Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ
-
Chương 86: Đón nhận Lưu Bân tìm tới tận cửa
Ngọc Tình nhìn bộ dạng như kẻ ngốc của Lưu Bân, cô khẽ cười.
“Nhanh lại đây!” cô khẽ mở miệng, trong giọng nói có chút bất lực, lạnh nhạt nhưng lại cũng có vẻ thương xót.
Lưu Bân nghe thấy rồi nhưng không động đậy gì, anh lặng lẽ đứng đó nhìn Ngọc Tình, mắt anh nhòe đi vì nước mắt. Không phải anh không muốn lại gần mà là anh không thể, anh không dám. Ông trời biết anh muốn kéo cô gái đó ôm vào lòng tới cỡ nào, ôm chặt lấy cô, nói với cô rằng anh thích cô biết nhường nào. Thế nhưng anh không thể, anh rất sợ, sợ anh lại gần thì cô sẽ biến mất.
Ngọc Tình nhìn Lưu Bân, thấy anh muốn lại gần nhưng lại không dám, chỉ lo lắng và hồi hộp nhìn bản thân mình, cô chỉ khẽ cười, cái chàng trai ngốc nghếch này, sao lại ngốc đến thế cơ chứ!
Cô thấy anh không động đậy, chỉ có thể tự mình tiến lại gần, nhìn anh, đưa tay ra ôm lấy anh.
Hơi ấm giữa hai người tiếp xúc với nhau, lúc này Lưu Bân cuối cùng cũng tin tất cả là thật, cô thật sự đến rồi, vậy là chẳng nghĩ nhiều thêm nữa, anh dang tay ra ôm chặt cô gái đó vào lòng.
Cúi đầu xuống, những giọt nước mắt chảy xuống.
“Đồ ngốc!” Ngọc Tình khẽ thở dài, ôm lấy anh.
“Ngọc Tình, Ngọc Tình.” Lưu Bân ôm chặt lấy Ngọc Tình, không ngừng thì thầm gọi tên cô. Thật tốt, cảm ơn ông trời, cảm ơn ông đã đưa Ngọc Tình tới bên cạnh con, cảm ơn!
Ngọc Tình ôm lấy Lưu Bân, trong lòng là một cảm giác không nói ra thành lời. Lưu Bân lúc này yếu đuối hơn bất kể khi nào cô từng gặp. Lưu Bân trong lòng cô hoặc là bá đạo, hoặc là giảo hoạt, chứ tuyệt đối không yếu đuối như thế này.
Kể cả lần trước, khi anh quỳ trước mặt cô khóc sướt mướt cô cũng không nhìn thấy Lưu Bân thế này. Lúc đó anh đau khổ, mơ màng, còn lúc này thì lại yếu đuối, mỏng manh như một chiếc bình thủy tinh dễ vỡ.
Nhìn anh lúc này cô cảm thấy vừa thương vừa mừng.
“Đồ ngốc!” Ngọc Tình ôm anh, hai tay vỗ nhẹ vào lưng anh, tiếng nói nhẹ nhàng.
“Ngọc Tình, anh chưa từng nghĩ em sẽ tới, anh chưa từng nghĩ.....cảm ơn em! cảm ơn em....” Lưu Bân không biết bản thân mình nên nói gì, anh cứ lặp đi lặp lại các câu nói, anh cố gắng muốn thể hiện tình cảm của bản thân, thế nhưng cuối cùng mọi thứ muốn thể hiện lại loạn hết cả lên.
Mặc kệ, mặc kệ hết, anh thực sự rất vui. Kể cả cô chỉ tới để tiễn anh, kể cả cô chỉ là đến cho có lệ thì cũng đáng, thực sự, thực sự đáng, chỉ cần như vậy anh đã mãn nguyện rồi.
“Được rồi, hai người đã đủ chưa thế?” Phong Nhã Trần đứng bên cạnh nhìn hai người, mới đầu anh cũng cười cười thế nhưng bây giờ thì thật lúng lúng, những người đi qua đi lại đều đang nhìn kia kìa.
Tuy anh chẳng phải quan tâm tới ánh mắt của người khác, nhưng cũng không có nghĩa là anh thích bị người khác coi như là một con khỉ để nhìn. Như thế này thực sự thật lúng túng.
“Hả?” Lưu Bân ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý thấy Phong Nhã Trần, sau đó ánh mắt anh tối lại, cô thật sự chỉ là tới để tiễn mình thôi sao?
“Nghĩ cái gì đấy?” Ngọc Tình gượng gạo nắm tay anh, quay đầu ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người đang nhìn hai bọn họ.
Người vốn dĩ đang nhìn với ánh mắt tò mò nhìn thấy Ngọc Tình quay ra nhìn, ánh mắt lạnh lùng đó làm người ta lạnh tới xương tủy, không thể không rùng mình. Cái cô gái này thật biết dọa người khác, nhất là không nhìn nữa chứ gì.
Ngọc Tình hức một tiếng lạnh lùng, nhìn Lưu Bân vẫn đang đơ người ra, cô nói: “Đi thôi, về nhà!”
Về? Về nhà? Lưu Bân nhìn Ngọc Tình, về nhà? Về đâu?
“Đi thôi, đồ ngốc!” Phong Nhã Trần nhìn anh ta rồi nói lạnh lùng một tiếng sau đó quay người bước đi, Ngọc Tình ở phía sau kéo tay Lưu Bân.
“Ngọc Tình, anh.....” chúng ta đi đâu?
“Im lặng, em có chuyện muốn nói với anh!” Ngọc Tình kéo tay Lưu Bân ra khỏi sân bay sau đó nhìn thẳng vào Lưu Bân.
“Em có chuyện muốn nói với anh, anh nghe rõ đây em chỉ nói một lần thôi.” Ngọc Tình nhìn Lưu Bân, thần sắc cô chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
“Em thích Phong Nhã Trần, anh ấy cũng sẽ không rời xa em.” Ngọc Tình vừa nói dứt lời, ánh mắt Lưu Bân liền trở nên ảm đạm, anh ta tới đây để đả kích bản thân mình sao.
“Nhưng, em cũng thích anh!” Ngọc Tình ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Lưu Bân đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. “em không thể rời xa Phong Nhã Trần, anh ấy cũng sẽ không rời xa em, vậy anh thế nào?”
Ngọc Tình nói xong chỉ lặng lẽ nhìn Lưu Bân, chỉ thấy anh đang thất thần nhìn mình. Ngọc Tình biết chuyện này đối với Lưu Bân mà nói thì có chút tàn khốc, có chút bất ngờ. Dù gì trên thế giới này chỉ có một Phong Nhã Trần, cô không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải giống như Phong Nhã Trần, có thể yêu bản thân cô vô điều kiện và vô hạn, bao dung tất cả cho cô.
Vì vậy cô cho Lưu Bân cơ hội để lựa chọn, anh có thể tự đưa ra quyết định, cô không ép anh. nếu anh bằng lòng yêu bản thân cô, bảo vệ cô, vậy thì cô cũng bằng lòng bảo vệ anh cả đời. nếu anh không bằng lòng vậy thì chỉ có thể nói bọn họ không có duyên phận.
Lưu Bân nhìn Ngọc Tình, sự ngạc nhiên trong ánh mắt rất lâu vẫn chưa biến mất, Ngọc Tình nhìn Lưu Bân như vậy cô có chút thất vọng, quả nhiên là cô đã tự cho rằng bản thân mình là một đĩa thức ăn ngon.
Song lúc này tâm trạng Lưu Bân lại không giống với những gì Ngọc Tình nghĩ. Lúc này Lưu Bân nhìn Ngọc Tình, trong đầu ngoài sự vui mừng thì vẫn là vui mừng. Cô nói cô thích bản thân mình? Cô nói cô sẽ đón nhận anh? đối với Lưu Bân mà nói, anh chẳng hề quan tâm anh sẽ phải san sẻ cô với ai hay tình cảm của cô sẽ bị san sẻ cho anh và người khác nữa, trong lòng anh nghĩ, cả đời này nếu có thể có được Ngọc Tình thì đó là niềm hạnh phúc to lớn nhất rồi.
Tuy đối với Lưu Bân mà nói, bất luận gia thế hay là diện mạo, Lưu Bân tuyệt đối là một đối tượng mà có vô số các cô gái theo đuổi và tranh giành nhau để có được anh. đối với anh mà nói, tìm một người bạn gái, tìm một người bạn gái tốt một chút thì đúng có thể nói là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc, kể từ ngày bắt đầu yêu Ngọc Tình, anh liền như bị chìm vào trong tình yêu đó, từ đó trở đi càng lúc càng chìm vào sâu hơn, không thoát ra được và anh cũng không muốn thoát ra.
Ngọc Tình nhìn Lưu Bân, thấy anh không có phản ứng gì, cô liền khẽ cười.
“Thôi bỏ.....” cô mở miệng, còn chưa nói dứt lời, liền thấy Lưu Bân đột nhiên dang tay ra ôm lấy cô vào lòng: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn em!”
Ngọc Tình nghe anh nói mà trong lòng thấy chua xót, sau đó chỉ khẽ cười, cô chớp chớp mắt: “Đồ ngốc, đại ngốc!”
Lưu Bân nghe thấy giọng nói của Ngọc Tình, càng vui hơn. Anh ôm chặt lấy cô, trong lòng là sự yên nhiên và mãn nguyện chưa từng có.
Phong Nhã Trần đứng bên cạnh nhìn, khẽ cười, cũng tốt, cũng tốt, Lưu Bân không làm cho anh thất vọng, một chàng trai yêu cô như thế ở bên cạnh cô nhất định cô sẽ hạnh phúc.
Đừng nói anh ngốc, thật ra anh cũng chẳng phải thật sự đại độ tới như thế. Mà là anh yêu cô, yêu tất cả những gì thuộc về cô, chỉ cần cô hạnh phúc thì đó cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh, cho nên vì cô, anh có thể làm tất cả mọi thứ.
Lưu Bân nhẹ nhàng bỏ Ngọc Tình ra, nhìn Phong Nhã Trần, Lưu Bân hơi cúi người xuống: “Cảm ơn!”
Tiếng cảm ơn này được nói ra từ tận đáy lòng Lưu Bân, bởi vì nếu Phong Nhã Trần không đón nhận Lưu Bân thì Ngọc Tình cũng chưa chắc đã đón nhận anh, anh thấy anh cúi người trước Phong Nhã Trần là điều nên làm.
Lưu Bân nói lời và hành động rất chân thành, Phong Nhã Trần cũng đón nhận sự chân thành đó vì anh thấy nó hợp lý. Anh đứng đó lặng lẽ đón nhận cái cúi người của Lưu Bân, khẽ cười.
“Sau này, chúng ta là anh em!” Phong Nhã Trần tiến lên phía trước, đưa tay ra đặt lên vai Lưu Bân, Lưu Bân cũng đưa tay ra nắm lấy tay Phong Nhã Trần.
Ngọc Tình nhìn hai người hòa hợp với nhau, cô khẽ cười, thật tốt!
Khi ba người đang nhìn nhau cười hòa hợp, điện thoại Ngọc Tình liền đổ chuông. Ngọc Tình liếc nhìn điện thoại, cô khẽ cười, ấn nút nghe.
“Lão đại, người của Vân bang hành động rồi, ngoài việc cướp Vân Đỉnh ra còn cho người tiến công vào những địa bàn khác của chúng ta.” Tiếng nói vội vàng gấp gáp ở đầu dây bên kia vừa vang lên, ánh mắt Ngọc Tình liền u ám đi.
“Tôi nói là báo cảnh sát, đã báo chưa?” Ngọc Tình lạnh lùng hỏi.
“Hả?” người đó há hốc mồm ngạc nhiên: “Thật sự báo cảnh sát ạ?”
“Anh tưởng tôi nói đùa với anh đấy à?” Ngọc Tình nói giọng vừa lạnh lùng vừa tức giận, cái lũ ngu ngốc này: “Đi báo cảnh sát ngay!”
Đúng là chọc tức người khác chết mất thôi, cái lũ ngu đần. Đợi lần này kết thúc, cô phải dạy bảo cho họ một bài học, đuổi hết về nhà mà chăm con.
Tắt máy xong, Ngọc Tình gọi điện cho Thích Hiểu.
“Đem người bao vây từ phía sau, tiến công vào tổng bộ của Vân bang, đem người quaayd rối những nơi khác của Vân bang, không phải đánh thật, nhưng nhất định phải giam chân được bọn chúng!” Ngọc Tình nói xong liền cúp máy, khẽ cười nhìn hai người.
“Bang Chim ưng có chút chuyện, em phải qua xem xem thế nào.”
“Sao thế? Gấp vậy à?” Ngọc Tình vừa dứt lời, Lưu Bân lập tức lo lắng, hỏi cô.
“Anh, không còn làm bang chủ, cũng không cần quan tâm nữa hả!” Ngọc Tình khẽ cười, nhìn Lưu Bân, Lưu Bân liền lập tức đỏ mặt lên.
Anh đúng là không hề chú ý tới những điều này, anh đã quyết định là rời đi rồi, sao lại có thể để Ngọc Tình cho rằng anh không phải thật sự đã không nắm quyền nữa, nhưng không ngờ bây giờ lại bị cô cười như thế.
Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của anh, cô bật cười.
“Không phải chuyện lớn!” Ngọc Tình khẽ cười: “Có chút chuyện cỏn con thôi, em đi giải quyết một chút, bằng không có một số người lại thực sự không biết bản thân mình nặng mấy cân mấy lạng!”
Ngọc Tình nói với ngữ khí như đang nói đùa, làm cho Lưu Bân thở phào một tiếng nhẹ nhõm: “Hay là, để anh đi cùng em.”
“Ừm, cũng được!” Ngọc Tình gật đầu, nếu đã đón nhận Lưu Bân, vậy thì đương nhiên không phải chỉ nói chơi, vì vậy tất cả mọi việc của cô đương nhiên đều phải để Lưu Bân được biết.
Lưu Bân thấy vậy liền cười vui mừng.
“Vậy hai người đi đi, anh về trước.” Phong Nhã Trần nhìn bọn họ khẽ cười.
“Vâng, anh đi đường cẩn thận nhé!” Ngọc Tình gật đầu, nắm lấy tay Lưu Bân, người cô khẽ di chuyển rồi liền biến mất tại đó.
Phong Nhã Trần nhìn hai người biến mất, miệng khẽ nhếch cười. nếu nói anh không ghen tỵ thì là giả, nhưng anh biết Ngọc Tình đang vui.
Ngay sau khi biến mất cùng Ngọc Tình, Lưu Bân đờ người ra, thế này là thế nào. Thế này....thực sự huyền ảo! Anh há hốc mồm nhìn Ngọc Tình, cái bộ dạng đờ đẫn giống như một tên ngốc, Ngọc Tình nhìn thấy liền cười.
“Đồ ngốc, khép miệng anh lại!” Ngọc Tình vừa nói vừa lấy tay khép miệng Lưu Bân lại: “Cái này không phải là bí mật lớn nhất của em đâu.”
Lưu Bân nhìn cô đột nhiên cười ngốc nghếch, bởi vì có thể được cô chia sẻ bí mật của cô, bởi vì Ngọc Tình thực sự đã đón nhận anh.
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói về chuyện này!” Ngọc Tình vận hành tâm niệm, hai người liền xuất hiện gần tổng bộ của Vân bang, lúc này người của Thích Hiểu vẫn chưa tới nơi.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm Yến Vân!” Ngọc Tình khẽ cười, nắm lấy tay Lưu Bân, quang minh chính đại tiến vào bên trong.
Yến Vân đang thách thức cô sao? Được thôi, cô cho anh ta cơ hội vậy! tự tìm tới sự đả kích thì cô việc gì phải nể mặt anh ta chứ!
Lúc này Yến Vân đang ngồi trong bàn làm việc trong đầu chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để mở rộng được địa bàn, và không ngờ là kẻ địch đã tìm tới tận cửa!
“Hey!” đang suy nghĩ, anh ta liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Ngọc Tình đang mỉm cười, đứng trước mắt anh ta, trong ánh mắt đầy sự khinh bỉ.
“Nhanh lại đây!” cô khẽ mở miệng, trong giọng nói có chút bất lực, lạnh nhạt nhưng lại cũng có vẻ thương xót.
Lưu Bân nghe thấy rồi nhưng không động đậy gì, anh lặng lẽ đứng đó nhìn Ngọc Tình, mắt anh nhòe đi vì nước mắt. Không phải anh không muốn lại gần mà là anh không thể, anh không dám. Ông trời biết anh muốn kéo cô gái đó ôm vào lòng tới cỡ nào, ôm chặt lấy cô, nói với cô rằng anh thích cô biết nhường nào. Thế nhưng anh không thể, anh rất sợ, sợ anh lại gần thì cô sẽ biến mất.
Ngọc Tình nhìn Lưu Bân, thấy anh muốn lại gần nhưng lại không dám, chỉ lo lắng và hồi hộp nhìn bản thân mình, cô chỉ khẽ cười, cái chàng trai ngốc nghếch này, sao lại ngốc đến thế cơ chứ!
Cô thấy anh không động đậy, chỉ có thể tự mình tiến lại gần, nhìn anh, đưa tay ra ôm lấy anh.
Hơi ấm giữa hai người tiếp xúc với nhau, lúc này Lưu Bân cuối cùng cũng tin tất cả là thật, cô thật sự đến rồi, vậy là chẳng nghĩ nhiều thêm nữa, anh dang tay ra ôm chặt cô gái đó vào lòng.
Cúi đầu xuống, những giọt nước mắt chảy xuống.
“Đồ ngốc!” Ngọc Tình khẽ thở dài, ôm lấy anh.
“Ngọc Tình, Ngọc Tình.” Lưu Bân ôm chặt lấy Ngọc Tình, không ngừng thì thầm gọi tên cô. Thật tốt, cảm ơn ông trời, cảm ơn ông đã đưa Ngọc Tình tới bên cạnh con, cảm ơn!
Ngọc Tình ôm lấy Lưu Bân, trong lòng là một cảm giác không nói ra thành lời. Lưu Bân lúc này yếu đuối hơn bất kể khi nào cô từng gặp. Lưu Bân trong lòng cô hoặc là bá đạo, hoặc là giảo hoạt, chứ tuyệt đối không yếu đuối như thế này.
Kể cả lần trước, khi anh quỳ trước mặt cô khóc sướt mướt cô cũng không nhìn thấy Lưu Bân thế này. Lúc đó anh đau khổ, mơ màng, còn lúc này thì lại yếu đuối, mỏng manh như một chiếc bình thủy tinh dễ vỡ.
Nhìn anh lúc này cô cảm thấy vừa thương vừa mừng.
“Đồ ngốc!” Ngọc Tình ôm anh, hai tay vỗ nhẹ vào lưng anh, tiếng nói nhẹ nhàng.
“Ngọc Tình, anh chưa từng nghĩ em sẽ tới, anh chưa từng nghĩ.....cảm ơn em! cảm ơn em....” Lưu Bân không biết bản thân mình nên nói gì, anh cứ lặp đi lặp lại các câu nói, anh cố gắng muốn thể hiện tình cảm của bản thân, thế nhưng cuối cùng mọi thứ muốn thể hiện lại loạn hết cả lên.
Mặc kệ, mặc kệ hết, anh thực sự rất vui. Kể cả cô chỉ tới để tiễn anh, kể cả cô chỉ là đến cho có lệ thì cũng đáng, thực sự, thực sự đáng, chỉ cần như vậy anh đã mãn nguyện rồi.
“Được rồi, hai người đã đủ chưa thế?” Phong Nhã Trần đứng bên cạnh nhìn hai người, mới đầu anh cũng cười cười thế nhưng bây giờ thì thật lúng lúng, những người đi qua đi lại đều đang nhìn kia kìa.
Tuy anh chẳng phải quan tâm tới ánh mắt của người khác, nhưng cũng không có nghĩa là anh thích bị người khác coi như là một con khỉ để nhìn. Như thế này thực sự thật lúng túng.
“Hả?” Lưu Bân ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý thấy Phong Nhã Trần, sau đó ánh mắt anh tối lại, cô thật sự chỉ là tới để tiễn mình thôi sao?
“Nghĩ cái gì đấy?” Ngọc Tình gượng gạo nắm tay anh, quay đầu ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người đang nhìn hai bọn họ.
Người vốn dĩ đang nhìn với ánh mắt tò mò nhìn thấy Ngọc Tình quay ra nhìn, ánh mắt lạnh lùng đó làm người ta lạnh tới xương tủy, không thể không rùng mình. Cái cô gái này thật biết dọa người khác, nhất là không nhìn nữa chứ gì.
Ngọc Tình hức một tiếng lạnh lùng, nhìn Lưu Bân vẫn đang đơ người ra, cô nói: “Đi thôi, về nhà!”
Về? Về nhà? Lưu Bân nhìn Ngọc Tình, về nhà? Về đâu?
“Đi thôi, đồ ngốc!” Phong Nhã Trần nhìn anh ta rồi nói lạnh lùng một tiếng sau đó quay người bước đi, Ngọc Tình ở phía sau kéo tay Lưu Bân.
“Ngọc Tình, anh.....” chúng ta đi đâu?
“Im lặng, em có chuyện muốn nói với anh!” Ngọc Tình kéo tay Lưu Bân ra khỏi sân bay sau đó nhìn thẳng vào Lưu Bân.
“Em có chuyện muốn nói với anh, anh nghe rõ đây em chỉ nói một lần thôi.” Ngọc Tình nhìn Lưu Bân, thần sắc cô chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
“Em thích Phong Nhã Trần, anh ấy cũng sẽ không rời xa em.” Ngọc Tình vừa nói dứt lời, ánh mắt Lưu Bân liền trở nên ảm đạm, anh ta tới đây để đả kích bản thân mình sao.
“Nhưng, em cũng thích anh!” Ngọc Tình ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Lưu Bân đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. “em không thể rời xa Phong Nhã Trần, anh ấy cũng sẽ không rời xa em, vậy anh thế nào?”
Ngọc Tình nói xong chỉ lặng lẽ nhìn Lưu Bân, chỉ thấy anh đang thất thần nhìn mình. Ngọc Tình biết chuyện này đối với Lưu Bân mà nói thì có chút tàn khốc, có chút bất ngờ. Dù gì trên thế giới này chỉ có một Phong Nhã Trần, cô không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải giống như Phong Nhã Trần, có thể yêu bản thân cô vô điều kiện và vô hạn, bao dung tất cả cho cô.
Vì vậy cô cho Lưu Bân cơ hội để lựa chọn, anh có thể tự đưa ra quyết định, cô không ép anh. nếu anh bằng lòng yêu bản thân cô, bảo vệ cô, vậy thì cô cũng bằng lòng bảo vệ anh cả đời. nếu anh không bằng lòng vậy thì chỉ có thể nói bọn họ không có duyên phận.
Lưu Bân nhìn Ngọc Tình, sự ngạc nhiên trong ánh mắt rất lâu vẫn chưa biến mất, Ngọc Tình nhìn Lưu Bân như vậy cô có chút thất vọng, quả nhiên là cô đã tự cho rằng bản thân mình là một đĩa thức ăn ngon.
Song lúc này tâm trạng Lưu Bân lại không giống với những gì Ngọc Tình nghĩ. Lúc này Lưu Bân nhìn Ngọc Tình, trong đầu ngoài sự vui mừng thì vẫn là vui mừng. Cô nói cô thích bản thân mình? Cô nói cô sẽ đón nhận anh? đối với Lưu Bân mà nói, anh chẳng hề quan tâm anh sẽ phải san sẻ cô với ai hay tình cảm của cô sẽ bị san sẻ cho anh và người khác nữa, trong lòng anh nghĩ, cả đời này nếu có thể có được Ngọc Tình thì đó là niềm hạnh phúc to lớn nhất rồi.
Tuy đối với Lưu Bân mà nói, bất luận gia thế hay là diện mạo, Lưu Bân tuyệt đối là một đối tượng mà có vô số các cô gái theo đuổi và tranh giành nhau để có được anh. đối với anh mà nói, tìm một người bạn gái, tìm một người bạn gái tốt một chút thì đúng có thể nói là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc, kể từ ngày bắt đầu yêu Ngọc Tình, anh liền như bị chìm vào trong tình yêu đó, từ đó trở đi càng lúc càng chìm vào sâu hơn, không thoát ra được và anh cũng không muốn thoát ra.
Ngọc Tình nhìn Lưu Bân, thấy anh không có phản ứng gì, cô liền khẽ cười.
“Thôi bỏ.....” cô mở miệng, còn chưa nói dứt lời, liền thấy Lưu Bân đột nhiên dang tay ra ôm lấy cô vào lòng: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn em!”
Ngọc Tình nghe anh nói mà trong lòng thấy chua xót, sau đó chỉ khẽ cười, cô chớp chớp mắt: “Đồ ngốc, đại ngốc!”
Lưu Bân nghe thấy giọng nói của Ngọc Tình, càng vui hơn. Anh ôm chặt lấy cô, trong lòng là sự yên nhiên và mãn nguyện chưa từng có.
Phong Nhã Trần đứng bên cạnh nhìn, khẽ cười, cũng tốt, cũng tốt, Lưu Bân không làm cho anh thất vọng, một chàng trai yêu cô như thế ở bên cạnh cô nhất định cô sẽ hạnh phúc.
Đừng nói anh ngốc, thật ra anh cũng chẳng phải thật sự đại độ tới như thế. Mà là anh yêu cô, yêu tất cả những gì thuộc về cô, chỉ cần cô hạnh phúc thì đó cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh, cho nên vì cô, anh có thể làm tất cả mọi thứ.
Lưu Bân nhẹ nhàng bỏ Ngọc Tình ra, nhìn Phong Nhã Trần, Lưu Bân hơi cúi người xuống: “Cảm ơn!”
Tiếng cảm ơn này được nói ra từ tận đáy lòng Lưu Bân, bởi vì nếu Phong Nhã Trần không đón nhận Lưu Bân thì Ngọc Tình cũng chưa chắc đã đón nhận anh, anh thấy anh cúi người trước Phong Nhã Trần là điều nên làm.
Lưu Bân nói lời và hành động rất chân thành, Phong Nhã Trần cũng đón nhận sự chân thành đó vì anh thấy nó hợp lý. Anh đứng đó lặng lẽ đón nhận cái cúi người của Lưu Bân, khẽ cười.
“Sau này, chúng ta là anh em!” Phong Nhã Trần tiến lên phía trước, đưa tay ra đặt lên vai Lưu Bân, Lưu Bân cũng đưa tay ra nắm lấy tay Phong Nhã Trần.
Ngọc Tình nhìn hai người hòa hợp với nhau, cô khẽ cười, thật tốt!
Khi ba người đang nhìn nhau cười hòa hợp, điện thoại Ngọc Tình liền đổ chuông. Ngọc Tình liếc nhìn điện thoại, cô khẽ cười, ấn nút nghe.
“Lão đại, người của Vân bang hành động rồi, ngoài việc cướp Vân Đỉnh ra còn cho người tiến công vào những địa bàn khác của chúng ta.” Tiếng nói vội vàng gấp gáp ở đầu dây bên kia vừa vang lên, ánh mắt Ngọc Tình liền u ám đi.
“Tôi nói là báo cảnh sát, đã báo chưa?” Ngọc Tình lạnh lùng hỏi.
“Hả?” người đó há hốc mồm ngạc nhiên: “Thật sự báo cảnh sát ạ?”
“Anh tưởng tôi nói đùa với anh đấy à?” Ngọc Tình nói giọng vừa lạnh lùng vừa tức giận, cái lũ ngu ngốc này: “Đi báo cảnh sát ngay!”
Đúng là chọc tức người khác chết mất thôi, cái lũ ngu đần. Đợi lần này kết thúc, cô phải dạy bảo cho họ một bài học, đuổi hết về nhà mà chăm con.
Tắt máy xong, Ngọc Tình gọi điện cho Thích Hiểu.
“Đem người bao vây từ phía sau, tiến công vào tổng bộ của Vân bang, đem người quaayd rối những nơi khác của Vân bang, không phải đánh thật, nhưng nhất định phải giam chân được bọn chúng!” Ngọc Tình nói xong liền cúp máy, khẽ cười nhìn hai người.
“Bang Chim ưng có chút chuyện, em phải qua xem xem thế nào.”
“Sao thế? Gấp vậy à?” Ngọc Tình vừa dứt lời, Lưu Bân lập tức lo lắng, hỏi cô.
“Anh, không còn làm bang chủ, cũng không cần quan tâm nữa hả!” Ngọc Tình khẽ cười, nhìn Lưu Bân, Lưu Bân liền lập tức đỏ mặt lên.
Anh đúng là không hề chú ý tới những điều này, anh đã quyết định là rời đi rồi, sao lại có thể để Ngọc Tình cho rằng anh không phải thật sự đã không nắm quyền nữa, nhưng không ngờ bây giờ lại bị cô cười như thế.
Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của anh, cô bật cười.
“Không phải chuyện lớn!” Ngọc Tình khẽ cười: “Có chút chuyện cỏn con thôi, em đi giải quyết một chút, bằng không có một số người lại thực sự không biết bản thân mình nặng mấy cân mấy lạng!”
Ngọc Tình nói với ngữ khí như đang nói đùa, làm cho Lưu Bân thở phào một tiếng nhẹ nhõm: “Hay là, để anh đi cùng em.”
“Ừm, cũng được!” Ngọc Tình gật đầu, nếu đã đón nhận Lưu Bân, vậy thì đương nhiên không phải chỉ nói chơi, vì vậy tất cả mọi việc của cô đương nhiên đều phải để Lưu Bân được biết.
Lưu Bân thấy vậy liền cười vui mừng.
“Vậy hai người đi đi, anh về trước.” Phong Nhã Trần nhìn bọn họ khẽ cười.
“Vâng, anh đi đường cẩn thận nhé!” Ngọc Tình gật đầu, nắm lấy tay Lưu Bân, người cô khẽ di chuyển rồi liền biến mất tại đó.
Phong Nhã Trần nhìn hai người biến mất, miệng khẽ nhếch cười. nếu nói anh không ghen tỵ thì là giả, nhưng anh biết Ngọc Tình đang vui.
Ngay sau khi biến mất cùng Ngọc Tình, Lưu Bân đờ người ra, thế này là thế nào. Thế này....thực sự huyền ảo! Anh há hốc mồm nhìn Ngọc Tình, cái bộ dạng đờ đẫn giống như một tên ngốc, Ngọc Tình nhìn thấy liền cười.
“Đồ ngốc, khép miệng anh lại!” Ngọc Tình vừa nói vừa lấy tay khép miệng Lưu Bân lại: “Cái này không phải là bí mật lớn nhất của em đâu.”
Lưu Bân nhìn cô đột nhiên cười ngốc nghếch, bởi vì có thể được cô chia sẻ bí mật của cô, bởi vì Ngọc Tình thực sự đã đón nhận anh.
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói về chuyện này!” Ngọc Tình vận hành tâm niệm, hai người liền xuất hiện gần tổng bộ của Vân bang, lúc này người của Thích Hiểu vẫn chưa tới nơi.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm Yến Vân!” Ngọc Tình khẽ cười, nắm lấy tay Lưu Bân, quang minh chính đại tiến vào bên trong.
Yến Vân đang thách thức cô sao? Được thôi, cô cho anh ta cơ hội vậy! tự tìm tới sự đả kích thì cô việc gì phải nể mặt anh ta chứ!
Lúc này Yến Vân đang ngồi trong bàn làm việc trong đầu chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để mở rộng được địa bàn, và không ngờ là kẻ địch đã tìm tới tận cửa!
“Hey!” đang suy nghĩ, anh ta liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Ngọc Tình đang mỉm cười, đứng trước mắt anh ta, trong ánh mắt đầy sự khinh bỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook