Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt
Chương 73-3: Trì Tiểu Úc, kinh nghiệm của em hẳn là rất phong phú (3)

Trì Tiểu Úc cau mày, không rõ ràng ý tứ của anh ta cho lắm.

"Chuyện này chắc là em còn không biết."

Vẻ mặt Triệu Húc Nghiêu than thở: “Chú đã thỏa hiệp rồi, hạng mục khai phá ở Thành Bắc sẽ do một mình em giải quyết, cố gắng làm cho tốt đó."

Trì Tiểu Úc lười nhiều lời với anh ta, liếc mắt nhìn cũng cảm thấy là cô đã thua lỗ.

Trì Tiểu Úc thì nhịn được, những Trầm Mạt không nhìnnổi cái vẻ mặt đắc ý và thái độ tự cho tài trí của mình hơn người của Triệu Húc Nghiêu, mấp máy môi muốn nói, nhưng không biết nên ra mặt kiểu gì thay cho Trì Tiểu Úc.

"Anh..."

Trì Tiểu Úc ngăn lại Trầm Mạt, ra hiệu cho cô ấy biết cô không muốn so đo hơn thua với Triệu Húc Nghiêu, cô không đến mức trẻ con làm loại chuyện đó.

Triệu Húc Nghiêu cũng không chú ý hai người bọn cô nữa mà quay đầu ngạo mạn nhìn hướng những nhà thiết kế đứng chuẩn bị ở một bên.

"Làm sao còn chưa bắt đầu?"

Tương lai Triệu Húc Nghiêu sẽ trở thành con rể của Cẩm Tú, cơ hồ ai cũng biết chuyện này rồi.

Cho nên mặc dù bất mãn Triệu Húc Nghiêu hành xử có chút chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, vẫn cố nén giận xuống.

Từng người trình bày ý tưởng của mình, mãi một lúc sau Trì Tiểu mới hồi thần.

Thẩm Hải Quyền đã thỏa hiệp rồi?

Tại sao cô lại có loại cảm giác không thật nhỉ?

Đối với những ấn tượng của cô về Thẩm Hải Quyền, ông ta rất không có khả thỏa hiệp với cô, vì vậy cô cũng đã chuẩn bị tốt cho việc mở cuộc họp hội đòng quản trị vào một ngày không xa.

Nhưng mà...

Chuyện Thẩm Hải Quyền đột nhiên that đổi xảy sau khi đây Mạc Cánh Bắc uy hiếp cô.

Cử động này của Thẩm Hải Quyền làm cho cô có chút bất an.

Trì Tiểu Úc lắc đầu, chắc là do cô đã nghĩ nhiều thôi.

Mạc Cánh Bắc là một người vừa tự phụ, lại vừa có thực lực, một người như vậy nào có vô ích đi quản chuyện tình tranh chấp trong công ty của người khác chứ?

Anh ta chỉ biết cường thế cậy mạnh, hoặc là chính diện đánh vỡ.

"Toàn bộ nhà thiết kế đã trình bày xong ý tưởng của mình, đến lúc bỏ phiếu." Trầm Mạt lạnh lùng nói, đối diện với dáng vẻ cà lơ phất phơ, một chút cũng không tôn trọng của Triệu Húc Nghiêu, chỉ hơi chau mày rồi làm như không thấy.

"Chờ một chút." Triệu Húc Nghiêu miễn cưỡng giơ tay, có ý kiến nói.

"Anh có chuyện gì thắc mắc sao?" Trầm Mạt bất mãn nói.

"Sao tôi không có phiếu?" Triệu Húc Nghiêu nhìn Trì Tiểu Úc, khóe miệng hiện lên một nụ cười rất chướng mắt.

Trì Tiểu Úc căn bản không để ý tới Triệu Húc Nghiêu, ra hiệu cho Trầm Mạt câu thông với anh ta.

"Đây là chuyện của bộ phận thiết kế bộ, chỉ có người của bộ phận thiết kế mới có quyền quyền bỏ." Trầm Mạt không mặn không nhạt nói, vẻ ghét bỏ nơi đáy mắt đều được hiện rõ ra ngoài mà không còn che dấu kỹ lưỡng như lúc trước.

"Vậy là không được." Một ai đó lên tiếng.

Triệu Húc Nghiêu thổi thổi đầu ngón tay, bất mãn nói: “Chúng ta tới đây không phải là để chơi đùa, không cho chúng ta bỏ phiếu có phải là có chút quá đáng hay không?"

Triệu Húc Nghiêu trào phúng cười: “Người của bộ phận thiết kế tự cho mình có tài trí hơn người nên xem thường những người ngoài nghành như chúng ta sao?"

"Anh..." Trầm Mạt không nén được cơn giận, đứng bật dậy, vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, người đàn ông này sao lại có thể không biết phân biệt phải trái như vậy chứ.

"Đúng vậy..."

"Qúa xem thường người khác đi..."

...

Tiếp theo đó là một trận ồn ào, hiển nhiên là đã được sắp xếp từ trước.

"Trì giám đốc, em nhìn xem..." Triệu Húc Nghiêu khó xử nói, vẻ mặt giống như nói anh ta cũng không biết nên làm sao bây giờ.

Trì Tiểu Úc quét mắt một vòng đám người gây ồn ào phía dưới, ai cũng đều tương đối trẻ tuổi, chắc là người được Thẩm Hải Quyền lựa chọn giữ lại bên người đi.

Về phần những người có phần đứng tuổi hơn, trên căn bản không có nhiều mà chỉ có một vài người, ai nấy cũng đều là bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên không muốn ra mặt giúp đỡ một tay, cũng may bọn họ không có thừa cơ mà bỏ đá xuống giếng mà chỉ nhàn nhã ngồi xem biến hóa của sự việc.

Đúng là trung dung chi đạo!

Trì Tiểu Úc nhấp một hớp cà phê, đối với tiếng động xôn xao phía dưới coi như không thấy.

Chỉ chốc lát sau, những người đó cũng ngừng lại.

Yên tĩnh.

Lúc này Trì Tiểu Úc mới mở miệng: “Muốn quyền bỏ phiếu phải không?"

Không có người trả lời, nhưng mà Triệu Húc Nghiêu lúc này cũng không phải là Triệu Húc Nghiêu trước kia nữa rồi.

Triệu Húc Nghiêu nhanh chóng lên tiếng: “Đúng vậy."

"Còn có ai nữa không?”

Bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như băng của Trì Tiểu Úc nhìn, những người còn ồn ào lúc nãy đều lặng lẽ tránh đi tầm mắt của cô, miệng ngậm chặt, không dám ho he.

"Chỉ có mình anh sao?" Trì Tiểu Úc nhìn về phía Triệu Húc Nghiêu.

Triệu Húc Nghiêu dương dương đắc ý ngẩng đầu, vẻ mặt mãn nguyện khi đạt được mục đích.

"Trầm Mạt." Trì Tiểu Úc đột nhiên mở miệng gọi Trầm Mạt.

"Tôi ở đây."

"Cô đi thông báo bộ phận tài vụ, kết toán tiền lương tháng này của Triệu giám đốc sớm một chút, đúng rồi còn đưa cho anh ta thêm một tháng tiền lương coi như là đền bù tổn thất, bắt đầu từ bây giờ, anh ta bị đuổi việc."

Trì Tiểu Úc nói vừa xong, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, mấy người giả vờ ngủ cũng lặng lẽ mở mắt ra.

Trầm Mạt sửng sốt một lúc lâu, mới lắp ba lắp bắp nói: "Hiện... giờ đi làm luôn sao?"

"Đúng vậy." Trì Tiểu Úc lạnh nhạt nói, thật giống như cô không phải là đang đuổi việc một người, mà là đang thảo luận buổi trưa nên ăn món gì mới cảm thấy ngon miệng đây.

“Tại sao phải đuổi việc anh?"

Triệu Húc Nghiêu đứng bật dậy, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.

"Tại sao hả?"

Trì Tiểu Úc rất có lòng tốt giải thích cho anh ta: “Chỉ bằng anh có mưu toan khiêu chiến điều lệ của công ty, anh không biết là trong công ty có một quy định, các bộ phận không được can thiệp vào chuyện của nhau sao?"

Đôi mắt Triệu Húc trợn to.

"Hiểu rồi phải không? Cô đi phân phó lệnh của tôi xuống dưới đi." Trì Tiểu Úc nhìn thoáng qua Trầm Mạt.

"Chờ một chút đã."

Triệu Húc Nghiêu cúi đầu, tròng đầu nhanh chóng xuy nghĩ lời hại, vài giây sau mới mở miệng lại: “Anh nhận sai."

Trầm Mạt dừng bước, đưa mắt về phía Trì Tiểu Úc.

Mặc dù cô không có một chút đồng tình nào với Triệu Húc Nghiêu, nhưng vẫn cảm thấy nếu Trì Tiểu Úc cứ giải quyết chuyện này như vậy sẽ có chút quá qua loa.

"Quyền bỏ phiếu..." Trì Tiểu Úc thản nhiên nói.

"Không cần nữa."

Triệu Húc Nghiêu cắn răng, cố nén khuất nhục. Một ngày nào đó, anh ta muốn trả lại hết những ủy khuất mà mình đã phải chịu đựng qua trả hết cho Trì Tiểu Úc.

"Vậy thì cứ gác lại chuyện kia đi."

Trì Tiểu Úc quay đầu nhìn về phía Trầm Mạt nói: "Bắt đầu bỏ phiếu đi."

"Vâng." Trầm Mạt lại lần nữa đi trở về vị trí của mình.

"Cuộc bỏ phiếu bắt đầu."

Lần này không còn người nào có bất kỳ dị nghị gì nữa.

Kết quả cuối cùng đều nằm trong dự đoán của Trì Tiểu Úc, chủ đề thời trang công sở được chọn.

Kết thúc hội nghị, Trì Tiểu Úc lảo đảo trở về phòng làm việc, trên đường bị Triệu Húc Nghiêu ngăn cản lại.

Những nhân viên khác thấy vậy cũng tăng nhanh cước bộ hơn, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng là chuyện nhà của bọn họ, không nên xen vào.

Hơn nữa những người này đều là người mà bọn họ không thể đắc.

"Còn có chuyện gì sao?"

Mí mắt Trì Tiểu Úc cũng không nâng, trong tay còn ôm cốc cà phê, mặc dù đã không còn chút độ ấm nào.

"Em chớ đắc ý vội." Triệu Húc Nghiêu tàn bạo nói.

"Anh thấy tôi đang đắc ý sao?" Trì Tiểu Úc nâng mí mắt lên, vẻ mặt rất lạnh nhạt, không hề nhìn ra được chút cao hứng nào trên mặt cô.

Triệu Húc Nghiêu lại cảm thấy bản thân thật thất bại, buồn bã thở dài một hơi, anh ta đã phát hiện ra một sự thật là tự mình làm khổ mình, bản thân anh luôn tranh thiệt hơn với cô, mà từ trước đến giờ cô đều không thèm để những điều đó vào trong mắt.

Triệu Húc Nghiêu trì hoãn rồi một lúc, sau khi tìm lại sự trì tỉnh táo của mình mới lên tiếng nói: "Kế hoạch khai phá ở Thành Bắc được chú rất coi trọng, em nên cố gắng giành được nó."

"À, tôi biết rồi." Trên mặt Trì Tiểu Úc không có bao nhiêu phản ứng, chỉ nghe gì đáp lấy.

"Hiện tại đã không còn chuyện gì nữa đúng không?"

"Hừ." Triệu Húc Nghiêu hừ lạnh một tiếng, vung tay rời đi.

Trì Tiểu Úc uống một ngụm cà phê lạnh, Trầm Mạt nãy giờ vẫn ở phía sau lưng cô lặng yên không một tiếng động, lên tiếng phân phó cô ấy: "Mang những tư liệu mới nhất mà cô có thể thu thập được vào phòng tôi."

"Vâng."

Trì Tiểu Úc nhìn đống tư liệu trước mắt, hai hàng lông mày tinh tế khẽ nhíu lại.

Công ty đầu tư Bắc Vực.

Cô hoàn toàn chưa từng nghe qua cái tên này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương