Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ
-
Chương 51: Đẳng cấp hacker, đi theo tôi
Ngọc Tình tuy là vô cùng phẫn nộ, nhưng cô biết rõ phẫn nộ cũng không giải quyết nỗi bất kì vấn đề gì! Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tiêu diệt kẻ ma quỷ đó, làm cho hắn không có cách nào để làm hại loài người nữa! Và bước đầu tiên chính là nắm bắt được hành tung và những hoạt động gian ác của kẻ ma quỷ đó, sau đó giáng cho hắn một đòn chí mạng.
Qua sự phân tích tỉ mỉ, Ngọc Tình đem mục tiêu nhắm vào cô gái gần đây đón sinh nhật 18 tuổi. cái trinh nguyên của sáu cô gái nào không thể nào đủ được cho sự tu luyện của kẻ ma quỷ đó, vì vậy Ngọc Tình quả quyết, tên ma quỷ đó khi nếm được vị ngọt rồi thì hắn sẽ tiếp tục ra tay.
Sau khi nghĩ được chiến lược như vậy, Ngọc Tình liền đi ra khỏi không gian. Vừa ra khỏi không gian cô thấy trời vậy mà đã sáng rồi. Lúc này đang đúng là lúc bình minh, mặt trời vừa mới nhô lên, ánh sáng đỏ hồng trải rộng một vùng trời, chiếc vào căn phòng cô rực rỡ.
“Oai!” Ngọc Tình há mồm vươn vai ngáp một tiếng, đan hai tay để lên đỉnh đầu, sau đó hít thở vài lần thật sâu cho tinh thần khỏe khoắn, Ngọc Tình đứng thẳng người lên, hai tay chống vào eo, xoay người đi xoay người lại, bỗng nhiên trong căn phòng nhỏ có tiếng u u vang lên.
Âm thanh đó được phát ra từ người Ngọc Tình, đó là kết quả của việc tu luyện cả một đêm của Ngọc Tình.
Sau khi hoàn thành việc khởi động cơ thể, Ngọc Tình khẽ từ nhà đi ra, bắt đầu việc chạy bộ. Việc chạy bộ này kể từ khi bắt đầu cô chưa từng nghỉ dù là chỉ một ngày, và kết quả của việc rèn luyện này cũng đã không hề phụ công cô. Cứ như bây giờ, Ngọc Tình dù có chạy bộ cả một ngày mặt cô cũng sẽ không đỏ mà hơi thở vẫn đều nhịp, đó chính là kết quả của việc tố chất cơ thể được nâng cao, và cũng là sự khảo nghiệm đối với tâm tính!
Sau khi chạy bộ xong, Ngọc Tình tìm gần đó một quán nét, cô đi vào trong.
Vừa mới bước chân vào, Ngọc Tình liền thấy được sự tối tăm u ám, mùi thuốc là sộc lên mũi, cô khẽ nheo mày, Ngọc Tình không hề biểu hiện ra nét mặt một điều gì đó không hài lòng, cô từ từ bước lên phía trước, rút ra 100 tệ để lên trên quầy thu ngân: “Cho một máy.”
Người thu ngân nghe thấy tiếng nói mà không thấy người đây, cô ta đơ người ra sau đó đứng lên, đôi mắt vẫn còn lim dim nhìn xuống dưới, lúc này mới nhìn thấy một cô bé còn cao không bằng quầy thu ngân.
Cô ta khoanh hai tay đặt lên quầy nhìn Ngọc Tình với vẻ không mấy kiên nhẫn.
“Em gái? Muốn lên mạng hả?” để tránh nhầm lẫn, cô ta còn phải mở miệng hỏi lại.
“Đúng vậy, nhanh lên!” tiếng nói vẫn đúng giọng trẻ con nhưng lại lạnh lùng, có chút tự đại.
Người thu ngân đơ người ra, lúc này có vẻ đã được tỉnh ngủ hơn. Cô ta cúi đầu nhìn Ngọc Tình từ trên xuống dưới. Ngọc Tình mặt một bộ đồ thể dục đơn giản, sạch sẽ. Mái tóc được chải gọn gàng và buộc lại phía sau.
Đôi mắt to tròn, cặp lông mày lá liễu, đôi môi hồng nhạt, nhìn trông có vẻ rất đáng yêu, sạch sẽ. Nhưng điều làm nên sự khác biệt đối với cô hoàn toàn không phải là vẻ bề ngoài mà là khí chất!
Cô đứng ở đó, không hề có thái độ hay hành động gì đặc biệt, nhưng muốn coi nhẹ cô lại không hề được. Từ trên người cô phát ra thứ gì đó khiến người khác cảm thấy rất bá đạo, có chút khinh đời, một sự kiêu ngạo vì bản thân mình làm được nên mới thế.
Người thu ngân khẽ chớp chớp mắt, cô ta chắc chắc là vẫn chưa tỉnh hẳn, bằng không sao lại có thể cảm nhận được những điều đó trên người của một bé gái bé như vậy.
“Nhìn xong chưa?” khi mà người thu ngân vẫn đang có vẻ ngơ ngac, Ngọc Tình nhếch mép cười có chút mỉa mai: “Nhìn xong rồi thì mau mau mở máy đi.”
“Ồ được!” người thu ngân dưới nụ cười của Ngọc Tình liền vội vàng đáp lại một câu, cúi đầu cho khởi động một máy. Bây giờ nước Z rõ ràng là đang cấm những trẻ chưa đến vị thành niên lên mạng, nhưng lệnh cấm này dường như chẳng là gì đối với những người làm kinh doanh quán nét. Với họ nếu thiếu đi những khách hàng chưa đến tuổi vị thành niên thì hầu như bọn họ chẳng có lời lãi gì!
Vì vậy, tuy Ngọc Tình mới là một cô bé bảy tuổi đi vào quán nhưng cũng không hề có bất kì áp lực gì.
Ngọc Tình dễ dàng tìm được máy mà người thu ngân vừa khởi động, kéo ghế ra ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé cử động những động tác rất thuần thục, đôi mắt nhìn gián vào màn hình máy tính.
Người thu ngân đứng ở quầy, nhìn bộ dạng của Ngọc Tình từ phía xa, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Mới 7, 8 tuổi đã ra ngồi quán nét, đúng là thế hệ của nước Z bây giờ cứ đời sau lại hơn đời trước.
Đối với tư tưởng dân có giỏi thì nước với mạnh được của người thu ngân Ngọc Tình không hề hay biết và cô cũng không có hứng thú muốn biết, chiếc máy tính đã được khởi động, cô đưa ta ra gõ goc lên bàn phím, chỉ nghe thấy tiếng cạch cạch vang lên, sau đó màn hình máy tính liền hiện ra một trang web đặc biệt.
Một tiếc tách, trang web được mở ra, một dòng chữ hiện lên: “Xin mời nhập mật khẩu.”
Ngọc Tình nhìn thấy năm chữ đó, khẽ nhếch mép cười vẻ khinh bỉ, ngón tay cô khẽ cử động, hàng loạt các chỉ lệnh hiện lên, tạo thành một chuỗi các dãy số, hệ thống liên tục được fresh, đây chính là kĩ thuật Hacker.
Ngọc Tình với tư cách là một nhân vật hàng đầu của đội đặc công, kĩ thuật Hacker này đương nhiên chẳng là gì với cô, có điều đây là lần đầu tiên cô tiến công vào hệ thống bảo mật của nước Z khi mà cô đã từng làm việc lên tới 20 năm. Trước đây cô anh minh, cô quyết đoán, cô vì người khác mà cống hiến, nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ những gì bản thân mình nên làm và những gì không nên làm. Cô luôn luôn ghi nhớ trách nhiệm của bản thân, ghi nhớ bản thân cô phải tuân thủ theo các quy định, điều lệnh.
Có điều, tất cả những gì mà cô ghi nhớ tuân theo đó đã bị hủy diệt sạch sẽ vào caia vụ cô thực hiện nhiệm vụ xong mà nhận được món quà lấy đi mạng sống đó của cô, bây giờ tất cả những quy tắc, điều lệnh đó đối với cô chẳng qua chỉ là cái đặt xuống mông mà ngồi! Ồ, không, đến mức đặt xuống mông cũng không đáng!
Tái sinh một lần, điều duy nhất mà Ngọc Tình muốn làm đó là sống vì bản thân mình, làm những việc mà bản thân mình muốn, những thứ mà cô cho là xứng đáng! Vì đạt được mục đích và không từ thủ đoạn, đó là nguyên tắc hành sự hiện tại của cô, bảo vệ tất cả những gì mà cô muốn bảo vệ, có được tất cả những gì mà bản thân cô xứng đáng có được, đó là tất cả mục đích của cô! Trong quá trình này, liệu có ảnh hưởng tới lợi ích của người khác, có gây ra phiền phức gì không, chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Hệ thống qua rất nhiều lần fresh, sau đó dưới sự tấn công của Ngọc Tình, cuối cùng cũng đã bị phá vỡ, Ngọc Tình nhanh chóng kích vào nút “Vào”, tìm những thông tin mà bản thân cô muốn có được! Mục đích chính của cô đó là công kích vào khu vực quản lí hộ khẩu của Cục An ninh, có được hộ khẩu của tất cả những người ở thành phố X, từ đó tìm ra những cô gái gần đây đón sinh nhật lần thứ mười tám mà lại là vào ngày đầu tiên của tháng theo lịch âm.
Ngón tay cô kích liên tục vào màn hình, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình, không hề có chút buông lỏng nào, hết sức tập trung, dường như lượng thông tin quá lớn đó giống như một làn nước ồ ạt tiến vào não bộ của cô, sau đó được phân tích, loại trừ, cuối cùng tìm ra được tất cả những gì mà Ngọc Tình muốn có.
“Phù!” sau đó khoảng 30 giây, nhân viễn quản lý khi dữ liệu của nước Z cuối cùng cũng phát hiện ra hệ thống bị đột nhập, đúng lúc đó, Ngọc Tình thở phào một tiếng, hai tay cử động, lại một chuỗi các lệnh hiện ra, đột nhiên màn hình máy tính lóe sáng, thoát ra khỏi hệ thống.
Hệ thống an toàn của nước Z quả là quá kém, tới lúc này mới phát hiện ra bị xâm nhập, phải biết là chỉ cần 30 giây thì một người có sự chuẩn bị trước khi xâm nhập sẽ có được tất cả những gì mà họ muốn chứ! cô nhếch mép cười khinh bỉ.
Khi mà Ngọc Tình đang định tắt máy đi, thì màn hình máy tính liền hiện ra dòng chữ trong một cửa sổ đối thoại.
“Kĩ thuật rất khá, bàn tay này chắc cũng đẹp lắm! Tôi là Âu Dương Nguyệt, kết bạn nhé!”
Ngọc Tình nhìn vào ba chữ Âu Dương Nguyệt, đồng tử mắt cô mở rộng ra, khẽ cười, hai tay đặt lên bàn phím, gõ một dòng chữ gửi đi.
“Được, có điều, anh có thể đi theo tôi! Tôi tên Ngọc Tình!”
Qua sự phân tích tỉ mỉ, Ngọc Tình đem mục tiêu nhắm vào cô gái gần đây đón sinh nhật 18 tuổi. cái trinh nguyên của sáu cô gái nào không thể nào đủ được cho sự tu luyện của kẻ ma quỷ đó, vì vậy Ngọc Tình quả quyết, tên ma quỷ đó khi nếm được vị ngọt rồi thì hắn sẽ tiếp tục ra tay.
Sau khi nghĩ được chiến lược như vậy, Ngọc Tình liền đi ra khỏi không gian. Vừa ra khỏi không gian cô thấy trời vậy mà đã sáng rồi. Lúc này đang đúng là lúc bình minh, mặt trời vừa mới nhô lên, ánh sáng đỏ hồng trải rộng một vùng trời, chiếc vào căn phòng cô rực rỡ.
“Oai!” Ngọc Tình há mồm vươn vai ngáp một tiếng, đan hai tay để lên đỉnh đầu, sau đó hít thở vài lần thật sâu cho tinh thần khỏe khoắn, Ngọc Tình đứng thẳng người lên, hai tay chống vào eo, xoay người đi xoay người lại, bỗng nhiên trong căn phòng nhỏ có tiếng u u vang lên.
Âm thanh đó được phát ra từ người Ngọc Tình, đó là kết quả của việc tu luyện cả một đêm của Ngọc Tình.
Sau khi hoàn thành việc khởi động cơ thể, Ngọc Tình khẽ từ nhà đi ra, bắt đầu việc chạy bộ. Việc chạy bộ này kể từ khi bắt đầu cô chưa từng nghỉ dù là chỉ một ngày, và kết quả của việc rèn luyện này cũng đã không hề phụ công cô. Cứ như bây giờ, Ngọc Tình dù có chạy bộ cả một ngày mặt cô cũng sẽ không đỏ mà hơi thở vẫn đều nhịp, đó chính là kết quả của việc tố chất cơ thể được nâng cao, và cũng là sự khảo nghiệm đối với tâm tính!
Sau khi chạy bộ xong, Ngọc Tình tìm gần đó một quán nét, cô đi vào trong.
Vừa mới bước chân vào, Ngọc Tình liền thấy được sự tối tăm u ám, mùi thuốc là sộc lên mũi, cô khẽ nheo mày, Ngọc Tình không hề biểu hiện ra nét mặt một điều gì đó không hài lòng, cô từ từ bước lên phía trước, rút ra 100 tệ để lên trên quầy thu ngân: “Cho một máy.”
Người thu ngân nghe thấy tiếng nói mà không thấy người đây, cô ta đơ người ra sau đó đứng lên, đôi mắt vẫn còn lim dim nhìn xuống dưới, lúc này mới nhìn thấy một cô bé còn cao không bằng quầy thu ngân.
Cô ta khoanh hai tay đặt lên quầy nhìn Ngọc Tình với vẻ không mấy kiên nhẫn.
“Em gái? Muốn lên mạng hả?” để tránh nhầm lẫn, cô ta còn phải mở miệng hỏi lại.
“Đúng vậy, nhanh lên!” tiếng nói vẫn đúng giọng trẻ con nhưng lại lạnh lùng, có chút tự đại.
Người thu ngân đơ người ra, lúc này có vẻ đã được tỉnh ngủ hơn. Cô ta cúi đầu nhìn Ngọc Tình từ trên xuống dưới. Ngọc Tình mặt một bộ đồ thể dục đơn giản, sạch sẽ. Mái tóc được chải gọn gàng và buộc lại phía sau.
Đôi mắt to tròn, cặp lông mày lá liễu, đôi môi hồng nhạt, nhìn trông có vẻ rất đáng yêu, sạch sẽ. Nhưng điều làm nên sự khác biệt đối với cô hoàn toàn không phải là vẻ bề ngoài mà là khí chất!
Cô đứng ở đó, không hề có thái độ hay hành động gì đặc biệt, nhưng muốn coi nhẹ cô lại không hề được. Từ trên người cô phát ra thứ gì đó khiến người khác cảm thấy rất bá đạo, có chút khinh đời, một sự kiêu ngạo vì bản thân mình làm được nên mới thế.
Người thu ngân khẽ chớp chớp mắt, cô ta chắc chắc là vẫn chưa tỉnh hẳn, bằng không sao lại có thể cảm nhận được những điều đó trên người của một bé gái bé như vậy.
“Nhìn xong chưa?” khi mà người thu ngân vẫn đang có vẻ ngơ ngac, Ngọc Tình nhếch mép cười có chút mỉa mai: “Nhìn xong rồi thì mau mau mở máy đi.”
“Ồ được!” người thu ngân dưới nụ cười của Ngọc Tình liền vội vàng đáp lại một câu, cúi đầu cho khởi động một máy. Bây giờ nước Z rõ ràng là đang cấm những trẻ chưa đến vị thành niên lên mạng, nhưng lệnh cấm này dường như chẳng là gì đối với những người làm kinh doanh quán nét. Với họ nếu thiếu đi những khách hàng chưa đến tuổi vị thành niên thì hầu như bọn họ chẳng có lời lãi gì!
Vì vậy, tuy Ngọc Tình mới là một cô bé bảy tuổi đi vào quán nhưng cũng không hề có bất kì áp lực gì.
Ngọc Tình dễ dàng tìm được máy mà người thu ngân vừa khởi động, kéo ghế ra ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé cử động những động tác rất thuần thục, đôi mắt nhìn gián vào màn hình máy tính.
Người thu ngân đứng ở quầy, nhìn bộ dạng của Ngọc Tình từ phía xa, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Mới 7, 8 tuổi đã ra ngồi quán nét, đúng là thế hệ của nước Z bây giờ cứ đời sau lại hơn đời trước.
Đối với tư tưởng dân có giỏi thì nước với mạnh được của người thu ngân Ngọc Tình không hề hay biết và cô cũng không có hứng thú muốn biết, chiếc máy tính đã được khởi động, cô đưa ta ra gõ goc lên bàn phím, chỉ nghe thấy tiếng cạch cạch vang lên, sau đó màn hình máy tính liền hiện ra một trang web đặc biệt.
Một tiếc tách, trang web được mở ra, một dòng chữ hiện lên: “Xin mời nhập mật khẩu.”
Ngọc Tình nhìn thấy năm chữ đó, khẽ nhếch mép cười vẻ khinh bỉ, ngón tay cô khẽ cử động, hàng loạt các chỉ lệnh hiện lên, tạo thành một chuỗi các dãy số, hệ thống liên tục được fresh, đây chính là kĩ thuật Hacker.
Ngọc Tình với tư cách là một nhân vật hàng đầu của đội đặc công, kĩ thuật Hacker này đương nhiên chẳng là gì với cô, có điều đây là lần đầu tiên cô tiến công vào hệ thống bảo mật của nước Z khi mà cô đã từng làm việc lên tới 20 năm. Trước đây cô anh minh, cô quyết đoán, cô vì người khác mà cống hiến, nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ những gì bản thân mình nên làm và những gì không nên làm. Cô luôn luôn ghi nhớ trách nhiệm của bản thân, ghi nhớ bản thân cô phải tuân thủ theo các quy định, điều lệnh.
Có điều, tất cả những gì mà cô ghi nhớ tuân theo đó đã bị hủy diệt sạch sẽ vào caia vụ cô thực hiện nhiệm vụ xong mà nhận được món quà lấy đi mạng sống đó của cô, bây giờ tất cả những quy tắc, điều lệnh đó đối với cô chẳng qua chỉ là cái đặt xuống mông mà ngồi! Ồ, không, đến mức đặt xuống mông cũng không đáng!
Tái sinh một lần, điều duy nhất mà Ngọc Tình muốn làm đó là sống vì bản thân mình, làm những việc mà bản thân mình muốn, những thứ mà cô cho là xứng đáng! Vì đạt được mục đích và không từ thủ đoạn, đó là nguyên tắc hành sự hiện tại của cô, bảo vệ tất cả những gì mà cô muốn bảo vệ, có được tất cả những gì mà bản thân cô xứng đáng có được, đó là tất cả mục đích của cô! Trong quá trình này, liệu có ảnh hưởng tới lợi ích của người khác, có gây ra phiền phức gì không, chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Hệ thống qua rất nhiều lần fresh, sau đó dưới sự tấn công của Ngọc Tình, cuối cùng cũng đã bị phá vỡ, Ngọc Tình nhanh chóng kích vào nút “Vào”, tìm những thông tin mà bản thân cô muốn có được! Mục đích chính của cô đó là công kích vào khu vực quản lí hộ khẩu của Cục An ninh, có được hộ khẩu của tất cả những người ở thành phố X, từ đó tìm ra những cô gái gần đây đón sinh nhật lần thứ mười tám mà lại là vào ngày đầu tiên của tháng theo lịch âm.
Ngón tay cô kích liên tục vào màn hình, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình, không hề có chút buông lỏng nào, hết sức tập trung, dường như lượng thông tin quá lớn đó giống như một làn nước ồ ạt tiến vào não bộ của cô, sau đó được phân tích, loại trừ, cuối cùng tìm ra được tất cả những gì mà Ngọc Tình muốn có.
“Phù!” sau đó khoảng 30 giây, nhân viễn quản lý khi dữ liệu của nước Z cuối cùng cũng phát hiện ra hệ thống bị đột nhập, đúng lúc đó, Ngọc Tình thở phào một tiếng, hai tay cử động, lại một chuỗi các lệnh hiện ra, đột nhiên màn hình máy tính lóe sáng, thoát ra khỏi hệ thống.
Hệ thống an toàn của nước Z quả là quá kém, tới lúc này mới phát hiện ra bị xâm nhập, phải biết là chỉ cần 30 giây thì một người có sự chuẩn bị trước khi xâm nhập sẽ có được tất cả những gì mà họ muốn chứ! cô nhếch mép cười khinh bỉ.
Khi mà Ngọc Tình đang định tắt máy đi, thì màn hình máy tính liền hiện ra dòng chữ trong một cửa sổ đối thoại.
“Kĩ thuật rất khá, bàn tay này chắc cũng đẹp lắm! Tôi là Âu Dương Nguyệt, kết bạn nhé!”
Ngọc Tình nhìn vào ba chữ Âu Dương Nguyệt, đồng tử mắt cô mở rộng ra, khẽ cười, hai tay đặt lên bàn phím, gõ một dòng chữ gửi đi.
“Được, có điều, anh có thể đi theo tôi! Tôi tên Ngọc Tình!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook