Tái Sinh Chi Từ
-
Chương 46
Hoa sen từ từ thay đổi biến lớn, khói từ miệng rồng lượn lờ làm cho du long giống như ẩn hiện trong mây.
Kỳ cảnh như vậy khiến mọi người ở nơi đây đều nhìn không rời mắt, trong miệng liên tục kinh hô thần kỳ, thần kỳ.
Chủ huân lô thấy vậy thì điện thoại đang cầm trên tay thoáng cái rơi xuống, nỗi hối hận vô hạn dâng lên trong lòng ông, nếu sớm biết huân lô thần kì như vậy, ông sẽ không bán!
Hối hận điên cuồng gặm nhắm tim của ông, nhưng con trai ông chắc đã chuyển tiền trả nợ cho ngân hàng rồi, không có khả năng đổi ý nữa. Lão giả ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đây đều là mệnh a. Huân lô này được giữ trong gia đình ông vài thập niên nhưng không có ai phát hiện ra tính năng tuyệt vời này, nhưng người khác chỉ nhìn mấy lần liền phát hiện ra, chỉ có thể trách bản thân tu hành chưa tới thôi.
Bên này xôn xao giống như một cục đá ném vào trong nước, từ từ toàn bộ hội trường đều biết, càng ngày càng có nhiều người xúm lại. Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu vội vã che chở hai lão nhân lui về phía sau triển đài.
Tương Vệ Quốc ngạc nhiên hỏi Từ Cửu Chiếu: “Tiểu Từ, sao cháu lại biết miệng lô có cơ quan tạo thành loại kỳ quan này vậy?”
Từ Cửu Chiếu trấn định nói rằng: “Ban nãy khi cháu quan sát những lỗ nhỏ trên nắp lô đã cảm thấy có điểm kỳ quái, nếu như là làm hình dạng đài sen thì làm mấy cái lỗ lớn là được rồi. Nhưng trên đài sen có chừng bốn mươi chín lỗ, con số này có chút kỳ lạ. Trong miệng lô cháu thấy hình như có đường vân, sau đó suy nghĩ một chút, cơ quan trên huân lô nhất định là được biểu hiện ở trên huân hương.”
Trâu Hành Tân bất khả tư nghị nói rằng: “Làm sao con khẳng định được cơ quan này nhất định có thể tạo thành hoa sen du long chứ?”
Từ Cửu Chiếu: “Em không dám khẳng định là hoa sen du long, thế nhưng đã có cơ quan, nhất định sẽ là một loại kỳ quan người thường khó gặp. Thật ra dưới đáy huân lô bị vàng xám, kỳ thật không đủ tiêu chuẩn làm ngự cống phẩm, theo lý thuyết hẳn là phải bị đập nát tiêu hủy đi. Nhưng lại không có, điều này nói rõ huân lô nhất định có chỗ không tầm thường.”
Kỳ thực Từ Cửu Chiếu nắm chắc như vậy cũng bởi vì cậu đã từng nghe qua những chuyện tương tự như thế. Nhưng không phải là huân lô làm bằng sứ, mà là huân lô đồng.
Mấy vật chuyên phục vụ hoàng thất nên lưu thông cũng nhanh hơn một chút.
Nơi chế tạo đồng khí dựa theo cổ thư lưu truyền đã từng muốn tái hiện lại loại đồng khí có thể tạo ra huân yên có đồ án tinh xảo mang điềm lành này, nhưng lại thất bại.
Từ Cửu Chiếu cũng từng ở trong thư phòng Nhâm sư phụ tiền nhiệm xem qua các bút ký quốc chi trọng bảo, chỉ có điều bởi vì quá mức thần kì, Từ Cửu Chiếu vẫn cho rằng chỉ là suy tưởng của người xưa. Lại không nghĩ rằng mấy trăm năm sau cậu lại được tận mắt thấy ví dụ chân thật.
Rồng ngũ trảo trên huân lô chỉ có thể là ngự khí được hoàng đế sử dụng, những người khác sử dụng chính là làm trái tổ chế. Hơn nữa loại cơ quan tinh xảo này càng làm cho Ảnh Thanh Từ Nguyên Tống trở thành báu vật của quan diêu.
Hiện nay huân yên có khả năng tạo thành đồ án chỉ có cái này, tiềm năng rất lớn. Ngay lập tức người sưu tầm xúm lại rối rít kêu la muốn mua.
“Huân lô ba chân này có bán hay không a? Tôi ra 3000 vạn!”
Mới vừa rồi còn chế nhạo ông chủ nhỏ của Bác Cổ Hiên là kẻ ngu si, trong chớp mắt liền ra giá đắt gấp hai lúc ban đầu.
Những người khác cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém.
“Tôi ra 3500 vạn!” “4000 vạn! Tôi ra 4000 vạn!” “4500 vạn! 4500 vạn chia cho tôi đi!”
Đến khi có một người cao giọng kêu giá đến 5000 vạn, cuộc phân tranh này mới ngừng lại.
Bất quá trong nháy mắt, Tương Hãn bỏ ra 2500 vạn để mua liền tăng giá lên gấp đôi. Bác Cổ Hiên lần này kiếm được lớn rồi, người vây xem đều thở dài.
Đừng xem con số này là lớn, nếu như ở phiên đấu giá, huân lô ba chân này bán đấu giá ra hơn 10000 vạn cũng không thành vấn đề.
Thấy mọi người tranh nhau đỏ mặt tía tai, Tương Hãn giơ tay lên, sắc mặt bình tĩnh nói: “Các vị, thỉnh yên lặng một chút.” Chờ mọi người an tĩnh lại, Tương Hãn nói rằng: “Huân lô này Bác Cổ Hiên hiện không có ý định bán lại, Bác Cổ Hiên định trưng bày một khoảng thời gian, sau đó sẽ phát thư mời, nếu ai có hứng thú với huân lô có thể đợi đến lúc đó đấu giá.”
Tương Hãn mới không ngốc như vậy mà bán ngay lập tức, đương nhiên phải vận dụng tốt một phen, sau đó mới đem huân lô ba chân du long đài sen chào hàng.
Hắn là người kinh doanh đầu tư, không phải là người sưu tầm chân chính, nên không có ý định đem tất cả cổ vật tinh phẩm giấu ở trong tay.
Người sưu tầm có mặt ở đây vừa nghe vậy, đều tự thở dài. Cường hào đã ra mặt, căn bản cũng không có chuyện của bọn họ. Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, bọn họ là tôm tép cũng chỉ có thể đứng sang một bên.
Mắt thấy không có duyên với báu vật, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn cho đã nghiền.
Sắc mặt chủ huân lô không tốt, vẫn là Tương Vệ Quốc hảo tâm để cho người đi cùng lão giả vội vàng đưa người rời khỏi. Tương Vệ Quốc để Tương Hãn gọi điện thoại cho quản lí Triệu, bảo hắn tạm đóng cửa đi sang đây.
Trong lúc chờ đợi, bọn họ cũng không thể đi ra, chỉ có thể đứng ở phía sau triển đài.
Một lát sau, Tương Hãn nói rằng: “Gia gia, cháu đi ra cửa đón người.”
Tương Vệ Quốc gật đầu, đem thư mời cho Tương Hãn, Tương Hãn rời đi triển đài, lưu lại Từ Cửu Chiếu cùng hai lão nhân.
Tương Hãn nói là đi đón người, kỳ thực còn có dự định khác. Hắn đi tới trước triển đài của lão Mã, lão Điền, bạch ngọc Quan Thế Âm có vết tích cố ý làm cũ vô cùng tự nhiên, chỉ có điều người đến hội giao lưu tuy nhiều người nhìn nhưng ít người mua.
Người mua đối với giao dịch trên trăm vạn vẫn tương đối cẩn thận, nhưng vì lão Điền, lão Mã hai người là lần đầu tiên lấy được thư mời tham gia lại hét giá quá cao, đại đa số mọi người nhìn rồi liền đi.
Trước đó Lão Mã đã cảm thấy mình tính sai, thế nhưng đến lúc trong hội trường thành công một khoản giao dịch 2500 vạn trái lại kiên định ở lại tới cùng, không chừng bọn họ may mắn đụng phải một tên đầu gỗ nào đó thì sao.
Lúc thấy Tương Hãn, nhãn tình lão Mã sáng lên: “Ông chủ nhỏ, chúc mừng, chúc mừng.”
Tương Hãn mím môi cười: “Cảm ơn, nguyên lai vừa rồi ông cũng tới xem náo nhiệt.”
Lão Mã cảm khái nói rằng: “Huân lô thần kì như vậy, không nắm lấy cơ hội mở mang kiến thức không phải rất đáng tiếc sao. Dù sao chúng ta cũng có hai người.”
Tương Hãn gật đầu, đổi đề tài nói rằng: “Thế nào? Có ai xem trọng Quan Thế Âm không?”
Lão Mã cười khổ nửa đùa giỡn nửa oán trách nói rằng: “Người tới hội giao lưu không có nhiều tiền a.”
Tương Hãn không lên tiếng, hội giao lưu vốn là mang tính chất quần chúng, cổ ngoạn, hiện ngoạn đều có mặt, cũng có một ít loại sưu tầm khác, hi kỳ cổ quái gì đều có cả.
Thời đại hiện nay, không sợ bị coi là khác người, thậm chí có người còn chuyên thu thập nội y.
Lão Mã cười híp mắt nói rằng: “Lần này Bác Cổ Hiên được rạng danh, sau này xin ông chủ nhỏ dìu dắt nhiều hơn.”
Tương Hãn tự tiếu phi tiếu: “Nếu như vậy liền để lại số điện thoại đi.”
Lão Mã có chút ngoài ý muốn, hắn bất quá là muốn lôi kéo tình cảm, sau đó thu được hảo cảm để gia tăng thêm một nguồn tiêu thụ cố định thôi. Tuy rằng bất ngờ, nhưng lão Mã vẫn thống khoái cùng Tương Hãn trao đổi số điện thoại .
Nói xong, Tương Hãn liền rời đi, đứng ở một góc không có người cúi đầu nhắn tin cho Đường Tiểu Ất.
Đường Tiểu Ất vừa là bằng hữu của hắn, vừa là người môi giới đồ cổ mà hắn đặc biệt bồi dưỡng, mạng giao thiệp rất rộng, có những chuyện Tương Hãn đều giao cho hắn làm.
Khi thấy bạch ngọc Quan Thế Âm, Tương Hãn liền nảy ra một chủ ý, ngọc Quan Âm được làm dối cực kì cao tay, dùng để bẫy ông bác cặn bã của hắn thì không tệ.
Bất quá chuyện này hắn tự mình làm thì không tốt, chỉ có thể giao cho Đường Tiểu Ất đi làm. Về phần Tương Bình Khang có bị lừa hay không thì phải dựa vào trình độ giám định của công ty ông ta, còn có bản lãnh của lão Điền, lão Mã nữa.
Gửi xong tin nhắn, Tương Hãn như không có chuyện gì xảy ra bỏ tay vào túi quần rời đi, cũng không có một chút cảm giác làm chuyện xấu.
Hắn đứng ở lối vào, mắt ở các triển đài gần đó quét một vòng, thấy một nghiên mực không tự chủ được đi tới.
Lúc đi vào, nghiên mực đã được gia gia hắn nhận xét qua, tuy rằng không phải là nghiên mực quý giá, nhưng cũng là nghiên mực bằng đá chính tông Thanh triều, sờ ôn nhuận nhẵn nhụi, tạo hình quả dưa vô cùng thú vị.
Tương Hãn cầm lấy nghiên mực quan sát một phen, cảm thấy hơi vừa lòng. Từ Cửu Chiếu hình như thích viết bút lông, như vậy tặng cậu nghiên mực cậu nhất định sẽ rất thích.
Tương Hãn tốn mấy vạn đồng mua nghiên mực, trong lòng tính toán dù sao lần này mua huân lô ba chân Từ Cửu Chiếu cũng ra không ít lực, dựa theo luật lệ cũng nên chia phần cho cậu, nghiên mực này coi như là tạ lễ vậy.
Lần này tới hội giao lưu thu hoạch rất phong phú, Bác Cổ Hiên lại một lần nữa được rạng danh, liên đới Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu cũng được người chú ý, khen họ tuổi trẻ tài cao.
Chờ về đến nhà tẩy đi một thân mệt mỏi, Trâu Hành Tân mới tò mò hỏi: “Vật mua cùng vé hí kịch rốt cuộc là cái gì vậy?”
Tương Vệ Quốc đem kiếng lão lấy ra mang trên sống mũi nói rằng: “Ta cũng không biết, chỉ là dựa vào trực giác phán đoán, ta nghĩ cũng là một món đồ cổ gì đó, nhưng bởi vì trước đây không có giữ gìn tốt, bên ngoài mới dính vết bẩn, trở nên đen như vậy, chỉ có thể đem bề ngoài rửa sạch sẽ, ta mới có thể biết rốt cuộc là vật gì.”
Tương Hãn ngồi ở một bên, vừa cười vừa nói: “Gia gia xuất thủ tất có thu hoạch.”
Tương Vệ Quốc giương mắt, trừng hắn nói rằng: “Chỉ biết nịnh nọt thôi.”
Tương Hãn ủy khuất nói: “Cháu không có. Đây là lời thật lòng đó.”
Tương Vệ Quốc chẳng ừ hử gì cả, nói rằng: “Trong khoảng thời gian huân lô ba chân được trưng bày, ông muốn ở cửa hàng trấn giữ, cháu cứ đi làm việc của cháu đi.”
Tương Hãn ngạc nhiên nhìn gia gia: “Ông muốn đi sao?”
Từ khi phát sinh chuyện kia, Tương Vệ Quốc không còn đi Bác Cổ Hiên nữa.
Tương Vệ Quốc ừ một tiếng nói rằng: “Huân lô cuối cùng cũng phải bán đi, ông phải nắm chặt thời gian thưởng thức mới được.”
Tương Hãn gật đầu nói tốt, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nói rằng: “Nếu như vậy, cháu sẽ đưa Trâu lão trở về.”
Trâu Hành Tân giương mắt nói rằng: “Không cần đâu, có Cửu Chiếu rồi mà.”
Tương Hãn nói rằng: “Không được, lần này dù thế nào đi nữa cháu cũng phải đưa hai người trở về. Lần này mọi người tới giúp đỡ không ít, làm sao có thể để cho mọi người trở về như vậy được.”
Tương Vệ Quốc lúc này cũng nói: “Ngươi để A Hãn đưa trở về đi, nhiều người phụ một tay cũng tốt.”
Khi tới không mang theo vật gì, lúc trở về Từ Cửu Chiếu xách cả một túi hành lý, chớ nói chi là còn có những thứ khác do mua thêm mà có.
Tuy rằng Trâu Hành Tân dọc đường đi có người giúp việc chiếu cố, nhưng bọn họ mang theo hành lý cũng không ít, có Tương Hãn thì dễ dàng hơn nhiều.
Cuối cùng dưới sự kiên trì của tổ tôn Tương gia, Tương Hãn cùng bọn họ trở lại trấn Phong Diêu, Trịnh Châu.
Kỳ cảnh như vậy khiến mọi người ở nơi đây đều nhìn không rời mắt, trong miệng liên tục kinh hô thần kỳ, thần kỳ.
Chủ huân lô thấy vậy thì điện thoại đang cầm trên tay thoáng cái rơi xuống, nỗi hối hận vô hạn dâng lên trong lòng ông, nếu sớm biết huân lô thần kì như vậy, ông sẽ không bán!
Hối hận điên cuồng gặm nhắm tim của ông, nhưng con trai ông chắc đã chuyển tiền trả nợ cho ngân hàng rồi, không có khả năng đổi ý nữa. Lão giả ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đây đều là mệnh a. Huân lô này được giữ trong gia đình ông vài thập niên nhưng không có ai phát hiện ra tính năng tuyệt vời này, nhưng người khác chỉ nhìn mấy lần liền phát hiện ra, chỉ có thể trách bản thân tu hành chưa tới thôi.
Bên này xôn xao giống như một cục đá ném vào trong nước, từ từ toàn bộ hội trường đều biết, càng ngày càng có nhiều người xúm lại. Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu vội vã che chở hai lão nhân lui về phía sau triển đài.
Tương Vệ Quốc ngạc nhiên hỏi Từ Cửu Chiếu: “Tiểu Từ, sao cháu lại biết miệng lô có cơ quan tạo thành loại kỳ quan này vậy?”
Từ Cửu Chiếu trấn định nói rằng: “Ban nãy khi cháu quan sát những lỗ nhỏ trên nắp lô đã cảm thấy có điểm kỳ quái, nếu như là làm hình dạng đài sen thì làm mấy cái lỗ lớn là được rồi. Nhưng trên đài sen có chừng bốn mươi chín lỗ, con số này có chút kỳ lạ. Trong miệng lô cháu thấy hình như có đường vân, sau đó suy nghĩ một chút, cơ quan trên huân lô nhất định là được biểu hiện ở trên huân hương.”
Trâu Hành Tân bất khả tư nghị nói rằng: “Làm sao con khẳng định được cơ quan này nhất định có thể tạo thành hoa sen du long chứ?”
Từ Cửu Chiếu: “Em không dám khẳng định là hoa sen du long, thế nhưng đã có cơ quan, nhất định sẽ là một loại kỳ quan người thường khó gặp. Thật ra dưới đáy huân lô bị vàng xám, kỳ thật không đủ tiêu chuẩn làm ngự cống phẩm, theo lý thuyết hẳn là phải bị đập nát tiêu hủy đi. Nhưng lại không có, điều này nói rõ huân lô nhất định có chỗ không tầm thường.”
Kỳ thực Từ Cửu Chiếu nắm chắc như vậy cũng bởi vì cậu đã từng nghe qua những chuyện tương tự như thế. Nhưng không phải là huân lô làm bằng sứ, mà là huân lô đồng.
Mấy vật chuyên phục vụ hoàng thất nên lưu thông cũng nhanh hơn một chút.
Nơi chế tạo đồng khí dựa theo cổ thư lưu truyền đã từng muốn tái hiện lại loại đồng khí có thể tạo ra huân yên có đồ án tinh xảo mang điềm lành này, nhưng lại thất bại.
Từ Cửu Chiếu cũng từng ở trong thư phòng Nhâm sư phụ tiền nhiệm xem qua các bút ký quốc chi trọng bảo, chỉ có điều bởi vì quá mức thần kì, Từ Cửu Chiếu vẫn cho rằng chỉ là suy tưởng của người xưa. Lại không nghĩ rằng mấy trăm năm sau cậu lại được tận mắt thấy ví dụ chân thật.
Rồng ngũ trảo trên huân lô chỉ có thể là ngự khí được hoàng đế sử dụng, những người khác sử dụng chính là làm trái tổ chế. Hơn nữa loại cơ quan tinh xảo này càng làm cho Ảnh Thanh Từ Nguyên Tống trở thành báu vật của quan diêu.
Hiện nay huân yên có khả năng tạo thành đồ án chỉ có cái này, tiềm năng rất lớn. Ngay lập tức người sưu tầm xúm lại rối rít kêu la muốn mua.
“Huân lô ba chân này có bán hay không a? Tôi ra 3000 vạn!”
Mới vừa rồi còn chế nhạo ông chủ nhỏ của Bác Cổ Hiên là kẻ ngu si, trong chớp mắt liền ra giá đắt gấp hai lúc ban đầu.
Những người khác cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém.
“Tôi ra 3500 vạn!” “4000 vạn! Tôi ra 4000 vạn!” “4500 vạn! 4500 vạn chia cho tôi đi!”
Đến khi có một người cao giọng kêu giá đến 5000 vạn, cuộc phân tranh này mới ngừng lại.
Bất quá trong nháy mắt, Tương Hãn bỏ ra 2500 vạn để mua liền tăng giá lên gấp đôi. Bác Cổ Hiên lần này kiếm được lớn rồi, người vây xem đều thở dài.
Đừng xem con số này là lớn, nếu như ở phiên đấu giá, huân lô ba chân này bán đấu giá ra hơn 10000 vạn cũng không thành vấn đề.
Thấy mọi người tranh nhau đỏ mặt tía tai, Tương Hãn giơ tay lên, sắc mặt bình tĩnh nói: “Các vị, thỉnh yên lặng một chút.” Chờ mọi người an tĩnh lại, Tương Hãn nói rằng: “Huân lô này Bác Cổ Hiên hiện không có ý định bán lại, Bác Cổ Hiên định trưng bày một khoảng thời gian, sau đó sẽ phát thư mời, nếu ai có hứng thú với huân lô có thể đợi đến lúc đó đấu giá.”
Tương Hãn mới không ngốc như vậy mà bán ngay lập tức, đương nhiên phải vận dụng tốt một phen, sau đó mới đem huân lô ba chân du long đài sen chào hàng.
Hắn là người kinh doanh đầu tư, không phải là người sưu tầm chân chính, nên không có ý định đem tất cả cổ vật tinh phẩm giấu ở trong tay.
Người sưu tầm có mặt ở đây vừa nghe vậy, đều tự thở dài. Cường hào đã ra mặt, căn bản cũng không có chuyện của bọn họ. Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, bọn họ là tôm tép cũng chỉ có thể đứng sang một bên.
Mắt thấy không có duyên với báu vật, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn cho đã nghiền.
Sắc mặt chủ huân lô không tốt, vẫn là Tương Vệ Quốc hảo tâm để cho người đi cùng lão giả vội vàng đưa người rời khỏi. Tương Vệ Quốc để Tương Hãn gọi điện thoại cho quản lí Triệu, bảo hắn tạm đóng cửa đi sang đây.
Trong lúc chờ đợi, bọn họ cũng không thể đi ra, chỉ có thể đứng ở phía sau triển đài.
Một lát sau, Tương Hãn nói rằng: “Gia gia, cháu đi ra cửa đón người.”
Tương Vệ Quốc gật đầu, đem thư mời cho Tương Hãn, Tương Hãn rời đi triển đài, lưu lại Từ Cửu Chiếu cùng hai lão nhân.
Tương Hãn nói là đi đón người, kỳ thực còn có dự định khác. Hắn đi tới trước triển đài của lão Mã, lão Điền, bạch ngọc Quan Thế Âm có vết tích cố ý làm cũ vô cùng tự nhiên, chỉ có điều người đến hội giao lưu tuy nhiều người nhìn nhưng ít người mua.
Người mua đối với giao dịch trên trăm vạn vẫn tương đối cẩn thận, nhưng vì lão Điền, lão Mã hai người là lần đầu tiên lấy được thư mời tham gia lại hét giá quá cao, đại đa số mọi người nhìn rồi liền đi.
Trước đó Lão Mã đã cảm thấy mình tính sai, thế nhưng đến lúc trong hội trường thành công một khoản giao dịch 2500 vạn trái lại kiên định ở lại tới cùng, không chừng bọn họ may mắn đụng phải một tên đầu gỗ nào đó thì sao.
Lúc thấy Tương Hãn, nhãn tình lão Mã sáng lên: “Ông chủ nhỏ, chúc mừng, chúc mừng.”
Tương Hãn mím môi cười: “Cảm ơn, nguyên lai vừa rồi ông cũng tới xem náo nhiệt.”
Lão Mã cảm khái nói rằng: “Huân lô thần kì như vậy, không nắm lấy cơ hội mở mang kiến thức không phải rất đáng tiếc sao. Dù sao chúng ta cũng có hai người.”
Tương Hãn gật đầu, đổi đề tài nói rằng: “Thế nào? Có ai xem trọng Quan Thế Âm không?”
Lão Mã cười khổ nửa đùa giỡn nửa oán trách nói rằng: “Người tới hội giao lưu không có nhiều tiền a.”
Tương Hãn không lên tiếng, hội giao lưu vốn là mang tính chất quần chúng, cổ ngoạn, hiện ngoạn đều có mặt, cũng có một ít loại sưu tầm khác, hi kỳ cổ quái gì đều có cả.
Thời đại hiện nay, không sợ bị coi là khác người, thậm chí có người còn chuyên thu thập nội y.
Lão Mã cười híp mắt nói rằng: “Lần này Bác Cổ Hiên được rạng danh, sau này xin ông chủ nhỏ dìu dắt nhiều hơn.”
Tương Hãn tự tiếu phi tiếu: “Nếu như vậy liền để lại số điện thoại đi.”
Lão Mã có chút ngoài ý muốn, hắn bất quá là muốn lôi kéo tình cảm, sau đó thu được hảo cảm để gia tăng thêm một nguồn tiêu thụ cố định thôi. Tuy rằng bất ngờ, nhưng lão Mã vẫn thống khoái cùng Tương Hãn trao đổi số điện thoại .
Nói xong, Tương Hãn liền rời đi, đứng ở một góc không có người cúi đầu nhắn tin cho Đường Tiểu Ất.
Đường Tiểu Ất vừa là bằng hữu của hắn, vừa là người môi giới đồ cổ mà hắn đặc biệt bồi dưỡng, mạng giao thiệp rất rộng, có những chuyện Tương Hãn đều giao cho hắn làm.
Khi thấy bạch ngọc Quan Thế Âm, Tương Hãn liền nảy ra một chủ ý, ngọc Quan Âm được làm dối cực kì cao tay, dùng để bẫy ông bác cặn bã của hắn thì không tệ.
Bất quá chuyện này hắn tự mình làm thì không tốt, chỉ có thể giao cho Đường Tiểu Ất đi làm. Về phần Tương Bình Khang có bị lừa hay không thì phải dựa vào trình độ giám định của công ty ông ta, còn có bản lãnh của lão Điền, lão Mã nữa.
Gửi xong tin nhắn, Tương Hãn như không có chuyện gì xảy ra bỏ tay vào túi quần rời đi, cũng không có một chút cảm giác làm chuyện xấu.
Hắn đứng ở lối vào, mắt ở các triển đài gần đó quét một vòng, thấy một nghiên mực không tự chủ được đi tới.
Lúc đi vào, nghiên mực đã được gia gia hắn nhận xét qua, tuy rằng không phải là nghiên mực quý giá, nhưng cũng là nghiên mực bằng đá chính tông Thanh triều, sờ ôn nhuận nhẵn nhụi, tạo hình quả dưa vô cùng thú vị.
Tương Hãn cầm lấy nghiên mực quan sát một phen, cảm thấy hơi vừa lòng. Từ Cửu Chiếu hình như thích viết bút lông, như vậy tặng cậu nghiên mực cậu nhất định sẽ rất thích.
Tương Hãn tốn mấy vạn đồng mua nghiên mực, trong lòng tính toán dù sao lần này mua huân lô ba chân Từ Cửu Chiếu cũng ra không ít lực, dựa theo luật lệ cũng nên chia phần cho cậu, nghiên mực này coi như là tạ lễ vậy.
Lần này tới hội giao lưu thu hoạch rất phong phú, Bác Cổ Hiên lại một lần nữa được rạng danh, liên đới Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu cũng được người chú ý, khen họ tuổi trẻ tài cao.
Chờ về đến nhà tẩy đi một thân mệt mỏi, Trâu Hành Tân mới tò mò hỏi: “Vật mua cùng vé hí kịch rốt cuộc là cái gì vậy?”
Tương Vệ Quốc đem kiếng lão lấy ra mang trên sống mũi nói rằng: “Ta cũng không biết, chỉ là dựa vào trực giác phán đoán, ta nghĩ cũng là một món đồ cổ gì đó, nhưng bởi vì trước đây không có giữ gìn tốt, bên ngoài mới dính vết bẩn, trở nên đen như vậy, chỉ có thể đem bề ngoài rửa sạch sẽ, ta mới có thể biết rốt cuộc là vật gì.”
Tương Hãn ngồi ở một bên, vừa cười vừa nói: “Gia gia xuất thủ tất có thu hoạch.”
Tương Vệ Quốc giương mắt, trừng hắn nói rằng: “Chỉ biết nịnh nọt thôi.”
Tương Hãn ủy khuất nói: “Cháu không có. Đây là lời thật lòng đó.”
Tương Vệ Quốc chẳng ừ hử gì cả, nói rằng: “Trong khoảng thời gian huân lô ba chân được trưng bày, ông muốn ở cửa hàng trấn giữ, cháu cứ đi làm việc của cháu đi.”
Tương Hãn ngạc nhiên nhìn gia gia: “Ông muốn đi sao?”
Từ khi phát sinh chuyện kia, Tương Vệ Quốc không còn đi Bác Cổ Hiên nữa.
Tương Vệ Quốc ừ một tiếng nói rằng: “Huân lô cuối cùng cũng phải bán đi, ông phải nắm chặt thời gian thưởng thức mới được.”
Tương Hãn gật đầu nói tốt, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nói rằng: “Nếu như vậy, cháu sẽ đưa Trâu lão trở về.”
Trâu Hành Tân giương mắt nói rằng: “Không cần đâu, có Cửu Chiếu rồi mà.”
Tương Hãn nói rằng: “Không được, lần này dù thế nào đi nữa cháu cũng phải đưa hai người trở về. Lần này mọi người tới giúp đỡ không ít, làm sao có thể để cho mọi người trở về như vậy được.”
Tương Vệ Quốc lúc này cũng nói: “Ngươi để A Hãn đưa trở về đi, nhiều người phụ một tay cũng tốt.”
Khi tới không mang theo vật gì, lúc trở về Từ Cửu Chiếu xách cả một túi hành lý, chớ nói chi là còn có những thứ khác do mua thêm mà có.
Tuy rằng Trâu Hành Tân dọc đường đi có người giúp việc chiếu cố, nhưng bọn họ mang theo hành lý cũng không ít, có Tương Hãn thì dễ dàng hơn nhiều.
Cuối cùng dưới sự kiên trì của tổ tôn Tương gia, Tương Hãn cùng bọn họ trở lại trấn Phong Diêu, Trịnh Châu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook