Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy
-
6: Bị Bắt
“Không việc gì, tao rảnh, tao đến trường tụi mày tìm mày chơi.”
Thịnh Dục: “Triệu Lâm, tao cảnh cáo mày, mày đừng xằng bậy.”
Người đối diện không để bụng cười to, “Mày không tìm tao, bây giờ lại cấm tao không được tìm mày à.”
“Này, thứ bảy đi, tao rảnh, gặp mặt tí.”
Cậu sợ Triệu Lâm sẽ làm chuyện gì đó kinh khủng.
Lúc trước Triệu Lâm chạm mạch nổi điên vô cớ, mỗi ngày đều dẫn người đến cổng trường đón cậu, mỗi ngày trên đường về nhà không tránh được phải đánh nhau một trận, vì Triệu Lâm muốn theo đuổi cậu nên không ra tay tàn nhẫn, lần nào cũng phải áp chế cậu thành công mới thả ra, không biết là cái đam mê khùng điên gì nữa.
Có một lần trên đường về nhà cậu tận mắt nhìn thấy Triệu Lâm đánh nhau hàng thật giá thật, cũng không thể nói là đánh nhau, hoàn toàn là gã một mình đánh người ta, một đám đàn em đứng bên cạnh nhìn chứ không dám cản.
Thịnh Dục đứng không xa lắm, chỉ thấy Triệu Lâm không biết từ đâu tìm được một bình rượu trắng, trực tiếp đập vào đầu người nằm trên đất, bình rượu cứ thế nện xuống đầu, máu tuôn ướt vạt áo, vậy mà gã điên Triệu Lâm không có ý dừng tay, liên tục nện bình rượu vào đầu người kia, đàn em đứng cạnh thật sự sợ hãi, run rẩy nhìn xung quanh như đang tìm người, trùng hợp nhìn thấy Thịnh Dục, bọn họ không dám chạy tới chỉ vội vàng ra hiệu cậu mau tới can.
Thịnh Dục không do dự vội chạy qua, từ phía sau ôm eo Triệu Lâm kéo gã ra.
Triệu Lâm đỏ mắt, không biết gã lấy sức từ đâu ra mà mạnh như vậy, lập tức tránh thoát gông cùm xiềng xích của cậu, xoay người nhấc chân phải đá cậu một cái, bình rượu suýt chút nữa nện vào mặt cậu trong nháy mắt dừng lại.
“Mày tới làm gì?” Thịnh Dục ngẩng đầu nhìn gã, giờ phút này trên mặt Triệu Lâm tất cả đều là sự điên cuồng, hốc mắt gã đỏ tươi, giọng nói không kiên nhẫn, khác hẳn ngày thường vừa kiên nhẫn vừa tà khí chọc ghẹo cậu, lời nói cũng vô cùng lạnh nhạt, “Nhân lúc tao không đánh mày thì mày nhanh biến đi.”
Đương nhiên cậu không đi, sau đó có lẽ là người qua đường báo cảnh sát, đám bọn họ phải đến cục cảnh sát một chuyến, Thịnh Dục không có quan hệ gì với bọn họ cũng không đánh người và không tham dự, chỉ cho lời khai đơn giản liền được thả, cậu nghe nói lần này Triệu Lâm gây ra chuyện lớn, đầu người kia bị đánh đến nứt hộp sọ, lúc đưa đến bệnh viện chỉ còn một hơi tàn.
Vài giờ cấp cứu trôi qua, Thịnh Dục cũng lo lắng thay gã.
Tuy Triệu Lâm quả thật rất điên nhưng hai người bọn họ tương đối hợp tính, ít nhất cũng coi như một nửa bạn bè.
Từ đó về sau Triệu Lâm xuất ngoại, trước khi đi còn tới tìm cậu một chuyến, gã không nhắc tới nam sinh bị gã đánh hiện giờ ra sao, cậu cũng không hỏi, tuy thời gian quen biết không dài nhưng cậu biết Triệu Lâm tuyệt đối không phải là người hành sự lỗ mãng.
Hệ thống: “Nhắc nhở ký chủ, giá trị oán niệm của Tống Dã đột phá một kỉ lục mới, đi lãnh cơm hộp cũng phải suy tư nha.”
“……”
Trò chơi kết thúc, đội bọn họ lần nữa chiến thắng.
Thịnh Dục lấy lại tinh thần, bọn Triệu Lâm offline khi nào cậu cũng không biết, “Vậy tôi có nên gặp Triệu Lâm không?”
Hệ thống: “Kiến nghị tốt nhất không gặp.”
“……”
“Kiến nghị của mày có nói hay không nói có khác gì nhau? Mày biết Triệu Lâm nói đến trường hắn sẽ thật sự đến không? Nhìn xa mà nói, mày biết hắn tới trường học sẽ xảy ra chuyện gì không? Thằng này chính là nhân tố không thể khống chế, có thể khống chế trong phạm vi nhất định thì phải tận lực khống chế, bây giờ còn ra kiến nghị gặp với không gặp, mày không điều tra tư liệu trước khi nhậm chức làm hệ thống sao?”
Hệ thống bị nghẹn, tạm dừng vài giây, vài giây đó Thịnh Dục giống như nhìn thấy một chuỗi “……” chạy trong đầu, sau đó nghe thấy một âm thanh máy móc lạnh băng trả lời: “Thời gian nghỉ đã đến, ký chủ ngày mai gặp lại.”
Thịnh Dục cười nhạo, “Chỉ số thông minh của mày không phải làm mất mặt giới hệ thống sao?”
Hệ thống: “……”
Emmm…… Oan uổng quá, ngoại trừ thực hiện nhiệm vụ theo yêu cầu của máy chủ tui còn có thể làm gì bây giờ? Hệ thống chủ rác rưởi sao lại bắt tui cõng nồi.
ಥ╭╮ಥ
“Đi thôi.” Tống Dã đứng lên đụng phải ghế dựa của Thịnh Dục, trong mắt hắn toàn là lạnh nhạt, nói xong để lại cho cậu một bóng lưng lạnh như băng.
“Chuyện gì xảy ra? Tụi mày ai chọc cậu ta giận vậy?” Thịnh Dục không rõ nguyên do nhìn Hứa Thánh và Đoạn Lạc Ân.
Đoạn Lạc Ân vội vàng lắc đầu: “Không phải tao, làm sao tao dám!”
Hứa Thánh buông tay: “Không phải tao.”
Thịnh Dục: “Cũng không phải tao, Tống Dã quả thật không thể hiểu nổi.”
“Đúng đúng đúng, tao cũng có loại cảm giác này.” Đoạn Lạc Ân gật đầu tán thành.
Hứa Thánh ý vị sâu xa nhìn Thịnh Dục một cái, nghiêm túc tự hỏi có khi nào tâm trạng Tống Dã không tốt sẽ giận cá chém thớt người xung quanh không —— đặc biệt là hắn còn ngồi cùng bàn đấy, vì thế thiện ý nhắc nhở: “Có phải tại mày muốn ra ngoài tụ tập với người khác mà không dẫn cậu ta theo?”
Thịnh Dục nhớ ra hệ thống vừa mới nói giá trị oán niệm của Tống Dã đã đột phá kỉ lục mới, đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã nghĩ thông suốt một việc, chẳng lẽ giá trị oán niệm sinh ra từ việc cậu ra ngoài chơi với người khác không mang theo hắn, hắn nổi giận liền tạo thành giá trị oán niệm?
Nghĩ thông suốt thì chuyện gì cũng dễ làm!
Thịnh Dục đuổi theo, cười hì hì từ phía sau ôm vai Tống Dã, chưa kịp nói gì đã bốn mắt nhìn nhau với chủ nhiệm Lý sắc mặt âm trầm.
“……!!!”
Đối diện với chủ nhiệm Lý trong nháy mắt, Thịnh Dục cảm thấy mình đã đến kiếp nạn lên núi đao xuống biển lửa.
Từ nội tâm phát ra âm thanh: “ĐM!”
Thịnh Dục và Tống Dã che phía trước, Đoạn Lạc Ân và Hứa Thánh đi đằng sau còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đoạn Lạc Ân: “Anh Dục sao tụi mày không đi nữa? Đang đợi tụi ta…… Máaaa!!! Chủ nhiệm Lý buổi tối tốt lành!”
Hứa Thánh vừa mới theo kịp: “!! Chào……”
Chủ nhiệm Lý: “Câm miệng!”
“……Chào chủ nhiệm Lý……”
Khuôn mặt Lý Thắng Đức trầm xuống nhìn bốn học sinh trước mặt, đặc biệt là hai người đêm nay thầy khen không dứt miệng hạng nhất và hạng nhì, học trò thầy lấy làm tự hào từ trước đến nay, hai học trò duy nhất hợp với danh xưng “Học trò ngoan ngoãn”, thậm chí thầy còn vỗ ngực nói nếu tận thế có xảy ra thì hai em ấy cũng không bao giờ trốn học, một lòng học tập, đó chính là trò Thịnh Dục và Tống Dã.
Bây giờ thầy cảm thấy cả khuôn mặt đều đau.
Chủ nhiệm Lý nghiêng người, lúc này bốn người bọn họ mới thấy sau lưng thầy Lý còn có ba thầy khác đi theo, đồng thời còn có cả nam sinh học lớp trọng điểm vừa mới ba chân bốn cẳng chạy về trường, sự tình lập tức sáng tỏ.
Đoạn Lạc Ân kêu lên: “Mày không nghĩa khí!”
Nam sinh kia xin lỗi nhìn hắn cười cười.
Chủ nhiệm Lý trừng mắt nhìn hắn một cái, Đoạn Lạc Ân lập tức câm miệng, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
“Bên trong còn có ai?”
Thịnh Dục thành thật khai: “Chắc là không còn ai?”
“Thầy hỏi em chứ không phải em hỏi thầy! Thành thật sẽ khoan hồng, bao che sẽ phạt nghiêm!”
Mấy người Thịnh Dục đều bị thầy Lý đột nhiên hét lớn doạ sợ.
Tống Dã hơi bước về phía trước nửa bước, đem trọng điểm Thịnh Dục chưa nói khai nhận, “Tiệm net này mới mở, theo em được biết thì lầu một chỉ có bọn em, em không biết lầu hai có hay không.”
Lý Thắng Đức nhìn chằm chằm Tống Dã vài giây, đoán không ra hắn nói thật hay giả, đành nhờ ba giáo viên phía sau: “Các thầy lên xem thử, có học sinh quen mắt không, có thì mang ra đây!”
Ba thầy giáo không dám chậm trễ, lập tức chạy lên lầu hai, vài phút sau xách theo ba nam sinh ụp đuôi ủ rũ đi xuống.
Nhìn thấy phía trước đang đứng bốn người, nam sinh đi tuốt đằng trước nhịn không được kinh ngạc: “Đ* má!”
Thầy giáo xách nam sinh nọ nhìn hắn một cái, “Tuổi còn nhỏ không lo học hành, trốn học lên mạng còn ăn nói thô tục, hôm nay chủ nhiệm Lý thật sự nổi giận rồi, các em tự cầu phúc đi.”
Thầy giáo nhận ra ba học sinh này thuộc lớp của chủ nhiệm Từ, ba học sinh này thuộc lớp khoa học tự nhiên hai, cũng là lớp trọng điểm, nhưng không hiểu sao lớp này rất quái lạ, cả lớp đồng lòng chướng mắt lớp trọng điểm một, càng xem thường việc học tập nên thành tích mỗi lần thi đều đếm ngược theo số điểm của lớp quốc tế.
(*) Giải thích một chút, lớp của Tống Dã – Thịnh Dục – Đoạn Lạc Ân – Hứa Thánh là lớp trọng điểm một, cũng là lớp thuộc ban quốc tế (gọi tắt là lớp quốc tế).
Sớm biết lớp quốc tế chắc chắn thừa dịp đêm nay không có giáo viên sẽ lẻn ra ngoài, nhưng không ngờ rằng Thịnh Dục với Tống Dã cũng trốn học.
Phía sau là Đoạn Lạc Ân, giữa khe hở giáo viên không nhìn thấy nam sinh này dựng ngón giữa với hắn.
Đoạn Lạc Ân nhỏ giọng nói với Thịnh Dục: “Nó học lớp hai, tên là Tôn Vĩ Bân, luôn khinh thường lớp chúng ta, lần trước tiết thể dục nó đoạt sân bóng rổ với chúng ta, sau đó còn mách lẻo với giáo viên chúng ta chơi điện thoại trong tiết tự học buổi tối.”
Thịnh Dục theo ánh mắt Đoạn Lạc Ân nhìn qua liền thấy một bóng người cao lớn, gương mặt chữ điền đầy khinh thường liếc bọn họ mấy cái.
Nam sinh này cậu có ấn tượng, Tôn Vĩ Bân, một lần nọ trường bọn họ tổ chức tiệc ăn tết, lúc ấy cậu nghĩ nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, hai người xem như không quen biết là được.
“Nhìn tới nhìn lui cái gì?! Qua đây xếp hàng!”
Chủ nhiệm Lý rống một tiếng, nam sinh kia bị dọa cả người run lên, ba người đằng sau cũng không dám dong dài vội vàng chạy chậm đến phía tay trái của chủ nhiệm Lý.
Tổng cộng bảy người, năm người đứng bên tay phải chủ nhiệm Lý, ba người đứng bên tay trái, giới hạn rõ ràng.
Chủ nhiệm Lý cất bước, đứng đối diện bọn họ.
“Nói đi, tại sao lại thế này?”
Mọi người cúi đầu, không ai đáp lời.
“Bây giờ mới biết im lặng, không ngờ các em thật biết cách hưởng thụ tuổi trẻ, một người so với một người còn biết cách chơi hơn.
Dương Bồi, em ở lớp một, em nói trước.”
Chủ nhiệm Lý chỉ Dương Bồi.
Dương Bồi chính là nam sinh khi nghe tin chủ nhiệm Lý đi kiểm tra liền nhanh chân chạy về trường, vận khí của hắn không tốt lắm, ở cổng trường trùng hợp đụng mặt chủ nhiệm Lý chuẩn bị đi lục soát tiệm net cùng với chủ nhiệm lớp hắn, dưới ánh mắt uy nghiêm của chủ nhiệm và giáo viên cuối cùng hắn xác định khó sống qua đêm nay.
Giờ phút này Dương Bồi lần nữa bỏ rơi anh em cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi chủ nhiệm Lý, em sai rồi.”
“Hừ, ngoài việc xin lỗi các em còn có thể nói được cái rắm.”
“Tôn Vĩ Bân, ba người các em lại làm sao? Lớp trọng điểm đi đầu mà trốn học đi tiệm net?”
Tôn Vĩ Bân giảo biện, “Thầy ơi, em thấy bọn Tống Dã trốn học mới dám trốn theo mà, bọn em bảo đảm không có lần sau.”
“Thằng chó, mày nói láo! Rõ ràng tự bọn mày chuồn ra ngoài chơi trước, lúc tao tới tiệm net không thấy tụi mày!” Nguyên bản Đoạn Lạc Ân không muốn làm to chuyện, ai ngờ Tôn Vĩ Bân đem cái nồi ụp lên người bọn họ, không kịp suy nghĩ liền buột miệng thốt ra.
“Đoạn Lạc Ân, mày câm miệng.” Đoạn Lạc Ân không phục, Thịnh Dục giữ cánh tay kéo hắn trở về.
Đoạn Lạc Ân mười phần khó chịu một lần nữa đứng yên.
Tiểu nhân Tôn Vĩ Bân đắc ý dào dạt nhìn bọn họ.
Thịnh Dục nhỏ giọng ghé vào tai Đoạn Lạc Ân nói nhỏ, “Đừng vội, sau này sẽ trả đủ khiến thằng nhãi đó khóc thét.”
Đoạn Lạc Ân vô cùng tin tưởng Thịnh Dục, tuy không biết làm thế nào để thằng kia khóc thét nhưng hắn biết anh Dục nhà hắn đã nghĩ biện pháp chỉnh tụi kia, bởi vậy buồn bực trong lòng cũng tiêu tán một chút.
Chủ nhiệm Lý quở trách bọn Tôn Vĩ Bân một trận, sau đó mới chuyển mục tiêu sang bọn họ khiến Thịnh Dục đau đầu không thôi, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện để chữa tai.
“Tại sao hai em trốn học?”
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người tạm thời đừng xem đừng đọc đừng nhìn, tui sẽ chỉnh sửa văn phong thường xuyên mà QAQ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook