Tái Sinh Chi Từ
-
Chương 38
Sau khi triển lãm liên kết kết thúc, 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》 được người của ông chủ kia tới lấy đi, hoa hồng với tiền thưởng lần này cũng được Trương Văn Chiêu nhanh chóng chuyển qua tài khoản Từ Cửu Chiếu.
Lần đó cùng đi với Phùng Trung Bảo làm thẻ ngân hàng, Từ Cửu Chiếu đã bắt đầu sử dụng chức năng tin nhắn thông báo, lúc này dĩ nhiên là cậu nhận được tin nhắn khi tiền được chuyển tới.
Lần này hoa hồng là 1,1 vạn, cộng với 2000 tiền thưởng, còn có thêm mấy tháng tiền lương, tiền trong sổ tiết kiệm đã hơn 1,5 vạn rồi.
Cứ như vậy, cậu rất nhanh đã có thể góp đủ tiền trả lại cho Ngô Cửu Lợi. Hiện tại người thiếu tiền không thể như đại gia được, lưng mang nợ nần luôn luôn khiến lòng Từ Cửu Chiếu nặng nề.
“Nhìn cái gì mà cười vui vẻ vậy?” Tương Hãn bưng một chén trà ô mai đi vào trong phòng của Từ Cửu Chiếu, “Uống chút trà đi.”
Từ Cửu Chiếu để điện thoại di động xuống, nhận lấy cái chén trong tay hắn: “Cám ơn anh.”
Tương Hãn cũng không phải là muốn biết cậu vừa mới cười cái gì, đây bất quá chỉ là một loại phương thức giao tiếp thôi. Từ Cửu Chiếu cũng hiểu nên không nói thêm gì.
Khí trời dần trở nên nóng bức, chính xác mà nói hiện tại đã vào mùa hè. Thượng Hải bên này cũng không lạnh, người ở đây đã thật sớm bỏ quần áo tay dài, đổi sang mặc áo T-shirt ngắn tay, còn phụ nữ vì muốn đẹp hơn cũng vội vã đổi sang váy ngắn.
Nên khi cùng Tương Hãn du ngoạn các nơi, ánh mắt của Từ Cửu Chiếu hoang mang không biết để vào đâu.
Thật là thói đời sau này càng đồi phong bại tục mà.
Nhưng trên mặt Từ Cửu Chiếu che giấu rất tốt, lúc tham quan chỉ chuyên chú nhìn phong cảnh phía trước cho nên Tương Hãn không phát hiện gì hết.
Nhưng có một lần băng qua đường, Từ Cửu Chiếu vì ngại nhìn nên suýt tí nữa bị một chiếc xe quẹt vào, lúc này cậu hoảng sợ nên không thèm để tâm tới những người đang phóng khoáng lộ đùi, lộ ngực, lộ vai, lộ cánh tay kia nữa.
So với những chuyện kì cục này, mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.
Từ Cửu Chiếu uống một ngụm trà ô mai chua ngọt, ánh mắt quan sát Tương Hãn đang mặc một cái áo T-shirt ngắn tay với quần jean thanh thản dựa ở trên bàn.
Tương hãn có vóc dáng cao lớn, tay chân lại dài, trên người không có mỡ thừa, thế nhưng cũng không phải loại vai u thịt bắp, nói chung rất có đường cong. Thắt lưng hẹp vai rộng, y phục lại vừa người, nhìn rất đẹp.
“Cậu đang luyện bút lông sao?” Tương Hãn cúi đầu nhìn bàn học của Từ Cửu Chiếu, bên trên phủ tấm vải nỉ, phía trên để giấy và bút mực, lọ mực, nghiên mực, giá bút, “Mấy vật này dùng thuận tay không?”
Tương Hãn nhìn nghiên mực bằng đá, chế tác rất tốt, đưa tay sờ thử, bề mặt đá cũng rất nhẵn nhụi. Bên trong nghiên mực là mực nước đã được nghiền tốt, vô cùng đều, khi ngửi còn có mùi thơm của cây cỏ nữa. Sau đó hắn cầm lấy thỏi mực ở bên cạnh nhìn một chút, quay đầu nói với Từ Cửu Chiếu: “Xem ra cậu rất thích những thứ này.”
Ngày đó từ Bác Cổ Hiên đi ra, Từ Cửu Chiếu thấy một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ sưu tầm dùng trong thư phòng, vì vậy tò mò đi vào.
Cửa hàng này chuyên sưu tầm văn phòng tứ bảo: nghiên mực, bút chấm mực, giá bút, đồ chặn giấy vân… vân.
Từ Cửu Chiếu nhìn các thỏi mực trong quầy trưng bày, những thỏi mực này đều là vật lưu truyền của Minh triều, Thanh triều, còn có của dân quốc nữa.
Những thỏi mực ở đây đều là đồ tốt, thời gian càng dài, thỏi mực lại càng tốt.
Từ Cửu Chiếu tuy không phải là văn nhân thi họa, nhưng bởi vì khi làm gốm phải viết chữ trên thai gốm để trang trí nên ngày thường cũng có luyện tập qua. Hiện tại cậu không muốn bỏ bê hoang phí, tự nhiên là muốn luyện thêm nữa.
Nhưng cậu lại thấy nản với bút lông sói giả, mực nước có mùi gay mũi đã mua trước đó. Lúc này thấy bút tốt, mực tốt dĩ nhiên là có điểm muốn mua.
Thế nhưng đồ vật trong này đại đa số đều là đồ sưu tầm, một khối mực giá thấp nhất cũng hơn mấy trăm đồng. Từ Cửu Chiếu không mua nổi, tự nhiên toát ra biểu tình thất vọng.
Tương Hãn nhìn nhìn mặt cậu, biết cậu muốn mua để luyện chữ, liền kéo cậu ra khỏi cửa tiệm kia.
“Không cần phải mua mấy thứ sưu tầm này đâu.” Tương Hãn dẫn Từ Cửu Chiếu đi tới một cửa hàng chuyên kinh doanh văn phòng phẩm.
Tiệm này bán đều là đồ dùng thư phòng hiện đại, đồ đạc cũng không đắt, bút, mực loại tốt, loại thường hay loại kém đều có đủ.
Từ Cửu Chiếu thật cao hứng, ngay lập tức liền mua giấy, bút mực cộng thêm nghiên mực bằng đá, lọ mực, giá bút, tấm trải bàn bằng vải nỉ, tổng cộng chỉ tốn hơn hai trăm đồng.
“Những thứ này dùng rất tốt, nhất là mực viết.” Từ Cửu Chiếu tự đáy lòng nói.
Bút cũng tốt, nghiên mực là cậu chọn, giấy Tuyên Thành là do chủ tiệm giới thiệu, mực là theo đề nghị của Tương Hãn mua 2 thỏi tùng yên mặc (mực làm từ than cây tùng) do của HuKaiwen sản xuất. Những vật khác đều là thấy thuận mắt thì mua.
Khi còn dùng mực nước, Từ Cửu Chiếu còn tưởng rằng hiện nay những thỏi mực kiểu này không còn được sản xuất nữa, không nghĩ tới thỏi mực của HuKaiwen được làm rất tinh tế, mực mài ra mang theo một mùi thơm, so với mực nước thì tốt hơn rất nhiều.
Ngày hôm nay Từ Cửu Chiếu đang luyện Quán các thể, những con chữ nho nhỏ đang nằm chỉnh tề ở trên giấy.
Điều này làm cho Tương Hãn cảm thấy kinh ngạc, hắn nói: “Cậu luyện tập là Quán các thể thư pháp sao?”
Từ Cửu Chiếu bất động thần sắc nhìn biểu tình ngạc nhiên của hắn: “Làm sao vậy? Loại tự thể này không thể luyện sao?”
Tương Hãn lắc đầu: “Không phải, nhưng Quán các thể hiện tại so với Tống thể đều được in ấn như nhau, nên khi viết ra thì giống nhau như đúc, người bình thường khi luyện tập viết chữ đa số đều học theo các thư pháp gia nổi tiếng như Nhan Chân Khanh, Triệu Mạnh Phủ, Vương Hy Chi, Đổng Kỳ Xương.”
Từ Cửu Chiếu nói: “Bởi vì hồi trước tôi viết chữ không đẹp, cho nên mới thích loại thể chữ có quy cách này.”
Cậu có thể nói thời của cậu sống lưu hành thể chữ này sao? Huống chi hoàng đế lúc phê tấu chương đều là dùng thể chữ này, Quán các thể tương đương với Quan văn tất thể, là thể chữ chính thức khi đó.
Khi bọn họ đề lạc khoản ở dưới đáy đồ sứ, đa số là dùng loại tự thể này. Một người yêu thập toàn thập mỹ như Từ Cửu Chiếu, dĩ nhiên là muốn đem loại tự thể này luyện thật tốt mới có thể hài lòng.
Tương Hãn cười cười, ngược lại còn nói: “Cậu luyện chữ đã bao lâu rồi, bút lực không tệ a.”
Từ Cửu Chiếu mím môi một cái, điểm này thì không thể che giấu được, dù sao đã hình thành thói quen, hơn nữa cậu chỉ có thể luyện tốt hơn, không thể ngày dài tháng rộng mà giả bộ không thạo, như vậy trái lại càng luyện càng hư, lợi bất cập hại.
“Luyện một đoạn thời gian rồi.” Từ Cửu Chiếu hời hợt nói.
Một đoạn thời gian có thể là mấy tháng hoặc cũng có thể là mấy năm. Từ Cửu Chiếu cũng không muốn nói dối để che giấu, nếu như đối phương không phát hiện thì tốt, nếu như phát hiện nguyên thân trước đây căn bản chưa từng luyện tập thư pháp, vấn đề bút lực căn bản không phải một câu “thiên tài” là có thể giải thích được, việc này nhất định phải qua quá trình chăm học khổ luyện mới có thể tạo thành.
Nghe cậu nói như vậy, Tương Hãn tự động hiểu thành mấy năm.
“Không tệ, rất có nghị lực.” Tương Hãn khích lệ.
Bây giờ người kiên định học thư pháp càng ngày càng ít, nhất là những người trẻ tuổi như Từ Cửu Chiếu, điều này khiến Tương Hãn càng thêm yêu thích Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu là người chăm chỉ, có nghị lực, tính cách lại trầm ổn, khó trách tuổi còn trẻ lại có thể đạt được thành tựu mà người bình thường khó có thể đạt được.
Tương Hãn nói rằng: “Buổi trưa hôm nay, cậu theo tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
Từ Cửu Chiếu nghi hoặc nhìn hắn: “Còn chỗ nào du ngoạn sao?” Cậu cho rằng Tương Hãn lại muốn dẫn cậu đi ra ngoài chơi.
Tương Hãn lắc đầu nói rằng: “Không phải, xế chiều hôm nay dẫn cậu đi ra ngoài mua quần áo.”
“Mua quần áo?” Từ Cửu Chiếu ngớ ngẩn .
Tương Hãn nghiêm túc: “Cậu bây giờ đang ở tuổi phát triển, cậu không phát hiện quần áo hiện giờ không phù hợp với cơ thể của mình sao?”
Tương Hãn là một người ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử [1], tính cách cực đoan này biểu hiện cực kỳ rõ ràng. Nếu hắn có cảm tình với Từ Cửu Chiếu dĩ nhiên là sẽ quan tâm cậu, Tương Hãn vô cùng tỉ mỉ chu đáo, hắn đã sớm nhìn ra tình trạng kinh tế của Từ Cửu Chiếu không tốt lắm, quần áo trên người cậu cũng không được đẹp.
Không chỉ bị sờn cũ, hơn nữa có chút không phù hợp với thân thể.
Trong khoảng thời gian Từ Cửu Chiếu tá thi hoàn dương được chăm sóc rất tốt, hơn nữa cậu đang ở giai đoạn sinh trưởng phát dục, tuổi mười bảy, mười tám chính là lúc thân hình phát triển, tốc độ rất nhanh, quần áo cũng chật đi.
Trâu Hành Tân biết cậu xuất thân từ viện mồ côi, cho nên dù đệ tử mặc không đẹp, ông cũng sẽ không nói gì, chỉ sợ chạm đến lòng tự trọng của đối phương.
Thế nhưng Tương Hãn lại không thể làm ngơ mặc kệ được.
Từ Cửu Chiếu cúi đầu túm túm quần áo của mình, hậu tri hậu giác phát hiện, ống quần quả thật ngắn hơn một chút.
Từ Cửu Chiếu gật gật đầu nói: “Vậy thì cám ơn A Hãn…. ca.”
Tương Hãn luôn cho rằng Từ Cửu Chiếu là một đứa nhỏ thành niên, mà Từ Cửu Chiếu cũng cho rằng Tương Hãn là một người trẻ tuổi, hai người đều cho rằng đối phương so với mình thì nhỏ tuổi hơn nên có loại tâm tình phải chiếu cố đối phương. Cho nên Từ Cửu Chiếu xưng một tiếng “ca” đối với Tương Hãn, thấy không được tự nhiên lắm.
Tương Hãn thấy tim mình nhảy dựng lên, lúc nào tiếng “ca” từ trong miệng Cửu Chiếu nói ra cũng đều khiến cho hắn sung sướng mê ly.
Bất quá hắn cũng thấy được đối phương miễn cưỡng, Tương Hãn không thèm để ý cười nói: “Kêu không quen cũng không cần kêu đâu, cứ gọi A Hãn là được rồi.”
Từ Cửu Chiếu cũng không cự nự khó xử, rất nghe lời nói cảm ơn.
Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu hai người nói với Trâu Hành Tân một tiếng liền trực tiếp đi ra cửa.
Tương Hãn tự nhiên biết tình trạng kinh tế của Từ Cửu Chiếu, nên không có dẫn cậu đến nơi cao cấp, mà là đi đến chỗ bình dân. Khi Tương Hãn đã qua thời kì nổi loạn của tuổi dậy thì thì không còn làm những hành động thiếu suy nghĩ tổn hại đến tự tôn của người khác nữa. Nếu như hắn trả tiền giùm Từ Cửu Chiếu, không chừng đối phương sẽ không cảm thấy hắn tốt bụng, ngược lại sẽ thấy khó chịu.
Từ Cửu Chiếu chưa bao giờ đi mua quần áo cả, trước đây hoặc là cậu mặc quần áo của mẫu thân làm, hoặc là của thê tử Ngô thị làm, còn Từ Cửu Chiếu chỉ chuyên tâm phấn đấu sự nghiệp thôi, đối với loại việc vặt này, cho tới bây giờ cậu không hề để ý tới.
Từ Cửu Chiếu cùng Ngô thị là do cha mẹ hai bên mai mối, trước khi kết hôn hai người cũng chưa từng gặp mặt nhau. Sau khi kết hôn Từ Cửu Chiếu đem tất cả tâm tư đặt ở sự nghiệp, cho tới bây giờ cậu chỉ chu cấp tiền, việc khác cũng không quản. Bởi vì cậu ở ngự diêu xưởng, cho nên nguồn kinh tế trong nhà chủ yếu đều dựa vào cậu, nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình mới là chuyện cậu cần làm.
Từ Cửu Chiếu cũng có chút chủ nghĩa nam tử, tuy rằng cậu không quản, nhưng người trong nhà cũng phải phối hợp nghe theo lời cậu. Không thể để cậu ở bên ngoài cố gắng kiếm tiền mà còn phải lo lắng việc ở hậu viện nữa.
Cậu là một người gặp mạnh thì cường, gặp nhược thì yếu. May là Ngô thị là một người dịu ngoan không nóng nảy, trong nhà đương gia vẫn là mẫu thân của Từ Cửu Chiếu, Ngô thị phụng dưỡng cha mẹ chồng cũng vô cùng tận tâm, vì vậy Từ Cửu Chiếu đối với nàng cũng rất dễ đãi, hai người trôi qua bình thường cũng hòa thuận.
Từ lúc nhập vào thân thể này, Từ Cửu Chiếu hoàn toàn thành người cô đơn, chuyện gì cũng đều tự mình sắp xếp, mặc dù cậu đã rất chú ý, nhưng đôi lúc vẫn có chỗ không được.
Từ Cửu Chiếu đối với việc chọn quần áo rất đau đầu, lại không có kiên trì thử từng cái, nên cậu rất là sảng khoái đem chuyện này giao cho Tương Hãn đang nhiệt tâm đề nghị: “Anh quyết định là tốt rồi.”
Lúc đầu dẫn cậu đi mua quần áo cũng có dự định tư vấn vài thứ cho cậu, mà giờ Từ Cửu Chiếu lại hoàn toàn uỷ quyền cho hắn, Tương Hãn càng nổi lên hứng thú với trang phục của cậu.
Dựa theo phẩm vị và ánh mắt của Tương Hãn, hắn chọn lựa mấy bộ quần áo rồi ướm thử ở trên người Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu thành thành thật thật đưa cánh tay ra, để cho hắn thử từng cái một cho cậu.
Hình như hình ảnh này cậu tựa hồ đã thấy qua ở đâu rồi thì phải – Từ Cửu Chiếu trì độn thầm nghĩ.
…………………………………………………………………………………………………………………..
[1] Ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử : có nghĩa là khi yêu ai thì luôn muốn người sống thật tốt thật lâu, khi ghét ai rồi thì luôn luôn muốn người đó chết đi.
Lần đó cùng đi với Phùng Trung Bảo làm thẻ ngân hàng, Từ Cửu Chiếu đã bắt đầu sử dụng chức năng tin nhắn thông báo, lúc này dĩ nhiên là cậu nhận được tin nhắn khi tiền được chuyển tới.
Lần này hoa hồng là 1,1 vạn, cộng với 2000 tiền thưởng, còn có thêm mấy tháng tiền lương, tiền trong sổ tiết kiệm đã hơn 1,5 vạn rồi.
Cứ như vậy, cậu rất nhanh đã có thể góp đủ tiền trả lại cho Ngô Cửu Lợi. Hiện tại người thiếu tiền không thể như đại gia được, lưng mang nợ nần luôn luôn khiến lòng Từ Cửu Chiếu nặng nề.
“Nhìn cái gì mà cười vui vẻ vậy?” Tương Hãn bưng một chén trà ô mai đi vào trong phòng của Từ Cửu Chiếu, “Uống chút trà đi.”
Từ Cửu Chiếu để điện thoại di động xuống, nhận lấy cái chén trong tay hắn: “Cám ơn anh.”
Tương Hãn cũng không phải là muốn biết cậu vừa mới cười cái gì, đây bất quá chỉ là một loại phương thức giao tiếp thôi. Từ Cửu Chiếu cũng hiểu nên không nói thêm gì.
Khí trời dần trở nên nóng bức, chính xác mà nói hiện tại đã vào mùa hè. Thượng Hải bên này cũng không lạnh, người ở đây đã thật sớm bỏ quần áo tay dài, đổi sang mặc áo T-shirt ngắn tay, còn phụ nữ vì muốn đẹp hơn cũng vội vã đổi sang váy ngắn.
Nên khi cùng Tương Hãn du ngoạn các nơi, ánh mắt của Từ Cửu Chiếu hoang mang không biết để vào đâu.
Thật là thói đời sau này càng đồi phong bại tục mà.
Nhưng trên mặt Từ Cửu Chiếu che giấu rất tốt, lúc tham quan chỉ chuyên chú nhìn phong cảnh phía trước cho nên Tương Hãn không phát hiện gì hết.
Nhưng có một lần băng qua đường, Từ Cửu Chiếu vì ngại nhìn nên suýt tí nữa bị một chiếc xe quẹt vào, lúc này cậu hoảng sợ nên không thèm để tâm tới những người đang phóng khoáng lộ đùi, lộ ngực, lộ vai, lộ cánh tay kia nữa.
So với những chuyện kì cục này, mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.
Từ Cửu Chiếu uống một ngụm trà ô mai chua ngọt, ánh mắt quan sát Tương Hãn đang mặc một cái áo T-shirt ngắn tay với quần jean thanh thản dựa ở trên bàn.
Tương hãn có vóc dáng cao lớn, tay chân lại dài, trên người không có mỡ thừa, thế nhưng cũng không phải loại vai u thịt bắp, nói chung rất có đường cong. Thắt lưng hẹp vai rộng, y phục lại vừa người, nhìn rất đẹp.
“Cậu đang luyện bút lông sao?” Tương Hãn cúi đầu nhìn bàn học của Từ Cửu Chiếu, bên trên phủ tấm vải nỉ, phía trên để giấy và bút mực, lọ mực, nghiên mực, giá bút, “Mấy vật này dùng thuận tay không?”
Tương Hãn nhìn nghiên mực bằng đá, chế tác rất tốt, đưa tay sờ thử, bề mặt đá cũng rất nhẵn nhụi. Bên trong nghiên mực là mực nước đã được nghiền tốt, vô cùng đều, khi ngửi còn có mùi thơm của cây cỏ nữa. Sau đó hắn cầm lấy thỏi mực ở bên cạnh nhìn một chút, quay đầu nói với Từ Cửu Chiếu: “Xem ra cậu rất thích những thứ này.”
Ngày đó từ Bác Cổ Hiên đi ra, Từ Cửu Chiếu thấy một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ sưu tầm dùng trong thư phòng, vì vậy tò mò đi vào.
Cửa hàng này chuyên sưu tầm văn phòng tứ bảo: nghiên mực, bút chấm mực, giá bút, đồ chặn giấy vân… vân.
Từ Cửu Chiếu nhìn các thỏi mực trong quầy trưng bày, những thỏi mực này đều là vật lưu truyền của Minh triều, Thanh triều, còn có của dân quốc nữa.
Những thỏi mực ở đây đều là đồ tốt, thời gian càng dài, thỏi mực lại càng tốt.
Từ Cửu Chiếu tuy không phải là văn nhân thi họa, nhưng bởi vì khi làm gốm phải viết chữ trên thai gốm để trang trí nên ngày thường cũng có luyện tập qua. Hiện tại cậu không muốn bỏ bê hoang phí, tự nhiên là muốn luyện thêm nữa.
Nhưng cậu lại thấy nản với bút lông sói giả, mực nước có mùi gay mũi đã mua trước đó. Lúc này thấy bút tốt, mực tốt dĩ nhiên là có điểm muốn mua.
Thế nhưng đồ vật trong này đại đa số đều là đồ sưu tầm, một khối mực giá thấp nhất cũng hơn mấy trăm đồng. Từ Cửu Chiếu không mua nổi, tự nhiên toát ra biểu tình thất vọng.
Tương Hãn nhìn nhìn mặt cậu, biết cậu muốn mua để luyện chữ, liền kéo cậu ra khỏi cửa tiệm kia.
“Không cần phải mua mấy thứ sưu tầm này đâu.” Tương Hãn dẫn Từ Cửu Chiếu đi tới một cửa hàng chuyên kinh doanh văn phòng phẩm.
Tiệm này bán đều là đồ dùng thư phòng hiện đại, đồ đạc cũng không đắt, bút, mực loại tốt, loại thường hay loại kém đều có đủ.
Từ Cửu Chiếu thật cao hứng, ngay lập tức liền mua giấy, bút mực cộng thêm nghiên mực bằng đá, lọ mực, giá bút, tấm trải bàn bằng vải nỉ, tổng cộng chỉ tốn hơn hai trăm đồng.
“Những thứ này dùng rất tốt, nhất là mực viết.” Từ Cửu Chiếu tự đáy lòng nói.
Bút cũng tốt, nghiên mực là cậu chọn, giấy Tuyên Thành là do chủ tiệm giới thiệu, mực là theo đề nghị của Tương Hãn mua 2 thỏi tùng yên mặc (mực làm từ than cây tùng) do của HuKaiwen sản xuất. Những vật khác đều là thấy thuận mắt thì mua.
Khi còn dùng mực nước, Từ Cửu Chiếu còn tưởng rằng hiện nay những thỏi mực kiểu này không còn được sản xuất nữa, không nghĩ tới thỏi mực của HuKaiwen được làm rất tinh tế, mực mài ra mang theo một mùi thơm, so với mực nước thì tốt hơn rất nhiều.
Ngày hôm nay Từ Cửu Chiếu đang luyện Quán các thể, những con chữ nho nhỏ đang nằm chỉnh tề ở trên giấy.
Điều này làm cho Tương Hãn cảm thấy kinh ngạc, hắn nói: “Cậu luyện tập là Quán các thể thư pháp sao?”
Từ Cửu Chiếu bất động thần sắc nhìn biểu tình ngạc nhiên của hắn: “Làm sao vậy? Loại tự thể này không thể luyện sao?”
Tương Hãn lắc đầu: “Không phải, nhưng Quán các thể hiện tại so với Tống thể đều được in ấn như nhau, nên khi viết ra thì giống nhau như đúc, người bình thường khi luyện tập viết chữ đa số đều học theo các thư pháp gia nổi tiếng như Nhan Chân Khanh, Triệu Mạnh Phủ, Vương Hy Chi, Đổng Kỳ Xương.”
Từ Cửu Chiếu nói: “Bởi vì hồi trước tôi viết chữ không đẹp, cho nên mới thích loại thể chữ có quy cách này.”
Cậu có thể nói thời của cậu sống lưu hành thể chữ này sao? Huống chi hoàng đế lúc phê tấu chương đều là dùng thể chữ này, Quán các thể tương đương với Quan văn tất thể, là thể chữ chính thức khi đó.
Khi bọn họ đề lạc khoản ở dưới đáy đồ sứ, đa số là dùng loại tự thể này. Một người yêu thập toàn thập mỹ như Từ Cửu Chiếu, dĩ nhiên là muốn đem loại tự thể này luyện thật tốt mới có thể hài lòng.
Tương Hãn cười cười, ngược lại còn nói: “Cậu luyện chữ đã bao lâu rồi, bút lực không tệ a.”
Từ Cửu Chiếu mím môi một cái, điểm này thì không thể che giấu được, dù sao đã hình thành thói quen, hơn nữa cậu chỉ có thể luyện tốt hơn, không thể ngày dài tháng rộng mà giả bộ không thạo, như vậy trái lại càng luyện càng hư, lợi bất cập hại.
“Luyện một đoạn thời gian rồi.” Từ Cửu Chiếu hời hợt nói.
Một đoạn thời gian có thể là mấy tháng hoặc cũng có thể là mấy năm. Từ Cửu Chiếu cũng không muốn nói dối để che giấu, nếu như đối phương không phát hiện thì tốt, nếu như phát hiện nguyên thân trước đây căn bản chưa từng luyện tập thư pháp, vấn đề bút lực căn bản không phải một câu “thiên tài” là có thể giải thích được, việc này nhất định phải qua quá trình chăm học khổ luyện mới có thể tạo thành.
Nghe cậu nói như vậy, Tương Hãn tự động hiểu thành mấy năm.
“Không tệ, rất có nghị lực.” Tương Hãn khích lệ.
Bây giờ người kiên định học thư pháp càng ngày càng ít, nhất là những người trẻ tuổi như Từ Cửu Chiếu, điều này khiến Tương Hãn càng thêm yêu thích Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu là người chăm chỉ, có nghị lực, tính cách lại trầm ổn, khó trách tuổi còn trẻ lại có thể đạt được thành tựu mà người bình thường khó có thể đạt được.
Tương Hãn nói rằng: “Buổi trưa hôm nay, cậu theo tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
Từ Cửu Chiếu nghi hoặc nhìn hắn: “Còn chỗ nào du ngoạn sao?” Cậu cho rằng Tương Hãn lại muốn dẫn cậu đi ra ngoài chơi.
Tương Hãn lắc đầu nói rằng: “Không phải, xế chiều hôm nay dẫn cậu đi ra ngoài mua quần áo.”
“Mua quần áo?” Từ Cửu Chiếu ngớ ngẩn .
Tương Hãn nghiêm túc: “Cậu bây giờ đang ở tuổi phát triển, cậu không phát hiện quần áo hiện giờ không phù hợp với cơ thể của mình sao?”
Tương Hãn là một người ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử [1], tính cách cực đoan này biểu hiện cực kỳ rõ ràng. Nếu hắn có cảm tình với Từ Cửu Chiếu dĩ nhiên là sẽ quan tâm cậu, Tương Hãn vô cùng tỉ mỉ chu đáo, hắn đã sớm nhìn ra tình trạng kinh tế của Từ Cửu Chiếu không tốt lắm, quần áo trên người cậu cũng không được đẹp.
Không chỉ bị sờn cũ, hơn nữa có chút không phù hợp với thân thể.
Trong khoảng thời gian Từ Cửu Chiếu tá thi hoàn dương được chăm sóc rất tốt, hơn nữa cậu đang ở giai đoạn sinh trưởng phát dục, tuổi mười bảy, mười tám chính là lúc thân hình phát triển, tốc độ rất nhanh, quần áo cũng chật đi.
Trâu Hành Tân biết cậu xuất thân từ viện mồ côi, cho nên dù đệ tử mặc không đẹp, ông cũng sẽ không nói gì, chỉ sợ chạm đến lòng tự trọng của đối phương.
Thế nhưng Tương Hãn lại không thể làm ngơ mặc kệ được.
Từ Cửu Chiếu cúi đầu túm túm quần áo của mình, hậu tri hậu giác phát hiện, ống quần quả thật ngắn hơn một chút.
Từ Cửu Chiếu gật gật đầu nói: “Vậy thì cám ơn A Hãn…. ca.”
Tương Hãn luôn cho rằng Từ Cửu Chiếu là một đứa nhỏ thành niên, mà Từ Cửu Chiếu cũng cho rằng Tương Hãn là một người trẻ tuổi, hai người đều cho rằng đối phương so với mình thì nhỏ tuổi hơn nên có loại tâm tình phải chiếu cố đối phương. Cho nên Từ Cửu Chiếu xưng một tiếng “ca” đối với Tương Hãn, thấy không được tự nhiên lắm.
Tương Hãn thấy tim mình nhảy dựng lên, lúc nào tiếng “ca” từ trong miệng Cửu Chiếu nói ra cũng đều khiến cho hắn sung sướng mê ly.
Bất quá hắn cũng thấy được đối phương miễn cưỡng, Tương Hãn không thèm để ý cười nói: “Kêu không quen cũng không cần kêu đâu, cứ gọi A Hãn là được rồi.”
Từ Cửu Chiếu cũng không cự nự khó xử, rất nghe lời nói cảm ơn.
Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu hai người nói với Trâu Hành Tân một tiếng liền trực tiếp đi ra cửa.
Tương Hãn tự nhiên biết tình trạng kinh tế của Từ Cửu Chiếu, nên không có dẫn cậu đến nơi cao cấp, mà là đi đến chỗ bình dân. Khi Tương Hãn đã qua thời kì nổi loạn của tuổi dậy thì thì không còn làm những hành động thiếu suy nghĩ tổn hại đến tự tôn của người khác nữa. Nếu như hắn trả tiền giùm Từ Cửu Chiếu, không chừng đối phương sẽ không cảm thấy hắn tốt bụng, ngược lại sẽ thấy khó chịu.
Từ Cửu Chiếu chưa bao giờ đi mua quần áo cả, trước đây hoặc là cậu mặc quần áo của mẫu thân làm, hoặc là của thê tử Ngô thị làm, còn Từ Cửu Chiếu chỉ chuyên tâm phấn đấu sự nghiệp thôi, đối với loại việc vặt này, cho tới bây giờ cậu không hề để ý tới.
Từ Cửu Chiếu cùng Ngô thị là do cha mẹ hai bên mai mối, trước khi kết hôn hai người cũng chưa từng gặp mặt nhau. Sau khi kết hôn Từ Cửu Chiếu đem tất cả tâm tư đặt ở sự nghiệp, cho tới bây giờ cậu chỉ chu cấp tiền, việc khác cũng không quản. Bởi vì cậu ở ngự diêu xưởng, cho nên nguồn kinh tế trong nhà chủ yếu đều dựa vào cậu, nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình mới là chuyện cậu cần làm.
Từ Cửu Chiếu cũng có chút chủ nghĩa nam tử, tuy rằng cậu không quản, nhưng người trong nhà cũng phải phối hợp nghe theo lời cậu. Không thể để cậu ở bên ngoài cố gắng kiếm tiền mà còn phải lo lắng việc ở hậu viện nữa.
Cậu là một người gặp mạnh thì cường, gặp nhược thì yếu. May là Ngô thị là một người dịu ngoan không nóng nảy, trong nhà đương gia vẫn là mẫu thân của Từ Cửu Chiếu, Ngô thị phụng dưỡng cha mẹ chồng cũng vô cùng tận tâm, vì vậy Từ Cửu Chiếu đối với nàng cũng rất dễ đãi, hai người trôi qua bình thường cũng hòa thuận.
Từ lúc nhập vào thân thể này, Từ Cửu Chiếu hoàn toàn thành người cô đơn, chuyện gì cũng đều tự mình sắp xếp, mặc dù cậu đã rất chú ý, nhưng đôi lúc vẫn có chỗ không được.
Từ Cửu Chiếu đối với việc chọn quần áo rất đau đầu, lại không có kiên trì thử từng cái, nên cậu rất là sảng khoái đem chuyện này giao cho Tương Hãn đang nhiệt tâm đề nghị: “Anh quyết định là tốt rồi.”
Lúc đầu dẫn cậu đi mua quần áo cũng có dự định tư vấn vài thứ cho cậu, mà giờ Từ Cửu Chiếu lại hoàn toàn uỷ quyền cho hắn, Tương Hãn càng nổi lên hứng thú với trang phục của cậu.
Dựa theo phẩm vị và ánh mắt của Tương Hãn, hắn chọn lựa mấy bộ quần áo rồi ướm thử ở trên người Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu thành thành thật thật đưa cánh tay ra, để cho hắn thử từng cái một cho cậu.
Hình như hình ảnh này cậu tựa hồ đã thấy qua ở đâu rồi thì phải – Từ Cửu Chiếu trì độn thầm nghĩ.
…………………………………………………………………………………………………………………..
[1] Ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử : có nghĩa là khi yêu ai thì luôn muốn người sống thật tốt thật lâu, khi ghét ai rồi thì luôn luôn muốn người đó chết đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook