Ban đầu, Ân Lâm Sơ nghĩ rằng, nói gì thì bọn họ cũng đến một pháo đài quân sự, nhất định nơi này phải được bảo vệ nghiêm ngặt, cứ mười bước lại có một chốt canh, toàn bộ doanh địa phải được bao phủ bằng một bầu không khí trang nghiêm.

Nhưng cảnh tượng thực tế khi phi thuyền hạ cánh lại là cảng đáp không một bóng người, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta tự hỏi liệu có đến nhầm chỗ hay không.

Hoắc Kiệu nhìn đồng hồ, xác định bọn họ đến đúng giờ, vậy là do nhân viên nghênh đón của Lacogama có vấn đề—-- hoặc là, có thể không có người nghênh đón.

Sắp xếp lại đội ngũ nhỏ 16 người, Hoắc Kiệu lấy máy truyền tin ra định gọi người, lại nghe có người gọi tên hắn, hắn dừng lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

"Hoắc Kiệu, các anh tới rồi!" Một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, anh ta bước về phía phi thuyền, múa may hai tay giơ cao quá đầu.

Tiến lên vài bước lớn, dường như anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, dừng lại tại chỗ, đứng thẳng người, từ xa cúi chào theo tiêu chuẩn quân đội.

Đội đến lần này đồng loạt chào, anh ta nở nụ cười rạng rỡ, tiếp tục đi về phía trước.

"Các anh quen nhau?" Ân Lâm Sơ nhỏ giọng hỏi.

"Ừm, anh ta trước kia là một đàn anh trong trường. Khương Hà, quân hàm đại tá, trừ Tướng quân Phùng là trưởng quan tối cao ở đây, anh ta người có ảnh hưởng nhất trong doanh địa."

Hoắc Kiệu giới thiệu.

Ân Lâm Sơ gật đầu: "Như vậy cũng tốt, lúc nghe nói nơi này là hành tinh bỏ hoang tôi còn lo lắng cho anh một chút, bây giờ xem ra, cuộc sống nơi này cũng sẽ không quá khổ sở. Nơi này có người quen, an toàn cũng bảo đảm hơn vài phần. "

"Tôi sẽ không dễ dàng đặt mình vào nơi nguy hiểm, việc chuyển đến đây cũng đã cân nhắc kỹ càng."

Hoắc Kiệu nói, nghiêm túc suy nghĩ, bổ sung thêm một câu, "Tôi sẽ không để em thành góa phụ."

Ân Lâm Sơ: "...... Anh có thể nói to hơn được không?"

Trong khi thì thầm, người đàn ông đã đi đến trước mặt, Ân Lâm Sơ liếc nhìn anh ta, người đàn ông này dường như cao hơn Hoắc Kiệu, dáng người trông cực kỳ cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn.

Khương Hà cắt đầu đinh, đôi lông mày rậm đen làm nổi bật gương mặt cương nghị.

Không giống Hoắc Kiệu cùng một hàng người mặc quân phục chỉnh tề, anh ta dường như đến đây giữa buổi tập luyện, thân trên là một chiếc áo sơ mi cotton xám ngắn tay, được buộc vào trong chiếc quần bò đen, còn chưa kịp tháo phụ trọng màu đen trước ngực.

Cơ bắp rắn chắc nảy lên do được cố tình khoe khoang, anh ta cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Sao ở đây không có ai vậy?" Hoắc Kiệu tỏ vẻ nghi hoặc.

Khương Hà vỗ ngực: "Tôi không phải người à? Đón mấy người mới đến, một mình tôi còn chưa đủ sao?"

Hoắc Kiệu giữ im lặng, Khương Hà cười vui vẻ, hưng phấn xoa tay hầm hè: "Tôi đợi cậu lâu lắm rồi! Đối thủ ở đây không nhiều, cậu đến đúng lúc lắm, đi, luyện hai chiêu với tôi!"

Khương Hà không để ý đến ánh mắt người khác, tiến lên ôm cổ Hoắc Kiệu, định lôi hắn đi, nhưng kéo không lại.

"Trưởng quan, chúng tôi vừa mới đến sau một hành trình dài."

Giọng điệu của Hoắc Kiệu như thường, lại rất kiên định.



"Thế này, các cậu đi xếp hành lý trước đi, ăn cơm trưa, buổi chiều chúng ta bắt đầu giao lưu hữu nghị!" Khương Hà vỗ mạnh lưng Hoắc Kiệu, tiếng cười sảng khoái phát ra từ cổ họng, vang vọng trong không gian trống trải.

Rời mắt khỏi bóng lưng đang rời đi của Khương Hà, Ân Lâm Sơ giơ tay chạm vào lưng Hoắc Kiệu, nghe cái tiếng kia, người bình thường bị vỗ mấy cái sợ là đã rát cả lưng rồi.

"Có đau không?" Ân Lâm Sơ hỏi.

"Không sao, không đau, nghe tiếng vang thôi."

Trước đây Khương Hà rất thích tỷ thí giành với người khác, nhưng bình thường anh ta bất hoà với Hoắc Kiệu, lần này lại chủ động như vậy, có thể thấy rằng anh ta đúng là đang nhàn rỗi đến hốt hoảng.

Hoắc Kiệu không ngờ sau khi hạ cánh sẽ gặp phải tình huống như vậy, hắn ngước mắt nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu.

Khác với sự lạc quan của Ân Lâm Sơ, hắn có thể tưởng tượng rằng cuộc sống tương lai sẽ gặp rất nhiều khó khăn, không thể so sánh với cuộc sống ở Hoắc gia.

Hoắc Kiệu gian khổ nào cũng có thể chịu đựng, nhưng hắn không muốn Ân Lâm Sơ phải đối mặt với hoàn cảnh như vậy, nhưng hối hận đã quá muộn, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để trong thời gian tới Ân Lâm Sơ có thể sống thoải mái một chút.

Quay đầu nhìn Ân Lâm Sơ bên cạnh, thấy khuôn mặt tươi cười vô tư, Hoắc Kiệu mỉm cười, khẽ động ngón tay, đốt ngón tay nhẹ nhàng cọ mu bàn tay cậu.

Trong doanh trại điều kiện sinh hoạt không tồi, nhân viên bên trong cũng không nhiều, cứ hai binh lính thì ở chung một ký túc xá, sĩ quan có thể hưởng thụ mỗi người một gian.

Ân Lâm Sơ và Đổng Nhuận Ngôn là nhân viên đặc biệt, có cùng đãi ngộ với hạ sĩ quan, về lý thuyết có thể ở một mình, nhưng theo yêu cầu của Ân Lâm Sơ, cuối cùng họ ở cùng phòng.

Hoắc Kiệu đứng ở cửa đối diện, liếc mắt nhìn Đổng Nhuận Ngôn, bình tĩnh nói: "Lâm Sơ, xếp xong hành lý, chúng ta cùng tới nhà ăn."

Nói xong, hắn mở cửa đi vào rồi tùy tay đóng cửa lại.

Đổng - đang sởn tóc gáy - Nhuận Ngôn thu dọn hành lý của mình và Ân Lâm Sơ, lo sợ bất an nói: "Đại thiếu gia, tôi thấy...Ngài có phải nên, ở cùng phòng với Hoắc thiếu gia?"

"Như vậy sao được! Lần này tôi đến đây không phải với thân phận là bạn đời, mà là cấp trên cấp dưới, sao có thể ở cùng nhau được?" Ân Lâm Sơ nói có sách mách có chứng, "Ở đối diện là được rồi, ra cửa là có thể nhìn thấy."

Đổng Nhuận Ngôn muốn nói lại thôi, nhìn đại thiếu gia khuôn mặt kiên định, từ bỏ khuyên bảo.

Cuối cùng vẫn là anh ta một mình chịu đựng.

Đồ ăn đối với Ân Lâm Sơ mà nói không khác nhau nhiều lắm, chỉ cần có thể cho vào miệng, ăn gì cũng giống nhau.

Nhưng nhìn những loại rau héo úa trên đĩa, Ân Lâm Sơ lần đầu tiên cảm nhận được tầm quan trọng của việc trở thành một chuyên gia nông nghiệp, cậu nhất định phải cho Hoắc Kiệu ăn rau tươi.

Một bàn sáu người yên lặng ăn đồ ăn trên đĩa của mình, ngoại trừ ba người bọn họ, ba người còn lại chính là Trần Khang Húc, Lý Cải và Khương Hà.

Ân Lâm Sơ và Hoắc Kiệu gần như đồng thời đặt đũa xuống, Khương Hà đập đũa xuống bàn rầm một tiếng: "Ăn no chưa?"

Thấy đại thiếu gia nhíu mày, Đổng Nhuận Ngôn chủ động nói: "Sau khi ăn xong không nên vận động ngay, nửa giờ sau thích hợp hơn."

Khương Hà khinh thường nói: "Chúng ta đều ăn no rồi làm việc, cậu thì biết cái gì?"



Đề này Ân Lâm Sơ biết, tích cực dẫn đầu trả lời: "Anh ấy là Đổng Nhuận Ngôn!"

Khương Hà: "......"

*Đoạn trên chơi chữ nha mn ơi, cái này giống c12 á.

Khương Hà hỏi là "ni dong shenme?" (Cậu thì biết cái gì?) câu này còn thể hiểu thành "anh là đổng gì?"

Ân Lâm Sơ trả lời là "wo dong runyan" (Anh ấy là Đổng Nhuận Ngôn) =)))))))

Ân Lâm Sơ biết chơi chữ đoạn này là do ở c12 Đổng Nhuận Ngôn cũng từng nói với ổng z á =))

Miễn cưỡng đồng ý gặp nhau ở sân tập sau nửa giờ, Khương Hà rời bàn ăn.

"Cứ phiên phiến thôi là được, điểm đến mới thôi, tập luyện cũng không cần quá nghiêm túc, tốc chiến tốc thắng."

Ân Lâm Sơ thì thầm dặn dò Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu gật đầu, Trần Khang Húc ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Hồi đi học, Hoắc Kiệu luôn đạt giải nhất trong các kì thi đấu, đến lúc cậu ấy tốt nghiệp mới đến lượt người khác giật giải, ứng phó với đại tá Khương hoàn toàn không thành vấn đề. Đúng không, Hoắc Kiệu?"

Ân Lâm Sơ nhìn sang anh ta, đột nhiên cười rộ lên, hỏi nhỏ: "Hoắc Kiệu ở trường học đã lợi hại như vậy sao?"

Trần Khang Húc nói: "Tôi và cậu ấy học cách chiến đấu cùng nhau từ nhỏ, nhưng nhiều năm như vậy tôi chưa bao giờ đánh thắng. Nhìn tay của cậu đã thấy bình thường ăn sung mặc sướng, chưa từng chịu khổ, tôi và Hoắc Kiệu lại không may mắn như vậy, gian khổ mấy năm nay, đều hiện lên bàn tay cả."

Anh ta cười nói, "Cuộc sống của chúng tôi rất khác với cuộc sống của cậu."

Nghe anh ta nói vậy, ánh mắt Hoắc Kiệu dừng lại trên bàn tay đang đặt trên bàn của Ân Lâm Sơ.

Trên tay hắn có rất nhiều vết chai, trên tay Ân Lâm Sơ cũng có, nhưng rất mỏng, chỉ khi sờ vào mới có thể cảm nhận được.

Nhìn đôi tay trắng nõn thon thả kia, xương thịt cân đối, không có vẻ gầy gò, cũng không có thịt thừa.

Bất kể là bộ phận nào trên người Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu đều cảm thấy đẹp, nhìn bao lâu cũng không chán.

Đổng Nhuận Ngôn hiểu rồi, người này đang khoe khoang với Đại thiếu gia rằng anh ta từng ở cùng Hoắc thiếu gia bao nhiêu ngày tháng! Hơn nữa còn muốn vạch ra ranh giới giữa Đại thiếu gia và Hoắc thiếu gia, anh ta nhất định đang có ý đồ với Hoắc thiếu gia! Đại thiếu gia, nhất định phải cẩn thận người này!

Vất vả lắm mới nuốt hết thức ăn trong miệng, Lý Cải xua xua tay: "Lời này của cậu, là do Lâm Sơ tính cách tốt. Dù cậu ấy có học chiến đấu, cũng sẽ không ra ngoài đánh nhau giống cậu, tôi thấy *tri thư đạt lý cũng rất tốt."

*Hiểu biết nhiều

Trần Khang Húc liếc nhìn anh ta, phớt lờ.

Ân Lâm Sơ cười càng tươi: "Hoắc Kiệu, bạn bè tình thâm nghĩa trọng như vậy, anh nhất định phải quý trọng."

Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm tay Ân Lâm Sơ, nghe thấy tên mình mới dời mắt, ừ một tiếng: "Tôi biết rồi."

Ân Lâm Sơ nghi ngờ hắn căn bản không có thèm nghe!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương