Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh
-
Chương 5
Trong phòng bếp rộng rãi, thiếu niên và thiếu nữ cùng ngồi ăn kem.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, tủ bát màu lam biến thành màu của sóng biển, đèn treo hình vỏ sò chiếu ra những ánh sáng lấp lánh của kim cương, sàn nhà màu xám hiện lên những đường văn đẹp đẽ.
Còn có cây kem màu macaron trong tay hai người đang từ từ tan chảy, tỏa ra sức sống thanh xuân của những đứa bé.
Cảnh đẹp như vậy làm người xem cũng phải nín lặng hồi ức về một thời thanh xuân đã qua.
Nhưng rất đáng tiếc, người trong cuộc thường không cảm nhận được điều này.
Ngôn Chân Chân ngồi trên ghế chỉ cảm thán điều tiếc nuối là tối qua chưa kịp ăn hết kem lúc này cuối cùng cũng được toại nguyện.
Mà chủ nhân Lăng Hằng, lúc này có chút không tập trung. Cậu rất muốn nhục nhã đối phương một phen làm cho cô biết "bạn bè" cũng chỉ có trong truyện tranh mà thôi, ngoài đời chỉ có sự phân biệt giai cấp.
Nhưng cậu không nói nên lời, trực giác nói cho cậu biết là không có tác dụng ---Cô gái ngồi trước mặt cậu vô cùng kiêu ngạo, không phải một hai lời có thể làm lay động.
Trực giác của cậu luôn rất chuẩn cho nên cậu bỏ qua ý nghĩ này, im lặng đối mặt.
"Leng keng". Tiếng chuông ngoài cửa phá vỡ sự im lặng.
Lăng Hằng cất tiếng nói: "Queen, mở cửa."
Hệ thống robot trong biệt thự nhận được mệnh lệnh của chủ nhân và cửa được mở ra.
Người giúp việc trẻ trung xinh đẹp A Mễ đang đẩy một chiếc xe đẩy vào, vóc dáng quyến rũ tiêu chuẩn hình chữ S: "Thiếu gia, bữa trưa đến rồi."
Lăng Hằng không buồn nhìn cô ta: "Dọn ra đi."
Nụ cười của A Mễ cứng lại, sau đó nhìn về phía Ngôn Chân Chân, bắp thịt trên mặt cô ta co rút một chút, thân thiết mà ngạc nhiên nói: "Em ở chỗ của thiếu gia ư, khó trách không thấy em đến ăn cơm."
Nghe đi, ngôn ngữ là một bộ môn nghệ thuật, có thể đem những câu nói biến thành lời chế nhạo lạnh lẽo.
Ngôn Chân Chân nhấc mí mắt lên, cười cười, không trả lời.
Đây là ai? Cần phải quan tâm cô ta sao?
Tiếng nói của cô rất quý giá, đối với người không có giá trị Ngôn Chân Chân mới lười lên tiếng.
Mà sự im lặng này trong mắt A Mễ không khác gì sự chế nhạo và khoe khoang. Mặt nóng bừng lên nhưng lại lý trí dừng lại, cô ta nhịn lại, tay chân nhanh nhẹn đặt thức ăn lên bàn rồi không nói thêm lời nào rời đi.
Không phải nghi ngờ, lầu xám ngay lập tức sẽ biết tin tức này, hơn nữa còn là phiên bản thêm mắm thêm muối.
Lăng Hằng không khỏi nhìn về phía Ngôn Chân Chân.
Cô dường như không phát hiện, tâm trạng vui vẻ đi về phía phòng ăn. Ngay sau đó ánh mắt sáng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa lòng.
Nói một cách công bằng, một bữa ăn bình thường của nhà họ Lăng không có nguyên liệu gì quý báu cả nhưng rất thịnh soạn.
Một đĩa rau trộn, hai món mặn ba món chay một món canh, thêm cơm, mỳ, bánh mỗi người một suất, ba loại trái cây, hai loại đồ ngọt, một cốc nước ngọt.
Hơn nữa là một người một suất, vừa sạch sẽ vừa dinh dưỡng.
"Thích thì ăn đi." Lăng Hằng ngồi xuống, cầm đũa lên.
Ngôn Chân Chân cười: "Cảm ơn"
"Không cần khách sáo." Thiếu niên vẫn lạnh lùng như cũ.
Khác với món ăn hôm qua, hôm nay đầu bếp cố gắng giữ nguyên mùi vị của thực phẩm, mùi vị ngon lành xứng đáng với tiền lương cao ngất ngưởng.
Ngôn Chân Chân không hề khách sáo, ăn một cách nhanh nhẹn.
Lăng Hằng thì kén chọn hơn cô nhiều, món ăn hôm nay dường như không hợp ý cậu, chỉ ăn mấy miếng nhưng mà đồ ngọt và trái cây thì ăn hết.
Cậu ăn nhanh hơn Ngôn Chân Chân, sau khi ăn xong đột nhiên mở miệng: "Cô ở đây không tiện chút nào, đi ở trường đi. Trường trung học phổ thông quốc tế có ký túc xá, điều kiện cũng tốt."
Ngôn Chân Chân không biết mục đích thực sự của cậu, nghĩ một lúc rồi nói: "Học phí là nhà cậu đưa, tôi nghe theo sự sắp xếp của nhà cậu."
Nhà họ Ngôn tài trợ cho cô không phải là từ thiện không hoàn lại, mà là mang tính chất bồi thường, nhưng nếu như cái chết của Đinh Tương chỉ là ngoài ý muốn thì có thể nói là hết tình hết nghĩa rồi.
Người kính tôi một thước, tôi kính người một thước. Phí ở ký túc xá là khoản tiền thêm, nếu nhà họ Lăng không mở miệng, cô tuyệt đối không được voi đòi tiên.
Lăng Hằng không làm khó cô: "Tôi sẽ nhắc với ba."
"Được thôi." Ngôn Chân Chân vui vẻ đáp ứng.
Bữa cơm rất nhanh liền ăn xong, đúng lúc cô đặt đũa xuống thì Lăng Hằng ra lệnh đuổi khách: "Cô có thể cút rồi."
Ngôn Chân Chân ăn uống no đủ, tâm trạng vui vẻ, gật đầu nói: "Thế tôi đi đây, lần sau lại tới tìm cậu chơi."
Lăng Hằng quay đầu lại, nói từng chữ một: "Đừng cho rằng tôi sẽ coi trọng mặt mũi của dì Đinh, cô tự xem lại mình đi, đừng để tôi gặp lại cô nữa."
Cô không thể nào đáp ứng, Ngôn Chân Chân cười híp mắt khoát tay, nhanh chân đi ra ngoài.
Ken két, cửa bị đóng lại.
Sau đó trong phòng truyền đến âm thanh loảng xoảng, giống như là toàn bộ đĩa bị rơi xuống đất, kèm theo tiếng đồ gia dụng bị kéo lê.
Nhưng cách âm trong phòng rất tốt, lúc Ngôn Chân Chân nghi ngờ dừng chân lại lắng nghe thì lại không nghe thấy gì nữa.
* * *
Ngôn Chân Chân quay lại lầu xám, không ngoài ý muốn nghe thấy mình trở thành để tài câu chuyện hấp dẫn.
Giọng của nữ giúp việc A Triệu cao nhất, nói móc: "Cô bé đó thật có bản lĩnh, vừa đến đã bám được người tôn quý nhất rồi, thật ghê gớm."
Người làm vườn lão Lý là người nghe, nói mập mờ: "Tuổi bọn họ xấp xỉ nhau đương nhiên nói chuyện hợp rồi."
"Tướng ăn quá xấu." A Triệu nhận xét y như thật: "Vẫn là Nhiễm tiểu thư tốt, ngày xưa người ta gọi là đoan trang, không qua lại với thiếu gia, đây mới là tiểu thư gia giáo."
Lão Lý cười hà hà: "Không giống nhau, không giống nhau."
Lúc này truyền ra giọng nói của A Mễ, giọng điệu bình bình, dường như đánh giá khách quan: "Tôi không có ý đó, chỉ là đột nhiên không nói lời nào đi ăn cơm cùng thiếu gia, làm chúng ta mất công đợi, chú Lưu còn đặc biệt để dành cơm cho nữa."
Đầu bếp lão Lưu nghiêm chỉnh thông minh, thản nhiên nói: "Đây cũng không có gì, chỉ là việc thuận tay."
"Tôi nhìn ra đứa con gái này của a Đinh chính là đứa con rơi." A Triệu nói chắc chắn.
Những người khác đang định nói gì thì thấy Ngôn Chân Chân bước vào, người hút thuốc lại tiếp tục hút, người lau bàn tiếp tục lau bàn, người bổ trái cây tiếp tục bổ trái cây, như không có gì xảy ra, như không hề nói gì.
A Triệu tự nhận mình ở đây lâu năm, không sợ một cô gái, hừ một cách quái gở: "Còn chịu quay lại cơ."
Ngôn Chân Chân cong khóe môi, cười tươi chào hỏi: "Chào mọi người."
"Chân Chân quay lại rồi." Người làm vườn lão Lý phun ra khói thuốc, như nói chuyện thường ngày: "Ăn cơm chưa?"
"Ngôn Chân Chân gật đầu, không giải thích cũng chẳng phản ứng, đi thẳng lên tầng.
A Triệu nhận xét:" Tuổi còn trẻ mà da mặt dày như vậy.
"Được rồi, bớt nói vài câu." Lão Lý dập điếu thuốc: "Người ta là tới học tập chứ không giống với chúng ta."
"Đây không phải là điệu bộ của người học tập." A Triệu cố ý nói to: "Câu cá lớn thì đúng hơn."
"Được rồi." Nữ giúp việc A Dương vẫn luôn im lặng lên tiếng ngắt lời cô ta: "Con gái của A Đinh không phải là A Đinh, lão Lý nói đúng, người ta ở trong lầu xám nhưng không phải người giúp việc, không giống chúng ta."
Lúc nói tới hai từ "chúng ta" cô ta cố tình nhấn giọng đông thời trừng mắt cảnh cáo A Mễ.
A Mễ cắn môi, quay mặt đi.
Lão Lý và lão Lưu nhìn nhau, trong lòng thừa hiểu --- Tâm tư của A Mễ có ai không biết, đến A Triệu còn biết, nhưng cô ta nguyện ý làm con chim đầu đàn, chỉ chỉ trỏ trỏ, thể hiện thân phận không tầm thường của mình ở trang viên.
Có thân phận gì ghê gớm?
Cô ta là họ hàng của họ hàng Lăng phu nhân, thuộc dạng không có chung huyết thống.
Nhưng quan hệ dù xa xôi thế nào thì cũng là họ hàng, cô ta mình hơn hẳn người trong lầu xám, lúc nào cũng thể hiện sự tồn tại của mình.
Lúc Đinh Tương còn sống là tâm phúc của Lăng phu nhân, A Triệu không vừa mắt bà ấy rất lâu rồi. Bây giờ làm khó dễ Ngôn Chân Chân chỉ là muốn giải tỏa mà thôi.
Điều này đương nhiên không có ý nghĩa gì cả, nhưng đối với nhiều người mà nói, sống chỉ vì thoải mải mà thôi.
Vì vậy A Triệu không chịu im lặng, hỏi ngược lại A Dương: "Người ta làm ra được điều này thì tại sao chúng tôi không có quyền nói?"
A Dương nhìn đồng hồ nói: "Cô muốn nói không ai cấm, nhưng tôi khuyên cô nên nghĩ kỹ, chuyện này liên quan tới thiếu gia, nếu như bị phu nhân nghe thấy.." Cô ta không nói hết mà đứng dậy: "Thời gian sắp tới rồi, tôi đi hầu hạ phu nhân."
"Tôi cũng phải đi làm việc đây." Lão Lý cũng đi luôn.
A Triệu mất mặt, càu nhàu vài câu rồi quay về phòng. A Mễ thì tiếp tục ở lại một lúc rồi đi vào trong hoa viên.
Trên tầng, Ngôn Chân Chân nghe lén xong cuộc trò chuyện rồi nhẹ nhàng về phòng.
Một sợi tóc kẹp dưới khe cửa vẫn còn nguyên, không có gì thay đổi.
Buổi sáng trước lúc đi ra ngoài, cô làm một lần ngôn linh, nếu như có người đột nhập vào phòng thì do nguyên nhân hợp lý mà sợi tóc di chuyển vị trí.
Không có thay đổi nói lên rằng chưa có ai đến.
Thế thì rắc rối rồi.
Cô từng nghĩ nếu như camera là dùng để giám thị Đinh Tương thì hôm nay họ sẽ lấy đi, nhưng bây giờ không có động tĩnh gì có nghĩa là kẻ đứng sau tất cả lắp camera là vì cô.
Ngôn Chân Chân không cho rằng mình vừa đến đã có cái gì đáng để giám thị. Nói thật, ngôn linh hôm qua của cô chỉ là đề phòng bị chụp trộm mà không có ý gì hết.
Cô không hiểu cho nên quyết định làm chút điều gì đó để thăm dò một chút.
Tối hôm đó, mọi vật yên ngủ.
Ngôn Chân Chân lấy từ va li của mình ra một chiếc xe điện cân bằng dạng gấp. Cô cầm sạc điện đi khắp phòng tìm ổ điện.
Một lúc sau cô nhìn thấy ổ cắm cạnh ti vi. Cô ngồi xổm mượn động tác căm điện nói ngôn linh: "Bởi vì tôi rút dây căm điện quá sức, làm hỏng đường điện, bóng đèn chớp một lát rồi máy camera hỏng."
Nói xong liền dùng sức rút dây cắm của ti vi.
Bóng đèn trên đỉnh chớp chớp vài cái rồi khôi phục bình thường.
Ngôn Chân Chân cắm xạc điện xe điện cân bằng, khóe miệng cong lên, kiến thức vật lý của cô bình thường nhưng không sao, chỉ cần hợp logic thì dù chỉ có xác suất vô cùng nhỏ thì cũng có thể xảy ra.
Đây chính là sức mạnh của ngôn linh, không thể cải tử hoàn sinh, không thể quay ngược thời gian nhưng có làm cho nhiều chuyện xác suất thành công lên tới 99%.
Ngôn Chân Chân vỗ tay, vui vẻ đi tắm.
* * *
Hôm sau Ngôn Chân Chân vẫn tiếp tục ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao mới dậy.
Cô rửa mặt rồi xuống tầng, trong tay còn cầm một quyển sách, chuẩn bị chút nữa tìm lý do rời khỏi, để người khác có cơ hội vào lầu xám.
Ai nghĩ tới kế hoạch còn chưa bắt đầu đã bắt gặp Trương Lạp.
Ông ta gọi cô: "Chân Chân, lại đây ăn sáng."
Trong phòng ăn đặt một suất sandwich và một hộp sữa chưa mở.
Ngôn Chân Chân ngồi xuống, yên lặng ăn sáng.
"Chú nghe nói, hôm qua cháu và Lăng thiếu gia cùng nhau ăn trưa." Trương Lạp lên tiếng.
Cô gật đầu.
"Chân Chân." Trương Lạp trở nên nghiêm túc, ngập ngừng nói: "Chú quen biết mẹ cháu mười mấy năm rồi, cháu có thể coi chú là chú của cháu."
Ngôn Chân Chân uống ngụm sữa, cười nhẹ.
Người lớn nói chuyện lúc nào cũng đáng ghét như vậy, "coi đây là nhà" có nghĩa là "đừng coi đây là nhà của cháu", "coi chú là chú của cháu" có nghĩa là "cháu phải giống như cháu gái của chú nghe lời chú dạy".
Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, tủ bát màu lam biến thành màu của sóng biển, đèn treo hình vỏ sò chiếu ra những ánh sáng lấp lánh của kim cương, sàn nhà màu xám hiện lên những đường văn đẹp đẽ.
Còn có cây kem màu macaron trong tay hai người đang từ từ tan chảy, tỏa ra sức sống thanh xuân của những đứa bé.
Cảnh đẹp như vậy làm người xem cũng phải nín lặng hồi ức về một thời thanh xuân đã qua.
Nhưng rất đáng tiếc, người trong cuộc thường không cảm nhận được điều này.
Ngôn Chân Chân ngồi trên ghế chỉ cảm thán điều tiếc nuối là tối qua chưa kịp ăn hết kem lúc này cuối cùng cũng được toại nguyện.
Mà chủ nhân Lăng Hằng, lúc này có chút không tập trung. Cậu rất muốn nhục nhã đối phương một phen làm cho cô biết "bạn bè" cũng chỉ có trong truyện tranh mà thôi, ngoài đời chỉ có sự phân biệt giai cấp.
Nhưng cậu không nói nên lời, trực giác nói cho cậu biết là không có tác dụng ---Cô gái ngồi trước mặt cậu vô cùng kiêu ngạo, không phải một hai lời có thể làm lay động.
Trực giác của cậu luôn rất chuẩn cho nên cậu bỏ qua ý nghĩ này, im lặng đối mặt.
"Leng keng". Tiếng chuông ngoài cửa phá vỡ sự im lặng.
Lăng Hằng cất tiếng nói: "Queen, mở cửa."
Hệ thống robot trong biệt thự nhận được mệnh lệnh của chủ nhân và cửa được mở ra.
Người giúp việc trẻ trung xinh đẹp A Mễ đang đẩy một chiếc xe đẩy vào, vóc dáng quyến rũ tiêu chuẩn hình chữ S: "Thiếu gia, bữa trưa đến rồi."
Lăng Hằng không buồn nhìn cô ta: "Dọn ra đi."
Nụ cười của A Mễ cứng lại, sau đó nhìn về phía Ngôn Chân Chân, bắp thịt trên mặt cô ta co rút một chút, thân thiết mà ngạc nhiên nói: "Em ở chỗ của thiếu gia ư, khó trách không thấy em đến ăn cơm."
Nghe đi, ngôn ngữ là một bộ môn nghệ thuật, có thể đem những câu nói biến thành lời chế nhạo lạnh lẽo.
Ngôn Chân Chân nhấc mí mắt lên, cười cười, không trả lời.
Đây là ai? Cần phải quan tâm cô ta sao?
Tiếng nói của cô rất quý giá, đối với người không có giá trị Ngôn Chân Chân mới lười lên tiếng.
Mà sự im lặng này trong mắt A Mễ không khác gì sự chế nhạo và khoe khoang. Mặt nóng bừng lên nhưng lại lý trí dừng lại, cô ta nhịn lại, tay chân nhanh nhẹn đặt thức ăn lên bàn rồi không nói thêm lời nào rời đi.
Không phải nghi ngờ, lầu xám ngay lập tức sẽ biết tin tức này, hơn nữa còn là phiên bản thêm mắm thêm muối.
Lăng Hằng không khỏi nhìn về phía Ngôn Chân Chân.
Cô dường như không phát hiện, tâm trạng vui vẻ đi về phía phòng ăn. Ngay sau đó ánh mắt sáng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa lòng.
Nói một cách công bằng, một bữa ăn bình thường của nhà họ Lăng không có nguyên liệu gì quý báu cả nhưng rất thịnh soạn.
Một đĩa rau trộn, hai món mặn ba món chay một món canh, thêm cơm, mỳ, bánh mỗi người một suất, ba loại trái cây, hai loại đồ ngọt, một cốc nước ngọt.
Hơn nữa là một người một suất, vừa sạch sẽ vừa dinh dưỡng.
"Thích thì ăn đi." Lăng Hằng ngồi xuống, cầm đũa lên.
Ngôn Chân Chân cười: "Cảm ơn"
"Không cần khách sáo." Thiếu niên vẫn lạnh lùng như cũ.
Khác với món ăn hôm qua, hôm nay đầu bếp cố gắng giữ nguyên mùi vị của thực phẩm, mùi vị ngon lành xứng đáng với tiền lương cao ngất ngưởng.
Ngôn Chân Chân không hề khách sáo, ăn một cách nhanh nhẹn.
Lăng Hằng thì kén chọn hơn cô nhiều, món ăn hôm nay dường như không hợp ý cậu, chỉ ăn mấy miếng nhưng mà đồ ngọt và trái cây thì ăn hết.
Cậu ăn nhanh hơn Ngôn Chân Chân, sau khi ăn xong đột nhiên mở miệng: "Cô ở đây không tiện chút nào, đi ở trường đi. Trường trung học phổ thông quốc tế có ký túc xá, điều kiện cũng tốt."
Ngôn Chân Chân không biết mục đích thực sự của cậu, nghĩ một lúc rồi nói: "Học phí là nhà cậu đưa, tôi nghe theo sự sắp xếp của nhà cậu."
Nhà họ Ngôn tài trợ cho cô không phải là từ thiện không hoàn lại, mà là mang tính chất bồi thường, nhưng nếu như cái chết của Đinh Tương chỉ là ngoài ý muốn thì có thể nói là hết tình hết nghĩa rồi.
Người kính tôi một thước, tôi kính người một thước. Phí ở ký túc xá là khoản tiền thêm, nếu nhà họ Lăng không mở miệng, cô tuyệt đối không được voi đòi tiên.
Lăng Hằng không làm khó cô: "Tôi sẽ nhắc với ba."
"Được thôi." Ngôn Chân Chân vui vẻ đáp ứng.
Bữa cơm rất nhanh liền ăn xong, đúng lúc cô đặt đũa xuống thì Lăng Hằng ra lệnh đuổi khách: "Cô có thể cút rồi."
Ngôn Chân Chân ăn uống no đủ, tâm trạng vui vẻ, gật đầu nói: "Thế tôi đi đây, lần sau lại tới tìm cậu chơi."
Lăng Hằng quay đầu lại, nói từng chữ một: "Đừng cho rằng tôi sẽ coi trọng mặt mũi của dì Đinh, cô tự xem lại mình đi, đừng để tôi gặp lại cô nữa."
Cô không thể nào đáp ứng, Ngôn Chân Chân cười híp mắt khoát tay, nhanh chân đi ra ngoài.
Ken két, cửa bị đóng lại.
Sau đó trong phòng truyền đến âm thanh loảng xoảng, giống như là toàn bộ đĩa bị rơi xuống đất, kèm theo tiếng đồ gia dụng bị kéo lê.
Nhưng cách âm trong phòng rất tốt, lúc Ngôn Chân Chân nghi ngờ dừng chân lại lắng nghe thì lại không nghe thấy gì nữa.
* * *
Ngôn Chân Chân quay lại lầu xám, không ngoài ý muốn nghe thấy mình trở thành để tài câu chuyện hấp dẫn.
Giọng của nữ giúp việc A Triệu cao nhất, nói móc: "Cô bé đó thật có bản lĩnh, vừa đến đã bám được người tôn quý nhất rồi, thật ghê gớm."
Người làm vườn lão Lý là người nghe, nói mập mờ: "Tuổi bọn họ xấp xỉ nhau đương nhiên nói chuyện hợp rồi."
"Tướng ăn quá xấu." A Triệu nhận xét y như thật: "Vẫn là Nhiễm tiểu thư tốt, ngày xưa người ta gọi là đoan trang, không qua lại với thiếu gia, đây mới là tiểu thư gia giáo."
Lão Lý cười hà hà: "Không giống nhau, không giống nhau."
Lúc này truyền ra giọng nói của A Mễ, giọng điệu bình bình, dường như đánh giá khách quan: "Tôi không có ý đó, chỉ là đột nhiên không nói lời nào đi ăn cơm cùng thiếu gia, làm chúng ta mất công đợi, chú Lưu còn đặc biệt để dành cơm cho nữa."
Đầu bếp lão Lưu nghiêm chỉnh thông minh, thản nhiên nói: "Đây cũng không có gì, chỉ là việc thuận tay."
"Tôi nhìn ra đứa con gái này của a Đinh chính là đứa con rơi." A Triệu nói chắc chắn.
Những người khác đang định nói gì thì thấy Ngôn Chân Chân bước vào, người hút thuốc lại tiếp tục hút, người lau bàn tiếp tục lau bàn, người bổ trái cây tiếp tục bổ trái cây, như không có gì xảy ra, như không hề nói gì.
A Triệu tự nhận mình ở đây lâu năm, không sợ một cô gái, hừ một cách quái gở: "Còn chịu quay lại cơ."
Ngôn Chân Chân cong khóe môi, cười tươi chào hỏi: "Chào mọi người."
"Chân Chân quay lại rồi." Người làm vườn lão Lý phun ra khói thuốc, như nói chuyện thường ngày: "Ăn cơm chưa?"
"Ngôn Chân Chân gật đầu, không giải thích cũng chẳng phản ứng, đi thẳng lên tầng.
A Triệu nhận xét:" Tuổi còn trẻ mà da mặt dày như vậy.
"Được rồi, bớt nói vài câu." Lão Lý dập điếu thuốc: "Người ta là tới học tập chứ không giống với chúng ta."
"Đây không phải là điệu bộ của người học tập." A Triệu cố ý nói to: "Câu cá lớn thì đúng hơn."
"Được rồi." Nữ giúp việc A Dương vẫn luôn im lặng lên tiếng ngắt lời cô ta: "Con gái của A Đinh không phải là A Đinh, lão Lý nói đúng, người ta ở trong lầu xám nhưng không phải người giúp việc, không giống chúng ta."
Lúc nói tới hai từ "chúng ta" cô ta cố tình nhấn giọng đông thời trừng mắt cảnh cáo A Mễ.
A Mễ cắn môi, quay mặt đi.
Lão Lý và lão Lưu nhìn nhau, trong lòng thừa hiểu --- Tâm tư của A Mễ có ai không biết, đến A Triệu còn biết, nhưng cô ta nguyện ý làm con chim đầu đàn, chỉ chỉ trỏ trỏ, thể hiện thân phận không tầm thường của mình ở trang viên.
Có thân phận gì ghê gớm?
Cô ta là họ hàng của họ hàng Lăng phu nhân, thuộc dạng không có chung huyết thống.
Nhưng quan hệ dù xa xôi thế nào thì cũng là họ hàng, cô ta mình hơn hẳn người trong lầu xám, lúc nào cũng thể hiện sự tồn tại của mình.
Lúc Đinh Tương còn sống là tâm phúc của Lăng phu nhân, A Triệu không vừa mắt bà ấy rất lâu rồi. Bây giờ làm khó dễ Ngôn Chân Chân chỉ là muốn giải tỏa mà thôi.
Điều này đương nhiên không có ý nghĩa gì cả, nhưng đối với nhiều người mà nói, sống chỉ vì thoải mải mà thôi.
Vì vậy A Triệu không chịu im lặng, hỏi ngược lại A Dương: "Người ta làm ra được điều này thì tại sao chúng tôi không có quyền nói?"
A Dương nhìn đồng hồ nói: "Cô muốn nói không ai cấm, nhưng tôi khuyên cô nên nghĩ kỹ, chuyện này liên quan tới thiếu gia, nếu như bị phu nhân nghe thấy.." Cô ta không nói hết mà đứng dậy: "Thời gian sắp tới rồi, tôi đi hầu hạ phu nhân."
"Tôi cũng phải đi làm việc đây." Lão Lý cũng đi luôn.
A Triệu mất mặt, càu nhàu vài câu rồi quay về phòng. A Mễ thì tiếp tục ở lại một lúc rồi đi vào trong hoa viên.
Trên tầng, Ngôn Chân Chân nghe lén xong cuộc trò chuyện rồi nhẹ nhàng về phòng.
Một sợi tóc kẹp dưới khe cửa vẫn còn nguyên, không có gì thay đổi.
Buổi sáng trước lúc đi ra ngoài, cô làm một lần ngôn linh, nếu như có người đột nhập vào phòng thì do nguyên nhân hợp lý mà sợi tóc di chuyển vị trí.
Không có thay đổi nói lên rằng chưa có ai đến.
Thế thì rắc rối rồi.
Cô từng nghĩ nếu như camera là dùng để giám thị Đinh Tương thì hôm nay họ sẽ lấy đi, nhưng bây giờ không có động tĩnh gì có nghĩa là kẻ đứng sau tất cả lắp camera là vì cô.
Ngôn Chân Chân không cho rằng mình vừa đến đã có cái gì đáng để giám thị. Nói thật, ngôn linh hôm qua của cô chỉ là đề phòng bị chụp trộm mà không có ý gì hết.
Cô không hiểu cho nên quyết định làm chút điều gì đó để thăm dò một chút.
Tối hôm đó, mọi vật yên ngủ.
Ngôn Chân Chân lấy từ va li của mình ra một chiếc xe điện cân bằng dạng gấp. Cô cầm sạc điện đi khắp phòng tìm ổ điện.
Một lúc sau cô nhìn thấy ổ cắm cạnh ti vi. Cô ngồi xổm mượn động tác căm điện nói ngôn linh: "Bởi vì tôi rút dây căm điện quá sức, làm hỏng đường điện, bóng đèn chớp một lát rồi máy camera hỏng."
Nói xong liền dùng sức rút dây cắm của ti vi.
Bóng đèn trên đỉnh chớp chớp vài cái rồi khôi phục bình thường.
Ngôn Chân Chân cắm xạc điện xe điện cân bằng, khóe miệng cong lên, kiến thức vật lý của cô bình thường nhưng không sao, chỉ cần hợp logic thì dù chỉ có xác suất vô cùng nhỏ thì cũng có thể xảy ra.
Đây chính là sức mạnh của ngôn linh, không thể cải tử hoàn sinh, không thể quay ngược thời gian nhưng có làm cho nhiều chuyện xác suất thành công lên tới 99%.
Ngôn Chân Chân vỗ tay, vui vẻ đi tắm.
* * *
Hôm sau Ngôn Chân Chân vẫn tiếp tục ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao mới dậy.
Cô rửa mặt rồi xuống tầng, trong tay còn cầm một quyển sách, chuẩn bị chút nữa tìm lý do rời khỏi, để người khác có cơ hội vào lầu xám.
Ai nghĩ tới kế hoạch còn chưa bắt đầu đã bắt gặp Trương Lạp.
Ông ta gọi cô: "Chân Chân, lại đây ăn sáng."
Trong phòng ăn đặt một suất sandwich và một hộp sữa chưa mở.
Ngôn Chân Chân ngồi xuống, yên lặng ăn sáng.
"Chú nghe nói, hôm qua cháu và Lăng thiếu gia cùng nhau ăn trưa." Trương Lạp lên tiếng.
Cô gật đầu.
"Chân Chân." Trương Lạp trở nên nghiêm túc, ngập ngừng nói: "Chú quen biết mẹ cháu mười mấy năm rồi, cháu có thể coi chú là chú của cháu."
Ngôn Chân Chân uống ngụm sữa, cười nhẹ.
Người lớn nói chuyện lúc nào cũng đáng ghét như vậy, "coi đây là nhà" có nghĩa là "đừng coi đây là nhà của cháu", "coi chú là chú của cháu" có nghĩa là "cháu phải giống như cháu gái của chú nghe lời chú dạy".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook