Tác Tử (Tìm Đường Chết)
-
Chương 24: Ngoại truyện: Hồ Bằng Cẩu Hữu 3
Thầy giáo giải tán mọi người, quay về dự dạ tiệc vì không thể để cấp trên một mình chống đỡ.
Tuần Hữu bị Hồ Vân Bằng nổi giận đùng đùng lôi đi.
“Tại sao cậu phải làm vậy?” Hồ Vân Bằng trợn mắt.
“Làm gì? Tôi đã làm gì cơ chứ?” Tuần Hữu vùng vẫy cổ tay bị kéo đau, đầu ngón tay bấm lún vào thịt, lôi người ta khá lắm, xem ra tức giận không nhẹ.
“Tại sao cậu đi phát tán nội dung trong máy ghi âm?” Hồ Vân Bằng tuy không hiểu việc phát ra loa toàn trường là chuyện rất gay go, nhưng hắn có thể nghe hiểu được người chung quanh bàn tán gì, bọn họ đều rỉ tai nhau Quý Quân Húc là đồ biến thái, loại biến thái thích đàn ông.
So với “thằng ngốc” thì từ “biến thái” càng làm cho Hồ Vân Bằng ghét hơn.
“Không phải tôi làm, lý do gì người nào cũng nghi ngờ tôi hết vậy?” Tuần Hữu cảm thấy mình như gặp trúng vận đen tám đời, chuyện vừa xảy ra thì toàn bộ mũi dùi đều tập trung chĩa thẳng vào mình. Được rồi, dù bình thường tác phong mình không đứng đắn lắm, hay chòng ghẹo người ta, nhưng có thể nói Quý Quân Húc với mình là đồng bệnh tương lân, làm sao tự xát muối vào vết thương của chính mình được?
“Tôi có đụng gì đến ai, đầu tiên là một buổi trưa bụng đau quằn quại, vọt lẹ vào nhà vệ sinh trút bầu tâm sự, rốt cục gặp phải chuyện còn bị người ta nghi ngờ.” Tuần Hữu oan ức, ngồi chồm hỗm dưới đất khóc lóc om sòm.
“Nhưng chính mắt tôi thấy cậu cầm máy ghi âm của Thẩm Xán bật lên nghe, hơn nữa nội dung trong máy hoàn toàn giống với những gì được phát tán.” Đầu óc vốn không được vận hành trơn tru lắm của Hồ Vân Bằng lập tức trở nên mơ hồ.
“Lần đó Thẩm Xán đặt túi xách xuống cả hai chúng ta đều có mặt, lúc vô tình phát hiện ra máy ghi âm của hắn thì tôi hơi có ý xấu lấy ra nghe thử, nhưng nghe xong rồi trả lại chỗ cũ ngay, cậu cũng nhìn thấy mà.”
Hồ Vân Bằng ngẫm nghĩ một chút rồi xác thực: “Không phải cậu, vậy là ai?”
Tuần Hữu lại nhận ra sự tình có chỗ kỳ quái, đã trả lại máy ghi âm vào cặp Thẩm Xán, rồi Tuần Hữu gọi điện thoại cho Thẩm Xán, họ cũng không ở nhà nên Tuần Hữu đem cặp sách gửi bảo vệ tiểu khu để Thẩm Xán quay lại lấy sau.
Chẳng lẽ trong quá trình này xảy ra vấn đề? Lần trước ghi âm Tuần Hữu cũng chưa nghe kỹ, chỉ nghe được nửa đoạn trước khi Quý Quân Húc nói yêu, còn phần độc thoại sau đó của anh thì không nghe, chắc chắn hai đoạn này được thâu âm tách biệt, nhưng hôm nay lại bị phát tán cùng một lúc; hơn nữa mình bị tiêu chảy đúng ngay lúc quan trọng, vào nhà vệ sinh một chuyến liền xảy ra chuyện, như thể có người đã biết trước cố ý chờ bên ngoài.
Rốt cục là ai vào đây? Tuần Hữu nghĩ nát óc vẫn không ra: “Bất kể là ai, tôi mà biết được thì thằng đó không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Đúng, nhất định đè nó ra đập cho thừa sống thiếu chết.” Hồ Vân Bằng tức giận bất bình.
“Trước khi đánh chết nó thì xử cậu cái đã.” Tuần Hữu bực bội, “Làm chuyện quá đáng với tôi cũng không biết nhận lỗi.”
“Thực xin lỗi.” Hồ Vân Bằng ngoan ngoãn cúi đầu.
“Còn gì nữa không?” Tuần hữu đỡ cái mông ngồi xuống giở trò ăn vạ.
“Bảo đảm lần sau không dám tái phạm.”
“Còn gì nữa?”
“Sau này tất cả đều nghe lời cậu.”
“Vậy còn tạm được.” Tuần Hữu dang hai tay ra, “Tôi muốn cậu cõng tôi, đây là hình phạt dành cho cậu.”
“Chút lòng thành.” Hồ Vân Bằng nhếch miệng cười.
“Ghét quá đi, vậy muốn cậu cõng suốt 3 ngày.”
“Không thành vấn đề.”
“Cõng cả đời.”
“Được. Bụng còn đau không? Tôi đã bảo dắt cậu đi bác sĩ cậu còn không nghe.”
“Cậu hung dữ với tôi? Cậu còn hung dữ với tôi? Phạt cậu kiếp sau cũng phải cõng tôi!”
Tuần Hữu bị Hồ Vân Bằng nổi giận đùng đùng lôi đi.
“Tại sao cậu phải làm vậy?” Hồ Vân Bằng trợn mắt.
“Làm gì? Tôi đã làm gì cơ chứ?” Tuần Hữu vùng vẫy cổ tay bị kéo đau, đầu ngón tay bấm lún vào thịt, lôi người ta khá lắm, xem ra tức giận không nhẹ.
“Tại sao cậu đi phát tán nội dung trong máy ghi âm?” Hồ Vân Bằng tuy không hiểu việc phát ra loa toàn trường là chuyện rất gay go, nhưng hắn có thể nghe hiểu được người chung quanh bàn tán gì, bọn họ đều rỉ tai nhau Quý Quân Húc là đồ biến thái, loại biến thái thích đàn ông.
So với “thằng ngốc” thì từ “biến thái” càng làm cho Hồ Vân Bằng ghét hơn.
“Không phải tôi làm, lý do gì người nào cũng nghi ngờ tôi hết vậy?” Tuần Hữu cảm thấy mình như gặp trúng vận đen tám đời, chuyện vừa xảy ra thì toàn bộ mũi dùi đều tập trung chĩa thẳng vào mình. Được rồi, dù bình thường tác phong mình không đứng đắn lắm, hay chòng ghẹo người ta, nhưng có thể nói Quý Quân Húc với mình là đồng bệnh tương lân, làm sao tự xát muối vào vết thương của chính mình được?
“Tôi có đụng gì đến ai, đầu tiên là một buổi trưa bụng đau quằn quại, vọt lẹ vào nhà vệ sinh trút bầu tâm sự, rốt cục gặp phải chuyện còn bị người ta nghi ngờ.” Tuần Hữu oan ức, ngồi chồm hỗm dưới đất khóc lóc om sòm.
“Nhưng chính mắt tôi thấy cậu cầm máy ghi âm của Thẩm Xán bật lên nghe, hơn nữa nội dung trong máy hoàn toàn giống với những gì được phát tán.” Đầu óc vốn không được vận hành trơn tru lắm của Hồ Vân Bằng lập tức trở nên mơ hồ.
“Lần đó Thẩm Xán đặt túi xách xuống cả hai chúng ta đều có mặt, lúc vô tình phát hiện ra máy ghi âm của hắn thì tôi hơi có ý xấu lấy ra nghe thử, nhưng nghe xong rồi trả lại chỗ cũ ngay, cậu cũng nhìn thấy mà.”
Hồ Vân Bằng ngẫm nghĩ một chút rồi xác thực: “Không phải cậu, vậy là ai?”
Tuần Hữu lại nhận ra sự tình có chỗ kỳ quái, đã trả lại máy ghi âm vào cặp Thẩm Xán, rồi Tuần Hữu gọi điện thoại cho Thẩm Xán, họ cũng không ở nhà nên Tuần Hữu đem cặp sách gửi bảo vệ tiểu khu để Thẩm Xán quay lại lấy sau.
Chẳng lẽ trong quá trình này xảy ra vấn đề? Lần trước ghi âm Tuần Hữu cũng chưa nghe kỹ, chỉ nghe được nửa đoạn trước khi Quý Quân Húc nói yêu, còn phần độc thoại sau đó của anh thì không nghe, chắc chắn hai đoạn này được thâu âm tách biệt, nhưng hôm nay lại bị phát tán cùng một lúc; hơn nữa mình bị tiêu chảy đúng ngay lúc quan trọng, vào nhà vệ sinh một chuyến liền xảy ra chuyện, như thể có người đã biết trước cố ý chờ bên ngoài.
Rốt cục là ai vào đây? Tuần Hữu nghĩ nát óc vẫn không ra: “Bất kể là ai, tôi mà biết được thì thằng đó không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Đúng, nhất định đè nó ra đập cho thừa sống thiếu chết.” Hồ Vân Bằng tức giận bất bình.
“Trước khi đánh chết nó thì xử cậu cái đã.” Tuần Hữu bực bội, “Làm chuyện quá đáng với tôi cũng không biết nhận lỗi.”
“Thực xin lỗi.” Hồ Vân Bằng ngoan ngoãn cúi đầu.
“Còn gì nữa không?” Tuần hữu đỡ cái mông ngồi xuống giở trò ăn vạ.
“Bảo đảm lần sau không dám tái phạm.”
“Còn gì nữa?”
“Sau này tất cả đều nghe lời cậu.”
“Vậy còn tạm được.” Tuần Hữu dang hai tay ra, “Tôi muốn cậu cõng tôi, đây là hình phạt dành cho cậu.”
“Chút lòng thành.” Hồ Vân Bằng nhếch miệng cười.
“Ghét quá đi, vậy muốn cậu cõng suốt 3 ngày.”
“Không thành vấn đề.”
“Cõng cả đời.”
“Được. Bụng còn đau không? Tôi đã bảo dắt cậu đi bác sĩ cậu còn không nghe.”
“Cậu hung dữ với tôi? Cậu còn hung dữ với tôi? Phạt cậu kiếp sau cũng phải cõng tôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook