Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ
-
Chương 84: Sấm chớp vang trời, nâng cấp
Cả bầu trời bỗng chốc bị giăng kín bởi mây đen, sấm chớp ầm ầm, làm cho ánh mắt của Ngọc Tình và cả Ngân Nguyên đều giương mắt lên nhìn, trong đó có sự chờ đợi, sự hào hứng, phấn khích.
Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt từ từ hướng về những nơi khác, chỉ thấy từ dưới mặt hồ tĩnh lặng, một quả trứng khổng lồ với đầy những đường nét hoa văn trên vỏ từ từ nhô lên.
Đó chắc chắn là Đản Nhi vừa bị Ngọc Tình đá cho một nhát bay ra mãi xa xa.
Đản nhi vừa xuất hiện dường như đã thu hút sự chú ý của sấm chớp trên trời. chỉ thấy những đám mấy cuồn cuộn hơn, chúng xô vào nhau càng lợi hại, một tiếng sấm vang khắp vùng trời rồi đột nhiên một cánh tay sấm sét như cánh tay trẻ con xuất hiện, nhằm thẳng về phía Đản Nhi.
Ngọc Tình nhìn toàn bộ cảnh này, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng, đầu óc quay cuồng. Cánh tay sấm sét đó nhìn bộ dạng là biết ngay nó không hề yếu, bỗng chốc đánh lên cơ thể Đản Nhi, nó chịu đựng được không đây?
Nói ra thì tám năm nay Ngân Nguyên và Đản Nhi luôn ở bên cạnh Ngọc Tình, đối với Ngọc Tình mà nói, quả trứng và con mèo này cũng giống như người thân của cô, cô có thể thể hiện sự lạnh nhạt với bọn chúng nhưng thực lòng tình cảm cô dành cho chúng không hề ít. Vì vậy, cô nhìn cánh tay sấm sét đó, trong lòng là một sự lo lắng khó diễn tả thành lời.
“Ngân Nguyên, cái đó, Đản Nhi không sao chứ? thế này là thế nào?” Ngọc Tình lo lắng, túm lấy Ngân Nguyên, vội vàng hỏi.
“Tiểu chủ nhân là thần thú, đương nhiên là phải trải qua sấm sét!” Ngân Nguyên nhìn những đám mây đang cuộn lại, và cánh tay sấm sét đó, trong đôi mắt màu xanh của con mèo đó là một sự thổn thức.
Chỉ cần tu luyện thì đều phải trải qua nạn sấm sét, nó cũng vậy mà Đản Nhi cũng vậy, đương nhiên Ngọc Tình cũng không thoát nổi, và nếu trải qua nạn sấm sét càng mạnh thì chứng minh kẻ đó càng biến thái!
Ngân Nguyên nhìn những cơn sấm sét càng lúc càng mạnh, lóe điện càng lúc càng sáng, Ngân Nguyên chỉ cảm thấy vô cùng ghen tỵ, vô cùng tự hào.
Từ những cú sấm sét đó nó có thể nhìn thấy sự phi phàm của Đản Nhi. Nó tin rằng hôm nay Đản Nhi nhất định sẽ được tách vỏ sinh ra! Nghĩ tới cảnh đó, Ngân Nguyên liền có cảm giác của sự trưởng thành tuy chưa thuộc về mình.
Tuy là rất ghen tỵ và ngưỡng mộ với sức mạnh của Đản Nhi, nhưng nó cũng biết rằng, Đản Nhi là thần thú phượng hoàng, sinh ra đã khác rồi, vì vậy nạn sấm sét này cũng nằm trong dự liệu trước đó.
Ánh mắt Ngân Nguyên dán chặt vào quả trứng không ngừng lăn lóc đó, trong lòng đầy sự mong chờ.
Thực ra nó rất tò mò, người và phượng hoàng kết hợp lại với nhau thì sẽ sinh ra cái gì, là người hay là phượng hoàng?
Ngọc Tình nhìn ra suy nghĩ của Ngân Nguyên, cũng không bóc trần nó. Cô dùng ánh mắt lo lắng hổi hộp nhìn chằm chằm Đản Nhi, cơ thể trong trạng thái sẵn sàng, chỉ cần có điều gì bất chắc sẽ lập tức ra tay! Cùng lắm là bị những cơn sấm sét biến thái đó giáng cho một nhát.
Tuy nghĩ như vậy, Ngọc Tình nhìn vào thanh thế hừng hừng đó, càng nhìn những cú sấm sét đó cô càng thấy sợ hãi trong lòng. Nếu những cú sấm sét đó đánh vào người cô, chắc là cô cũng cháy khét lẹt rồi.
Tiếng sấm sét vẫn tiếp tục vang lên, Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào quả trứng lăn quay từng vòng, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô nhìn thấy rất rõ, những cú sét đánh xuống cơ thể Đản Nhi đã đều được hấp thụ hết rồi, lúc này Đản Nhi giống như một đứa trẻ tham ăn, Ngọc Tình nhìn ra nó giống như một con cá gặp nước vậy.
Như cá gặp nước? Ngọc Tình vừa nghĩ tới bốn từ này, miệng khẽ nhếch cười, trong lòng mắng – đúng là đồ biến thái! Những cú sấm sét đó chẳng phải là để trang trí, bị đánh cho như thế nhưng vẫn lăn long lóc không phải biến thái thì là gì?
Ngọc Tình nghĩ vậy, quyết định không quan tâm tới nó nữa. Cô để cho tâm lý thật thoải mái để bắt đầu tu luyện, hai mắt từ từ nhắm lại, Cửu Thiên Tiên Quyết từ từ được vận hành.
Thế nhưng vừa mới bắt đầu, Ngọc Tình liền cảm thấy một mối nguy hiểm từ trên trời rơi xuống.
Mẹ kiếp, Ngọc Tình thấp giọng chửi, còn chưa mở mắt ra đã cảm thấy một cú sét từ trên trời giáng xuống, và mục tiêu đúng là đang nhằm vào bản thân mình!
Đau! Cơ thể Ngọc Tình lập tức bị ép xuống, cô dường như suýt nữa thì ngã xuống mặ đất, trong tiềm thức, sức mạnh tinh thần dường như bị cú sấm sét đó làm cho tan biến vậy.
Lúc này cô căn bản chẳng hề để ý tới nỗi đau trên cơ thể, tâm trí cô dồn hết vào sức mạnh tinh thần, sức mạnh tinh thần của cô dường như càng ngày càng ít đi vậy.
Trong lúc cô vẫn còn đang sợ hãi, lại một cú sét nữa giáng xuống, cái thanh thế đó hoàn toàn không nhỏ hơn so với những gì Đản Nhi phải hứng chịu.
Vào giây phút sấm sét giáng xuống đó Ngân Nguyên liền trốn đi, cơ thể nó bé như thế mà chịu những cơn sấm sét như vậy có mà cháy khô đi! Hu, may mà trốn nhanh.
Trong lòng cảm thấy may mắn, Ngân Nguyên sắc mặt với những nét biểu cảm phức tạp nhìn những nơi bị sấm sét đánh xuống, khẽ rùng mình. Đản Nhi có thể thu hút những cú sấm sét như vậy đương nhiên cũng là điều dựa theo tình theo lý mà nói thì có thể chấp nhận được, nhưng tại sao ngay đến cả Ngọc Tình cũng biến thái như vậy chứ!
Nhìn vào những đám mây tối sì, lại như chuẩn bị có một cơn sấm chớp nữa nổi lên Ngân Nguyên lại cảm thấy ghen tỵ.
Nếu một anh nó cũng có thể thu hút đến những cú sấm chớp và mây mù tương tự như thế này, vậy thì kể cả có bị đánh chết cũng được! Có điều nghĩ vậy thì nghĩ vậy, nó vẫn trốn đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Được những cú sét đó đánh vào người là một sự vinh hạnh, bị chúng đánh chết chính là hại nhiều hơn lợi! hơn nữa những sấm sét đó tới đây không phải vì nó, nếu như đột nhiên bị đánh chết thì nó tìm ai để khóc mà kêu oan đây?
Không giống vơi sự ghen tỵ của Ngân Nguyên, Ngọc Tình bây giờ đúng là gặp khổ mà không ngã. Sức mạnh tinh thần của cô dường nhu bị những cơn sấm sét đó đuổi hết đi rồi, bất luận cô có vận hành Cửu Thiên Tiên Quyết cũng không có một chút sức mạnh tinh thần nào xuất hiện, đáng chết hơn nữa đó là những cú sấm sét đó đánh xuống làm toàn thân cô cứng đờ, lờ mờ còn cảm nhận thấy mùi thịt khét, không cần nghĩ cũng biết là cháy rồi!
Mẹ kiếp, sao chẳng làm gì nhau mà gây sự với nhau thế này, trước khi đánh xuống báo trước một tiếng không được à? lại nói, cô bây giờ chỉ trong thời hậu kì của uẩn hồn, còn chưa tới thời kì tàng hồn, kinh qua cái nạn sấm sét quái quỷ này sao được!
Đều tại Đản Nhi, hôm nay nếu mà cô bị sét đánh chết, cô hóa thành ma quỷ cũng nhất định sẽ tìm nó mà cắn co chết! Đây gọi là lôi kéo người vô tội chịu tội cùng mình hiểu không hả?
Ý thức của Ngọc Tình dưới sự đánh phá oanh tạc của những cú sấm sét đều từ từ lờ mờ đi. Mi mắt cô cũng không ngước được lên nữa. Lúc này cô đã kiệt sức nằm trên đỉnh núi, không hề còn một chút sức mạnh phản kháng nào nữa. Trừ một tâm niệm vẫn luôn tự nhủ trong tim là không được chết không được chết.
Thực ra Ngọc Tình đoán không sai, cô đúng là bị Đản Nhi làm liên lụy. Đản Nhi là loài không giống với người khác, nó là thần thú! Thần thú sinh đều không hề dễ dàng gì, huống hồ nó lại còn là một con phượng hoàng với sức mạnh vô biên.
Vì vậy nó muốn nở ra phải gặp nạn sấm sét, đây là điều không nằm ngoài dự liệu. Còn Ngọc Tình chỉ đơn thuần chẳng suy nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ Đản Nhi không sao là tốt rồi, cô lại tiếp tục tu luyện thế thôi. Ai ngờ được rằng Cửu Thiên Tiên Quyết là mẹ của Đản Nhi trước khi tu luyện, trong cơ thể của Đản Nhi cũng có sức mạnh như vậy, vậy là rất thuận lợi để những cú sấm chớp đánh xuống người cô.
Có điều rõ ràng là biết nạn sấm chớp nhưng bạn vẫn còn ngồi cao như thế, không đánh thẳng vào đầu bạn thì đánh vào ai?
Bởi vì có sự tồn tại của Ngọc Tình, vì vậy Đản Nhi phải chịu những cú đánh sấm sét cũng giảm đi rất nhiều do nó hướng bớt về phía Ngọc Tình. Thực ra tuy là Đản Nhi có thể hấp thụ những cú sấm sét đó, nhưng cái gì thì cũng có lúc ăn no chứ! ví dụ như bây giờ, Đản Nhi đã hấp thụ không ít những luồng điện thừa từ những cú sấm sét.
Nhưng những cơn sấm sét vẫn không ngừng giáng xuống, hướng thẳng vào cơ thể Đản Nhi, dẫn tới quả trứng khổng lồ đó không ngừng lăn xuống nước.
Dần dần trên bề mặt nó lấp đầy những hoa văn.
“Không thể chết, không thể chết.” Ngọc Tình không ngừng nói với bản thân, cố gắng điều động linh khí, bảo vệ con tim của bản thân. Cô không thể chết, cô còn rất nhiều việc vẫn chưa làm, sao có thể dễ dàng chết thế này được? Không thể, không thể nào!
Ngọc Tình không còn cảm thấy những cơn đau của cơ thể nữa rồi, giống như việc cô không còn cảm thấy sự tồn tại của sức mạnh tinh thần, bây giờ cô hình như không còn giống với lúc khi mà cơ thể tràn đầy sức mạnh tinh thần nữa, cô hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với bọn chúng.
Song Ngọc Tình không ngờ được rằng, cơ thể cô đang được bao trọn lấy bởi một luồng sức mạnh tinh thần màu trắng sữa, từng chút từng chút ngấm vào cơ thể cháy đen kia.
Chỉ cần là nơi mà sấm sét đánh vào liền có sức mạnh tinh thần từ từ thấm vào, cứ như vậy hình thành nên một sự luân hồi kì lạ.
Sấm sét cũng từ từ yếu dần, nhưng chưa phải là đã dừng lại thực sự, chỉ thấy những đám mây kia nhào lộn giống như nước đang sôi lên ùng ục, dường như chuẩn bị có một cơn bão lớn ập đến.
Ngân Nguyên trốn trong hang động nhìn mọi thứ yên ắng trở lại dần, nó liền rụt cổ lại, làm giảm đi cảm giác rằng bản thân mình vẫn còn tồn tại.
Sự yên tĩnh trước khi bão đổ về, chắc là như thế này đây! Chỉ nhìn những cú sấm sét đó đã biết tiếp sau đó sẽ không đơn giản, nó vẫn co rúm người lại, tránh bị sét đánh chết khô.
Quả nhiên, sự yên tĩnh đó chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ thấy những đám mây đen dần dần dừng lại không còn cuộn lên nữa, một luồng sấm sét màu tím xuất hiện, nó phân làm hai nhằm thẳng vào Ngọc Tình và Đản Nhi.
Ngân Nguyên đang co ro trong hang động nhìn thấy cảnh này, nó lại càng run lên. Thật quá đáng sợ! Thật quá đáng sợ! Hai kẻ biến thái!
Cú sét đánh màu tím vừa rồi khí thế không lớn hơn cú sét đánh màu bạc trước đó, người lại nó đã giảm sức mạnh đi khá nhiều, nhưng như vậy lại càng nguy hiểm. cái khoảng cách đó nó giống như khoảng cách của một người giàu có và một kẻ bần hàn. Đó là sự khác biệt về thế lực và nội hàm.
Trong sự hỗn loạn mơ màng Ngọc Tình cũng cảm thấy một sự nguy hiểm, dường như nghĩ cũng không cần nghĩ, Ngọc Tình tập trung hết sức lực thúc đẩy Cửu Thiên Tiên Quyết, dùng sức mạnh tinh thần để chống lại.
Đối với Ngọc Tình mà nói đây là sự nỗ lực cuối cùng rồi, tuy cô cũng không mang theo nhiều hi vọng lắm, nhưng chính cái lần không mang nhiều hi vọng này lại thành công, sức mạnh tinh thần yếu ớt lập tức làm theo chỉ thị của Ngọc Tình mà cũng hướng thẳng lên phía trên để chống lại.
Chỉ thấy sức mạnh tinh thần màu trắng sữa và cơn sấm sét màu tím đó đập vào nhau, cả không gian như rung động. Lúc này Ngọc Tình đang yếu ớt liền bị sự rung động của không gian đẩy xuống dưới.
Cơ thể mất kiểm soát làm cho Ngọc Tình đơ người ta, tuy cơ thể không thể động đậy nhưng cô lại rất tỉnh táo, sau khi cảm giác được tình hình thực tế, Ngọc Tình lập tức liền thấp giọng mắng mỏ. chết tiệt, lẽ nào không phải chết vì bị sét đánh thì cô sẽ chết vì bị ngã lăn xuống sao?
Có chết cũng đừng chết ngốc nghếch thế này chứ!
Ngọc Tình từ từ nhắm mặt lại để đẩy mạnh Kinh Vũ Thuật, trong lòng vô cùng lo lắng. Cô còn có một người bạn trai đáng yêu, còn có trách nhiệm không thể phó thác cho ai, còn có cha mẹ đang dần già đi, vì vậy cô không thể chết!
Vận mệnh của Ngọc Tình cô từ trước tới nay đều nằm trong tay cô, hôm nay kể cả ông trời có muốn lấy mạng cô đi, cũng phải hỏi xem cô có đồng ý hay không đã!
Quả nhiên chỉ cần tâm niệm không bị tiêu diệt, thì có thể hồi sinh! Dưới sự cố gắng của Ngọc Tình, sức mạnh tinh thần từ từ xuất hiện và bao trọn lấy cô thể cô đang nằm dưới đất, còn Ngọc Tình lúc này tuy không cảm nhận thấy sức mạnh tinh thần trong cơ thể mình, nhưng dường như bức tường là rào cản đã ngăn cô lại tám năm nay cũng đã không còn nữa.
Bây giờ rõ ràng không phải là lúc bàn về vấn đề đó, Ngọc Tình vừa có sự an toàn về tính mạng liền ngước đầu nhìn về phía Đản Nhi.
Vừa mới quay đầu, Ngọc Tình liền đơ người ra, chỉ thấy một người đàn ông chậm rãi bước tới, người đàn ông đó có khuôn mặt vô cùng anh tú, rạng rỡ, ồ không, cũng có thể không thể nói là anh tú, nên nói là đẹp! Đôi đồng tử mắt của anh ta giống như hòn ngọc lục bảo, khi nhìn bản thân mình, cô còn có thể từ trong đôi mắt đó nhìn thấy ánh sáng của sự ấm áp. Anh ta choàng trên người một chiếc áo choàng màu đen với những nét hoa văn huyền áo, anh ta từ từ bước lại gần, trên người toát ra vẻ cao quý thanh lịch, tao nhã và đầy quyền lực.
“Sao hả? nhìn đơ ra thế?” người đàn ông mặc chiếc áo đen từ từ tiến lại gần, cúi người xuống nhìn cơ thể cháy đen của Ngọc Tình, đôi mắt màu xanh ngọc đó thoáng qua sự yêu thương và đáng tiếc. Anh ta từ từ đưa tay ra, một luông linh khí dồi dào được phát ra, nó giống như liều thuốc thần giúp Ngọc Tình hồi phục lại.
Ngọc Tình nhìn anh ta, há hốc mồm, nhìn lên bầu trời quang đãng, chỉ cảm thấy thế giới này thật vi diệu.
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của bản thân mình: “Anh là Đản Nhi?”
Đây là Đản Nhi? Không còn một chút dấu vết gì cho thấy đó là Đản Nhi? Trời ạ, cô đã từng nghĩ khi Đản Nhi nở ra có thể sẽ là một đứa trẻ mè nheo khóc lóc quấy nhiễu, có thể sẽ là một sợi tóc hoặc cũng có thể là một con chim, thế nhưng sao lại thành ra như thế này?
Không những không phải là một con chim hơn nữa cũng không phải là một đứa trẻ, mà là một người đàn ông đẹp quá sức tưởng tượng! Cái thế giới này thật là vi diệu! Ngọc Tình không thể không thở dài cảm thán một hơi!
“Ha ha.” Đản Nhi cười: “Tôi tên là Thuần Hoàng.”
Ngọc Tình nghe thấy tiếng cười ha ha của Đản Nhi, ồ không, nên gọi là Thuần Hoàng mới đúng, cô liền lườm cho nó một cái. Đột nhiên cô nhớ tới kiếp trước nói ha ha là nữa thần niết bàn, thế nhưng bây giờ nhìn thấy lại là một người đàn ông, mà lại còn vô cùng quyến rũ.
Ngọc Tình chỉ để ý tới cảm xúc mà hoàn toàn không hề chú ý thấy sắc mặt Thuần Hoàn đột nhiên đỏ lên, chỉ thấy anh ta đột nhiên quay đầu đi: “Cái đó....cô có thể mặc đồ vào rồi!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy đần người ra, cô không mặc đồ sao? Cô giật mình cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy bản thân vốn dĩ đen xì vì bị cháy bây giờ đã trở lại trắng hồng như trước, chỉ là quần áo đâu? Đột nhiên Ngọc Tình vụng về ngồi dậy, tâm niệm được vận hành, sức mạnh tinh thần hóa thành một bộ quần áo mặc lên người cô.
Mất mặt quá, cô lại chỉ để ý nhìn người ta mà lại không chú ý rằng bản thân đang nằm trước mặt người đàn ông, trên người không một mảnh vải che thân! Tuy, bây giờ cô chỉ có 15 tuổi, còn chưa dậy thì hết, nhưng con trai và con gái thì đương nhiên không giống nhau....đúng là...đúng là mất mặt, xấu hổ quá!
Ngọc Tình sau khi mặc quần áo xong thì lập tức đứng lên bước đi, hức hức, cái con mèo đáng chết Ngân Nguyên gặp phải chuyện chỉ có trốn đi là nhanh nhất! Hôm nay cô nhất định phải lột da nó, ăn thịt mèo!
Cô sẽ không thừa nhận mình là giận chó đánh mèo, ngược lại chính là do Ngân Nguyên sai! Ai bảo nó không có nghĩa khí với bạn bè chứ!
Thế nhưng Ngọc Tình đi được vài bước liền dừng chân lại, ánh mắt cô đơ ra. Chỉ nhìn thấy ở một nơi không xa có một người đàn ông mặc đồ màu bạc đi tới, mái tóc dài màu bạc của người đó hất ra phía sau lưng, đôi mắt màu xanh ngọc đầy sự nghi hoặc khó hiểu, lại còn có cả sự vui mừng.
Người đàn ông đẹp như tranh đó chính là Ngân Nguyên. Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào Ngân Nguyên, lập tức tròn xoe mắt: “Ngươi...ngươi đột phá rồi?!”
Ngân Nguyên nhìn bộ dạng đơ người ra của Ngọc Tình, đột nhiên khẽ nhếch mép cười: “Chỉ cô mới được đột phá còn tôi thì không chắc?”
“Tôi đột phá?” Ngọc Tình đơ người ra không hiểu, sau đó tâm niệm được vận hành, cô phát hiện sức mạnh tinh thần trong tiềm thức của bản thân mình không còn tồn tại giống như trước nữa. Bây giờ nó dường như không còn tồn tại ở bất cứ nơi đâu. Cái cảm giác như vậy mà lại là đột phá sao?
“Phí lời!” Ngân Nguyên lườm cô một cái: “Chúc mừng cô, không chỉ đột phá mà còn đột phá tới thời trung kì của tàng hồn rồi!”
Cái gì? Ngọc Tình lại càng choáng hơn, sau đó cô liền cảm thấy có chút thư thái, bản thân đã quanh quẩn ở thời kì uẩn hồn tám năm rồi, trong tám năm vừa rồi sức mạnh tinh thần của cô đã đủ để đột phá, nhưng không biết tại sao lại không có cách nào để đột phá được. Lần này nhờ vào sức mạnh của sấm sét để đột phá, những cơn sấm sét đó tuy là khủng khiếp và làm cho người ta sợ hãi nhưng cũng đã giúp cô tinh luyện được sức mạnh tinh thần, giúp cô từ từ ổn định bước vào thời kì tàng hồn.
Nghĩ vậy, Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn Ngân Nguyên, đột nhiên cũng không cảm thấy Ngân Nguyên đáng ghét như cô vừa nghĩ ban nãy nữa, gặp nguy hiểm thì đương nhiên là phải trốn đi rồi.
“Vậy thì ngươi.....mà anh đã đột phá như thế nào đấy?” Ngọc Tình đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền hỏi.
“Cái này....” khuôn mặt Ngân Nguyên cứng đờ ra, sau đó từ từ lắc đầu: “Không biết!”
Hả? Ngọc Tình ngạc nhiên nhìn Ngân Nguyên, lại không biết mình đã đột phá thế nào? Không phải chứ? anh ta đừng ngớ ngẩn thế chứ?
Ngân Nguyên cũng giống như cô, sớm đã có thể đột phá rồi, thế nhưng không tìm được thời cô, cũng không có cách nào để đột phá. Nhưng hôm nay, cô là vì nhờ có sức mạnh của những cú sấm sét vang trời kia, thế còn Ngân Nguyên?
Ngọc Tình nghĩ vậy liền cảm thấy vừa kinh ngạc vừa kì lạ, thời gian tám năm đều không đột phá, bây giờ đột nhiên lại đột phá?
“Ha ha!” Thuần Hoàng đứng phía sau nhìn hai người nói chuyện, bật cười, liền tiến lên phía trước.
“Bái kiến tiểu chủ nhân!” Ngân Nguyên vừa nhìn thấy Thuần Hoàng, lập tức cúi người hành lễ, giây phút anh ta cúi người xuống, mái tóc dài màu bạc đột nhiên trượt về phía trước sáng lấp lánh.
“Ừm!” Thuần Hoàng gật đầu: “Không cần đa lễ!” thực ra thì Ngân Nguyên cũng không phải là người hầu của Thuần Hoàng, bắt đầu từ giây phút mà Thuần Hoàng được nở ra, anh ta đã có được kí ức do mẫu thân anh ta truyền cho rồi. năm xưa cũng chỉ vì mẫu thân anh ta đã cứu Ngân Nguyên một lần, vì vậy Ngân Nguyên đã coi mẹ của Thuần Hoàng như chủ nhân của mình mà thôi. Ừm....thôi bỏ đi, cũng là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi.
Thuần Hoàng nghĩ rồi cũng không quan tâm tới Ngân Nguyên nữa, ánh mắt anh ta hướng về phía Ngọc Tình.
“Thực ra, hai người không đột phá được là vì giới hạn của không gian, bây giờ không gian được nâng cấp rồi, hai người đương nhiên là cũng được đột phá!” Thuần Hoàng nói với giọng nhỏ nhẹ, du dương, dễ nghe từ từ giải thích vấn đề mà hai người thắc mắc.
Ngọc Tình gật đầu như đã hiểu, sau đó hơi nheo mày lại: “Thế nhưng khi trước lúc mà tôi đột phá tới thời kì uẩn hồn thì cũng không cần đợi tới lúc không gian được nâng cấp!”
Thuần Hoàng nghe thấy vậy khẽ cười: “Ha ha, cô quên mất rồi, đó là vì khi đó cô có được Cửu Thiên Tiên Quyết!”
Ngọc Tình nghe tiếng cười ngọt ngào của Thuần Hoàng cô đột nhiên cảm thấy so với con gái, tiếng cười đó càng phù hợp với Thuần Hoàng.
“Ồ, ồ!” Ngọc Tình gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên: “Anh nói không gian đã được nâng cấp rồi?”
Bộ dạng ngơ ngẩn đáng yêu hiếm có của Ngọc Tình làm cho cả Thuần Hoàng và Ngân Nguyên đều bật cười. cô gái này dường như trước mặt bọn họ thì khác với lúc thường ngày, lúc thì dã man, lúc thì đáng yêu, lúc thì bá đạo, lúc thì tự cao....nói chung bọn họ nhìn thấy ở cô rất nhiều con người khác nhau.
Ngọc Tình thấy Thuần Hoàng gật đầu, liền bước lên phía trước, bây giờ thì cô rất muốn xem xem, không gian được nâng cấp thì sẽ có niềm vui gì.
Thế nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy tiếng của Phong Nhã Trần gọi: “Tình Tình, ăn cơm thôi!”
Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt từ từ hướng về những nơi khác, chỉ thấy từ dưới mặt hồ tĩnh lặng, một quả trứng khổng lồ với đầy những đường nét hoa văn trên vỏ từ từ nhô lên.
Đó chắc chắn là Đản Nhi vừa bị Ngọc Tình đá cho một nhát bay ra mãi xa xa.
Đản nhi vừa xuất hiện dường như đã thu hút sự chú ý của sấm chớp trên trời. chỉ thấy những đám mấy cuồn cuộn hơn, chúng xô vào nhau càng lợi hại, một tiếng sấm vang khắp vùng trời rồi đột nhiên một cánh tay sấm sét như cánh tay trẻ con xuất hiện, nhằm thẳng về phía Đản Nhi.
Ngọc Tình nhìn toàn bộ cảnh này, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng, đầu óc quay cuồng. Cánh tay sấm sét đó nhìn bộ dạng là biết ngay nó không hề yếu, bỗng chốc đánh lên cơ thể Đản Nhi, nó chịu đựng được không đây?
Nói ra thì tám năm nay Ngân Nguyên và Đản Nhi luôn ở bên cạnh Ngọc Tình, đối với Ngọc Tình mà nói, quả trứng và con mèo này cũng giống như người thân của cô, cô có thể thể hiện sự lạnh nhạt với bọn chúng nhưng thực lòng tình cảm cô dành cho chúng không hề ít. Vì vậy, cô nhìn cánh tay sấm sét đó, trong lòng là một sự lo lắng khó diễn tả thành lời.
“Ngân Nguyên, cái đó, Đản Nhi không sao chứ? thế này là thế nào?” Ngọc Tình lo lắng, túm lấy Ngân Nguyên, vội vàng hỏi.
“Tiểu chủ nhân là thần thú, đương nhiên là phải trải qua sấm sét!” Ngân Nguyên nhìn những đám mây đang cuộn lại, và cánh tay sấm sét đó, trong đôi mắt màu xanh của con mèo đó là một sự thổn thức.
Chỉ cần tu luyện thì đều phải trải qua nạn sấm sét, nó cũng vậy mà Đản Nhi cũng vậy, đương nhiên Ngọc Tình cũng không thoát nổi, và nếu trải qua nạn sấm sét càng mạnh thì chứng minh kẻ đó càng biến thái!
Ngân Nguyên nhìn những cơn sấm sét càng lúc càng mạnh, lóe điện càng lúc càng sáng, Ngân Nguyên chỉ cảm thấy vô cùng ghen tỵ, vô cùng tự hào.
Từ những cú sấm sét đó nó có thể nhìn thấy sự phi phàm của Đản Nhi. Nó tin rằng hôm nay Đản Nhi nhất định sẽ được tách vỏ sinh ra! Nghĩ tới cảnh đó, Ngân Nguyên liền có cảm giác của sự trưởng thành tuy chưa thuộc về mình.
Tuy là rất ghen tỵ và ngưỡng mộ với sức mạnh của Đản Nhi, nhưng nó cũng biết rằng, Đản Nhi là thần thú phượng hoàng, sinh ra đã khác rồi, vì vậy nạn sấm sét này cũng nằm trong dự liệu trước đó.
Ánh mắt Ngân Nguyên dán chặt vào quả trứng không ngừng lăn lóc đó, trong lòng đầy sự mong chờ.
Thực ra nó rất tò mò, người và phượng hoàng kết hợp lại với nhau thì sẽ sinh ra cái gì, là người hay là phượng hoàng?
Ngọc Tình nhìn ra suy nghĩ của Ngân Nguyên, cũng không bóc trần nó. Cô dùng ánh mắt lo lắng hổi hộp nhìn chằm chằm Đản Nhi, cơ thể trong trạng thái sẵn sàng, chỉ cần có điều gì bất chắc sẽ lập tức ra tay! Cùng lắm là bị những cơn sấm sét biến thái đó giáng cho một nhát.
Tuy nghĩ như vậy, Ngọc Tình nhìn vào thanh thế hừng hừng đó, càng nhìn những cú sấm sét đó cô càng thấy sợ hãi trong lòng. Nếu những cú sấm sét đó đánh vào người cô, chắc là cô cũng cháy khét lẹt rồi.
Tiếng sấm sét vẫn tiếp tục vang lên, Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào quả trứng lăn quay từng vòng, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô nhìn thấy rất rõ, những cú sét đánh xuống cơ thể Đản Nhi đã đều được hấp thụ hết rồi, lúc này Đản Nhi giống như một đứa trẻ tham ăn, Ngọc Tình nhìn ra nó giống như một con cá gặp nước vậy.
Như cá gặp nước? Ngọc Tình vừa nghĩ tới bốn từ này, miệng khẽ nhếch cười, trong lòng mắng – đúng là đồ biến thái! Những cú sấm sét đó chẳng phải là để trang trí, bị đánh cho như thế nhưng vẫn lăn long lóc không phải biến thái thì là gì?
Ngọc Tình nghĩ vậy, quyết định không quan tâm tới nó nữa. Cô để cho tâm lý thật thoải mái để bắt đầu tu luyện, hai mắt từ từ nhắm lại, Cửu Thiên Tiên Quyết từ từ được vận hành.
Thế nhưng vừa mới bắt đầu, Ngọc Tình liền cảm thấy một mối nguy hiểm từ trên trời rơi xuống.
Mẹ kiếp, Ngọc Tình thấp giọng chửi, còn chưa mở mắt ra đã cảm thấy một cú sét từ trên trời giáng xuống, và mục tiêu đúng là đang nhằm vào bản thân mình!
Đau! Cơ thể Ngọc Tình lập tức bị ép xuống, cô dường như suýt nữa thì ngã xuống mặ đất, trong tiềm thức, sức mạnh tinh thần dường như bị cú sấm sét đó làm cho tan biến vậy.
Lúc này cô căn bản chẳng hề để ý tới nỗi đau trên cơ thể, tâm trí cô dồn hết vào sức mạnh tinh thần, sức mạnh tinh thần của cô dường như càng ngày càng ít đi vậy.
Trong lúc cô vẫn còn đang sợ hãi, lại một cú sét nữa giáng xuống, cái thanh thế đó hoàn toàn không nhỏ hơn so với những gì Đản Nhi phải hứng chịu.
Vào giây phút sấm sét giáng xuống đó Ngân Nguyên liền trốn đi, cơ thể nó bé như thế mà chịu những cơn sấm sét như vậy có mà cháy khô đi! Hu, may mà trốn nhanh.
Trong lòng cảm thấy may mắn, Ngân Nguyên sắc mặt với những nét biểu cảm phức tạp nhìn những nơi bị sấm sét đánh xuống, khẽ rùng mình. Đản Nhi có thể thu hút những cú sấm sét như vậy đương nhiên cũng là điều dựa theo tình theo lý mà nói thì có thể chấp nhận được, nhưng tại sao ngay đến cả Ngọc Tình cũng biến thái như vậy chứ!
Nhìn vào những đám mây tối sì, lại như chuẩn bị có một cơn sấm chớp nữa nổi lên Ngân Nguyên lại cảm thấy ghen tỵ.
Nếu một anh nó cũng có thể thu hút đến những cú sấm chớp và mây mù tương tự như thế này, vậy thì kể cả có bị đánh chết cũng được! Có điều nghĩ vậy thì nghĩ vậy, nó vẫn trốn đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Được những cú sét đó đánh vào người là một sự vinh hạnh, bị chúng đánh chết chính là hại nhiều hơn lợi! hơn nữa những sấm sét đó tới đây không phải vì nó, nếu như đột nhiên bị đánh chết thì nó tìm ai để khóc mà kêu oan đây?
Không giống vơi sự ghen tỵ của Ngân Nguyên, Ngọc Tình bây giờ đúng là gặp khổ mà không ngã. Sức mạnh tinh thần của cô dường nhu bị những cơn sấm sét đó đuổi hết đi rồi, bất luận cô có vận hành Cửu Thiên Tiên Quyết cũng không có một chút sức mạnh tinh thần nào xuất hiện, đáng chết hơn nữa đó là những cú sấm sét đó đánh xuống làm toàn thân cô cứng đờ, lờ mờ còn cảm nhận thấy mùi thịt khét, không cần nghĩ cũng biết là cháy rồi!
Mẹ kiếp, sao chẳng làm gì nhau mà gây sự với nhau thế này, trước khi đánh xuống báo trước một tiếng không được à? lại nói, cô bây giờ chỉ trong thời hậu kì của uẩn hồn, còn chưa tới thời kì tàng hồn, kinh qua cái nạn sấm sét quái quỷ này sao được!
Đều tại Đản Nhi, hôm nay nếu mà cô bị sét đánh chết, cô hóa thành ma quỷ cũng nhất định sẽ tìm nó mà cắn co chết! Đây gọi là lôi kéo người vô tội chịu tội cùng mình hiểu không hả?
Ý thức của Ngọc Tình dưới sự đánh phá oanh tạc của những cú sấm sét đều từ từ lờ mờ đi. Mi mắt cô cũng không ngước được lên nữa. Lúc này cô đã kiệt sức nằm trên đỉnh núi, không hề còn một chút sức mạnh phản kháng nào nữa. Trừ một tâm niệm vẫn luôn tự nhủ trong tim là không được chết không được chết.
Thực ra Ngọc Tình đoán không sai, cô đúng là bị Đản Nhi làm liên lụy. Đản Nhi là loài không giống với người khác, nó là thần thú! Thần thú sinh đều không hề dễ dàng gì, huống hồ nó lại còn là một con phượng hoàng với sức mạnh vô biên.
Vì vậy nó muốn nở ra phải gặp nạn sấm sét, đây là điều không nằm ngoài dự liệu. Còn Ngọc Tình chỉ đơn thuần chẳng suy nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ Đản Nhi không sao là tốt rồi, cô lại tiếp tục tu luyện thế thôi. Ai ngờ được rằng Cửu Thiên Tiên Quyết là mẹ của Đản Nhi trước khi tu luyện, trong cơ thể của Đản Nhi cũng có sức mạnh như vậy, vậy là rất thuận lợi để những cú sấm chớp đánh xuống người cô.
Có điều rõ ràng là biết nạn sấm chớp nhưng bạn vẫn còn ngồi cao như thế, không đánh thẳng vào đầu bạn thì đánh vào ai?
Bởi vì có sự tồn tại của Ngọc Tình, vì vậy Đản Nhi phải chịu những cú đánh sấm sét cũng giảm đi rất nhiều do nó hướng bớt về phía Ngọc Tình. Thực ra tuy là Đản Nhi có thể hấp thụ những cú sấm sét đó, nhưng cái gì thì cũng có lúc ăn no chứ! ví dụ như bây giờ, Đản Nhi đã hấp thụ không ít những luồng điện thừa từ những cú sấm sét.
Nhưng những cơn sấm sét vẫn không ngừng giáng xuống, hướng thẳng vào cơ thể Đản Nhi, dẫn tới quả trứng khổng lồ đó không ngừng lăn xuống nước.
Dần dần trên bề mặt nó lấp đầy những hoa văn.
“Không thể chết, không thể chết.” Ngọc Tình không ngừng nói với bản thân, cố gắng điều động linh khí, bảo vệ con tim của bản thân. Cô không thể chết, cô còn rất nhiều việc vẫn chưa làm, sao có thể dễ dàng chết thế này được? Không thể, không thể nào!
Ngọc Tình không còn cảm thấy những cơn đau của cơ thể nữa rồi, giống như việc cô không còn cảm thấy sự tồn tại của sức mạnh tinh thần, bây giờ cô hình như không còn giống với lúc khi mà cơ thể tràn đầy sức mạnh tinh thần nữa, cô hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với bọn chúng.
Song Ngọc Tình không ngờ được rằng, cơ thể cô đang được bao trọn lấy bởi một luồng sức mạnh tinh thần màu trắng sữa, từng chút từng chút ngấm vào cơ thể cháy đen kia.
Chỉ cần là nơi mà sấm sét đánh vào liền có sức mạnh tinh thần từ từ thấm vào, cứ như vậy hình thành nên một sự luân hồi kì lạ.
Sấm sét cũng từ từ yếu dần, nhưng chưa phải là đã dừng lại thực sự, chỉ thấy những đám mây kia nhào lộn giống như nước đang sôi lên ùng ục, dường như chuẩn bị có một cơn bão lớn ập đến.
Ngân Nguyên trốn trong hang động nhìn mọi thứ yên ắng trở lại dần, nó liền rụt cổ lại, làm giảm đi cảm giác rằng bản thân mình vẫn còn tồn tại.
Sự yên tĩnh trước khi bão đổ về, chắc là như thế này đây! Chỉ nhìn những cú sấm sét đó đã biết tiếp sau đó sẽ không đơn giản, nó vẫn co rúm người lại, tránh bị sét đánh chết khô.
Quả nhiên, sự yên tĩnh đó chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ thấy những đám mây đen dần dần dừng lại không còn cuộn lên nữa, một luồng sấm sét màu tím xuất hiện, nó phân làm hai nhằm thẳng vào Ngọc Tình và Đản Nhi.
Ngân Nguyên đang co ro trong hang động nhìn thấy cảnh này, nó lại càng run lên. Thật quá đáng sợ! Thật quá đáng sợ! Hai kẻ biến thái!
Cú sét đánh màu tím vừa rồi khí thế không lớn hơn cú sét đánh màu bạc trước đó, người lại nó đã giảm sức mạnh đi khá nhiều, nhưng như vậy lại càng nguy hiểm. cái khoảng cách đó nó giống như khoảng cách của một người giàu có và một kẻ bần hàn. Đó là sự khác biệt về thế lực và nội hàm.
Trong sự hỗn loạn mơ màng Ngọc Tình cũng cảm thấy một sự nguy hiểm, dường như nghĩ cũng không cần nghĩ, Ngọc Tình tập trung hết sức lực thúc đẩy Cửu Thiên Tiên Quyết, dùng sức mạnh tinh thần để chống lại.
Đối với Ngọc Tình mà nói đây là sự nỗ lực cuối cùng rồi, tuy cô cũng không mang theo nhiều hi vọng lắm, nhưng chính cái lần không mang nhiều hi vọng này lại thành công, sức mạnh tinh thần yếu ớt lập tức làm theo chỉ thị của Ngọc Tình mà cũng hướng thẳng lên phía trên để chống lại.
Chỉ thấy sức mạnh tinh thần màu trắng sữa và cơn sấm sét màu tím đó đập vào nhau, cả không gian như rung động. Lúc này Ngọc Tình đang yếu ớt liền bị sự rung động của không gian đẩy xuống dưới.
Cơ thể mất kiểm soát làm cho Ngọc Tình đơ người ta, tuy cơ thể không thể động đậy nhưng cô lại rất tỉnh táo, sau khi cảm giác được tình hình thực tế, Ngọc Tình lập tức liền thấp giọng mắng mỏ. chết tiệt, lẽ nào không phải chết vì bị sét đánh thì cô sẽ chết vì bị ngã lăn xuống sao?
Có chết cũng đừng chết ngốc nghếch thế này chứ!
Ngọc Tình từ từ nhắm mặt lại để đẩy mạnh Kinh Vũ Thuật, trong lòng vô cùng lo lắng. Cô còn có một người bạn trai đáng yêu, còn có trách nhiệm không thể phó thác cho ai, còn có cha mẹ đang dần già đi, vì vậy cô không thể chết!
Vận mệnh của Ngọc Tình cô từ trước tới nay đều nằm trong tay cô, hôm nay kể cả ông trời có muốn lấy mạng cô đi, cũng phải hỏi xem cô có đồng ý hay không đã!
Quả nhiên chỉ cần tâm niệm không bị tiêu diệt, thì có thể hồi sinh! Dưới sự cố gắng của Ngọc Tình, sức mạnh tinh thần từ từ xuất hiện và bao trọn lấy cô thể cô đang nằm dưới đất, còn Ngọc Tình lúc này tuy không cảm nhận thấy sức mạnh tinh thần trong cơ thể mình, nhưng dường như bức tường là rào cản đã ngăn cô lại tám năm nay cũng đã không còn nữa.
Bây giờ rõ ràng không phải là lúc bàn về vấn đề đó, Ngọc Tình vừa có sự an toàn về tính mạng liền ngước đầu nhìn về phía Đản Nhi.
Vừa mới quay đầu, Ngọc Tình liền đơ người ra, chỉ thấy một người đàn ông chậm rãi bước tới, người đàn ông đó có khuôn mặt vô cùng anh tú, rạng rỡ, ồ không, cũng có thể không thể nói là anh tú, nên nói là đẹp! Đôi đồng tử mắt của anh ta giống như hòn ngọc lục bảo, khi nhìn bản thân mình, cô còn có thể từ trong đôi mắt đó nhìn thấy ánh sáng của sự ấm áp. Anh ta choàng trên người một chiếc áo choàng màu đen với những nét hoa văn huyền áo, anh ta từ từ bước lại gần, trên người toát ra vẻ cao quý thanh lịch, tao nhã và đầy quyền lực.
“Sao hả? nhìn đơ ra thế?” người đàn ông mặc chiếc áo đen từ từ tiến lại gần, cúi người xuống nhìn cơ thể cháy đen của Ngọc Tình, đôi mắt màu xanh ngọc đó thoáng qua sự yêu thương và đáng tiếc. Anh ta từ từ đưa tay ra, một luông linh khí dồi dào được phát ra, nó giống như liều thuốc thần giúp Ngọc Tình hồi phục lại.
Ngọc Tình nhìn anh ta, há hốc mồm, nhìn lên bầu trời quang đãng, chỉ cảm thấy thế giới này thật vi diệu.
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của bản thân mình: “Anh là Đản Nhi?”
Đây là Đản Nhi? Không còn một chút dấu vết gì cho thấy đó là Đản Nhi? Trời ạ, cô đã từng nghĩ khi Đản Nhi nở ra có thể sẽ là một đứa trẻ mè nheo khóc lóc quấy nhiễu, có thể sẽ là một sợi tóc hoặc cũng có thể là một con chim, thế nhưng sao lại thành ra như thế này?
Không những không phải là một con chim hơn nữa cũng không phải là một đứa trẻ, mà là một người đàn ông đẹp quá sức tưởng tượng! Cái thế giới này thật là vi diệu! Ngọc Tình không thể không thở dài cảm thán một hơi!
“Ha ha.” Đản Nhi cười: “Tôi tên là Thuần Hoàng.”
Ngọc Tình nghe thấy tiếng cười ha ha của Đản Nhi, ồ không, nên gọi là Thuần Hoàng mới đúng, cô liền lườm cho nó một cái. Đột nhiên cô nhớ tới kiếp trước nói ha ha là nữa thần niết bàn, thế nhưng bây giờ nhìn thấy lại là một người đàn ông, mà lại còn vô cùng quyến rũ.
Ngọc Tình chỉ để ý tới cảm xúc mà hoàn toàn không hề chú ý thấy sắc mặt Thuần Hoàn đột nhiên đỏ lên, chỉ thấy anh ta đột nhiên quay đầu đi: “Cái đó....cô có thể mặc đồ vào rồi!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy đần người ra, cô không mặc đồ sao? Cô giật mình cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy bản thân vốn dĩ đen xì vì bị cháy bây giờ đã trở lại trắng hồng như trước, chỉ là quần áo đâu? Đột nhiên Ngọc Tình vụng về ngồi dậy, tâm niệm được vận hành, sức mạnh tinh thần hóa thành một bộ quần áo mặc lên người cô.
Mất mặt quá, cô lại chỉ để ý nhìn người ta mà lại không chú ý rằng bản thân đang nằm trước mặt người đàn ông, trên người không một mảnh vải che thân! Tuy, bây giờ cô chỉ có 15 tuổi, còn chưa dậy thì hết, nhưng con trai và con gái thì đương nhiên không giống nhau....đúng là...đúng là mất mặt, xấu hổ quá!
Ngọc Tình sau khi mặc quần áo xong thì lập tức đứng lên bước đi, hức hức, cái con mèo đáng chết Ngân Nguyên gặp phải chuyện chỉ có trốn đi là nhanh nhất! Hôm nay cô nhất định phải lột da nó, ăn thịt mèo!
Cô sẽ không thừa nhận mình là giận chó đánh mèo, ngược lại chính là do Ngân Nguyên sai! Ai bảo nó không có nghĩa khí với bạn bè chứ!
Thế nhưng Ngọc Tình đi được vài bước liền dừng chân lại, ánh mắt cô đơ ra. Chỉ nhìn thấy ở một nơi không xa có một người đàn ông mặc đồ màu bạc đi tới, mái tóc dài màu bạc của người đó hất ra phía sau lưng, đôi mắt màu xanh ngọc đầy sự nghi hoặc khó hiểu, lại còn có cả sự vui mừng.
Người đàn ông đẹp như tranh đó chính là Ngân Nguyên. Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào Ngân Nguyên, lập tức tròn xoe mắt: “Ngươi...ngươi đột phá rồi?!”
Ngân Nguyên nhìn bộ dạng đơ người ra của Ngọc Tình, đột nhiên khẽ nhếch mép cười: “Chỉ cô mới được đột phá còn tôi thì không chắc?”
“Tôi đột phá?” Ngọc Tình đơ người ra không hiểu, sau đó tâm niệm được vận hành, cô phát hiện sức mạnh tinh thần trong tiềm thức của bản thân mình không còn tồn tại giống như trước nữa. Bây giờ nó dường như không còn tồn tại ở bất cứ nơi đâu. Cái cảm giác như vậy mà lại là đột phá sao?
“Phí lời!” Ngân Nguyên lườm cô một cái: “Chúc mừng cô, không chỉ đột phá mà còn đột phá tới thời trung kì của tàng hồn rồi!”
Cái gì? Ngọc Tình lại càng choáng hơn, sau đó cô liền cảm thấy có chút thư thái, bản thân đã quanh quẩn ở thời kì uẩn hồn tám năm rồi, trong tám năm vừa rồi sức mạnh tinh thần của cô đã đủ để đột phá, nhưng không biết tại sao lại không có cách nào để đột phá được. Lần này nhờ vào sức mạnh của sấm sét để đột phá, những cơn sấm sét đó tuy là khủng khiếp và làm cho người ta sợ hãi nhưng cũng đã giúp cô tinh luyện được sức mạnh tinh thần, giúp cô từ từ ổn định bước vào thời kì tàng hồn.
Nghĩ vậy, Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn Ngân Nguyên, đột nhiên cũng không cảm thấy Ngân Nguyên đáng ghét như cô vừa nghĩ ban nãy nữa, gặp nguy hiểm thì đương nhiên là phải trốn đi rồi.
“Vậy thì ngươi.....mà anh đã đột phá như thế nào đấy?” Ngọc Tình đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền hỏi.
“Cái này....” khuôn mặt Ngân Nguyên cứng đờ ra, sau đó từ từ lắc đầu: “Không biết!”
Hả? Ngọc Tình ngạc nhiên nhìn Ngân Nguyên, lại không biết mình đã đột phá thế nào? Không phải chứ? anh ta đừng ngớ ngẩn thế chứ?
Ngân Nguyên cũng giống như cô, sớm đã có thể đột phá rồi, thế nhưng không tìm được thời cô, cũng không có cách nào để đột phá. Nhưng hôm nay, cô là vì nhờ có sức mạnh của những cú sấm sét vang trời kia, thế còn Ngân Nguyên?
Ngọc Tình nghĩ vậy liền cảm thấy vừa kinh ngạc vừa kì lạ, thời gian tám năm đều không đột phá, bây giờ đột nhiên lại đột phá?
“Ha ha!” Thuần Hoàng đứng phía sau nhìn hai người nói chuyện, bật cười, liền tiến lên phía trước.
“Bái kiến tiểu chủ nhân!” Ngân Nguyên vừa nhìn thấy Thuần Hoàng, lập tức cúi người hành lễ, giây phút anh ta cúi người xuống, mái tóc dài màu bạc đột nhiên trượt về phía trước sáng lấp lánh.
“Ừm!” Thuần Hoàng gật đầu: “Không cần đa lễ!” thực ra thì Ngân Nguyên cũng không phải là người hầu của Thuần Hoàng, bắt đầu từ giây phút mà Thuần Hoàng được nở ra, anh ta đã có được kí ức do mẫu thân anh ta truyền cho rồi. năm xưa cũng chỉ vì mẫu thân anh ta đã cứu Ngân Nguyên một lần, vì vậy Ngân Nguyên đã coi mẹ của Thuần Hoàng như chủ nhân của mình mà thôi. Ừm....thôi bỏ đi, cũng là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi.
Thuần Hoàng nghĩ rồi cũng không quan tâm tới Ngân Nguyên nữa, ánh mắt anh ta hướng về phía Ngọc Tình.
“Thực ra, hai người không đột phá được là vì giới hạn của không gian, bây giờ không gian được nâng cấp rồi, hai người đương nhiên là cũng được đột phá!” Thuần Hoàng nói với giọng nhỏ nhẹ, du dương, dễ nghe từ từ giải thích vấn đề mà hai người thắc mắc.
Ngọc Tình gật đầu như đã hiểu, sau đó hơi nheo mày lại: “Thế nhưng khi trước lúc mà tôi đột phá tới thời kì uẩn hồn thì cũng không cần đợi tới lúc không gian được nâng cấp!”
Thuần Hoàng nghe thấy vậy khẽ cười: “Ha ha, cô quên mất rồi, đó là vì khi đó cô có được Cửu Thiên Tiên Quyết!”
Ngọc Tình nghe tiếng cười ngọt ngào của Thuần Hoàng cô đột nhiên cảm thấy so với con gái, tiếng cười đó càng phù hợp với Thuần Hoàng.
“Ồ, ồ!” Ngọc Tình gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên: “Anh nói không gian đã được nâng cấp rồi?”
Bộ dạng ngơ ngẩn đáng yêu hiếm có của Ngọc Tình làm cho cả Thuần Hoàng và Ngân Nguyên đều bật cười. cô gái này dường như trước mặt bọn họ thì khác với lúc thường ngày, lúc thì dã man, lúc thì đáng yêu, lúc thì bá đạo, lúc thì tự cao....nói chung bọn họ nhìn thấy ở cô rất nhiều con người khác nhau.
Ngọc Tình thấy Thuần Hoàng gật đầu, liền bước lên phía trước, bây giờ thì cô rất muốn xem xem, không gian được nâng cấp thì sẽ có niềm vui gì.
Thế nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy tiếng của Phong Nhã Trần gọi: “Tình Tình, ăn cơm thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook