Hai ngày rồi tôi lao đầu vào học, bài vở chồng chất đến nỗi ko có thời gian hỏi tham sức khỏe của Duyên nữa…Mà con này cũng lạ gọi điện thoại ko chịu trả lời làm mình lo hết sức



Hắn thì dạo nào mẹ thuê gia sư khác cũng phải ở nhà học, cứ bảo tôi vô nhà chơi nhưng thật sự cũng chả có thời gian vào (ko bik gia sư dạy hắn là ai luôn mới chết)



…..Bùn…..



-Mẹ đi đâu về thế?- tôi hỏi khi đang ngồi ngậm nguyên cuốn sách mới mượn thư viện về



-Mẹ mua vài món đồ cho con- Mẹ trả lời rồi ngồi xuống lôi từ trong cái bịt đồ ra một cái đầm màu hồng nhìn dễ thương cực



-Woa… nhưng sao tự dưng lại mua áo đầm cho con- tôi hỏi rồi bỏ quyển sách xuống chạy lại chỗ mẹ



-Mua để con mặc đi dám cưới chứ…phải đẹp một chút- Mẹ mỉm cười rồi quay xuống nhìn cái đầm



-Đám cưới…- vừa nói tôi vừa nhớ ra là tôi chưa chuẩn bị gì cả, từ bửa nt đó cũng ko thấy hắn trả lời gì luôn, nếu ko có hắn tôi ko bik mình đủ can đảm đến đó ko nữa



-Vào mặc thư cho mẹ coi xem nào- Mẹ đưa cái đầm cho tôi rồi đẩy tôi vào phòng



Vừa vào phong là tôi liền chạy đi kiếm cái điện thoại ngay…bấm vào số của hắn




“-Alo…nhox hả? chị có chuyện này muốn nói.



-Hi! Hôm nay chị gọi cho em có chuyện gì vậy!



-Hôm bửa chị có nói với em về đám cưới Hà đúng ko?



-Uhm ….(im lặng)



-Sao vậy?



-Lát chị rảnh ko em muốn gặp chị chúng ta nói chuyện này sao i



-Ừ…cũng được mấy bài tập để mai rồi làm



-Vậy nha, láy em vào nhà chị đó chuẩn bị y” (nói xong hắn cúp máy)



Tôi ngồi, suy nghĩ “Duy có muốn gặp tui ko đó”



-Thiên sao lâu thế, xuống mẹ coi nào- Mẹ tôi nói to



-Vâng con xuống liền- Vừa nói tôi vừa lật đật tròng đại bộ đồ vào



Tôi ra ngoài cho mẹ xem tác phẩm của mình, nó là bộ đồ rât đẹp…Một cái dầm dài tới đầu gối …có ren và nhìu cái nơ rất dể thương



-Đẹp đó…-mẹ tôi nói



-Con gái mẹ mặc gì ko đẹp- tôi mỉm cười trả lời



-Àh…con kêu thằng Vũ qua luôn để mẹ kiếm đồ cho nó luôn- Mẹ tôi nói



-Thui ko cần đâu nhà Vũ nhiều đồ lắm rồi- Tôi nói suy nghĩ về cái tủ đồ nàh hắn



-Nhìu nhưng mà…cứ kêu nó vào đây- Mẹ nói rồi bỏ vào bếp



Đầu óc tôi lại tiếp tục suy nghĩ một cách mơ màng… Nhìu thứ gợi lại trong tôi kể cả giấc mơ về hắn và Duy, một cảm giác lo sợ làm người tôi buốt giá



….Duy…….và……Hà………( đầu óc hoàn toàn trống rỗng)




-Con chào bác- tiếng của hắn bước vào nhà



-Vào đi, bác vừa mới nhắc con đó- mẹ tôi ra mở cửa cho hắn hùi nào vậy



-Vũ vào rồi con …sao ngồi đó như người mất hồn vậy?- mẹ quay qua hỏi tôi làm tôi giật mình



-Sao đến nhanh vậy?- tôi nhìn hắn hỏi



-Làm sao thế?- Hắn nhìn tôi rồi chạy lại



-Sao người đầy mồ hôi thế- Hắn nói tôi mới nhận ra là mình đang run lên, tay chân ướt đẫm



-Chị …-tôi ngã vào người hắn



…………..



-Cô ấy ko sao đâu- Nhox nói với mẹ Thiên



-Uhm chắc tai nó học nhìu quá đó- Mẹ Thiên trả lời rồi vỗ vai nhox



-Con ở đây nha, bác đi một lát



-Dạ …-nhox nói rồi quay sang Thiên



“Thiên thần của em…đừng quá cố gắng thế”



…………



Tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên tay hắn. Có chuyện gì nhỉ! trông hắn ngủ ngon chưa kìa. Tôi chạm tay vào môi hắn thật nhẹ nhàng.... “em dễ thương quá”



-Chị tỉnh rồi hả?- hắn chợt tỉnh



-Uhm mà sao lại tỉnh bộ chị ngất hả?- tôi hỏi



-Ngốc ạh, ko biết giữ gìn sức khỏe gì cả-hắn nói rồi gõ đầu tôi



-Ui…sao đánh chị- tôi nói lớn



-Ai bảo…ngốc- hắn mỉm cười




-Chị mà ngốc, em ngốc thì có- tôi trả lời rồi ngõ đầu hắn



“A….aaaa đau…em ko đc đánh chị như thế……nè chị đánh em đau chết đc……aaaaa cho chừa nè….” (hạnh phúc ghê ^-^)



……….



“MẸ THIÊN”



- Con cười rồi…cám ơn Vũ nha bác cám ơn con nhiều lắm vì đã đem lại nụ cười cho con gái bác



Me Thiên đứng nhìn rồi mỉm cười…



……….



Trong căn phòng nhỏ, tôi ngồi cạnh hắn, tựa vào vai hắn…ấm áp



-Em có muốn đi đám cưới với chị ko?- tôi hỏi hắn



-Nếu em đi thì sao? Mà ko đi thì sao?- hắn trả lời



-Em đi thì chị sẽ đi…còn ko thì chị ở nhà- tôi trả lời…



-Ko…em sẽ ko đi nhưng chị phải đi-Hắn nói nghe rõ ràng đang nghiêm chỉnh lắm



-Tại sao?- tôi hỏi



-Em muốn biết đc tình cảm của chị dành cho em, em sợ tình cảm của em cũng chỉ đang bù đắp vết thương trong trái tim chị, em tin chị nhưng em vẫn sợ…hãy đi gặp Duy đi- Hắn trả lời



-Ngốc ạh, em ngốc lắm….em ngốc mà bảo chị…- tôi nói rồi quay qua ôm hắn thật chặt- chị thương em chết đc



Hắn im lặng…tôi bik là hắn đang đỏ mặt…ngượng lắm đó


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương