Tác Tử (Tìm Đường Chết)
-
Chương 39: Tai nạn giao thông
Cá dưới sông cũng bị màn ân ái của hai người trên cầu làm chói mù con mắt, không thèm cắn câu.
Vào giờ cơm, hai người như dự đoán mang theo thùng nước trống rỗng trở về, Quý Quân Minh nhìn thùng nước liền hiểu tất cả, cô Quý an ủi: “Cá vốn khó câu vào mùa đông, không có việc gì.”
Ba ngày sau ba mẹ Quý Quân Minh từ thành phố G chạy về quê chuẩn bị lễ tết, thấy Thẩm Xán đã bất ngờ: “Ngày hôm trước bác mới gặp tổng giám đốc Thẩm, ngài nói cháu cùng bạn học đi du lịch, không nghĩ tới cháu chạy tới đây tìm Tiểu Húc.”
Thẩm Xán ngượng ngùng cười: “Anh ấy cũng là bạn học của cháu.”
Bác trai, bác gái Quý liếc nhau, không tỏ rõ ý kiến.
Ngày hôm sau Thẩm Xán xin tạm biệt về nhà, Quý Quân Húc đưa cậu đi nhà ga.
“Sau khi trở về, em sẽ cùng ba ngả bài.” Thẩm Xán ôm Quý Quân Húc quyến luyến không rời.
“Đừng, chờ qua năm mới đi, sau khi anh trở về chúng ta cùng nhau nói, anh không muốn để em một mình gánh vác.”
“Quý Quân Húc……” Mũi Thẩm Xán nghẹn ngào kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Sao lại khóc rồi?” Quý Quân Húc nâng mặt cậu, dịu dàng hỏi.
“Anh tốt như vậy em biết làm sao bây giờ?” Thẩm Xán khụt khịt.
Quý Quân Húc cười ôm Thẩm Xán vào trong lòng: “Anh biết rồi, được rồi, đừng khóc, anh phát hiện chỉ cần gặp anh là em sẽ dễ dàng khóc, người ngoài không biết còn tưởng rằng anh hành hạ em.”
Thẩm Xán bật cười: “Anh đang hành hạ còn gì, biết rõ em một giây cũng không muốn rời xa, anh cũng nhẫn tâm đưa em đi.”
“Ngoan nào, năm nay về nhà trước, sang năm sẽ cùng nhau ăn tết.”
“Năm sau và năm sau nữa đều phải cùng nhau!”
“Ừ, nhất định.”
Khi về đến nhà đã gần 10 giờ đêm, Thẩm Xán bước xuống xe taxi vừa vặn gặp được Thẩm Khang Viễn mới về nhà.
“Ba.”
Chú Ngô đỡ ba xuống dưới: “Thẩm tổng bị mời rất nhiều rượu tại buổi họp hằng năm của công ty, may mắn cháu đã về rồi.”
“Cám ơn chú Ngô, cháu chăm sóc ba được rồi, chú trở về trước đi.” Thẩm Xán tiến lên đỡ lấy Thẩm Khang Viễn.
“Ừ, vậy chú đi trước.”
“Chú đi đường cẩn thận.”
“Ba tự mình có thể đi vào, không đến mức như chú ấy nói.” Thẩm Khang Viễn lắc lư đi vào trong nhà.
Thẩm Xán nhanh chóng mở cửa cho ba.
“Bác Tường đâu ba?” Trong nhà đều tối om.
“Nhà con gái bác ấy có chuyện nên trở về vài ngày.” Thẩm Khang Viễn tựa vào sô pha, “Tiểu Xán về lúc nào?”
“Vừa mới về ạ.” Thẩm Xán Thẩm đổ ly nước ấm đặt tới trên bàn trà trước mặt Thẩm Khang Viễn, lục lọi trong ngăn kéo, “Ba, thuốc giải rượu Quý Quân Húc mua để đâu vậy?”
“Ngăn kéo thử hai.”
Thẩm Xán tìm ra thuốc tỉnh rượu đem cho Thẩm Khang Viễn uống.
“Tiểu Xán không mang hành lý?” Thẩm Khang Viễn nhìn khắp mọi nơi, không thấy vali hành lý linh tinh gì đó.
“Tụi con đi chơi đã bàn bạc đem đồ đạc gọn gàng, cũng không mang vali gì cả.”
“Con đi du lịch lần này vui không?”
“Dạ vui ạ.”
“Đi đâu vậy?”
“Thành phố Z ạ, phong cảnh rất đẹp.” Thẩm Xán thuận miệng đáp.
“Thật không? Tại sao địa chỉ bưu thiếp Tiểu Úc gửi tới lại là thành phố F? Các con không phải đi cùng nhau sau?” Thẩm Khang Viễn rút ra tấm bưu thiếp.
Thẩm Xán nhìn trên tấm bưu thiếp thì quả thật là thành phố F, chữ viết cũng là của Úc Vệ Hằng, cậu ta thật sự đi ra ngoài du lịch? Với ai? Biết vậy đã gọi điện thoại dặn dò trước.
“Con đi tìm Tiểu Húc đúng không.” Thẩm Khang Viễn nhìn về phía Thẩm Xán.
“Dạ.” Nếu đã bị vạch trần Thẩm Xán cũng không muốn giấu diếm.
“Các con đã làm lành?”
“Dạ.”
“Ba đã quan sát Con cùng Tiểu Húc từ nhỏ, tính cách hai con ba cũng biết rõ, Tiểu Húc làm việc nghiêm túc chỉ cần quyết định một việc nhất định làm được, con thì kém xa, không bền lòng cũng không nghị lực lại them tật xấu được nuông chiều……. Có lẽ lúc trước do thái độ của ba mới làm con căm hận với Tiểu Húc, nhưng ba không nghĩ tới Tiểu Húc lại thích con, càng không ngờ tới có một ngày con cũng sẽ thích phải nó……”
“Ba…… Những việc lúc trước tất cả là lỗi của con, nhưng lần này con thật sự nghiêm túc, con thích anh ấy, con muốn cùng một chỗ với anh.”
“Cho dù ba không đồng ý?”
“Cho dù ba không đồng ý.”
“Vậy sao.” Thẩm Khang Viễn cười khổ, “Con cái lớn rồi, có ý định của chính mình.”
“Ba, con xin lỗi, con không muốn ngỗ nghịch với người, con chỉ muốn cho ba thấy quyết tâm của con, Quý Quân Húc thì ba đã quan sát từ nhỏ đến lớn, ba hẳn là biết anh ấy tốt hơn bất cứ người nào, trừ việc chúng con đều là nam, con nghĩ ba cũng không có lý do phản đối nào khác.”
“Con cũng đã nói, các con đều là nam……”
“Ba, con với anh trừ không thể sinh con thì cũng không khác người bình thường, hơn nữa tình cảm nam nữ cũng chưa chắc đã có con.”
Thẩm Khang Viễn khoát tay ra hiệu Thẩm Xán không cần nói tiếp: “Ba uống nhiều rồi, muốn nghỉ ngơi bây giờ, có chuyện nói sau.” Bước lên lầu lại bỏ thêm một câu, “Nói với Tiểu Húc, sau tết nó trực tiếp đến trường, ba cho nó ở ký túc xá.”
“Ba!” Thẩm Xán hoảng, ba làm như vậy coi như đã tuyên bố không cho Quý Quân Húc quay về đây.
“Ba muốn yên tĩnh!” Thẩm Khang Viễn lạnh lùng.
Thẩm Xán cũng chưa kể chuyện này cho Quý Quân Húc chỉ đơn giản báo an toàn.
Mặc kệ chuyện như thế nào, ngày qua ngày lặng lẽ trôi, thời gian cũng không vì ước muốn của bản thân mà chậm lại.
Sau tết Quý Quân Húc gọi điện thoại báo đã lên xe, cô Quý còn gửi theo rất nhiều hàng tết, còn kể với cậu Quân Minh cùng bác trai bác gái vài ngày nữa mới trở về, anh nhớ cậu nên mới về trước.
Thẩm Xán đang đau đầu làm sao để kể với Quý Quân Húc chuyện ba đã biết, một dãy số lạ gọi tới.
“Alo?”
“Xin chào, cậu là Thẩm Xán sao?” Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền sang.
“Đúng vậy, có chuyện gì?” Đinh ninh là bán hàng hoặc cho vay, Thẩm Xán không kiên nhẫn định cúp điện thoại.
“Đây là là bệnh viện xx, bạn của cậu Quý Quân Húc đã xảy ra tai nạn giao thông trên đường…….”
Thẩm Xán lập tức tay chân lạnh lẽo, hai chân mềm nhũn ngã ngồi, di động từ lầu hai rơi xuống lầu một.
Thẩm Khang Viễn ngồi ở lầu một xem TV thấy Thẩm Xán đột nhiên té ngã, bộ dáng mất hồn nhanh chóng chạy tới.
“Quý Quân Húc, điện thoại từ bệnh viện nói anh ấy xảy ra tai nạn giao thông…….” Thẩm Xán đỡ lan can đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài cửa.
Cái chết của mẹ lại hiện lên trong đầu, sợ hãi chiếm cứ làm Thẩm Xán không thể hô hấp. Quý Quân Húc, Quý Quân Húc, anh không thể có chuyện gì, anh không thể có chuyện!
Thẩm Khang Viễn đuổi theo ngăn Thẩm Xán: “Chúng ta gọi taxi, con bây giờ cảm xúc không ổn định không thể lái xe.”
“Muốn gọi taxi cũng phải đi tới đầu khu, còn phải đợi xe, con đợi không được, một giây cũng không thể đợi.” Thẩm Xán quát, cắm chìa khóa xe để khởi động.
Thẩm Khang Viễn mở cửa xe dứt khoát nhét Thẩm Xán vào ghế sau: “Ba lái xe.”
Xe phóng nhanh trên đường.
“Lỡ như Tiểu Húc nó……” Đèn xanh chuyển sang đỏ, Thẩm Khang Viễn dừng lại nhìn Thẩm Xá trong kính chiếu hậu.
“Không đâu! Anh ấy sẽ không có việc gì! Không, sẽ không ……” Thẩm Xán nhìn chằm chằm số giây đèn đỏ lầm bẩm một lần lại một lần, trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện.
Trong nhà, điện thoại bị bỏ quên trên mặt đất không ngừng vang, y tá cầm điện thoại nhíu mày: Bây giờ sao cả đám người ai cũng sốt sắng vậy, nghe người khác nói xong sẽ chết sao.
“Điện thoại vẫn không gọi lại được?” Sau khi được khử trùng dán băng urgo, Quý Quân Húc bước ra phòng khám.
“Đúng vậy, vẫn không ai nhận.” Nhìn Quý Quân Húc, trái tim của y tá lại bắt đầu loạn nhịp, cúi đầu muốn nhìn lại không dám nhìn anh.
“Vậy được rồi, cám ơn chị.” Quý Quân Húc tươi cười cảm tạ vị y tá.
“Không, không có gì. Tôi, tôi còn có chuyện.” Y tá bị điện giật mạnh, vơ hai thanh nhiệt kế tùy ý chạy đi.
Quý Quân Húc vừa đi đến cổng lớn bệnh viện chỉ kịp thấy Thẩm Xán chạy vọt vào như một trận gió đến quầy tiếp tân: “Xin hỏi, Quý Quân Húc ở nơi nào? Người vừa mới gặp tai nạn giao thông.”
“Thẩm Xán.” Quý Quân Húc đi lên vỗ vai Thẩm Xán.
“Anh…… Anh……” Thẩm Xán quay đầu thấy Quý Quân Húc mừng đến nỗi không biết nói gì, chỉ gắt gao ôm lấy anh bật khóc.
“Làm sao? Lại khóc à, anh là Long Vương sao? Gặp anh thì lại mưa rơi.” Quý Quân Húc vỗ nhẹ lưng Thẩm Xán thay cậu thuận khí, “Được rồi được rồi, không khóc.”
“Con không có việc gì là tốt rồi.” Thẩm Khang Viễn gửi xe xong vừa tiến đến đã thấy hai người ôm nhau, trong lòng gánh nặng rốt cuộc hạ xuống, đồng thời lại ẩn ẩn cảm giác khó chịu.
“Chú Thẩm.” Quý Quân Húc đẩy đẩy Thẩm Xán bảo cậu buông ra, nhưng Thẩm Xán ôm chặt anh không buông.
“Tiểu Xán nghe điện thoại từ bệnh viện nói ngươi gặp tai nạn giao thông, sợ hãi suốt dọc đường, con cứ để nó vậy đi.” Tuy khó chịu nhưng Thẩm Khang Viễn vẫn phải cưỡng chế.
“Xin lỗi mọi người, con không nghĩ sẽ hiểu lầm lớn vậy, sau khi xe taxi cùng người đi đường va chạm, con cũng lại đây xem tình huống thế nào, di động lại để trên xe taxi, muốn gọi điện báo chú cùng Thẩm Xán đừng lo lắng, không ngờ lại khiến mọi người càng lo lắng.”
“Không có việc gì là tốt rồi, những người còn lại thì thế nào?”
“Chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”
“Đồ đạc của con đâu?”
“Chắc bị đem đi cùng với xe taxi, đợi một lát rồi con đi lấy.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta cùng đi.”
Quý Quân Húc vỗ vỗ Thẩm Xán: “Đi thôi, lấy vài thứ sau đó về nhà.” Thẩm Xán đành gạt lệ giống như cô vợ nhỏ nhận hết ủy khuất, giữ chặt tay Quý Quân Húc cùng anh rời đi.
Thẩm Khang Viễn ngồi ghế điều khiển nhìn từ kính chiếu hậu Thẩm Xán dọc theo đường đi đều ôm cánh tay lấy Quý Quân Húc sợ anh đột nhiên biến mất đành thở dài, mới một câu liền bị dọa tới vậy, nếu thật sự làm cho bọn nhỏ tách ra cũng không biết sẽ sống chết thành cái dạng gì. Thẩm Khang Viễn nhớ tới vào năm trung học Quý Quân Húc muốn rời đi, Thẩm Xán nhốt mình trong phòng Quý Quân Húc hai ngày hai đêm còn hôn mê, haiz, đứa nhỏ này tính tình thật không biết giống ai……
Về tới nhà Thẩm Xán vẫn gắt gao dán Quý Quân Húc, kéo cỡ nào cũng không ra.
“Em ấy chắc còn chưa phục hồi tinh thần, con hãy chậm rãi an ủi nó.” Thẩm Khang Viễn đành an ủi.
Quý Quân Húc xấu hổ cười.
Vào giờ cơm, hai người như dự đoán mang theo thùng nước trống rỗng trở về, Quý Quân Minh nhìn thùng nước liền hiểu tất cả, cô Quý an ủi: “Cá vốn khó câu vào mùa đông, không có việc gì.”
Ba ngày sau ba mẹ Quý Quân Minh từ thành phố G chạy về quê chuẩn bị lễ tết, thấy Thẩm Xán đã bất ngờ: “Ngày hôm trước bác mới gặp tổng giám đốc Thẩm, ngài nói cháu cùng bạn học đi du lịch, không nghĩ tới cháu chạy tới đây tìm Tiểu Húc.”
Thẩm Xán ngượng ngùng cười: “Anh ấy cũng là bạn học của cháu.”
Bác trai, bác gái Quý liếc nhau, không tỏ rõ ý kiến.
Ngày hôm sau Thẩm Xán xin tạm biệt về nhà, Quý Quân Húc đưa cậu đi nhà ga.
“Sau khi trở về, em sẽ cùng ba ngả bài.” Thẩm Xán ôm Quý Quân Húc quyến luyến không rời.
“Đừng, chờ qua năm mới đi, sau khi anh trở về chúng ta cùng nhau nói, anh không muốn để em một mình gánh vác.”
“Quý Quân Húc……” Mũi Thẩm Xán nghẹn ngào kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Sao lại khóc rồi?” Quý Quân Húc nâng mặt cậu, dịu dàng hỏi.
“Anh tốt như vậy em biết làm sao bây giờ?” Thẩm Xán khụt khịt.
Quý Quân Húc cười ôm Thẩm Xán vào trong lòng: “Anh biết rồi, được rồi, đừng khóc, anh phát hiện chỉ cần gặp anh là em sẽ dễ dàng khóc, người ngoài không biết còn tưởng rằng anh hành hạ em.”
Thẩm Xán bật cười: “Anh đang hành hạ còn gì, biết rõ em một giây cũng không muốn rời xa, anh cũng nhẫn tâm đưa em đi.”
“Ngoan nào, năm nay về nhà trước, sang năm sẽ cùng nhau ăn tết.”
“Năm sau và năm sau nữa đều phải cùng nhau!”
“Ừ, nhất định.”
Khi về đến nhà đã gần 10 giờ đêm, Thẩm Xán bước xuống xe taxi vừa vặn gặp được Thẩm Khang Viễn mới về nhà.
“Ba.”
Chú Ngô đỡ ba xuống dưới: “Thẩm tổng bị mời rất nhiều rượu tại buổi họp hằng năm của công ty, may mắn cháu đã về rồi.”
“Cám ơn chú Ngô, cháu chăm sóc ba được rồi, chú trở về trước đi.” Thẩm Xán tiến lên đỡ lấy Thẩm Khang Viễn.
“Ừ, vậy chú đi trước.”
“Chú đi đường cẩn thận.”
“Ba tự mình có thể đi vào, không đến mức như chú ấy nói.” Thẩm Khang Viễn lắc lư đi vào trong nhà.
Thẩm Xán nhanh chóng mở cửa cho ba.
“Bác Tường đâu ba?” Trong nhà đều tối om.
“Nhà con gái bác ấy có chuyện nên trở về vài ngày.” Thẩm Khang Viễn tựa vào sô pha, “Tiểu Xán về lúc nào?”
“Vừa mới về ạ.” Thẩm Xán Thẩm đổ ly nước ấm đặt tới trên bàn trà trước mặt Thẩm Khang Viễn, lục lọi trong ngăn kéo, “Ba, thuốc giải rượu Quý Quân Húc mua để đâu vậy?”
“Ngăn kéo thử hai.”
Thẩm Xán tìm ra thuốc tỉnh rượu đem cho Thẩm Khang Viễn uống.
“Tiểu Xán không mang hành lý?” Thẩm Khang Viễn nhìn khắp mọi nơi, không thấy vali hành lý linh tinh gì đó.
“Tụi con đi chơi đã bàn bạc đem đồ đạc gọn gàng, cũng không mang vali gì cả.”
“Con đi du lịch lần này vui không?”
“Dạ vui ạ.”
“Đi đâu vậy?”
“Thành phố Z ạ, phong cảnh rất đẹp.” Thẩm Xán thuận miệng đáp.
“Thật không? Tại sao địa chỉ bưu thiếp Tiểu Úc gửi tới lại là thành phố F? Các con không phải đi cùng nhau sau?” Thẩm Khang Viễn rút ra tấm bưu thiếp.
Thẩm Xán nhìn trên tấm bưu thiếp thì quả thật là thành phố F, chữ viết cũng là của Úc Vệ Hằng, cậu ta thật sự đi ra ngoài du lịch? Với ai? Biết vậy đã gọi điện thoại dặn dò trước.
“Con đi tìm Tiểu Húc đúng không.” Thẩm Khang Viễn nhìn về phía Thẩm Xán.
“Dạ.” Nếu đã bị vạch trần Thẩm Xán cũng không muốn giấu diếm.
“Các con đã làm lành?”
“Dạ.”
“Ba đã quan sát Con cùng Tiểu Húc từ nhỏ, tính cách hai con ba cũng biết rõ, Tiểu Húc làm việc nghiêm túc chỉ cần quyết định một việc nhất định làm được, con thì kém xa, không bền lòng cũng không nghị lực lại them tật xấu được nuông chiều……. Có lẽ lúc trước do thái độ của ba mới làm con căm hận với Tiểu Húc, nhưng ba không nghĩ tới Tiểu Húc lại thích con, càng không ngờ tới có một ngày con cũng sẽ thích phải nó……”
“Ba…… Những việc lúc trước tất cả là lỗi của con, nhưng lần này con thật sự nghiêm túc, con thích anh ấy, con muốn cùng một chỗ với anh.”
“Cho dù ba không đồng ý?”
“Cho dù ba không đồng ý.”
“Vậy sao.” Thẩm Khang Viễn cười khổ, “Con cái lớn rồi, có ý định của chính mình.”
“Ba, con xin lỗi, con không muốn ngỗ nghịch với người, con chỉ muốn cho ba thấy quyết tâm của con, Quý Quân Húc thì ba đã quan sát từ nhỏ đến lớn, ba hẳn là biết anh ấy tốt hơn bất cứ người nào, trừ việc chúng con đều là nam, con nghĩ ba cũng không có lý do phản đối nào khác.”
“Con cũng đã nói, các con đều là nam……”
“Ba, con với anh trừ không thể sinh con thì cũng không khác người bình thường, hơn nữa tình cảm nam nữ cũng chưa chắc đã có con.”
Thẩm Khang Viễn khoát tay ra hiệu Thẩm Xán không cần nói tiếp: “Ba uống nhiều rồi, muốn nghỉ ngơi bây giờ, có chuyện nói sau.” Bước lên lầu lại bỏ thêm một câu, “Nói với Tiểu Húc, sau tết nó trực tiếp đến trường, ba cho nó ở ký túc xá.”
“Ba!” Thẩm Xán hoảng, ba làm như vậy coi như đã tuyên bố không cho Quý Quân Húc quay về đây.
“Ba muốn yên tĩnh!” Thẩm Khang Viễn lạnh lùng.
Thẩm Xán cũng chưa kể chuyện này cho Quý Quân Húc chỉ đơn giản báo an toàn.
Mặc kệ chuyện như thế nào, ngày qua ngày lặng lẽ trôi, thời gian cũng không vì ước muốn của bản thân mà chậm lại.
Sau tết Quý Quân Húc gọi điện thoại báo đã lên xe, cô Quý còn gửi theo rất nhiều hàng tết, còn kể với cậu Quân Minh cùng bác trai bác gái vài ngày nữa mới trở về, anh nhớ cậu nên mới về trước.
Thẩm Xán đang đau đầu làm sao để kể với Quý Quân Húc chuyện ba đã biết, một dãy số lạ gọi tới.
“Alo?”
“Xin chào, cậu là Thẩm Xán sao?” Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền sang.
“Đúng vậy, có chuyện gì?” Đinh ninh là bán hàng hoặc cho vay, Thẩm Xán không kiên nhẫn định cúp điện thoại.
“Đây là là bệnh viện xx, bạn của cậu Quý Quân Húc đã xảy ra tai nạn giao thông trên đường…….”
Thẩm Xán lập tức tay chân lạnh lẽo, hai chân mềm nhũn ngã ngồi, di động từ lầu hai rơi xuống lầu một.
Thẩm Khang Viễn ngồi ở lầu một xem TV thấy Thẩm Xán đột nhiên té ngã, bộ dáng mất hồn nhanh chóng chạy tới.
“Quý Quân Húc, điện thoại từ bệnh viện nói anh ấy xảy ra tai nạn giao thông…….” Thẩm Xán đỡ lan can đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài cửa.
Cái chết của mẹ lại hiện lên trong đầu, sợ hãi chiếm cứ làm Thẩm Xán không thể hô hấp. Quý Quân Húc, Quý Quân Húc, anh không thể có chuyện gì, anh không thể có chuyện!
Thẩm Khang Viễn đuổi theo ngăn Thẩm Xán: “Chúng ta gọi taxi, con bây giờ cảm xúc không ổn định không thể lái xe.”
“Muốn gọi taxi cũng phải đi tới đầu khu, còn phải đợi xe, con đợi không được, một giây cũng không thể đợi.” Thẩm Xán quát, cắm chìa khóa xe để khởi động.
Thẩm Khang Viễn mở cửa xe dứt khoát nhét Thẩm Xán vào ghế sau: “Ba lái xe.”
Xe phóng nhanh trên đường.
“Lỡ như Tiểu Húc nó……” Đèn xanh chuyển sang đỏ, Thẩm Khang Viễn dừng lại nhìn Thẩm Xá trong kính chiếu hậu.
“Không đâu! Anh ấy sẽ không có việc gì! Không, sẽ không ……” Thẩm Xán nhìn chằm chằm số giây đèn đỏ lầm bẩm một lần lại một lần, trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện.
Trong nhà, điện thoại bị bỏ quên trên mặt đất không ngừng vang, y tá cầm điện thoại nhíu mày: Bây giờ sao cả đám người ai cũng sốt sắng vậy, nghe người khác nói xong sẽ chết sao.
“Điện thoại vẫn không gọi lại được?” Sau khi được khử trùng dán băng urgo, Quý Quân Húc bước ra phòng khám.
“Đúng vậy, vẫn không ai nhận.” Nhìn Quý Quân Húc, trái tim của y tá lại bắt đầu loạn nhịp, cúi đầu muốn nhìn lại không dám nhìn anh.
“Vậy được rồi, cám ơn chị.” Quý Quân Húc tươi cười cảm tạ vị y tá.
“Không, không có gì. Tôi, tôi còn có chuyện.” Y tá bị điện giật mạnh, vơ hai thanh nhiệt kế tùy ý chạy đi.
Quý Quân Húc vừa đi đến cổng lớn bệnh viện chỉ kịp thấy Thẩm Xán chạy vọt vào như một trận gió đến quầy tiếp tân: “Xin hỏi, Quý Quân Húc ở nơi nào? Người vừa mới gặp tai nạn giao thông.”
“Thẩm Xán.” Quý Quân Húc đi lên vỗ vai Thẩm Xán.
“Anh…… Anh……” Thẩm Xán quay đầu thấy Quý Quân Húc mừng đến nỗi không biết nói gì, chỉ gắt gao ôm lấy anh bật khóc.
“Làm sao? Lại khóc à, anh là Long Vương sao? Gặp anh thì lại mưa rơi.” Quý Quân Húc vỗ nhẹ lưng Thẩm Xán thay cậu thuận khí, “Được rồi được rồi, không khóc.”
“Con không có việc gì là tốt rồi.” Thẩm Khang Viễn gửi xe xong vừa tiến đến đã thấy hai người ôm nhau, trong lòng gánh nặng rốt cuộc hạ xuống, đồng thời lại ẩn ẩn cảm giác khó chịu.
“Chú Thẩm.” Quý Quân Húc đẩy đẩy Thẩm Xán bảo cậu buông ra, nhưng Thẩm Xán ôm chặt anh không buông.
“Tiểu Xán nghe điện thoại từ bệnh viện nói ngươi gặp tai nạn giao thông, sợ hãi suốt dọc đường, con cứ để nó vậy đi.” Tuy khó chịu nhưng Thẩm Khang Viễn vẫn phải cưỡng chế.
“Xin lỗi mọi người, con không nghĩ sẽ hiểu lầm lớn vậy, sau khi xe taxi cùng người đi đường va chạm, con cũng lại đây xem tình huống thế nào, di động lại để trên xe taxi, muốn gọi điện báo chú cùng Thẩm Xán đừng lo lắng, không ngờ lại khiến mọi người càng lo lắng.”
“Không có việc gì là tốt rồi, những người còn lại thì thế nào?”
“Chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”
“Đồ đạc của con đâu?”
“Chắc bị đem đi cùng với xe taxi, đợi một lát rồi con đi lấy.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta cùng đi.”
Quý Quân Húc vỗ vỗ Thẩm Xán: “Đi thôi, lấy vài thứ sau đó về nhà.” Thẩm Xán đành gạt lệ giống như cô vợ nhỏ nhận hết ủy khuất, giữ chặt tay Quý Quân Húc cùng anh rời đi.
Thẩm Khang Viễn ngồi ghế điều khiển nhìn từ kính chiếu hậu Thẩm Xán dọc theo đường đi đều ôm cánh tay lấy Quý Quân Húc sợ anh đột nhiên biến mất đành thở dài, mới một câu liền bị dọa tới vậy, nếu thật sự làm cho bọn nhỏ tách ra cũng không biết sẽ sống chết thành cái dạng gì. Thẩm Khang Viễn nhớ tới vào năm trung học Quý Quân Húc muốn rời đi, Thẩm Xán nhốt mình trong phòng Quý Quân Húc hai ngày hai đêm còn hôn mê, haiz, đứa nhỏ này tính tình thật không biết giống ai……
Về tới nhà Thẩm Xán vẫn gắt gao dán Quý Quân Húc, kéo cỡ nào cũng không ra.
“Em ấy chắc còn chưa phục hồi tinh thần, con hãy chậm rãi an ủi nó.” Thẩm Khang Viễn đành an ủi.
Quý Quân Húc xấu hổ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook