Tại Sao Rơi Trúng Anh?
-
Chương 51: Lý do Diệp Viễn trở về
-----
Bảo Thiên là ánh mặt trời, mang đến hạnh phúc và tiếng cười cho Diệp Ngôn, thứ đã như biến mất hẳn suốt bao nhiêu năm qua. Diệp Ngôn lạnh lẽo bao nhiêu thì khi cô xuất hiện anh trở nên ngọt ngào bấy nhiêu . Anh giống như tìm được sự sống của mình, tìm được mùa xuân hoa nở vậy...
----
Hắn bằng mọi cách phải nghĩ ra kế sách nhanh nhất để giải quyết vấn đề của nhà họ Hà...Nếu xét riêng về nhà Họ Hà thì quá dễ giải quyết rồi... Vì Diệp Ngôn là ai, trước mặt Bảo Thiên hắn có thể là con cừu non dễ bị cô bắt nạt làm sao, nhưng ngoài thế giới rộng lớn kia hắn ta là một Tổng Giám Đốc ngoài sáng, một ông trùm đầy thế lực trong bóng tối. Diệp Ngôn có thể thâu tóm nhiều thứ hơn ai khác có thể tưởng tượng. Nét mặt lạnh như Băng của hắn đã nói lên điều đó...
Nhưng mà dù Bạch Đạo hay Hắc Đạo đều có luật lệ riêng của nó.. Nguyên tắc này đã có từ rất lâu, đi vào máu của từng người, nếu muốn gia nhập cái thế giới đó...Hắn ta hơi trầm mặt một lát thì có tiếng nói ngoài cửa vọng vào ....
---
" Tên khốn anh thật lề mề mà ... Tới nay chưa có động tĩnh gì, anh có tính giữ lấy cô ấy không, nếu không muốn thì hãy để tôi ..."
Nghe khẩu khí chắc chắn là biết ai rồi... Không sai là giọng của Vũ Ca Ca Bá Đạo đây mà.... Chỉ có tên đó mới có thể tự tung tự tác đến Diệp Gia la lối om xòm.
---
Diệp Ngôn đang ngồi trên bàn làm việc cau màu liếc nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn nộ khí xông thiên . Anh đang khó chịu, chú đừng đến đây chịu đòn oan nhé ...
Hắn không thèm nhìn chỉ thẳng tay :
" Cút ngay cho tôi, nếu cậu không muốn ..... "
----
Vũ Ca thấy hắn đang nổi giận lôi đình, nhưng trên nét mặt của Vũ Ca lại không biến sắc tí nào... Bình thường đùa giỡn đôi lúc hơi biến thái tí... Nhưng chuyện chính sự thì cũng cần bộ mặt nghiêm túc hiện rõ ra chứ...
Hắn là ai chứ mấy lời hâm dọa đó hắn quá quen rồi. Bất quá bị ai kia cho một trận bầm dập thôi ..
" Hừ Hừ "
---
Vũ Ca không thèm để ý lời Diệp Ngôn đi đến ghế Sofa ngồi xuống tư thế vô cùng thoải mái...Diệp Ngồi ngước lên ánh mắt lạnh lùng hướng về Vũ Ca...
" Tôi Biết anh đang phân vân gì... Hà Gia thì không nói, con tép cỏn con ấy mà,,, đè bẹp cái là chết tươi... Nhưng, người mà Hà Gia liên kết hôn ước thì hơi khó nuốt à ..."
" Không phải là khó nuốt, mà là hơi phiền phức tí, tôi hiểu cô ấy không muốn tôi làm mạnh tay quá ...."
- " Tôi đến đây không phải làm phiền anh , mà là đang đưa ra mưu sách cho anh đấy "
Nói xong Vũ Ca đứng lên quay lưng đi ra ngoài , không nói nhiều với hắn ta lúc hắn đang điên, tránh mất hòa khí lúc này thì không nên...
------
" Ba của Anh Diệp Viễn ...."
Diệp Ngôn nghe xong trong đáy mắt sáng lên vô cùng , nhưng sau đó lại tối sầm lại...
" Tôi chỉ nói nhiêu đó thôi, tự lo liệu.,, nhanh nhất là thế thôi ..." rồi Vũ Ca nhanh chóng ra ngoài...
---
Diệp Ngôn cúi đầu đầy thăng trầm bất lực khi nghe nhắc hai từ " Diệp Viễn.." Nhưng anh không còn thời gian suy nghĩ vì Bảo Thiên anh phải làm điều mà đã gần 20 năm anh không dám đối mặt...
---
Một cuộc điện thoại xuyên quốc gia được nối máy...Đầu dây bên kia :
" Diệp Viễn, tôi nghe ....."
" Ba ... là con Diệp Ngôn ...."
Mặt người ba lúc này như bão tố quay cuồng, ánh mắt đỏ lên hiện lên sự căm phẫn nhưng đâu đó có sự xót xa nhớ thương con của một ông bố ....
" Cậu tìm Tôi có việc gì ..." một đàn ông trung niên gằn giọng nói nhỏ nhưng chứa uy lực chết người....
---
" Ba...!!! Giờ con đã hiểu vì sao năm ấy ba bảo vệ mẹ như thế, cả con trai mình cũng không thèm nhìn mặt... Bảo vệ người phụ nữ của mình để không bị bất kỳ tổn thương nào thêm nữa, Con từ trước đến nay không hề trách, dù một điểm nhỏ nhất cũng chưa hề trách hay hận ba để con sống cuộc sống cô đơn không tình thương , con nghĩ mình đáng bị vậy ...!!! Xứng đáng bị trừng phạt...."
Bên kia giọng Diệp Viễn có chút nghẹn ngào nói nhẹ nhàng :
" Vào đề chính ... tôi không muốn nghe dài dòng ..."
Đúng là chất bá đạo trong người ông vẫn không mất đi theo năm tháng mà...
" Con tìm được người con cần bảo vệ rồi... Cô ấy và gia đình đang gặp vấn đề, nếu không giải quyết sớm, có khả năng cô ấy sẽ tự rời khỏi con ....Con muốn ba giúp một tay tiến hành nhanh hơn..."
-----
Diệp Viễn nghe xong miệng lại mĩm cười một cách kỳ lạ ... Ông cười là vì thằng con đầu đất của ông suốt bao năm qua không dám đối mặt với ông, không dám tìm đến ông,,,, Vậy mà vì một cô gái nó sẵn sàng không suy nghĩ mà tìm ông, còn nói dài dòng đến thế :
" Được ... Ta sẽ cùng mẹ con quay về ..."
Bảo Thiên là ánh mặt trời, mang đến hạnh phúc và tiếng cười cho Diệp Ngôn, thứ đã như biến mất hẳn suốt bao nhiêu năm qua. Diệp Ngôn lạnh lẽo bao nhiêu thì khi cô xuất hiện anh trở nên ngọt ngào bấy nhiêu . Anh giống như tìm được sự sống của mình, tìm được mùa xuân hoa nở vậy...
----
Hắn bằng mọi cách phải nghĩ ra kế sách nhanh nhất để giải quyết vấn đề của nhà họ Hà...Nếu xét riêng về nhà Họ Hà thì quá dễ giải quyết rồi... Vì Diệp Ngôn là ai, trước mặt Bảo Thiên hắn có thể là con cừu non dễ bị cô bắt nạt làm sao, nhưng ngoài thế giới rộng lớn kia hắn ta là một Tổng Giám Đốc ngoài sáng, một ông trùm đầy thế lực trong bóng tối. Diệp Ngôn có thể thâu tóm nhiều thứ hơn ai khác có thể tưởng tượng. Nét mặt lạnh như Băng của hắn đã nói lên điều đó...
Nhưng mà dù Bạch Đạo hay Hắc Đạo đều có luật lệ riêng của nó.. Nguyên tắc này đã có từ rất lâu, đi vào máu của từng người, nếu muốn gia nhập cái thế giới đó...Hắn ta hơi trầm mặt một lát thì có tiếng nói ngoài cửa vọng vào ....
---
" Tên khốn anh thật lề mề mà ... Tới nay chưa có động tĩnh gì, anh có tính giữ lấy cô ấy không, nếu không muốn thì hãy để tôi ..."
Nghe khẩu khí chắc chắn là biết ai rồi... Không sai là giọng của Vũ Ca Ca Bá Đạo đây mà.... Chỉ có tên đó mới có thể tự tung tự tác đến Diệp Gia la lối om xòm.
---
Diệp Ngôn đang ngồi trên bàn làm việc cau màu liếc nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn nộ khí xông thiên . Anh đang khó chịu, chú đừng đến đây chịu đòn oan nhé ...
Hắn không thèm nhìn chỉ thẳng tay :
" Cút ngay cho tôi, nếu cậu không muốn ..... "
----
Vũ Ca thấy hắn đang nổi giận lôi đình, nhưng trên nét mặt của Vũ Ca lại không biến sắc tí nào... Bình thường đùa giỡn đôi lúc hơi biến thái tí... Nhưng chuyện chính sự thì cũng cần bộ mặt nghiêm túc hiện rõ ra chứ...
Hắn là ai chứ mấy lời hâm dọa đó hắn quá quen rồi. Bất quá bị ai kia cho một trận bầm dập thôi ..
" Hừ Hừ "
---
Vũ Ca không thèm để ý lời Diệp Ngôn đi đến ghế Sofa ngồi xuống tư thế vô cùng thoải mái...Diệp Ngồi ngước lên ánh mắt lạnh lùng hướng về Vũ Ca...
" Tôi Biết anh đang phân vân gì... Hà Gia thì không nói, con tép cỏn con ấy mà,,, đè bẹp cái là chết tươi... Nhưng, người mà Hà Gia liên kết hôn ước thì hơi khó nuốt à ..."
" Không phải là khó nuốt, mà là hơi phiền phức tí, tôi hiểu cô ấy không muốn tôi làm mạnh tay quá ...."
- " Tôi đến đây không phải làm phiền anh , mà là đang đưa ra mưu sách cho anh đấy "
Nói xong Vũ Ca đứng lên quay lưng đi ra ngoài , không nói nhiều với hắn ta lúc hắn đang điên, tránh mất hòa khí lúc này thì không nên...
------
" Ba của Anh Diệp Viễn ...."
Diệp Ngôn nghe xong trong đáy mắt sáng lên vô cùng , nhưng sau đó lại tối sầm lại...
" Tôi chỉ nói nhiêu đó thôi, tự lo liệu.,, nhanh nhất là thế thôi ..." rồi Vũ Ca nhanh chóng ra ngoài...
---
Diệp Ngôn cúi đầu đầy thăng trầm bất lực khi nghe nhắc hai từ " Diệp Viễn.." Nhưng anh không còn thời gian suy nghĩ vì Bảo Thiên anh phải làm điều mà đã gần 20 năm anh không dám đối mặt...
---
Một cuộc điện thoại xuyên quốc gia được nối máy...Đầu dây bên kia :
" Diệp Viễn, tôi nghe ....."
" Ba ... là con Diệp Ngôn ...."
Mặt người ba lúc này như bão tố quay cuồng, ánh mắt đỏ lên hiện lên sự căm phẫn nhưng đâu đó có sự xót xa nhớ thương con của một ông bố ....
" Cậu tìm Tôi có việc gì ..." một đàn ông trung niên gằn giọng nói nhỏ nhưng chứa uy lực chết người....
---
" Ba...!!! Giờ con đã hiểu vì sao năm ấy ba bảo vệ mẹ như thế, cả con trai mình cũng không thèm nhìn mặt... Bảo vệ người phụ nữ của mình để không bị bất kỳ tổn thương nào thêm nữa, Con từ trước đến nay không hề trách, dù một điểm nhỏ nhất cũng chưa hề trách hay hận ba để con sống cuộc sống cô đơn không tình thương , con nghĩ mình đáng bị vậy ...!!! Xứng đáng bị trừng phạt...."
Bên kia giọng Diệp Viễn có chút nghẹn ngào nói nhẹ nhàng :
" Vào đề chính ... tôi không muốn nghe dài dòng ..."
Đúng là chất bá đạo trong người ông vẫn không mất đi theo năm tháng mà...
" Con tìm được người con cần bảo vệ rồi... Cô ấy và gia đình đang gặp vấn đề, nếu không giải quyết sớm, có khả năng cô ấy sẽ tự rời khỏi con ....Con muốn ba giúp một tay tiến hành nhanh hơn..."
-----
Diệp Viễn nghe xong miệng lại mĩm cười một cách kỳ lạ ... Ông cười là vì thằng con đầu đất của ông suốt bao năm qua không dám đối mặt với ông, không dám tìm đến ông,,,, Vậy mà vì một cô gái nó sẵn sàng không suy nghĩ mà tìm ông, còn nói dài dòng đến thế :
" Được ... Ta sẽ cùng mẹ con quay về ..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook