Ta Xuyên Qua 999 Lần Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
-
26: Bỏ Truy Nã
“Thật sao?” Đường Vãn vui mừng nhận lấy tờ phiếu xét nghiệm, nụ cười đã lâu chưa thấy lại nở rộ trên gương mặt kiều diễm của nàng: “Bác sĩ Lâm, thực sự vô cùng cảm ơn anh.
”
Lâm Quyến mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh đâu có làm gì nhiều, đây chính là trời cao không nỡ để em rời đi, dù rằng mẹ của em và ba của anh không kết hôn nhưng anh đã coi ngươi như em gái của mình từ lâu rồi, anh cũng đừng mãi gọi anh là bác sĩ Lâm nữa.
”
“Anh Lâm Quyến.
” Đường Vãn khẽ cười và đổi cách xưng hô.
“Như thế mới phải.
” Lâm Quyến tiếp tục: "Anh đã nói chuyện với giáo sư Trương ở Bắc Kinh về bệnh tình của em, bà ấy đề nghị rằng một thời gian nữa em hãy đến để xét nghiệm máu lần nữa, nếu kết quả vẫn tốt như bây giờ thì có lẽ bệnh của em đã thực sự có chuyển biến khả quan.
”
“Được, đương nhiên rồi.
”
Dù thế nào đi nữa, điều này đã mang lại cho nàng một tia hy vọng về sự sống.
Có cơ hội được sống, không ai muốn đối diện với cái chết, nhất là một người quý mạng như Đường Vãn.
“Anh Lâm Quyến, buổi trưa anh có thời gian không? Cùng nhau đi ăn cơm chứ?”
“Được thôi.
”
Đang lúc gần đến giờ nghỉ thì một y tá vội vàng đẩy cửa bước vào: "Bác sĩ Lâm , bệnh nhân phòng số bảy có tình huống khẩn cấp.
”
Lâm Quyến và Đường Vãn liếc nhìn nhau.
“Đành phải để lần sau mới có thể dùng bữa cùng em rồi.
”
“Ừm, anh cứ lo việc của anh đi.
”
Nhìn bóng lưng Lâm Quyến vội vã rời đi, tâm trạng Đường Vãn vô cùng thoải mái cũng liền rời bệnh viện và trở về nhà, vừa đến cổng khu chung cư, nàng đã trông thấy Đường Quốc Quân cùng Lương Quyên.
Hai người đang tranh cãi với bảo vệ, không cần phải đoán cũng biết rằng họ lại đến để tìm nàng, muốn lấy đi trái tim của nàng để cấy ghép cho con trai họ.
Hiện giờ nàng đã có hy vọng sống, chứ đừng nói gì đến việc khi xưa dù có là đường cùng, nàng cũng sẽ không bao giờ thành toàn cho họ.
Có lẽ người ta cho rằng nàng vô tình, nhưng Đường Vãn thà bị người đời phỉ nhổ cũng không muốn trở thành một kẻ hiền từ, nhất là khi sự từ bi đó lại xây dựng trên sự đau khổ của mẹ nàng.
Thương xót họ, cảm thông cho họ, vậy ai sẽ thương xót cho nàng và mẹ nàng đây?
Lương Quyên mắt tinh liền phát hiện ra chiếc xe của Đường Vãn: "Anh xem, đó có phải là xe của Đường Vãn không?”
“Là con bé đó đấy.
”
Hai người liền bỏ mặc việc cãi cọ với bảo vệ tiến về phía chiếc xe của Đường Vãn.
Đường Vãn nhìn thấy liền đạp mạnh chân ga phóng vọt vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, khi họ định đuổi vào bãi xe lại bị bảo vệ ngăn cản lần nữa.
Vừa bước ra khỏi thang máy, chuông điện thoại của nàng vang lên.
Nàng nhìn thoáng qua là số điện thoại bàn của phòng bảo vệ, chắc là họ muốn hỏi xem nàng có muốn để họ vào không.
“Alo.
”
Nàng vừa nhấc máy, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng nói đầy tức giận của Đường Quốc Quân.
“Đường Vãn, coi như tôi cầu xin cô, Tiểu Vũ không thể chờ thêm được nữa.
”
“Cầu xin tôi cũng vô ích thôi.
”
Đường Quốc Quân vội nói: "Trước đây chẳng phải cô đã nói, chỉ cần tôi và vợ tôi đến trước mộ của mẹ cô để tạ tội thì cô sẽ đồng ý ký vào giấy hiến tạng ư, giờ tôi đồng ý rồi.
”
Đường Vãn bật cười.
Lúc trước nàng ra điều kiện này, họ đã cứng rắn không chịu nhận lỗi, giờ cuối cùng họ đã chịu thỏa hiệp nhưng tiếc là quá muộn rồi.
“Đợi đến khi các người thực sự làm được điều đó hãy quay lại tìm tôi, còn về nhân phẩm của các người, một chữ tôi cũng không tin.
”
Nói xong, nàng cúp máy ngay lập tức không để ông ta có cơ hội mở miệng thêm lời nào.
Thiên Khải Quốc - Ngự Thư Phòng
Trên ngự án bày ra ba thứ, thứ nhất là tờ giấy trắng, thứ hai là ống nhòm nhìn đêm, thứ ba là tấm ảnh, bba món đồ được sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
Những món đồ này, bất kể là thứ nào cũng đều là thứ mà Thiên Khải Quốc trước giờ chưa từng có, đặc biệt là hai món đồ sau có giá trị vô cùng cao.
Nữ nhân kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Có thể thoắt ẩn thoắt hiện, trên thân mang theo những vật phẩm chưa từng nghe đến hay nhìn thấy ở thế gian.
Chẳng lẽ thực sự là từ trên trời mà đến như nàng ta nói sao?!
Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi là trong lòng Lục Uyên lập tức phủ nhận, nhưng những gì trước mắt lại dường như đang khẳng định điều ấy.
Lục Uyên nhìn vào bức họa của mình khi đang tắm trên bàn, mày chau lại: "Gọi Ninh Từ Viễn đến.
”
Đức Phúc vội vã rời đi, không lâu sau Ninh Từ Viễn quỳ xuống dưới trướng.
Những ngày gần đây, tâm trạng của thánh thượng vô cùng không tốt, mọi người đều cẩn trọng làm việc.
“Thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an.
”
Lục Uyên giọng điệu bình thản: "Đứng lên đi.
”
Ninh Từ Viễn đứng dậy, cúi đầu chờ lệnh.
“Bãi bỏ công văn truy nã nữ thích khách kia.
”
Ninh Từ Viễn sửng sốt, không hiểu vì sao thánh thượng đột nhiên lại ra lệnh bãi bỏ, phải biết rằng, sau khi lệnh truy nã vừa được ban ra, các công tử thế gia đều nhao nhao vận dụng quan hệ để truy tìm nữ thích khách đó.
Dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng không dám hỏi: "Thần tuân chỉ.
”
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó nhưng lại nghe người trên tiếp tục ra lệnh.
“Khôi phục tuần tra trong hoàng cung như trước đây.
”
Ninh Từ Viễn càng thêm kinh ngạc.
Kể từ khi nữ thích khách xuất hiện liên tục, hoàng cung đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, nếu không phải nàng ta có thủ đoạn cao siêu thì đã sớm bị bắt rồi.
Dù nàng ta có thủ đoạn thông thiên, họ cũng đang tìm cách đối phó với nàng.
Thấy hắn ta do dự, Lục Uyên hỏi: "Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì.
” Ninh Từ Viễn vội vàng đáp.
Ôi, lòng vua thật khó lường.
Ngày thứ tư Đường Vãn mở chế độ xuyên không có định hướng, trực tiếp đến Dư Châu phủ, nơi này gần kinh thành, nếu có tin tức gì thì truyền đến cũng rất nhanh.
Khi nàng đến gần cổng thành liền thấy không ít người đi về phía đó, dường như phía trước có chuyện gì xảy ra.
Khi nàng đến gần hơn thì thấy một nhóm sai gia đang xé bỏ tấm công văn truy nã bắt mắt nhất, đám đông xung quanh liền phát ra những tiếng xì xào ngạc nhiên.
“Công văn truy nã bị bãi bỏ rồi!”
“Sao lại đột ngột bãi bỏ thế này?” Trong đám đông, nhiều người thắc mắc.
“Mấy ngày trước ta còn thấy không ít công tử thế gia điều động nhân lực để truy tìm nữ thích khách này, xem ra bọn họ lại tốn công vô ích rồi.
”
“Sao đột nhiên nói bỏ là bỏ, vị hoàng đế này thật quá tùy tiện.
” Có kẻ lẩm bẩm oán trách, hiển nhiên là cũng có người nhắm đến tước vị muốn tranh thủ cơ hội.
“Lại Mã Tử, ngươi dám nói lời này à, coi chừng bị sai gia kéo đi cắt lưỡi đấy.
”
“Hahaha, Lại Mã Tử hắn ta còn mong được phong hầu gia kìa! Giờ thì không còn cơ hội nữa nên tất nhiên phải oán trách thôi.
”
Xung quanh vang lên những tiếng cười rộ nhưng Lại Mã Tử chẳng tỏ vẻ tức giận.
“Cười cái gì! Chẳng lẽ các ngươi không muốn sao?”
“Muốn thì đương nhiên là muốn, nhưng cũng phải biết thân biết phận, người mà thánh thượng sẵn sàng ban tước hầu để truy bắt, ngươi nghĩ ngươi có thể bắt được à? Đừng mơ mộng viển vông nữa.
”
Đường Vãn đứng ở ngoài rìa đám đông thở phào nhẹ nhõm, nguy cơ cuối cùng cũng được giải trừ.
Tuy vậy, để có thể an toàn mà tự do du ngoạn ở Thiên Khải Quốc, nàng vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Đợi thêm một thời gian, đợi cho người ta quên đi chuyện này mới có thể thực sự an toàn.
Một người mà hoàng đế dùng hầu tước làm giá để bắt chắc chắn sẽ khiến người ta ghi nhớ mãi.
Trong thời gian ngắn vẫn không nên ở lại Thiên Khải Quốc quá lâu.
Đường Vãn xoay người rời đi, vừa bước được hai bước, nàng phát hiện phía sau có kẻ bám theo.
Chẳng lẽ tên cẩu hoàng đế đã sớm đợi nàng ở đây, dự đoán rằng nàng sẽ đến dò xét nên đã bố trí mai phục từ trước?
Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng nhận ra kẻ theo đuôi chỉ có một người, như vậy chắc chắn không phải người của cẩu hoàng đế.
Đuôi mắt nàng liếc qua kẻ theo dõi rồi bình tĩnh bước tiếp, giả vờ như không hề hay biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook