Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh
-
Chương 7: Bữa tiệc tệ hại - Trận chiến trên bàn ăn
Ngôn Chân Chân và Nhiễm Nhiễm hiếm được một lần ăn ý, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Lăng tiên sinh hơn năm mươi tuổi, nếu như ở cổ đại đã là bước nửa nước vào quan tài rồi nhưng năm mươi tuổi ở hiện đại, đặc biệt là đàn ông có tiền ở tuổi năm mươi, mặt dày vẫn có thể tung hô là "phong thái tuyệt vời".
Tóc ông ta đen nhánh, vóc dáng to lớn, tướng mạo đoan chính, khí chất vô cùng tao nhã, vừa nhìn là biết không phải là ông chú có chút gia sản liền tiêu sài hoang phí mà là người mang danh trên bảng tài phú - đại tỷ phú.
"Đều đến rồi à." Lăng tiên sinh rất thân thiện, cười ha ha chào hỏi hai cô gái: "Đây là tiểu Nhiễm đúng không, lớn hẳn rồi, rất giống mẹ cháu, ngồi đi, đừng khách sáo."
Nhiễm Nhiễm không nhân cơ hội thể hiện bản thân quá nhiều, chỉ cung kính chào hỏi rồi im lặng.
Lăng tiên sinh lại nhìn về phía Ngôn Chân Chân. Ông ta dường như không chú ý đến sự thất lễ của cô, cười hì hì nói: "Đây là gương mặt mới, để chú đoán xem nào, cháu tên 'Chân Chân' đúng không?"
"Chào Lăng tiên sinh." Ngôn Chân Chân quan sát tỉ mỉ gương mặt của ông ta.
"Đừng khách sáo, cháu cứ gọi chú là chú như tiểu Nhiễm là được." Lăng tiên sinh ngồi xuống, bữa tối chính thức bắt đầu.
Hai nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm bê khay bạc tới, lấy đi rượu vang sủi, mang lên điểm tâm khai vị.
Trường hợp bữa tiệc chính thức như này, nhà họ Lăng luôn chú trọng nghi thức, món ăn có thể chọn các loại khác nhau nhưng phải tạo nên không khí của bữa ăn Tây.
Không thể không nói, mặc dù có chút tạp nham nhưng nước S là đất nước di dân, dung hợp nhiều văn hóa chính là xu hướng chính.
"Hôm nay mời đầu bếp nhà nào?" Lăng tiên sinh thuận miệng hỏi.
Lâm quản gia cúi người đáp: "Là đầu bếp chính mới đến của AZUR."
Lăng tiên sinh gật đầu, nhã nhặn hỏi: "Tiểu Nhiễm và Chân Chân ăn quen món ăn Pháp không? Nếu như không thích thì để bọn họ làm chút món Trung tới, người nhà ăn cơm với nhau cũng không cần quá mức coi trọng."
Nhiễm Nhiễm hết sức tập trung: "Cảm ơn chú, nhưng cháu vẫn ổn, lúc ở nhà cũng thường xuyên ăn."
Ngôn Chân Chân lại hết sức ung dung: "Trước đây cháu chưa ăn qua nhưng vẫn ổn."
Đây là sự thật, cô đích thực tò mò món ăn Pháp nổi tiếng ngon như thế nào. Vì vậy khi đồ ngọt vừa lên thì cô đã bắt đầu nếm thử, bánh quy vị chanh và bánh dẻo vị sơn tra, chua chua ngọt ngọt, cũng không tệ lắm.
Nhiễm Nhiễm ngồi cạnh cô, ánh mắt khẽ rung ---Ngôn Chân Chân dùng sai dĩa, dĩa và thìa đặt trước mặt đĩa mới là dùng để ăn đồ ngọt. Ba chiếc dĩa đặt bên tay trái từ ngoài vào trong theo thứ tự là dĩa sa lát, dĩa cá và dĩa món chính.
Cũng giống như trên, ba chiếc cốc phân biệt là dùng để uống nước, uống rượu vang đỏ và rượu vang trắng, hai con dao đặt bên tay phải phân biệt dùng để ăn cá và món chính.
Cho nên, cô ta có lý do nghi ngờ, bữa ăn này là nhà họ Lăng ra oai phủ đầu.
May mà Nhiễm Nhiễm danh xứng với thực là đại tiểu thư, có ký ức về những kiến thức này, cô ta lại chuẩn bị trước, bữa tối hôm nay chỉ có mỗi nữ chính mất mặt.
Người phục vụ bắt đầu mang lên món ăn nguội và bánh mỳ.
Nghe nói, bánh mỳ Pháp phải xé thành từng miếng ăn, tuyệt đối không được dùng dao cắt để tránh mảnh vụn làm bẩn quần áo.
Cách ăn này nghe có vẻ gò ép nhưng sự thật có đúng là như vậy hay không phải thì Nhiễm Nhiễm không rõ.
Cô ta chỉ biết, Ngôn Chân Chân đã cầm dao lên chuẩn bị mất mặt lần hai.
Nhìn đi, Lăng Nghiên sắp trợn trắng mắt ra rồi, Lâm quản gia cau mày đủ để kẹp chết một con muỗi rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, Lăng Hằng ném dĩa xuống đĩa sứ phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của mọi người.
Cậu không hề quan tâm, nói với vẻ ghét bỏ: "Đem đi, tôi ghét mùi vị này."
Có đôi lúc tiêu chuẩn phán xét "thất lễ" và "tùy ý" phải xem xét thân phận của người đó. Người phục vụ tất nhiên không cảm thấy thiếu gia nhà họ Lăng không biết phép tắc mà chỉ cảm thấy cậu thẳng thắn nên cười dọn bánh mỳ đi.
Ngôn Chân Chân liếc cậu một cái, đem phần của mình đưa cho nhân viên phục vụ dọn đi.
Sau đó là tới phân đoạn của canh và món ăn nóng.
Lăng tiên sinh vừa ăn vừa hỏi: "Chân Chân mới tới nước S, sống có quen không?"
"Cháu quen rồi, mọi người đều rất quan tâm cháu." Cô nói.
"Trường học sắp xếp xong chưa?" Lăng tiên sinh hỏi Lâm quản gia.
Lâm quản gia đang mở rượu vang, nghe thấy thế bèn đáp: "Đã liên hệ xong rồi, Ngôn tiểu thư và Nhiễm tiểu thư đều được sắp xếp vào trường trung học phổ thông Xuân Hòa."
"Thế là trở thành bạn học của tiểu Hằng rồi." Lăng tiên sinh nói với con trai: "Ngày mai lúc con đi học nhớ mang theo họ, dẫn đường cho họ." Lăng Hằng nghịch dĩa bạc, không kiên nhẫn nói: "Tại sao họ phải ở nhà chúng tá? Nhà họ Nhiễm chỉ là phá sản, đâu có phải không có nhà ở nữa. Còn có cô ta, trực tiếp sống ở trường không phải xong rồi à?"
"Con nói linh tinh gì thế." Lăng tiên sinh nghĩ cũng không nghĩ phản bác luôn, cũng không quên an ủi người trong cuộc: "Nhà họ Lăng đã đáp ứng chăm sóc các cháu thì sẽ không nuốt lời, cứ yên tâm ở đây là được."
Lăng Hằng không chịu dừng lại: "Ở trường học tiện hơn."
Lăng tiên sinh vô cùng khoan dung đối với đứa con duy nhất này, nhẫn nại nói: "Trường học nhiều người phức tạp, xảy ra chuyện thì làm thế nào? Bọn họ cũng đâu có ở chỗ của con."
"Con không thích, phiền phức." Thiếu niên xinh đẹp nói ra lời đáng ghét.
Lăng Nghiên nghe thấy lời của cậu, đảo mắt rồi nói: "Đáng đời, biết khổ chưa, kẹo cao su dính vào răng là khó mà tách được." Nói xong còn đặc biệt nhìn Ngôn Chân Chân: "Ngôn.. tiểu thư, cô nói xem?"
"Tôi sao?" Ngôn Chân Chân ăn cá nướng, nghiêm túc nói: "Tôi rất muốn kết bạn với Lăng thiếu gia."
Lăng Nghiên ngớ người, dường như bị mắc ói: "Cô thật là thẳng tính."
"Cậu ấy rất đẹp." Ngôn Chân Chân liếc cậu thiếu niên bên cạnh cười nhẹ: "Tôi luôn cảm thấy, có nhan sắc cũng là một loại năng lực."
Lăng Hằng liếc nhìn ba một cái rồi nhấn mạnh: "Để cô ta đi trường học, nhà chúng ta không thiếu chút tiền này."
"Tiểu Hằng, như thế là bất lịch sự." Lăng tiên sinh không hề bị lay động, thậm chí còn cười cười: "Ba ngược lại cảm thấy còn có thể kết bạn với Chân Chân, trở nên hoạt bát một chút."
Lăng phu nhân hắng giọng. Cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: "Chuyện của đám trẻ, chúng ta làm người lớn không nên can thiệp vào, dưa xanh cố hái không ngọt, anh cũng không phải ngày đầu biết tính con mình."
Ở đây không ai tin lời này cả.
Nhiễm Nhiễm mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, im lặng trước trò hề này. Đằng nào cô ta cũng không hiểu nổi tư duy kì dị của nữ chính, chỉ cần là người từng trải đều không nói ra miệng được hai từ "kết bạn".
Đúng, trên lý thuyết thì linh hồn mỗi người đều là bình đẳng, nhưng thế giới này vốn dĩ không phải thế giới bình đẳng.
Mỗi câu nói của Ngôn Chân Chân đều tràn đầy châm chọc.
Món chính lần lượt được mang lên, thịt bò, hải sản và gan ngỗng, đầu bếp chính quả xứng với danh tiếng của mình, mỗi món ăn đều vô cùng ngon.
Đồ ngọt cũng vậy.
Bánh mousse, bánh kếp và souffle, ăn xong còn có hồng trà để đỡ ngấy.
Lăng Hằng không kiên nhẫn ăn đến cuối cùng, chỉ ăn một món ngọt rồi đẩy ra: "Con no rồi, con về phòng đây."
"Đợi chút, ba có chuyện muốn nói với con." Lăng tiên sinh lau khóe miệng, cũng rời tiệc sớm: "Mọi người tiếp tục, đặc biệt là tiểu Nhiễm và Chân Chân, ăn từ từ, hôm nay là bữa tiệc đặc biệt chào đón các con."
Hai cha con rất nhanh biến mất trong phòng ăn.
Hai vị tôn phật này vừa đi, Lăng Nghiên lại càng càn rỡ, oán giận nói: "Ngôn Chân Chân, tôi chưa thấy ai mặt dày như cô."
Ngôn Chân Chân tỏ vẻ khó hiểu.
"Nghiên Nhi." Lăng phu nhân cắt đứt sự phát tác của con gái, đỡ trán nói: "Mẹ có chút chóng mặt, con đỡ mẹ về phòng nằm một chút, tiểu Nhiễm, cháu cũng về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học."
Nhiễm Nhiễm hiểu ý đứng dậy: "Ngài nói rất đúng."
Thế là, Lăng Nghiên đỡ Lăng phu nhân lên lầu nghỉ ngơi, Nhiễm Nhiễm tạm biệt về phòng khách, phòng ăn trong chớp mắt chỉ còn lại một mình Ngôn Chân Chân.
Thủ đoạn này rất là cao minh, không để lại dấu vết nhưng lại có thể đánh tan lòng người.
Lâm quản gia lĩnh hội ý tứ của chủ nhân, nhìn chằm chằm vị khách cuối cùng: "Ngôn tiểu thư còn muốn tiếp tục ăn không?"
"Tôi có thể tiếp tục sao?" Cô chớp mắt.
"Tất nhiên" Lâm quản gia ung dung thản nhiên: "Nhưng tôi nghĩ, có lẽ ngài cũng mệt rồi."
"Cũng có chút." Ngôn Chân Chân nghịch ngợm bắt chước giọng điệu của Lâm quản gia: "Nhưng tôi nghĩ, lãng phí thức ăn không tốt lắm.."
Lâm quản gia giật mình vì sự nông cạn và tham lam của cô, cố ý nói: "Nếu ngài thích, tôi có thể cho người đóng gói để tiểu thư mang về ăn tiếp, ngài thấy thế nào?"
"Thế thì quá tốt rồi." Ngôn Chân Chân dường như vô cùng vui mừng.
Lâm quản gia dựa vào tố chất nghề nghiệp cao siêu để nhịn không thể hiện sự ghét bỏ, cho người đóng gói đồ ngọt.
Ngôn Chân Chân vừa bước ra khỏi cửa thì cửa lớn đã đóng lại.
Cô quay đầu nhìn lại, vươn vai một cái.
Bữa ăn này quá thú vị rồi.
Giống như để lại trên giấy trắng một vết mực, màu trắng chiếm 99, 9%, nhìn có vẻ chiếm tuyệt đối nhưng trên thực tế gần như tất cả mọi người đều chú ý tới màu đen chiếm 0, 01%.
Màu đen và màu trắng, màu đen mới là kẻ thắng cuộc.
Hoặc là nói, là một trong những kẻ thắng cuộc.
Là ai để lại vết mực trên tờ giấy trắng?
Là vô tình lỡ tay hay cố ý để lại?
Cô cầm lên hộp đồ ngọt thơm lừng, hít mạnh một hơi, hương vị ngọt ngào của chúng xông vào khoang mũi, cơ thể chìm trong vị ngọt tuyệt vời này.
Nhà họ Lăng caoq úy giống như lượng đường vượt chỉ tiêu trong đồ ngọt, bên trong sự ngọt ngào ẩn chứa nguy hại vô cùng lớn.
Nhưng không sao, cô thích ăn đồ ngọt.
* * *
Trong thư phòng, Lăng Hằng chất vấn ba mình: "Ba đón bọn họ tới đây làm gì?"
"Trang viên yên tĩnh quá rồi, thêm chút hơi người không phải tốt hơn à?" Lăng tiên sinh hỏi ngược lại.
Lăng Hằng cười lạnh: "Chỉ bởi vì điều này?"
"Tất nhiên." Lăng tiên sinh cười: "Con xem lại con đi, cả ngày chỉ biết ở trong nhà, cũng không có bạn bè gì cả, đến bây giờ có tới hai đứa bạn cùng tuổi, sau này làm gì cũng có bè có bạn, trong nhà cũng náo nhiệt hơn."
Lăng Hằng thờ ơ: "Con muốn căn nhà này yên tĩnh hơn."
"Làm sao chuyện gì cũng như ý con được." Lăng tiên sinh hàm súc nói: "Con đừng quá tùy ý nữa."
Lăng Hăng muốn nói điều gì đột nhiên ôm lấy đầu, gương mặt trở nên vặn vẹo, dừng như đang chịu đựng điều gì đó không nói nên lời.
Cậu nghiêng nghiêng ngả đi vào phòng nghỉ trong thư phòng rồi đóng sập cửa lại.
Lăng tiên sinh không hề ngạc nhiên cũng không quan tâm lo lắng chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, im lặng chờ đợi.
Bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ, dường như có cái gì đó rơi trên tấm thảm lông cừu đắt tiền.
Đại khái qua 5 phút sau, cửa lại được mở ra.
Lăng Hằng lê bước đi ra ngoài, cả người ẩm ướt như từ trong nước chui ra, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng liên tục.
Cậu không thèm nhìn Lăng tiên sinh, cũng không nói câu gì đi qua thư phòng rồi rời khỏi.
Từ đầu đến cuối, Lăng tiên sinh vẫn luôn duy trì một tư thế đứng ở đó, an tĩnh mà lãnh lùng.
Lời tác giả muốn nói:
Chân Chân có chút nghịch ngợmBấm vào để xem thêm..
Lăng tiên sinh hơn năm mươi tuổi, nếu như ở cổ đại đã là bước nửa nước vào quan tài rồi nhưng năm mươi tuổi ở hiện đại, đặc biệt là đàn ông có tiền ở tuổi năm mươi, mặt dày vẫn có thể tung hô là "phong thái tuyệt vời".
Tóc ông ta đen nhánh, vóc dáng to lớn, tướng mạo đoan chính, khí chất vô cùng tao nhã, vừa nhìn là biết không phải là ông chú có chút gia sản liền tiêu sài hoang phí mà là người mang danh trên bảng tài phú - đại tỷ phú.
"Đều đến rồi à." Lăng tiên sinh rất thân thiện, cười ha ha chào hỏi hai cô gái: "Đây là tiểu Nhiễm đúng không, lớn hẳn rồi, rất giống mẹ cháu, ngồi đi, đừng khách sáo."
Nhiễm Nhiễm không nhân cơ hội thể hiện bản thân quá nhiều, chỉ cung kính chào hỏi rồi im lặng.
Lăng tiên sinh lại nhìn về phía Ngôn Chân Chân. Ông ta dường như không chú ý đến sự thất lễ của cô, cười hì hì nói: "Đây là gương mặt mới, để chú đoán xem nào, cháu tên 'Chân Chân' đúng không?"
"Chào Lăng tiên sinh." Ngôn Chân Chân quan sát tỉ mỉ gương mặt của ông ta.
"Đừng khách sáo, cháu cứ gọi chú là chú như tiểu Nhiễm là được." Lăng tiên sinh ngồi xuống, bữa tối chính thức bắt đầu.
Hai nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm bê khay bạc tới, lấy đi rượu vang sủi, mang lên điểm tâm khai vị.
Trường hợp bữa tiệc chính thức như này, nhà họ Lăng luôn chú trọng nghi thức, món ăn có thể chọn các loại khác nhau nhưng phải tạo nên không khí của bữa ăn Tây.
Không thể không nói, mặc dù có chút tạp nham nhưng nước S là đất nước di dân, dung hợp nhiều văn hóa chính là xu hướng chính.
"Hôm nay mời đầu bếp nhà nào?" Lăng tiên sinh thuận miệng hỏi.
Lâm quản gia cúi người đáp: "Là đầu bếp chính mới đến của AZUR."
Lăng tiên sinh gật đầu, nhã nhặn hỏi: "Tiểu Nhiễm và Chân Chân ăn quen món ăn Pháp không? Nếu như không thích thì để bọn họ làm chút món Trung tới, người nhà ăn cơm với nhau cũng không cần quá mức coi trọng."
Nhiễm Nhiễm hết sức tập trung: "Cảm ơn chú, nhưng cháu vẫn ổn, lúc ở nhà cũng thường xuyên ăn."
Ngôn Chân Chân lại hết sức ung dung: "Trước đây cháu chưa ăn qua nhưng vẫn ổn."
Đây là sự thật, cô đích thực tò mò món ăn Pháp nổi tiếng ngon như thế nào. Vì vậy khi đồ ngọt vừa lên thì cô đã bắt đầu nếm thử, bánh quy vị chanh và bánh dẻo vị sơn tra, chua chua ngọt ngọt, cũng không tệ lắm.
Nhiễm Nhiễm ngồi cạnh cô, ánh mắt khẽ rung ---Ngôn Chân Chân dùng sai dĩa, dĩa và thìa đặt trước mặt đĩa mới là dùng để ăn đồ ngọt. Ba chiếc dĩa đặt bên tay trái từ ngoài vào trong theo thứ tự là dĩa sa lát, dĩa cá và dĩa món chính.
Cũng giống như trên, ba chiếc cốc phân biệt là dùng để uống nước, uống rượu vang đỏ và rượu vang trắng, hai con dao đặt bên tay phải phân biệt dùng để ăn cá và món chính.
Cho nên, cô ta có lý do nghi ngờ, bữa ăn này là nhà họ Lăng ra oai phủ đầu.
May mà Nhiễm Nhiễm danh xứng với thực là đại tiểu thư, có ký ức về những kiến thức này, cô ta lại chuẩn bị trước, bữa tối hôm nay chỉ có mỗi nữ chính mất mặt.
Người phục vụ bắt đầu mang lên món ăn nguội và bánh mỳ.
Nghe nói, bánh mỳ Pháp phải xé thành từng miếng ăn, tuyệt đối không được dùng dao cắt để tránh mảnh vụn làm bẩn quần áo.
Cách ăn này nghe có vẻ gò ép nhưng sự thật có đúng là như vậy hay không phải thì Nhiễm Nhiễm không rõ.
Cô ta chỉ biết, Ngôn Chân Chân đã cầm dao lên chuẩn bị mất mặt lần hai.
Nhìn đi, Lăng Nghiên sắp trợn trắng mắt ra rồi, Lâm quản gia cau mày đủ để kẹp chết một con muỗi rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, Lăng Hằng ném dĩa xuống đĩa sứ phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của mọi người.
Cậu không hề quan tâm, nói với vẻ ghét bỏ: "Đem đi, tôi ghét mùi vị này."
Có đôi lúc tiêu chuẩn phán xét "thất lễ" và "tùy ý" phải xem xét thân phận của người đó. Người phục vụ tất nhiên không cảm thấy thiếu gia nhà họ Lăng không biết phép tắc mà chỉ cảm thấy cậu thẳng thắn nên cười dọn bánh mỳ đi.
Ngôn Chân Chân liếc cậu một cái, đem phần của mình đưa cho nhân viên phục vụ dọn đi.
Sau đó là tới phân đoạn của canh và món ăn nóng.
Lăng tiên sinh vừa ăn vừa hỏi: "Chân Chân mới tới nước S, sống có quen không?"
"Cháu quen rồi, mọi người đều rất quan tâm cháu." Cô nói.
"Trường học sắp xếp xong chưa?" Lăng tiên sinh hỏi Lâm quản gia.
Lâm quản gia đang mở rượu vang, nghe thấy thế bèn đáp: "Đã liên hệ xong rồi, Ngôn tiểu thư và Nhiễm tiểu thư đều được sắp xếp vào trường trung học phổ thông Xuân Hòa."
"Thế là trở thành bạn học của tiểu Hằng rồi." Lăng tiên sinh nói với con trai: "Ngày mai lúc con đi học nhớ mang theo họ, dẫn đường cho họ." Lăng Hằng nghịch dĩa bạc, không kiên nhẫn nói: "Tại sao họ phải ở nhà chúng tá? Nhà họ Nhiễm chỉ là phá sản, đâu có phải không có nhà ở nữa. Còn có cô ta, trực tiếp sống ở trường không phải xong rồi à?"
"Con nói linh tinh gì thế." Lăng tiên sinh nghĩ cũng không nghĩ phản bác luôn, cũng không quên an ủi người trong cuộc: "Nhà họ Lăng đã đáp ứng chăm sóc các cháu thì sẽ không nuốt lời, cứ yên tâm ở đây là được."
Lăng Hằng không chịu dừng lại: "Ở trường học tiện hơn."
Lăng tiên sinh vô cùng khoan dung đối với đứa con duy nhất này, nhẫn nại nói: "Trường học nhiều người phức tạp, xảy ra chuyện thì làm thế nào? Bọn họ cũng đâu có ở chỗ của con."
"Con không thích, phiền phức." Thiếu niên xinh đẹp nói ra lời đáng ghét.
Lăng Nghiên nghe thấy lời của cậu, đảo mắt rồi nói: "Đáng đời, biết khổ chưa, kẹo cao su dính vào răng là khó mà tách được." Nói xong còn đặc biệt nhìn Ngôn Chân Chân: "Ngôn.. tiểu thư, cô nói xem?"
"Tôi sao?" Ngôn Chân Chân ăn cá nướng, nghiêm túc nói: "Tôi rất muốn kết bạn với Lăng thiếu gia."
Lăng Nghiên ngớ người, dường như bị mắc ói: "Cô thật là thẳng tính."
"Cậu ấy rất đẹp." Ngôn Chân Chân liếc cậu thiếu niên bên cạnh cười nhẹ: "Tôi luôn cảm thấy, có nhan sắc cũng là một loại năng lực."
Lăng Hằng liếc nhìn ba một cái rồi nhấn mạnh: "Để cô ta đi trường học, nhà chúng ta không thiếu chút tiền này."
"Tiểu Hằng, như thế là bất lịch sự." Lăng tiên sinh không hề bị lay động, thậm chí còn cười cười: "Ba ngược lại cảm thấy còn có thể kết bạn với Chân Chân, trở nên hoạt bát một chút."
Lăng phu nhân hắng giọng. Cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: "Chuyện của đám trẻ, chúng ta làm người lớn không nên can thiệp vào, dưa xanh cố hái không ngọt, anh cũng không phải ngày đầu biết tính con mình."
Ở đây không ai tin lời này cả.
Nhiễm Nhiễm mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, im lặng trước trò hề này. Đằng nào cô ta cũng không hiểu nổi tư duy kì dị của nữ chính, chỉ cần là người từng trải đều không nói ra miệng được hai từ "kết bạn".
Đúng, trên lý thuyết thì linh hồn mỗi người đều là bình đẳng, nhưng thế giới này vốn dĩ không phải thế giới bình đẳng.
Mỗi câu nói của Ngôn Chân Chân đều tràn đầy châm chọc.
Món chính lần lượt được mang lên, thịt bò, hải sản và gan ngỗng, đầu bếp chính quả xứng với danh tiếng của mình, mỗi món ăn đều vô cùng ngon.
Đồ ngọt cũng vậy.
Bánh mousse, bánh kếp và souffle, ăn xong còn có hồng trà để đỡ ngấy.
Lăng Hằng không kiên nhẫn ăn đến cuối cùng, chỉ ăn một món ngọt rồi đẩy ra: "Con no rồi, con về phòng đây."
"Đợi chút, ba có chuyện muốn nói với con." Lăng tiên sinh lau khóe miệng, cũng rời tiệc sớm: "Mọi người tiếp tục, đặc biệt là tiểu Nhiễm và Chân Chân, ăn từ từ, hôm nay là bữa tiệc đặc biệt chào đón các con."
Hai cha con rất nhanh biến mất trong phòng ăn.
Hai vị tôn phật này vừa đi, Lăng Nghiên lại càng càn rỡ, oán giận nói: "Ngôn Chân Chân, tôi chưa thấy ai mặt dày như cô."
Ngôn Chân Chân tỏ vẻ khó hiểu.
"Nghiên Nhi." Lăng phu nhân cắt đứt sự phát tác của con gái, đỡ trán nói: "Mẹ có chút chóng mặt, con đỡ mẹ về phòng nằm một chút, tiểu Nhiễm, cháu cũng về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học."
Nhiễm Nhiễm hiểu ý đứng dậy: "Ngài nói rất đúng."
Thế là, Lăng Nghiên đỡ Lăng phu nhân lên lầu nghỉ ngơi, Nhiễm Nhiễm tạm biệt về phòng khách, phòng ăn trong chớp mắt chỉ còn lại một mình Ngôn Chân Chân.
Thủ đoạn này rất là cao minh, không để lại dấu vết nhưng lại có thể đánh tan lòng người.
Lâm quản gia lĩnh hội ý tứ của chủ nhân, nhìn chằm chằm vị khách cuối cùng: "Ngôn tiểu thư còn muốn tiếp tục ăn không?"
"Tôi có thể tiếp tục sao?" Cô chớp mắt.
"Tất nhiên" Lâm quản gia ung dung thản nhiên: "Nhưng tôi nghĩ, có lẽ ngài cũng mệt rồi."
"Cũng có chút." Ngôn Chân Chân nghịch ngợm bắt chước giọng điệu của Lâm quản gia: "Nhưng tôi nghĩ, lãng phí thức ăn không tốt lắm.."
Lâm quản gia giật mình vì sự nông cạn và tham lam của cô, cố ý nói: "Nếu ngài thích, tôi có thể cho người đóng gói để tiểu thư mang về ăn tiếp, ngài thấy thế nào?"
"Thế thì quá tốt rồi." Ngôn Chân Chân dường như vô cùng vui mừng.
Lâm quản gia dựa vào tố chất nghề nghiệp cao siêu để nhịn không thể hiện sự ghét bỏ, cho người đóng gói đồ ngọt.
Ngôn Chân Chân vừa bước ra khỏi cửa thì cửa lớn đã đóng lại.
Cô quay đầu nhìn lại, vươn vai một cái.
Bữa ăn này quá thú vị rồi.
Giống như để lại trên giấy trắng một vết mực, màu trắng chiếm 99, 9%, nhìn có vẻ chiếm tuyệt đối nhưng trên thực tế gần như tất cả mọi người đều chú ý tới màu đen chiếm 0, 01%.
Màu đen và màu trắng, màu đen mới là kẻ thắng cuộc.
Hoặc là nói, là một trong những kẻ thắng cuộc.
Là ai để lại vết mực trên tờ giấy trắng?
Là vô tình lỡ tay hay cố ý để lại?
Cô cầm lên hộp đồ ngọt thơm lừng, hít mạnh một hơi, hương vị ngọt ngào của chúng xông vào khoang mũi, cơ thể chìm trong vị ngọt tuyệt vời này.
Nhà họ Lăng caoq úy giống như lượng đường vượt chỉ tiêu trong đồ ngọt, bên trong sự ngọt ngào ẩn chứa nguy hại vô cùng lớn.
Nhưng không sao, cô thích ăn đồ ngọt.
* * *
Trong thư phòng, Lăng Hằng chất vấn ba mình: "Ba đón bọn họ tới đây làm gì?"
"Trang viên yên tĩnh quá rồi, thêm chút hơi người không phải tốt hơn à?" Lăng tiên sinh hỏi ngược lại.
Lăng Hằng cười lạnh: "Chỉ bởi vì điều này?"
"Tất nhiên." Lăng tiên sinh cười: "Con xem lại con đi, cả ngày chỉ biết ở trong nhà, cũng không có bạn bè gì cả, đến bây giờ có tới hai đứa bạn cùng tuổi, sau này làm gì cũng có bè có bạn, trong nhà cũng náo nhiệt hơn."
Lăng Hằng thờ ơ: "Con muốn căn nhà này yên tĩnh hơn."
"Làm sao chuyện gì cũng như ý con được." Lăng tiên sinh hàm súc nói: "Con đừng quá tùy ý nữa."
Lăng Hăng muốn nói điều gì đột nhiên ôm lấy đầu, gương mặt trở nên vặn vẹo, dừng như đang chịu đựng điều gì đó không nói nên lời.
Cậu nghiêng nghiêng ngả đi vào phòng nghỉ trong thư phòng rồi đóng sập cửa lại.
Lăng tiên sinh không hề ngạc nhiên cũng không quan tâm lo lắng chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, im lặng chờ đợi.
Bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ, dường như có cái gì đó rơi trên tấm thảm lông cừu đắt tiền.
Đại khái qua 5 phút sau, cửa lại được mở ra.
Lăng Hằng lê bước đi ra ngoài, cả người ẩm ướt như từ trong nước chui ra, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng liên tục.
Cậu không thèm nhìn Lăng tiên sinh, cũng không nói câu gì đi qua thư phòng rồi rời khỏi.
Từ đầu đến cuối, Lăng tiên sinh vẫn luôn duy trì một tư thế đứng ở đó, an tĩnh mà lãnh lùng.
Lời tác giả muốn nói:
Chân Chân có chút nghịch ngợmBấm vào để xem thêm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook