Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ
-
Chương 150: Kết thúc-2
Nhìn Ngọc Tình rời đi đến đầu cũng chẳng quay lại, Ngao Thánh chỉ cảm thấy con tim mình đột nhiên như bị rạch và rỉ máu ra vậy, đau tới nỗi không biết làm thế nào để thở.
Đồ ngốc, em không thể ôm anh, dỗ dành anh một chút à. Ngao Thánh lẩm bẩm, nhìn theo hướng mà Ngọc Tình rời đi. Anh thực sự chỉ muốn cô quan tâm hơn tới anh một chút, có thêm một vị trí nào đó trong tim cô mà thôi, một chút, một chút thôi cũng đủ rồi. anh không hề cảm thấy bản thân nói như thế, làm như vậy thì có gì không phù hợp, hành động như thế có phải là không giống với đàn ông.
Trong lòng anh, dường như bắt đầu kể từ khi anh yêu cô gái này, anh không còn là anh nữa vậy. Anh sớm đã thay đổi rồi, thay đổi mà không tìm lại được bản thân, không hiểu tại sao nữa.
Đồ ngốc, lại một lần nữa thở dài một tiếng, nước mắt đã chảy dài trên má, Ngao Thánh nhìn về khoảng không trước mắt, anh cúi người xuống, khóc âm thầm. cho dù, cho dù em không phải rất yêu anh. Cho dù, cho dù anh không hề có gì khác với những người khác trong trái tim em. Nhưng Tình Tình, anh yêu em, yêu em, không hi vọng em sẽ bị tổn thương một chút nào. Kể cả, kể cả là có phải hi sinh cả thế giới này.
Nghe không được hơi thở của Ngao Thánh, cũng không hiểu Ngao Thánh hôm nay rốt cuộc bị làm sao. Cũng không có tâm trạng đâu mà đi nghĩ những điều này, Ngọc Tình nhanh chóng bay như con thoi trong khoảng hư vô.
Lúc này trong lòng cô chỉ đang nghĩ về một việc duy nhất – đó là cứu lấy Wiliam, không thể để cho Wilam gặp nguy hiểm. Trong thế giới của cô, trong mắt cô, trong lòng cô, những người đàn ông này chẳng khác nào sinh mệnh của cô rồi.
Bất luận là Ngao Thánh hay Wiliam, bọn họ ở trong lòng cô đều giống nhau. Quan trọng như nhau, vì vậy cô vừa mới nói với Ngao Thánh không phải là nói dối, cáu giận với anh cũng không phải là đóng kịch. Cô thực sự tức giận, thật sự có một chút thất vọng. Cô tưởng rằng bọn họ hiểu cô, yêu cô như cô yêu bọn họ vậy.
Đúng thế, hoặc là do cô đa tình, cô cùng một lúc đã yêu mấy người. Thế nhưng tất cả đều là sự thật khi bọn họ yêu cô. Cô sẽ không vì một ai trong số họ mà đi làm tổn thương những người khác. Vì thế, hôm nay cô thực sự tức giận trước sự chất vấn của Ngao Thánh.
Có điều với hoàn cảnh lúc này, cô cũng không có nhiều thời gian mà đi tức giận. Ánh mắt cô hướng thẳng về phía trước, sức mạnh tinh thần được tuôn ra, nhìn lộ trình phía trước, cô cố gắng để cảm nhận hơi thở của Wiliam. Lúc này trong đầu cô chỉ có hình ảnh của Wiliam, trong lòng cô chỉ cầu mong, Wiliam sẽ không xảy ra chuyện gì.
Và cô căn bản cũng không hề phát hiện là Ngao Thánh không đi theo phía sau cô.
Mảnh đất tối tăm này, các yếu tố màu đen của tà ác bao phủ lên khắp không gian, mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra trong không khí, nó dày đặc tới nỗi làm cho người ta không muốn hít thở nữa.
Lúc này Wiliam đang nhìn những người phía trước với ánh mắt cảnh giác. Ồ không, có thể là những kẻ đó không thể được gọi là người. bọn chúng nhìn thì giống với người nhưng lại vô cùng kì lạ, có kẻ nhìn vào thì giống rắn, có những kẻ thì tối tăm mặt mũi còn không nhìn rõ. Vừa nãy những kẻ này đã đưa Wiliam tới đây, chắc là khi anh gọi điện cho Ngọc Tình cũng đã bị bọn chúng cắt ngang.
Lúc này bên cạnh anh đã chết mất già nửa số người, chẳng còn bao nhiêu nữa. Phải nói lần này bang Chim ưng đã thất bại một cách thảm hại!
Wiliam. Lúc này Tiêu Thần đứng phía sau Wiliam trầm giọng nói: “Nếu có cơ hội anh hãy chạy đi, lão đại không thể không có anh.”
Câu nói này chẳng khác nào lời từ biệt làm cho Wiliam đơ người ra, ngay sau đó anh nheo mày lại. Tuy cái nheo mày này người khác không nhìn thấy nhưng ánh mắt anh liếc ra phía sau đã thể hiện anh rất không vui: “phí lời gì thế, nếu đi thì cùng đi.”
Đúng rồi, bây giờ đứng phía sau anh, được anh bảo vệ chính là Tiêu Thần, Thích Hiểu, Loan Thụ, Vân Ca. Phía sau bọn họ còn có một số cao thủ của bang Chim ưng, và tất cả bọn họ cộng lại cũng không quá mười người. cũng chính là vì phán đoán sai, nên ngày hôm nay đã có gần 200 người chết ở đây.
“Wiliam....” Tiêu Thần nghe thấy vậy định lên tiếng phản bác, liền nghe thấy giọng nói Wiliam lại vang lên lần nữa, anh nói: “Đừng phí lời nữa, các cô cậu là trợ thủ đắc lực nhất của Tình Tình, tôi không thể để cho mọi người gặp chuyện ở đây được.”
Tiêu Thần và những người khác nghe thấy vậy cũng không biết nói gì. Bọn họ không biết nên nói gì lúc này, bây giờ trong đầu mọi người chỉ đều có chung một ý nghĩ, đó là, nếu có cơ hội, nhất định phải để cho Wiliam rời đi trước.
Dù có là trợ thủ đắc lực cũng không quan trọng bằng người yêu. Đương nhiên đây không phải là sự ghen tỵ, đây là một sự thực. Trên thực tế, Ngọc Tình đã cho bọn họ tất cả những gì bọn họ muốn. Kể cả hôm nay có phải chết tại đây, cũng không có gì phải hối tiếc. nếu đã như vậy thì việc gì phải làm liên lụy tới Wiliam.
Wiliam không biết về những gì bốn người phía sau mình đang nghĩ, lúc này anh chỉ nhìn tất cả mọi thứ xung quanh với ánh mắt cảnh giác. Lúc này bọn chúng đang lặng lẽ đứng một bên, nhìn Wiliam và những người khác như mèo nhìn chuột. Cái bộ dạng tự tại và thoải mái đó dường như chẳng hề vội vàng mà nuốt chửng bọn họ.
Cái trạng thái náy không hề làm cho Wiliam cảm thấy thoải mái, ngược lại, trong lòng anh đang nghĩ, bọn họ dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Ánh mắt Wiliam từ từ di chuyển, quan sát tất cả mọi thứ xung quanh. Bây giờ dòng máu thân vương trong cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh nên mới bị mắc kẹt ở đây. Thế nhưng bây giờ....
Wiliam không thể không hoài nghi, bản thân kể cả là dòng máu thân vương trong cơ thể có được thức tỉnh hoàn toàn thì liệu có thể thoát ra khỏi đây không. Đúng vậy, dựa vào cảm giác của anh, anh cảm nhận được rằng nơi đây không biết có bao nhiêu sinh vật đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Lúc này Wiliam không hề hoài nghi, nếu bọn chúng muốn giết anh và những người khác, những thứ đó chỉ cần xông lên thì anh và đồng đội của mình sẽ bị nuốt chửng, ngay cả xương cũng không còn.
Khẽ hít thở một hơi thật sâu, Wiliam từ từ thu ánh mắt về, không nói thêm gì cả.
Dù sao thì vào lúc này nói những lời như thế ngoài việc làm mọi người thêm hoảng loạn thì cũng không có tác dụng gì khác. Anh từ từ quay đầu lại nhìn những người phía sau lưng, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc. anh không thể thay Tình Tình bảo vệ được cho bọn họ.
Wiliam hơi nheo mày lại, rốt cuộc những kẻ đó đang đợi điều gì?
Sắp tới chưa? Lúc này ở một nơi mà Wiliam không nhìn thấy, một người đang lẩm bẩm.
Sắp rồi. tôi đã cảm nhận được một hơi thở lạ. Kẻ đứng ở một nơi không xa khẽ liếm mép, mùi máu tươi như là một thứ cao lương với hắn.
Ừm. người vừa hỏi chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Bỗng chốc cả khoảng không gian lại rơi vào sự trầm mặc đến kì lạ. Wiliam đang nghĩ, rốt cuộc những người này đang đợi điều gì.
Khi anh dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kẻ lúc trước liền ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng không trên đỉnh đầu: “Đến rồi!”
Vừa dứt lời, bầu trời đen tối liền lóe sáng, một hơi thở quen thuộc vô cùng xuất hiện làm Wiliam ngẩng đầu lên, cuối cùng anh đã biết những người này đang đợi điều gì rồi!
Đột nhiên một cảm xúc sâu sắc trào dâng trong tim anh, không nói ra được đó là sự cảm động hay là bi thương, hoặc là phẫn nộ. Cái kẻ ngốc này, không nhìn ra đó là cái bẫy của bọn chúng à, không biết có bao nhiêu nguy hiểm à, tới đây làm gì chứ, sao lại tới đây!
Cô có biết không, anh không sợ chết, nhưng anh sợ nhìn thấy cô chết.
Đúng là một cô gái ngốc mà!
Dù trong lòng đang gào thét nhưng cuối cùng cũng không có cách nào nói ra được, Wiliam hai mắt nhìn chằm chằm vào nơi mà có tia sáng lóe lên, hai hàng nước mắt ấm nóng lăn ra.
Nước mắt đàn ông để rơi ra thì không hề dễ dàng, trừ khi con tim đó phải đai đớn thế nào rồi.
Wiliam thực ra không biết thế nào là thực sự đau đớn, có thể tất cả những con ma cà rồng chết trước mặt anh anh cũng sẽ không rơi nước mắt. Thế nhưng lúc này, vì một cô gái mà anh đã coi như tính mạng, đã ăn sâu vào máu thịt anh, cô gái mà đã đánh cắp mất trái tim anh, đã làm anh khóc.
Đồ ngốc, em đi đi, anh không cần em cứu! Tiếng gầm lên phát ra từ miệng anh, kèm theo đó là tiếng khóc. Khi anh gầm lên, tất cả mọi người phía sau anh đều vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
Trong ngày hôm nay, bọn họ đã nhìn thấy sự kiên trì, dũng cảm của anh nhiều đến thế nào, thế nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, người đàn ông này lại khóc như một đứa trẻ ngay vào lúc này, thế này là thế nào?
Đồ ngốc! một giọng nói khe khẽ nhưng vang vọng truyền tới, tất cả mọi người đều giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Lão đại?
Dường như ngay lập tức bọn họ đã hiểu tại sao Wiliam khóc, ở đây trong một khoảng thời gian, không ai rõ hơn bọn họ rằng đây là một vùng đất chết. Lão đại tới đây thì số phận cũng chẳng khác bọn họ là mấy!
Luồng ánh sáng trắng lướt qua, Ngọc Tình hạ mình xuống phía trước Wiliam. Đôi mắt to tròn của cô đảo qua mặt đất xung quanh, mùi máu tanh nồng nặc làm cho đôi lông mày của cô nhăn chặt lại, ánh mắt cô sắc lạnh.
“Anh bị thương rồi.” không phải một câu hỏi mà là câu khẳng định, giọng nói lạnh lùng và có chút thờ ơ làm cho Wiliam sợ hãi. Anh gật đầu nói: “Ừm.”
Sau khi trả lời cô, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào cô gái mà anh đã yêu đến mức muốn chết đi sống lại này: “Ai cho em tới đây, ai cho em tới hả? sao em lại biết mà tới, em có biết ở đây nguy hiểm tới mức nào không!”
“Chiếc cúc áo của anh.” cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh, khẽ mỉm cười: “Em biết ở đây rất nguy hiểm nhưng em bắt buộc phải tới vì anh...đang ở đây.”
Anh đang ở đây. Không có lý do nào khác, chỉ vì anh đang ở đây, cho nên em bắt buộc phải đến. Dường như trong giây lát, con tim Wiliam run lên bần bật, dường như không có gì khó để chấp nhận. Đúng vậy, nếu đổi thành anh, kể anh anh biết sẽ rơi vào đại kiếp ngàn năm không phục hồi lại được anh cũng sẽ quyết định đến với cô, không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì có cô ở đây.
Anh khẽ đặt tay kia nắm lên bàn tay cô, anh từ từ quay đầu lại, giọng nói thấp xuống: “Nơi này tám phương bốn hướng đều có một loại sinh vật rất lạ, chỉ chít lại với nhau, chỉ cần bọn chúng xông lên, chúng ra nhất định sẽ bị nuốt chửng mà không để lại xương.”
Ngọc Tình khẽ gật đầu, khi vừa tới đây cô đã phát hiện ra rồi. Cô khẽ đưa mắt nhìn Tiêu Thần và những người khác đang đứng cách mình rất gần: “Vẫn đều còn sống cả, yên tâm, hôm nay sẽ không ai phải chết cả.”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo cả sự tự tin làm cho Tiêu Thần và những người khác khẽ cười: “Lão đại.”
Chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, bàn tay cô đưa ra, một ngọn lửa màu trắng sữa hiện lên bên trên bàn tay: “Các vị, tôi tới rồi đây, vẫn còn chưa hiện hình sao?”
Tiếng nói lạnh lùng mang theo sự chế nhạo vang lên, một cơn gió lạnh thổi qua, khắp nơi liền trở lên lạnh lẽo.
Một ánh sáng màu xanh như màu mắt sói lóe lên, âm thanh rít lên nghe kì lạ.
Trước mắt là một số người mặc những chiếc áo choàng màu đen, trong số bọn họ có một nửa là người, một nửa là yêu quái, có cả đầu lâu khô khốc, có những cô gái xinh đẹp. Lúc này bọn họ đều đang rất hào hứng nhìn cô.
“Ngươi chính là Ngọc Tình.” Một giọng nói thô bỉ vang lên, Ngọc Tình khẽ gật đầu: “Là tôi.”
“Bọn ta đã đợi ngươi rất lâu rồi.” giọng nói đó lại vang lên lần nữa, dường như mang theo cả chút cảm thán: “Không ngờ rằng, phá hoại kế hoạch của bọn ta hết lần này tới lần khác lại là một tiểu cô nương, đúng là bất ngờ đấy.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy liền bật cười: “Rất lấy làm vinh hạnh.”
Cô chỉ trả lời đơn giản như vậy nhưng làm cho những người kia đơ người ra, sau đó bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình: “Cô không sợ?”
“Sợ? Tôi sợ cái gì? Ngày hôm nay ai chết ở đây còn chưa biết.” Ngọc Tình vừa nói ánh mắt cô vừa liếc nhìn bọn chúng, trong anh mắt ngoài sự lạnh lùng thì không còn gì khác.
“Ha ha!” những kẻ đó phẫn nộ bật cười, đúng là nghé con mà không biết sợ hổ.
Người đó cười lớn, sau đó nói lạnh lùng: “Ngươi đã tìm thấy mảnh ghép Ấn Trấn Yêu cuối cùng chưa?”
Ấn Trấn Yêu? Ngọc Tình nghe thấy vậy, hai mắt cô liền giật giật, chẳng lẽ.....cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn những kẻ đó, chẳng lẽ, những kẻ này đã thành công rồi?
“Ồ, đừng nhìn ta như thế, ta không lợi hại như ngươi tưởng tượng đâu. Mảnh ghép cuối cùng của Ấn Trấn Yêu cần tới máu tươi của ngươi cơ.” Vừa dứt lời, người đó liền hiện nguyên hình trên mặt đất.
Chiếc áo choàng màu đen bao trọn lấy cơ thể hắn ta, trong tay hắn tay đang nắm một cây gậy cũng màu đen. Lúc này hắn ta đang nắm chặt cây gậy và giậm xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng động vang lên, ngay sau đó một cơn gió lạnh đen ngòm phi thẳng về phía Ngọc Tình.
Ngọc Tình thấy vậy, cô vung tay lên, một luông ánh sáng trắng tinh khiết tạo thành một bức lưới bao trọn lấy Wiliam và những người khác, còn cô hai tay lập tức đan vào nhau, đỡ lấy cơn gió kia.
Chỉ thấy bùm một tiếng, màu trắng và màu đen va vào nhau, một tiếng nổ bùm vang lên, tiếp đó là một cơn lốc xoáy hình thành.
Ngọc Tình đột nhiên lùi về phía sau một bước, giơ tay định hành động lần nữa, chỉ thấy một cánh tay dài túm lấy cô: “Tôi đến đây.”
Người đàn ông nói lời rất nhẹ nhàng và thanh lịch, Ngọc Tình ngay lập tức quay đầu lại, chỉ thấy người đó mặc một bộ áo choàng màu xanh đậm, lặng lẽ đứng ở đó, nụ cười mỉm nghiêng nước nghiêng thành.
“Đản Nhi.” Khẽ mở miệng dường như chỉ là nói lí nhí, Ngọc Tình ngơ người ra nhìn người đàn ông trước mặt.
“Ừm.” đáp lại cô cũng rất nhẹ nhàng, Thuần Hoàng quay đầu lại.
“Anh không sao chứ?” nhìn thấy Thuần Hoàng đã tiến vào chiến trận, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Ngọc Tình lại một lần nước ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt màu xanh ngọc.
Con tim cô khẽ nhói đau “Ngân Nguyên.”
Ngân Nguyên khẽ gật đật một cái rồi mỉm cười: “Lâu quá không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Ngọc Tình nhìn anh, đột nhiên quay mặt đi, cơ thể cô bay lên, hướng về phía kẻ địch.
Nhìn theo cơ thể nhỏ bé của Ngọc Tình, hai mắt Ngân Nguyên liền nheo lại, con tim nói đau. Hóa ra tình yêu không phải nói hết là hết, hóa ra, con tim vẫn thấy đau khi nhìn thấy cô như vậy, hóa ra anh vẫn yêu cô như ngày nào.
Đôi mắt anh vẫn nhìn theo cô, đôi mắt đó lạnh lùng giống như mặt hồ đã bị đóng băng, những ngày này anh bị nhốt lại, không có cách nào ra được, đã mấy lần anh đều cảm nhận được sự nguy hiểm của cô, những lúc đó con tim anh thực sự rất đau, anh cảm giác sống không bằng chết.
May mà lúc này anh ở bên cạnh cô, những kẻ này muốn làm hại cô sao? Vậy thì hãy xác định là ở lại đây đi.
Vậy là cơ thể Ngân Nguyên cũng bay lên, nhất thời sức mạnh tinh thần màu xanh đậm, màu trắng, màu xanh da trời, màu đen dàn ra trên khoảng không.
Wiliam ở bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng lo lắng, thế nhưng lo lắng thì lo lắng, anh cũng không có cách nào, Ngọc Tình đã bảo vệ anh và những người khác bằng một tấm lưới quá chắc chắn, anh cũng đã bị thương, không thể vượt ra ngoài được.
Trời ơi! Tiêu Thần và những người khác hai mắt tròn xoe nhìn lên cuộc đại chiến trên bầu trời, mồm há hốc ra, dường như không tin vào mắt mình. Tất cả những gì ngày hôm nay đã thực sự kích động bọn họ quá lớn. Hóa ra trên thế giới này thực sự có yêu quái, thật sự có kẻ tu chân, điều kì lạ nhất là bên cạnh hộ không chỉ có một người.
Mấy người nhìn nhau, sau đó lại ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn cuộc đại chiến nảy lửa trên bầu trời.
“Tình Tình.” Đúng lúc này có mấy tiếng nói vang lên, bọn họ đều xuất hiện, hạ mình xuống trước mặt Wiliam.
“Các cậu đều tới rồi.” Wiliam tròn mắt nhìn những người đàn ông đang đứng trước mắt mình, cái bộ dạng ngây người ra của Wiliam làm cho Phong Nhã Trần phải bật cười.
“Anh em gặp hoạn nạn, sao chúng tôi lại không tới chứ, lại nói, vợ của chúng tôi đều ở đây nữa.” Phong Nhã Trần cười rồi từ từ ngẩng đầu, hai mắt anh trùng xuống.
“Cảm ơn!” Wiliam gật đầu, liếc mắt sang nhìn Lưu Bân: “Phiền cậu giúp tôi hộ pháp.”
Anh nói xong Lưu Bân liền gật đầu, lặng lẽ đứng trước người anh. Wiliam thở phào một tiếng, rồi ngồi xuống, đưa tay lên chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trên tay phải, từ từ nhắm mắt lại.
“Tổ tiên, xin hãy cho con sức mạnh.” Anh tự nói trong lòng, toàn bộ linh lực của Wiliam đều dồn hết vào chiếc nhẫn trên tay, thành công hay thất bại là ở lần này đây.
Phong Nhã Trần liếc nhìn Lưu Bân, Lưu Bân gật đầu, Phong Nhã Trần thấy vậy liền nhún người bay lên tham gia vào cuộc chiến, tự động giúp đỡ Ngọc Tình giảm đi một đối thủ.
Nhất thời mây gió nổi lên khắp nơi, các sức mạnh tinh thần va chạm vào nhau, tóe lửa, những cơn bão quét qua, không gian chấn động, dường như mọi thứ sắp nổ tung ra.
“A....” kẻ mặc chiếc áo choàng màu đen lùi về phía sau một bước, trên miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Chiếc mũ màu đen rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch.
Nhìn khuôn mặt khác thường đó, mọi người đều hút một hơi thở thật sâu.
“Ngao Thánh....” Phong Nhã Trần khẽ mở miệng, như không tin vào mắt mình, đôi mắt anh trợn trừng lên.
“Không, không phải Ngao Thánh.” Ngọc Tình nín thở, nhìn người đó, cô lắc đầu: “anh ấy không phải Ngao Thánh, hơi thở của Ngao Thánh em biết, đây không phải Ngao Thánh, không phải anh ấy.”
Thế nhưng cho dù không phải Ngao Thánh, nhưng diện mạo này đã đủ để chứng minh, người này có liên quan tới Ngao Thánh.
“Ha ha.” Khi chiếc mũ của người đó rơi xuống, mới đầu hắn ta đơ người ra, ngay sau đó khi nhìn thấy nét mặt của Ngọc Tình và những người khác hắn liền cười ha ha. Nét mặt đó đúng là quá tuyệt vời.
“Ha ha, xem ra các ngươi đã biết rồi.” người đó từ từ liếc mắt lên, trong đôi mắt đó là sự u ám, đen tối đến kì lạ. “Còn đợi cái gì nữa, lẽ nào đợi ta giết cô gái này đi!”
Lời nói này bất ngờ vang lên, tất cả mọi người đều đơ ra, ngay sau đó đột nhiên quay đầu lại, thế nhưng tất cả đã muộn rồi.
“Tình Tình, xin lỗi.” đây là tiếng mà lời mà Ngọc Tình nghe thấy trong sự mơ màng.
Chỉ thấy hình bóng một người trắng toát xuất hiện, không biết anh đã làm gì mà khiến cho Ngọc Tình hôn mê.
“Ngao Thánh.” Tất cả mọi người đều nhìn Ngao Thánh, gọi tên anh phẫn nộ.
“Xin lỗi, tôi....tôi không muốn cô ấy bị thương.” Ngao Thánh từ từ liếc mắt xuống, đỡ lấy tay Ngọc Tình, một luồng khí màu đen đột nhiên được đẩy ra, bao trọn lấy Ngọc Tình.
Không! Nhìn cảnh này, Phong Nhã Trần và những người khác đều cảm thấy mắt tối sầm lại, nhanh chóng chạy về phía trước.
“Ha ha.” Nhìn cảnh này, người đó liền cười điên loạn. Cuối cùng có thể rồi. cuối cùng đã làm được rồi. Cả trăm ngàn năm rồi, ta cuối cùng cũng đã đợi tới ngày hôm nay.
“Phụt.” Phong Nhã Trần và những người khác chạy lại gần, nhưng một tấm lưới quá mạnh đã ngăn bọn họ lại và khi bọn họ chạm vào liền bật ngược lại bắn về phía sau, chỉ thấy ai cũng phụt máu ra khỏi miệng.
“Tình Tình.” Mọi người chỉ há hốc mồm ra nhìn cảnh tượng này: “Đây...thế này là thế nào? Tại sao lại thế này?”
“Ha ha, muốn biết thế này là thế nào hả? bởi vì, lối vào cuối cùng của giới yêu ma đang ở trên người cô ta.” Người đàn ông đó cười sung sướng lên tiếng: “Đợi cả trăm ngàn năm rồi, chúng ta đã đợi cả trăm ngàn năm, cuối cùng bọn ta cũng đợi được tới ngày hôm nay.”
“Giết.” Hai mắt Phong Nhã Trần và những người kahcs đỏ ngầu lên màu máu, bọn họ bất chấp mọi thứ mà xông lên. Bất kể kết quả ngày hôm nay thế nào, bất luận tương lai ra làm sao, bọn họ phải giết hắn ta, giết hắn ta!
Bỗng chốc một loạt các động thái được thể hiện ra, nhanh chóng và dứt khoát, kẻ đó chưa kịp phản ứng lại, sức mạnh tinh thần hướng thẳng về phía cơ thể hắn, hết người này tới người khác tấn công, hắn căn bản không kịp phản ứng lại.
“A...” lùi về phía sau mấy bước, máu tươi chảy ra khỏi miệng, sắc mặt người đàn ông trở nên u ám, hắn nắm tay lại và vung lên, một kẻ tu ma đứng gần hắn nhất ngay lập tức bị hút lại, đứng ngăn trước mặt hắn.
“Phụt.” Một dòng máu tươi nữa lại phụt ra, cơ thể người đó đã rời khỏi đây.
“Giết bọn chúng cho ta!” người đó lên tiếng lạnh lùng, những kẻ tu ma kia nghe thấy lập tức xông lên.
Ngay sau đó vang lên âm thanh của một cuộc đại chiến, bị tấn công bởi quá nhiều đối thủ hơn mình, Phong Nhã Trần và những người khác dần dần cũng không chống cự được nữa.
“Vừa nãy chính ngươi đã đánh bản vương?” Phong Nhã Trần vừa nghiêng người né được một đòn thì liền nghe thấy giọng nói đó vang lên, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì chỉ cảm thấy lồng ngực rất đau, cả người như sắp rơi xuống không kiểm soát.
“Phụt.” Anh phun máu ra, anh từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt anh trợn tròn.
“ĐI chết đi.” Người đàn ông đó lúc này đang đứng trước mặt Phong Nhã Trần, hắn ta khẽ nhếch môi, cánh tay hắn ta giơ lên định quét đi toàn bộ thiên linh của Phong Nhã Trần.
“Dám làm hại anh ấy, hôm nay ngươi chỉ có thể làm thức ăn cho chó thôi.” Còn chưa kịp vung tay, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một cô gái vang lên, người đìan ông quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy cô gái đó mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, toàn thân được một trùm ánh sáng trắng tinh khiết bao trọn lấy, nhìn vô cùng thiêng liêng và thần bí.
“Ngươi....ngươi đột phá rồi, Ngao Thánh đâu, Ngao Thánh đâu?” người đó nhìn thấy Ngọc Tình, đột nhiên trong lòng là một sự hốt hoảng nói không thành lời.
Nghe thấy hai từ Ngao Thánh, ánh mắt Ngọc Tình tối sầm lại, ngay sau đó thay vào đó là sự lạnh lùng: “Ngươi còn mặt mũi mà nhắc tới Ngao Thánh! Hôm nay, tất cả các ngươi sẽ phải chết ở đây!”
Dứt lời, Ngọc Tình đưa tay ra, hai bàn tay để đối xứng nhau, một chiếc roi dài màu trắng cuất hiện, sắc mặt lạnh lùng, cơ thể di chuyển, chiếc roi quất về phía kẻ đó, chiếc roi rơi xuống, từ đầu chiếc roi phun ra một luồng khí màu đen, hướng thẳng về phía cơ thể người đàn ông.
Nhanh tới mức làm cho hắn ta không có cách nào tránh được.
“A...” ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khoảng trời.
“Đòn vừa rồi là vì Ngao Thánh!” Ngọc Tình lạnh lùng hét lên, khuôn mặt vô tình, một roi nữa lại được vung lên.
“Đòn này là vì Phong Nhã Trần!”
Cứ sau mỗi tiếng nói là lại một lần chiếc roi được vung lên.
“Đòn này là vì tất cả những thành viên đã chết của bang Chim ưng.”
“Đòn này là vì tất cả loài người vô tội trong thiên hạ!”
Hết đòn này tới đòn khác rơi xuống liên tiếp đã làm cho kẻ đó nằm ngơ ngẩn ở đó, trong ánh mắt là sự vô hồn, đúng thế, mỗi lần chiếc roi được vung xuống đó đã đánh tan đi linh hồn của kẻ đó.
“Cô ta, cô ta đã giết chết thân vương điện hạ, giết cô ta, các ngươi đi cắn chết cô ta!” những kẻ tu ma đó nhìn thấy người đàn ông đã chết, đột nhiên cảm thấy toàn bộ hi vọng cũng hoàn toàn không còn nữa, chỉ thấy bọn họ giơ tay ra hiệu cho những sinh vật đang trốn trong bóng tôi, đột nhiên xông ra, những chiếc răng sắc nhọn được nhe ra, tiến lại gần phía bọn họ.
Hỗn láo! Người này vừa dứt lời liền nghe thấy một giọng nói gay gắt vang lên, một tiếng nứt toạc như có thứ gì đó bị rách ra, tấm lưới Ngọc Tình dùng để bảo vệ Wiliam trước đó bị rách ra, một người đàn ông từ từ bước ra. Toàn thân anh mặc một chiếc áo màu đen, phía sau lưng là một đôi cánh đang vẫy nhẹ nhàng.
“Wiliam!” Lưu Bân nhìn Wiliam, khẽ mỉm cười, Wiliam chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, bàn tay khẽ động đậy, một luồng ánh sáng màu đen được chiếu ra, ngay lập tức kẻ vừa ra lệnh kia liền không còn tiếng thở.
“Muốn làm hại người con gái của bản vương, thì phải hỏi xem bản vương có đồng ý hay không đã.”
Lời này vừa được nói ra, cả không gian sáng bừng lên, ánh sáng mặt trời được chiếu xuống, một người đàn ông như thiên thần từ trên cao bay xuống.
Phác Vũ....
................
Đây là một vườn hoa mạn đà la không nhìn thấy điểm đầu và điểm kết thúc, một cô gái đứng ở giữa vườn hoa đó, lặng lẽ.
Ngao Thánh.
Cô nhìn về phía trước, phía trước mà một mảnh Ấn Trấn Yêu màu đen, Đúng vậy, mảnh Ấn Trấn Yêu cuối cùng là nằm ở trong không gian chiếc nhẫn của Ngọc Tình, người đó muốn lợi dụng Ngao Thánh để mở Ấn Trấn Yêu và đưa những con yêu quái vào trong nhân gian.
Vốn dĩ, kế hoạch của bọn họ là hoàn hảo, thế nhưng bọn họ đã quá coi nhẹ tình yêu, đã không hiểu trái tim con người.
Ngọc Tình từ từ tiến lên phía trước, đưa tay ra lặng lẽ sờ vào Ấn Trấn Yêu ấm nóng đó, giống như đang sờ vào khuôn mặt ấm áp của Ngao Thánh.
Ngày hôm đó Ngao Thánh đã đem toàn bộ linh lực trong người anh truyền hết cho cô, còn anh, đã đem cơ thể mình thâm nhập vào trong Ấn Trấn Yêu, hoàn toàn khép lại cánh cửa của thế giới yêu ma.
Cô vẫn còn nhớ câu nói cuối cùng anh nói: “Tình TÌnh, anh sẽ không để em bị tổn thương, bị làm hại. Kể cả là anh không còn gì nữa, bao gồm sinh mạng.”
Nước mắt từ từ chảy ra, Ngọc Tình cúi đầu xuống: “đồ ngốc, đúng là đồ đại ngốc.”
Tiếng gào thét đau khổ của cô gái truyền đi, ngay sau đó là tiếng khóc vang lên trong không gian. Nghe thấy tiếng khóc, những động tác trên tay của những chàng trai liền dừng lại.
“Cứ để cho cô ấy khóc đi.” Phong Nhã Trần nhấc chân định tiến về phía trước nhưng đã bị Phác Vũ ngăn lại, cô ấy mệt rồi, khóc ra được cũng tốt, đây là lần cuối cùng.
“Ngao Thánh- cái chàng trai với khuôn mặt lạnh lùng, lần này anh đã thực sự ở trong trái tim của Tình Tình, ai cũng không thay thế nổi!” Wiliam lạnh lùng hức một tiếng, nói có vẻ phẫn nộ nhưng thực ra là sự cảm kích.
Ngày hôm đó nếu không phải là Ngao Thánh, e rằng, hôm nay thế giới loài người đã rơi vào cảnh lầm than. Tới lúc đó sẽ không chỉ là cuộc chiến tranh giữa loài người và loài ma quái. Ngao Thánh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Phác Vũ. Đây đúng là một vị Thiên Đế điên rồ, nhớ lại ngày hôm đó, kết quả của những kẻ tu ma kia, Wiliam liền cảm thấy rùng mình.
Ngay sau đó anh giật mình liền tự động đứng cách xa Phác Vũ ra một chút.
“Phác Vũ.” Ngọc Tình ngơ ngác ngẩng đầu lên, Phác VŨ nhìn cô khẽ cười, sau đó từ từ đưa tay lên, ánh sáng màu vàng lướt qua, những kẻ tu ma và những sinh vật kia bỗng nhiên hòa vào cắn xé lẫn nhau rồi lập tức biến thành một dòng sông đỏ màu máu.
Bản vương lấy danh nghĩa của Thiên Đế phán quyết, phán những kẻ mưu đồ làm hại người phụ nữ của bản vương sẽ phải biến mất khỏi cõi đời này. Vừa dứt lời, những âm thanh lóp bóp như tiếng nổ vang lên.
Nhìn cảnh đó, Wiliam đột nhiên nắm lấy tay Phong Nhã Trần.
“Sao thế sợ à?” Phác Vũ quay đầu lại nhìn Wiliam, khẽ cười.
“Sợ? Sao phải sợ chứ? tôi thấy anh ra tay vẫn còn nhẹ quá!” Wiliam nghe thấy vậy liền đứng thẳng lưng lên nhìn Phác Vũ, bộ dạng dường như không chịu nhận thua.
“Tình Tình!” Không thèm để ý tới Wiliam nữa, Phác Vũ quay đầu lại nhìn Ngọc Tình, rồi mỉm cười ấm áp.
Ngọc Tình đứng ở phía không xa từ từ bước lại gần, tuy hai mắt vẫn đang đỏ lên, có điều miệng vẫn nở nụ cười. Ngọc Tình lặng lẽ đứng đó, quay đầu lại, nhìn cánh đồng hoa xa thăm thẳm kia, rồi lại quay mặt lại nhìn Wiliam và những người khác.
Ngao Thánh, em sẽ hạnh phúc, mang theo cả tình yêu anh dành cho em mà tiếp tục sống.
Vậy là truyện đã kết thúc tại đây, tác giả xin chân thành cảm ơn các quý độc giả đã ủng hộ tác giả trong suốt một thời gian dài vừa qua, có thể truyện còn nhiều thiếu xót.
Đồ ngốc, em không thể ôm anh, dỗ dành anh một chút à. Ngao Thánh lẩm bẩm, nhìn theo hướng mà Ngọc Tình rời đi. Anh thực sự chỉ muốn cô quan tâm hơn tới anh một chút, có thêm một vị trí nào đó trong tim cô mà thôi, một chút, một chút thôi cũng đủ rồi. anh không hề cảm thấy bản thân nói như thế, làm như vậy thì có gì không phù hợp, hành động như thế có phải là không giống với đàn ông.
Trong lòng anh, dường như bắt đầu kể từ khi anh yêu cô gái này, anh không còn là anh nữa vậy. Anh sớm đã thay đổi rồi, thay đổi mà không tìm lại được bản thân, không hiểu tại sao nữa.
Đồ ngốc, lại một lần nữa thở dài một tiếng, nước mắt đã chảy dài trên má, Ngao Thánh nhìn về khoảng không trước mắt, anh cúi người xuống, khóc âm thầm. cho dù, cho dù em không phải rất yêu anh. Cho dù, cho dù anh không hề có gì khác với những người khác trong trái tim em. Nhưng Tình Tình, anh yêu em, yêu em, không hi vọng em sẽ bị tổn thương một chút nào. Kể cả, kể cả là có phải hi sinh cả thế giới này.
Nghe không được hơi thở của Ngao Thánh, cũng không hiểu Ngao Thánh hôm nay rốt cuộc bị làm sao. Cũng không có tâm trạng đâu mà đi nghĩ những điều này, Ngọc Tình nhanh chóng bay như con thoi trong khoảng hư vô.
Lúc này trong lòng cô chỉ đang nghĩ về một việc duy nhất – đó là cứu lấy Wiliam, không thể để cho Wilam gặp nguy hiểm. Trong thế giới của cô, trong mắt cô, trong lòng cô, những người đàn ông này chẳng khác nào sinh mệnh của cô rồi.
Bất luận là Ngao Thánh hay Wiliam, bọn họ ở trong lòng cô đều giống nhau. Quan trọng như nhau, vì vậy cô vừa mới nói với Ngao Thánh không phải là nói dối, cáu giận với anh cũng không phải là đóng kịch. Cô thực sự tức giận, thật sự có một chút thất vọng. Cô tưởng rằng bọn họ hiểu cô, yêu cô như cô yêu bọn họ vậy.
Đúng thế, hoặc là do cô đa tình, cô cùng một lúc đã yêu mấy người. Thế nhưng tất cả đều là sự thật khi bọn họ yêu cô. Cô sẽ không vì một ai trong số họ mà đi làm tổn thương những người khác. Vì thế, hôm nay cô thực sự tức giận trước sự chất vấn của Ngao Thánh.
Có điều với hoàn cảnh lúc này, cô cũng không có nhiều thời gian mà đi tức giận. Ánh mắt cô hướng thẳng về phía trước, sức mạnh tinh thần được tuôn ra, nhìn lộ trình phía trước, cô cố gắng để cảm nhận hơi thở của Wiliam. Lúc này trong đầu cô chỉ có hình ảnh của Wiliam, trong lòng cô chỉ cầu mong, Wiliam sẽ không xảy ra chuyện gì.
Và cô căn bản cũng không hề phát hiện là Ngao Thánh không đi theo phía sau cô.
Mảnh đất tối tăm này, các yếu tố màu đen của tà ác bao phủ lên khắp không gian, mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra trong không khí, nó dày đặc tới nỗi làm cho người ta không muốn hít thở nữa.
Lúc này Wiliam đang nhìn những người phía trước với ánh mắt cảnh giác. Ồ không, có thể là những kẻ đó không thể được gọi là người. bọn chúng nhìn thì giống với người nhưng lại vô cùng kì lạ, có kẻ nhìn vào thì giống rắn, có những kẻ thì tối tăm mặt mũi còn không nhìn rõ. Vừa nãy những kẻ này đã đưa Wiliam tới đây, chắc là khi anh gọi điện cho Ngọc Tình cũng đã bị bọn chúng cắt ngang.
Lúc này bên cạnh anh đã chết mất già nửa số người, chẳng còn bao nhiêu nữa. Phải nói lần này bang Chim ưng đã thất bại một cách thảm hại!
Wiliam. Lúc này Tiêu Thần đứng phía sau Wiliam trầm giọng nói: “Nếu có cơ hội anh hãy chạy đi, lão đại không thể không có anh.”
Câu nói này chẳng khác nào lời từ biệt làm cho Wiliam đơ người ra, ngay sau đó anh nheo mày lại. Tuy cái nheo mày này người khác không nhìn thấy nhưng ánh mắt anh liếc ra phía sau đã thể hiện anh rất không vui: “phí lời gì thế, nếu đi thì cùng đi.”
Đúng rồi, bây giờ đứng phía sau anh, được anh bảo vệ chính là Tiêu Thần, Thích Hiểu, Loan Thụ, Vân Ca. Phía sau bọn họ còn có một số cao thủ của bang Chim ưng, và tất cả bọn họ cộng lại cũng không quá mười người. cũng chính là vì phán đoán sai, nên ngày hôm nay đã có gần 200 người chết ở đây.
“Wiliam....” Tiêu Thần nghe thấy vậy định lên tiếng phản bác, liền nghe thấy giọng nói Wiliam lại vang lên lần nữa, anh nói: “Đừng phí lời nữa, các cô cậu là trợ thủ đắc lực nhất của Tình Tình, tôi không thể để cho mọi người gặp chuyện ở đây được.”
Tiêu Thần và những người khác nghe thấy vậy cũng không biết nói gì. Bọn họ không biết nên nói gì lúc này, bây giờ trong đầu mọi người chỉ đều có chung một ý nghĩ, đó là, nếu có cơ hội, nhất định phải để cho Wiliam rời đi trước.
Dù có là trợ thủ đắc lực cũng không quan trọng bằng người yêu. Đương nhiên đây không phải là sự ghen tỵ, đây là một sự thực. Trên thực tế, Ngọc Tình đã cho bọn họ tất cả những gì bọn họ muốn. Kể cả hôm nay có phải chết tại đây, cũng không có gì phải hối tiếc. nếu đã như vậy thì việc gì phải làm liên lụy tới Wiliam.
Wiliam không biết về những gì bốn người phía sau mình đang nghĩ, lúc này anh chỉ nhìn tất cả mọi thứ xung quanh với ánh mắt cảnh giác. Lúc này bọn chúng đang lặng lẽ đứng một bên, nhìn Wiliam và những người khác như mèo nhìn chuột. Cái bộ dạng tự tại và thoải mái đó dường như chẳng hề vội vàng mà nuốt chửng bọn họ.
Cái trạng thái náy không hề làm cho Wiliam cảm thấy thoải mái, ngược lại, trong lòng anh đang nghĩ, bọn họ dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Ánh mắt Wiliam từ từ di chuyển, quan sát tất cả mọi thứ xung quanh. Bây giờ dòng máu thân vương trong cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh nên mới bị mắc kẹt ở đây. Thế nhưng bây giờ....
Wiliam không thể không hoài nghi, bản thân kể cả là dòng máu thân vương trong cơ thể có được thức tỉnh hoàn toàn thì liệu có thể thoát ra khỏi đây không. Đúng vậy, dựa vào cảm giác của anh, anh cảm nhận được rằng nơi đây không biết có bao nhiêu sinh vật đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Lúc này Wiliam không hề hoài nghi, nếu bọn chúng muốn giết anh và những người khác, những thứ đó chỉ cần xông lên thì anh và đồng đội của mình sẽ bị nuốt chửng, ngay cả xương cũng không còn.
Khẽ hít thở một hơi thật sâu, Wiliam từ từ thu ánh mắt về, không nói thêm gì cả.
Dù sao thì vào lúc này nói những lời như thế ngoài việc làm mọi người thêm hoảng loạn thì cũng không có tác dụng gì khác. Anh từ từ quay đầu lại nhìn những người phía sau lưng, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc. anh không thể thay Tình Tình bảo vệ được cho bọn họ.
Wiliam hơi nheo mày lại, rốt cuộc những kẻ đó đang đợi điều gì?
Sắp tới chưa? Lúc này ở một nơi mà Wiliam không nhìn thấy, một người đang lẩm bẩm.
Sắp rồi. tôi đã cảm nhận được một hơi thở lạ. Kẻ đứng ở một nơi không xa khẽ liếm mép, mùi máu tươi như là một thứ cao lương với hắn.
Ừm. người vừa hỏi chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Bỗng chốc cả khoảng không gian lại rơi vào sự trầm mặc đến kì lạ. Wiliam đang nghĩ, rốt cuộc những người này đang đợi điều gì.
Khi anh dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kẻ lúc trước liền ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng không trên đỉnh đầu: “Đến rồi!”
Vừa dứt lời, bầu trời đen tối liền lóe sáng, một hơi thở quen thuộc vô cùng xuất hiện làm Wiliam ngẩng đầu lên, cuối cùng anh đã biết những người này đang đợi điều gì rồi!
Đột nhiên một cảm xúc sâu sắc trào dâng trong tim anh, không nói ra được đó là sự cảm động hay là bi thương, hoặc là phẫn nộ. Cái kẻ ngốc này, không nhìn ra đó là cái bẫy của bọn chúng à, không biết có bao nhiêu nguy hiểm à, tới đây làm gì chứ, sao lại tới đây!
Cô có biết không, anh không sợ chết, nhưng anh sợ nhìn thấy cô chết.
Đúng là một cô gái ngốc mà!
Dù trong lòng đang gào thét nhưng cuối cùng cũng không có cách nào nói ra được, Wiliam hai mắt nhìn chằm chằm vào nơi mà có tia sáng lóe lên, hai hàng nước mắt ấm nóng lăn ra.
Nước mắt đàn ông để rơi ra thì không hề dễ dàng, trừ khi con tim đó phải đai đớn thế nào rồi.
Wiliam thực ra không biết thế nào là thực sự đau đớn, có thể tất cả những con ma cà rồng chết trước mặt anh anh cũng sẽ không rơi nước mắt. Thế nhưng lúc này, vì một cô gái mà anh đã coi như tính mạng, đã ăn sâu vào máu thịt anh, cô gái mà đã đánh cắp mất trái tim anh, đã làm anh khóc.
Đồ ngốc, em đi đi, anh không cần em cứu! Tiếng gầm lên phát ra từ miệng anh, kèm theo đó là tiếng khóc. Khi anh gầm lên, tất cả mọi người phía sau anh đều vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
Trong ngày hôm nay, bọn họ đã nhìn thấy sự kiên trì, dũng cảm của anh nhiều đến thế nào, thế nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, người đàn ông này lại khóc như một đứa trẻ ngay vào lúc này, thế này là thế nào?
Đồ ngốc! một giọng nói khe khẽ nhưng vang vọng truyền tới, tất cả mọi người đều giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Lão đại?
Dường như ngay lập tức bọn họ đã hiểu tại sao Wiliam khóc, ở đây trong một khoảng thời gian, không ai rõ hơn bọn họ rằng đây là một vùng đất chết. Lão đại tới đây thì số phận cũng chẳng khác bọn họ là mấy!
Luồng ánh sáng trắng lướt qua, Ngọc Tình hạ mình xuống phía trước Wiliam. Đôi mắt to tròn của cô đảo qua mặt đất xung quanh, mùi máu tanh nồng nặc làm cho đôi lông mày của cô nhăn chặt lại, ánh mắt cô sắc lạnh.
“Anh bị thương rồi.” không phải một câu hỏi mà là câu khẳng định, giọng nói lạnh lùng và có chút thờ ơ làm cho Wiliam sợ hãi. Anh gật đầu nói: “Ừm.”
Sau khi trả lời cô, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào cô gái mà anh đã yêu đến mức muốn chết đi sống lại này: “Ai cho em tới đây, ai cho em tới hả? sao em lại biết mà tới, em có biết ở đây nguy hiểm tới mức nào không!”
“Chiếc cúc áo của anh.” cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh, khẽ mỉm cười: “Em biết ở đây rất nguy hiểm nhưng em bắt buộc phải tới vì anh...đang ở đây.”
Anh đang ở đây. Không có lý do nào khác, chỉ vì anh đang ở đây, cho nên em bắt buộc phải đến. Dường như trong giây lát, con tim Wiliam run lên bần bật, dường như không có gì khó để chấp nhận. Đúng vậy, nếu đổi thành anh, kể anh anh biết sẽ rơi vào đại kiếp ngàn năm không phục hồi lại được anh cũng sẽ quyết định đến với cô, không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì có cô ở đây.
Anh khẽ đặt tay kia nắm lên bàn tay cô, anh từ từ quay đầu lại, giọng nói thấp xuống: “Nơi này tám phương bốn hướng đều có một loại sinh vật rất lạ, chỉ chít lại với nhau, chỉ cần bọn chúng xông lên, chúng ra nhất định sẽ bị nuốt chửng mà không để lại xương.”
Ngọc Tình khẽ gật đầu, khi vừa tới đây cô đã phát hiện ra rồi. Cô khẽ đưa mắt nhìn Tiêu Thần và những người khác đang đứng cách mình rất gần: “Vẫn đều còn sống cả, yên tâm, hôm nay sẽ không ai phải chết cả.”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo cả sự tự tin làm cho Tiêu Thần và những người khác khẽ cười: “Lão đại.”
Chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, bàn tay cô đưa ra, một ngọn lửa màu trắng sữa hiện lên bên trên bàn tay: “Các vị, tôi tới rồi đây, vẫn còn chưa hiện hình sao?”
Tiếng nói lạnh lùng mang theo sự chế nhạo vang lên, một cơn gió lạnh thổi qua, khắp nơi liền trở lên lạnh lẽo.
Một ánh sáng màu xanh như màu mắt sói lóe lên, âm thanh rít lên nghe kì lạ.
Trước mắt là một số người mặc những chiếc áo choàng màu đen, trong số bọn họ có một nửa là người, một nửa là yêu quái, có cả đầu lâu khô khốc, có những cô gái xinh đẹp. Lúc này bọn họ đều đang rất hào hứng nhìn cô.
“Ngươi chính là Ngọc Tình.” Một giọng nói thô bỉ vang lên, Ngọc Tình khẽ gật đầu: “Là tôi.”
“Bọn ta đã đợi ngươi rất lâu rồi.” giọng nói đó lại vang lên lần nữa, dường như mang theo cả chút cảm thán: “Không ngờ rằng, phá hoại kế hoạch của bọn ta hết lần này tới lần khác lại là một tiểu cô nương, đúng là bất ngờ đấy.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy liền bật cười: “Rất lấy làm vinh hạnh.”
Cô chỉ trả lời đơn giản như vậy nhưng làm cho những người kia đơ người ra, sau đó bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình: “Cô không sợ?”
“Sợ? Tôi sợ cái gì? Ngày hôm nay ai chết ở đây còn chưa biết.” Ngọc Tình vừa nói ánh mắt cô vừa liếc nhìn bọn chúng, trong anh mắt ngoài sự lạnh lùng thì không còn gì khác.
“Ha ha!” những kẻ đó phẫn nộ bật cười, đúng là nghé con mà không biết sợ hổ.
Người đó cười lớn, sau đó nói lạnh lùng: “Ngươi đã tìm thấy mảnh ghép Ấn Trấn Yêu cuối cùng chưa?”
Ấn Trấn Yêu? Ngọc Tình nghe thấy vậy, hai mắt cô liền giật giật, chẳng lẽ.....cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn những kẻ đó, chẳng lẽ, những kẻ này đã thành công rồi?
“Ồ, đừng nhìn ta như thế, ta không lợi hại như ngươi tưởng tượng đâu. Mảnh ghép cuối cùng của Ấn Trấn Yêu cần tới máu tươi của ngươi cơ.” Vừa dứt lời, người đó liền hiện nguyên hình trên mặt đất.
Chiếc áo choàng màu đen bao trọn lấy cơ thể hắn ta, trong tay hắn tay đang nắm một cây gậy cũng màu đen. Lúc này hắn ta đang nắm chặt cây gậy và giậm xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng động vang lên, ngay sau đó một cơn gió lạnh đen ngòm phi thẳng về phía Ngọc Tình.
Ngọc Tình thấy vậy, cô vung tay lên, một luông ánh sáng trắng tinh khiết tạo thành một bức lưới bao trọn lấy Wiliam và những người khác, còn cô hai tay lập tức đan vào nhau, đỡ lấy cơn gió kia.
Chỉ thấy bùm một tiếng, màu trắng và màu đen va vào nhau, một tiếng nổ bùm vang lên, tiếp đó là một cơn lốc xoáy hình thành.
Ngọc Tình đột nhiên lùi về phía sau một bước, giơ tay định hành động lần nữa, chỉ thấy một cánh tay dài túm lấy cô: “Tôi đến đây.”
Người đàn ông nói lời rất nhẹ nhàng và thanh lịch, Ngọc Tình ngay lập tức quay đầu lại, chỉ thấy người đó mặc một bộ áo choàng màu xanh đậm, lặng lẽ đứng ở đó, nụ cười mỉm nghiêng nước nghiêng thành.
“Đản Nhi.” Khẽ mở miệng dường như chỉ là nói lí nhí, Ngọc Tình ngơ người ra nhìn người đàn ông trước mặt.
“Ừm.” đáp lại cô cũng rất nhẹ nhàng, Thuần Hoàng quay đầu lại.
“Anh không sao chứ?” nhìn thấy Thuần Hoàng đã tiến vào chiến trận, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Ngọc Tình lại một lần nước ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt màu xanh ngọc.
Con tim cô khẽ nhói đau “Ngân Nguyên.”
Ngân Nguyên khẽ gật đật một cái rồi mỉm cười: “Lâu quá không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Ngọc Tình nhìn anh, đột nhiên quay mặt đi, cơ thể cô bay lên, hướng về phía kẻ địch.
Nhìn theo cơ thể nhỏ bé của Ngọc Tình, hai mắt Ngân Nguyên liền nheo lại, con tim nói đau. Hóa ra tình yêu không phải nói hết là hết, hóa ra, con tim vẫn thấy đau khi nhìn thấy cô như vậy, hóa ra anh vẫn yêu cô như ngày nào.
Đôi mắt anh vẫn nhìn theo cô, đôi mắt đó lạnh lùng giống như mặt hồ đã bị đóng băng, những ngày này anh bị nhốt lại, không có cách nào ra được, đã mấy lần anh đều cảm nhận được sự nguy hiểm của cô, những lúc đó con tim anh thực sự rất đau, anh cảm giác sống không bằng chết.
May mà lúc này anh ở bên cạnh cô, những kẻ này muốn làm hại cô sao? Vậy thì hãy xác định là ở lại đây đi.
Vậy là cơ thể Ngân Nguyên cũng bay lên, nhất thời sức mạnh tinh thần màu xanh đậm, màu trắng, màu xanh da trời, màu đen dàn ra trên khoảng không.
Wiliam ở bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng lo lắng, thế nhưng lo lắng thì lo lắng, anh cũng không có cách nào, Ngọc Tình đã bảo vệ anh và những người khác bằng một tấm lưới quá chắc chắn, anh cũng đã bị thương, không thể vượt ra ngoài được.
Trời ơi! Tiêu Thần và những người khác hai mắt tròn xoe nhìn lên cuộc đại chiến trên bầu trời, mồm há hốc ra, dường như không tin vào mắt mình. Tất cả những gì ngày hôm nay đã thực sự kích động bọn họ quá lớn. Hóa ra trên thế giới này thực sự có yêu quái, thật sự có kẻ tu chân, điều kì lạ nhất là bên cạnh hộ không chỉ có một người.
Mấy người nhìn nhau, sau đó lại ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn cuộc đại chiến nảy lửa trên bầu trời.
“Tình Tình.” Đúng lúc này có mấy tiếng nói vang lên, bọn họ đều xuất hiện, hạ mình xuống trước mặt Wiliam.
“Các cậu đều tới rồi.” Wiliam tròn mắt nhìn những người đàn ông đang đứng trước mắt mình, cái bộ dạng ngây người ra của Wiliam làm cho Phong Nhã Trần phải bật cười.
“Anh em gặp hoạn nạn, sao chúng tôi lại không tới chứ, lại nói, vợ của chúng tôi đều ở đây nữa.” Phong Nhã Trần cười rồi từ từ ngẩng đầu, hai mắt anh trùng xuống.
“Cảm ơn!” Wiliam gật đầu, liếc mắt sang nhìn Lưu Bân: “Phiền cậu giúp tôi hộ pháp.”
Anh nói xong Lưu Bân liền gật đầu, lặng lẽ đứng trước người anh. Wiliam thở phào một tiếng, rồi ngồi xuống, đưa tay lên chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trên tay phải, từ từ nhắm mắt lại.
“Tổ tiên, xin hãy cho con sức mạnh.” Anh tự nói trong lòng, toàn bộ linh lực của Wiliam đều dồn hết vào chiếc nhẫn trên tay, thành công hay thất bại là ở lần này đây.
Phong Nhã Trần liếc nhìn Lưu Bân, Lưu Bân gật đầu, Phong Nhã Trần thấy vậy liền nhún người bay lên tham gia vào cuộc chiến, tự động giúp đỡ Ngọc Tình giảm đi một đối thủ.
Nhất thời mây gió nổi lên khắp nơi, các sức mạnh tinh thần va chạm vào nhau, tóe lửa, những cơn bão quét qua, không gian chấn động, dường như mọi thứ sắp nổ tung ra.
“A....” kẻ mặc chiếc áo choàng màu đen lùi về phía sau một bước, trên miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Chiếc mũ màu đen rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch.
Nhìn khuôn mặt khác thường đó, mọi người đều hút một hơi thở thật sâu.
“Ngao Thánh....” Phong Nhã Trần khẽ mở miệng, như không tin vào mắt mình, đôi mắt anh trợn trừng lên.
“Không, không phải Ngao Thánh.” Ngọc Tình nín thở, nhìn người đó, cô lắc đầu: “anh ấy không phải Ngao Thánh, hơi thở của Ngao Thánh em biết, đây không phải Ngao Thánh, không phải anh ấy.”
Thế nhưng cho dù không phải Ngao Thánh, nhưng diện mạo này đã đủ để chứng minh, người này có liên quan tới Ngao Thánh.
“Ha ha.” Khi chiếc mũ của người đó rơi xuống, mới đầu hắn ta đơ người ra, ngay sau đó khi nhìn thấy nét mặt của Ngọc Tình và những người khác hắn liền cười ha ha. Nét mặt đó đúng là quá tuyệt vời.
“Ha ha, xem ra các ngươi đã biết rồi.” người đó từ từ liếc mắt lên, trong đôi mắt đó là sự u ám, đen tối đến kì lạ. “Còn đợi cái gì nữa, lẽ nào đợi ta giết cô gái này đi!”
Lời nói này bất ngờ vang lên, tất cả mọi người đều đơ ra, ngay sau đó đột nhiên quay đầu lại, thế nhưng tất cả đã muộn rồi.
“Tình Tình, xin lỗi.” đây là tiếng mà lời mà Ngọc Tình nghe thấy trong sự mơ màng.
Chỉ thấy hình bóng một người trắng toát xuất hiện, không biết anh đã làm gì mà khiến cho Ngọc Tình hôn mê.
“Ngao Thánh.” Tất cả mọi người đều nhìn Ngao Thánh, gọi tên anh phẫn nộ.
“Xin lỗi, tôi....tôi không muốn cô ấy bị thương.” Ngao Thánh từ từ liếc mắt xuống, đỡ lấy tay Ngọc Tình, một luồng khí màu đen đột nhiên được đẩy ra, bao trọn lấy Ngọc Tình.
Không! Nhìn cảnh này, Phong Nhã Trần và những người khác đều cảm thấy mắt tối sầm lại, nhanh chóng chạy về phía trước.
“Ha ha.” Nhìn cảnh này, người đó liền cười điên loạn. Cuối cùng có thể rồi. cuối cùng đã làm được rồi. Cả trăm ngàn năm rồi, ta cuối cùng cũng đã đợi tới ngày hôm nay.
“Phụt.” Phong Nhã Trần và những người khác chạy lại gần, nhưng một tấm lưới quá mạnh đã ngăn bọn họ lại và khi bọn họ chạm vào liền bật ngược lại bắn về phía sau, chỉ thấy ai cũng phụt máu ra khỏi miệng.
“Tình Tình.” Mọi người chỉ há hốc mồm ra nhìn cảnh tượng này: “Đây...thế này là thế nào? Tại sao lại thế này?”
“Ha ha, muốn biết thế này là thế nào hả? bởi vì, lối vào cuối cùng của giới yêu ma đang ở trên người cô ta.” Người đàn ông đó cười sung sướng lên tiếng: “Đợi cả trăm ngàn năm rồi, chúng ta đã đợi cả trăm ngàn năm, cuối cùng bọn ta cũng đợi được tới ngày hôm nay.”
“Giết.” Hai mắt Phong Nhã Trần và những người kahcs đỏ ngầu lên màu máu, bọn họ bất chấp mọi thứ mà xông lên. Bất kể kết quả ngày hôm nay thế nào, bất luận tương lai ra làm sao, bọn họ phải giết hắn ta, giết hắn ta!
Bỗng chốc một loạt các động thái được thể hiện ra, nhanh chóng và dứt khoát, kẻ đó chưa kịp phản ứng lại, sức mạnh tinh thần hướng thẳng về phía cơ thể hắn, hết người này tới người khác tấn công, hắn căn bản không kịp phản ứng lại.
“A...” lùi về phía sau mấy bước, máu tươi chảy ra khỏi miệng, sắc mặt người đàn ông trở nên u ám, hắn nắm tay lại và vung lên, một kẻ tu ma đứng gần hắn nhất ngay lập tức bị hút lại, đứng ngăn trước mặt hắn.
“Phụt.” Một dòng máu tươi nữa lại phụt ra, cơ thể người đó đã rời khỏi đây.
“Giết bọn chúng cho ta!” người đó lên tiếng lạnh lùng, những kẻ tu ma kia nghe thấy lập tức xông lên.
Ngay sau đó vang lên âm thanh của một cuộc đại chiến, bị tấn công bởi quá nhiều đối thủ hơn mình, Phong Nhã Trần và những người khác dần dần cũng không chống cự được nữa.
“Vừa nãy chính ngươi đã đánh bản vương?” Phong Nhã Trần vừa nghiêng người né được một đòn thì liền nghe thấy giọng nói đó vang lên, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì chỉ cảm thấy lồng ngực rất đau, cả người như sắp rơi xuống không kiểm soát.
“Phụt.” Anh phun máu ra, anh từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt anh trợn tròn.
“ĐI chết đi.” Người đàn ông đó lúc này đang đứng trước mặt Phong Nhã Trần, hắn ta khẽ nhếch môi, cánh tay hắn ta giơ lên định quét đi toàn bộ thiên linh của Phong Nhã Trần.
“Dám làm hại anh ấy, hôm nay ngươi chỉ có thể làm thức ăn cho chó thôi.” Còn chưa kịp vung tay, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một cô gái vang lên, người đìan ông quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy cô gái đó mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, toàn thân được một trùm ánh sáng trắng tinh khiết bao trọn lấy, nhìn vô cùng thiêng liêng và thần bí.
“Ngươi....ngươi đột phá rồi, Ngao Thánh đâu, Ngao Thánh đâu?” người đó nhìn thấy Ngọc Tình, đột nhiên trong lòng là một sự hốt hoảng nói không thành lời.
Nghe thấy hai từ Ngao Thánh, ánh mắt Ngọc Tình tối sầm lại, ngay sau đó thay vào đó là sự lạnh lùng: “Ngươi còn mặt mũi mà nhắc tới Ngao Thánh! Hôm nay, tất cả các ngươi sẽ phải chết ở đây!”
Dứt lời, Ngọc Tình đưa tay ra, hai bàn tay để đối xứng nhau, một chiếc roi dài màu trắng cuất hiện, sắc mặt lạnh lùng, cơ thể di chuyển, chiếc roi quất về phía kẻ đó, chiếc roi rơi xuống, từ đầu chiếc roi phun ra một luồng khí màu đen, hướng thẳng về phía cơ thể người đàn ông.
Nhanh tới mức làm cho hắn ta không có cách nào tránh được.
“A...” ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khoảng trời.
“Đòn vừa rồi là vì Ngao Thánh!” Ngọc Tình lạnh lùng hét lên, khuôn mặt vô tình, một roi nữa lại được vung lên.
“Đòn này là vì Phong Nhã Trần!”
Cứ sau mỗi tiếng nói là lại một lần chiếc roi được vung lên.
“Đòn này là vì tất cả những thành viên đã chết của bang Chim ưng.”
“Đòn này là vì tất cả loài người vô tội trong thiên hạ!”
Hết đòn này tới đòn khác rơi xuống liên tiếp đã làm cho kẻ đó nằm ngơ ngẩn ở đó, trong ánh mắt là sự vô hồn, đúng thế, mỗi lần chiếc roi được vung xuống đó đã đánh tan đi linh hồn của kẻ đó.
“Cô ta, cô ta đã giết chết thân vương điện hạ, giết cô ta, các ngươi đi cắn chết cô ta!” những kẻ tu ma đó nhìn thấy người đàn ông đã chết, đột nhiên cảm thấy toàn bộ hi vọng cũng hoàn toàn không còn nữa, chỉ thấy bọn họ giơ tay ra hiệu cho những sinh vật đang trốn trong bóng tôi, đột nhiên xông ra, những chiếc răng sắc nhọn được nhe ra, tiến lại gần phía bọn họ.
Hỗn láo! Người này vừa dứt lời liền nghe thấy một giọng nói gay gắt vang lên, một tiếng nứt toạc như có thứ gì đó bị rách ra, tấm lưới Ngọc Tình dùng để bảo vệ Wiliam trước đó bị rách ra, một người đàn ông từ từ bước ra. Toàn thân anh mặc một chiếc áo màu đen, phía sau lưng là một đôi cánh đang vẫy nhẹ nhàng.
“Wiliam!” Lưu Bân nhìn Wiliam, khẽ mỉm cười, Wiliam chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, bàn tay khẽ động đậy, một luồng ánh sáng màu đen được chiếu ra, ngay lập tức kẻ vừa ra lệnh kia liền không còn tiếng thở.
“Muốn làm hại người con gái của bản vương, thì phải hỏi xem bản vương có đồng ý hay không đã.”
Lời này vừa được nói ra, cả không gian sáng bừng lên, ánh sáng mặt trời được chiếu xuống, một người đàn ông như thiên thần từ trên cao bay xuống.
Phác Vũ....
................
Đây là một vườn hoa mạn đà la không nhìn thấy điểm đầu và điểm kết thúc, một cô gái đứng ở giữa vườn hoa đó, lặng lẽ.
Ngao Thánh.
Cô nhìn về phía trước, phía trước mà một mảnh Ấn Trấn Yêu màu đen, Đúng vậy, mảnh Ấn Trấn Yêu cuối cùng là nằm ở trong không gian chiếc nhẫn của Ngọc Tình, người đó muốn lợi dụng Ngao Thánh để mở Ấn Trấn Yêu và đưa những con yêu quái vào trong nhân gian.
Vốn dĩ, kế hoạch của bọn họ là hoàn hảo, thế nhưng bọn họ đã quá coi nhẹ tình yêu, đã không hiểu trái tim con người.
Ngọc Tình từ từ tiến lên phía trước, đưa tay ra lặng lẽ sờ vào Ấn Trấn Yêu ấm nóng đó, giống như đang sờ vào khuôn mặt ấm áp của Ngao Thánh.
Ngày hôm đó Ngao Thánh đã đem toàn bộ linh lực trong người anh truyền hết cho cô, còn anh, đã đem cơ thể mình thâm nhập vào trong Ấn Trấn Yêu, hoàn toàn khép lại cánh cửa của thế giới yêu ma.
Cô vẫn còn nhớ câu nói cuối cùng anh nói: “Tình TÌnh, anh sẽ không để em bị tổn thương, bị làm hại. Kể cả là anh không còn gì nữa, bao gồm sinh mạng.”
Nước mắt từ từ chảy ra, Ngọc Tình cúi đầu xuống: “đồ ngốc, đúng là đồ đại ngốc.”
Tiếng gào thét đau khổ của cô gái truyền đi, ngay sau đó là tiếng khóc vang lên trong không gian. Nghe thấy tiếng khóc, những động tác trên tay của những chàng trai liền dừng lại.
“Cứ để cho cô ấy khóc đi.” Phong Nhã Trần nhấc chân định tiến về phía trước nhưng đã bị Phác Vũ ngăn lại, cô ấy mệt rồi, khóc ra được cũng tốt, đây là lần cuối cùng.
“Ngao Thánh- cái chàng trai với khuôn mặt lạnh lùng, lần này anh đã thực sự ở trong trái tim của Tình Tình, ai cũng không thay thế nổi!” Wiliam lạnh lùng hức một tiếng, nói có vẻ phẫn nộ nhưng thực ra là sự cảm kích.
Ngày hôm đó nếu không phải là Ngao Thánh, e rằng, hôm nay thế giới loài người đã rơi vào cảnh lầm than. Tới lúc đó sẽ không chỉ là cuộc chiến tranh giữa loài người và loài ma quái. Ngao Thánh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Phác Vũ. Đây đúng là một vị Thiên Đế điên rồ, nhớ lại ngày hôm đó, kết quả của những kẻ tu ma kia, Wiliam liền cảm thấy rùng mình.
Ngay sau đó anh giật mình liền tự động đứng cách xa Phác Vũ ra một chút.
“Phác Vũ.” Ngọc Tình ngơ ngác ngẩng đầu lên, Phác VŨ nhìn cô khẽ cười, sau đó từ từ đưa tay lên, ánh sáng màu vàng lướt qua, những kẻ tu ma và những sinh vật kia bỗng nhiên hòa vào cắn xé lẫn nhau rồi lập tức biến thành một dòng sông đỏ màu máu.
Bản vương lấy danh nghĩa của Thiên Đế phán quyết, phán những kẻ mưu đồ làm hại người phụ nữ của bản vương sẽ phải biến mất khỏi cõi đời này. Vừa dứt lời, những âm thanh lóp bóp như tiếng nổ vang lên.
Nhìn cảnh đó, Wiliam đột nhiên nắm lấy tay Phong Nhã Trần.
“Sao thế sợ à?” Phác Vũ quay đầu lại nhìn Wiliam, khẽ cười.
“Sợ? Sao phải sợ chứ? tôi thấy anh ra tay vẫn còn nhẹ quá!” Wiliam nghe thấy vậy liền đứng thẳng lưng lên nhìn Phác Vũ, bộ dạng dường như không chịu nhận thua.
“Tình Tình!” Không thèm để ý tới Wiliam nữa, Phác Vũ quay đầu lại nhìn Ngọc Tình, rồi mỉm cười ấm áp.
Ngọc Tình đứng ở phía không xa từ từ bước lại gần, tuy hai mắt vẫn đang đỏ lên, có điều miệng vẫn nở nụ cười. Ngọc Tình lặng lẽ đứng đó, quay đầu lại, nhìn cánh đồng hoa xa thăm thẳm kia, rồi lại quay mặt lại nhìn Wiliam và những người khác.
Ngao Thánh, em sẽ hạnh phúc, mang theo cả tình yêu anh dành cho em mà tiếp tục sống.
Vậy là truyện đã kết thúc tại đây, tác giả xin chân thành cảm ơn các quý độc giả đã ủng hộ tác giả trong suốt một thời gian dài vừa qua, có thể truyện còn nhiều thiếu xót.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook