Tái Giá
-
Chương 23
Khi Tạ Ung cầm tay của nàng thì Nguyên Nghi Chi cũng không hiểu vì sao, vốn đã trấn định đột
nhiên lung lay, uất ức trong đáy lòng như Hoàng Hà vỡ đê tràn lan mãnh
liệt hơn thông thường, nàng chưa từng nghĩ đến làm con dâu lại khó khăn
như vậy, làm mẹ kế càng khó hơn.
Nhưng mà lúc này nàng cảm thấy uất ức tăng gấp bội, bởi vì biết Tạ Ung thương tiếc đối với nàng sao?
Bởi vì biết có người thương tiếc, nên cảm giác đau đớn ập đến, mới càng cảm thấy uất ức, mới càng không muốn che dấu nữa khóc rống một trận.
Nàng vùi mặt vào ngực Tạ Ung, mặc cho nước mắt chảy dài, ô ô khóc rống thất thanh.
"Bé con. . . . . . " Tạ Ung dùng tay xoa mái tóc đen nhu thuận của nàng, vừa cười vừa nói."Còn tưởng rằng nàng đã trưởng thành, thì ra vẫn là một tiểu hài tử. Ngoan, khó khăn cho nàng, ta hiểu."
"Thiếp không phải hài tử." Nguyên Nghi Chi nức nở: "Chàng mà không lấy thiếp thì thiếp đã trở thành gái lỡ thì."
Tạ Ung cười ha hả, không nhịn được cúi đầu hôn trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng: "Vậy cũng không tính là cô nương già, nhiều lắm là đại cô nương. Đại cô nương của ta, đừng khóc, được không? Nói không chừng có thể làm mẹ người ta rồi, còn động một chút là khóc nhè?"
Nguyên Nghi Chi bỗng nhiên lại dúi đầu vào ngực Tạ Ung, buồn bực níu vạt áo của hắn nói: "Mẫu thân lại ban cho chàng một mỹ nhân đấy." Nếu như hắn dám nhận Tử Tinh, nàng sẽ không ngu ngốc rúc vào ngực hắn mà khóc.
Hừ!
Tạ Ung vỗ vỗ đầu của nàng: "Đừng lo lắng, ta sẽ xử lý."
Phòng tây trong Tùng Hạc Uyển .
Tạ mẫu nghe Tạ Ung nói vốn đang nằm dựa trên nhiễn táp bà đột nhiên bật dậy cau chặt đôi chân mày chăm chằm nhìn hài nhi, hỏi: "Ngươi phải dọn ra ngoài ở ?"
Tạ Ung ngồi đối diện với Tạ mẫu, nâng lên một ly trà nóng, hắn mở nắp đậy rồi rất từ tốn thổi hơi nóng mới trả lời: "Đúng vậy, năm nay chính là đánh giá quan viên ba năm một lần, hiện nay là cuối năm , là thời điểm nhận lênh điều động, kết quả chắc cũng sắp có, con được lời nhắn từ hoàng thượng, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vài ngày nữa sẽ có lệnh."
Tạ mẫu nhíu chặt chân mày, mặc dù kiến thức của bà thiển cận nhưng vì quan tâm hài nhi trên quan trường nên có từng nghiêm túc nghiên cứu qua nên hiểu ngay được tình huống. Thực ra để đạt được đến vị trí trọng thần cao trong triều, đúng ra sẽ không bị điều ra bên ngoài mà căn bản chỉ làm việc ở Hàn Lâm viện cùng sáu vị thư trung tại kinh thành, chờ cho thời gian lâu một chút sẽ được thăng chức Đại Học Sĩ, bước chân vào địa vị cao quý trở thành rường cột nước nhà.
Điển hình nhất chính là Nguyên Tu Chi huynh trưởng Nguyên Nghi Chi .
Nguyên Tu Chi lúc xưa chính là thư đồng của hoàng thượng Huyền Dục, sau lại tiến vào Hàn Lâm viện đợi ba năm, lại trở thành Lại Thị Lang hai năm, sau được đặc cách thăng làm phó Tả Thượng Thư, thực chất là "Tả Tướng" , và phó Hữu Thượng Thư cùng nhau nắm giữ triều chính, mà cổ nhân lấy trái làm chánh, cho nên Nguyên Tu Chi trở thành chân chính"Thủ lĩnh Tể tướng" .
Dĩ nhiên đường thăng quan giống Nguyên Tu Chi không phải ai cũng giống thế, dù sao hắn cũng là cận thần bên cạnh hoàng thượng, có công hộ thánh giá, các triều đại thay đổi đại quốc công thần đều do nhảy vượt cấp , không đi theo quỹ đạo thông thường.
Nhưng từ ngày lập quốc tới nay tất cả các Tể tướng, đều làm quan tại kinh thành không hề bị đưa ra bên ngoài
Nghiêm chỉnh mà nói, trong kinh thành khắp nơi đều có quan, nhưng chỉ có số ít là đại thần và vài vị quan có thực quyền, phần lớn quan ở kinh thành đều tương đối nghèo nàn. Cho dù món béo bở có thể vơ vét phải chia cho quá nhiều người, cuối cùng còn sót lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được một buổi giao tiếp của quan viên với nhau thôi. Nhưng làm quan ở kinh thành vì luôn được tỏa sáng trước mắt hoàng thượng, nên một khi được hoàng thượng ưu ái, sẽ vượt lên một lúc ba cấp.
- - - - - - - - nói tình tiểu thuyết đi W W W. X S 8. C N - - - - - - - - nói tình tiểu thuyết đi W W W. X S 8. C N - - - - - - - -
Trên căn bản đại quan ở bên ngoài rất có tiền, ngày lễ ngày tết sẽ có cả xe ngân lượng đầy ắp đưa đến kinh thành tặng lễ vật, để được thăng quan, để tại chức, hoặc vì muốn quay lại kinh thành. Nói tóm lại, mặc dù làm quan bên ngoài có nhiều món béo bở lớn, quyền hành lớn có thể xem như hoàng thượng một phương.So với làm quan ở kinh thành, quyền lực có vẻ lớn hơn nhiều. Nhưng ở bên ngoài dễ bị hoàng thượng lãng quên, có thể phải ở bên ngoài cả đời,không thể trở lại kinh thành, không thể đạt được đến địa vị cao.
Quan ở kinh thành, quan ở bên ngoài đều có ưu việt riêng, các quan viên đều theo đuổi một mục đích giống nhau, đều tình nguyện nghèo nàn ở kinh thành, mặc cho bên ngoài kiếm được nhiều tiền. Với Tạ Ung liên tiếp giành các chức Giải nguyên là một Trạng nguyên kì tài, hoàng thượng rõ ràng muốn đem hắn bồi dưỡng thành Tể Tướng, Tạ mẫu chưa bao giờ nghĩ tới con trai mình lại bị điều ra bên ngoài.
Tạ mẫu lo lắng trùng trùng hỏi: "Ngươi làm quan tại khinh thành không tốt sao? Sao tự nhiên bị điều ra ngoài? Là vì đắc tội với ai sao?"
Không đợi Tạ Ung trả lời, Tạ mẫu đã gào to lên: "Ta biết rồi, nhất định là nữ nhân kia làm hại! Ta đã không cho ngươi cưới nàng, ngươi không nghe, giờ ngươi nhìn xem! Nàng mới vừa vào cửa ngươi đã bị điều ra ngoài, bên ngoài vạn nhất gặp phải tại ương, thì phải làm sao? Nàng chính là mạng sao chổi! Không được! Ung nhi, ngươi không thể giữ lại nàng nữa!"
Nghe mẫu thân càng nói càng quá đáng, Tạ Ung không thể vô tâm uống trà nữa, đặt chiếc cốc lên bàn, hắn cất cao giọng áp chế lại sự cáu gắt của mẫu thân: "Nương nương! Người yên lặng một chút! Chuyện này không liên quan đến Nghi Chi, là do ta xin được ra ngoài, chuyện này đã là ý định của ta lâu nay rồi."
Tạ mẫu kích động đến mức mặt cũng đỏ lên, hận không thể đuổi Nguyên Nghi Chi ra khỏi Tạ phủ ngay lập tức, đột nhiên nghe hài nhi nói như thế, không khỏi kinh ngạc, nàng vốn đã đứng dậy, giờ lại chậm trãi ngồi lại giường, nghi ngờ nhìn Tạ Ung, hỏi: "Chính ngươi xin đi sao? Tại sao? Ngươi thật ngốc? Ngươi không phải không biết chưa một đại thần nào xin ra ngoài sao? Chẳng lẽ ngươi cam tâm làm quan phụ mẫu một nơi không thể về lại kinh ?"
Tạ Ung khẽ thở dài một cái, trong lòng nữ nhân được cùng phu quân của mình cùng hài nhi làm quan mang lại cho họ cuộc sống thanh nhàn . Thậm chí có thể vênh mặt hất hàm sai khiến kẻ khác hầu hạ đã là điều không thể hiểu.
Đối với Tạ mẫu mà nói, muốn hài nhi thi khoa cử làm quan, là vì muốn trở thành nhân vật lớn, thoát khỏi cuộc sống mà lúc trước bà cùng phu quân sống bần hàn sỉ nhục, hài nhi làm quan chức càng cao càng tốt. Về con đường làm quan của hài nhi thì giữ chức vụ gì, làm như thế nào nàng không hiểu nên không thể đưa ra lời khuyên tốt.
Tạ Ung nói: "Hài nhi muốn chân chính làm việc có ích cho dân, muốn duy trì sự ổn định của quốc gia và hòa bình lâu dài, ở Lại Bộ Thị Lang tất nhiên có thể rèn luyện toàn bộ năng lực, nhưng lại thiếu hụt về khả năng thực tế, thiếu kinh nghiệm tiếp xúc cùng dân chúng, đối với cuộc sống khó khăn của dân chúng càng không có kiến thức, hài nhi muốn xuống phía dưới rèn luyện vài năm."
Trong lịch sử có rất nhiều chính sách quan trọng của các nhà hùng tài vĩ lược, các nhà cải cách lớn. Bọn họ có thể đưa ra những vấn đề trị quốc an dân to lớn. Nhưng phần lớn không suy nghĩ đến việc phức tạp tại từng địa phương và những quan lại nhỏ bằng mặt không bằng lòng thói hư tật xấu, dấu trên lừa dưới. Bọn họ chỉ có thể đưa ra những biện pháp cương lĩnh thiên tài nhưng lại thiếu đi thủ đoạn áp chế để áp dụng hữu hiệu những chính sách này,cuối cùng dẫn đến cải cách thất bại.
Tạ Ung không dám nói mình vĩ đại cỡ nào không vụ lợi, nhưng là hắn quả thật không muốn ngồi không hưởng lợi, không muốn"Vì chức vụ mới làm quan" , việc hắn muốn làm bậy giờ, hắn muốn giúp ích cho quốc gia, dĩ nhiên nếu như có thể lưu danh sử xanh vậy thì càng tốt.
Tên, lợi, quyền, mỗi người luôn muốn đuổi theo, hắn cũng giống vậy, hắn chỉ là hy vọng mình sẽ làm tốt hơn 1 chút, làm tốt đẹp hơn một chút, nhờ có hắn mà dân chúng có nhiều lợi ích hơn.
Nhưng mà lúc này nàng cảm thấy uất ức tăng gấp bội, bởi vì biết Tạ Ung thương tiếc đối với nàng sao?
Bởi vì biết có người thương tiếc, nên cảm giác đau đớn ập đến, mới càng cảm thấy uất ức, mới càng không muốn che dấu nữa khóc rống một trận.
Nàng vùi mặt vào ngực Tạ Ung, mặc cho nước mắt chảy dài, ô ô khóc rống thất thanh.
"Bé con. . . . . . " Tạ Ung dùng tay xoa mái tóc đen nhu thuận của nàng, vừa cười vừa nói."Còn tưởng rằng nàng đã trưởng thành, thì ra vẫn là một tiểu hài tử. Ngoan, khó khăn cho nàng, ta hiểu."
"Thiếp không phải hài tử." Nguyên Nghi Chi nức nở: "Chàng mà không lấy thiếp thì thiếp đã trở thành gái lỡ thì."
Tạ Ung cười ha hả, không nhịn được cúi đầu hôn trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng: "Vậy cũng không tính là cô nương già, nhiều lắm là đại cô nương. Đại cô nương của ta, đừng khóc, được không? Nói không chừng có thể làm mẹ người ta rồi, còn động một chút là khóc nhè?"
Nguyên Nghi Chi bỗng nhiên lại dúi đầu vào ngực Tạ Ung, buồn bực níu vạt áo của hắn nói: "Mẫu thân lại ban cho chàng một mỹ nhân đấy." Nếu như hắn dám nhận Tử Tinh, nàng sẽ không ngu ngốc rúc vào ngực hắn mà khóc.
Hừ!
Tạ Ung vỗ vỗ đầu của nàng: "Đừng lo lắng, ta sẽ xử lý."
Phòng tây trong Tùng Hạc Uyển .
Tạ mẫu nghe Tạ Ung nói vốn đang nằm dựa trên nhiễn táp bà đột nhiên bật dậy cau chặt đôi chân mày chăm chằm nhìn hài nhi, hỏi: "Ngươi phải dọn ra ngoài ở ?"
Tạ Ung ngồi đối diện với Tạ mẫu, nâng lên một ly trà nóng, hắn mở nắp đậy rồi rất từ tốn thổi hơi nóng mới trả lời: "Đúng vậy, năm nay chính là đánh giá quan viên ba năm một lần, hiện nay là cuối năm , là thời điểm nhận lênh điều động, kết quả chắc cũng sắp có, con được lời nhắn từ hoàng thượng, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vài ngày nữa sẽ có lệnh."
Tạ mẫu nhíu chặt chân mày, mặc dù kiến thức của bà thiển cận nhưng vì quan tâm hài nhi trên quan trường nên có từng nghiêm túc nghiên cứu qua nên hiểu ngay được tình huống. Thực ra để đạt được đến vị trí trọng thần cao trong triều, đúng ra sẽ không bị điều ra bên ngoài mà căn bản chỉ làm việc ở Hàn Lâm viện cùng sáu vị thư trung tại kinh thành, chờ cho thời gian lâu một chút sẽ được thăng chức Đại Học Sĩ, bước chân vào địa vị cao quý trở thành rường cột nước nhà.
Điển hình nhất chính là Nguyên Tu Chi huynh trưởng Nguyên Nghi Chi .
Nguyên Tu Chi lúc xưa chính là thư đồng của hoàng thượng Huyền Dục, sau lại tiến vào Hàn Lâm viện đợi ba năm, lại trở thành Lại Thị Lang hai năm, sau được đặc cách thăng làm phó Tả Thượng Thư, thực chất là "Tả Tướng" , và phó Hữu Thượng Thư cùng nhau nắm giữ triều chính, mà cổ nhân lấy trái làm chánh, cho nên Nguyên Tu Chi trở thành chân chính"Thủ lĩnh Tể tướng" .
Dĩ nhiên đường thăng quan giống Nguyên Tu Chi không phải ai cũng giống thế, dù sao hắn cũng là cận thần bên cạnh hoàng thượng, có công hộ thánh giá, các triều đại thay đổi đại quốc công thần đều do nhảy vượt cấp , không đi theo quỹ đạo thông thường.
Nhưng từ ngày lập quốc tới nay tất cả các Tể tướng, đều làm quan tại kinh thành không hề bị đưa ra bên ngoài
Nghiêm chỉnh mà nói, trong kinh thành khắp nơi đều có quan, nhưng chỉ có số ít là đại thần và vài vị quan có thực quyền, phần lớn quan ở kinh thành đều tương đối nghèo nàn. Cho dù món béo bở có thể vơ vét phải chia cho quá nhiều người, cuối cùng còn sót lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được một buổi giao tiếp của quan viên với nhau thôi. Nhưng làm quan ở kinh thành vì luôn được tỏa sáng trước mắt hoàng thượng, nên một khi được hoàng thượng ưu ái, sẽ vượt lên một lúc ba cấp.
- - - - - - - - nói tình tiểu thuyết đi W W W. X S 8. C N - - - - - - - - nói tình tiểu thuyết đi W W W. X S 8. C N - - - - - - - -
Trên căn bản đại quan ở bên ngoài rất có tiền, ngày lễ ngày tết sẽ có cả xe ngân lượng đầy ắp đưa đến kinh thành tặng lễ vật, để được thăng quan, để tại chức, hoặc vì muốn quay lại kinh thành. Nói tóm lại, mặc dù làm quan bên ngoài có nhiều món béo bở lớn, quyền hành lớn có thể xem như hoàng thượng một phương.So với làm quan ở kinh thành, quyền lực có vẻ lớn hơn nhiều. Nhưng ở bên ngoài dễ bị hoàng thượng lãng quên, có thể phải ở bên ngoài cả đời,không thể trở lại kinh thành, không thể đạt được đến địa vị cao.
Quan ở kinh thành, quan ở bên ngoài đều có ưu việt riêng, các quan viên đều theo đuổi một mục đích giống nhau, đều tình nguyện nghèo nàn ở kinh thành, mặc cho bên ngoài kiếm được nhiều tiền. Với Tạ Ung liên tiếp giành các chức Giải nguyên là một Trạng nguyên kì tài, hoàng thượng rõ ràng muốn đem hắn bồi dưỡng thành Tể Tướng, Tạ mẫu chưa bao giờ nghĩ tới con trai mình lại bị điều ra bên ngoài.
Tạ mẫu lo lắng trùng trùng hỏi: "Ngươi làm quan tại khinh thành không tốt sao? Sao tự nhiên bị điều ra ngoài? Là vì đắc tội với ai sao?"
Không đợi Tạ Ung trả lời, Tạ mẫu đã gào to lên: "Ta biết rồi, nhất định là nữ nhân kia làm hại! Ta đã không cho ngươi cưới nàng, ngươi không nghe, giờ ngươi nhìn xem! Nàng mới vừa vào cửa ngươi đã bị điều ra ngoài, bên ngoài vạn nhất gặp phải tại ương, thì phải làm sao? Nàng chính là mạng sao chổi! Không được! Ung nhi, ngươi không thể giữ lại nàng nữa!"
Nghe mẫu thân càng nói càng quá đáng, Tạ Ung không thể vô tâm uống trà nữa, đặt chiếc cốc lên bàn, hắn cất cao giọng áp chế lại sự cáu gắt của mẫu thân: "Nương nương! Người yên lặng một chút! Chuyện này không liên quan đến Nghi Chi, là do ta xin được ra ngoài, chuyện này đã là ý định của ta lâu nay rồi."
Tạ mẫu kích động đến mức mặt cũng đỏ lên, hận không thể đuổi Nguyên Nghi Chi ra khỏi Tạ phủ ngay lập tức, đột nhiên nghe hài nhi nói như thế, không khỏi kinh ngạc, nàng vốn đã đứng dậy, giờ lại chậm trãi ngồi lại giường, nghi ngờ nhìn Tạ Ung, hỏi: "Chính ngươi xin đi sao? Tại sao? Ngươi thật ngốc? Ngươi không phải không biết chưa một đại thần nào xin ra ngoài sao? Chẳng lẽ ngươi cam tâm làm quan phụ mẫu một nơi không thể về lại kinh ?"
Tạ Ung khẽ thở dài một cái, trong lòng nữ nhân được cùng phu quân của mình cùng hài nhi làm quan mang lại cho họ cuộc sống thanh nhàn . Thậm chí có thể vênh mặt hất hàm sai khiến kẻ khác hầu hạ đã là điều không thể hiểu.
Đối với Tạ mẫu mà nói, muốn hài nhi thi khoa cử làm quan, là vì muốn trở thành nhân vật lớn, thoát khỏi cuộc sống mà lúc trước bà cùng phu quân sống bần hàn sỉ nhục, hài nhi làm quan chức càng cao càng tốt. Về con đường làm quan của hài nhi thì giữ chức vụ gì, làm như thế nào nàng không hiểu nên không thể đưa ra lời khuyên tốt.
Tạ Ung nói: "Hài nhi muốn chân chính làm việc có ích cho dân, muốn duy trì sự ổn định của quốc gia và hòa bình lâu dài, ở Lại Bộ Thị Lang tất nhiên có thể rèn luyện toàn bộ năng lực, nhưng lại thiếu hụt về khả năng thực tế, thiếu kinh nghiệm tiếp xúc cùng dân chúng, đối với cuộc sống khó khăn của dân chúng càng không có kiến thức, hài nhi muốn xuống phía dưới rèn luyện vài năm."
Trong lịch sử có rất nhiều chính sách quan trọng của các nhà hùng tài vĩ lược, các nhà cải cách lớn. Bọn họ có thể đưa ra những vấn đề trị quốc an dân to lớn. Nhưng phần lớn không suy nghĩ đến việc phức tạp tại từng địa phương và những quan lại nhỏ bằng mặt không bằng lòng thói hư tật xấu, dấu trên lừa dưới. Bọn họ chỉ có thể đưa ra những biện pháp cương lĩnh thiên tài nhưng lại thiếu đi thủ đoạn áp chế để áp dụng hữu hiệu những chính sách này,cuối cùng dẫn đến cải cách thất bại.
Tạ Ung không dám nói mình vĩ đại cỡ nào không vụ lợi, nhưng là hắn quả thật không muốn ngồi không hưởng lợi, không muốn"Vì chức vụ mới làm quan" , việc hắn muốn làm bậy giờ, hắn muốn giúp ích cho quốc gia, dĩ nhiên nếu như có thể lưu danh sử xanh vậy thì càng tốt.
Tên, lợi, quyền, mỗi người luôn muốn đuổi theo, hắn cũng giống vậy, hắn chỉ là hy vọng mình sẽ làm tốt hơn 1 chút, làm tốt đẹp hơn một chút, nhờ có hắn mà dân chúng có nhiều lợi ích hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook