Tại Hạ Là Hệ Thống
Chương 17: Linh Khiếu Cảnh Thất Trọng

Chỉ cần đột phá Linh Khiếu Cảnh thất trọng,là hắn sẽ đủ tư cách tiến vào võ kỹ các tìm công pháp, tuy nhiên bây giờ hắn đã không cần võ kỹ công pháp của Cao gia. Nhưng thân phận của hắn lại cần có tư cách này, bởi vì nó sẽ quan hệ đến việc cái nhìn của gia tộc đối với hắn.

Chỉ vì kiếp trước Cao Lãng bị gia tộc vứt bỏ nên hắn phải hận gia tộc? Tìm cách rời xa gia tộc? Không cần thiết, thực lực hiện tại của hắn đối với thế giới bên ngoài chẳng là cái gì cả.

Hắn cần tài nguyên và sự bảo hộ của gia tộc. Thứ Cao Lãng muốn là mạnh lên, khiến những kẻ coi thường hắn phải trợn mắt hốc mồm nhìn hắn. Điều đó mới có thể thoả mãn được Cao Lãng.

Tử Văn hơi trầm ngâm, cười nói. "Tốc độ tu luyện của ngươi ngoài dự kiến của ta, vốn ta nghĩ cho dù ngươi có linh dịch trợ giúp, cũng cần một năm để đột phá Linh Khiếu Cảnh thất trọng. Có lẽ áp lực phải chịu trước kia quá kịch liệt, bây giờ ngược lại, ngươi cũng càng thêm điên cuồng, theo tốc độ này. Trong vòng hai tháng, nhất định có thể đột phá Linh Khiếu Cảnh thất trọng."

Nghe vậy, Cao Lãng nhếch môi nhàn nhạt, hắn rất muốn biết, đám người coi thường mình trong gia tộc lúc thấy mình phát huy thực lực sẽ có biểu tình thế nào?

Ánh mắt khẽ lóe sáng, Cao Lãng nhớ đến những ánh mắt khinh thường mình trong suốt năm tháng qua, bóng dáng có chút cô đơn của thiếu niên, quật cường mà chấp nhất!

Nhìn thiếu niên, Tử Văn mỉm cười, người cần có áp lực mới có thể nhanh chóng phát triển. Cao Lãng bây giờ, thiên phú đã có đủ, thứ còn thiếu là một loại áp lực.

"Đi thôi, về nhà tu luyện!" Quát lên vài tiếng, tiếu ý trên khuôn mặt của Cao Lãng lại vui vẻ thêm vài phần, nhanh chóng lao xuống chân núi.

...

Thời gian dần trôi qua, vẫn là bên trong căn phòng, mọi thứ đều không có gì thay đổi.

Trong thùng gỗ, thiếu niên hai mắt đóng lại, hai tay kết ấn, hô hấp đều đặn, như mọi ngày bình thường tu luyện.

Khổ tu hơn nửa năm, làm khuôn mặt thanh tú của thiếu niên có thêm một nét kiên nghị, đôi môi gắt gao mím lại, lộ ra vài phần quật cường, làn da trắng nõn, trong mấy tháng huấn luyện vất vả, đã hơi chuyển sang màu vàng, nhìn thân thể cũng không cường tráng này, lại ẩn chứa vài phần săn chắc.

Xem từ góc độ nào đi nữa, thiếu niên tựa hồ đang lấy một tốc độ khủng bố tiền hành biến đổi. Lúc loại biến đổi này hoàn thành, sẽ làm bất cứ kẻ nào cảm thấy rung động!

Ngực thiếu niên hô hấp cực kỳ đều đặn, một tia khí lưu màu xanh, chậm rãi phát ra từ thùng gỗ, cuối cùng theo hô hấp của thiếu niên, đi vào trong cơ thể.

"Hôm nay nhất định có thể đột phá Linh Khiếu Cảnh thất trọng!" Đang tu luyện, trong lòng Cao Lãng toát ra một ý niệm tin tưởng mười phần trong đầu. Không hề có nguyên do gì, nhưng lại đột nhiên xuất hiện trong lòng của hắn.

Ở một tháng trước, Cao Lãng từng vài lần trùng kích vào Linh Khiếu Cảnh thất trọng, nhưng đều thất bại mà thu tay lại.

Có lẽ hôm nay cho vào chậu nước một giọt linh dịch cuối cùng, cỗ cảm giác mà Cao Lãng chờ đợi đã lâu, đột ngột xuất hiện trong đầu.

Ý niệm đột nhiên mà đến này làm thủ ấn của Cao Lãng run rẩy, thiếu chút nữa mất đi trạng thái tu luyện. Nhưng cũng may là định lực của Cao Lãng mạnh mẽ đè xuống cỗ kích động trong lòng, tĩnh khí ngưng thần, cố gắng đem tâm cảnh của mình yên lặng xuống.

Hô hấp chậm rãi vững vàng, Cao Lãng bắt đầu tham lam hấp thu năng lượng từ ngoại giới, bắt đầu trùng kích Linh Khiếu Cảnh thất trọng.

Trong thùng gỗ, thủy dịch màu xanh khẽ gợn sóng, tia sáng lóe ra, một tia năng lượng ôn hòa khí lưu, theo thủy dịch phát tán tiến vào cơ thể của Cao Lãng.

Dòng khí xanh nhạt càng càng lúc càng nhiều, chỉ một lát sau không chỉ đem Cao Lãng bao phủ, mà ngay cả thùng gỗ cực lớn cũng chỉ như ẩn như hiện, từ xa nhìn lại, cực kỳ kỳ dị.

Tại động tác của Cao Lãng, màu sắc của thủy dịch màu xanh trong trong bồn, cũng bắt đầu nhạt đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Vì một lượng lớn năng lượng tiến vào, khuôn mặt Cao Lãng hơi hồng lên, hơn nữa ẩn ẩn xuất hiện quang mang màu xanh nhàn nhạt.

Cao Lãng trùng kích vào Linh Khiếu Cảnh đệ thất trọng, không nghi ngờ là đã trở thành một cục nam châm lớn, không chỉ có linh khí xung quanh nhanh chóng bị hút lại, ngay cả chất lỏng màu xanh, cũng bắt đầu biến thành những dòng nước nhỏ.

Tại cảnh giới Linh Khiếu Cảnh, từ một đến ba trọng là sơ cấp, bốn đến sáu trọng là trung cấp, bảy đến chín trọng là cao cấp.

Đệ thất trọng, có thể nói là cánh cửa quan trọng nhất của Linh Khiếu Cảnh, chỉ cần bước vào đệ thất trọng, chính là tiến vào cao cấp Linh Khiếu Cảnh. Tới lúc đó, linh khí chứa trong cơ thể sẽ gấp mấy lần đệ lục trọng. Cho nên đệ thất trọng, bình thường đều được cho rằng là chiếc chìa khóa đầu tiên cho việc trở thành Linh Hải Cảnh, mức độ quan trọng không cần nói cũng biết.

Cùng với khí lưu cấp tốc xuất hiện. Trong thùng gỗ, chất lỏng màu xanh càng ngày càng nhạt, cuối cùng, tại một khắc, chất lỏng màu xanh, lại biến thành một chậu nước trong có thể nhìn thấy đáy.

Thời gian kéo dài khoảng nửa giờ, rốt cuộc bắt đầu hoà hoãn xuống. Khi một luồng năng lượng ôn hòa cuối cùng tiến vào cơ thể theo hô hấp, thân hình của Cao Lãng hơi ngưng lại, sau đó lập tức run rẩy kịch liệt, bụng hơi co rút lại, hai mắt Cao Lãng chợt mở, con ngươi màu đen, hai màu xanh trắng nhanh chóng lóe ra, miệng mở hơi lớn, một ngụm khí trong cơ thể bị nhổ ra.

Ngụm khí vừa thổi ra, khuôn mặt Cao Lãng nhất thời có thần thái thêm vài phần.

Khép hờ hai mắt, bắt đầu cảm ứng một chút linh khí trong cơ thể, Cao Lãng cười nhẹ lẩm bẩm. "Cuối cùng cũng đến Linh Khiếu Cảnh đệ thất trọng a…."

Đồng thời trong đầu Cao Lãng vang lên âm thanh của Tử Văn.

Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nhận được 1000 điểm năng lượng. Số điểm năng lượng hiện có là 1020 điểm năng lượng.

Mở to mắt sửng sốt một lúc, Cao Lãng vươn vai, phát ra một trận thanh thúy tiếng vang. Bàn tay khẽ nắm lại, một cỗ sung mãn lực lượng cảm giác, làm khóe miệng Cao Lãng nổi lên một trận vui sướng.

Nằm trong thùng gỗ, để linh dịch lạnh lẽo bao phủ toàn thân. Cao Lãng có chút say mê cảm giác cỗ lực lượng chân thực trong cơ thể. Dựa theo hình thức đột phá bình thường, sau khi đạt tới đệ thất trọng sẽ có một khoảng thời gian ôn dưỡng, mà Cao Lãng có trúc cơ linh dịch hỗ trợ, liền trực tiếp nhảy vọt qua thời kì này, đạt tới giai đoạn sung mãn.

Ngồi tĩnh toạ trong thùng gỗ một lúc, sau khi đợi tâm tình hân hoan dần bình phục. Cao Lãng lúc này mới chầm chậm đứng dậy, thân mình trần trụi dính đầy giọt nước màu xanh, dưới phản xạ ánh mặt trời, lóe ra những tia sáng kì dị.

Vặn người một cái, xương cốt trong cơ thể như được trọng sinh, vang lên một trận lách cách tiếng vang

Tùy ý quay đầu, Cao Lãng đánh một chưởng về phía chiếc giường, hấp lực ào ạt xuất ra, nhất thời quần áo bị hút vào bên trong lòng bàn tay.

"Không tệ, linh khí quả nhiên sung túc hơn không ít, bằng hấp lực hiện tại tạo ra, hẳn là có thể lay động cơ thể của một người?" Mặc quần áo, Cao Lãng nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc, Hấp chưởng tựa hồ không có lực công kích lớn, cái gọi là hút máu trong cơ thể của đối thủ. Cũng chỉ có thể đối phó với địch nhân cấp bậc thấp hơn so với mình, đối với đối thủ cùng hoặc là cấp cao hơn, không thể đối phó được."

Nghĩ đến đây, Cao Lãng có chút tiếc nuối hít một hơi, có thể xem như đây là đấu kĩ đầu tiên của hắn a.

Khẽ hé miệng, Cao Lãng vừa muốn bước ra khỏi thùng gỗ, trong lòng đột ngột có chủ ý.

Con ngươi lóe lên ánh sáng, tay phải Cao Lãng chậm rãi gập lại, hai mắt nhìn chằm chằm bàn tay của chính mình. Một lát sau, khi bàn tay còn cách nửa thước, nhắm kĩ một cái bình hoa.

Linh khí trong cơ thể Cao Lãng không đi qua một kinh mạch cụ thể nào, cứ thế trực tiếp theo lòng bàn tay phun ra.

Hành động của Cao Lãng, gây ra một trận gió nhẹ, cũng không có nửa điểm hiệu quả nào khác. Gió nhẹ theo lòng bàn tay phun ra, làm bình hoa bị thổi trúng kịch liệt lay động vài cái, thiếu chút nữa là rơi khỏi cái bàn.

Cao Lãng không chút thất vọng, ngược lại vui vẻ, có chút hưng phấn xoa xoa tay, rất nhanh lui về phía sau vài mét, tay phải lại nhắm ngay bình hoa.

"Hấp chưởng!" Một tiếng quát nhẹ, cường đại hấp lực nhất thời làm bình hoa nhanh chóng bay về phía Cao Lãng.

Khi bình hoa sắp tới trước mặt Cao Lãng khoảng ba thước, hấp lực trong lòng bàn tay Cao Lãng chợt thu lại, toàn bộ linh khí trong cơ thể theo lòng bàn tay phun ra, một cỗ cuồng phong mãnh liệt, hung hăng thổi tới phía trên bình hoa đang bay tới.

"Phanh!"

Hai cỗ lực lượng hoàn toàn có phương hướng trái ngược, gặp nhau giữa không trung, mà bình hoa là trung tâm của chúng, oanh một tiếng, hóa thành các mảnh nhỏ, vỡ tung ra.

Nhìn thấy hiệu quả thu được từ chưởng này, trên khuôn mặt của Cao Lãng tràn đầy kinh hỉ. Hấp lực cùng phản lực đối chọi, liền tạo thành lực phá hoại, nằm ngoài dự kiến của hắn.

Tuy nhiên linh khí sung mãn trong cơ thể tại lúc trước phát ra lực phản chấn đã bị tiêu hao gần như không còn, bất quá Cao Lãng cũng cực kì hưng phấn, cỗ lực phản chấn kia chính là vận dụng phương thức vận công cấp thấp nhất mà phát ra, loại phương thức này không chỉ tiêu hao nhiều lực lượng nhất, hơn nữa hiệu quả thu được cũng là ít đến đáng thương, nếu hắn có thể có một loại phản chấn lực đấu kĩ tương tự Hấp Chưởng chuyên môn phát huy hấp lực, như vậy phối hợp cả hai, hắn dám khẳng định, hiệu quả thu được, chắc chắn cực kì hung hãn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương