Tại Sao Tôi Lại Yêu Một Thằng Nhóc Chứ...!!!
-
Chương 19
Xe chạy chiếc xe đưa chúng tôi tới bữa tiệc nhưng trong tôi vẫn ko có chút hứng thu gì với những thứ sắp tới
-Nếu chị ko thích chúng ta có thể về- Hắn nói
-Ko sao lại ko thích, chị thích lắm- Tôi trả lời rồi nở nụ cười cho hắn yên tâm
Xe dừng lại trước một nhà hàng ….Ừ thì từ khi quen hắn tôi đã quá quen với nhiều thứ kì lạ những thứ mà tưởng chừng như là kì ảo
Hắn dẫn tôi lên lầu để vào một căn phòng lớn đây người …ai cũng đẹp và sang trọng hết
-Tới rồi sao?- Cậu Phong xuất hiện rồi mỉm cười với hắn- Hồi chiều sao vậy?
-Ko có gì- Hắn trả lời với giọng rất vui
-Cho em xin lỗi về việc- Tôi nói
-Ko sao …. Có gì đâu-Cậu phong nói kéo hắn đi
-Đợi em một lát- Hắn quay lại nhìn tôi rồi chạy theo cậu hắn
Hắn đi tôi cũng chả biết làm gì cả, tôi ko quen ai hết trong căn phòng lớn này và cũng chẳng them quan tâm tới điều đó. Nhìn xung quanh tôi chỉ biết lắc đầu và tự cười “mình thật hạnh phúc, đáng lẽ phải vui vì điều đó chứ”
-Cô uống chút nước ko?-Một anh phục vụ nhìn tôi hỏi ….trên tay anh ta cầm một cái mâm với rất nhiều ly “nước” đẹp mắt …trong chúng có đủ thứ màu hết
-Cám ơn anh … cho tôi một ly- Tôi nói rồi mỉm cười nhìn anh phục vụ-Cái nào giờ ?- Tôi nói trong khi đang nghĩ ngợi
-Dùng cái này đi, tôi nghĩ nó hợp với cô đấy- Anh phục vụ trả lời rồi mỉm cười
-Vậy tôi cám ơn- nói rồi tôi cầm ly lên rồi uống thử …đúng là rất ngon
- Àh cô đẹp lắm- Anh phục vụ nói rồi quay đi
Tôi cười rồi nhìn theo anh phục vụ thì thấy hắn tiếp lại phía anh ta.
-Này … bạn gái tôi ai cho phép anh khen đẹp chứ- Hắn nói với gương mặt lạnh băng đáng sợ
-Tôi xin lỗi- Anh phục vụ trả lời rồi quay đi
Ko nói gì cả hắn bước về chỗ tôi đang đứng rồi nhìn tôi với ánh mắt kì lạ
-Ai cho chị cười với người khác- Hắn nói, nhìn hắn lúc này rất tức cười
-Em có cấm chị sao?- tôi nói rồi nhìn hắn cười ….-Em ghen hả ?
-Ừ thì sao?- Vừa nói vừa xoa đầu tôi-Giờ thì em cấm chị cười với người con trai khác khi chưa đc em cho phép, nhớ chưa
-Tuân lệnh-Hôm nay có nhiểu chuyện ko vui nhưng ở cạnh hắn thì mọi thứ đều tan biến
-Một lát mẹ em sẽ vào đây … chị đừng nói chính chị là cô giáo của em nha- Hắn nói rồi quàng tay qua vai tôi
-Tại sao?- tôi hỏi nhưng rồi cũng hiểu- Ừ
Nói xong hắn dẫn tôi lên bàn đầu ngồi kế cậu Phong của hắn …… và bữa tiệc bắt đầu
…………..
-Chị mệt ko?- Hắn hỏi khi chúng tôi ra xe về … tôi cảm thấy ko ổn nên nói hắn về sớm mặc dù cậu Phong ko đồng ý
-Chị ko sao? Em vào bữa tiệc đi chị tự về cũng đc-Tôi nói rồi bước nhanh về phía trước
-Ông quản gia ở ngoài đó … chị đi đâu thì nhờ ông ấy chở nha!-Hắn nói có vẻ rất quan tâm
Tôi bỏ đi thật nhanh rồi ra xe ngồi ko biết hắn đã vào trong chưa
-Chúng ta sẽ đi đâu?- ông quản gia hỏi
-Chở con đến bệnh viện – tôi nói rồi im lặng cho đến khi xe chạy
-Cô đã găp bà chủ đúng ko?- ông quản gia hỏi
-Vâng …nhưng chả nói gì với con cả chỉ im lặng thui- Tôi trả lời… cố nhớ về bữa tiệc lúc nãy,cứ tưởng sẽ bị gì nhưng ko ngờ mẹ của hắn lại im lặng ko nói gì cả
-Vậy là tốt im lặng tức là đồng ý- ông quản gia trả lời rồi mỉm cười
-Con cũng mong là vậy- vừa nói vừa nhìn ra cửa xe, trời đang mưa mưa lớn quá
……………
Xe ngừng lại và tôi bước vào bệnh viện … cố bước thật nhanh để đc gặp Duyên và Hà
Đứng trước cửa phòng tôi tự hỏi: “có nên vào ko? Hà có ghét tôi nữa ko?”
-Năm năm qua như thế nào? Sao bà gặp đc Duy- Duyên nói
-Tui đi kiếm Duy, lấy danh nghĩa là vợ mà ở cạnh Duy- Hà nói “vợ là sao?”
-Duy chịu ư?- Duyên lại hỏi
-Ko, lúc ấy Duy đang điều trị có thể nói là trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Hằng ngày Duy luôn đối mặt với những cơn đau khinh hoàng và chỉ có tui mới hiểu đc điều đó- Hà nói lòng tôi lại nhói đau
-Vậy rồi sao?- Duyên lại hỏi
-Bà nghĩ tại sao tôi ghét Thiên. Tôi ghét bởi vì Thiên mà Duy ko những đau về thể xác mà tinh thần cũng nhói đau, đêm nào Duy cũng nhắc tơi tên Thiên và dù chỉ mới tỉnh dậy thì người dầu tiên Duy cũng hỏi tới là Thiên, cái gì cũng Thiên Thiên mà Thiên thì có biết gì đến Duy đâu. Tui cứ tưởng Thiên cũng đau khổ như Duy ai ngờ lại đang hạnh phúc đó là lí do tui đánh Thiên
Hà nói từng câu nói đó thật …. Duy thật sự xin lỗi tôi ko biết.
Tôi bước đi với cái đôi chân nặng trĩu, tình cảm của Duy tôi đã, tôi quá ác Hà đánh tôi là phải.Phải làm sao đây!
Ra xe vẫn cái cảm giác thất thần
-Chúng ta sẽ về khách sạn đúng ko?-ông quản gia nói
- Ko, chở con ra biển đi … nếu có thể hãy mua cho con vài lon bia, con đang ko ổn- tôi nói rồi mỉm cười, cười cái cuộc đời trớ trêu ấy
“Tôi …. Đang muốn chết cái y’ nghĩ lớn nhất giờ chỉ có chết thui
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook