Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy
-
Chương 21
Chỉ chốc lát sau, cơm đặt trên mạng đã ship tới.
Lúc Triệu Lâm chọn món Thịnh Dục không nhìn thấy, đến khi nhận cơm cậu mới phát hiện món Triệu Lâm đặt chính là đuôi tôm, lẩu cay và bia.
Đang đợi cơm thì Thịnh Dục bị Triệu Lâm cưỡng ép đẩy vào phòng thay quần áo, vì thế cậu mới biết vách tường này thuộc loại di động, bên trong còn có một gian nhà ở.
Thịnh Dục không quên cậu còn phải đi học, Triệu Lâm đưa bia cậu không nhận, hơn nữa tửu lượng của cậu chẳng ra làm sao y như ba cậu, lúc trước còn học cấp hai cậu tò mò uống trộm một lần, Đoạn Lạc Ân nói cậu nhiều lắm chỉ uống được một lon, nhiều hơn sẽ vượt qua phạm vi cậu có thể tiếp nhận.
Triệu Lâm mặc kệ cậu từ chối, trực tiếp khui một lon bia, ôm cổ Thịnh Dục kéo cậu qua, một tay ôm bờ vai cậu một tay rót bia vào miệng cậu, bộ dáng giống hệt như kẻ lưu manh đại ác.
“Thằng chó, sắp mười tám tới nơi rồi còn cư xử như đứa con nít.”
Động tác của Triệu Lâm thật sự quá mức thô lỗ, men cay của bia bị cưỡng bách rót vào miệng tràn vào cổ họng khiến cậu sặc đến ho khan.
Thấy cậu ho khan Triệu Lâm mới buông ra, híp mắt với vẻ mặt sung sướng nhìn Thịnh Dục đấm ngực thuận khí.
Phòng này không có điều hòa cũng chẳng có quạt, trải qua một phen lăn lộn trên trán Thịnh Dục đã phủ đầy mồ hôi, sắc mặt cũng hồng hồng, diện mạo này dễ thương quá đỗi, cùng với men bia cay nồng càng thêm đáng yêu.
Triệu Lâm nhẹ tay xoa tóc cậu một vòng, bên này Thịnh Dục ho khan vừa dừng bên kia bị gã xoa tóc, tức khắc cảm thấy từ đầu đến chân đều bị Triệu Lâm xoa xoa một hồi.
“Triệu Lâm! Nếu muốn bị đánh cứ việc nói thẳng!”
Triệu Lâm hoàn toàn không bị uy hiếp, ngửa đầu uống một ngụm bia, một tay đặt sau người, thân mình tản ra hương vị sảng khoái híp mắt nhìn Thịnh Dục, mười phần bình tĩnh trần thuật sự thật, “Bảo bối, mày đánh không lại tao.”
“……”
Mẹ mày!
Cậu – “Ba Dục” từ nhỏ đến lớn đầu đội trời chân đạp đất, chưa từng gặp khắc tinh…… Không đúng, Tống Dã là ngoại lệ, nhưng Tống Dã tuyệt đối không phải kiểu người lưu manh như vậy!
Hiện tại lại xuất hiện một người nữa, cậu hoàn toàn không có cách tiêu diệt!
Thịnh Dục nhận mệnh cầm lấy lon bia được Triệu Lâm đặt bên cạnh.
Nếu phải chấp nhận một việc chống cự ra sao cũng chỉ có một kết quả thì cậu sẽ lựa chọn cách xảy ra khiến bản thân thoải mái một chút.
Triệu Lâm nhìn Thịnh Dục chủ động uống một ngụm bia liền vừa lòng ngồi dậy, mở một phần lẩu cay đẩy đến trước mặt cậu, “Không ngọt không cay.”
Thịnh Dục cầm đũa, “Sao mày biết?”
Triệu Lâm cũng cầm đũa, “Mày nói trong sinh nhật lần trước mày thích ăn cay, nhưng phải kiêng ăn không ít món.”
Không chờ Thịnh Dục tiếp lời Triệu Lâm lại nói, “Tao biết không chỉ chừng này, tao còn biết khi còn nhỏ có một lần mày đái dầm, sợ tới mức cả ngày cũng không dám ra khỏi phòng.”
“……”
Đây là lúc Thịnh Dục năm tuổi.
“Tại sao mày biết?” Thịnh Dục nhớ rõ chuyện này cậu không nói với ai.
“Tao biết hết, chỉ có mày không tin thôi, không có chuyện gì tao không biết.”
Triệu Lâm đắc ý gắp một miếng đậu hủ bỏ vào trong miệng.
Thịnh Dục quái dị nhìn Triệu Lâm.
Triệu Lâm không muốn nhiều lời, dùng đũa thúc giục Thịnh Dục nhanh ăn, ăn xong còn phải làm việc.
Thịnh Dục học vẽ tranh từ hồi tiểu học, tính cách của cậu hoạt bát, không ngồi yên được, mẹ cậu muốn bồi dưỡng sở thích xứng đáng với vị trí hạng nhất của cậu nên tìm đủ mọi sở thích khác nhau khiến cậu có thể yên tĩnh, ban đầu cậu đã thử qua một vài bộ môn nghệ thuật như đàn violon, thư pháp, cờ vây,...!mỗi một lớp Thịnh Dục chỉ kiên trì được hai tiết sau đó nháo nhào không muốn đi.
Cuối cùng lựa chọn vẽ tranh vì đây vốn dĩ là lớp Thịnh Dục chủ động yêu cầu.
Khi mới bắt đầu cũng như thường lệ, vẽ một quả trứng gà hay vài vật linh tinh như quả táo, sau đó càng tăng mức độ cộng thêm chút kỹ xảo khắc hoạ vài món đồ vật.
Trên cơ bản những thứ đó đều là nét vẽ non nớt, tranh màu nước cũng chỉ học qua loa.
Cho dù những năm cấp hai vì phải rút ngắn thành tích nên tạm ngưng một đoạn thời gian thì khi có cơ hội vẫn dành thời gian luyện tập, phải nói rằng cậu vẽ ngần ấy năm mà chưa từng có phông nền lớn như vậy cho cậu thoả sức thể hiện.
Tuy hôm nay Triệu Lâm kéo cậu đến đây nhưng thật tâm cậu cũng rất vui vẻ trổ tài hội họa.
Không thể không nói Triệu Lâm tuy là một kẻ điên nhưng ở phương diện nào đó lại rất giống một cái tri âm tri kỷ.
Có đôi khi ngay cả cậu cũng không biết Triệu Lâm làm cách nào mà biết nhiều như vậy, hỏi gã gã không nói, cậu coi như gã tìm người khác hỏi thăm.
Triệu Lâm đam mê những thứ độc đáo mang đầy xúc cảm, giờ phút này gã dùng rèm màu trắng che đi vệt sáng của chiếc đèn phòng treo ở cửa, căn phòng lần nữa chìm vào bóng tối vô biên, cùng lúc đó một tiếng “Bang” trong trẻo phát ra, quang ảnh mờ nhạt hệt như ánh chiều tà của thái dương, từ nóc nhà có một chỗ chậm rãi mở ra, thẳng tắp lây nhiễm ánh sáng đến bốn phía vách tường.
Hai người thiếu niên đứng dưới ánh chiều tà lộ ra một tia cô độc ngăn cách với thế nhân.
Triệu Lâm xưng là “Nghệ thuật cảm giác”.
Sắc hồng hoà cùng gam màu lục bị hai người thiếu niên lần lượt tô vẽ vào một vách tường, chế tạo ra khung cảnh đánh sâu vào sắc thái chi mỹ của người đời.
Ngón tay thon dài sạch sẽ xoa lên tường vươn thuốc màu, mạnh mẽ múa may, nhuộm đẫm rực rỡ, mặt tường sạch sẽ tức khắc bị nhiễm đủ loại màu sắc.
Điều khiến cậu khó tưởng tượng chính là tài năng của Triệu Lâm, khi hai người đang tận tình đắm chìm trong hội họa với chủ đề mà Triệu Lâm lựa chọn là “Vây thú”, gã đem hết suy nghĩ trong lòng ký thác vào đôi tay, Thịnh Dục có thể hiểu được gã thông qua nét vẽ đó, một cảm giác không kềm chế được, tự do phóng túng, không do dự không quay đầu, chạy về phía chính nghĩa, sa đọa, cô độc, u ám, rồi lại không chần chừ hoà mình với hiện thực.
Biết là một chuyện vẽ là một chuyện khác, những điều cậu trải qua chỉ đơn giản gói gọn trong một thành phố nơi mình sinh ra lớn lên này, thứ cậu cảm nhận cùng lắm chỉ là một mảnh ánh nắng mặt trời ấm áp, bởi vậy khung cảnh cậu vẽ cũng là những năm tháng cấp hai ở cùng Tống Dã quyết liệt hăng hái học tập, vừa áp lực vừa cô độc.
Trong lòng bọn họ, “Vây thú” có ý nghĩa bất đồng nhưng dường như trong một nháy mắt lại tương đồng, như một bức tường đột nhiên bị đánh vỡ, lộ ra bí mật ẩn giấu cùng sự bất đắc dĩ.
Thời điểm Tống Dã đuổi tới, bức tranh của Thịnh Dục và Triệu Lâm chỉ mới hoàn thành một phần ba.
Thịnh Dục và Triệu Lâm quá mức nhập tâm, nhìn thấy Tống Dã xuất hiện cũng không có quá kinh ngạc, ngược lại như có một loại ăn ý, tự mình tiếp tục động tác trong tay, Triệu Lâm mang cọ vẽ đến cũng dư thừa, giờ phút này trên quần áo, trên cánh tay, trên mặt, thậm chí là trên tóc hai người đều vấy bẩn bởi thuốc màu.
Lòng Tống Dã nóng như lửa đốt chạy tới lại chứng kiến một màn như vậy, trong phút chốc có chút thinh lặng, khi phản ứng lại cũng không quấy rầy bọn họ, ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn bọn họ giơ tay, phất tay, vẽ ra dáng vẻ trong lòng mỗi người.
Trong phòng chỉ có một bóng đèn phát ra ánh sáng mờ nhạt, cửa sổ đóng chặt ngăn cách thế gian ầm ĩ cùng phồn hoa náo nhiệt, không biết qua bao lâu, Triệu Lâm và Thịnh Dục dừng lại.
Tống Dã lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn Thịnh Dục.
Bức tranh này khác hẳn với những thứ Thịnh Dục vẽ hằng ngày, hắn có thể nhìn thấy hiện tại Thịnh Dục rất nghiêm túc, không còn dáng vẻ học tập mỏi mệt, thay vào đó là đôi mắt phát ra ánh sáng, ngày thường cậu luôn là người nhiệt huyết, hiện tại khí chất mười phần bình tĩnh cùng thanh lãnh, giơ tay nhấc chân đều hiện nét ưu nhã.
Từ sườn mặt, hình dáng của cậu lại càng khác lạ, lông mày căng chặt cùng khóe môi mỏng tạo nên nét cương nghị chính trực.
Nói thật, Tống Dã chưa từng thấy một Thịnh Dục như vậy.
Cho dù khi còn nhỏ cùng cậu vẽ tranh, bộ dáng phóng khoáng vẫn luôn hiện rõ mồn một trong tâm trí Tống Dã, nào biết rằng đứa trẻ nhỏ năm xưa cũng có thể trở nên nghiêm túc như vậy…… khiến người ta khó lòng dời mắt.
Rõ ràng đôi mắt Thịnh Dục sáng lấp lánh như thế, vì sao trước kia lại từ bỏ việc vẽ tranh?
Trong lòng có một đáp án phảng phất muốn chui từ dưới đất lên, nhưng hắn không dám tưởng tượng.
Tựa như việc Tống Dã không dám nói cho Thịnh Dục biết hắn từ bỏ trường trung học số 7, Tống Dã không dám tưởng tượng nhiệt huyết hội hoạ của Thịnh Dục sẽ lụi tàn chỉ bởi vì lúc trước hai người đã xảy ra xung đột về chuyện này.
Mặt tường màu trắng phút chốc hoá thành muôn vàn sắc thái, hoặc sáng hoặc tối hoà lẫn giữa vô vàn nét vẽ, luân phiên lưu chuyển, sự điên cuồng trong lòng hoàn toàn phát tiết vào mỗi một đường nét trên tường.
Rõ ràng là một đống màu sắc lẫn lộn ngổn ngang, ấy vậy mà Tống Dã lại nhìn ra được trong lòng Triệu Lâm đầy sự áp lực và buồn khổ.
Hắn có thể hiểu loại cảm xúc này của Triệu Lâm, ở một khía cạnh nào đó hắn và Triệu Lâm đều là chim trong lồng cá trong nước, nhìn như có được hết thảy trên thực tế lại hai bàn tay trắng, ngay cả việc đơn giản nhất cũng phải đấu tranh.
Trái lại Thịnh Dục tận dụng gam màu rực rỡ nhiệt huyết giống như con người cậu vậy, khí phách che trời lấp đất điên cuồng toả ra, mang theo một loại hy vọng khó diễn tả.
Mà Tống Dã cam tâm tình nguyện sa lầy vào khí phách điên cuồng và hy vọng này.
Triệu Lâm cùng Thịnh Dục đã sớm không biết hôm nay là hôm nào, chỉ muốn thoả sức trên bức tường trắng, cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng.
Triệu Lâm và Thịnh Dục không hẹn mà cùng lựa chọn trường phái trừu tượng, sử dụng hình ảnh ẩn dụ hàm ý khái quát toàn bộ hình vẽ.
Thịnh Dục nhìn tác phẩm của mình như nhìn đứa con bé bỏng, lộ ra nụ cười như cha mẹ, tiện đà quay đầu nhìn xem bức vẽ của Triệu Lâm, trong nháy mắt chỉ thấy trong ngực có một loại áp lực không nói nên lời, như khi con người lâm vào cảnh cận kề tử vong vươn tay về phía trước rồi lại phát hiện tứ cố vô thân, mê mang sa đọa, cuối cùng nổi điên rơi vào bóng tối, trời đất khó phân, rốt cuộc ta chỉ là ta.
Triệu Lâm vừa buông bút còn chưa vơi cảm xúc đã bị Thịnh Dục nhìn chăm chăm, gã phát hiện liền cười nói, “Thế nào bảo bối, anh vẽ không tồi chứ? Muốn thử tìm hiểu anh không, biết đâu lại yêu anh?”
“……”
Tao nhổ vào! Cái gì tuyệt vọng! Chắc chắn đều là giả tạo!
Thịnh Dục ném cho gã ánh mắt xem thường, đang muốn leo xuống cây thang thì phát hiện có người giúp cậu đỡ thang, cậu cúi đầu liền phát hiện là Tống Dã.
“Sao mày ở đây?” Thịnh Dục thật sự không thấy Tống Dã đến, khi cậu nghiêm túc vẽ tranh sẽ dễ dàng xem nhẹ môi trường xung quanh, nhưng câu chuyện kia cậu không quên nổi, truyện đồng nhân kết hợp với giấc mơ kia cứ rõ ràng khắc ghi trong đầu, giờ phút này cậu có chút xấu hổ.
Tống Dã mắt cũng không nháy nói dối, “Triệu Lâm gọi tao tới đón mày về nhà.”
Thịnh Dục từ cây thang đi xuống dưới, nghe vậy liền nhìn về phía Triệu Lâm, Triệu Lâm buông tay, “Xem như vậy đi.”
Tống Dã có thể đoán được gã ở đâu, vậy cứ xem như vậy đi, tất nhiên ân tình này cũng hiếm thấy.
Thịnh Dục, “Hai người có quen biết?”
Tống Dã, “Không thân.”
Triệu Lâm, “Đương nhiên.”
“……”
“……”
Hai người trăm miệng một lời, cuối cùng lại cùng nhau trầm mặc.
“Hai người…… Tình huống này là sao?”
Tống Dã nhét vào tay Thịnh Dục một tờ khăn ướt, sau đó lại lấy ra một tờ khác, đôi mắt nghiêm túc rũ xuống giúp cậu lau sạch mu bàn tay cùng cánh tay dính thuốc màu, “Có quen biết, nhưng không thân.”
Triệu Lâm nhìn Tống Dã một cái, phụ họa nói, “Đúng vậy, quen biết.”
“……”
Bị mối quan hệ lúc thân lúc không thân của bọn họ làm mơ màng, chút xấu hổ cũng không sót lại chút nào, Thịnh Dục càng tò mò rốt cuộc hai người bọn họ là quan hệ gì.
—
Giờ phút này đã hơn 8 giờ tối, hiện tại chạy về trường học cũng vì lấy cặp sách về nhà.
Tống Dã đơn giản xử lý sơ qua thuốc màu trên người Thịnh Dục, trên người cậu dính quá nhiều thuốc màu nên lau mãi cũng không sạch nổi, mặc đồng phục vào sau đó đi rửa tay sạch sẽ rồi cả bọn cùng ra ngoài ăn cơm.
Tống Dã kiên trì không cho Triệu Lâm đi theo, làm thế nào cũng muốn dẫn cậu về quán ăn gần trường học, Triệu Lâm thoạt nhìn rất buồn bực, khác hẳn với tính cách trước khi Tống Dã xuất hiện.
Thịnh Dục nhìn mà buồn cười, lôi kéo Tống Dã đi chung, chấp nhận đề nghị đến quán cơm đó ăn, dùng mắt thường cũng có thể thấy được Triệu Lâm vui vẻ hẳn, “Nhóc con, tao mời hai người.”
Nói chuyện cũng bình thường, không hề khùng điên kêu bảo bối nữa.
Thịnh Dục nhìn nhìn Tống Dã, Tống Dã cũng nhìn cậu, cậu nhìn Triệu Lâm không nhanh không chậm đi ở phía trước, quyết định cúi người thì thầm bên tai Tống Dã, “Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì, sao nó sợ mày như vậy?”
Tống Dã, “Có sao?”
Thịnh Dục khẳng định gật gật đầu, “Mày tới là nó bình thường liền, mày không biết đâu, lúc mày chưa tới nó như tên điên lái xe không cầm vô lăng, thò cả thân mình ra cửa xe nữa, làm tao sợ vãi.”
Nghe vậy Tống Dã nhướng mày..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook