Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt
-
Chương 78: Đi chết đi
Giản Diệc Tu siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đi tới phía trước cửa sổ.
Sâu bên trong con ngươi là sự tức giận tột cùng.
Trừ dì Tần, trong phòng bệnh còn có mấy người khác, cả người kín kẽ, không thể nhìn rõ danh tính, họ đang cầm ống kim tiêm vào người Tần Lương, bên trong là loại dung dịch không biết tên.
Mà dì Tần thấy nhưng không làm gì cả, mặt lạnh nhìn hết thảy sự việc diễn ra.
Cách một lớp kính pha lê mà giống như là hai thế giới tách biệt hoàn toàn.
Giản Diệc Tu đấm đánh mạnh lên mặt kính, sự tức giận cũng không cần che giấu thêm nữa, ánh mắt lạnh vô cùng tận.
Không trách được sao anh lại không ra được chút manh mối, thì ra là...
Dì Tần ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, sắc mặt cũng không có quá nhiều biến đổi, vẫn là vẻ lạnh nhạt.
Ngược lại với bà ta, mấy người đàn ông không biết tên kia sợ hết hồn, bối rối rút ống kim ra, máu tươi theo cánh tay Tần Lương chảy xuống, máu tươi ở trên làn da tái nhợt nổi đầy gân xanh của Tần Lương càng thêm đỏ hồng đến chói mắt.
Tần Lương cho dù không cảm giác gì, nhưng theo phản ứng mày khẽ nhăn một chút.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lên, vội vã chạy ra ngoài, lúc mở cửa cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ có ý muốn mau chóng chạy trốn khỏi chỗ này.
Giản Diệc Tu mạnh mẽ túm cổ áo của anh ta, ném mạnh lên trên mặt đất.
Người đàn ông kêu thảm một tiếng, muốn người bò dậy, Giản Diệc Tu ngồi xổm người xuống, trầm mặt tháo khẩu trang trên mặt anh ta xuống.
"Thả anh ta đi."
Dì Tần không biết từ lúc nào đã đứng ở cạnh cửa, vành mắt đã có chút đỏ hồng, ánh mắt đau thương nhưng vẫn còn lại vẻ kiên trì.
"Thả anh ta đi đi."
Dì Tần lập lại một lần nữa, vẫn kiên trì như cũ.
Giản Diệc Tu buông tay ra, mới vừa buông ra, người đàn ông kia đã bò dậy, chạy thục mạng về phía trước, không hề quay đầu lấy một lần.
Dì Tần nhìn anh ta rời đi, mãi cho đến khi bóng lưng của anh ta biến mất không thấy gì nữ mới thôi.
"Tại sao?"
Giọng nói trầm trầm của Giản Diệc Tu vang lên, trong tất cả mọi người, người mà anh ta không hoài nghi nhất là dì Tần.
Tần Lương và dì Tần có tình cảm rất sâu, cậu ta đã từng nói qua với anh, cõi đời này người mà cậu ấy muốn bảo vệ nhất chính là mẹ của mình, chỉ muốn che chở một mình bà ấy, không đành lòng để bà ấy bị ủy khuất.
Nếu như nói Tần Lương là một người cà lơ phất phơ, mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, thì dì Tần chính là một người duy nhất có thể kìm hãm cậu ta.
Mà bây giờ...
Nếu Tần Lương biết được người khiến cho cậu ta không tỉnh lại chính là dì Tần, vậy nhất định sẽ hỏng mất.
Thậm chí...
Mày kiếm Giản Diệc Tu nhíu chặt lại, không dám nghĩ tiếp.
"Tai nạn giao thông..."
"Đúng là dì."
Cái cằm mãnh khảnh của dì Tần khẽ giơ lên, không có ý định giải thích nhiều với Giản Diệc Tu.
"Tại sao lại làm như vậy?"
Giản Diệc Tu siết chặt nắm đấm, da trên mặt cũng bắt đầu căng thẳng.
"Làm như vậy có ích lợi gì cho dì? Tần Lương là đứa con độc nhất của người đó."
Đối mặt với chất vấn của Giản Diệc Tu, dì Tần chỉ là mím môi thật chặt, một câu cũng không có nói.
"Nếu không cần cậu ta, thì tại lại sinh ra?"
Giản Diệc Tu không thể kìm nổi sự phẫn nỗ, đấm mạnh một quyền lên lớp kình, lần này dùng không ít lực, phía trên có xuất hiện vết nứt.
"Làm xong lại không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Giản Diệc Tu hỏi mỗi một câu, sự tức giận trong lòng chỉ càng tăng lên chứ không có chiều hướng giảm xuống.
Đầu cúi xuống, giống như là đang lẩm bẩm tự nói cho chính mình nghe vậy, nhưng nếu nghe kỹ có thể biết trong từng câu nói là hàm chứa sự tức giận khổng lồ.
"Tần Lương, thằng khờ đó còn muốn bảo vệ người..."
Thân hình dì Tần run rẩy, vẫn như cũ quật cường đứng ở cạnh cửa, nắm chặt hai tay, giống như kìm nén cái gì đó.
"Quên đi!"
Giản Diệc Tu lạnh lùng nghiêm mặt, ngón tay có khớp xương rõ ràng như long liễu vuốt cái trán, rồi xuyên qua mái tóc đen nhánh, cơn tức giận thật giống như chỉ vì một cử động đơn giản này mà biến mất.
"Ngày mai cháu sẽ phái người đến mang cậu ấy đi, hi vọng tối nay dì sẽ không làm gì thêm nữa, chỉ bởi vì một lý do... cậu ấy đến cùng vẫn là con của dì."
"Ta không đồng ý.” Dì Tần giương mắt nhìn về phía Giản Diệc Tu, khàn khàn nói.
"Dì là người hại cậu ấy, là người khiến cậu ấy trở nên như thế này, từ lúc đó dì đã không có tư cách để không đồng ý rồi."
Giản Diệc Tu lạnh nhạt nói, nhìn ánh mắt lạnh lùng giống như là không biết người đàn bà trung niên trước mặt mình.
"Sao lâu vậy..."
Trì Tiểu Úc đem cái chân bị thương đặt ở trên ghế, một tay đang không ngừng xoa bóp bắp chân để gia tốc tuần hoàn của máu, mắt nhìn thang máy chằm chằm, không vui thì thầm.
Đi thật là lâu...
Trì Tiểu Úc cong miệng lên, chẳng lẽ anh ấy tìm không thấy điện thoại di động?
Tìm không được thì cũng nên trở lại chứ?
Đang suy nghĩ thì cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Ánh mắt ngay lập tức Trì Tiểu Úc sáng lên, sau đó liền tối sầm lại.
Không phải là anh ấy.
Bất quá, người này có chút quen mắt.
Trì Tiểu Úc nhìn người đàn ông đang vội vàng hấp tấp, lâm vào trầm tư.
À, đúng rồi!
Trong đầu Trì Tiểu Úc linh quang chợt lóe.
Không phải đó là trợ lý của Tần Lương sao?
Người này quả là không tồi, sếp bị bệnh còn nhớ đến thăm hỏi một phen.
Đúng là có tình có nghĩa!
Lúc Trì Tiểu Úc đang âm thầm gật đầu, vị trợ lý kia cũng chú ý tới sự tồn tại của cô.
Nhưng thật giống như anh ta không hề nhận ra cô vậy, bởi vì ánh mắt không dừng lại trên người cô mà là nhìn về phía trước, không biết làm sao, đột nhiên con ngươi của anh ta mở lớn hơn, rồi đột nhiên hét lên:
"Cẩn thận!"
Trì Tiểu Úc sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn lên bóng đen đột nhiên xuất hiên trên mặt đất, quay đầu nhìn lại.
Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, trong tay đang giơ lên một cây gậy sắt.
"Đi chết đi!"
Người thiếu niên kia rống giận, cây sắt hạ xuống.
Sắc mặt Trì Tiểu Úc trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giơ tay lên muốn che chắn đầu mình, đó là phản xạ rất tự nhiên của một con người khi rơi vào nguy hiểm.
Cuối cùng cây sắt cũng theo dự đoán hạ xuống, trong nháy mắt máu tươi vương vãi lên trên sàn nhà.
Thời gian thật giống như dừng lại, từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống sàn nhà, nó giống như chất nổ trong một bệnh viện yên tĩnh, y tá trực ban hoảng sợ kêu lên.
Trì Tiểu Úc mở mắt ra, có chút mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trước người cô có người bảo vệ.
"Anh..."
Trì Tiểu Úc nói không ra lời.
Người thanh niên trẻ tuổi sau một giây hồi thần cũng hồi hồn lại, khi nhìn tình huống trước mặt, nhất thời hai mắt đỏ lên, trong mắt có thể nhìn rõ từng tia máu một.
"Cút ngay, tôi muốn giết tiện nhân kia, giết cô ta, cô ta dám thương người phụ nữ mà tôi thích nhất, tôi muốn giết cô ta..."
Người thành niên trẻ tuổi thật giống như đã điên rồi, giơ tay lên lại muốn nện xuống một lần nữa.
Trợ lý lười quản vết thương trên cánh tay mình, một cước đá ngã người thanh niên kia.
Một chân đè lên lưng cậu ta, không để cho cậu ta giãy dụa.
"Mau áo cảnh sát...” Vị trợ lý cũng không quay đầu lại mà nói.
"Ừ, đợi chút."
Trì Tiểu Úc bình ổn lại hô hấp, tay sờ tìm điện thoại di động, lúc này mới nhớ tới điện thoại di động của cô đã bị thất lạc, thôi để cho y tá báo cảnh sát vậy.
Sau khi báo cảnh sát xong, Trì Tiểu Úc sợ sệt nhìn người thanh niên mặt đầy cừu hận trước mặt.
Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua loại chuyện như thế này bao giờ, một chuyện kinh tâm động phách, trái tim của cô đã quên cả việc đập, lúc đó cô đã cảm giác được cái chết của mình đang ở rất gần.
Nếu như không phải là vị trợ lý kia cứu cô, cô nhất định phải chết...
Trì Tiểu Úc nhìn về phía vết thương của vị trợ lý kia, máu tươi theo ngón tay chay xuống mặt đất.
"Anh bị thương rồi, người đâu? Mau tới đây!"
Trì Tiểu Úc đứng dậy, nghĩ cách phải xử lý vết thương, nếu không sẽ mất máu quá nhiều mà nguy hiểm đến tính mạng mất.
Người y tá vẫn trốn ở một bên lúc này mới đi ra ngoài tìm bảo an.
Trì Tiểu Úc nhìn thấy mấy người bảo an chế trụ được người hành hung, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quan tâm nhìn vị trợ lý bên cạnh nãy giờ vẫn trầm mặc.
"Anh như thế nào rồi?"
Trì Tiểu Úc muốn kéo cánh tay của anh ta.
"Tranh thủ thời gian, đi gặp bác sĩ đi..."
Trợ lý tránh né cô, cúi đầu, không nói một lời.
"Y tá, ngoại khoa ở lầu mấy?” Trì Tiểu Úc thu tay lại, hỏi một người y tá ở cách đó không xa.
"Lầu ba."
"Cảm ơn."
Trì Tiểu Úc đi theo vị trợ lý kia đến lầu ba, quá mức hoảng hốt nên cô đã quên mất nên báo cho Giản Diệc Tu một tiếng.
Đợi đến khi Giản Diệc Tu từ thang máy đi ra ngoài, đã tìm không được Trì Tiểu Úc đâu cả.
Trong một cái đại sảnh trống rỗng, bên cạnh chỗ mà Trì Tiểu Úc vốn nên ngồi là một vũng máu hết sứ bắt mắt.
"Cô có biết cô gái mới vừa ngồi ở chỗ này đã đi đâu không?"
Giản Diệc Tu bắt được đại một người hỏi.
Thình lình bị kéo lại, người y tá kia vốn là có chút không vui, quay đầu lại thì phát hiện là một đại soái ca, trên mặt lập tức nở một nụ cười.
Y tá vốn là ở đây những tầng lầu khác trực ban, nhưng mà đại sảnh có chuyện xảy ra, làm cho cô rơi xuống.
Nghe được người đàn ông hỏi như thế, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?
Nũng nịu nói: "Tôi cũng không biết rõ, nhưng mà, mới vừa rồi ở đây có một vụ xô xát, hình như là có người tập kích một cô gái, cảnh sát đã mang nghi phạm đi rồi..."
Y tá đột nhiên câm miệng, một câu nói cũng không dám nói nhiều lời, người đàn ông kia đột nhiên bộc phát khí thế kinh người làm cho cô ta không dám ho he.
Giản Diệc Tu buông lỏng tay cô ta ra, y tá liền nhanh chóng rời đi.
Giản Diệc Tu bị hoảng hốt, nặng nề lấy điện thoại di động ra.
Đôi môi Trì Tiểu Úc hơi nhếch lên, có chút tự trách.
Mà một khi cô tự trách thì sẽ thích sờ lỗ tai.
Hả?
Trì Tiểu Úc đưa tay sờ sờ hai lỗ tai, cũng không có gì hết, khuyên tai của cô đi đâu rồi?
Trì Tiểu Úc không tự chủ “hả” lên một tiếng, vị trợ lý đang băng bó ở bên cạnh vì vậy mà đưa mắt nhìn qua.
"Không có gì nghiêm trọng chứ?” Thấy vị trợ lý nhìn sang, Trì Tiểu Úc cười hỏi thăm.
"Không sao.” Bác sĩ thu tay lại: “Cẩn thận một chút, mấy ngày tới không nên dùng sức, hoàn hảo xương không gảy, gân động cốt bị tổn thương nên phải dưỡng một trăm ngày."
"Ừ, cám ơn.” Tên trợ lý gật đầu.
"A!" Trì Tiểu Úc lúc này mới nhớ tới Giản Diệc Tu đã bị vứt ở sau ót.
"Tôi phải nhanh rời khỏi đây, chồng của tôi tìm không thấy tôi chắc là sẽ rất lo lắng."
Trì Tiểu Úc tranh thủ thời gian đứng dậy, nhưng mà, nhìn tới người trợ lý đang bị thương, cô thật sự không thể mặt dày tới mức mà ném anh ta ở chỗ này nha, người ta dù sao cũng vừa cứu cô một mạng.
"Anh có thể đi không?"
Người trợ lý kia di chuyển cảnh tay của mình một chút, khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu.
"Chồng tôi tới đây để thăm bạn, anh ấy bảo tôi đợi anh ấy ở dưới lầu."
Trì Tiểu Úc bất đắc dĩ bĩu môi: “Sau đó thì gặp được loại chuyện này, thật là làm phiền anh phải cứu tôi."
Trì Tiểu Úc nở một nụ cười chân thành, cảm tạ nhìn anh ta.
"Anh muốn đi xuống lầu với tôi không? Cũng để cho anh ấy có cơ hội cảm tạ anh tử tế, sau đó chúng tôi tiễn anh về nhà luôn, tay anh đã bị như vậy, đi lại một mình sẽ rất bất tiện."
Sâu bên trong con ngươi là sự tức giận tột cùng.
Trừ dì Tần, trong phòng bệnh còn có mấy người khác, cả người kín kẽ, không thể nhìn rõ danh tính, họ đang cầm ống kim tiêm vào người Tần Lương, bên trong là loại dung dịch không biết tên.
Mà dì Tần thấy nhưng không làm gì cả, mặt lạnh nhìn hết thảy sự việc diễn ra.
Cách một lớp kính pha lê mà giống như là hai thế giới tách biệt hoàn toàn.
Giản Diệc Tu đấm đánh mạnh lên mặt kính, sự tức giận cũng không cần che giấu thêm nữa, ánh mắt lạnh vô cùng tận.
Không trách được sao anh lại không ra được chút manh mối, thì ra là...
Dì Tần ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, sắc mặt cũng không có quá nhiều biến đổi, vẫn là vẻ lạnh nhạt.
Ngược lại với bà ta, mấy người đàn ông không biết tên kia sợ hết hồn, bối rối rút ống kim ra, máu tươi theo cánh tay Tần Lương chảy xuống, máu tươi ở trên làn da tái nhợt nổi đầy gân xanh của Tần Lương càng thêm đỏ hồng đến chói mắt.
Tần Lương cho dù không cảm giác gì, nhưng theo phản ứng mày khẽ nhăn một chút.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lên, vội vã chạy ra ngoài, lúc mở cửa cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ có ý muốn mau chóng chạy trốn khỏi chỗ này.
Giản Diệc Tu mạnh mẽ túm cổ áo của anh ta, ném mạnh lên trên mặt đất.
Người đàn ông kêu thảm một tiếng, muốn người bò dậy, Giản Diệc Tu ngồi xổm người xuống, trầm mặt tháo khẩu trang trên mặt anh ta xuống.
"Thả anh ta đi."
Dì Tần không biết từ lúc nào đã đứng ở cạnh cửa, vành mắt đã có chút đỏ hồng, ánh mắt đau thương nhưng vẫn còn lại vẻ kiên trì.
"Thả anh ta đi đi."
Dì Tần lập lại một lần nữa, vẫn kiên trì như cũ.
Giản Diệc Tu buông tay ra, mới vừa buông ra, người đàn ông kia đã bò dậy, chạy thục mạng về phía trước, không hề quay đầu lấy một lần.
Dì Tần nhìn anh ta rời đi, mãi cho đến khi bóng lưng của anh ta biến mất không thấy gì nữ mới thôi.
"Tại sao?"
Giọng nói trầm trầm của Giản Diệc Tu vang lên, trong tất cả mọi người, người mà anh ta không hoài nghi nhất là dì Tần.
Tần Lương và dì Tần có tình cảm rất sâu, cậu ta đã từng nói qua với anh, cõi đời này người mà cậu ấy muốn bảo vệ nhất chính là mẹ của mình, chỉ muốn che chở một mình bà ấy, không đành lòng để bà ấy bị ủy khuất.
Nếu như nói Tần Lương là một người cà lơ phất phơ, mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, thì dì Tần chính là một người duy nhất có thể kìm hãm cậu ta.
Mà bây giờ...
Nếu Tần Lương biết được người khiến cho cậu ta không tỉnh lại chính là dì Tần, vậy nhất định sẽ hỏng mất.
Thậm chí...
Mày kiếm Giản Diệc Tu nhíu chặt lại, không dám nghĩ tiếp.
"Tai nạn giao thông..."
"Đúng là dì."
Cái cằm mãnh khảnh của dì Tần khẽ giơ lên, không có ý định giải thích nhiều với Giản Diệc Tu.
"Tại sao lại làm như vậy?"
Giản Diệc Tu siết chặt nắm đấm, da trên mặt cũng bắt đầu căng thẳng.
"Làm như vậy có ích lợi gì cho dì? Tần Lương là đứa con độc nhất của người đó."
Đối mặt với chất vấn của Giản Diệc Tu, dì Tần chỉ là mím môi thật chặt, một câu cũng không có nói.
"Nếu không cần cậu ta, thì tại lại sinh ra?"
Giản Diệc Tu không thể kìm nổi sự phẫn nỗ, đấm mạnh một quyền lên lớp kình, lần này dùng không ít lực, phía trên có xuất hiện vết nứt.
"Làm xong lại không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Giản Diệc Tu hỏi mỗi một câu, sự tức giận trong lòng chỉ càng tăng lên chứ không có chiều hướng giảm xuống.
Đầu cúi xuống, giống như là đang lẩm bẩm tự nói cho chính mình nghe vậy, nhưng nếu nghe kỹ có thể biết trong từng câu nói là hàm chứa sự tức giận khổng lồ.
"Tần Lương, thằng khờ đó còn muốn bảo vệ người..."
Thân hình dì Tần run rẩy, vẫn như cũ quật cường đứng ở cạnh cửa, nắm chặt hai tay, giống như kìm nén cái gì đó.
"Quên đi!"
Giản Diệc Tu lạnh lùng nghiêm mặt, ngón tay có khớp xương rõ ràng như long liễu vuốt cái trán, rồi xuyên qua mái tóc đen nhánh, cơn tức giận thật giống như chỉ vì một cử động đơn giản này mà biến mất.
"Ngày mai cháu sẽ phái người đến mang cậu ấy đi, hi vọng tối nay dì sẽ không làm gì thêm nữa, chỉ bởi vì một lý do... cậu ấy đến cùng vẫn là con của dì."
"Ta không đồng ý.” Dì Tần giương mắt nhìn về phía Giản Diệc Tu, khàn khàn nói.
"Dì là người hại cậu ấy, là người khiến cậu ấy trở nên như thế này, từ lúc đó dì đã không có tư cách để không đồng ý rồi."
Giản Diệc Tu lạnh nhạt nói, nhìn ánh mắt lạnh lùng giống như là không biết người đàn bà trung niên trước mặt mình.
"Sao lâu vậy..."
Trì Tiểu Úc đem cái chân bị thương đặt ở trên ghế, một tay đang không ngừng xoa bóp bắp chân để gia tốc tuần hoàn của máu, mắt nhìn thang máy chằm chằm, không vui thì thầm.
Đi thật là lâu...
Trì Tiểu Úc cong miệng lên, chẳng lẽ anh ấy tìm không thấy điện thoại di động?
Tìm không được thì cũng nên trở lại chứ?
Đang suy nghĩ thì cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Ánh mắt ngay lập tức Trì Tiểu Úc sáng lên, sau đó liền tối sầm lại.
Không phải là anh ấy.
Bất quá, người này có chút quen mắt.
Trì Tiểu Úc nhìn người đàn ông đang vội vàng hấp tấp, lâm vào trầm tư.
À, đúng rồi!
Trong đầu Trì Tiểu Úc linh quang chợt lóe.
Không phải đó là trợ lý của Tần Lương sao?
Người này quả là không tồi, sếp bị bệnh còn nhớ đến thăm hỏi một phen.
Đúng là có tình có nghĩa!
Lúc Trì Tiểu Úc đang âm thầm gật đầu, vị trợ lý kia cũng chú ý tới sự tồn tại của cô.
Nhưng thật giống như anh ta không hề nhận ra cô vậy, bởi vì ánh mắt không dừng lại trên người cô mà là nhìn về phía trước, không biết làm sao, đột nhiên con ngươi của anh ta mở lớn hơn, rồi đột nhiên hét lên:
"Cẩn thận!"
Trì Tiểu Úc sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn lên bóng đen đột nhiên xuất hiên trên mặt đất, quay đầu nhìn lại.
Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, trong tay đang giơ lên một cây gậy sắt.
"Đi chết đi!"
Người thiếu niên kia rống giận, cây sắt hạ xuống.
Sắc mặt Trì Tiểu Úc trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giơ tay lên muốn che chắn đầu mình, đó là phản xạ rất tự nhiên của một con người khi rơi vào nguy hiểm.
Cuối cùng cây sắt cũng theo dự đoán hạ xuống, trong nháy mắt máu tươi vương vãi lên trên sàn nhà.
Thời gian thật giống như dừng lại, từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống sàn nhà, nó giống như chất nổ trong một bệnh viện yên tĩnh, y tá trực ban hoảng sợ kêu lên.
Trì Tiểu Úc mở mắt ra, có chút mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trước người cô có người bảo vệ.
"Anh..."
Trì Tiểu Úc nói không ra lời.
Người thanh niên trẻ tuổi sau một giây hồi thần cũng hồi hồn lại, khi nhìn tình huống trước mặt, nhất thời hai mắt đỏ lên, trong mắt có thể nhìn rõ từng tia máu một.
"Cút ngay, tôi muốn giết tiện nhân kia, giết cô ta, cô ta dám thương người phụ nữ mà tôi thích nhất, tôi muốn giết cô ta..."
Người thành niên trẻ tuổi thật giống như đã điên rồi, giơ tay lên lại muốn nện xuống một lần nữa.
Trợ lý lười quản vết thương trên cánh tay mình, một cước đá ngã người thanh niên kia.
Một chân đè lên lưng cậu ta, không để cho cậu ta giãy dụa.
"Mau áo cảnh sát...” Vị trợ lý cũng không quay đầu lại mà nói.
"Ừ, đợi chút."
Trì Tiểu Úc bình ổn lại hô hấp, tay sờ tìm điện thoại di động, lúc này mới nhớ tới điện thoại di động của cô đã bị thất lạc, thôi để cho y tá báo cảnh sát vậy.
Sau khi báo cảnh sát xong, Trì Tiểu Úc sợ sệt nhìn người thanh niên mặt đầy cừu hận trước mặt.
Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua loại chuyện như thế này bao giờ, một chuyện kinh tâm động phách, trái tim của cô đã quên cả việc đập, lúc đó cô đã cảm giác được cái chết của mình đang ở rất gần.
Nếu như không phải là vị trợ lý kia cứu cô, cô nhất định phải chết...
Trì Tiểu Úc nhìn về phía vết thương của vị trợ lý kia, máu tươi theo ngón tay chay xuống mặt đất.
"Anh bị thương rồi, người đâu? Mau tới đây!"
Trì Tiểu Úc đứng dậy, nghĩ cách phải xử lý vết thương, nếu không sẽ mất máu quá nhiều mà nguy hiểm đến tính mạng mất.
Người y tá vẫn trốn ở một bên lúc này mới đi ra ngoài tìm bảo an.
Trì Tiểu Úc nhìn thấy mấy người bảo an chế trụ được người hành hung, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quan tâm nhìn vị trợ lý bên cạnh nãy giờ vẫn trầm mặc.
"Anh như thế nào rồi?"
Trì Tiểu Úc muốn kéo cánh tay của anh ta.
"Tranh thủ thời gian, đi gặp bác sĩ đi..."
Trợ lý tránh né cô, cúi đầu, không nói một lời.
"Y tá, ngoại khoa ở lầu mấy?” Trì Tiểu Úc thu tay lại, hỏi một người y tá ở cách đó không xa.
"Lầu ba."
"Cảm ơn."
Trì Tiểu Úc đi theo vị trợ lý kia đến lầu ba, quá mức hoảng hốt nên cô đã quên mất nên báo cho Giản Diệc Tu một tiếng.
Đợi đến khi Giản Diệc Tu từ thang máy đi ra ngoài, đã tìm không được Trì Tiểu Úc đâu cả.
Trong một cái đại sảnh trống rỗng, bên cạnh chỗ mà Trì Tiểu Úc vốn nên ngồi là một vũng máu hết sứ bắt mắt.
"Cô có biết cô gái mới vừa ngồi ở chỗ này đã đi đâu không?"
Giản Diệc Tu bắt được đại một người hỏi.
Thình lình bị kéo lại, người y tá kia vốn là có chút không vui, quay đầu lại thì phát hiện là một đại soái ca, trên mặt lập tức nở một nụ cười.
Y tá vốn là ở đây những tầng lầu khác trực ban, nhưng mà đại sảnh có chuyện xảy ra, làm cho cô rơi xuống.
Nghe được người đàn ông hỏi như thế, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?
Nũng nịu nói: "Tôi cũng không biết rõ, nhưng mà, mới vừa rồi ở đây có một vụ xô xát, hình như là có người tập kích một cô gái, cảnh sát đã mang nghi phạm đi rồi..."
Y tá đột nhiên câm miệng, một câu nói cũng không dám nói nhiều lời, người đàn ông kia đột nhiên bộc phát khí thế kinh người làm cho cô ta không dám ho he.
Giản Diệc Tu buông lỏng tay cô ta ra, y tá liền nhanh chóng rời đi.
Giản Diệc Tu bị hoảng hốt, nặng nề lấy điện thoại di động ra.
Đôi môi Trì Tiểu Úc hơi nhếch lên, có chút tự trách.
Mà một khi cô tự trách thì sẽ thích sờ lỗ tai.
Hả?
Trì Tiểu Úc đưa tay sờ sờ hai lỗ tai, cũng không có gì hết, khuyên tai của cô đi đâu rồi?
Trì Tiểu Úc không tự chủ “hả” lên một tiếng, vị trợ lý đang băng bó ở bên cạnh vì vậy mà đưa mắt nhìn qua.
"Không có gì nghiêm trọng chứ?” Thấy vị trợ lý nhìn sang, Trì Tiểu Úc cười hỏi thăm.
"Không sao.” Bác sĩ thu tay lại: “Cẩn thận một chút, mấy ngày tới không nên dùng sức, hoàn hảo xương không gảy, gân động cốt bị tổn thương nên phải dưỡng một trăm ngày."
"Ừ, cám ơn.” Tên trợ lý gật đầu.
"A!" Trì Tiểu Úc lúc này mới nhớ tới Giản Diệc Tu đã bị vứt ở sau ót.
"Tôi phải nhanh rời khỏi đây, chồng của tôi tìm không thấy tôi chắc là sẽ rất lo lắng."
Trì Tiểu Úc tranh thủ thời gian đứng dậy, nhưng mà, nhìn tới người trợ lý đang bị thương, cô thật sự không thể mặt dày tới mức mà ném anh ta ở chỗ này nha, người ta dù sao cũng vừa cứu cô một mạng.
"Anh có thể đi không?"
Người trợ lý kia di chuyển cảnh tay của mình một chút, khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu.
"Chồng tôi tới đây để thăm bạn, anh ấy bảo tôi đợi anh ấy ở dưới lầu."
Trì Tiểu Úc bất đắc dĩ bĩu môi: “Sau đó thì gặp được loại chuyện này, thật là làm phiền anh phải cứu tôi."
Trì Tiểu Úc nở một nụ cười chân thành, cảm tạ nhìn anh ta.
"Anh muốn đi xuống lầu với tôi không? Cũng để cho anh ấy có cơ hội cảm tạ anh tử tế, sau đó chúng tôi tiễn anh về nhà luôn, tay anh đã bị như vậy, đi lại một mình sẽ rất bất tiện."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook