Chương 6: Anh ấy rất tốt!
Bây giờ đã là buổi tối, bầu không khí trên xe yên tĩnh tới mức khiến cho mọi người cảm thấy ngột ngạt và khó chịu.
Giang Chi từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, anh ngồi bên cạnh Đường Chi. Bộ dạng anh bây giờ giống như một vị thần chết vừa mới tái sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Chi ngoan ngoãn ngồi yên bên vị trí gần cửa sổ, hai tay cô đặt ngay ngắn trên đùi. Bộ dạng cô bây giờ giống như một học sinh ngoan ngoãn.
Ly nước đậu xanh vẫn được đặt lên bệ đỡ cửa sổ, cô hít thở một hơi thật sâu, cố gắng muốn xoa dịu bầu không khí: "Chuyện kia... em có thể giải thích..."
Còn chưa nói hết câu, khi cô đối diện với vẻ mặt u ám của Giang Chi, dũng khí vất vả mới có giờ thì đã bay sạch hết. Cô ngay lập tức ngậm miệng lại.
Tuy cô đã lừa anh, không phải chỉ vì vừa nãy cô uống ly đậu xanh thôi sao?
Nhưng tại sao anh lại tức giận đến mức như vậy?
Thôi, cô nghĩ mình vẫn nên nói lời xin lỗi thì tốt hơn
"...Em biết sai rồi, nên anh đừng có tức giận nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Chi có chút tức giận.
Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên quan tâm cô mới đúng.
Ngay cả khi anh bỏ rơi cô để cô ở lại chỗ đó một mình. Thì chắc chắn người trong tổ chương trình cũng sẽ tìm cách đưa cô về.
Nghĩ vừa nãy mình như một tên ngốc cứ chạy đi chạy lại để tìm cô, thật là nực cười.
Anh bật cười còn hỏi lại cô một câu: "Đã sai chuyện gì."
Bộ não của cô đã chết máy.
Đã sai chuyện gì...
Là...sao...
Anh trai à, tôi đã lễ phép cúi đầu nhận sai để xin lỗi anh, anh có cần phải nghiêm túc như vậy không?
Nhưng nhìn anh lúc này có vẻ đang rất tức giận, cô cảm thấy có hơi lúng túng, rồi cô cũng tự ngồi kiểm điểm lại bản thân: "Em không nên nói dối anh. Cũng không nên lén chạy đi mua nước lạnh."
Cô cảm thấy rất bối rối, liền quay sang cầu cứu anh VJ vừa nãy, thấy đối phương đang cố nhịn cười đến mức bả vai có hơi run run. Cô biết là đã chẳng còn hy vọng nào nữa rồi. Nhưng vẫn cố liều mạng nháy mắt ra hiệu với anh ta——
Anh giai à, nể tình vừa nãy tôi rủ anh đi uống nước đậu xanh. Anh đừng cười nữa, mau lên tiếng giúp tôi giải thích đi.
Vốn dĩ Giang Chi đã nguôi giận, nhưng khi anh nhìn thấy cô cùng anh VJ hết nháy mắt với nhau rồi còn mặt quỷ cười đùa với nhau. Khiến cho ngọn lửa ở trong lòng anh đang ngày càng dâng cao.
Mặc dù anh biết hình phạt của nhiệm vụ lần này là dành cho anh...
Nhưng điều khiến cho anh cảm thấy khó chịu nhất chính là cảm xúc lo lắng và sợ hãi khi anh không tìm thấy cô.
"Nói tiếp đi."
Anh lạnh lùng lên tiếng, khiến cho Đường Chi liên tưởng mình giống như một cậu học sinh đang ngồi trong lớp bị giáo viên trách phạt và bắt viết bảng kiểm điểm.
Cô đã đằng này tuổi đầu rồi!
Mà còn muốn cô bắt viết bảng kiểm điểm!
Mà có chuyện gì nữa đây?
Cô chỉ không đứng đó chờ anh thôi mà?
Đừng có nói với cô… anh đã quay lại để tìm cô?!
Đôi mắt của Đường Chi ngay lập tức lóe sáng lên, cô ngồi thẳng lưng lên, rồi quay sang hỏi anh: "Anh đi tìm em suốt nãy giờ?"
Giang Chi mím chặt khóe môi, anh không nói tiếng trả lời.
Chắc là anh đã tìm cô nhưng lại không tìm thấy?
Đường Chi đấu tranh tư tưởng trong lòng một lúc, thì cô mới ngập ngừng lên tiếng hỏi: "Thực sự là anh đã quay lại chỗ kia để tìm em ư?!"
Trong câu nói của cô tràn ngập sự không tin tưởng, giống như việc anh sẽ quay lại đấy để tìm cô là việc rất vô lý và sẽ không bao giờ xảy ra.
Giang Chi thực sự một hỏi cô một câu, tại sao cô đã hứa với anh như vậy nhưng tại sao cô lại không thực hiện.
Hình như những điều mà cô từng hứa với anh, từ trước đến này anh chưa bao giờ thấy cô nghiêm túc thực hiện
Sắc mặt anh càng trở nên khó coi, anh vẫn giữ im lặng không chịu lên tiếng.
Cho đến khi cánh tay anh bị một ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm vào.
"Này, em biết là anh rất tức giận."
"Em xin lỗi anh, em biết mình đã làm sai. Thực ra em có đứng đó đợi anh. Nhưng đợi mãi mà không thấy anh quay lại… nên em tưởng anh đã bỏ em lại..."
Đường Chi càng giải thích, cô càng cảm thấy không được tự tin.
Giang Chi cuối cùng cũng lên tiếng trả lời, cô vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận trong câu nói của anh: "Đúng vậy."
"Đáng lẽ tôi nên bỏ cô lại."
Này, dù có đang tức giận thì anh cũng không được phép nói như vậy ...
Đường Chi lại tiếp tục tự kiểm điểm bản thân, đồng thời cô cũng lên tiếng giải thích cho bản thân: "Vậy thì anh hãy thử suy nghĩ lại xem, em là một cô gái vừa xinh đẹp vừa lại rất đáng yêu. Mà buổi tối ở núi nguy hiểm như vậy liệu anh có nhẫn tâm để em lại đó một mình hay không."
Giang Chi vẫn giữ im lặng, anh không lên tiếng.
"Với lại anh nghĩ mà xem, tổ chương trình đã tịch thu điện thoại di động của hai người chúng ta. Em đâu thể nào gọi điện thoại tới thông báo cho anh biết được. Em nghĩ nên phải trách anh ta, tại anh nhất quyết không chịu cho em mượn điện thoại. Nên tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh ta!"
Đường Chi nhanh chóng ném cái nồi kia cho anh VJ: "Em vừa không có điện thoại, mà đợi mãi không thấy anh quay lại. Nên em không còn sự lựa chọn nào khác."
Sau khi nghe được lời của Đường Chi nói, anh VJ ngơ ngác trợn tròn mắt lên nhìn.
Này, không phải là tại tôi, tôi đang bị oan!
Đường Chi nháy mắt ra hiệu với anh ta——
Anh trai à, anh giúp tôi đội cái nồi này nhé. Chờ sau khi tôi qua được cửa ải này nhất định tôi sẽ quay lại đền ơn anh sau!
Cô cứ tưởng hành động lén lút của mình sẽ không bị ai phát hiện. Nhưng cô không biết rằng hành động của cô đều đã được chiếc cửa sổ kính trên xe phản chiếu lại.
Giang Chi cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể của anh đã tăng vọt, anh sắp bị cô chọc tức muốn chết
Mà tức giận với cô, cũng chỉ chuốc bực mình vào thân mà thôi.
Ánh mắt của anh dần trở nên lạnh lùng, bầu không khí trong xe ngày càng trở nên căng thẳng.
Đường Chi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô có hơi dè dặt khẽ lấ ngón tay chọc vào cánh tay của anh.
Nhưng lần này Giang Chi không thèm để ý tới.
Cô thấy vậy liền sử dụng lực mạnh hơn.
Nhưng vẫn không phản ứng gì.
Tôi đã lên tiếng giải thích rồi mà, tại sao anh vẫn còn tức giận?
-
Sau khi bước xuống xe, cần phải đi bộ tầm 20 phút nữa thì mới đến biệt thự.
Bụng của Đường Chi sôi từ nãy đến giờ, trong lòng cô cảm thấy rất hối hận, biết thế vừa nãy cô nên mua gì ăn để lót dạ.
Với thể lực bình thường, cô đã không theo được tốc độ của Giang Chi. Bây giờ cô còn đang rất đói, vì vậy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Đường Chi mệt mỏi đuổi theo sau, cô không nhịn được nữa đành phải quay sang hỏi anh VJ: "Này anh có một người có tính tình kỳ cục như anh ta. Tại sao lại có thể có bạn gái được?"
Ở trong lòng, cô liên tục trừ điểm anh.
Anh kéo cô từ trên vách đá nhảy xuống. Trừ 10 điểm.
Vừa rồi ở trên xe thái độ không tốt nên lại tiếp tục trừ thêm 10 điểm.
Khi xuống xe, anh không hề để ý hay quan tâm tới suy nghĩ và cảm xúc của cô. Lại còn bỏ đi trước.
Trừ 100 điểm!
Cô chỉ mới không để ý tới anh một lúc thôi. Mà bây giờ cô đã không nhìn thấy Giang Chi đâu.
Đường Chi ngơ ngác chạy về phía trước hai bước, thì trước mặt của cô chính là ngã ba. Cô quay sang nhìn tất cả mọi hướng nhưng cô không nhìn thấy bóng dáng anh ở đâu. Cô cứ đứng yên một chỗ ngây người ra một lúc.
"Vừa rồi anh có nhìn thấy Giang Chi đi hướng nào không?!"
Anh VJ:"......"
Cho dù có biết thì tôi không được phép nói. Tôi phải đợi tầm 30 phút sau, nếu cô vẫn không tìm được thì tôi mới nói cho cô biết. Cô thông cảm tôi chỉ vì sợ mình trừ tiền lương thôi.
A...
Trừ 1000 điểm!
Mà cái tên này sao lại đi nhanh như vậy, chả lại sau lưng anh ta được gắn tên lửa?
Một giờ sau, Đường Chi cuối cùng cũng về đến nơi.
Rõ ràng chỉ cần 20 phút là có thể về đến nơi, nhưng bởi vì cô không biết đường lại còn lạc đường. Cuối cùng thì anh VJ nhìn thấy cô quá tội nghiệp nên tốt bụng chỉ đường cho cô. Hậu quả của việc của việc này khiến cho cô cả người đều mệt mỏi rã rời.
Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đang thể dục ở máy chạy. Nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, cả hai người bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn: "Đường Chi, em đi đâu thế, với lại sao em về muộn vậy?"
Đường Chi đang cởi giày, từ ở chỗ này cô có thể quan sát phòng bếp và nhà ăn rất rõ. Cô thấy Giang Chi đang rất từ tốn ngồi ăn cơm. Cô tức giận đến mức cả người cô căng cứng lại.
"Em bị lạc đường nên bây giờ mới về đến nơi." Cô giải thích qua loa mấy câu. Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt quay sang nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng.
Mối quan hệ giữa Đường Chi và Giang Chi cũng không phải là điều bí mật gì cả. Mà bọn họ cũng là chỉ người ngoài, nhiều khi muốn khuyên cũng không khuyên được.
Hạ Thu Thu chạy tới hỏi thăm Đường Chi: "Đường Chi, sao cậu lại về muộn vậy! À, Phó lão sư đã làm xong bữa tối rồi. Cậu cũng mau đi ra ăn cơm đi!"
Đường Chi thực sự đang rất đói, vừa nghe đến từ ăn cơm là hai mắt của cô sáng như sao.
"Oa! Phó lão sư khóe tay thật đấy!"
Hạ Thu Thu nở nụ cười hãnh diện.
Trên bàn cơm, bây giờ chỉ có mình Giang Chi ngồi ở đó. Còn những người khác đều đã ăn bữa tối xong. Phó Hoàn Chi chu đáo làm thêm hai món trứng xào cà chua cùng một bát canh rau nóng hổi dành cho hai người.
"Vì hôm nay hai người về muộn quá, mà nguyên liệu nấu ăn cũng đã hết. Nên tôi cũng chỉ có thể nấu mấy món đơn giản."
Phó Hoàn Chi đưa bát và đũa cho Đường Chi.
Đường Chi đưa tay ra cầm lấy bát và đũa, rồi nói lời cảm ơn với anh ấy. Cô muốn đi đến ngồi ở vị trí cách Giang Chi xa nhất.
Bàn ăn là bàn dành cho sáu người, hai người ngồi ở phía đối diện, nhưng một người ngồi ở phía bên trái, người kia là ngồi ở phía bên phải. Giống như có bức tường vô hình đã ngăn cách giữa hai người bọn họ. Vừa nhìn là đoán ra được, buổi ghi hình ngày hôm nay của hai người bọn họ diễn ra không được vui vẻ.
Buổi chiều, Hạ Thu Thu lén vào xem phòng phát sóng trực tiếp của hai người bọn họ.
Ngoại trừ những bình luận mắng Đường Chi tâm cơ, cũng có một vài lời bình luận khen bọn họ rất ngọt ngào. Thậm chí đã có một số người đứng ra thành lập siêu thoại "Giang Đường CP".
Cô ta đương nhiên là cũng vào đó xem thử. Tuy số lương không nhiều nhưng tất cả đều là fan hâm mộ rất chân thành và cuồng nhiệt:
"Wow wow wow, có phải sau khi xem cảnh quay ngày hôm nay. Có rất nhiều chị em lọt hố. Đúng không"
"Ngọt quá, ngọt ngào quá! Lúc mà Chi ca ôm Chi Chi nhảy xuống. Chỉ nguyên cảnh đó thôi mà tôi có thấy làm ra rất nhiều fmv khác nhau!"
"Thật tuyệt vời! Tôi cảm thấy Chi ca và Chi Chi rất đẹp đôi. Lúc trước tôi luôn cảm thấy Chi ca ở trên cao rất là cao. Và luôn nghĩ mọi người sẽ không thể với tới được. Nhưng ngày hôm nay, tôi đã bắt gặp rất nhiều biểu cảm hài hước và đáng yêu của Chi ca! [Ảnh x9]"
"A a a a, biểu cảm bất lực đó vừa nhìn buồn cười nhưng lại rất đáng yêu! Đánh chết tôi! Đánh chết tôi!"
Mặc dù chỉ có vài trăm người tham gia vào siêu thoại CP này, nhưng khi nhìn thấy những dấu hiệu ngọt ngào của hai người kia. Thì đối với Hạ Thu Thu đó chính là sét đánh ngang tai!
Cô ta và Phó Hoàn Chi nổi tiếng và được mọi người chú ý. Đều là bọn cô đã dẫm lên người của Đường Chi và Giang Chi để đi lên...
Hạ Thu Thu khẽ tựa vào trong lồng ngực ấm áp của Phó Hoàn Chi, còn Đường Chi thì đang cố nắm lấy tay của Giang Chi. Nhưng tay cô vừa mới chạm vào thì đã bị Giang Chi lạnh lùng hất ra một cách không thương tiếc.
Hạ Thu Thu quay sang dịu dàng nhìn Phó Hoàn Chi, còn Đường Chi điên cuồng chớp mắt nhìn Giang Chi, lại còn bị Giang Chi đá đểu là có phải mắt của cô đang bị dị tật.
Trái ngược hoàn toàn với CP "Cuối thu" của Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi, cả hai người bọn họ đều đang rất ngọt ngào. Và có rất nhiều người hâm mộ điên cuồng bình luận kêu ngưỡng mộ bọn họ. Đương nhiên nhờ chuyện này mà cô ta càng trở nên nổi tiếng. Và càng nhiều người biết đến tên của cô ta hơn. Thậm chí tên tuổi của Phó Hoàn Chi đã có dấu hiệu nóng trở lại.
Hạ Thu Thu háo hức ngồi chờ xem mối quan hệ giữa Đường Chi và Giang Chi ngày càng trở nên tệ đến mức nào. Thì đột nhiên phòng phát sóng trực tiếp ngừng phát sóng.
Đương nhiên vì chuyện này khiến cho tâm trạng của cô ta không được vui. Nhưng cũng bởi vì Phó Hoàn Chi đã hoàn thành xong nhiệm vụ viết đoạn văn 5000 chữ. Đây là những lời yêu thương chân thành mà anh ta muốn gửi đến cô ta.
Nhưng mà khi nhìn thấy tình cảnh chó sủa gà bay của hai người này, cũng đủ khiến cho Hạ Thu Thu cảm thấy rất vui vẻ.
Hạ Thu Thu chủ động ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Chi, ngập ngừng do dự hỏi: "Đường Chi, cậu có phải cậu đã gặp chuyện gì đúng không? Nhìn cậu có vẻ không được vui lắm?"
Đường Chi gắp một miếng trứng rồi bỏ vào trong miệng: "Không có chuyện gì đâu, tôi rất vui vẻ mà!"
Trứng rán bên ngoài vàng ươm, còn bên trong lại rất mịn màn. Nên ăn rất ngon miệng, đôi mắt Đường Chi phát sáng lên: "Ồ, tay nghề của Phó lão sư tốt thật đấy, mấy món ăn mà anh ấy làm đều ăn rất ngon!"
Hạ Thu Thu mỉm cười và đây là thời cơ tốt nhất để thể hiện tình cảm mặn nồng: "Đúng vậy, cũng bởi vì tôi quá hậu đậu, làm bất cứ việc gì cũng đều thất bại. Lại còn hay quên hoặc không chịu ăn đúng giờ. Nên Phó lão sư bởi vì quá thương tôi, nên anh ấy mới quyết định đi học nấu ăn. Ai ngờ, khả năng nấu ăn của anh ấy lại tốt như vậy. Tôi nghĩ anh ấy rất có thiên phú ở mảng nấu ăn. "
Đường Chi đang được ăn ké nên cô cảm thấy hơi chột dạ, khẽ gật đầu nói: "Phó lão sư anh ấy rất giỏi!"
Phó Hoàn Chi đang ngồi bên cạnh Giang Chi, khi nhận lời được lời khen anh ta cảm thấy rất vui vẻ: "Thôi cô đừng có khen ngợi tôi quá. Thực ra tôi vẫn cảm thấy mình cần học hỏi nhiều. Tôi đi học nấu ăn cũng chỉ vì Thu Thu. Nên tôi cố học được cách làm mấy món ăn đơn giản. Là một người đàn ông tốt thì không thể để người phụ nữ bị đói bụng."
Hạ Thu Thu nở nụ cười ngọt ngào, khẽ đặt bàn tay lên trên bụng, nói: "Đều tại anh hết, anh nhìn xem em lại tăng cân rồi nè!"
Hai người cứ anh em ngọt xớt với nhau một lúc, thì Hạ Thu Thu lại chuyển hướng sang khen ngợi Giang Chi: "Giang Chi cũng rất giỏi, dù tất cả mọi người chúng ta đều hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Khả năng ca hát và tài năng của anh ấy hơn mấy người chúng ta rất nhiều."
Sau khi nghe xong câu này, Đường Chi thầm cười nhạo ở trong lòng.
Hát hay thì đã sao? Từ giờ trở đi nghề mà cô căm ghét nhất chính là ca sĩ!
Nhưng ở trên mặt cô vẫn nở nụ cười rất ngọt ngào: "Đúng, anh ấy, rất, tốt."
"Thử thách ngày hôm nay vì tôi mà thất bại. Anh không hề trách mắng tôi. Lại còn dịu dàng ôm tôi xuống. Anh ấy không chỉ là rất đẹp trai mà sức khỏe còn rất tốt~"
Lúc nói ra những lời này, Đường Chi phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được.
Nghe vậy Giang Chi liền đặt đũa xuống, khóe môi của anh khẽ nhấp nháy, một lúc sau anh cũng lên tiếng nói.
"Cô cũng tốt."
Giọng điệu trong lời nói của anh không mặn cũng không nhạt, nhưng khi nó truyền vào trong tai Đường Chi cô cảm nhận sự mỉa mai trong câu nói đó!
Đường Chi đương nhiên là sẽ không chịu thua, cô lên tiếng: "Giang Chi của chúng ta là một người rất đáng tin cậy. Cho dù một ngày nào đó, có người đem hai người chúng tôi bỏ trên đảo hoang. Thì tôi tin chúng tôi vẫn có thể tìm được cách để sinh tồn và sống rất vui vẻ bên nhau. Bởi vì tôi biết Giang Chi sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi!"
Sau khi nói xong, Đường Chi khẽ nắm chặt tay lại.
Đương nhiên, sau khi nghe xong mấy câu nói này thì cả vẻ mặt của
Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi đều ngơ ngác, Hạ Thu Thu ở trong lòng khẽ thở dài, tại sao hai người bọn họ lại thể hiện tình cảm vào lúc này?
Giang Chi cũng bị câu nói này làm cho chọc cười. Tuy anh đã cười, nhưng ánh mắt của anh lại rất lạnh lùng.
"Đúng không."
Đường Chi cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, cho dù cô đắc tội hay chọc giận Giang Chi thì cô nghĩ chắc cũng chả có chuyện gì đâu. Nhưng chờ sau khi tất cả các máy quay đều được tắt. Cô và Giang Chi đều quay trở lại phòng. Thì lúc này cô mới để ý một vấn đề rất quan trọng...
Cho nên——
Buổi tối ngày hôm nay, làm cách nào thì cô mới có thể được ngủ ở trên giường?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook