Tạc Thiên
Chương 17

Vẻ kinh hoàng của Chu Hằng vừa biểu hiện liền lập tức tiêu tán.

Hắn nghiêm mặt nói, “Ngài Vinh đặt lòng tín nhiệm nơi tôi.”

“Ồ đúng rồi, Vinh Dữ Tương mà không tín nhiệm anh thì sao lại phái anh để mắt tôi cơ chứ?” Tôi gật gù.

Đan chéo bàn tay đặt ở trên đùi, tôi thật thà cúi đầu ngồi trên ghế.

“Chu Hằng…” Tôi gọi, “Tôi thấy không thoải mái.”

Giống như nghe được lời cảnh báo, Chu Hằng tức khắc nhích lại gần, “Cậu không thoải mái ở đâu?”

Nhìn hắn dáng vẻ căng thẳng, tôi hoài nghi Vinh Dữ Tương liệu có phải đã ký hợp đồng với hắn —— nếu tôi mà chết hắn cũng phải bị chôn theo hay không.

“Tay của tôi lạnh lắm, cứng đờ rồi.”

“Tay?”

Đúng rồi, tay tôi đang tái nhợt không sức sống, giống y như gương mặt của tôi.

Chu Hằng liền đến gần, cầm lấy tay tôi, ủ nó trong một sự ấm áp.

Trong tích tắc, tôi nắm chặt lòng bàn tay lại, kéo tay hắn đặt vào giữa hai chân tôi.

Sự ấm áp, cách một lớp vải, vịn trên nơi khí quan mẫn cảm nhất.

“Đừng có nhúc nhích!” Tôi quát khẽ, rồi thâm sâu nở nụ cười, “Anh mà động tôi sẽ kêu to anh không đứng đắn lên ngay.”

Bọn vệ sĩ vẫn đang dùng cơm ở một bàn khác.

Có Chu Hằng giám sát tôi, chúng cứ thế mà yên tâm, nên là làm sao mà chú ý được hành động bị tấm khăn trải bàn dày rộng này che đi cơ chứ?

Thường nói là giao dịch dưới bàn, giao dịch dưới bàn, quả thật không thể bị ai phát hiện nổi.

“Cậu Hoàng, xin hãy tự trọng.” Thần sắc của Chu Hằng không thay đổi, chỉ là im lặng nhìn tôi.

Tự trọng?

Nực cười. Kẻ đang giương móng vuốt Lộc Sơn ra[1] rõ ràng là hắn mới đúng.

“Chu Hằng này, nếu để Vinh Dữ Tương nhìn thấy, anh định giải thích thế nào đây?” Tôi càng ép tay hắn xuống sâu hơn, gắt gao tiếp xúc với thứ khí quan cách một tầng lớp vải.

Buồn cười làm sao, tôi đã thay đổi thành một thằng cuồng *** mất rồi.

Tôi bảo, “Chu Hằng, cứ nghĩ đi, về sau phải chịu sự uy hiếp của tôi, mọi chuyện đều nghe tôi phân phó.”

Tất nhiên là bậy bạ.

Sự tình tiểu thuyết như thế, làm sao diễn ra trong cái đời sống to lớn nhường này được đây.

Chu Hằng không lấy làm giận mà bật cười, cư nhiên nhè nhẹ nhéo lấy tôi.

Tôi chưa kịp chuẩn bị, cả người chấn động.

Hắn nói, “Dĩ nhiên ngài Vinh sẽ không nghi ngờ tôi. Thời điểm ngài mời đến tôi, ngài đã đoán được sớm muộn sẽ có sự việc bậc này, ngài nói cậu Hoàng thú chơi đùa lớn lắm, vô luận là người ngoài hay người bên cạnh, mọi thời khắc đều đã có sẵn ý niệm quyến rũ người ta trong đầu.”

Tôi ngây ngẩn, buông Chu Hằng ra.

Lòng rất bức bối, xúc động muốn hộc máu.

Vinh Dữ Tương, anh ta biến tôi thành cái gì.

Đứa *** phụ có thể lang chạ với ai cũng được ư?

Khốn nạn!

Nắm ngay cái lọ hoa trên bàn, điên tiết hướng Chu Hằng mà ném tới.

Chu Hằng hơi nghiêng đầu né qua.

Lọ hoa rơi vỡ loảng xoảng, kinh động toàn bộ nhà hàng.

Lũ vệ sĩ lập tức xông đến bao vây, chúng vốn đã thành thục xử lý những cơn xúc động của tôi thế này.

Tôi bị ép đặt lên trên ghế.

Lại là một mũi kim lạnh như băng.

Khi tỉnh lại đã thấy Vinh Dữ Tương ngồi nơi đầu giường, lặng lẽ nhìn ngắm.

Trong mắt đầy ắp ưu thương khôn tả, còn vô tội hơn cả tôi.

“Sinh Sinh, sao lại làm loạn nữa? Em không thể yên ổn được một ngày hay sao?”

Tôi bật cười lạnh lẽo, tự cho phép mình tốn hơi thừa lời, “Tôi có thể không làm loạn được ư? Tôi chẳng những là loại đàn bà chanh chua, còn rất *** phụ nữa cơ.”

Dữ Tương không nói gì, tự nhiên cúi mình xuống gần tôi.

Khuôn mặt quen thuộc bỗng chốc phóng đại, làm cho tôi thoáng đến một miền ký ức trước kia, mỗi khi anh ta sắp đi, sẽ vương lại cho tôi một nụ hôn rơi khẽ.

Tôi ngơ ngẩn.

Thế rồi chấn động, kiên quyết quay đầu đi.

“Có đôi khi, thật hận không thể xé nát em.” Dữ Tương nhẹ nhàng bên tai tôi ve vuốt, từng lời từng chữ rành mạch nói ra, “Anh toàn tâm toàn ý như vậy, vì cái gì em vẫn phụ anh?”

Tôi sợ run, khí bị tắc nghẹn nơi ***g ngực.

“Vinh Dữ Tương, anh đừng có ngậm máu phun người.” Tôi cắn môi dưới, trợn trừng mắt với anh ta.

“Anh ngậm máu phun người? Sinh Sinh, em có tận bao nhiêu người tình cũ? Em có biết anh đã hao tâm tổn huyết nhường nào, mới có thể để em an bình ở bên cạnh anh, không bị kẻ khác quấy rầy không?” Cho dù nói tới cả những lời nói đả thương người ta đến thế này, anh ta vẫn như cũ, ngàn vạn dịu dàng chăm sóc, thấm đượm tình sâu.

Tôi the thé gào lên, “Phải rồi! Tôi hạ lưu phóng đãng, tội đáng chết nghìn lần. Anh mau mau ném tôi ra bãi rác đi, tránh cho tôi làm bẩn biệt thự Vinh gia của anh, từ nay về sau đừng có gặp lại nhau nữa!”

Anh ta che lại tiếng tôi la hét.

Dùng sức mạnh thế, khiến tôi cơ hồ nghĩ rằng anh ta muốn tôi tắc thở mà bỏ mạng.

Anh ta nhìn đến tôi đang mở to mắt ngập ngụa sợ hãi, khẽ khàng đặt nụ hôn lên trán.

Rất đỗi nhẹ nhàng, rất đỗi dịu dàng.

“Sinh Sinh, bất luận em có nhiều điểm không tốt đến mức nào, anh cũng không cho em đi.” Dữ Tương nói, “Anh biết em vẫn luôn gạt anh, em chưa từng thực tình chân ý yêu anh. Nhưng tâm anh là thật.”

Tôi lừa anh ta?

Hóa ra trước giờ kẻ lừa đảo chính là tôi.

Tôi đây thật sự là kẻ lừa đảo xui xẻo nhất thế gian rồi.

Trong bàn tay anh ta, tôi chỉ có thể ậm ậm ừ ừ, chỉ hận không thể bật ra lấy một tiếng.

“Em biết không? Tằng kinh thương hải nan vi thủy[2].” Anh ôm tôi, sát sao ấn tôi tựa vào trong lòng, “Trừ em ra, không còn ai khác nữa.”

Tôi thốt ra một tiếng nấc.

Một ngụm máu tươi phun nhiễm trên vai anh ta.

Không tồi, tằng kinh thương hải nan vi thủy.

Tất thảy ngày hôm qua ấy, sao có thể phủ nhận đi?

Đáng thương tôi yêu anh đến vậy. Đáng thương anh ngoài tôi ra thì không còn có kẻ khác.

Vì cái gì nhân phải có tâm.

Ngay cả yêu đến chết đi sống lại, cũng vẫn nảy sinh những vô căn cứ vực ngờ.

Ngay cả thứ hạnh phúc mỹ mãn, cũng có đủ loại cám dỗ của phú quý vinh hoa, quả thực không khỏi bận lấy thế tục, tan nát những món ngon ngọt ngào.

Anh yêu tôi, tiếc là anh không tin tôi, anh không buông tha tôi.

Cũng không buông tha cho cả chính bản thân mình.

Tôi sao lại không thương anh cho được. Tiếc là tôi lại không dám tin.

Tôi không thoát nổi anh, cũng không thoát nổi mình.

Không có nước mắt đâu, tôi chỉ còn có thể hộc máu.

Nhiễm đỏ bờ vai Dữ Tương, nhìn vào ánh mắt anh rơi vỡ lẫn kinh hoàng, giống như ngày đó, tôi trần trụi khuôn ngực, ở trên xe cùng anh đùa chơi.

“Dữ Tương, anh nói đúng lắm.” Tôi hữu khí vô lực cố thì thầm, “Tằng kinh thương hải nan vi thủy. Anh nói rất đúng.”

Không đợi mũi kim của Chu Hằng, tôi đã nặng nề mê man.

Xin đừng đi vào giấc mộng của tôi.

Dữ Tương à, tôi đã quá cạn hơi kiệt sức rồi.

Anh không lấy làm phiền lụy ư?

. / .

Chú thích:

1. Móng vuốt Lộc Sơn

Tương truyền rằng An Lộc Sơn, đảm nhiệm trấn giữ thành Doanh Châu, giữ chức Đông Tam Trấn Tiết độ sứ. Thời Huyền Tông, bởi lo lắng cho vây cánh, phe phái triều đình sau này ngộ nhỡ Huyền Tông chết đi, Dương quý phi (tức Dương Ngọc Hoàn) đã cực lực bảo trì mối quan hệ với An Lộc Sơn để thái tử có chỗ dựa vào. An Lộc Sơn cũng cố hết sức lấy lòng Dương Ngọc Hoàn, bái Dương Ngọc Hoàn làm mẫu, lúc nào tiến cung cũng triệu kiến Dương Ngọc Hoàn. Qua lại nhiều lần, rồi hai người nảy sinh tư tình, lén lút Huyền Tông mà hò hẹn.

Một hôm An Lộc Sơn đã gây ra vết xước do tay cào trên ngực của Dương Ngọc Hoàn. Dương Ngọc Hoàn không biết ăn nói với Huyền Tông ra sao, đành phải dùng một tấm lụa che trước ngực, gọi là ‘hạ tử’, các cung nữ đã bắt chước, người sau gọi thành ‘nhũ tráo’ (áo nịt ngực). Móng vuốt Lộc Sơn đồng thời cũng trở thành một điển cố.



2. Tằng kinh thương hải nan vi thủy

Tục ngữ Trung Quốc, có nghĩa: Đã từng tiếp xúc, trải qua với biển cả quá sức rộng lớn rồi, thì mọi thứ ‘nước’ khác so với đại dương ấy cũng chỉ là ‘nước’ mà thôi. Dễ hiểu hơn thì là ‘nhờn thuốc’ *v*~



Hạ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương