Tại Sao Anh Không Yêu Em
-
Chương 11: Ảo cảnh 01-1: Tất cả người bắt nạt em đều đáng chết!
Edit: Văn Văn.
Tây trang màu đen được cắt may đúng cách, vải dệt tinh xảo, đắt tiền, cà vạt màu xanh đen, sơ mi trắng sạch sẽ không chút tì vết làm nổi bật khí chất thành thục, ổn trọng của người đàn ông. Khi những ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt mới thấy đầy sắc tính cấm dục, gợi cảm. Ngũ quan thâm thúy, diện mạo lập thể, mái tóc đen được chải ngược lên để lộ vầng trán đầy đặn và hoàn mỹ, dưới mày kiếm là một đôi con ngươi thâm trầm.
Người đàn ông cao lớn đứng trước một cái gương to đang kiểm tra quần áo vô cùng cẩn thận, nghiêm túc từng chút một, xác nhận toàn thân trên dưới không có bất kỳ vấn đề gì. Lúc này, mới thở ra một hơi, xoay người đi ra khỏi cửa phòng.
Anh hy vọng rằng khi mình xuất hiện trước mặt cô ấy luôn là hình tượng lịch thiệp, văn nhã (thanh nhã, lịch sự). Cho dù cô ấy không nhớ rõ, anh ta cũng không cho phép bản thân có chút bất kham nào.
Ngồi vào trong xe, tài xế đã sớm biết sẽ đi đâu, người vẫn luôn đi theo bên người anh ta- Quý Ngũ lại hỏi: "Ông chủ, anh thật sự quyết định muốn nhận nuôi cô bé kia sao?"
Thi Vinh nhìn thoáng qua Quý Ngũ đi theo mình trong các thế giới lại không thể mang theo ký ức, ừ một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đây là không muốn tiếp tục đề tài này. Quý Ngũ từ kính chiếu hậu liếc nhìn Thi Vinh, cậu trước nay đều không hiểu rốt cuộc ông chủ đang suy nghĩ gì, rõ ràng luôn là... Một người quạnh quẽ, tại sao sẽ có một thứ tình cảm lạ kỳ như thế?
Chỉ có Thi Vinh biết tim mình hiện tại đập nhanh tới đâu.
Trong nửa giờ lái xe, Thi Vinh sống một giây bằng một năm. Quý Ngũ kéo cửa xe bên cạnh, anh bước ra, vòng hoa trước biệt thự cao lớn trở thành một đại dương, đám tang đã kết thúc. Anh vừa trở về từ nước ngoài nên không theo kịp.
Càng bước vào bên trong, càng nghe thấy nhiều âm thanh bén nhọn cãi nhau.
"Tôi là cô của Mạnh Nịnh! Mạnh Nịnh phải để tôi ôm về chăm sóc!"
"Tao khinh! Đừng cười, ai mà không biết mày đang thèm muốn tới di sản do ba mẹ con bé để lại chứ, nói cô mẹ gì, anh rể tao đã thừa nhận mày?!"
"Tôi phi! Anh tính là họ hàng gì! Nói tôi thèm muốn di sản của anh trai, chị dâu của tôi để lại, vậy anh không thèm muốn sao? Nếu không phải tôi ở đây, chỉ sợ anh cũng đoạt rồi nhỉ!?"
"Ai rảnh đâu mà quan tâm mày! Tóm lại, đứa nhỏ Mạnh Nịnh này tao đã định rồi! Tao là cậu của nó, nó phải đến ở cùng tao, mày cút sang một bên đi!"
"Tôi là cô Mạnh Nịnh, tôi nên tới chăm sóc cho nó mới đúng!"
"Tao phi! Tao sẽ tới chăm sóc!"
....
Màn cãi cọ ầm ĩ đến mức làm người ta muốn thủng màng nhĩ. Mặt Thi Vinh vô cảm mà nghe, tay chậm rãi siết chặt.
Quý Ngũ líu lưỡi: "Bọn người này, ba mẹ cô bé thây cốt còn chưa lạnh, bọn họ liền bắt đầu nhớ thương tài sản của người ta, thật không biết xẩu hổ."
Trong linh đường, một đám họ hàng Mạnh gia vì tranh đoạt Mạnh Nịnh chửi ầm cả lên, nước miếng bay tứ tung, không ai để ý đến cô bé bị mọi người tranh đoạt trên miệng đang trốn trong một góc, ôm đầu gối chính mình run rẩy.
Cô là một người mắc chứng tự kỷ, mặc dù đã mười chín tuổi nhưng chưa từng mở miệng nói chuyện, cú sốc về cái chết của ba mẹ càng làm cô tự kỷ và không muốn giao tiếp với người ngoài. Nhưng chính như thế, âm thanh nhóm cô cậu cãi nhau vẫn dọa sợ tới cô.
Có người thấy Thi Vinh xuất hiện ở cửa, ngay lập tức đề phòng nhìn chằm chằm anh: "Anh là ai? Anh tới đây làm gì?!"
Sẽ không phải thêm một người đến tranh di sản đi? Đây đều là suy nghĩ chung của đám họ hàng Mạnh gia.
Thi Vinh lạnh nhạt đi vào, lướt qua bọn họ trực tiếp đến bên người Mạnh Nịnh. Anh không dám tới gần cô, nói gì đến việc chạm vào cô. Trên thực tế ở cái giả thiết ảo cảnh này, tuy anh có quen biết với Mạnh phụ, nhưng căn bản chưa bao giờ gặp qua Mạnh Nịnh.
Quý Ngũ chắn trước Thi Vinh, thuận tiện bĩu môi ra hiệu nhóm họ hàng Mạnh gia đến gặp luật sư phía sau.
Khi nghe đến di chúc của Mạnh phụ đem Mạnh Nịnh giao cho Thi Vinh chăm sóc, một khoản tài sản kếch xù đương nhiên cũng giao cho Thi Vinh bảo quản, cho đến sau khi Mạnh Nịnh đủ hai mươi mốt tuổi mới có thể bắt đầu sử dụng, tất cả đám họ hàng đều trợn tròn mắt, vậy, vậy bọn họ còn tranh cái rắm!
Một số người không tin, nói đây là giả, nhưng luật sư đã không chút khách khích mà vứt ra giấy chứng nhận pháp lý. Vì vậy, họ đấu với nhau chỗ này cả buổi sáng, Mạnh phụ sớm đã sắp xếp tốt nơi Mạnh Nịnh sẽ ở ngày sau cả rồi!
"Tôi không tin! Làm sao anh trai sẽ giao Mạnh Nịnh cho anh? Anh là ai? Anh cùng Mạnh gia có quan hệ gì? Mạnh Nịnh là cháu gái tôi, nó phải để tôi chăm sóc! Tôi mới là người thân danh chính ngôn thuận! Chẳng lẽ anh trai tôi tin tưởng anh còn hơn tôi? Tôi không tin! Di chúc này chắc chắn là giả!" Cô Mạnh không phục kêu gào.
"Đúng vậy! Thế nào cũng không đến lượt mày! Mày tính cọng hành nào? Từ đâu chạy ra đây? Chỉ bằng mày lấy di chúc ra, nói đó là của chị gái và anh rể tao, còn muốn giao Mạnh Nịnh cho mày, dựa vào cái gì? Mày vu khống, tại sao chúng ta phải tin mày?! Bản di chúc chắc chắc là mày làm giả!" Đây là cậu Mạnh nói.
Thi Vinh lạnh lùng nhìn bọn họ, tầm mắt băng hàn quét qua làm người không rét mà run, môi mỏng phun ra đúng hai chữ như rít kẽ răng: "Cút đi." Đừng sợ Lộ Lộ.
Nói xong, rốt cuộc đôi mắt anh không thèm liếc nhìn bọn Mạnh gia nữa, những chuyện đó có thể được Quý Ngũ giải quyết, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thật kỹ bảo bối của mình.
Mạnh Nịnh co rúm trong góc, trên người cô mặc một bộ áo vải bông màu trắng. Sau khi ba mẹ qua đời, không có người chăm sóc cô, nhóm người thân chỉ lo tranh đoạt tài sản Mạnh gia. Tuy rằng luôn mồm đều bảo muốn chăm sóc cô, nhưng căn bản chả có ai để ý cô tắm rửa hay ăn cơm chưa, tâm trạng ổn không.
Mặc dù biết đây là giả thiết hệ thống, nhưng nhìn đến Mạnh Nịnh như vậy, Thi Vinh như cũ cảm thấy rất đau. Anh vươn bàn tay run rẩy của mình ra, thấy cô càng lìu mạng trốn về sau, đành chậm rãi bỏ tay xuống.
Đã... Rất nhiều năm, rất nhiều năm không gặp lại, kể từ ngày cô rời xa anh đến tận hôm nay, Thi Vinh không thể nhớ được bao nhiêu năm đã trôi qua.
Anh từng vô số lần quên mất cũng vô số lần nhớ đến cô. Mỗi một lần nhớ đến đều như lăng trì cùng tra tấn đối với cả linh hồn, nhưng có thể gặp lại, anh vui vẻ chịu đựng... cũng đáng.
"Em..." Anh khàn giọng gọi cô: "Lộ Lộ."
Mạnh Nịnh không thèm nhìn anh, hoàn toàn khép kín trong thế giới của riêng mình, Thi Vinh do dự chốc lát, nơi này hoàn cảnh không tốt lắm, anh muốn đưa cô đi, cô ấy chắc rất lâu rồi không ăn cái gì, váy trên người cũng có chút lấm bẩn.
Thi Vinh không thể kìm nén được sự tức giận trong lòng, những người đó chỉ biết tranh đoạt cô, lại không một ai biết quan tâm dù chỉ một tí cho cô sao?!
Những người bắt nạt em, không đối xử tử tế với em, tất cả bọn họ đều đáng chết! Đáng chết!
【 Xin khống chế tốt cảm xúc của bản thân, thể hiện tốt nhân vật mà ngươi sắm vai. Hệ thống cho lời khuyên, xin khống chế tốt cảm xúc của bản thân, thể hiện tốt nhân vật mà ngươi sắm vai! Nếu không, ta sẽ trực tiếp đánh giá nhiệm vụ thất bại!】
Chưa từng có một khắc nào, Thi Vinh cảm thấy âm thanh trong đầu anh thật ghê tởm như bây giờ. Anh ta cố đè nén nội tâm dâng lên sự tức giận và sát ý, nỗ lực làm ra biểu cảm ôn nhu nhất để không dọa cô ấy:
"Lộ Lộ."
Anh nghĩ giọng chính mình chưa đủ ôn nhu, chưa đủ thân thiện. Nếu không, tại sao cô ấy không chịu nhìn anh mà vẫn cứ lùi ra sau?
"Lộ Lộ, tôi là bạn của ba em, ông ấy để tôi đến chiếu cố em."
Thời điểm Mạnh Nịnh nghe được từ "ba" rõ ràng tạm dừng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Tây trang màu đen được cắt may đúng cách, vải dệt tinh xảo, đắt tiền, cà vạt màu xanh đen, sơ mi trắng sạch sẽ không chút tì vết làm nổi bật khí chất thành thục, ổn trọng của người đàn ông. Khi những ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt mới thấy đầy sắc tính cấm dục, gợi cảm. Ngũ quan thâm thúy, diện mạo lập thể, mái tóc đen được chải ngược lên để lộ vầng trán đầy đặn và hoàn mỹ, dưới mày kiếm là một đôi con ngươi thâm trầm.
Người đàn ông cao lớn đứng trước một cái gương to đang kiểm tra quần áo vô cùng cẩn thận, nghiêm túc từng chút một, xác nhận toàn thân trên dưới không có bất kỳ vấn đề gì. Lúc này, mới thở ra một hơi, xoay người đi ra khỏi cửa phòng.
Anh hy vọng rằng khi mình xuất hiện trước mặt cô ấy luôn là hình tượng lịch thiệp, văn nhã (thanh nhã, lịch sự). Cho dù cô ấy không nhớ rõ, anh ta cũng không cho phép bản thân có chút bất kham nào.
Ngồi vào trong xe, tài xế đã sớm biết sẽ đi đâu, người vẫn luôn đi theo bên người anh ta- Quý Ngũ lại hỏi: "Ông chủ, anh thật sự quyết định muốn nhận nuôi cô bé kia sao?"
Thi Vinh nhìn thoáng qua Quý Ngũ đi theo mình trong các thế giới lại không thể mang theo ký ức, ừ một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đây là không muốn tiếp tục đề tài này. Quý Ngũ từ kính chiếu hậu liếc nhìn Thi Vinh, cậu trước nay đều không hiểu rốt cuộc ông chủ đang suy nghĩ gì, rõ ràng luôn là... Một người quạnh quẽ, tại sao sẽ có một thứ tình cảm lạ kỳ như thế?
Chỉ có Thi Vinh biết tim mình hiện tại đập nhanh tới đâu.
Trong nửa giờ lái xe, Thi Vinh sống một giây bằng một năm. Quý Ngũ kéo cửa xe bên cạnh, anh bước ra, vòng hoa trước biệt thự cao lớn trở thành một đại dương, đám tang đã kết thúc. Anh vừa trở về từ nước ngoài nên không theo kịp.
Càng bước vào bên trong, càng nghe thấy nhiều âm thanh bén nhọn cãi nhau.
"Tôi là cô của Mạnh Nịnh! Mạnh Nịnh phải để tôi ôm về chăm sóc!"
"Tao khinh! Đừng cười, ai mà không biết mày đang thèm muốn tới di sản do ba mẹ con bé để lại chứ, nói cô mẹ gì, anh rể tao đã thừa nhận mày?!"
"Tôi phi! Anh tính là họ hàng gì! Nói tôi thèm muốn di sản của anh trai, chị dâu của tôi để lại, vậy anh không thèm muốn sao? Nếu không phải tôi ở đây, chỉ sợ anh cũng đoạt rồi nhỉ!?"
"Ai rảnh đâu mà quan tâm mày! Tóm lại, đứa nhỏ Mạnh Nịnh này tao đã định rồi! Tao là cậu của nó, nó phải đến ở cùng tao, mày cút sang một bên đi!"
"Tôi là cô Mạnh Nịnh, tôi nên tới chăm sóc cho nó mới đúng!"
"Tao phi! Tao sẽ tới chăm sóc!"
....
Màn cãi cọ ầm ĩ đến mức làm người ta muốn thủng màng nhĩ. Mặt Thi Vinh vô cảm mà nghe, tay chậm rãi siết chặt.
Quý Ngũ líu lưỡi: "Bọn người này, ba mẹ cô bé thây cốt còn chưa lạnh, bọn họ liền bắt đầu nhớ thương tài sản của người ta, thật không biết xẩu hổ."
Trong linh đường, một đám họ hàng Mạnh gia vì tranh đoạt Mạnh Nịnh chửi ầm cả lên, nước miếng bay tứ tung, không ai để ý đến cô bé bị mọi người tranh đoạt trên miệng đang trốn trong một góc, ôm đầu gối chính mình run rẩy.
Cô là một người mắc chứng tự kỷ, mặc dù đã mười chín tuổi nhưng chưa từng mở miệng nói chuyện, cú sốc về cái chết của ba mẹ càng làm cô tự kỷ và không muốn giao tiếp với người ngoài. Nhưng chính như thế, âm thanh nhóm cô cậu cãi nhau vẫn dọa sợ tới cô.
Có người thấy Thi Vinh xuất hiện ở cửa, ngay lập tức đề phòng nhìn chằm chằm anh: "Anh là ai? Anh tới đây làm gì?!"
Sẽ không phải thêm một người đến tranh di sản đi? Đây đều là suy nghĩ chung của đám họ hàng Mạnh gia.
Thi Vinh lạnh nhạt đi vào, lướt qua bọn họ trực tiếp đến bên người Mạnh Nịnh. Anh không dám tới gần cô, nói gì đến việc chạm vào cô. Trên thực tế ở cái giả thiết ảo cảnh này, tuy anh có quen biết với Mạnh phụ, nhưng căn bản chưa bao giờ gặp qua Mạnh Nịnh.
Quý Ngũ chắn trước Thi Vinh, thuận tiện bĩu môi ra hiệu nhóm họ hàng Mạnh gia đến gặp luật sư phía sau.
Khi nghe đến di chúc của Mạnh phụ đem Mạnh Nịnh giao cho Thi Vinh chăm sóc, một khoản tài sản kếch xù đương nhiên cũng giao cho Thi Vinh bảo quản, cho đến sau khi Mạnh Nịnh đủ hai mươi mốt tuổi mới có thể bắt đầu sử dụng, tất cả đám họ hàng đều trợn tròn mắt, vậy, vậy bọn họ còn tranh cái rắm!
Một số người không tin, nói đây là giả, nhưng luật sư đã không chút khách khích mà vứt ra giấy chứng nhận pháp lý. Vì vậy, họ đấu với nhau chỗ này cả buổi sáng, Mạnh phụ sớm đã sắp xếp tốt nơi Mạnh Nịnh sẽ ở ngày sau cả rồi!
"Tôi không tin! Làm sao anh trai sẽ giao Mạnh Nịnh cho anh? Anh là ai? Anh cùng Mạnh gia có quan hệ gì? Mạnh Nịnh là cháu gái tôi, nó phải để tôi chăm sóc! Tôi mới là người thân danh chính ngôn thuận! Chẳng lẽ anh trai tôi tin tưởng anh còn hơn tôi? Tôi không tin! Di chúc này chắc chắn là giả!" Cô Mạnh không phục kêu gào.
"Đúng vậy! Thế nào cũng không đến lượt mày! Mày tính cọng hành nào? Từ đâu chạy ra đây? Chỉ bằng mày lấy di chúc ra, nói đó là của chị gái và anh rể tao, còn muốn giao Mạnh Nịnh cho mày, dựa vào cái gì? Mày vu khống, tại sao chúng ta phải tin mày?! Bản di chúc chắc chắc là mày làm giả!" Đây là cậu Mạnh nói.
Thi Vinh lạnh lùng nhìn bọn họ, tầm mắt băng hàn quét qua làm người không rét mà run, môi mỏng phun ra đúng hai chữ như rít kẽ răng: "Cút đi." Đừng sợ Lộ Lộ.
Nói xong, rốt cuộc đôi mắt anh không thèm liếc nhìn bọn Mạnh gia nữa, những chuyện đó có thể được Quý Ngũ giải quyết, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thật kỹ bảo bối của mình.
Mạnh Nịnh co rúm trong góc, trên người cô mặc một bộ áo vải bông màu trắng. Sau khi ba mẹ qua đời, không có người chăm sóc cô, nhóm người thân chỉ lo tranh đoạt tài sản Mạnh gia. Tuy rằng luôn mồm đều bảo muốn chăm sóc cô, nhưng căn bản chả có ai để ý cô tắm rửa hay ăn cơm chưa, tâm trạng ổn không.
Mặc dù biết đây là giả thiết hệ thống, nhưng nhìn đến Mạnh Nịnh như vậy, Thi Vinh như cũ cảm thấy rất đau. Anh vươn bàn tay run rẩy của mình ra, thấy cô càng lìu mạng trốn về sau, đành chậm rãi bỏ tay xuống.
Đã... Rất nhiều năm, rất nhiều năm không gặp lại, kể từ ngày cô rời xa anh đến tận hôm nay, Thi Vinh không thể nhớ được bao nhiêu năm đã trôi qua.
Anh từng vô số lần quên mất cũng vô số lần nhớ đến cô. Mỗi một lần nhớ đến đều như lăng trì cùng tra tấn đối với cả linh hồn, nhưng có thể gặp lại, anh vui vẻ chịu đựng... cũng đáng.
"Em..." Anh khàn giọng gọi cô: "Lộ Lộ."
Mạnh Nịnh không thèm nhìn anh, hoàn toàn khép kín trong thế giới của riêng mình, Thi Vinh do dự chốc lát, nơi này hoàn cảnh không tốt lắm, anh muốn đưa cô đi, cô ấy chắc rất lâu rồi không ăn cái gì, váy trên người cũng có chút lấm bẩn.
Thi Vinh không thể kìm nén được sự tức giận trong lòng, những người đó chỉ biết tranh đoạt cô, lại không một ai biết quan tâm dù chỉ một tí cho cô sao?!
Những người bắt nạt em, không đối xử tử tế với em, tất cả bọn họ đều đáng chết! Đáng chết!
【 Xin khống chế tốt cảm xúc của bản thân, thể hiện tốt nhân vật mà ngươi sắm vai. Hệ thống cho lời khuyên, xin khống chế tốt cảm xúc của bản thân, thể hiện tốt nhân vật mà ngươi sắm vai! Nếu không, ta sẽ trực tiếp đánh giá nhiệm vụ thất bại!】
Chưa từng có một khắc nào, Thi Vinh cảm thấy âm thanh trong đầu anh thật ghê tởm như bây giờ. Anh ta cố đè nén nội tâm dâng lên sự tức giận và sát ý, nỗ lực làm ra biểu cảm ôn nhu nhất để không dọa cô ấy:
"Lộ Lộ."
Anh nghĩ giọng chính mình chưa đủ ôn nhu, chưa đủ thân thiện. Nếu không, tại sao cô ấy không chịu nhìn anh mà vẫn cứ lùi ra sau?
"Lộ Lộ, tôi là bạn của ba em, ông ấy để tôi đến chiếu cố em."
Thời điểm Mạnh Nịnh nghe được từ "ba" rõ ràng tạm dừng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook