Tái Giá
-
Chương 16
Sự kiện Tô Bạch Mai cứ như sóng trên mặt nước, cứ như vậy rồi qua đi.
Mặc dù Nguyên Nghi Chi có chút tò mò, cũng muốn nói chuyện với Tạ Ung mấy câu, nhưng bởi vì chuyện này cư nhiên dính đến vợ trước Đinh Cẩm Tú cùng huynh trưởng nàng là Đinh nhị công tử, có lẽ sau lưng còn có bóng dáng Đinh Sĩ Chương, cho nên tốt nhất là giữ im lặng.
Từ lời nói và cử chỉ của Tô Bạch Mai, Nguyên Nghi Chi nhìn ra được nàng đối với mình có phần hâm mộ lẫn ghen tỵ, Tô Bạch Mai tựa hồ không thể hiểu vì sao Tạ Ung tốt với vị tân nương như vậy, thật ra thì Nguyên Nghi Chi cũng có chút không hiểu.
Nguyên Nghi Chi biết danh tiếng bên ngoài của mình cực kỳ không tốt, tuyệt đại đa số nam nhân luôn e sợ, tại sao Tạ Ung thì lại ân cần ưu đãi nàng như vậy?
Vì để dựa vào thế lực Nguyên gia sao?
Nguyên Nghi Chi không muốn nghĩ Tạ Ung là loại người nịnh bợ dựa dẫm như vậy, hơn nữa cơ bản hắn cũng không giống.
Hay là vì dung mạo xinh đẹp của nàng?
Coi như Nguyên Nghi Chi tự nhận mình vốn cũng xinh đẹp, không đến nỗi tự đề cao mình quá, cho là một đại nam nhân ngoài ba mươi tuổi có thể tham quyến vẻ đẹp của nàng mà đối xử với nàng như thế.
Hơn nữa dung mạo Tô Bạch Mai tuyệt không kém hơn nàng, nghe nói năm đó Đinh Cẩm Tú cũng là đại mỹ nhân, cũng không hề thấy Tạ Ung vì họ mà quyến luyến.
Người đàn ông này bản chất là vô tình, bởi vì nguyên nhân từ phụ thân hắn, nói không chừng hắn đối với nữ nhân duy trì mấy phần địch ý.
Cũng bởi vì như vậy, Nguyên Nghi Chi mới càng khó hiểu vì sao hắn tốt với nàng như vậy, mà lòng tốt xuất phát từ nội tâm, không có nửa điểm dối trá.
Trực giác của nữ nhân rất nhạy, nam nhân chỉ cần không thật lòng đối xử tốt với mình, chỉ cần dùng tâm cảm thụ cũng có thể nhận ra.
Về phần những nữ nhân thường khóc lóc kể lể bị nam nhân lừa gạt, thường thường là lừa mình dối người, không muốn thừa nhận nam nhân đối với các nàng chỉ là đối đãi xã giao mà thôi.
Ngay đêm đó, sau cuộc mây mưa, một lát sau hai người nằm xuống cạnh nhau.
Nguyên Nghi Chi bởi vì trong lòng có chuyện, nên lúc hoan ái có phần mất hồn, mà bây giờ nàng cũng có chút khúc mắc, nên dứt khoát nghiêng người, quay lưng về phía Tạ Ung.
Nhưng cũng vì động tác vô tình đó khiến cho đường cong mỹ miều của nàng lộ ra, thân thể thon dài trắng nõn như thiên nga, khéo léo mượt mà nơi đầu vai, tỉ mỉ lõm xuống nơi hông, cái mông rất tròn và đầy đặn, đôi chân thon dài, hơn nữa mới vừa hoan ái nên còn mang chút dục tính, Tạ Ung lại thấy máu nóng nổi lên.
Tạ Ung lướt bàn tay trên thân thể mềm mại của thê tử, vuốt ve nơi bầu vú trắng tinh của nàng, lại trượt đến chỗ kín của nàng, mặc dù chỗ đó vừa mới lau đi, nhưng vẫn như cũ ướt át ấm áp, cánh hoa còn chưa hoàn toàn khép lại, tựa hồ vẫn còn ở chờ đợi hắn một lần nữa.
Hai tay của Tạ Ung không ngừng vuốt ve toàn thân Nguyên Nghi Chi, rất nhanh hắn lại cương lên, hắn nhẹ nhàng quay người Nguyên Nghi Chi lại rồi lật người áp lên người nàng, đôi tay để ở khuỷu chân của nàng, để cho chỗ kín ướt át của nàng hướng lên, cánh hoa mềm mại tách ra, Tạ Ung cúi đầu tỉ mỉ quan sát một phen, cổ họng căng lên, Nguyên Nghi Chi xấu hổ vô cùng, giùng giằng muốn thoát thì hắn đem thứ đã cương lên đâm sâu vào.
Mới vừa hoan ái, dư âm vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, hiện tại lần nữa lại bị lấp đầy, Nguyên Nghi Chi cảm thấy cả người tê dại, thật là một loại tư vị khó nói, khiến cho nàng không nhịn được phát ra một tiếng kêu kiều mị.
Bởi vì mới vừa phát tiết qua lần thứ nhất, Tạ Ung cũng chẳng cấp bách, hắn có thể trầm xuống từ từ mà đẩy ra đẩy vào, có lúc thậm chí cố ý chôn thật sâu ở bên trong, khiến Nguyên Nghi Chi không nén được, còn chủ động nghênh hợp.
Tạ Ung khóe miệng nở nụ cười, mang theo vẻ đặc hữu giảo hoạt của nam nhân, hắn cư nhiên cũng phát hiện Nguyên Nghi Chi có chuyện, mặc dù hắn có thể hiểu Nguyên Nghi Chi chịu rất nhiều điều khó nghĩ, nhưng là nam nhân kiêu ngạo thì không thể chịu được đả kích đó.
Chẳng lẽ hắn đã già? Không thể khiến cho tân hôn kiều thê toàn tâm với hắn khi ở trên giường ?
Nam nhân tinh lực dư thừa, dục vọng sôi trào nhất là ở tuổi 17,18, khoa trương mà nói, cái tuổi đó làm cả một đêm bảy lần cũng không phải là chuyện khó khăn, nhưng một khi qua hai mươi tuổi, thường thì sẽ ngày càng sa sút, thật sự nếu không tiết chế, qua ba mươi tuổi, có thể sẽ lực bất tòng tâm với nữ nhân.
Tạ Ung tính tình kín kẽ khắc chế, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng của biến cố gia đình, lúc tuổi còn trẻ không hề phóng túng, vợ cả sau khi chết càng khiến hắn trở thành kẻ không đụng đến dục vọng, rất tự tin thân thể của mình còn rất khỏe khoắn, cứng cáp, mặc dù hơn Nguyên Nghi Chi đến mười tuổi, hắn cũng tự tin có thể thỏa mãn nàng.
Nhưng . . . . . Nguyên Nghi Chi, tiểu mỹ nhân này thật đúng là có thể đánh vào lòng tự tin của hắn a.
Cho nên hắn vô luận như thế nào cũng muốn hòa quyện với nàng.
Dĩ nhiên quan trọng nhất là hắn rất thích quấn quít với nàng, hắn thích cảm giác ôm nàng, giống như nàng vốn là da thịt xương cốt của hắn vậy, phí thời gian nhiều năm như vậy, hắn mới tìm được nàng, tìm được hạnh phúc.
Các nam nhân ở chung một chỗ uống hoa tửu nói lời nói thô tục, có người từng nói cởi quần áo tăt đèn, thật ra thì nữ nhân đều giống nhau , nhưng Tạ Ung tuyệt không đồng quan điểm đó, hắn biết Nguyên Nghi Chi không giống người khác, hoàn toàn không giống.
Nguyên Nghi Chi yếu đuối ở trên giường, Tạ Ung từ phía sau nhẹ nhàng che trên người nàng, dục vọng của hắn vẫn còn ở trong cơ thể nàng khẽ run, chậm chạp không chịu rời đi.
Nguyên Nghi Chi quay người một cái, hô một tiếng: "Phu quân. . . . . . thật là … "
Nàng lại có điểm xấu hổ, đã xong chuyện, sao còn giữ cái vẻ mắc cỡ đến như vậy chứ ?
Tạ Ung nằm nghiêng ở bên người nàng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói: "Ngủ đi, sáng mai dậy sớm lại tẩy tắm."
Nguyên Nghi Chi cảm thấy thân thể nhơ nhớp là không thoải mái, nhưng quả thật mệt mỏi lắm rồi, mắt chớp chớp, rốt cuộc từ từ nặng nề khép lại ,rơi vào giấc mộng.
Tay Tạ Ung ở trên người Nguyên Nghi Chi quên cả lối về, đáy lòng âm thầm quyết định từ ngày mai sẽ dậy sớm rèn luyện sức khỏe.
Mặc dù Nguyên Nghi Chi có chút tò mò, cũng muốn nói chuyện với Tạ Ung mấy câu, nhưng bởi vì chuyện này cư nhiên dính đến vợ trước Đinh Cẩm Tú cùng huynh trưởng nàng là Đinh nhị công tử, có lẽ sau lưng còn có bóng dáng Đinh Sĩ Chương, cho nên tốt nhất là giữ im lặng.
Từ lời nói và cử chỉ của Tô Bạch Mai, Nguyên Nghi Chi nhìn ra được nàng đối với mình có phần hâm mộ lẫn ghen tỵ, Tô Bạch Mai tựa hồ không thể hiểu vì sao Tạ Ung tốt với vị tân nương như vậy, thật ra thì Nguyên Nghi Chi cũng có chút không hiểu.
Nguyên Nghi Chi biết danh tiếng bên ngoài của mình cực kỳ không tốt, tuyệt đại đa số nam nhân luôn e sợ, tại sao Tạ Ung thì lại ân cần ưu đãi nàng như vậy?
Vì để dựa vào thế lực Nguyên gia sao?
Nguyên Nghi Chi không muốn nghĩ Tạ Ung là loại người nịnh bợ dựa dẫm như vậy, hơn nữa cơ bản hắn cũng không giống.
Hay là vì dung mạo xinh đẹp của nàng?
Coi như Nguyên Nghi Chi tự nhận mình vốn cũng xinh đẹp, không đến nỗi tự đề cao mình quá, cho là một đại nam nhân ngoài ba mươi tuổi có thể tham quyến vẻ đẹp của nàng mà đối xử với nàng như thế.
Hơn nữa dung mạo Tô Bạch Mai tuyệt không kém hơn nàng, nghe nói năm đó Đinh Cẩm Tú cũng là đại mỹ nhân, cũng không hề thấy Tạ Ung vì họ mà quyến luyến.
Người đàn ông này bản chất là vô tình, bởi vì nguyên nhân từ phụ thân hắn, nói không chừng hắn đối với nữ nhân duy trì mấy phần địch ý.
Cũng bởi vì như vậy, Nguyên Nghi Chi mới càng khó hiểu vì sao hắn tốt với nàng như vậy, mà lòng tốt xuất phát từ nội tâm, không có nửa điểm dối trá.
Trực giác của nữ nhân rất nhạy, nam nhân chỉ cần không thật lòng đối xử tốt với mình, chỉ cần dùng tâm cảm thụ cũng có thể nhận ra.
Về phần những nữ nhân thường khóc lóc kể lể bị nam nhân lừa gạt, thường thường là lừa mình dối người, không muốn thừa nhận nam nhân đối với các nàng chỉ là đối đãi xã giao mà thôi.
Ngay đêm đó, sau cuộc mây mưa, một lát sau hai người nằm xuống cạnh nhau.
Nguyên Nghi Chi bởi vì trong lòng có chuyện, nên lúc hoan ái có phần mất hồn, mà bây giờ nàng cũng có chút khúc mắc, nên dứt khoát nghiêng người, quay lưng về phía Tạ Ung.
Nhưng cũng vì động tác vô tình đó khiến cho đường cong mỹ miều của nàng lộ ra, thân thể thon dài trắng nõn như thiên nga, khéo léo mượt mà nơi đầu vai, tỉ mỉ lõm xuống nơi hông, cái mông rất tròn và đầy đặn, đôi chân thon dài, hơn nữa mới vừa hoan ái nên còn mang chút dục tính, Tạ Ung lại thấy máu nóng nổi lên.
Tạ Ung lướt bàn tay trên thân thể mềm mại của thê tử, vuốt ve nơi bầu vú trắng tinh của nàng, lại trượt đến chỗ kín của nàng, mặc dù chỗ đó vừa mới lau đi, nhưng vẫn như cũ ướt át ấm áp, cánh hoa còn chưa hoàn toàn khép lại, tựa hồ vẫn còn ở chờ đợi hắn một lần nữa.
Hai tay của Tạ Ung không ngừng vuốt ve toàn thân Nguyên Nghi Chi, rất nhanh hắn lại cương lên, hắn nhẹ nhàng quay người Nguyên Nghi Chi lại rồi lật người áp lên người nàng, đôi tay để ở khuỷu chân của nàng, để cho chỗ kín ướt át của nàng hướng lên, cánh hoa mềm mại tách ra, Tạ Ung cúi đầu tỉ mỉ quan sát một phen, cổ họng căng lên, Nguyên Nghi Chi xấu hổ vô cùng, giùng giằng muốn thoát thì hắn đem thứ đã cương lên đâm sâu vào.
Mới vừa hoan ái, dư âm vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, hiện tại lần nữa lại bị lấp đầy, Nguyên Nghi Chi cảm thấy cả người tê dại, thật là một loại tư vị khó nói, khiến cho nàng không nhịn được phát ra một tiếng kêu kiều mị.
Bởi vì mới vừa phát tiết qua lần thứ nhất, Tạ Ung cũng chẳng cấp bách, hắn có thể trầm xuống từ từ mà đẩy ra đẩy vào, có lúc thậm chí cố ý chôn thật sâu ở bên trong, khiến Nguyên Nghi Chi không nén được, còn chủ động nghênh hợp.
Tạ Ung khóe miệng nở nụ cười, mang theo vẻ đặc hữu giảo hoạt của nam nhân, hắn cư nhiên cũng phát hiện Nguyên Nghi Chi có chuyện, mặc dù hắn có thể hiểu Nguyên Nghi Chi chịu rất nhiều điều khó nghĩ, nhưng là nam nhân kiêu ngạo thì không thể chịu được đả kích đó.
Chẳng lẽ hắn đã già? Không thể khiến cho tân hôn kiều thê toàn tâm với hắn khi ở trên giường ?
Nam nhân tinh lực dư thừa, dục vọng sôi trào nhất là ở tuổi 17,18, khoa trương mà nói, cái tuổi đó làm cả một đêm bảy lần cũng không phải là chuyện khó khăn, nhưng một khi qua hai mươi tuổi, thường thì sẽ ngày càng sa sút, thật sự nếu không tiết chế, qua ba mươi tuổi, có thể sẽ lực bất tòng tâm với nữ nhân.
Tạ Ung tính tình kín kẽ khắc chế, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng của biến cố gia đình, lúc tuổi còn trẻ không hề phóng túng, vợ cả sau khi chết càng khiến hắn trở thành kẻ không đụng đến dục vọng, rất tự tin thân thể của mình còn rất khỏe khoắn, cứng cáp, mặc dù hơn Nguyên Nghi Chi đến mười tuổi, hắn cũng tự tin có thể thỏa mãn nàng.
Nhưng . . . . . Nguyên Nghi Chi, tiểu mỹ nhân này thật đúng là có thể đánh vào lòng tự tin của hắn a.
Cho nên hắn vô luận như thế nào cũng muốn hòa quyện với nàng.
Dĩ nhiên quan trọng nhất là hắn rất thích quấn quít với nàng, hắn thích cảm giác ôm nàng, giống như nàng vốn là da thịt xương cốt của hắn vậy, phí thời gian nhiều năm như vậy, hắn mới tìm được nàng, tìm được hạnh phúc.
Các nam nhân ở chung một chỗ uống hoa tửu nói lời nói thô tục, có người từng nói cởi quần áo tăt đèn, thật ra thì nữ nhân đều giống nhau , nhưng Tạ Ung tuyệt không đồng quan điểm đó, hắn biết Nguyên Nghi Chi không giống người khác, hoàn toàn không giống.
Nguyên Nghi Chi yếu đuối ở trên giường, Tạ Ung từ phía sau nhẹ nhàng che trên người nàng, dục vọng của hắn vẫn còn ở trong cơ thể nàng khẽ run, chậm chạp không chịu rời đi.
Nguyên Nghi Chi quay người một cái, hô một tiếng: "Phu quân. . . . . . thật là … "
Nàng lại có điểm xấu hổ, đã xong chuyện, sao còn giữ cái vẻ mắc cỡ đến như vậy chứ ?
Tạ Ung nằm nghiêng ở bên người nàng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói: "Ngủ đi, sáng mai dậy sớm lại tẩy tắm."
Nguyên Nghi Chi cảm thấy thân thể nhơ nhớp là không thoải mái, nhưng quả thật mệt mỏi lắm rồi, mắt chớp chớp, rốt cuộc từ từ nặng nề khép lại ,rơi vào giấc mộng.
Tay Tạ Ung ở trên người Nguyên Nghi Chi quên cả lối về, đáy lòng âm thầm quyết định từ ngày mai sẽ dậy sớm rèn luyện sức khỏe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook