Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ
-
Chương 1: Tái sinh, kế hoạch hoàn hảo
Trong các căn phòng trống vắng của bệnh viện, chiếc rèm cửa màu xanh nước biển khẽ bay trước gió, nhìn có vẻ vô cùng lạnh lẽo, đìu hiu.
Trong một căn phòng, trên một chiếc giường được đặt ở vị trí trung tâm, có một cô gái đang nằm ở đó, hai hàng mi hơi chớp chớp, một lúc lâu sau, mới từ từ mở mắt ra.
“Đây...đây là đâu?” Ngọc Tình từ từ mở mắt, toàn một màu trắng bao phủ khắp bốn phía làm cô thấy hơi chói mắt. Đôi mắt lại từ từ nhắm vào, rồi lại chậm rãi mở ra một lần nữa, nhìn vào căn phòng trống vắng, lạnh lẽo, hai mắt hiện rõ lên sự mơ hồ. Đây là bệnh viện?
Sao cô lại ở trong bệnh viện? Khẽ lắc lắc đầu sang hai bên, một cảm giác nặng trình trịch. Cái cảm giác giống như việc đã rất nhiều ngày rồi không được ngủ, dây thần kinh căng ra.
Cái cảm giác này....từ trước tới nay cô chưa bao giờ có. Cô là người có thể nói là có sức chịu đựng thần kinh khác thường, tinh thần cô từ trước tới nay lúc nào cũng căng tràn, tỉnh táo, cho dù kể cả mười ngày không được ngủ cô cũng sẽ không xảy ra tình trạng như thế này. Cái cảm giác lúc này là thế nào đây?
Không, không đúng. Hai đôi lông mày của cô khẽ nheo lại.
Cô đáng lẽ nên ở Nhật Bản lúc này, cô có một nhiệm vụ cho riêng mình. Nghĩ tới đây, cô đột nhiên nhắm nghiền hai mắt lại, dòng tư duy cuối cùng cũng trở lại trạng thái minh mẫn, ký ức cứ như từng giọt nước chảy vào đầu óc cô.
Thời gian trở ngược về thời điểm đêm qua lúc đúng 11 giờ.
Bên ngoài một căn biệt thự ở vùng ngoại ô của Nhật Bản, một cái bóng đen trong màn đêm giống như một con yêu tinh đi đi lại lại không ngừng, trong màn đêm tối đen như mực, thậm chí vẫn còn có thể nhìn thấy hình dáng của những người làm nhanh nhẹn hoạt bát.
Cô gái khẽ khàng thoát trốn qua được tầng tầng lớp lớp của đội ngũ bảo an quanh căn biệt thự, đi tới phía sau căn biệt thự, cô dựa sát mình vào tường.
Bên dưới căn biệt thự, cô gái ngước mắt nhìn lên ban công tầng ba, khẽ nhếch mép cười. Từ phía sau lưng, cô cầm ra một sợi khóa móc thanh mảnh nhưng chắc chắn, dùng hai tay kéo mạnh sợ dây như để thử độ bền, sau khi quay đầu sợi dây vài vòng cô gái ném sợi dây có đầu móc lên phía ban công tầng ba, chiếc móc được bám vào lan can chắc chắn. lúc này cô lại dùng lực kéo mạnh sợi dây như để cho nó bám vào được chắc hơn, sau khi chắc chắn sợi dây đã được bám chặt vào, cô cầm chắc sợi dây, dùng lực đẩy người lên, những bước chân đầu tiên được đặt lên tường, từ từ từng bước một, cô trèo lên ban công.
Đứng trên thành ban công, cô gái dựa sát người vào tường, bàn tay nhanh nhẹn thu gọn sợi dây lại. Thở phào một tiếng cho thấy đã hoàn thành bước đầu tiên, cô từ từ nhô đầu ra nhìn vào phòng khách phía bên trong.
Trong phòng khách, một người đàn ông hói đầu đang ung dung, thư giãn ngồi uống một ly rượu vang. Chỉ nhìn ông ta, hai chân bắt chéo vào nhau, tay phải nhẹ nhàng lắc lắc chiếc ly rượu vang trên tay, tay trái đặt hờ trên ghế sô pha, các ngón tay cử động nhẹ nhàng như đang chơi đàn piano. Đây nếu là hình ảnh của một anh thanh niên trẻ tuổi thì cảm giác có phải dễ chịu hơn biết bao nhiêu không.
Đáng tiếc, người đàn ông đang ngồi lúc này là một người đàn ông đã ở độ tuổi trung niên, cơ thể phát tướng phục phịch.
Cô gái vừa nhìn vừa chớp mắt, sau đó ánh mắt cô không hướng về người đàn ông đầu hói đó nữa. Đôi mắt to tròn mở căng đảo một vòng nhìn bốn phía căn phòng, phía sau người đàn ông trung niên là một chàng trai với thân hình cao lớn vạm vỡ mặc chiếc áo vest màu đen, đứng thẳng lưng với nét mặt lạnh lùng, ngoài hai người này ra thì cô không còn nhìn thêm thấy bất kì một ai nữa.
Cô gái hơi nheo mày lại, theo tin tình báo, thì có hai tên vệ sĩ mới phải chứ. Trước khi chưa phát hiện ra tên vệ sĩ nào khác thì cô vẫn không thể đánh rắn động cỏ được, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của những người khác, tới khi đó sẽ phiền phức.
Tuy là dựa vào năng lực của cô thì chút phiền phức đó sẽ chẳng là gì, nhưng với tư cách là một người làm nhiệm vụ xuất sắc, sự sai sót cho thấy thiếu đẳng cấp này thì không thể để xuất hiện được!
Khẽ nhếch mép cười một nụ cười không mấy vui vẻ. Cô gái từ từ nhắm mắt lại, sức mạnh tinh thần to lớn của cô giống như một mạng nhện lấy cô làm trung tâm và được tỏa ra bốn phía. Ngay sau đó, cô gái mở mắt ra, đưa tay ra sau lưng rút ra một khẩu súng ngắn loại 92f, động tác nhanh chóng lắp thiết bị giảm thanh vào.
Đúng lúc này, người đàn ông hói đầu vừa uống xong ly rượu vang, hai chân được vắt vào nhau cũng đã nhẹ nhàng bỏ ra, cơ thể ông ta từ từ ngồi thẳng lên. cô gái thở dài một hơi không phát ra tiếng động, đúng khoảnh khắc đó, cô gái xoay người di chuyển tới một vị trí thích hợp thẳng với người vệ sĩ đứng phía trong bức tường, nhanh chóng giơ chiếc súng trong tay lên. Chỉ một tiêng nổ “bùm” đã bị nén xuống mức như chỉ là một tiếng động nhỏ bên tai, người vệ sĩ đứng bên trong bức tường đã mất đi ý thức, một viên đạn trúng vào giữa hai hàng lông mày của anh ta.
Không thèm để ý tới dòng máu đỏ đang chảy trên tường, cô gái lại một lần nữa quay người nhanh như con sóc trên thành lan can, hạ thấp mình xuống, lại bóp cò và một viên đạn khác bay ra. Viên đạn này được bắn tới vị trí bên cạnh cửa của phòng khách, hai vị trí này đều là những vị trí điểm chết của thị giác – chỉ dùng sức mạnh tinh thần để cảm nhận chứ không nhìn thấy được. Nếu như vừa rồi không phải cô đã dùng sức mạnh tinh thần để cảm nhận thì chắc bây giờ đã gặp chút phiền phức rồi.
Tên vệ sĩ đứng ở cửa phòng đầu như nổ tung ra, máu đỏ lập tức bắn tung tóe ra bốn phía, cơ thể cường tráng của hắn ngạ gục xuống đất, bàn tay vẫn còn đặt ở trong lòng. Phản ứng của hắn ta không chậm nhưng không thể nhanh hơn tốc độ của viên đạn được bắn ra từ tay cô gái, vừa mới đưa tay vào trong áo vest thì đạn đã trúng vào đầu.
Tên vệ sĩ đứng phía sau của mục tiêu đã bắt đầu rút súng ra, thế nhưng đúng ở giây phút hắn giơ súng lên thì đầu hắn đột nhiên gặp phải một sự tấn công kì lạ và bất ngờ, lập tức ngã gục xuống đất. Cô gái nhìn hắn ta nhếch mép vẻ không vui, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
“Choang!” chiếc ly thủy tinh trong tay người đàn ông rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh. Cô gái nhìn ông ta, khẽ cười, nụ cười giống như nụ cười đòi mạng vậy, làm cho người đàn ông sợ nổi da gà lên. Lần đầu tiên ông ta cảm thấy cái chết gần ông ta đến vậy.
Người đàn ông hói đầu bị choáng váng bởi sự tấn công đột ngột này, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi, miệng há hốc ra, thậm chí còn quên mất hét lên cầu cứu, nhưng ông ta cũng không kịp để mà kêu lên nữa rồi, đúng vào giây phút đó, ánh mắt lóe lên ngọn lửa của sự sợ hãi.
“Bùm!” lại một tiếng nổ nhỏ vang lên, đầu người đàn ông đơ ra giống quả dưa hấu, dòng máu đỏ tươi chảy nhanh như suối xuống ghế sô pha.
Liếc nhìn chiếc ghế sô pha với ánh mắt ghê tởm, cô gái với tốc độ nhanh nhất có thể đi vào phía trong phòng xóa sạch những dấu vết mà cô để lại, sau đó lại nhanh chóng trở ra ban công, rồi rời đi nhanh như lúc đến.
Lại lọt qua đội bảo an an toàn như lúc đến, cô nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng đi ra khỏi căn biệt thự. Ở phía ngoài căn biệt thự, bảo an vẫn tiến hành công việc tuần tra liên tục và nghiêm túc, thế nhưng bọn họ lại không biết rằng đối tượng bảo vệ của bọn họ đã bị chết trong chưa đầy một phút dưới tay một cô gái.
Người đàn ông hói đầu đó chính là một phần tử khủng bố khét tiếng, ông ta buôn bán các bộ phận cơ thể con người, hôm nay cuối cùng ông ta cũng chết - chết dưới tay một trong số mười đặc công kiệt xuất nhất của Cục An ninh Quốc gia.
Cái bóng đen nhanh chóng rời đi với tốc độ nhanh như một con mèo, mãi cho tới khi về gần con đường lớn cách đó rất xa mới từ từ bước đi chậm rãi tiến về chiếc xe đỗ lúc buổi sáng, quay đầu nhìn về căn biệt thự tĩnh lặng phía xa, cô gái nhếch mép cười khinh thường và chế nhạo, sau đó mở cửa xe chui vào trong.
Cô mở cửa kính xe ra để gió thổi vào, cầm chiếc điện thoại được đặt trên chiếc ghế cạnh ghế lái, ấn vào nút mở máy, vừa mới khởi động máy lên đã có một số lượng tin nhắn lớn báo đến.
Nhìn vào tên người gửi, khuôn mặt lạnh lùng của cô bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
Lưu Hoa là người bạn trai cô đã yêu 5 năm, khẽ nở nụ cười trên môi, đưa ngón tay cái mở tin nhắn ra, chỉ nhìn thấy trên màn hình viết.
“Tình, nhiệm vụ lần này thuận lợi không em? Anh có chuẩn bị quà cho em nhé, ở phía sau của ghế lái phụ ấy, em mở ra xem đi.”
Cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại hẳn, đặt điện thoại xuống một bên, đưa tay ra phía sau của ghế lái phụ, cầm lấy một chiếc hộp được bọc gói cẩn thận tỉ mỉ.
5 năm nay, mỗi lần cô thực hiện nhiệm vụ xong, Lưu Hoa đều chuẩn bị quà cho cô, việc như thế này cô đã quen rồi, cô bóc tờ giấy bọc của hộp quà ra bên trong là một chiếc hộp nhỏ, cô nheo mày tò mò không biết lần này anh chuẩn bị món quà kì lạ gì cho cô? Vừa mở chiếc hộp nhỏ ra, sắc mặt cô liền thay đổi, cố gắng vứt hộp quà đi ra thật xa, thế nhưng đã muộn rồi. Một tiếng đoàng vang lên bên tai cô.
Ký ức của Ngọc Tình chỉ còn nhớ được tới đây, ánh mắt cô lúc này thấy hơi cay cay thế nhưng không có một giọt nước mắt nào được chảy ra, cô chỉ cảm thấy con tim mình lạnh buốt đi rồi, giống như đã chết. Nhưng nhanh sau đó cô lại khẽ nở nụ cười, không ngờ cô vẫn còn có thể sống sót được trong cái kế hoạch giết người hoàn hảo đó - một cú nổ vang trời tới nỗi có thể phá hủy cả một tòa nhà mà cô vẫn còn có thể nằm đây.
Gió ngoài cửa vẫn thổi làm cho làn tóc cô bay vào mặt, dặm dặm rất khó chịu, cô chép miệng, nhăn mày lại đưa tay định hất tóc ra, nhưng khi bàn tay được đưa lên trước mắt thì đột nhiên dừng lại.
Trong một căn phòng, trên một chiếc giường được đặt ở vị trí trung tâm, có một cô gái đang nằm ở đó, hai hàng mi hơi chớp chớp, một lúc lâu sau, mới từ từ mở mắt ra.
“Đây...đây là đâu?” Ngọc Tình từ từ mở mắt, toàn một màu trắng bao phủ khắp bốn phía làm cô thấy hơi chói mắt. Đôi mắt lại từ từ nhắm vào, rồi lại chậm rãi mở ra một lần nữa, nhìn vào căn phòng trống vắng, lạnh lẽo, hai mắt hiện rõ lên sự mơ hồ. Đây là bệnh viện?
Sao cô lại ở trong bệnh viện? Khẽ lắc lắc đầu sang hai bên, một cảm giác nặng trình trịch. Cái cảm giác giống như việc đã rất nhiều ngày rồi không được ngủ, dây thần kinh căng ra.
Cái cảm giác này....từ trước tới nay cô chưa bao giờ có. Cô là người có thể nói là có sức chịu đựng thần kinh khác thường, tinh thần cô từ trước tới nay lúc nào cũng căng tràn, tỉnh táo, cho dù kể cả mười ngày không được ngủ cô cũng sẽ không xảy ra tình trạng như thế này. Cái cảm giác lúc này là thế nào đây?
Không, không đúng. Hai đôi lông mày của cô khẽ nheo lại.
Cô đáng lẽ nên ở Nhật Bản lúc này, cô có một nhiệm vụ cho riêng mình. Nghĩ tới đây, cô đột nhiên nhắm nghiền hai mắt lại, dòng tư duy cuối cùng cũng trở lại trạng thái minh mẫn, ký ức cứ như từng giọt nước chảy vào đầu óc cô.
Thời gian trở ngược về thời điểm đêm qua lúc đúng 11 giờ.
Bên ngoài một căn biệt thự ở vùng ngoại ô của Nhật Bản, một cái bóng đen trong màn đêm giống như một con yêu tinh đi đi lại lại không ngừng, trong màn đêm tối đen như mực, thậm chí vẫn còn có thể nhìn thấy hình dáng của những người làm nhanh nhẹn hoạt bát.
Cô gái khẽ khàng thoát trốn qua được tầng tầng lớp lớp của đội ngũ bảo an quanh căn biệt thự, đi tới phía sau căn biệt thự, cô dựa sát mình vào tường.
Bên dưới căn biệt thự, cô gái ngước mắt nhìn lên ban công tầng ba, khẽ nhếch mép cười. Từ phía sau lưng, cô cầm ra một sợi khóa móc thanh mảnh nhưng chắc chắn, dùng hai tay kéo mạnh sợ dây như để thử độ bền, sau khi quay đầu sợi dây vài vòng cô gái ném sợi dây có đầu móc lên phía ban công tầng ba, chiếc móc được bám vào lan can chắc chắn. lúc này cô lại dùng lực kéo mạnh sợi dây như để cho nó bám vào được chắc hơn, sau khi chắc chắn sợi dây đã được bám chặt vào, cô cầm chắc sợi dây, dùng lực đẩy người lên, những bước chân đầu tiên được đặt lên tường, từ từ từng bước một, cô trèo lên ban công.
Đứng trên thành ban công, cô gái dựa sát người vào tường, bàn tay nhanh nhẹn thu gọn sợi dây lại. Thở phào một tiếng cho thấy đã hoàn thành bước đầu tiên, cô từ từ nhô đầu ra nhìn vào phòng khách phía bên trong.
Trong phòng khách, một người đàn ông hói đầu đang ung dung, thư giãn ngồi uống một ly rượu vang. Chỉ nhìn ông ta, hai chân bắt chéo vào nhau, tay phải nhẹ nhàng lắc lắc chiếc ly rượu vang trên tay, tay trái đặt hờ trên ghế sô pha, các ngón tay cử động nhẹ nhàng như đang chơi đàn piano. Đây nếu là hình ảnh của một anh thanh niên trẻ tuổi thì cảm giác có phải dễ chịu hơn biết bao nhiêu không.
Đáng tiếc, người đàn ông đang ngồi lúc này là một người đàn ông đã ở độ tuổi trung niên, cơ thể phát tướng phục phịch.
Cô gái vừa nhìn vừa chớp mắt, sau đó ánh mắt cô không hướng về người đàn ông đầu hói đó nữa. Đôi mắt to tròn mở căng đảo một vòng nhìn bốn phía căn phòng, phía sau người đàn ông trung niên là một chàng trai với thân hình cao lớn vạm vỡ mặc chiếc áo vest màu đen, đứng thẳng lưng với nét mặt lạnh lùng, ngoài hai người này ra thì cô không còn nhìn thêm thấy bất kì một ai nữa.
Cô gái hơi nheo mày lại, theo tin tình báo, thì có hai tên vệ sĩ mới phải chứ. Trước khi chưa phát hiện ra tên vệ sĩ nào khác thì cô vẫn không thể đánh rắn động cỏ được, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của những người khác, tới khi đó sẽ phiền phức.
Tuy là dựa vào năng lực của cô thì chút phiền phức đó sẽ chẳng là gì, nhưng với tư cách là một người làm nhiệm vụ xuất sắc, sự sai sót cho thấy thiếu đẳng cấp này thì không thể để xuất hiện được!
Khẽ nhếch mép cười một nụ cười không mấy vui vẻ. Cô gái từ từ nhắm mắt lại, sức mạnh tinh thần to lớn của cô giống như một mạng nhện lấy cô làm trung tâm và được tỏa ra bốn phía. Ngay sau đó, cô gái mở mắt ra, đưa tay ra sau lưng rút ra một khẩu súng ngắn loại 92f, động tác nhanh chóng lắp thiết bị giảm thanh vào.
Đúng lúc này, người đàn ông hói đầu vừa uống xong ly rượu vang, hai chân được vắt vào nhau cũng đã nhẹ nhàng bỏ ra, cơ thể ông ta từ từ ngồi thẳng lên. cô gái thở dài một hơi không phát ra tiếng động, đúng khoảnh khắc đó, cô gái xoay người di chuyển tới một vị trí thích hợp thẳng với người vệ sĩ đứng phía trong bức tường, nhanh chóng giơ chiếc súng trong tay lên. Chỉ một tiêng nổ “bùm” đã bị nén xuống mức như chỉ là một tiếng động nhỏ bên tai, người vệ sĩ đứng bên trong bức tường đã mất đi ý thức, một viên đạn trúng vào giữa hai hàng lông mày của anh ta.
Không thèm để ý tới dòng máu đỏ đang chảy trên tường, cô gái lại một lần nữa quay người nhanh như con sóc trên thành lan can, hạ thấp mình xuống, lại bóp cò và một viên đạn khác bay ra. Viên đạn này được bắn tới vị trí bên cạnh cửa của phòng khách, hai vị trí này đều là những vị trí điểm chết của thị giác – chỉ dùng sức mạnh tinh thần để cảm nhận chứ không nhìn thấy được. Nếu như vừa rồi không phải cô đã dùng sức mạnh tinh thần để cảm nhận thì chắc bây giờ đã gặp chút phiền phức rồi.
Tên vệ sĩ đứng ở cửa phòng đầu như nổ tung ra, máu đỏ lập tức bắn tung tóe ra bốn phía, cơ thể cường tráng của hắn ngạ gục xuống đất, bàn tay vẫn còn đặt ở trong lòng. Phản ứng của hắn ta không chậm nhưng không thể nhanh hơn tốc độ của viên đạn được bắn ra từ tay cô gái, vừa mới đưa tay vào trong áo vest thì đạn đã trúng vào đầu.
Tên vệ sĩ đứng phía sau của mục tiêu đã bắt đầu rút súng ra, thế nhưng đúng ở giây phút hắn giơ súng lên thì đầu hắn đột nhiên gặp phải một sự tấn công kì lạ và bất ngờ, lập tức ngã gục xuống đất. Cô gái nhìn hắn ta nhếch mép vẻ không vui, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
“Choang!” chiếc ly thủy tinh trong tay người đàn ông rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh. Cô gái nhìn ông ta, khẽ cười, nụ cười giống như nụ cười đòi mạng vậy, làm cho người đàn ông sợ nổi da gà lên. Lần đầu tiên ông ta cảm thấy cái chết gần ông ta đến vậy.
Người đàn ông hói đầu bị choáng váng bởi sự tấn công đột ngột này, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi, miệng há hốc ra, thậm chí còn quên mất hét lên cầu cứu, nhưng ông ta cũng không kịp để mà kêu lên nữa rồi, đúng vào giây phút đó, ánh mắt lóe lên ngọn lửa của sự sợ hãi.
“Bùm!” lại một tiếng nổ nhỏ vang lên, đầu người đàn ông đơ ra giống quả dưa hấu, dòng máu đỏ tươi chảy nhanh như suối xuống ghế sô pha.
Liếc nhìn chiếc ghế sô pha với ánh mắt ghê tởm, cô gái với tốc độ nhanh nhất có thể đi vào phía trong phòng xóa sạch những dấu vết mà cô để lại, sau đó lại nhanh chóng trở ra ban công, rồi rời đi nhanh như lúc đến.
Lại lọt qua đội bảo an an toàn như lúc đến, cô nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng đi ra khỏi căn biệt thự. Ở phía ngoài căn biệt thự, bảo an vẫn tiến hành công việc tuần tra liên tục và nghiêm túc, thế nhưng bọn họ lại không biết rằng đối tượng bảo vệ của bọn họ đã bị chết trong chưa đầy một phút dưới tay một cô gái.
Người đàn ông hói đầu đó chính là một phần tử khủng bố khét tiếng, ông ta buôn bán các bộ phận cơ thể con người, hôm nay cuối cùng ông ta cũng chết - chết dưới tay một trong số mười đặc công kiệt xuất nhất của Cục An ninh Quốc gia.
Cái bóng đen nhanh chóng rời đi với tốc độ nhanh như một con mèo, mãi cho tới khi về gần con đường lớn cách đó rất xa mới từ từ bước đi chậm rãi tiến về chiếc xe đỗ lúc buổi sáng, quay đầu nhìn về căn biệt thự tĩnh lặng phía xa, cô gái nhếch mép cười khinh thường và chế nhạo, sau đó mở cửa xe chui vào trong.
Cô mở cửa kính xe ra để gió thổi vào, cầm chiếc điện thoại được đặt trên chiếc ghế cạnh ghế lái, ấn vào nút mở máy, vừa mới khởi động máy lên đã có một số lượng tin nhắn lớn báo đến.
Nhìn vào tên người gửi, khuôn mặt lạnh lùng của cô bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
Lưu Hoa là người bạn trai cô đã yêu 5 năm, khẽ nở nụ cười trên môi, đưa ngón tay cái mở tin nhắn ra, chỉ nhìn thấy trên màn hình viết.
“Tình, nhiệm vụ lần này thuận lợi không em? Anh có chuẩn bị quà cho em nhé, ở phía sau của ghế lái phụ ấy, em mở ra xem đi.”
Cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại hẳn, đặt điện thoại xuống một bên, đưa tay ra phía sau của ghế lái phụ, cầm lấy một chiếc hộp được bọc gói cẩn thận tỉ mỉ.
5 năm nay, mỗi lần cô thực hiện nhiệm vụ xong, Lưu Hoa đều chuẩn bị quà cho cô, việc như thế này cô đã quen rồi, cô bóc tờ giấy bọc của hộp quà ra bên trong là một chiếc hộp nhỏ, cô nheo mày tò mò không biết lần này anh chuẩn bị món quà kì lạ gì cho cô? Vừa mở chiếc hộp nhỏ ra, sắc mặt cô liền thay đổi, cố gắng vứt hộp quà đi ra thật xa, thế nhưng đã muộn rồi. Một tiếng đoàng vang lên bên tai cô.
Ký ức của Ngọc Tình chỉ còn nhớ được tới đây, ánh mắt cô lúc này thấy hơi cay cay thế nhưng không có một giọt nước mắt nào được chảy ra, cô chỉ cảm thấy con tim mình lạnh buốt đi rồi, giống như đã chết. Nhưng nhanh sau đó cô lại khẽ nở nụ cười, không ngờ cô vẫn còn có thể sống sót được trong cái kế hoạch giết người hoàn hảo đó - một cú nổ vang trời tới nỗi có thể phá hủy cả một tòa nhà mà cô vẫn còn có thể nằm đây.
Gió ngoài cửa vẫn thổi làm cho làn tóc cô bay vào mặt, dặm dặm rất khó chịu, cô chép miệng, nhăn mày lại đưa tay định hất tóc ra, nhưng khi bàn tay được đưa lên trước mắt thì đột nhiên dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook