Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ
-
Chương 3: Phiền phức, tôi không thích người khác động tay động chân
Ngày hôm sau, Ngọc Tình đã xuất viện rồi, lần này nhập viện là do ông nội cô tới nhà cô bé làm loạn, Ngọc Tình vì thay Lý Nguyệt đỡ lấy một cú đá của ông nội nên mới bị ngất đi ngay tại chỗ.
Ngọc Tình nghĩ lại, miệng khẽ cười, bình tĩnh mà lạnh lùng. Ngọc Thành, ông tuy là ông nội của cháu nhưng hi vọng ông đừng thách sự kiên nhẫn của cháu, bằng không ông sẽ hối hận đấy!
Một mình trên đường đi về nhà, trong lòng chưa bao giờ thấy bình yên như bây giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy có thể tái sinh một lần cũng không tới nỗi nào.
Men theo con đường về nhà dựa trên trí nhớ, cô bé từ từ đi về nhà, mãi cho tới khi đến gần một con hẻm cách nhà cũng không xa, cô dừng bước lại, đôi lông mày đẹp đẽ đột nhiên nheo lại.
Bên trong con hẻm, có mấy thanh niên nhuộm tóc đủ màu đang vừa mắng vừa đánh một thanh niên khác mặc đồng phục trường học, người thanh niên đó ôm đầu co rúm người lại, cố để tránh những cú đạp đang hướng vào người, nhưng không tránh được, khắp người bị thương bởi những cú đánh, đạp.
Lúc đó bước chân của Ngọc Tình đột nhiên dừng lại, bước lại gần đó một hai bước, cô không phải là người thích can thiệp vào chuyện của người khác, chỉ cần không đụng tới bản thân thì cô có thể nhắm mắt làm ngơ.
“Tiểu tử!” mấy tên lưu manh tỏa bớt ra, một người đàn ông nhuộm tóc đỏ trẻ tuổi ngạo nghễ bước tới, trên miệng còn đang ngậm một điếu thuốc, hai mắt hơi nheo lại, tay phải cầm một thanh sắt dài, đập lên đập xuống vào bàn tay trái: “Đồ tiểu tử nhà mày nhỏ người nhưng lại ta gan nhỉ, dám cướp thứ anh mày đã nhắm à?”
Nói rồi, thanh sắt trên tay anh ta được giơ lên, dùng lực đập mạnh vào người thanh niên “aaa....” người thanh niên kêu lên đau đớn, vẫn cứng đầu ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông tóc đỏ: “Tôi thực sự thích Giai Giai, tôi cầu xin anh, hãy tác thành cho chúng tôi đi!”
Ngọc Tình khẽ lắc đầu rồi chậm rãi bước đi, không hề muốn liên quan tới việc không phải của mình, thích một người mà lại không có khả năng để bảo vệ thì có thế nào đi chăng nữa cũng chỉ phí công mà thôi. Nghĩ vậy cô liền cười, nụ cười có vẻ vô tình.
“Ha ha!” người đàn ông tóc đỏ tức giận nhưng lại cười lớn, lại giơ thanh sắt lên đập vào vai người thanh niên: “Cái đồ tiểu tử nhà mày đúng là học mà không khôn lên được, đánh nó cho tao, đánh mạnh vào! Dám cướp người của lão tử à, mày chán sống rồi à con? Hức!”
Vừa dứt lời, một lũ du côn lại xông vào đánh người thanh niên.
“Đừng đánh nữa, không được đánh nữa. Cứu với...cứu...Tiểu Tình, là em đúng không? Mau cứu anh, anh là Châu Phong đây.” Cậu thanh niên vốn dĩ vẫn ôm lấy đầu nhưng khi nhìn thấy Tiểu Tình đi qua liền lớn tiếng gọi, trong lúc nguy hiểm thế này dường như cậu ta đã quên mất rằng, Ngọc Tình – người vừa đi qua đó mới chỉ là một cô bé bảy tuổi.
Ngọc Tình nghe thấy tiếng có người đang gọi tên mình, bước chân chậm rãi đột nhiên dừng lại, quay người nhìn cẩn thận cậu thanh niên bị đánh kia. Cậu thanh niên đó mặc một bộ đồng phục trường học màu xanh da trời sẫm, vóc dáng nhìn thì không cao lắm nhưng cũng tầm một mét sáu mấy gì đó, cậu ta đang co rúm người lại, cô nhìn không rõ mặt của cậu ta, nhưng từ tiếng kêu cậu ta vừa kêu lên ban nãy cô có thể nhớ ra cậu ta là ai.
Nheo nheo đôi lông mày, cô chậm rãi nhưng lạnh lùng nói lớn: “Dừng tay.”
Mấy tên lưu manh nghe thấy giọng nói non nớt đột nhiên dừng chân lại, quay đầu ra nhìn. Chỉ nhìn thấy một bé gái tầm sáu bảy tuổi đang đứng ở một nơi không xa. Cô bé mặc một chiếc áo phông màu trắng và một chiếc quần vải thô màu đen, nhìn có vẻ quê mùa, đặc biệt là chiếc quần đó đã bạc phếch cả đi rồi. Hai tay cô bé nhét vào túi quần, đứng rất nghênh ngang chứ không giống với các bé gái khác – sợ hãi khi nhìn thấy có đánh nhau.
“Ranh con!” tên tóc đỏ cười rung cả người lên, trong tay vẫn cầm thanh gậy sắt, bước từ từ về phía Ngọc Tình: “Em gái bé nhỏ nhìn có vẻ ngây thơ, thuần khiết quá nhỉ. He he, anh khuyên em gái đừng có xen vào chuyện của người khác thì tốt hơn đấy.” nói rồi hắn đưa một tay ra khẽ vỗ vào mặt Ngọc Tình.
Ngọc Tình nghiêng đầu sang một bên, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của người đàn ông tóc đỏ: “Tôi không thích người khác động tay động chân vào tôi!”
“A....đau...bỏ tay ra.” Cổ tay của người đàn ông bị bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tình nắm chặt, từ cổ tay truyền đi khắp cơ thể một cơn đau điếng, làm cho hắn tay toát cả mồ hôi hạt trên trán.
“Con oắt con kia, mau bỏ tay anh Dương ra, bằng không bọn tao không khách khí với mày đâu đấy!” lũ lưu manh nhìn thấy đại ca của mình bị Ngọc Tình nắm chặt lấy cổ tay, tuy là giật mình ngạc nhiên không hiểu tại sao một bé gái gầy gầy mảnh mai sao lại có thể khống chế đại ca, nhưng vẫn không thèm quan tâm tới Ngọc Tinh, một tên trong số đó giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào Ngọc Tình nói.
Ngọc Tình nhìn thấy tên lưu manh dùng ngón tay chỉ vào mình, đột nhiên liền cười, tay trái cho vào túi quần lấy ra một viên bi, búng viên bi về hướng tên đó.
“Á....” viên bị trúng vào cổ tay của tên lưu manh, không hiểu sao hắn bị bắn vào cổ tay mà đầu cũng cảm thấy đau, chẳng thèm quan tâm tới Ngọc Tình nữa, ôm lấy tay mình rống lên vì đau đớn.
“Tao ghét nhất người khác dùng tay chỉ vào tao! Thả anh họ tao ra! Đừng để tao phải nói lần thứ hai!” Ngọc Tình hất cằm ra lệnh, đôi mắt to tròn tỏ vẻ không vui, tiếng nói vẫn chậm rãi và lạnh lùng.
“Thả ra thả ra.” Người đàn ông tóc đỏ liếc mắt nhìn thằng em mình đang bị thương vì viên bi, thở dài, vội vàng ra lệnh.
Bọn lưu manh thấy vậy liền giãn ra, Châu Phong nén cơn đau trên người mà bò dậy chạy tới bên cạnh Ngọc Tình.
“Mày...bây giờ mày bỏ tao ra!” người đàn ông tóc đỏ thấy Châu Phong đã chạy tới gần cô bé rồi, nói như rên lên vì đau.
Ngọc Tình đột nhiên bỏ tay hắn ta ra, dùng ánh mắt lạnh lùng ghê rợn liếc nhìn hết lượt đám lưu manh: “Cút!”
Nói xong Ngọc Tình cũng không nhìn xem bọn chúng đã đi hay chưa mà quay người bước đi coi như xong chuyện.
“Tiểu Tình, cẩn thận.” Châu Phong đang định đi theo Ngọc Tình liền phát hiện người đàn ông tóc đỏ vừa bị cô bé bóp tay đang cúi xuống nhặt thanh sắt dưới đất lên rồi nhanh chóng hướng về phía đầu Ngọc Tình mà đập.
Ngọc Tình nghĩ lại, miệng khẽ cười, bình tĩnh mà lạnh lùng. Ngọc Thành, ông tuy là ông nội của cháu nhưng hi vọng ông đừng thách sự kiên nhẫn của cháu, bằng không ông sẽ hối hận đấy!
Một mình trên đường đi về nhà, trong lòng chưa bao giờ thấy bình yên như bây giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy có thể tái sinh một lần cũng không tới nỗi nào.
Men theo con đường về nhà dựa trên trí nhớ, cô bé từ từ đi về nhà, mãi cho tới khi đến gần một con hẻm cách nhà cũng không xa, cô dừng bước lại, đôi lông mày đẹp đẽ đột nhiên nheo lại.
Bên trong con hẻm, có mấy thanh niên nhuộm tóc đủ màu đang vừa mắng vừa đánh một thanh niên khác mặc đồng phục trường học, người thanh niên đó ôm đầu co rúm người lại, cố để tránh những cú đạp đang hướng vào người, nhưng không tránh được, khắp người bị thương bởi những cú đánh, đạp.
Lúc đó bước chân của Ngọc Tình đột nhiên dừng lại, bước lại gần đó một hai bước, cô không phải là người thích can thiệp vào chuyện của người khác, chỉ cần không đụng tới bản thân thì cô có thể nhắm mắt làm ngơ.
“Tiểu tử!” mấy tên lưu manh tỏa bớt ra, một người đàn ông nhuộm tóc đỏ trẻ tuổi ngạo nghễ bước tới, trên miệng còn đang ngậm một điếu thuốc, hai mắt hơi nheo lại, tay phải cầm một thanh sắt dài, đập lên đập xuống vào bàn tay trái: “Đồ tiểu tử nhà mày nhỏ người nhưng lại ta gan nhỉ, dám cướp thứ anh mày đã nhắm à?”
Nói rồi, thanh sắt trên tay anh ta được giơ lên, dùng lực đập mạnh vào người thanh niên “aaa....” người thanh niên kêu lên đau đớn, vẫn cứng đầu ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông tóc đỏ: “Tôi thực sự thích Giai Giai, tôi cầu xin anh, hãy tác thành cho chúng tôi đi!”
Ngọc Tình khẽ lắc đầu rồi chậm rãi bước đi, không hề muốn liên quan tới việc không phải của mình, thích một người mà lại không có khả năng để bảo vệ thì có thế nào đi chăng nữa cũng chỉ phí công mà thôi. Nghĩ vậy cô liền cười, nụ cười có vẻ vô tình.
“Ha ha!” người đàn ông tóc đỏ tức giận nhưng lại cười lớn, lại giơ thanh sắt lên đập vào vai người thanh niên: “Cái đồ tiểu tử nhà mày đúng là học mà không khôn lên được, đánh nó cho tao, đánh mạnh vào! Dám cướp người của lão tử à, mày chán sống rồi à con? Hức!”
Vừa dứt lời, một lũ du côn lại xông vào đánh người thanh niên.
“Đừng đánh nữa, không được đánh nữa. Cứu với...cứu...Tiểu Tình, là em đúng không? Mau cứu anh, anh là Châu Phong đây.” Cậu thanh niên vốn dĩ vẫn ôm lấy đầu nhưng khi nhìn thấy Tiểu Tình đi qua liền lớn tiếng gọi, trong lúc nguy hiểm thế này dường như cậu ta đã quên mất rằng, Ngọc Tình – người vừa đi qua đó mới chỉ là một cô bé bảy tuổi.
Ngọc Tình nghe thấy tiếng có người đang gọi tên mình, bước chân chậm rãi đột nhiên dừng lại, quay người nhìn cẩn thận cậu thanh niên bị đánh kia. Cậu thanh niên đó mặc một bộ đồng phục trường học màu xanh da trời sẫm, vóc dáng nhìn thì không cao lắm nhưng cũng tầm một mét sáu mấy gì đó, cậu ta đang co rúm người lại, cô nhìn không rõ mặt của cậu ta, nhưng từ tiếng kêu cậu ta vừa kêu lên ban nãy cô có thể nhớ ra cậu ta là ai.
Nheo nheo đôi lông mày, cô chậm rãi nhưng lạnh lùng nói lớn: “Dừng tay.”
Mấy tên lưu manh nghe thấy giọng nói non nớt đột nhiên dừng chân lại, quay đầu ra nhìn. Chỉ nhìn thấy một bé gái tầm sáu bảy tuổi đang đứng ở một nơi không xa. Cô bé mặc một chiếc áo phông màu trắng và một chiếc quần vải thô màu đen, nhìn có vẻ quê mùa, đặc biệt là chiếc quần đó đã bạc phếch cả đi rồi. Hai tay cô bé nhét vào túi quần, đứng rất nghênh ngang chứ không giống với các bé gái khác – sợ hãi khi nhìn thấy có đánh nhau.
“Ranh con!” tên tóc đỏ cười rung cả người lên, trong tay vẫn cầm thanh gậy sắt, bước từ từ về phía Ngọc Tình: “Em gái bé nhỏ nhìn có vẻ ngây thơ, thuần khiết quá nhỉ. He he, anh khuyên em gái đừng có xen vào chuyện của người khác thì tốt hơn đấy.” nói rồi hắn đưa một tay ra khẽ vỗ vào mặt Ngọc Tình.
Ngọc Tình nghiêng đầu sang một bên, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của người đàn ông tóc đỏ: “Tôi không thích người khác động tay động chân vào tôi!”
“A....đau...bỏ tay ra.” Cổ tay của người đàn ông bị bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tình nắm chặt, từ cổ tay truyền đi khắp cơ thể một cơn đau điếng, làm cho hắn tay toát cả mồ hôi hạt trên trán.
“Con oắt con kia, mau bỏ tay anh Dương ra, bằng không bọn tao không khách khí với mày đâu đấy!” lũ lưu manh nhìn thấy đại ca của mình bị Ngọc Tình nắm chặt lấy cổ tay, tuy là giật mình ngạc nhiên không hiểu tại sao một bé gái gầy gầy mảnh mai sao lại có thể khống chế đại ca, nhưng vẫn không thèm quan tâm tới Ngọc Tinh, một tên trong số đó giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào Ngọc Tình nói.
Ngọc Tình nhìn thấy tên lưu manh dùng ngón tay chỉ vào mình, đột nhiên liền cười, tay trái cho vào túi quần lấy ra một viên bi, búng viên bi về hướng tên đó.
“Á....” viên bị trúng vào cổ tay của tên lưu manh, không hiểu sao hắn bị bắn vào cổ tay mà đầu cũng cảm thấy đau, chẳng thèm quan tâm tới Ngọc Tình nữa, ôm lấy tay mình rống lên vì đau đớn.
“Tao ghét nhất người khác dùng tay chỉ vào tao! Thả anh họ tao ra! Đừng để tao phải nói lần thứ hai!” Ngọc Tình hất cằm ra lệnh, đôi mắt to tròn tỏ vẻ không vui, tiếng nói vẫn chậm rãi và lạnh lùng.
“Thả ra thả ra.” Người đàn ông tóc đỏ liếc mắt nhìn thằng em mình đang bị thương vì viên bi, thở dài, vội vàng ra lệnh.
Bọn lưu manh thấy vậy liền giãn ra, Châu Phong nén cơn đau trên người mà bò dậy chạy tới bên cạnh Ngọc Tình.
“Mày...bây giờ mày bỏ tao ra!” người đàn ông tóc đỏ thấy Châu Phong đã chạy tới gần cô bé rồi, nói như rên lên vì đau.
Ngọc Tình đột nhiên bỏ tay hắn ta ra, dùng ánh mắt lạnh lùng ghê rợn liếc nhìn hết lượt đám lưu manh: “Cút!”
Nói xong Ngọc Tình cũng không nhìn xem bọn chúng đã đi hay chưa mà quay người bước đi coi như xong chuyện.
“Tiểu Tình, cẩn thận.” Châu Phong đang định đi theo Ngọc Tình liền phát hiện người đàn ông tóc đỏ vừa bị cô bé bóp tay đang cúi xuống nhặt thanh sắt dưới đất lên rồi nhanh chóng hướng về phía đầu Ngọc Tình mà đập.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook