giải thích: “Là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi…bình thường tôi sẽ không như này, xin lỗi…”

Cô xin lỗi hết lần này đến lần khác, nước mắt cũng rơi xuống, rất dữ dội.

“Xin lỗi….xin lỗi….”

Có chuyện gì với cô vậy?

Cả người rất hỗn loạn, giống như khúc gỗ đang trôi nổi theo dòng sông đang chảy siết, luôn liều mạng đấu tranh, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể bay đến đâu thì đến đó.

Anh nheo mắt, bước về phía trước ôm lấy người con gái đang không ngừng nói xin lỗi, chạm vào trán cô, con ngươi đen không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào cô.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm phải nhau, cảm thấy giống như muốn đem cô hút vào trong!

“Tôi biết cô chưa chuẩn bị tốt, nhưng nếu như đây là điều bây giờ cô muốn, vậy tôi có thể cho cô.”

Anh đột nhiên cúi xuống ôm cô lên, đi lên tầng….

Trong phòng KTV sang trọng, ăn uống linh đình, đắm chìm trong múa hát và sắc đẹp.

Tập Lăng Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, ngả người trên sofa, ngồi một mình trong góc tối, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người đang uống đến quên hết hình tượng.

Cởi bộ vest, vai trần, ôm những cô gái trẻ có thể làm con gái của bọn họ, vừa sờ ngực, vừa hát những bài hát không có giai điệu gì cả.

Chà, dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm bình thường, dưới tác dụng của rượu, từng người đều hiện nguyên hình. Cái này rốt cuộc là thỏa hiệp với ai?

Có người phụ nữ đã phát hiện ra anh, di chuyển người đến ngồi cạnh anh: “Từ lúc bước vào em đã chú ý đến anh rồi, một người uống rượu thật buồn chán, hay là chúng ta cùng….”

Tập Lăng Vũ không thèm liếc nhìn cô ta, lười biếng nói: “Cút.”

Người phụ nữ kia sững sờ, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Tâm trạng không tốt sao? Vậy em nói chuyện cùng anh được không.”

Anh ta lấy một hộp thuốc trên bàn, đột nhiên ném vào người cô ta: “Kêu cô cút! Cô nghe không hiểu sao?”

Hộp thuốc vỡ ra, người phụ nữ cảm thấy xấu hổ, uyển chuyển đứng sang một bên, trong miệng còn mắng một câu: “Đồ thần kinh! Có thể đến đây để chơi, còn giả vờ thanh cao cái gì!”

Tập Lăng Vũ vẫn dựa vào ghế, trong miệng vẫn ngậm một điều thuốc, đã cháy hơn một nửa.

Điện thoại ở trên bàn vang lên, chiếc ốp điện thoại bọc bên ngoài cũng đang lắc lư trên bàn do đang rung.

Anh ta dập điếu thuốc, cầm điện thoại, bắt máy, nhân tiện nhặt cái lúc nãy rơi trên bàn.

Điện thoại vừa được kết nối, người đối diện đã lên tiếng: “Tôi là Trương Thanh Đình.”

Động tác của anh ngừng lại, sau đó không nhanh không chậm lại lấy một điếu thuốc cho vào miệng và châm thuốc: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương