Tái Hôn
-
Chương 43: "Em vừa nãy nằm mơ, mơ thấy anh."
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Quýnh đi tắm, Phó Duy Diễn đợi đến sau khi tiếng nước chảy vang lên trong buồng tắm mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng kéo khóa mở bọc đồ lớn của chính mình, lấy ra một cái túi siêu thị cỡ lớn.
Cái túi này là ngày hôm qua Tôn Mục cho hắn, Phó Duy Diễn không có thời gian để đi mua sắm, chỉ có thể xin xỏ bạn tốt làm giúp việc này. Tôn Mục vừa vặn bởi vì chuyện gửi phim cấm lần trước mà chột dạ, bữa nay ngược lại là làm việc tận tâm tận lực, chỉ riêng túi đồ này thôi đã tiêu tốn không ít tiền.
Phó Duy Diễn nhấc theo chiếc túi mà ngồi xuống trên giường, lại lôi mấy chiếc hộp to to nhỏ nhỏ bên trong ra, lần lượt bày ra từng cái một mà nghiên cứu. Mỗi tội hình thức có chút quá nhiều, xanh xanh đỏ đỏ hoa cả mắt, xếp ra kín nửa tấm giường. Hắn nhìn trong chốc lát, muốn dựa theo kích thước mà phân loại, mới phát hiện ra rất nhiều hộp trong số này không có nhãn.
Phó Duy Diễn có chút bối rối, ước chừng Dương Quýnh còn phải tắm thêm một lúc nữa, vội tìm lấy điện thoại chạy ra ban công gọi cho Tôn Mục.
Tôn Mục đang lái xe, đoạn đường này nhiều camera giám sát, gã không tiện nhận điện thoại, vừa nhìn thông báo cuộc gọi vội trước tiên nhấn từ chối. Ai dè Phó Duy Diễn lại chưa từ bỏ ý định, đánh tiếp tới tấp hai ba cuộc.
Điện thoại di động reo vang đinh đinh đoong đoong không ngừng, Tôn Mục do dự một chút, cho rằng hắn có chuyện gì gấp, đành phải tìm một chỗ trống ở ven đường mà dừng xe.
Ai ngờ vừa bắt máy, Phó Duy Diễn thế mà lại hỏi: "Mấy thứ đồ chơi nhỏ này cái nào to nhất vậy?"
Tôn Mục xử lý thông tin đến nửa ngày mới hiểu được hắn đang nói là cái gì, thoáng sửng sốt hỏi: "Bao cao su?"
Phó Duy Diễn ừm một tiếng.
Tôn Mục hơi hoang mang: "Tôi cũng quên mất đã mua cho cậu những thứ gì, mấy cái không nhãn đều là cỡ trung đi." Gã nói xong không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Sao thế, hai cậu thử rồi? Kích cỡ không phù hợp à?"
Phó Duy Diễn cầm một cái trong tay, xé ra một góc, tự mình víu vào mà lôi kéo, bĩu môi đầy ghét bỏ.
Tôn Mục có lòng tốt nói: "Theo lí thì không thành vấn đề đi, trước đây tôi cùng ai kia vẫn luôn dùng số trung."
Phó Duy Diễn lại chặc lưỡi một tiếng: "Nhỏ vậy luôn?"
Tôn Mục: "..."
Tôn Mục nhẫn nhịn, nuốt xuống cục tức, nói: "... Chúng ta thực tế một chút có được không, làm như thể cậu có hàng khủng lắm không bằng, cùng nhau cởi truồng chung bô đi nhà xí đã nhiều năm như vậy, cậu đột nhiên uống Cola Cao phát triển vượt trội sao? Phổng phao cực kỳ?"
Phó Duy Diễn vốn là cảm thấy chính mình sẽ phổng phao cực kỳ, nhưng mà kể từ sau khi bị Dương Quýnh ghét bỏ kỹ thuật hôn thì hắn có chút chịu đả kích, luôn lo sợ lỡ như ngày hôm nay chính mình biểu hiện không ra gì, về sau một ngày nào đó cãi nhau, Dương Quýnh quẳng cho một câu "Anh thì chỗ nào cũng tốt, chỉ là cái kia hơi nhỏ"... thì làm thế nào bây giờ.
Phó Duy Diễn nói: "Tôi đây chẳng phải chỉ là muốn chuẩn bị sẵn sàng sao, thời gian của tụi tôi gấp rút như vậy, tổng cộng chỉ có một ngày như thế, nhỡ đâu đến lúc đó sai kích cỡ thì mất hứng lắm."
Tôn Mục chặc lưỡi một tiếng, buồn cười nói: "Chuyện như vậy có gì để mà mất hứng, cậu biểu hiện tốt một chút, đừng nhắc gì đến thành phần không liên quan là được."
Phó Duy Diễn hỏi: "Thành phần không liên quan nào?"
"Giang Chí Hoành gì đó, bạn trai trước nè, " Tôn Mục nói: "Bớt nhắc tới chuyện cũ. Dù sao cũng đều là người lớn cả rồi, kém nhất cũng đã từng có một hai lần kinh nghiệm, huống chi Dương Quýnh trước đây không phải đã cùng Giang Chí Hoành đi đến bước lĩnh chứng kia à... Cho nên đến lúc đó cậu tuyệt đối đừng hỏi nhiều, chuyện như vậy mà đem ra so, lựa lời khôn khéo thì là tình thú, ăn nói không cẩn thận thì hai người lại phải trở mặt."
Phó Duy Diễn: "..."
Hắn không nói mình đã từng trở mặt rồi, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng rồi trước sau vẫn nói: "Ai thèm so với gã, so với gã thì hạ thấp giá trị của tôi quá."
Tôn Mục không nhịn được cười ha ha, đồng tình nói: "Đúng vậy, so với hắn thì xuống giá." Hai người nói thêm mấy câu, lúc sắp cúp máy, Phó Duy Diễn mới nhớ tới, buồn bực thở dài: "Dù sao hôm nay cũng đủ xui xẻo."
Tôn Mục nghi hoặc mà hử một tiếng.
Phó Duy Diễn nói: "Hôm nay tôi lại đụng phải người quen cũ, vốn còn nghĩ hẳn là sẽ không trùng hợp đến thế. Ai mà biết đụng một phát trúng hai người, cậu ta và Giang Chí Hoành đều có mặt, còn có mấy người chung ngành ở nhị viện*."
*nhị viện ở đây chỉ bệnh viện thứ hai trực thuộc trường Đại học Y.
Tôn Mục lại nói: "Ai bảo cậu lúc trước biết chọn chỗ khéo như thế, bệnh viện kia của cậu ta cách đó gần như vậy, đi qua cũng là bình thường, chào hỏi một chút ngoài mặt cho qua chuyện là được mà." Gã suy nghĩ đến quan hệ của bốn người này, không nhịn được lại bật cười, thở dài nói: "Chuyện này làm ầm ĩ lên, nếu như đều là hẹn hò thì cũng quá lúng túng."
Con người trong tình yêu đôi lúc cũng phải xem vận may, vận may tốt gặp được người tâm đầu ý hợp, cuộc sống kể từ đó hài hòa hạnh phúc mỹ mãn, vận may không tốt thì gặp phải loại cặn bã, gà bay chó sủa hao tiền tốn của. Còn có một loại khác, giống như là Phó Duy Diễn cùng Hàn Thao vậy, hai người tách riêng ra thoạt nhìn có vẻ rất đẹp đôi, hợp vào một chỗ lại thấy không thích hợp, từng có một đoạn đường tương đối dài làm bạn ở bên nhau, cuối cùng mặc dù kết thúc trong tiếc nuối, để rồi lại có một phương không cam lòng. Cố tình trong công tác không thể tránh khỏi, trong cuộc sống cũng thường xuyên phải chạm mặt... Thật giống như quan hệ tốt xấu bất cứ lúc nào cũng ở trên bờ vực biến hóa.
Tôn Mục cảm thấy rất lúng túng, Dương Quýnh cũng thấy như vậy. Cậu ở trong phòng tắm cọ rửa, hơi nước xông tới một phút chốc thả lỏng lại, nhịn không được lại suy nghĩ đến chuyện hồi sáng, cậu ăn giấm của Hàn Thao, Phó Duy Diễn ăn giấm của Giang Chí Hoành, lại nói không chừng Hàn Thao còn đang ăn giấm của cậu... Cái nồi lẩu thập cẩm bạn trai cũ lẫn bạn trai hiện tại này, cũng không biết lỡ như bốn người tập hợp ngồi vào chung một bàn, đến cùng ai mới là người lúng túng hơn một ít.
Dương Quýnh bỗng dưng nảy ra thú vui kỳ dị, cậu vừa tắm rửa, vừa không nhịn được vẽ vòng tròn lên tấm gương mờ mịt hơi nước ở phía đối diện, muốn làm sáng tỏ mối quan hệ giữa các nhân vật. Chỉ là vẽ được một lát, mối quan hệ còn chưa rõ ràng, khí nóng đã làm cho chữ viết trên mặt gương hóa mơ hồ.
Cậu không khỏi lè lưỡi bật cười, lại thò tay lau sạch sẽ mặt gương, đóng vòi nước lại, lau khô người đi ra ngoài.
Gian ngoài cũng rất yên tĩnh, trên giường hơi rối loạn, bọc lớn và áo khoác của Phó Duy Diễn chất đống trong một góc. Dương Quýnh hô một tiếng không ai trả lời, đi thẳng đến gian ngoài, mới nhìn thấy một tờ giấy để lại trên bàn, ở trên qua loa viết vài chữ truyền đạt lại là nhà ăn không giao cơm, cho nên Phó Duy Diễn thừa dịp mưa nhỏ đi ra ngoài mua đồ.
Dương Quýnh bọc áo choàng tắm nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bên ngoài bị mây mù bao phủ, thậm chí ngay cả gian phòng cách vách cũng không nhìn thấy rõ. Cậu không khỏi có chút lo lắng, nghĩ rằng Phó Duy Diễn dầm mưa còn nhiều hơn mình, lúc này lại đi nữa có thể nào sẽ bị cảm hay không, lại sợ loại thời tiết này làm cho đường núi trơn trợt, người kia bước đi không vững lại nhảy nhót tung tăng mà té ngã.
Thế nhưng Phó Duy Diễn không mang theo điện thoại di động, cũng chưa nói là đi chỗ nào, Dương Quýnh đành phải kiên trì đợi ở trong phòng.
Cậu lấy ra kịch bản từ túi đồ của mình, lật qua vài trang lại cảm thấy chuyến này đi có chút mệt, dứt khoát cầm kịch bản trèo lên giường.
Xem kịch bản được một lát, Phó Duy Diễn còn chưa trở lại, mí mắt của cậu lại mỏi không chịu nổi, Dương Quýnh điều chỉnh một tư thế thoải mái, thầm nghĩ, hôm qua bị chỗ tiền đổ vào phòng suite này làm cho xót của nửa buổi tối ngủ không ngon, bây giờ trước tiên nằm xuống cái đã, để xem giường lớn hơn ba ngàn đồng tiền này đến cùng có cái gì khác biệt.
Chăn dưới gối có chút dày, Dương Quýnh nhớ tới phương pháp ngủ của Phó Duy Diễn, vươn tay ra mò tới điều khiển máy điều hòa, chỉnh nhiệt độ đến cực thấp, sau đó thò chân ra gẩy một cái, kéo chăn bông xốp mềm êm ái lên người, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không gian trên núi yên tĩnh, Dương Quýnh lúc này hoàn toàn thả lỏng, lại làm một giấc mộng cổ quái kỳ lạ.
Cậu mơ thấy có thật nhiều người bạn nhỏ với khuôn mặt mơ hồ lôi kéo cậu cùng xuống sông chơi đùa, mà cậu dường như cũng chỉ mới mười mấy tuổi, không chống cự được bạn bè rủ rê, chẳng lâu sau đã bắt đầu cùng với những người này bắt cá nô đùa. Bọn họ đùa giỡn cậu đuổi tôi chạy mà náo loạn một thân đầy bùn, chơi mãi cho đến chạng vạng, các bạn bè đều bị bố mẹ gọi về nhà, Dương Quýnh mới nhớ tới Dương Bội Quỳnh không cho phép mình làm bẩn quần áo.
Sắc trời tối dần, nước sông càng lúc càng dâng cao, Dương Quýnh đứng ở giữa sông có chút sốt sắng lại có chút sợ sệt, cậu cố gắng đi về hướng bờ sông, nhìn những ánh đèn thôn xóm mơ hồ ở phía xa, cảm thấy ở kia chính là nhà của mình, thế nhưng dù cho cậu có chậm rãi từng bước mà dịch chuyển về phía trước, đều giống như thể mình cách bờ càng lúc càng xa. Dương Quýnh nhất thời bị dọa sợ, không nhịn được mà sốt ruột òa khóc lên.
Mơ mơ màng màng, cảnh tượng lại đột nhiên cắt đổi đến bệnh viện, ông lão Dương đang xi xi (đi tiểu) ở trong toilet bệnh viện, Dương Quýnh ở bên ngoài nghẹn ngào tiếp tục khóc, ai biết khóc lóc một hồi nước mũi chảy ra. Cậu thò tay quẹt nước mũi, lúc định rửa tay mới phát hiện vòi nước trong toilet đều hỏng rồi. Dương Quýnh giơ tay mờ mịt luống cuống, mãi đến tận lúc có người ở bên cạnh đưa tới một tờ khăn giấy ướt.
Cậu vội vàng xoay người nói cảm ơn người ta, khuôn mặt của người nọ mơ hồ, Dương Quýnh lại biết hắn chính là Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn ôm bô tiểu trong tay, đứng chắn ở ngưỡng cửa toilet, hỏi cậu: "Về sau còn giữ liên lạc sao?"
Dương Quýnh khóc thút thít đáp: "Liên lạc."
"... Được thôi, " Phó Duy Diễn hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, đưa bô tiểu tới: "... Cái này cho cậu uống..."
Dương Quýnh: "!!!"
Dương Quýnh giật mình một cái, gần như lập tức tỉnh lại từ cảnh tượng hoang đường trong mơ.
Ngoài cửa sổ đã trời quang mây tạnh, máy điều hòa không biết từ lúc nào đã bị tắt, cửa sổ bên cạnh mở toang ra, từng trận gió lạnh lùa vào, trộn lẫn mùi hương nồng đậm của cỏ xanh ở bên ngoài.
Dương Quýnh sững sờ một lát mới hoàn hồn, lại quay đầu, mới phát hiện Phó Duy Diễn cũng đang bọc áo choàng tắm, hiện đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha ở gian ngoài, nâng quyển kịch bản kia trong tay lật xem.
Có vẻ như hắn vừa mới tắm rửa cách đó không lâu, tóc tai còn ướt, ria mép đã xén qua, khuôn mặt trẻ trung trắng nõn, càng nổi bật thêm hàng lông mày rậm và đôi mắt đẹp, tuấn tú vô cùng.
Dương Quýnh không lên tiếng, qua khoảng không gian ngăn cách mà lẳng lặng đánh giá hắn. Lại thấy người sau có lẽ là đọc đến chỗ nào thấy thú vị, đang mím môi mỉm cười, bọng mắt cũng hơi phồng lên, tô điểm thêm một chút hương vị đa tình. Áo choàng tắm bị hắn cột đến kín kẽ, từ cổ áo cho đến vạt áo không hở ra chỗ nào. Chỉ là ống tay áo xem chừng có chút vướng bận, bị kéo một đường lên đến vai, lộ ra cánh tay rắn rỏi cường tráng.
Dương Quýnh chợt nhớ tới lúc vừa tiến vào, Phó Duy Diễn vô cùng phách lối muốn cùng nhau cởi trần.
Trong lòng cậu không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, lúc thường không chú ý, bây giờ so sánh lại mới phát hiện Phó Duy Diễn thường xuyên chỉ là ngoài miệng khua môi múa mép, thế nhưng đến khi đụng chuyện thật rồi thì lại thẹn thùng. Trước đây lúc người này kể chuyện cười người lớn, Dương Quýnh còn tưởng rằng đầu óc hắn đen tối lắm, ai dè lột ra lớp da hổ nhìn vào, bên trong lại là một chú mèo con móng vuốt còn mài chưa xong, giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thế.
Dương Quýnh bất giác bật cười, nghĩ sâu thêm một chút, lại phát hiện Phó Duy Diễn ngoài ra còn có mấy đặc điểm nho nhỏ khác, chẳng hạn như người này có thói quen ưỡn lưng đến rất thẳng, cùng một tư thế, người khác vừa thả lỏng liền có xu hướng rũ vai gập bụng, bởi vậy trông có vẻ hơi lôi thôi bệ rạc. Phó Duy Diễn lại không giống như vậy, bất kể là lúc này hắn đang dựa vào trên ghế sô pha, hay là lúc thường ở thư phòng dùng máy vi tính, cũng sẽ tuyệt đối không có động tác gù lưng rụt cổ. Thói quen này khiến cho hắn trông đặc biệt có khí chất, Dương Quýnh hoài nghi hắn trước đây trải qua huấn luyện, hoặc là đã từng tận lực chỉnh sửa tư thế.
Cậu tương đối nghiêng về vế sau, bởi vì con người Phó Duy Diễn không giống như đã từng trải qua huấn luyện gì, thậm chí Dương Quýnh còn không tưởng tượng được hồi đi tập huấn quân sự hắn là cái dạng gì, người này quá mức bừa bãi tiêu sái, lại không bố trí phòng vệ với những người ở bên cạnh, còn yêu thích làm nũng. Chỉ là hắn làm nũng một cách hồn nhiên mà cũng không khiến người phản cảm, người khác là kiểu nữ tính ẻo lả, hắn là kiểu con nít đáng yêu.
Giống như lúc hai người nằm ngủ chung giường, mười lần có đến tám lần là Dương Quýnh ngủ hình chữ X, giang rộng tay chân như sao biển ở chính giữa giường, mà Phó Duy Diễn thì lại nghiêng người ôm cánh tay của cậu co lại thành một khối, có lúc nằm lên gối, có lúc ngay cả áo gối cũng nằm không lên. Sau đó Dương Quýnh xem weibo, tình cờ nhìn thấy một bài viết phân tích tư thế ngủ, nói loại tư thế ngủ này của Phó Duy Diễn biểu thị tính ỷ lại mạnh mẽ, không có cảm giác an toàn, cần thiết xác nhận sự tồn tại của một phương khác. Mà loại tư thế ngủ của Dương Quýnh mang ý nghĩa tương đối vị kỷ, nắm giữ vị trí chủ đạo ở trong mối quan hệ của hai người.
Dương Quýnh cảm thấy kết luận này quả thật vô nghĩa, buổi tối hôm đó nhất thời hứng khởi, chờ đến khi Phó Duy Diễn ngủ rồi cậu bèn ôm chăn ra phòng khách, sáng sớm hôm sau lại ngụy trang quay trở về giường. Ai ngờ hôm đó Phó Duy Diễn sáng sớm ra đã nói, chính mình ngủ không được tốt.
Hỏi hắn nơi nào không được tốt, Phó Duy Diễn nói không biết, dù sao cũng chính là ngủ không ngon.
Dương Quýnh cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, tối hôm sau lại về giường ngủ. Nửa đêm cánh tay cậu bị Phó Duy Diễn vươn mình ôm lấy, ngày tiếp theo Dương Quýnh hỏi lại hắn, ngủ ngon không? Phó Duy Diễn vui vẻ gật đầu nói, ngủ ngon.
Dương Quýnh không thể không thừa nhận rằng, điểm hấp dẫn của Phó Duy Diễn đối với cậu, có một phần lớn đến từ chính bề ngoài của hắn, đây là một loại hấp dẫn và rung động vô cùng nguyên thủy, còn có một bộ phận khác, đại khái chính là loại cảm giác được ỷ lại khiến người khó lòng chống cự này. Dù sao thì những lúc hắn toàn tâm toàn ý nhìn cậu, cậu mặc dù là tảng đá, cũng sẽ có loại ảo giác mình có thể phát sáng toả nhiệt, ấm áp đến mức có thể ấp trứng.
Dương Quýnh lúc bấy giờ nhịn không được mà thả trôi ý nghĩ đi rất xa, chờ đến lúc hoàn hồn mới phát giác mình đã nằm ở tư thế này rất lâu rồi, nghiêng một nửa người rất mỏi. Cậu trở mình, ngờ đâu vừa mới động đậy, liền nghe Phó Duy Diễn ở phía sau "ây" một tiếng, hỏi cậu: "Tỉnh rồi à?"
Dương Quýnh quay đầu nhìn hắn bước tới, ừm một tiếng, hơi nặng giọng mũi.
Phó Duy Diễn đi tới, nhìn cậu cười cười, hỏi: "Giờ là xế chiều rồi, em có đói bụng không?"
Dương Quýnh chợt nhớ tới cảnh trong mơ kia, không đầu không đuôi hỏi hắn: "Anh ở bệnh viện từng xách bô tiểu sao?"
Phó Duy Diễn thoáng sửng sốt, hiển nhiên là nghe không hiểu gì.
Dương Quýnh cũng cảm thấy có chút hoang đường, sờ sờ mũi nói: "Em vừa nãy nằm mơ, mơ thấy anh."
"Mơ thấy anh làm sao?"
"Mơ thấy em khóc, anh đưa cho em khăn giấy."
"... Anh vốn là đã từng đưa em khăn giấy em mà, " Phó Duy Diễn tươi cười nhìn cậu, nói: "Hơn nữa không chỉ một lần đi, có một đợt em còn nổi giận với anh."
Dương Quýnh chớp mắt mấy cái, không có chút ký ức nào.
Phó Duy Diễn nhắc nhở cậu: "Lần kia anh ở dưới lầu nhìn thấy em, em hỏi mượn anh khăn giấy, anh bèn đưa nguyên cả bịch cho em. Kết quả lúc trở về uống trộm của em một ngụm canh, bị em bắt gặp, nhóc con ghê gớm, tức khắc nổi giận đùng đùng với anh."
Dương Quýnh giờ mới sáng tỏ chuyện hắn nói, không nhịn được mà nói: "Hai chuyện này có liên quan gì?"
"Sao lại không liên quan?" Phó Duy Diễn hào hứng nói: "Nguyên một bịch giấy kia tốt xấu cũng phải hai đồng tiền đi, uống của em một ngụm canh còn không được, vừa bắt được đã nổi khùng với anh, anh còn ngẩn tò te ra đấy!"
Dương Quýnh không nhịn được cười, ngày đó cậu là ở đoàn kịch bị người mắng chửi, chỉ thuần túy gây sự mà thôi. Cậu suy nghĩ một lát, cảm thấy hai người khi ấy còn rất thú vị, buột miệng nói: "Em thật sự quên mất chuyện anh từng cho em mượn đồ rồi, chỉ nhớ mỗi chuyện anh uống trộm canh của em, sau đó tụi mình đánh nhau, anh còn cắn em một cái."
Phó Duy Diễn cũng cười, hỏi cậu: "Hình như là cắn tay trái của em? Có để lại sẹo không?"
"Không có, " Dương Quýnh đưa tay ra cho hắn xem: "Khi đó anh hẳn là cắn nhẹ, cũng chưa rách da."
Phó Duy Diễn lại không lên tiếng, kéo tay cậu qua, liếc nhìn, lại nắm chặt ngón tay của cậu. Dương Quýnh cho rằng hắn kiểm tra xong rồi, rút về một cái lại rút không được.
Cậu có chút bối rối, đang định rút về lần nữa, lại thấy Phó Duy Diễn cười với cậu, sau đó đôi mắt nhìn thẳng vào cậu không dời đi, miệng lại hơi mở ra, cắn một cái lên hổ khẩu (khe giữa ngón cái và ngón trỏ) của cậu.
Phó Duy Diễn cắn dùng lực không nhẹ, Dương Quýnh tức khắc bị đau mà la lên một tiếng. Cậu theo bản năng liền muốn nhặng xị lên, ai ngờ Phó Duy Diễn lại dán miệng vào vết cắn vừa nãy, liếm láp cho cậu.
Một cảm giác tê dại như là luồng điện chạy qua, từ tay trái trong nháy mắt truyền đến cánh tay, tiện đà lan tràn đến khắp thân thể cậu. Dương Quýnh nhất thời sửng sốt, không kịp phản ứng, lại cảm thấy tay phải của mình cũng bị người bao lại... Phó Duy Diễn mò mò mẫm mẫm, không nói lời nào nghiêng người đè lên.
Chăn bị người đá văng ra, hai người ở trên cùng một cái giường, lần đầu tiên đổi từ một trái một phải sang một trên một dưới. Áo choàng tắm của Dương Quýnh trong lúc ngủ đã sớm bị ném qua một bên, lúc này gần như là trần truồng. Mà Phó Duy Diễn lại buộc dây thắt eo rất chặt, hai người cọ tới cọ lui, Dương Quýnh bị lớp vải thô cứng của áo choáng tắm mài đến nổi da gà. Cho đến khi cậu cảm nhận một loại đồ vật cứng rắn khác ở cách lớp vải dệt, lại khó nén được mặt mũi đỏ bừng lên.
Phó Duy Diễn ngột ngạt mà thở hổn hển, hai tay cũng không tiếp tục đè trên cổ tay cậu, mà thuận theo cánh tay cậu đi xuống, cuối cùng trượt tới bên eo, hung hăng xoa nắn.
Nhịp tim của Dương Quýnh dần dần gia tốc, cậu giương mắt nhìn Phó Duy Diễn, muốn bảo hắn cởi áo choàng tắm ra, nhưng lại nhất thời không nói nên lời.
Đáy mắt Phó Duy Diễn là dục vọng ngày càng dày đặc, động tác tay cũng có chút tàn nhẫn, không quá giống với bộ dạng lúc bình thường. Dương Quýnh không nhịn được mà nhắm mắt, cảm thụ người này thỉnh thoảng mổ vài cái ở trên mặt cậu, bên tai cậu, tình cờ còn há mồm cắn một cái.
Cảm giác này khiến cho người ta không nhịn được mà run rẩy, gian ngoài lúc đó có một cơn gió nhẹ thổi vào, Dương Quýnh lại cảm thấy miệng và mũi mình hít vào, tất cả đều là mùi hương trên người Phó Duy Diễn, hệt như ngày hôm đó cậu lần đầu tiên ôm chăn gối của mình, xâm nhập vào địa bàn của người này, bị một loại khí vị đặc thù bao phủ, vây bọc lấy...
Cậu không nhịn được mà hừ nhẹ ra tiếng, chỉ là trong thời khắc đầu váng mắt hoa, vẫn cảm giác được có chỗ nào không đúng, thật giống như cứ thiếu thiếu cái gì.
Dương Quýnh cố gắng suy nghĩ một chút, nửa ngày sau rốt cuộc nhớ tới, cậu không nhịn được bật cười, nghiêng người tới, chủ động chu mỏ lên muốn hôn.
Ai ngờ Phó Duy Diễn lại không chịu phối hợp.
Dương Quýnh bất đắc dĩ đẩy hắn ra, lại rướn người về phía trước muốn tiếp cận.
Lần này Phó Duy Diễn mới có phản ứng, hắn thoáng nhấc người lên, cúi đầu nhìn Dương Quýnh một giây, sau đó lại cắn môi, ghé vào bên tai Dương Quýnh ngượng ngùng nói: "Em dạy anh."
=========================================
*Cola Cao, kiểu như Milo Ovaltine nhà mình hay uống í =))
Editor: Chị Ngũ viết H kiểu này thì ai cho tôi lương thiện với, vừa edit vừa cười bỏ bu =))))) Chương này trên Tấn Giang bị khóa rồi nên tiêu đề là tôi tự lấy đấy =))
Dương Quýnh đi tắm, Phó Duy Diễn đợi đến sau khi tiếng nước chảy vang lên trong buồng tắm mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng kéo khóa mở bọc đồ lớn của chính mình, lấy ra một cái túi siêu thị cỡ lớn.
Cái túi này là ngày hôm qua Tôn Mục cho hắn, Phó Duy Diễn không có thời gian để đi mua sắm, chỉ có thể xin xỏ bạn tốt làm giúp việc này. Tôn Mục vừa vặn bởi vì chuyện gửi phim cấm lần trước mà chột dạ, bữa nay ngược lại là làm việc tận tâm tận lực, chỉ riêng túi đồ này thôi đã tiêu tốn không ít tiền.
Phó Duy Diễn nhấc theo chiếc túi mà ngồi xuống trên giường, lại lôi mấy chiếc hộp to to nhỏ nhỏ bên trong ra, lần lượt bày ra từng cái một mà nghiên cứu. Mỗi tội hình thức có chút quá nhiều, xanh xanh đỏ đỏ hoa cả mắt, xếp ra kín nửa tấm giường. Hắn nhìn trong chốc lát, muốn dựa theo kích thước mà phân loại, mới phát hiện ra rất nhiều hộp trong số này không có nhãn.
Phó Duy Diễn có chút bối rối, ước chừng Dương Quýnh còn phải tắm thêm một lúc nữa, vội tìm lấy điện thoại chạy ra ban công gọi cho Tôn Mục.
Tôn Mục đang lái xe, đoạn đường này nhiều camera giám sát, gã không tiện nhận điện thoại, vừa nhìn thông báo cuộc gọi vội trước tiên nhấn từ chối. Ai dè Phó Duy Diễn lại chưa từ bỏ ý định, đánh tiếp tới tấp hai ba cuộc.
Điện thoại di động reo vang đinh đinh đoong đoong không ngừng, Tôn Mục do dự một chút, cho rằng hắn có chuyện gì gấp, đành phải tìm một chỗ trống ở ven đường mà dừng xe.
Ai ngờ vừa bắt máy, Phó Duy Diễn thế mà lại hỏi: "Mấy thứ đồ chơi nhỏ này cái nào to nhất vậy?"
Tôn Mục xử lý thông tin đến nửa ngày mới hiểu được hắn đang nói là cái gì, thoáng sửng sốt hỏi: "Bao cao su?"
Phó Duy Diễn ừm một tiếng.
Tôn Mục hơi hoang mang: "Tôi cũng quên mất đã mua cho cậu những thứ gì, mấy cái không nhãn đều là cỡ trung đi." Gã nói xong không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Sao thế, hai cậu thử rồi? Kích cỡ không phù hợp à?"
Phó Duy Diễn cầm một cái trong tay, xé ra một góc, tự mình víu vào mà lôi kéo, bĩu môi đầy ghét bỏ.
Tôn Mục có lòng tốt nói: "Theo lí thì không thành vấn đề đi, trước đây tôi cùng ai kia vẫn luôn dùng số trung."
Phó Duy Diễn lại chặc lưỡi một tiếng: "Nhỏ vậy luôn?"
Tôn Mục: "..."
Tôn Mục nhẫn nhịn, nuốt xuống cục tức, nói: "... Chúng ta thực tế một chút có được không, làm như thể cậu có hàng khủng lắm không bằng, cùng nhau cởi truồng chung bô đi nhà xí đã nhiều năm như vậy, cậu đột nhiên uống Cola Cao phát triển vượt trội sao? Phổng phao cực kỳ?"
Phó Duy Diễn vốn là cảm thấy chính mình sẽ phổng phao cực kỳ, nhưng mà kể từ sau khi bị Dương Quýnh ghét bỏ kỹ thuật hôn thì hắn có chút chịu đả kích, luôn lo sợ lỡ như ngày hôm nay chính mình biểu hiện không ra gì, về sau một ngày nào đó cãi nhau, Dương Quýnh quẳng cho một câu "Anh thì chỗ nào cũng tốt, chỉ là cái kia hơi nhỏ"... thì làm thế nào bây giờ.
Phó Duy Diễn nói: "Tôi đây chẳng phải chỉ là muốn chuẩn bị sẵn sàng sao, thời gian của tụi tôi gấp rút như vậy, tổng cộng chỉ có một ngày như thế, nhỡ đâu đến lúc đó sai kích cỡ thì mất hứng lắm."
Tôn Mục chặc lưỡi một tiếng, buồn cười nói: "Chuyện như vậy có gì để mà mất hứng, cậu biểu hiện tốt một chút, đừng nhắc gì đến thành phần không liên quan là được."
Phó Duy Diễn hỏi: "Thành phần không liên quan nào?"
"Giang Chí Hoành gì đó, bạn trai trước nè, " Tôn Mục nói: "Bớt nhắc tới chuyện cũ. Dù sao cũng đều là người lớn cả rồi, kém nhất cũng đã từng có một hai lần kinh nghiệm, huống chi Dương Quýnh trước đây không phải đã cùng Giang Chí Hoành đi đến bước lĩnh chứng kia à... Cho nên đến lúc đó cậu tuyệt đối đừng hỏi nhiều, chuyện như vậy mà đem ra so, lựa lời khôn khéo thì là tình thú, ăn nói không cẩn thận thì hai người lại phải trở mặt."
Phó Duy Diễn: "..."
Hắn không nói mình đã từng trở mặt rồi, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng rồi trước sau vẫn nói: "Ai thèm so với gã, so với gã thì hạ thấp giá trị của tôi quá."
Tôn Mục không nhịn được cười ha ha, đồng tình nói: "Đúng vậy, so với hắn thì xuống giá." Hai người nói thêm mấy câu, lúc sắp cúp máy, Phó Duy Diễn mới nhớ tới, buồn bực thở dài: "Dù sao hôm nay cũng đủ xui xẻo."
Tôn Mục nghi hoặc mà hử một tiếng.
Phó Duy Diễn nói: "Hôm nay tôi lại đụng phải người quen cũ, vốn còn nghĩ hẳn là sẽ không trùng hợp đến thế. Ai mà biết đụng một phát trúng hai người, cậu ta và Giang Chí Hoành đều có mặt, còn có mấy người chung ngành ở nhị viện*."
*nhị viện ở đây chỉ bệnh viện thứ hai trực thuộc trường Đại học Y.
Tôn Mục lại nói: "Ai bảo cậu lúc trước biết chọn chỗ khéo như thế, bệnh viện kia của cậu ta cách đó gần như vậy, đi qua cũng là bình thường, chào hỏi một chút ngoài mặt cho qua chuyện là được mà." Gã suy nghĩ đến quan hệ của bốn người này, không nhịn được lại bật cười, thở dài nói: "Chuyện này làm ầm ĩ lên, nếu như đều là hẹn hò thì cũng quá lúng túng."
Con người trong tình yêu đôi lúc cũng phải xem vận may, vận may tốt gặp được người tâm đầu ý hợp, cuộc sống kể từ đó hài hòa hạnh phúc mỹ mãn, vận may không tốt thì gặp phải loại cặn bã, gà bay chó sủa hao tiền tốn của. Còn có một loại khác, giống như là Phó Duy Diễn cùng Hàn Thao vậy, hai người tách riêng ra thoạt nhìn có vẻ rất đẹp đôi, hợp vào một chỗ lại thấy không thích hợp, từng có một đoạn đường tương đối dài làm bạn ở bên nhau, cuối cùng mặc dù kết thúc trong tiếc nuối, để rồi lại có một phương không cam lòng. Cố tình trong công tác không thể tránh khỏi, trong cuộc sống cũng thường xuyên phải chạm mặt... Thật giống như quan hệ tốt xấu bất cứ lúc nào cũng ở trên bờ vực biến hóa.
Tôn Mục cảm thấy rất lúng túng, Dương Quýnh cũng thấy như vậy. Cậu ở trong phòng tắm cọ rửa, hơi nước xông tới một phút chốc thả lỏng lại, nhịn không được lại suy nghĩ đến chuyện hồi sáng, cậu ăn giấm của Hàn Thao, Phó Duy Diễn ăn giấm của Giang Chí Hoành, lại nói không chừng Hàn Thao còn đang ăn giấm của cậu... Cái nồi lẩu thập cẩm bạn trai cũ lẫn bạn trai hiện tại này, cũng không biết lỡ như bốn người tập hợp ngồi vào chung một bàn, đến cùng ai mới là người lúng túng hơn một ít.
Dương Quýnh bỗng dưng nảy ra thú vui kỳ dị, cậu vừa tắm rửa, vừa không nhịn được vẽ vòng tròn lên tấm gương mờ mịt hơi nước ở phía đối diện, muốn làm sáng tỏ mối quan hệ giữa các nhân vật. Chỉ là vẽ được một lát, mối quan hệ còn chưa rõ ràng, khí nóng đã làm cho chữ viết trên mặt gương hóa mơ hồ.
Cậu không khỏi lè lưỡi bật cười, lại thò tay lau sạch sẽ mặt gương, đóng vòi nước lại, lau khô người đi ra ngoài.
Gian ngoài cũng rất yên tĩnh, trên giường hơi rối loạn, bọc lớn và áo khoác của Phó Duy Diễn chất đống trong một góc. Dương Quýnh hô một tiếng không ai trả lời, đi thẳng đến gian ngoài, mới nhìn thấy một tờ giấy để lại trên bàn, ở trên qua loa viết vài chữ truyền đạt lại là nhà ăn không giao cơm, cho nên Phó Duy Diễn thừa dịp mưa nhỏ đi ra ngoài mua đồ.
Dương Quýnh bọc áo choàng tắm nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bên ngoài bị mây mù bao phủ, thậm chí ngay cả gian phòng cách vách cũng không nhìn thấy rõ. Cậu không khỏi có chút lo lắng, nghĩ rằng Phó Duy Diễn dầm mưa còn nhiều hơn mình, lúc này lại đi nữa có thể nào sẽ bị cảm hay không, lại sợ loại thời tiết này làm cho đường núi trơn trợt, người kia bước đi không vững lại nhảy nhót tung tăng mà té ngã.
Thế nhưng Phó Duy Diễn không mang theo điện thoại di động, cũng chưa nói là đi chỗ nào, Dương Quýnh đành phải kiên trì đợi ở trong phòng.
Cậu lấy ra kịch bản từ túi đồ của mình, lật qua vài trang lại cảm thấy chuyến này đi có chút mệt, dứt khoát cầm kịch bản trèo lên giường.
Xem kịch bản được một lát, Phó Duy Diễn còn chưa trở lại, mí mắt của cậu lại mỏi không chịu nổi, Dương Quýnh điều chỉnh một tư thế thoải mái, thầm nghĩ, hôm qua bị chỗ tiền đổ vào phòng suite này làm cho xót của nửa buổi tối ngủ không ngon, bây giờ trước tiên nằm xuống cái đã, để xem giường lớn hơn ba ngàn đồng tiền này đến cùng có cái gì khác biệt.
Chăn dưới gối có chút dày, Dương Quýnh nhớ tới phương pháp ngủ của Phó Duy Diễn, vươn tay ra mò tới điều khiển máy điều hòa, chỉnh nhiệt độ đến cực thấp, sau đó thò chân ra gẩy một cái, kéo chăn bông xốp mềm êm ái lên người, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không gian trên núi yên tĩnh, Dương Quýnh lúc này hoàn toàn thả lỏng, lại làm một giấc mộng cổ quái kỳ lạ.
Cậu mơ thấy có thật nhiều người bạn nhỏ với khuôn mặt mơ hồ lôi kéo cậu cùng xuống sông chơi đùa, mà cậu dường như cũng chỉ mới mười mấy tuổi, không chống cự được bạn bè rủ rê, chẳng lâu sau đã bắt đầu cùng với những người này bắt cá nô đùa. Bọn họ đùa giỡn cậu đuổi tôi chạy mà náo loạn một thân đầy bùn, chơi mãi cho đến chạng vạng, các bạn bè đều bị bố mẹ gọi về nhà, Dương Quýnh mới nhớ tới Dương Bội Quỳnh không cho phép mình làm bẩn quần áo.
Sắc trời tối dần, nước sông càng lúc càng dâng cao, Dương Quýnh đứng ở giữa sông có chút sốt sắng lại có chút sợ sệt, cậu cố gắng đi về hướng bờ sông, nhìn những ánh đèn thôn xóm mơ hồ ở phía xa, cảm thấy ở kia chính là nhà của mình, thế nhưng dù cho cậu có chậm rãi từng bước mà dịch chuyển về phía trước, đều giống như thể mình cách bờ càng lúc càng xa. Dương Quýnh nhất thời bị dọa sợ, không nhịn được mà sốt ruột òa khóc lên.
Mơ mơ màng màng, cảnh tượng lại đột nhiên cắt đổi đến bệnh viện, ông lão Dương đang xi xi (đi tiểu) ở trong toilet bệnh viện, Dương Quýnh ở bên ngoài nghẹn ngào tiếp tục khóc, ai biết khóc lóc một hồi nước mũi chảy ra. Cậu thò tay quẹt nước mũi, lúc định rửa tay mới phát hiện vòi nước trong toilet đều hỏng rồi. Dương Quýnh giơ tay mờ mịt luống cuống, mãi đến tận lúc có người ở bên cạnh đưa tới một tờ khăn giấy ướt.
Cậu vội vàng xoay người nói cảm ơn người ta, khuôn mặt của người nọ mơ hồ, Dương Quýnh lại biết hắn chính là Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn ôm bô tiểu trong tay, đứng chắn ở ngưỡng cửa toilet, hỏi cậu: "Về sau còn giữ liên lạc sao?"
Dương Quýnh khóc thút thít đáp: "Liên lạc."
"... Được thôi, " Phó Duy Diễn hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, đưa bô tiểu tới: "... Cái này cho cậu uống..."
Dương Quýnh: "!!!"
Dương Quýnh giật mình một cái, gần như lập tức tỉnh lại từ cảnh tượng hoang đường trong mơ.
Ngoài cửa sổ đã trời quang mây tạnh, máy điều hòa không biết từ lúc nào đã bị tắt, cửa sổ bên cạnh mở toang ra, từng trận gió lạnh lùa vào, trộn lẫn mùi hương nồng đậm của cỏ xanh ở bên ngoài.
Dương Quýnh sững sờ một lát mới hoàn hồn, lại quay đầu, mới phát hiện Phó Duy Diễn cũng đang bọc áo choàng tắm, hiện đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha ở gian ngoài, nâng quyển kịch bản kia trong tay lật xem.
Có vẻ như hắn vừa mới tắm rửa cách đó không lâu, tóc tai còn ướt, ria mép đã xén qua, khuôn mặt trẻ trung trắng nõn, càng nổi bật thêm hàng lông mày rậm và đôi mắt đẹp, tuấn tú vô cùng.
Dương Quýnh không lên tiếng, qua khoảng không gian ngăn cách mà lẳng lặng đánh giá hắn. Lại thấy người sau có lẽ là đọc đến chỗ nào thấy thú vị, đang mím môi mỉm cười, bọng mắt cũng hơi phồng lên, tô điểm thêm một chút hương vị đa tình. Áo choàng tắm bị hắn cột đến kín kẽ, từ cổ áo cho đến vạt áo không hở ra chỗ nào. Chỉ là ống tay áo xem chừng có chút vướng bận, bị kéo một đường lên đến vai, lộ ra cánh tay rắn rỏi cường tráng.
Dương Quýnh chợt nhớ tới lúc vừa tiến vào, Phó Duy Diễn vô cùng phách lối muốn cùng nhau cởi trần.
Trong lòng cậu không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, lúc thường không chú ý, bây giờ so sánh lại mới phát hiện Phó Duy Diễn thường xuyên chỉ là ngoài miệng khua môi múa mép, thế nhưng đến khi đụng chuyện thật rồi thì lại thẹn thùng. Trước đây lúc người này kể chuyện cười người lớn, Dương Quýnh còn tưởng rằng đầu óc hắn đen tối lắm, ai dè lột ra lớp da hổ nhìn vào, bên trong lại là một chú mèo con móng vuốt còn mài chưa xong, giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thế.
Dương Quýnh bất giác bật cười, nghĩ sâu thêm một chút, lại phát hiện Phó Duy Diễn ngoài ra còn có mấy đặc điểm nho nhỏ khác, chẳng hạn như người này có thói quen ưỡn lưng đến rất thẳng, cùng một tư thế, người khác vừa thả lỏng liền có xu hướng rũ vai gập bụng, bởi vậy trông có vẻ hơi lôi thôi bệ rạc. Phó Duy Diễn lại không giống như vậy, bất kể là lúc này hắn đang dựa vào trên ghế sô pha, hay là lúc thường ở thư phòng dùng máy vi tính, cũng sẽ tuyệt đối không có động tác gù lưng rụt cổ. Thói quen này khiến cho hắn trông đặc biệt có khí chất, Dương Quýnh hoài nghi hắn trước đây trải qua huấn luyện, hoặc là đã từng tận lực chỉnh sửa tư thế.
Cậu tương đối nghiêng về vế sau, bởi vì con người Phó Duy Diễn không giống như đã từng trải qua huấn luyện gì, thậm chí Dương Quýnh còn không tưởng tượng được hồi đi tập huấn quân sự hắn là cái dạng gì, người này quá mức bừa bãi tiêu sái, lại không bố trí phòng vệ với những người ở bên cạnh, còn yêu thích làm nũng. Chỉ là hắn làm nũng một cách hồn nhiên mà cũng không khiến người phản cảm, người khác là kiểu nữ tính ẻo lả, hắn là kiểu con nít đáng yêu.
Giống như lúc hai người nằm ngủ chung giường, mười lần có đến tám lần là Dương Quýnh ngủ hình chữ X, giang rộng tay chân như sao biển ở chính giữa giường, mà Phó Duy Diễn thì lại nghiêng người ôm cánh tay của cậu co lại thành một khối, có lúc nằm lên gối, có lúc ngay cả áo gối cũng nằm không lên. Sau đó Dương Quýnh xem weibo, tình cờ nhìn thấy một bài viết phân tích tư thế ngủ, nói loại tư thế ngủ này của Phó Duy Diễn biểu thị tính ỷ lại mạnh mẽ, không có cảm giác an toàn, cần thiết xác nhận sự tồn tại của một phương khác. Mà loại tư thế ngủ của Dương Quýnh mang ý nghĩa tương đối vị kỷ, nắm giữ vị trí chủ đạo ở trong mối quan hệ của hai người.
Dương Quýnh cảm thấy kết luận này quả thật vô nghĩa, buổi tối hôm đó nhất thời hứng khởi, chờ đến khi Phó Duy Diễn ngủ rồi cậu bèn ôm chăn ra phòng khách, sáng sớm hôm sau lại ngụy trang quay trở về giường. Ai ngờ hôm đó Phó Duy Diễn sáng sớm ra đã nói, chính mình ngủ không được tốt.
Hỏi hắn nơi nào không được tốt, Phó Duy Diễn nói không biết, dù sao cũng chính là ngủ không ngon.
Dương Quýnh cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, tối hôm sau lại về giường ngủ. Nửa đêm cánh tay cậu bị Phó Duy Diễn vươn mình ôm lấy, ngày tiếp theo Dương Quýnh hỏi lại hắn, ngủ ngon không? Phó Duy Diễn vui vẻ gật đầu nói, ngủ ngon.
Dương Quýnh không thể không thừa nhận rằng, điểm hấp dẫn của Phó Duy Diễn đối với cậu, có một phần lớn đến từ chính bề ngoài của hắn, đây là một loại hấp dẫn và rung động vô cùng nguyên thủy, còn có một bộ phận khác, đại khái chính là loại cảm giác được ỷ lại khiến người khó lòng chống cự này. Dù sao thì những lúc hắn toàn tâm toàn ý nhìn cậu, cậu mặc dù là tảng đá, cũng sẽ có loại ảo giác mình có thể phát sáng toả nhiệt, ấm áp đến mức có thể ấp trứng.
Dương Quýnh lúc bấy giờ nhịn không được mà thả trôi ý nghĩ đi rất xa, chờ đến lúc hoàn hồn mới phát giác mình đã nằm ở tư thế này rất lâu rồi, nghiêng một nửa người rất mỏi. Cậu trở mình, ngờ đâu vừa mới động đậy, liền nghe Phó Duy Diễn ở phía sau "ây" một tiếng, hỏi cậu: "Tỉnh rồi à?"
Dương Quýnh quay đầu nhìn hắn bước tới, ừm một tiếng, hơi nặng giọng mũi.
Phó Duy Diễn đi tới, nhìn cậu cười cười, hỏi: "Giờ là xế chiều rồi, em có đói bụng không?"
Dương Quýnh chợt nhớ tới cảnh trong mơ kia, không đầu không đuôi hỏi hắn: "Anh ở bệnh viện từng xách bô tiểu sao?"
Phó Duy Diễn thoáng sửng sốt, hiển nhiên là nghe không hiểu gì.
Dương Quýnh cũng cảm thấy có chút hoang đường, sờ sờ mũi nói: "Em vừa nãy nằm mơ, mơ thấy anh."
"Mơ thấy anh làm sao?"
"Mơ thấy em khóc, anh đưa cho em khăn giấy."
"... Anh vốn là đã từng đưa em khăn giấy em mà, " Phó Duy Diễn tươi cười nhìn cậu, nói: "Hơn nữa không chỉ một lần đi, có một đợt em còn nổi giận với anh."
Dương Quýnh chớp mắt mấy cái, không có chút ký ức nào.
Phó Duy Diễn nhắc nhở cậu: "Lần kia anh ở dưới lầu nhìn thấy em, em hỏi mượn anh khăn giấy, anh bèn đưa nguyên cả bịch cho em. Kết quả lúc trở về uống trộm của em một ngụm canh, bị em bắt gặp, nhóc con ghê gớm, tức khắc nổi giận đùng đùng với anh."
Dương Quýnh giờ mới sáng tỏ chuyện hắn nói, không nhịn được mà nói: "Hai chuyện này có liên quan gì?"
"Sao lại không liên quan?" Phó Duy Diễn hào hứng nói: "Nguyên một bịch giấy kia tốt xấu cũng phải hai đồng tiền đi, uống của em một ngụm canh còn không được, vừa bắt được đã nổi khùng với anh, anh còn ngẩn tò te ra đấy!"
Dương Quýnh không nhịn được cười, ngày đó cậu là ở đoàn kịch bị người mắng chửi, chỉ thuần túy gây sự mà thôi. Cậu suy nghĩ một lát, cảm thấy hai người khi ấy còn rất thú vị, buột miệng nói: "Em thật sự quên mất chuyện anh từng cho em mượn đồ rồi, chỉ nhớ mỗi chuyện anh uống trộm canh của em, sau đó tụi mình đánh nhau, anh còn cắn em một cái."
Phó Duy Diễn cũng cười, hỏi cậu: "Hình như là cắn tay trái của em? Có để lại sẹo không?"
"Không có, " Dương Quýnh đưa tay ra cho hắn xem: "Khi đó anh hẳn là cắn nhẹ, cũng chưa rách da."
Phó Duy Diễn lại không lên tiếng, kéo tay cậu qua, liếc nhìn, lại nắm chặt ngón tay của cậu. Dương Quýnh cho rằng hắn kiểm tra xong rồi, rút về một cái lại rút không được.
Cậu có chút bối rối, đang định rút về lần nữa, lại thấy Phó Duy Diễn cười với cậu, sau đó đôi mắt nhìn thẳng vào cậu không dời đi, miệng lại hơi mở ra, cắn một cái lên hổ khẩu (khe giữa ngón cái và ngón trỏ) của cậu.
Phó Duy Diễn cắn dùng lực không nhẹ, Dương Quýnh tức khắc bị đau mà la lên một tiếng. Cậu theo bản năng liền muốn nhặng xị lên, ai ngờ Phó Duy Diễn lại dán miệng vào vết cắn vừa nãy, liếm láp cho cậu.
Một cảm giác tê dại như là luồng điện chạy qua, từ tay trái trong nháy mắt truyền đến cánh tay, tiện đà lan tràn đến khắp thân thể cậu. Dương Quýnh nhất thời sửng sốt, không kịp phản ứng, lại cảm thấy tay phải của mình cũng bị người bao lại... Phó Duy Diễn mò mò mẫm mẫm, không nói lời nào nghiêng người đè lên.
Chăn bị người đá văng ra, hai người ở trên cùng một cái giường, lần đầu tiên đổi từ một trái một phải sang một trên một dưới. Áo choàng tắm của Dương Quýnh trong lúc ngủ đã sớm bị ném qua một bên, lúc này gần như là trần truồng. Mà Phó Duy Diễn lại buộc dây thắt eo rất chặt, hai người cọ tới cọ lui, Dương Quýnh bị lớp vải thô cứng của áo choáng tắm mài đến nổi da gà. Cho đến khi cậu cảm nhận một loại đồ vật cứng rắn khác ở cách lớp vải dệt, lại khó nén được mặt mũi đỏ bừng lên.
Phó Duy Diễn ngột ngạt mà thở hổn hển, hai tay cũng không tiếp tục đè trên cổ tay cậu, mà thuận theo cánh tay cậu đi xuống, cuối cùng trượt tới bên eo, hung hăng xoa nắn.
Nhịp tim của Dương Quýnh dần dần gia tốc, cậu giương mắt nhìn Phó Duy Diễn, muốn bảo hắn cởi áo choàng tắm ra, nhưng lại nhất thời không nói nên lời.
Đáy mắt Phó Duy Diễn là dục vọng ngày càng dày đặc, động tác tay cũng có chút tàn nhẫn, không quá giống với bộ dạng lúc bình thường. Dương Quýnh không nhịn được mà nhắm mắt, cảm thụ người này thỉnh thoảng mổ vài cái ở trên mặt cậu, bên tai cậu, tình cờ còn há mồm cắn một cái.
Cảm giác này khiến cho người ta không nhịn được mà run rẩy, gian ngoài lúc đó có một cơn gió nhẹ thổi vào, Dương Quýnh lại cảm thấy miệng và mũi mình hít vào, tất cả đều là mùi hương trên người Phó Duy Diễn, hệt như ngày hôm đó cậu lần đầu tiên ôm chăn gối của mình, xâm nhập vào địa bàn của người này, bị một loại khí vị đặc thù bao phủ, vây bọc lấy...
Cậu không nhịn được mà hừ nhẹ ra tiếng, chỉ là trong thời khắc đầu váng mắt hoa, vẫn cảm giác được có chỗ nào không đúng, thật giống như cứ thiếu thiếu cái gì.
Dương Quýnh cố gắng suy nghĩ một chút, nửa ngày sau rốt cuộc nhớ tới, cậu không nhịn được bật cười, nghiêng người tới, chủ động chu mỏ lên muốn hôn.
Ai ngờ Phó Duy Diễn lại không chịu phối hợp.
Dương Quýnh bất đắc dĩ đẩy hắn ra, lại rướn người về phía trước muốn tiếp cận.
Lần này Phó Duy Diễn mới có phản ứng, hắn thoáng nhấc người lên, cúi đầu nhìn Dương Quýnh một giây, sau đó lại cắn môi, ghé vào bên tai Dương Quýnh ngượng ngùng nói: "Em dạy anh."
=========================================
*Cola Cao, kiểu như Milo Ovaltine nhà mình hay uống í =))
Editor: Chị Ngũ viết H kiểu này thì ai cho tôi lương thiện với, vừa edit vừa cười bỏ bu =))))) Chương này trên Tấn Giang bị khóa rồi nên tiêu đề là tôi tự lấy đấy =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook