Tái Hôn Với Chồng Cũ
-
Chương 2-1
Edit: salemsmall
“Anh à... Anh thật sự không có một chút ấn tượng nào với Lạc Chỉ Hoàn sao?” Trong bệnh viện, Bồ Hướng Lam ưu sầu lo lắng hỏi Bồ Hướng Hoa.
Bồ Hướng Hoa cau mày, không hiểu vì sao ngày hôm nay Hướng Lam cứ hỏi đi hỏi lại việc anh có nhớ ra Lạc Chỉ Hoàn hay không? Anh cần phải biết cô hay sao?
Tuy rằng khi mới gặp cô, một cảm giác rung động vẫn luôn thấp thỏm trong tim anh, nhưng anh dám cam đoan, anh chưa từng gặp cô gái này.
“Anh nên có ấn tượng với cô ấy hay sao?” Bồ Hướng Hoa hỏi lại.
“Không... Không có ấn tượng là tốt nhất...”
Lúc này, Bồ Hướng Lam đột nhiên cảm thán. Có rất nhiều chuyện, thà quên đi còn thoải mái hơn là phải nhớ lại. Huồng hồ, trong quá khứ, tình yêu của bọn họ còn không được chấp nhận.
“Đúng rồi, chủ nhiệm Trần, ông liên lạc với người nhà của Lạc Chỉ Hoàn chưa?”
“Dạ... Tôi vừa thông báo rồi...” Dọc đường đi cùng tới đây, Trần Thế Tiên đã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về thân phận “đặc biệt” của Lạc Chỉ Hoàn.
Cô là người như thế nào, mà có thể khiến cho một CEO và một phó tổng của một công ty lớn buông xuống rất nhiều chuyện quan trọng để ngồi ngây ra trong bệnh viện chờ cô tỉnh lại? Nha đầu này, nhất định là một nhân vật khó lường...
Một lát sau, có một người đàn ông cao gầy vội vàng bước tới, cau mày, sốt ruột đi về phía phòng bệnh.
“Xin chào, tôi là người nhà của Lạc Chỉ Hoàn, xin hỏi đây là phòng bệnh của cô ấy sao?” Vừa đến bệnh viện, Tưởng Dư Phong liền lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, bác sĩ nói cô ấy không sao. Chỉ có điều... Cơ thể không đủ dinh dưỡng, nghỉ ngơi một lát là có thể xuất viện rồi.”
Trần Thế Tiên có chút xấu hổ trả lời.
Đã là năm bao nhiêu rồi, vậy mà còn có người bị ngất xỉu vì không đủ chất dinh dưỡng...
Vừa thấy Tưởng Dư Phong đến, Bồ Hướng Lam lập tức há hốc mồm...
Là anh ấy... Học trưởng Dư Phong vẫn khiến người khác phải mê đắm như vậy. Năm tháng cũng không lưu lại chút dấu vết gì trên gương mặt anh. Anh vẫn y hệt năm năm trước, ôm trọn lấy tâm hồn cô.
“Học trưởng Dư Phong...” Tưởng Dư Phong nhìn cô, nhất thời không nghĩ ra cô gái này có thân phận gì.
“Em là Hướng Lam...” Bồ Hướng Lam e lệ, nhỏ giọng nói.
“Bồ Hướng Lam?” Nghe vậy, Tưởng Dư Phong kinh hãi nói, rồi ngay lập tức nhìn về phía Bồ Hướng Hoa cũng đang đánh giá mình.
Hai anh em này, sau khi ra trường, thoạt nhìn càng thêm chói mắt, nhất là Bồ Hướng Hoa. Kẻ thiên chi kiều tử này, sau khi trải qua những năm tháng thử thách đã khiến cho anh ta càng thêm thành thục và đầy sức quyến rũ. Không thể không nói, nếu anh là phụ nữ, chắc chắn cũng sẽ khuất phục dưới gấu quần anh ta giống như họ.
“Anh? Sao hai người lại xuất hiện ở đây? Có phải Chỉ Hoàn ngất xỉu là do các người hay không?” Tưởng Dư Phong thu hồi ánh mắt đánh giá bọn họ, nghĩ đến Chỉ Hoàn đang ở trong phòng bệnh, Tưởng Dư Phong kích động nói.
“Không... Không phải... Là vì...” Bồ Hướng Lam giải thích cặn kẽ ngọn nguồn sự việc.
“Tôi nên lọc những nơi Chỉ Hoàn xin việc mới đúng, không nên để cô ấy vào miệng hổ lần nữa.” Tưởng Dư Phong trừng mắt nhìn Bồ Hướng Hoa rồi nói.
“Mời anh nói chuyện lịch sự một chút! Cái gì gọi là vào miệng hổ? Uy Triển của chúng tôi luôn đứng vị trí số một số hai trong top một trăm công ty lớn nhất Đài Loan, anh nói xấu công ty chúng tôi như vậy không sợ bị kiện sao?” Bồ Hướng Hoa luôn không phải là người dễ trêu chọc. Lời nói không khách khí vừa rồi của Tưởng Dư Phong đã châm ngòi sự tức giận của anh.
“Đừng ở đó mà giả bộ thanh cao đi! Nhà họ Bồ các người đã làm những gì với Chỉ Hoàn? Nghĩ rằng giả bộ hồ đồ là có thể xong chuyện sao? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng mơ tưởng tiếp cận Chỉ Hoàn một lần nữa dù chỉ một bước! Hiện giờ chúng tôi đang sống rất hạnh phúc, hoàn toàn không muốn liên quan gì đến đám người nhà họ Bồ Đâu!” Tưởng Dư Phong không cam lòng yếu thế, chỉ thiếu nước ưỡn ngực rống to mà thôi.
Lời nói của anh, tựa như một cái rễ cây, đâm mạnh vào lòng Bồ Hướng Lam.
Cho dù cô có là một phó tổng kiêu ngạo được người người kính trọng, nhưng trước mặt Tưởng Dư Phong, cô chỉ là một con mèo nhỏ không dám hé răng... Thật đúng là buồn cười!
“Tôi không cần biết anh là gì của Lạc Chỉ Hoàn, Uy Triển là lựa chọn của cô ấy, anh có tư cách gì mà thay cô ấy quyết định?”
Bồ Hướng Hoa rất không thích người đàn ông không ngừng tỏ thái độ thù địch này với anh.
Hay là, trước kia bọn họ cũng từng kết thù?
“Dựa vào việc con trai cô ấy gọi tôi là ba!” Dường như muốn trừng phạt hai kẻ tội nhân trước mắt này mà Tưởng Dư Phong mở miệng nói không chút đắn đo.
Vừa dứt lời, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
“Hai người... Kết hôn rồi...” Bồ Hướng Lam đau lòng nói.
“Thì ra là chồng của Lạc Chỉ Hoàn, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.” Lúc Tưởng Dư Phong vừa nói xong, ngực Bồ Hướng Hoa như bị nện một cái thật mạnh. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại có phản ứng lớn như vậy đối với chuyện này, nhưng tuyệt đối anh sẽ không biểu hiện ra bên ngoài...
“Anh... Thôi... Đừng tranh cãi nữa.” Đối mặt với người đàn ông mình từng moi hết ruột gan ra để yêu, quả thực Bồ Hướng Lam không muốn trở mặt tranh cãi.
Nếu anh và Chỉ Hoàn đã thành đôi chim liền cánh, cô sẽ chân thành chúc phúc cho họ. Chỉ có điều, Chỉ Hoàn trước kia vẫn luôn yêu tha thiết anh trai, sao bây giờ lại kết hôn với Tưởng Dư Phong, Bồ Hướng Lam không hiểu vì sao.
“Em thay mặt Uy Triển nhận lỗi với anh, vì đã sơ sẩy không chăm sóc sức khỏe của nhân viên cho thật tốt. Chủ nhiệm Trần, ngày mai hãy bảo người đến thăm hỏi và biếu một khoản tiền trợ cấp nhé.” Bồ Hướng Lam cũng không muốn phá hỏng mối quan hệ với Tưởng Dư Phong, nên đã giao cho Trần Thế Tiên - vốn đang ở bên cạnh xem đến choáng váng làm tốt công tác trợ cấp và an ủi cho nhân viên.
“Vâng.”
“Không phiền mấy người lo lắng, sau này Chỉ Hoàn sẽ không làm ở Uy Triển nữa, trước hết mời các người đi cho.” Tưởng Dư Phong không muốn khi Chỉ Hoàn tỉnh lại phải nhìn thấy những người đã từng tổn thương cô, vì vậy anh lên tiếng đuổi người.
Lúc này, Bồ Hướng Hoa vốn không mở miệng bất chợt lên tiếng: “Anh coi Uy Triển chúng tôi là cái gì? Vui thì đến, giận thì đi hay sao? Muốn nghỉ việc thì mời cô ấy tự đến làm thủ tục xin nghỉ.”
“Anh à...” Bồ Hướng Lam cũng không muốn tổn thương Chỉ Hoàn một lần nữa... Chỉ là, anh trai đã quên hết tất cả mọi chuyện, nên không hiểu nỗi khổ tâm của cô.
“Đừng nói thêm nữa. Tôi đã quyết định như vậy rồi. Đi thôi, người ta không chào đón chúng ta. Ở lại cũng chỉ bị coi thường mà thôi.” Cả đời này Bồ Hướng Hoa chưa từng bị người ta đóng cửa không tiếp khách như vậy, nên lẽ dĩ nhiên, anh vô cùng bất mãn với thái độ của Tưởng Dư Phong.
Cuối cùng, Bồ Hướng Lam liếc nhìn Tưởng Dư Phong một cái, nhịn xuống cảm giác muốn bật khóc, mới lưu luyến không rời mà đi khỏi.
“Tiểu Lam, rốt cuộc cái tên Tưởng Dư Phong kia có thâm thù đại hận gì với chúng ta vậy?” Bồ Hướng Hoa không hiểu vì sao Tưởng Dư Phong lại có thái độ không tốt như vậy, nên khi vừa rời khỏi bệnh viện anh đã lập tức hỏi.
“Không có gì...” Có thể quên đi là tốt nhất. Bồ Hướng Lam không muốn anh trai mình bị đắm chìm trong ký ức đau khổ. Hơn nữa... Ngày trước anh cô đã từng yêu Chỉ Hoàn sâu đậm, hiện giờ cô ấy đã là vợ người ta, không thể cứu vãn được nữa, chi bằng cứ để cho tất cả theo gió cuốn đi.
“Thật sao? Vì sao anh cứ cảm thấy em biết nội tình nhỉ? Không phải là trước khi anh bị mất trí nhớ, từng phụ bạc cô ấy chứ?” Bồ Hướng Hoa thuận miệng, tùy tiện nói.
Da đầu Bồ Hướng Lam như run lên, cho rằng anh mình đã nhớ ra hết rồi... Tận đến khi nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của anh, cố mới hiểu được là anh đang nói mò. Vì thế cô nhếch môi, khó khăn nói: “Làm sao có thể, anh đừng đoán mò.”
“Nói cũng đúng, Bồ Hướng Hoa anh sao có thể thích loại phụ nữ vụng về yếu đuối như vậy được chứ.” Bồ Hướng Hoa lạnh nhạt nói.
Tuy rằng anh đã nảy sinh cảm xúc không rõ với người con gái này, nhưng anh tin tưởng, người cương trực đàng hoàng như anh sẽ không bao giờ phụ bạc đàn bà.
Bồ Hướng Lam nhìn anh trai mình bằng ánh mắt sâu xa, nghĩ rằng... Nếu quả thực có ngày anh phát hiện ra chân tướng, liệu anh có thể bình thản mà đối mặt như lúc này được hay không?
“Chủ nhiệm Trần, mấy ngày tới, nếu Lạc Chỉ Hoàn tới công ty làm thủ tục xin thôi việc, hãy bảo cô ấy đến gặp tôi.” Đối với Lạc Chỉ Hoàn, Bồ Hướng Hoa luôn có cảm giác quen thuộc không nói nên lời, có lẽ, anh phải nhân lúc hai người gặp riêng mà hỏi cho rõ ràng mới được.
“Vâng.” Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng chủ nhiệm Trần cũng chỉ có thể đồng ý.
Lạc Chỉ Hoàn này thật là một nhân vật không hề đơn giản, mới ngày đầu đến báo danh đã có thể gây ra một hồi gió tanh mưa máu, kinh thiên động địa rồi.
“Anh à, việc này đâu có cần thiết.” Bồ Hướng Hoa không muốn sự việc càng thêm phức tạp.
“Tiểu Lam, lúc anh làm việc không thích người khác có ý kiến, điều đó em hẳn phải rõ ràng chứ.” Bồ Hướng Hoa thẳng thừng ngắt lời cô.
Thôi, cô cũng không muốn giãy giụa thêm nữa. Có lẽ tất cả là do số phận đã an bài. Nhưng cô không thể tưởng tượng được, một khi anh trai mình khôi phục trí nhớ, nhớ đến quá khứ kinh khủng kia, thì anh sẽ phải dùng biết bao dũng khí để đối mặt đây?
“Anh à... Anh thật sự không có một chút ấn tượng nào với Lạc Chỉ Hoàn sao?” Trong bệnh viện, Bồ Hướng Lam ưu sầu lo lắng hỏi Bồ Hướng Hoa.
Bồ Hướng Hoa cau mày, không hiểu vì sao ngày hôm nay Hướng Lam cứ hỏi đi hỏi lại việc anh có nhớ ra Lạc Chỉ Hoàn hay không? Anh cần phải biết cô hay sao?
Tuy rằng khi mới gặp cô, một cảm giác rung động vẫn luôn thấp thỏm trong tim anh, nhưng anh dám cam đoan, anh chưa từng gặp cô gái này.
“Anh nên có ấn tượng với cô ấy hay sao?” Bồ Hướng Hoa hỏi lại.
“Không... Không có ấn tượng là tốt nhất...”
Lúc này, Bồ Hướng Lam đột nhiên cảm thán. Có rất nhiều chuyện, thà quên đi còn thoải mái hơn là phải nhớ lại. Huồng hồ, trong quá khứ, tình yêu của bọn họ còn không được chấp nhận.
“Đúng rồi, chủ nhiệm Trần, ông liên lạc với người nhà của Lạc Chỉ Hoàn chưa?”
“Dạ... Tôi vừa thông báo rồi...” Dọc đường đi cùng tới đây, Trần Thế Tiên đã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về thân phận “đặc biệt” của Lạc Chỉ Hoàn.
Cô là người như thế nào, mà có thể khiến cho một CEO và một phó tổng của một công ty lớn buông xuống rất nhiều chuyện quan trọng để ngồi ngây ra trong bệnh viện chờ cô tỉnh lại? Nha đầu này, nhất định là một nhân vật khó lường...
Một lát sau, có một người đàn ông cao gầy vội vàng bước tới, cau mày, sốt ruột đi về phía phòng bệnh.
“Xin chào, tôi là người nhà của Lạc Chỉ Hoàn, xin hỏi đây là phòng bệnh của cô ấy sao?” Vừa đến bệnh viện, Tưởng Dư Phong liền lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, bác sĩ nói cô ấy không sao. Chỉ có điều... Cơ thể không đủ dinh dưỡng, nghỉ ngơi một lát là có thể xuất viện rồi.”
Trần Thế Tiên có chút xấu hổ trả lời.
Đã là năm bao nhiêu rồi, vậy mà còn có người bị ngất xỉu vì không đủ chất dinh dưỡng...
Vừa thấy Tưởng Dư Phong đến, Bồ Hướng Lam lập tức há hốc mồm...
Là anh ấy... Học trưởng Dư Phong vẫn khiến người khác phải mê đắm như vậy. Năm tháng cũng không lưu lại chút dấu vết gì trên gương mặt anh. Anh vẫn y hệt năm năm trước, ôm trọn lấy tâm hồn cô.
“Học trưởng Dư Phong...” Tưởng Dư Phong nhìn cô, nhất thời không nghĩ ra cô gái này có thân phận gì.
“Em là Hướng Lam...” Bồ Hướng Lam e lệ, nhỏ giọng nói.
“Bồ Hướng Lam?” Nghe vậy, Tưởng Dư Phong kinh hãi nói, rồi ngay lập tức nhìn về phía Bồ Hướng Hoa cũng đang đánh giá mình.
Hai anh em này, sau khi ra trường, thoạt nhìn càng thêm chói mắt, nhất là Bồ Hướng Hoa. Kẻ thiên chi kiều tử này, sau khi trải qua những năm tháng thử thách đã khiến cho anh ta càng thêm thành thục và đầy sức quyến rũ. Không thể không nói, nếu anh là phụ nữ, chắc chắn cũng sẽ khuất phục dưới gấu quần anh ta giống như họ.
“Anh? Sao hai người lại xuất hiện ở đây? Có phải Chỉ Hoàn ngất xỉu là do các người hay không?” Tưởng Dư Phong thu hồi ánh mắt đánh giá bọn họ, nghĩ đến Chỉ Hoàn đang ở trong phòng bệnh, Tưởng Dư Phong kích động nói.
“Không... Không phải... Là vì...” Bồ Hướng Lam giải thích cặn kẽ ngọn nguồn sự việc.
“Tôi nên lọc những nơi Chỉ Hoàn xin việc mới đúng, không nên để cô ấy vào miệng hổ lần nữa.” Tưởng Dư Phong trừng mắt nhìn Bồ Hướng Hoa rồi nói.
“Mời anh nói chuyện lịch sự một chút! Cái gì gọi là vào miệng hổ? Uy Triển của chúng tôi luôn đứng vị trí số một số hai trong top một trăm công ty lớn nhất Đài Loan, anh nói xấu công ty chúng tôi như vậy không sợ bị kiện sao?” Bồ Hướng Hoa luôn không phải là người dễ trêu chọc. Lời nói không khách khí vừa rồi của Tưởng Dư Phong đã châm ngòi sự tức giận của anh.
“Đừng ở đó mà giả bộ thanh cao đi! Nhà họ Bồ các người đã làm những gì với Chỉ Hoàn? Nghĩ rằng giả bộ hồ đồ là có thể xong chuyện sao? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng mơ tưởng tiếp cận Chỉ Hoàn một lần nữa dù chỉ một bước! Hiện giờ chúng tôi đang sống rất hạnh phúc, hoàn toàn không muốn liên quan gì đến đám người nhà họ Bồ Đâu!” Tưởng Dư Phong không cam lòng yếu thế, chỉ thiếu nước ưỡn ngực rống to mà thôi.
Lời nói của anh, tựa như một cái rễ cây, đâm mạnh vào lòng Bồ Hướng Lam.
Cho dù cô có là một phó tổng kiêu ngạo được người người kính trọng, nhưng trước mặt Tưởng Dư Phong, cô chỉ là một con mèo nhỏ không dám hé răng... Thật đúng là buồn cười!
“Tôi không cần biết anh là gì của Lạc Chỉ Hoàn, Uy Triển là lựa chọn của cô ấy, anh có tư cách gì mà thay cô ấy quyết định?”
Bồ Hướng Hoa rất không thích người đàn ông không ngừng tỏ thái độ thù địch này với anh.
Hay là, trước kia bọn họ cũng từng kết thù?
“Dựa vào việc con trai cô ấy gọi tôi là ba!” Dường như muốn trừng phạt hai kẻ tội nhân trước mắt này mà Tưởng Dư Phong mở miệng nói không chút đắn đo.
Vừa dứt lời, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
“Hai người... Kết hôn rồi...” Bồ Hướng Lam đau lòng nói.
“Thì ra là chồng của Lạc Chỉ Hoàn, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.” Lúc Tưởng Dư Phong vừa nói xong, ngực Bồ Hướng Hoa như bị nện một cái thật mạnh. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại có phản ứng lớn như vậy đối với chuyện này, nhưng tuyệt đối anh sẽ không biểu hiện ra bên ngoài...
“Anh... Thôi... Đừng tranh cãi nữa.” Đối mặt với người đàn ông mình từng moi hết ruột gan ra để yêu, quả thực Bồ Hướng Lam không muốn trở mặt tranh cãi.
Nếu anh và Chỉ Hoàn đã thành đôi chim liền cánh, cô sẽ chân thành chúc phúc cho họ. Chỉ có điều, Chỉ Hoàn trước kia vẫn luôn yêu tha thiết anh trai, sao bây giờ lại kết hôn với Tưởng Dư Phong, Bồ Hướng Lam không hiểu vì sao.
“Em thay mặt Uy Triển nhận lỗi với anh, vì đã sơ sẩy không chăm sóc sức khỏe của nhân viên cho thật tốt. Chủ nhiệm Trần, ngày mai hãy bảo người đến thăm hỏi và biếu một khoản tiền trợ cấp nhé.” Bồ Hướng Lam cũng không muốn phá hỏng mối quan hệ với Tưởng Dư Phong, nên đã giao cho Trần Thế Tiên - vốn đang ở bên cạnh xem đến choáng váng làm tốt công tác trợ cấp và an ủi cho nhân viên.
“Vâng.”
“Không phiền mấy người lo lắng, sau này Chỉ Hoàn sẽ không làm ở Uy Triển nữa, trước hết mời các người đi cho.” Tưởng Dư Phong không muốn khi Chỉ Hoàn tỉnh lại phải nhìn thấy những người đã từng tổn thương cô, vì vậy anh lên tiếng đuổi người.
Lúc này, Bồ Hướng Hoa vốn không mở miệng bất chợt lên tiếng: “Anh coi Uy Triển chúng tôi là cái gì? Vui thì đến, giận thì đi hay sao? Muốn nghỉ việc thì mời cô ấy tự đến làm thủ tục xin nghỉ.”
“Anh à...” Bồ Hướng Lam cũng không muốn tổn thương Chỉ Hoàn một lần nữa... Chỉ là, anh trai đã quên hết tất cả mọi chuyện, nên không hiểu nỗi khổ tâm của cô.
“Đừng nói thêm nữa. Tôi đã quyết định như vậy rồi. Đi thôi, người ta không chào đón chúng ta. Ở lại cũng chỉ bị coi thường mà thôi.” Cả đời này Bồ Hướng Hoa chưa từng bị người ta đóng cửa không tiếp khách như vậy, nên lẽ dĩ nhiên, anh vô cùng bất mãn với thái độ của Tưởng Dư Phong.
Cuối cùng, Bồ Hướng Lam liếc nhìn Tưởng Dư Phong một cái, nhịn xuống cảm giác muốn bật khóc, mới lưu luyến không rời mà đi khỏi.
“Tiểu Lam, rốt cuộc cái tên Tưởng Dư Phong kia có thâm thù đại hận gì với chúng ta vậy?” Bồ Hướng Hoa không hiểu vì sao Tưởng Dư Phong lại có thái độ không tốt như vậy, nên khi vừa rời khỏi bệnh viện anh đã lập tức hỏi.
“Không có gì...” Có thể quên đi là tốt nhất. Bồ Hướng Lam không muốn anh trai mình bị đắm chìm trong ký ức đau khổ. Hơn nữa... Ngày trước anh cô đã từng yêu Chỉ Hoàn sâu đậm, hiện giờ cô ấy đã là vợ người ta, không thể cứu vãn được nữa, chi bằng cứ để cho tất cả theo gió cuốn đi.
“Thật sao? Vì sao anh cứ cảm thấy em biết nội tình nhỉ? Không phải là trước khi anh bị mất trí nhớ, từng phụ bạc cô ấy chứ?” Bồ Hướng Hoa thuận miệng, tùy tiện nói.
Da đầu Bồ Hướng Lam như run lên, cho rằng anh mình đã nhớ ra hết rồi... Tận đến khi nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của anh, cố mới hiểu được là anh đang nói mò. Vì thế cô nhếch môi, khó khăn nói: “Làm sao có thể, anh đừng đoán mò.”
“Nói cũng đúng, Bồ Hướng Hoa anh sao có thể thích loại phụ nữ vụng về yếu đuối như vậy được chứ.” Bồ Hướng Hoa lạnh nhạt nói.
Tuy rằng anh đã nảy sinh cảm xúc không rõ với người con gái này, nhưng anh tin tưởng, người cương trực đàng hoàng như anh sẽ không bao giờ phụ bạc đàn bà.
Bồ Hướng Lam nhìn anh trai mình bằng ánh mắt sâu xa, nghĩ rằng... Nếu quả thực có ngày anh phát hiện ra chân tướng, liệu anh có thể bình thản mà đối mặt như lúc này được hay không?
“Chủ nhiệm Trần, mấy ngày tới, nếu Lạc Chỉ Hoàn tới công ty làm thủ tục xin thôi việc, hãy bảo cô ấy đến gặp tôi.” Đối với Lạc Chỉ Hoàn, Bồ Hướng Hoa luôn có cảm giác quen thuộc không nói nên lời, có lẽ, anh phải nhân lúc hai người gặp riêng mà hỏi cho rõ ràng mới được.
“Vâng.” Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng chủ nhiệm Trần cũng chỉ có thể đồng ý.
Lạc Chỉ Hoàn này thật là một nhân vật không hề đơn giản, mới ngày đầu đến báo danh đã có thể gây ra một hồi gió tanh mưa máu, kinh thiên động địa rồi.
“Anh à, việc này đâu có cần thiết.” Bồ Hướng Hoa không muốn sự việc càng thêm phức tạp.
“Tiểu Lam, lúc anh làm việc không thích người khác có ý kiến, điều đó em hẳn phải rõ ràng chứ.” Bồ Hướng Hoa thẳng thừng ngắt lời cô.
Thôi, cô cũng không muốn giãy giụa thêm nữa. Có lẽ tất cả là do số phận đã an bài. Nhưng cô không thể tưởng tượng được, một khi anh trai mình khôi phục trí nhớ, nhớ đến quá khứ kinh khủng kia, thì anh sẽ phải dùng biết bao dũng khí để đối mặt đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook