Chương 738

Trong bữa ăn, mặc dù mẹ Trương và ba Trương vẫn nhiệt tình như trước, nhưng trong mắt lại có sự lảng tránh. Chỉ có Bảo Ngọc thật sự vui vẻ, cười tủm tỉm với người bên cạnh, ánh mắt nóng rực kia, ngược lại khiến Vy Hiên mất tự nhiên, cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn cô.

Lúc này, có người tới chơi, vợ chồng nhà họ Trương đều tới phòng khách, trong phòng ăn chỉ còn ba người bọn họ.

“Ngài Liên… hay là tôi gọi anh là anh Liên đi, như vậy có vẻ thân thiết hơn.” Bảo Ngọc hoàn toàn ra vẻ thân quen, Vy Hiên nghe vậy, hai má hơi nóng, muốn nháy mắt với cô ấy nhưng Bảo Ngọc căn bản là không nhìn về phía cô.

Liên Cẩn Hành rất hào phóng, gật đầu: “Được.”

Vy Hiên cúi đầu càng thấp hơn, cô biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

“Anh Liên, nghe nói nhà anh ở Singapore? Người thân đều ở bên kia sao?”

“Ừ.”

“Nếu như… sau này bà xã không muốn về Singapore với anh, muốn ở lại trong nước, anh sẽ xem xét làm việc ở trong nước sao?”

Vy Hiên xấu hổ ngẩng đầu: “Bảo Ngọc, vẫn là ăn cơm đi, haha, nhìn mẹ Trương nướng cá, hương vị rất tuyệt đấy!” Cô kéo kéo Bảo Ngọc dưới bàn, cô ấy không quan tâm, vẫn có chút hăng hái: “Ăn ngon thì cậu ăn nhiều một chút, tớ còn muốn nói chuyện phiếm với anh Liên mà, đừng quấy rầy chúng tớ!”

Nụ cười bên miệng Vy Hiên dần trở nên cứng ngắc, dưới mặt bàn, đá cô ấy mấy cước, Bảo Ngọc trừng mắt lên, giống như là đang trách con nhóc này không biết phân biệt! Không thừa dịp bây giờ hỏi rõ, sau này thì cô chỉ có khóc!

Đúng lúc này Liên Cẩn Hành đột nhiên mở miệng: “Cô ấy thích ở đâu, tôi sẽ xây nhà ở đó, dù sao, đời này bà xã chỉ có một người, suy nghĩ của cô ấy rất quan trọng.”

Một câu, làm hai người đều bị chấn động.

Con mắt Bảo Ngọc lập tức tỏa sáng: “Nghe đi! Nghe đi! Đây mới là đàn ông! Đây mới là đàn ông trưởng thành! Tôi chưa thấy qua người nào đàn ông như anh Liên đây! Dám nói loại lời cả đời chỉ lấy một người này, cũng không biết ai có phúc như vậy đâu!” Nói xong, dùng sức nháy mắt với Vy Hiên.

Vy Hiên ngước mắt, đụng vào anh, đôi mắt vô cùng bình thản, giống như là bức tranh thủy mặc, đen đen, trắng trắng, uốn lượn liên miên, ẩn giấu khí thế dâng lên.

Anh bình tĩnh, tỉnh táo, vĩnh viễn đều không quan tâm hơn thua như vậy, giống như đang nói đến chuyện của ai khác.

Lúc này, cô lại nhớ đến hai con ngươi khác.

Cuồng nhiệt, táo bạo, giống như vĩnh viễn đều chống lại vận mệnh, người như vậy, là một bàn ủi nóng đỏ, rơi vào trong lòng cô, đem đến cơn nóng bỏng mà đau đớn, lại là cả đời.

Khi cô lần nữa hoàn hồn thì đối diện với đôi mắt đen trong như vẩy mực, nhiều hơn mấy phần lạnh lùng. Giống như một nhũ băng, bén nhọn lại tỏa ra khí lạnh.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất lảng tránh, không muốn tâm sự lại lần nữa bị vạch trần. Người đàn ông này sẽ nhìn thấy cô từng tầng một, làm cô gần như lõa thể.

Thấy hai người cũng không nói, Bảo Ngọc cũng hiểu được việc không thể nóng vội, còn hoàn toàn ngược lại, vì vậy la hét lát nữa ăn xong thì đi hát.

Vy Hiên và Liên Cẩn Hành ai cũng không lên tiếng, Bảo Ngọc bĩu môi: “Thật đúng là tuyệt phối, một cặp hũ nút.”

Bên ngoài nhà có tiếng xe, đèn xe cực sáng chiếu vào phòng khách, ông hai nhà họ Trương nhìn ra bên ngoài, nhìn nhìn chiếc xe kia, sắc mặt không mấy đẹp đẽ.

Người khách cũng cảm thấy được gì đó, lấy cớ cáo từ.

Ông hai tiễn ra cửa, nhìn thấy người con trai bước từ trên xe xuống, không khỏi bước lên ngăn lại: “Sao con lại trở về?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương