Ân Lâm Sơ tựa lưng vào ghế, cả người chán nản, Hoắc Kiệu quan tâm hỏi: "Sao vậy, có phải dì làm khó em không?"

Ân Lâm Sơ lắc đầu: "Không liên quan đến dì."

Từ khi ra khỏi Ân gia liền thành bộ dạng này, sao có thể không liên quan đến Cao Ngọc Lê? Hoắc Kiệu không tin mấy lời có lệ của cậu, không đành lòng nhìn cậu như vậy, đưa tay ôm lấy mặt cậu kéo về phía hắn: "Có chuyện gì không thể nói với tôi? Tôi sẽ cố hết sức giúp em."

Nếu không trả lời hẳn hoi chỉ sợ là không thể qua được cửa này của Hoắc Kiệu, Ân Lâm Sơ chỉ có thể nói: "Chỉ là tôi về nhà, nghĩ đến chuyện mấy tháng trước mọi người còn đông đủ, bây giờ dì sắp tái giá, mọi người đều rời đi, tôi chẳng còn người nhà nào nữa."

Ngón cái của Hoắc Kiệu vuốt nhẹ gò má cậu: "Người nhà của tôi không phải chính là người nhà của em sao? Em nói xem, em thích mẹ và em gái tôi, bọn họ vẫn luôn ở đó, là gia đình của chúng ta.

Ân Lâm Sơ miễn cưỡng tươi cười, gật gật đầu.

Thế giới nhỏ xảy ra biến hóa, người sáng tạo nếu hơi bất cẩn sẽ để lại sơ hở, dù không có sai sót trong quá trình sản xuất, nhưng bản thân thiết kế không hoàn hảo gây ra sự không ổn định, theo thời gian sẽ dần lộ ra vấn đề.

Nói chung, tình huống có quá nhiều vấn đề tập trung bùng nổ rất ít, nói như vậy, một khi phát hiện ra thế giới xuất hiện dị thường sẽ có người kịp thời sửa chữa, không để kéo dài đến giai đoạn sau.

Nếu tất cả các vấn đề nên phát sinh xuất hiện, dàn giáo không còn có thể chống đỡ mới gây ra bạo phát, trường hợp đó là không thể khống chế, chỉ còn cách từ bỏ quyền điều khiển, để nó tự sinh tự diệt.

Cũng may thế giới nhỏ này còn đang ở giai đoạn sơ khai, nếu như cậu có thể lấy được full điểm rồi rời đi trước khi tình huống vượt quá kiểm soát, dù có đóng cửa thế giới nhỏ này lại cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Ân Lâm Sơ cẩn thận cân nhắc về tình hình hiện tại, có một chút an tâm.

Về phần Hoắc Kiệu, Ân Lâm Sơ cũng đã nghĩ đến sắp xếp cho hắn, nếu cậu có thể thuận lợi rời khỏi thế giới này, công lao Hoắc Kiệu cũng không thể không kể tới, mang hắn trở về gia nhập tổ chức cũng là một lựa chọn không tồi.

Đương nhiên, tiền đề là hắn có thể rời đi.

Trả lời xong câu hỏi của Hoắc Kiệu, đến lượt Ân Lâm Sơ đặt câu hỏi: "Sao anh lại đi cùng Ân Thần Hiên và Triển Bồng Kiệt?

"Hừ."

Hoắc Kiệu nghe thấy tên Triển Bồng Kiệt đã khó chịu, nghe được từ miệng của Ân Lâm Sơ thì càng không vui, hắn chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như Triển Bồng Kiệt, "Cha cậu ta và cha tôi làm cùng nhau, cha bảo tôi lúc cậu ta về thì tới tiễn một đoạn."

"Nơi đóng quân của anh với chỗ bọn họ đâu có tiện đường?" Ân Lâm Sơ bắt được điểm đáng ngờ.

"Ừ, là sắp xếp đặc biệt."

Hoắc Kiệu nói, gần như nằm dựa vào vai Ân Lâm Sơ, "Không phải chuyện gì quan trọng, em không cần lo lắng."



Ân Lâm Sơ rảnh đâu mà quản chuyện của người khác, cậu chỉ lo Hoắc Kiệu bị liên lụy.

Lâu như vậy mà Hoắc Học Cần chưa trở lại công việc, khoảng thời gian trước nét mặt không giấu được buồn bực, nhất định là đang gặp phải vấn đề gì đó.

Nếu là trước đây, Ân Lâm Sơ sẽ không lo lắng chút nào, dù sao đó cũng là quỹ đạo của thế giới này, nhưng hết thứ này đến thứ khác đi chệch khỏi quỹ đạo trước mặt cậu, không thể không làm cậu nghĩ đến khả năng có thể có tai nạn nghiêm trọng vượt qua phạm vi sự cố.

"Lâm Sơ, tôi có một chuyện, vẫn chưa nói với em."

Hoắc Kiệu nói, "Tôi đã nộp đơn xin điều chuyển tới quân doanh bên ngoài tinh cầu, hôm nay vừa được phê duyệt, tôi sẽ sớm rời đi, đến tinh hệ Lacogama trong vòng ba năm. Trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ không thể quay lại. "

Ân Lâm Sơ có chút kinh ngạc: "Khi nào?"

"Hai tuần sau."

"Anh đi một mình?" Ân Lâm Sơ hỏi.

Lúc trước Thẩm Ngọc Trạch đã nói chuyện này với cậu, nhưng cậu chưa nghe ngóng được gì, cũng không chủ động dò hỏi, nhanh như vậy đã được phê duyệt, thế có nghĩa là cậu chỉ được ở chung với Hoắc Kiệu thêm hai tuần nữa?

Hoắc Kiệu thành thật nói: "Tuy rằng em nói thích không khí ở nhà, nhưng tôi cũng không phủ nhận, tôi muốn đưa em đi cùng."

Ân Lâm Sơ nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Tôi thích không khí trong nhà, nhưng càng không muốn xa anh. Nhưng tôi nghe nói, chuyển đến đóng quân ở Lacogama không thể mang theo người nhà."

"Sao em biết, ai nói cho em?" Hoắc Kiệu ngạc nhiên, dù đây không phải cơ mật gì, nhưng người bình thường thường không biết rõ mấy loại quy định này.

Ân Lâm Sơ một tay chống cằm: "Ngọc Trạch nói cho tôi. Lúc anh không có nhà, em ấy hay đến thăm tôi, nói cho tôi mấy chuyện tôi không biết. Chú của em ấy ở cùng quân doanh với anh, thấy đơn anh nộp, em ấy liền nói cho tôi."

Nghĩ đến thế giới này đang xuất hiện biến cố, Ân Lâm Sơ áp lực càng nặng nề, nếu cậu không tích cực cày điểm, cơ hội tích điểm sẽ biến mất hết.

Khó lắm mới sót lại một công cụ ghi điểm, Ân Lâm Sơ phải nắm chắc.

Ân Lâm Sơ giơ ngón tay cái, cực lực khen, kéo độ hảo cảm thay Thẩm Ngọc Trạch: "Ngọc Trạch quả là một đứa nhỏ thuần khiết, thiện lương, hay giúp đỡ mọi người."

Hoắc Kiệu: "...... Ai em cũng xem là người tốt."

"Tôi hy vọng anh biết em ấy tốt như thế nào."

Ân Lâm Sơ càng tích cực.

Lý trí nói với Hoắc Kiệu rằng tranh luận vấn đề này cũng vô nghĩa, hắn đổi chủ đề: "Tuy rằng đúng là có quy định như vậy, nhưng không đi theo với tư cách người nhà là được."



Không đi theo với tư cách người nhà thì đi với tư cách gì? Ánh mắt Ân Lâm Sơn lộ ra vẻ dò hỏi, Hoắc Kiệu khẽ mỉm cười: "Chỉ cần em muốn đi cùng tôi, tôi sẽ có cách."

Cũng đúng, Hoắc Kiệu chưa bao giờ là người chỉ biết tuân theo quy tắc, Ân Lâm Sơ không chút nghi ngờ lời hắn nói.

Xe chậm rãi dừng trước cổng, Ân Lâm Sơ và Hoắc Kiệu xuống xe, sóng vai đi về phía trước. [email protected]@dAnhLam267.

Hai người đi rất gần, hai cánh tay đung đưa va chạm nhẹ, mu bàn tay cọ vào nhau, ngay sau đó bị Hoắc Kiệu nắm chặt.

Đổng Nhuận Ngôn như cái bóng đi theo phía sau, bước chân nhẹ đến mức khó có thể nghe thấy, hai người phía trước cũng công khai không để ý đến anh.

"Sau khi đến đó, chúng ta làm gì đều được đúng không?" Ngôi nhà kia đã thành vô dụng, nếu có thể rời khỏi đây và đi đến một nơi khác, khả năng còn có thể gặp được kỳ ngộ, Ân Lâm Sơ bắt đầu có chút hứng thú.

"Đương nhiên, em muốn làm cái gì đều có thể."

Hoắc Kiệu lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định.

Ân Lâm Sơ lại hỏi: "Anh biết lái phi thuyền sao?"

"Tôi từng lái phi thuyền một năm, cũng không tính là thành thạo, nhưng cũng hiểu rõ các thao tác cần thiết."

Hoắc Kiệu khiêm tốn nói.

Con ngươi của Ân Lâm Sơ di động, lên tinh thần: "Thầy ơi, em muốn học lái phi thuyền!"

Hoắc Kiệu chăm chú nhìn cậu một lát, nghiêm túc nói: "Tôi không phải thầy của em."

A? Có ý gì, Hoắc Kiệu không muốn tự mình dạy cậu sao?

Ân Lâm Sơ dừng bước, hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Đổng Nhuận Ngôn, cậu hoàn toàn không có cách nào đối phó với loại vấn đề này, Đổng Nhuận Ngôn chính là quân sư quạt mo của cậu.

Nhận được tín hiệu cầu cứu, Đổng Nhuận Ngôn suy nghĩ một chút, đưa tay lên che miệng, thấp giọng nhắc nhở: "Thiếu gia, phải là chồng."

Ân Lâm Sơ nhận được đáp án, quyết đoán đứng thẳng, thanh âm thanh thúy vang dội: "Đúng vậy, anh là chồng tôi."

Tuy rằng châu đầu ghé tai ngay trước mặt hắn, nhưng câu trả lời làm hắn rất vừa lòng.

Khoé miệng Hoắc Kiệu lộ ra một chút ý cười, cảm thấy Đổng Nhuận Ngôn hình như cũng không chướng mắt đến thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương