Tạc Niên
Chương 55: Số mệnh hoàng gia

Lời nói chắc chắn như vậy từ trong miệng Âu Dương Lam ào ào tuôn ra, làm Tiêu Tuyệt không khỏi ghé mắt nhìn hắn: “Biệt viện của ngươi không phải dưỡng nam sủng sao? Ta sao có thể tin lời ngươi?”

Âu Dương Lam quay đầu nhìn hắn, chất giọng chậm chạp mà ưu mỹ: “Ngươi tin hay không cũng không quan hệ, ta chỉ biết, ta yêu hắn.”

Vì thế Tiêu Tuyệt liền nở nụ cười, tiếng cười sang sảng phá tan không khí truyền tới xa xôi phía chân trời, Vệ Tử Thu đang trong phòng bắt mạch cho Tạ Nhiễm nghe được, không khỏi nhíu mày, nói thầm: “Đêm hôm khuya khoắt phát tình cái gì a?”

“Vệ tiên sinh, đôi phu phụ ban ngày có quan hện gì với Tô gia Giang Nam vậy?” Tuy là đặt câu hỏi, nhưng ngữ khí của Tạ Nhiễm thì tương đương với khẳng định. Vệ Tử Thu đem tay rút về tới, nhìn hắn một cái: “Vì sao hỏi như thế?”

Tạ Nhiễm giương mắt, thân thể hắn đã khôi phục được bảy tám phần, đôi mắt cũng sáng ngời như trước, trên gương mặt tuấn tú mang theo thần sắc chắc chắn, mái tóc bạc nhu thuận trải dài từ ở trước ngực giống như chủ nhân nó lúc này, giương nanh múa vuốt: “Cữu cữu cùng mợ trong miệng Lý Cẩn Sâm, trừ bỏ Tô gia đương gia, ta nghĩ không ra trên đời này hắn còn có người cữu cữu và người mợ nào khác a.”

Vệ Tử Thu xán nhiên cười: “Biết được cũng không ít.”

Tạ nhiễm nhanh chóng thu hồi khí thế lăng liệt trên mặt, chớp mắt đã khôi phục bộ dáng ướt át: “Trong lúc vô ý ta đã nghe người khác nhắc tới.”

“Người cùng ngươi nhắc tới việc này chỉ sợ cũng rất có địa vị a, người biết Giang Nam Tô gia cùng Lý gia có quan hệ không nhiều lắm đâu.” Vệ Tử Thu nhìn hắn, trong mắt điểm xuyến chút quang mang, Tạ Nhiễm bị hắn nhìn cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là cúi đầu cười: “Vệ tiên sinh cũng không biết sao?”

Vệ Tử Thu ngó hắn liếc mắt một cái: “Nột chút ta cũng không muốn biết.” Dứt lời, đứng dậy đi ra cửa, chỉ để lại cho Tạ Nhiễm một bóng dáng mị lực lan tràn.

Có lẽ là bởi vì Thiên Hạ Đệ Nhất Trang tọa lại trên đỉnh núi, tổng làm người có loại ảo giác chính mình đang ở giữa không trung, ánh trăng sáng ngời, lộng lẫy bung tỏa, phảng phất như có thể nắm trong lòng bàn tay, tinh nghịch tươi cười.

Hai bàn tay chống cằm, khuỷu tay để trên cửa sổ, Tô Nhan ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm.

Những ngôi sao trên đó luôn thiên biến vạn hóa, như từ địa phương xa xôi trèo đèo lội suối mà đến, chỉ vì một khoảnh khắc mỹ lệ này.

“Tiểu Nhan.” An tĩnh trong phòng đột nhiên bị phá vỡ.

Tô Nhan xoay người lại, thấy trong phòng chẳng biết khi nào đã đứng một người, cũng không biết nàng làm sao vào được, khiến y không hề phát giác ra. Tô Nhan sắc mặt trầm xuống, thanh âm mang theo lưỡi dao sắc bén: “Không biết Tô phu nhân đêm khuya đến thăm, có chuyện gì sao?”

Nghiêm Như Yên chịu không nổi y lạnh nhạt ương bướng như vậy, không khỏi tiến lên vài bước, nhìn vào gương mặt thanh tú tuyệt luân trước mắt, miệng khẽ mở, lời nói liền như vậy tuôn ra: “Tiểu Nhan, ta là mẹ ruột của ngươi.”

Nói cho hết lời, thiếu niên đối diện lại bày ra bộ dáng không chút biểu tình, thậm chí mắt cũng không chớp, không khí trong nháy mắt bị đình trệ. Một lúc sau, nàng thấy khóe miệng thiếu niên cứ khép rồi mở mấy lần, lời nói trào phúng cứ vậy vang lên: “Thì tính sao?” Nghiêm Như Yên sửng sốt, nước mắt trong suốt liền đọng lại trên khóe mắt, nhưng chậm chạp không chịu rơi xuống.

“Ngươi…… Đều đã biết?” Thật lâu sau, thanh âm Nghiêm Như Yên trầm mặc vang lên.

Tô Nhan từ bên cửa sổ đi tới ngồi xuống cạnh cái bàn tròn, nhìn qua Nghiêm Như Yên như mời nàng an tọa. Nghiêm Như Yên thần sắc hoảng hốt ngồi xuống, thấy ngón tay mảnh khảnh cầm lấy cái ly châm trà, đặt xuống trước mặt nàng. Thần sắc y lại đạm mạc chứng minh y cố tình xa cách và không tha thứ. Tim Nghiêm Như Yên đau như cắt, thình lình nghe y nói: “Vì sao phải xuất hiện?”

“Vẫn luôn như vậy không tốt sao? Coi như ta đã chết, ta từ lâu đã quên cha mẹ thân sinh của mình rốt cuộc là ai, như vậy không tốt sao? Vì sao còn muốn xuất hiện, các người đang quấy rầy ta đó. Lúc các người quyết định để ta lại phủ Thừa tướng, thì nên biết trước điều này, không phải sao?” Tô Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào Nghiêm Như Yên, hai người cứ như vậy đối mặt mà ngồi, hai đầu lông mày giống nhau tựa như được phóng đại hết mức, cái loại cảm giác cốt nhục tương liên này rốt cuộc cũng dần dần rõ ràng.

“Tiểu Nhan, ta đã hối hận.” Nàng không kìm được nước mắt nữa, những giọt lệ như hòn than nóng rực rơi vào lòng ai đó. Tô Nhan dời mắt đi, than nhẹ một tiếng: “Mời các người đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, bởi vì, vô luận trải qua bao nhiêu năm, ta cũng không thể tha thứ các người.”

Y sẽ không quên tâm tình lúc y phát hiện mình không phải là con ruột của Tô Nguyên Tu, khiếp sợ, bất lực cùng với nghi hoặc tràn lan.

Tiếp theo, tập kích mà đến chính là một bí mật lớn hơn nữa.

――― Mẹ ruột của y là em gái ruột của đương kim hoàng thượng, Âu Dương Thiến.

Nói cách khác, Âu Dương Lam là biểu huynh của y, hai người họ có quan hệ huyết thống.

Khi đó, y cùng Âu Dương Lam đã cùng chung chăn gối rất nhiều năm, y đã hai mươi ba tuổi là một nam tử thành niên, mà Âu Dương Lam, sớm đã trưởng thành thành một nam nhân đĩnh bạt thành thục. Y vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa bọn họ bất quá là đều là do vận mệnh, nào biết, lại vẫn có một cái hào càng sâu càng rộng bao bọc lấy họ.

Cái kia so với vận mệnh, càng làm người cảm thấy vô lực tuyệt vọng.

Khi đó Tô Nhan cố chấp mà bảo thủ, y vô pháp tiếp thu sự thật như vậy, vì thế lựa chọn một con đường cực đoan như vậy.

Muốn nói y sinh ra, kỳ thật từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, một cái lưng đeo quá nhiều ân oán sinh mệnh, đã định vô pháp chết già. Cho nên, kiếp trước y đã chết, chết dưới tay người y yêu nhất, tuy rằng y biết rõ đó là do một tay y tạo thành.

“Năm đó ta để ngươi lại nơi đó là chuyện bất đắc dĩ, ngươi là máu thịt trên người của ta, ta làm sao cam lòng bỏ được!” Nghiêm Như Yên vẻ mặt đau đớn, thanh âm cũng đã thay đổi, từ dịu dàng ban đầu trở nên tê tâm liệt phế.

Tô Nhan lẳng lặng nhìn chén trà trên tay, trên mặt chén phủ lên một tầng lá trà hơi mỏng, chúng nó ở phía trên vô tâm du đãng, hoàn toàn không có mục đích, chỉ là phù du mà thôi. Sau đó y nói: “Nếu không cam lòng, vì sao chưa bao giờ đến gặp ta?”

Nước mắt Nghiêm Như Yên cứ vậy tràn ra ào ạt, chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của nàng, như một dòng suối nhỏ mà chảy, sau đó rớt xuống sàn nhà, nháy mắt hòa tan vào hư vô.

Nhân kiếp trước, quả đời sau.

Tô Nguyên Tu sợ rằng sớm biết mình không phải là nhi tử thân sinh của ông ta, cho nên mới đối xử với y không nóng không lạnh như vậy. Mỗi lần ông ta thấy y, trong mắt lại như lưu trữ chút mệt mỏi, có lẽ cũng là vì nữ nhân trước mắt này.

Âu Dương Thiến – hai mươi năm trước, cái tên này cơ hồ là thê tử lý tưởng trong mộng của rất nhiều nam tử, nàng thông tuệ, quyết đoán thậm chí hào sảng dứt khoát không hề thua nam tử.

Nàng là đệ nhất mỹ nhân vương triều, là muội muội Hoàng Thượng sủng ái nhất, là tồn tại hoàn mỹ nhất trong lòng toàn bộ người trong thiên hạ, hoàn mỹ đến gần như sự tồn tại của thần.

Bất quá nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.

Chỉ liếc mắt một cái, liền rớt vào vực sâu tên là tình yêu, từ đó một đi không trở lại.

Hai mươi năm trước, việc Âu Dương Thiến bị Âu Dương Quân xử tử đã từng chấn động một thời, bất quá chuyện kia chỉ là thủ đoạn lừa người trong thiên hạ thôi. Sau ngọ môn chém đầu, trên đời này liền không còn người nào là Âu Dương Thiến nữa, chỉ còn một người tên Nghiêm Như Yên.

Bảy năm sau, Âu Dương Thiến hai mươi ba tuổi, không, là Nghiêm Như Yên sinh hạ đứa bé đầu tiên, đặt tên Tô Nhan.

Vì một người nam nhân a, khiến nàng vứt bỏ địa vị công chúa, vứt bỏ hài tử thân sinh của mình, nữ nhân như vậy chỉ xứng làm một thê tử, không xứng làm mẫu thân.

Tô Nhan trào phúng cười cười, đột nhiên nhìn qua nữ nhân đối diện bị câu hỏi của y làm cho dại ra: “Tô phu nhân hôm nay tới là muốn làm gì? Muốn ta trở lại bên cạnh người sao? Đừng quên, Tô Trí chưa bao giờ có ý định tiếp nhận ta.”

Bàn tay đặt trên bàn của Nghiêm Như Yên nắm chặt thành quyền, trong mắt tựa như ánh sáng chớp động làm cho người ta tan nát cõi lòng: “Trí sẽ tiếp nhận ngươi, hãy tin tưởng ta.”

“Ta không phải con của hắn.” Tô Nhan vẫn giữ biểu tình hờ hững, bình tĩnh chỉ ra sự thật.

Nghiêm Như Yên liền cắn chặt môi dưới, trên mặt nháy mắt hiện lên vô số cảm xúc, sỉ nhục, hổ thẹn cùng không kịp hối hận: “Ngươi là hài tử của ta, chỉ điểm này đã đủ rồi.”

Tô Nhan lắc đầu, thanh âm bình tĩnh như nước, trong miệng phun ra lời nói tàn nhẫn: “Không đủ, không đủ, đối với Tô Trí mà nói, ta bất quá là nhi tử của một tên khất cái, là vì người bất mãn với số mệnh hoàng gia mà hoài thai dã loại này.”

“Không, không phải, Tiểu Nhan, đừng nói chính mình như vậy.” Nước mắt Nghiêm Như Yên giống trân châu giống nhau không ngừng rơi xuống, muốn duỗi tay tới kéo Tô Nhan, lại bị y dễ dàng tránh đi, vì thế, đôi tay trắng nõn cứ như vậy dừng giữa không trung, phảng phất nhất thời tìm không được vị trí thích hợp.

Tô Nhan nhấp một miệng trà, nhìn ra bầu trời mặc nhiên ngoài cửa sổ: “Ta sẽ không xem nhẹ chính mình, bởi vì ta đã tìm được người quan trọng nhất rồi.”

“Cho nên, đừng đến quấy rầy ta nữa, nếu người cùng Tô Trí Nhiên có thể bình yên cả đời đó là phúc khí, nếu không thể, cũng là lựa chọn cửa người. Ta đối với người mà nói chỉ là người qua đường, không có quyền can thiệp, cũng không quyền nói chuyện, chỉ là,” y tạm dừng một lát, đôi mắt nhìn Nghiêm Như Yên người đã ban sinh mệnh cho mình: “Người nếu đã không còn là ngươi hoàng gia nữa, đừng nên xen vào chuyện này.”

Y chỉ chính là chuyện Tô Nguyên Tu mưu phản, kiếp trước khi Nghiêm Như Yên biết được việc này nàng đã đột nhiên xuất hiện, làm cho y trở tay không kịp.

Nghiêm Như Yên có chút trầm ngâm, quyết đoán cầm tay y, lần này Tô Nhan không né tránh, liền bị xúc cảm mềm mại từ bàn tay ấm áp của nàng làm cho ngây người, nghe thấy nàng nói: “Ta lần này tới chính là muốn mang ngươi đi, ngươi còn nhỏ, hoàng tộc đấu tranh không thích hợp với ngươi. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể cùng ta đi Giang Nam, mặc kệ ngươi muốn như thế nào, chỉ cần ta biết ngươi bình an không có việc gì là được.”

Tô Nhan trầm mặc thật lâu, bất quá là trong đầu đột nhiên chiếu ra khuôn mặt Âu Dương Lam lạnh lùng lãnh tĩnh, sau đó Tô Nhan đột nhiên nói: “Xin lỗi, Tô phu nhân, thứ cho ta không thể đáp ứng người.”

Nghiêm Như Yên không dự đoán được y sẽ dứt khoát cự tuyệt đến thế, bèn ngơ ngẩn nhìn y, lẩm bẩm hỏi: “Là bởi vì Tiểu Lam sao?”

Nàng là người từng trải, chỉ cần dựa vào biểu hiện của hai người ngoài đại sảnh cũng đoán được vài phần. Hiện giờ hỏi như vậy, bất quá chỉ là ôm chút may mắn thôi. Tô Nhan giương mắt, bình tĩnh nhìn nàng, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Đúng.”

Vì thế, Nghiêm Như Yên như cái cây giữa giông bão còn bị sét đánh, khiếp sợ đến vô pháp mở miệng, sau một lúc lâu mới cố gắng níu lấy tay Tô Nhan: “Ngươi điên rồi! Hắn là ca ca ngươi! Các ngươi sao lại có thể……”

“Chỉ là biểu ca mà thôi,” Tô Nhan lạnh lùng đánh gãy lời nàng: “Cho dù chúng ta là thân huynh đệ, lựa chọn của ta như cũ sẽ không thay đổi.”

Y kiên định như vậy, biểu tình trên mặt là nhất quán bình tĩnh. Nghiêm Như Yên đang nắm lấy tay y không khỏi chậm rãi buông ra, thanh nhã trên mặt biến mất, thay vào đó lại lộ ra một mạt bi thống, nhanh đến không kịp nhìn thấy: “Tiểu Nhan, ngươi có nghĩ kĩ chưa?”

Tô Nhan đột nhiên chống một tay trên mặt bàn, bên môi tươi cười có chút không chút để ý: “Tô phu nhân, đó là chuyện của ta.”

Nghiêm Như Yên bị y nói một câu đến nghẹn, sau đó mới nói: “Năm đó khi ta ly cung, đứa nhỏ Tiểu Lam này còn chưa xuất thế, sau lại nghe nói mẫu hậu hắn sinh hắn ra cũng đoạn tuyệt, nàng cũng là người số khổ. Hiện giờ Hoàng Thượng bệnh nặng, Tô Nguyên Tu ý muốn mưu phản, các ngươi lại rời hoàng cung mấy ngày này, sợ rằng ông ta ở trong tối đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Ngụ ý đó là lần này bọn họ hồi cung dữ nhiều lành ít.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương