Ta Xuyên Qua 999 Lần Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh
-
2: Lần Xuyên Việt Thứ 100
Bởi vì cô mắc phải một loại bệnh cực kỳ hiếm, tên gọi HuanXS, thuộc dạng bệnh di truyền hiếm có, so với bệnh máu trắng, căn bệnh này còn khó trị hơn bội phần, trên thế giới hiện nay chỉ phát hiện hai trường hợp mắc bệnh này.
Bệnh này không có thuốc chữa.
Khi cô nghĩ rằng đời mình sắp kết thúc trong tàn tạ, không ngờ rằng nửa năm trước cô nắm giữ được một loại kỹ năng kỳ diệu.
[Kỹ năng xuyên việt]!
Người khác xuyên việt là một lần duy nhất, có đi không có về.
Còn cô lại khác hẳn, cô có thể xuyên việt vô số lần, có thể qua lại giữa cổ đại và hiện đại, nhưng có một khuyết điểm: mỗi lần xuyên việt, địa điểm đều ở quốc gia tên là Thiên Khải Quốc.
Thông qua hàng chục lần qua lại, cô đã đại khái nắm bắt được bối cảnh của Thiên Khải Quốc.
Lịch sử của thế giới này hoàn toàn khác biệt với những gì cô từng biết.
Nơi đây có Hạ triều, Thương triều, Chu triều! cho đến Tùy triều, nhưng sau Tùy triều, lịch sử bắt đầu biến đổi, Đường triều từng tồn tại đã bị Lương triều thay thế.
Vị hoàng đế cuối cùng của Lương triều thì hôn quân vô đạo, gian thần lộng quyền khiến sinh linh đồ thán, thổ phỉ khắp nơi, khiến đế quốc bốn phương phân liệt, bá tánh không có đường sống, các cuộc khởi nghĩa vùng lên khắp chốn, trong đó Thái Tổ Hoàng Đế của Thiên Khải Quốc là mạnh nhất đoạt lấy ngôi vị, từ đó hình thành nên quốc gia Thiên Khải hiện nay.
Có thể nói đây đại khái là cái gọi là "thế giới song song".
Điểm quan trọng nhất là có một số nhân vật lịch sử vẫn còn, một số khác thì đã biến mất.
Tính cả lần này, đây đã là lần thứ 99 Đường Vãn xuyên việt.
Dựa theo những lần xuyên việt trước đây, thời gian, địa điểm, hoàn cảnh mỗi lần xuyên việt đều ngẫu nhiên, không ai có thể biết trước cô sẽ xuất hiện ở nơi nào và trong tình cảnh nào.
Có khi vừa xuyên việt là đối mặt với nguy hiểm, có khi lại vô cùng an toàn.
Ví dụ như lần xuyên việt này vô cùng nguy hiểm, cô suýt chút nữa đã phải bỏ mạng nơi ấy.
May mắn thay, lần xuyên việt này đã giúp cô phát hiện ra một kỹ năng mới: dường như mỗi khi gặp nguy hiểm hoặc trong lòng vô cùng khẩn thiết muốn quay về, cô liền thật sự có thể trở lại.
Dĩ nhiên, điều này còn cần được kiểm chứng thêm.
Người toàn thân ướt đẫm, nhớp nháp không chịu nổi, Đường Vãn vội vã đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, khoác lên mình chiếc áo choàng sau đó lau khô lớp hơi nước trên gương, trong gương phản chiếu một dung nhan xinh đẹp như hoa mới nở.
Cô nhìn vào vết hằn năm ngón tay in rõ trên cổ, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ!
Đã sắp đến ngày cạn kiệt sinh mệnh lại suýt bị nam nhân kia lấy mạng.
Sau khi bình tĩnh, Đường Vãn lên giường ngủ đúng giờ.
Nhưng ngay giây phút tiếp theo, một luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên.
Chết tiệt, lại xuyên việt rồi!
Khi ánh sáng trắng tan biến, tầm nhìn của Đường Vãn dần trở nên rõ ràng, trước mắt cô là cảnh tượng cổ kính, đầy vẻ trang nhã, bên trái là từng dãy giá sách xếp ngay ngắn, thông qua khe hở của giá sách, cô có thể nhìn thấy rõ một chiếc bàn gỗ đàn hương đặt chính giữa căn phòng, trên bàn có đặt một ấm trà hơi nước mịt mờ bay lên, biểu thị nơi này có người.
“Két”, cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một nam tử mặc áo choàng đen thêu hình rồng bằng chỉ vàng bước vào phòng.
Nhìn rõ người vừa đến, đôi mắt Đường Vãn trừng to vì kinh ngạc.
Chính là hắn!
Nam tử hung tàn kia chính là người suýt chút nữa đã bóp chết cô.
Đường Vãn không dám khinh suất, ẩn mình phía sau giá sách lặng lẽ quan sát người kia, cô nhìn thấy rõ trên y phục của hắn có thêu hình hoa văn rồng với đám mây uốn lượn.
Lại nghĩ đến việc hắn vừa mới mở miệng đã sai người giam cô vào thiên lao, thân phận của hắn đã không thể nào nhầm lẫn.
Hắn chính là Thiên Khải Đế!
Có lẽ ánh mắt của cô quá đỗi nóng bỏng khiến nam tử vừa an tọa cũng cảm nhận được, hắn không chút biểu hiện lạ lùng nhưng lại khẽ nhấc mình, chậm rãi bước tới phía giá sách, động tác tuy nhẹ nhàng tự nhiên nhưng lại hàm chứa ý đồ sâu xa.
Mắt thấy hắn từng bước một tiến lại gần, trái tim Đường Vãn không ngừng đập dồn dập nhưng cô vẫn giữ yên không cử động.
Vì cô đang muốn nghiệm chứng một điều.
Một bước!
Hai bước!
Ba bước!
Thêm một bước nữa thôi là hắn có thể vượt qua giá sách, tất cả chướng ngại vật khi ấy đều sẽ trở nên vô dụng.
"Trở về, trở về!" Đường Vãn không ngừng khấn thầm trong lòng.
Đột nhiên, trong không khí xuất hiện một đợt sóng gợn nhỏ, người đang ẩn mình sau giá sách bỗng chốc biến mất.
Lục Uyên bước qua giá sách nhìn vào khoảng không phía sau, đôi mày nhíu lại.
Rõ ràng hắn vừa thấy có người, tại sao bây giờ lại không còn ai?
"Ninh Từ Viễn!"
Ninh Từ Viễn ngoài điện nhanh chóng bước vào, một chân quỳ gối trước mặt hoàng thượng.
"Hoàng thượng.
"
"Vừa nãy có ai bước vào không?" Giọng nói của Lục Uyên lạnh lùng, trầm lắng.
"Không có.
" Ninh Từ Viễn đáp lại mà lòng đầy hoang mang.
Đôi mắt Lục Uyên thoáng chốc híp lại, hắn quét ánh nhìn khắp cung điện, bất kể kẻ đó trốn ở đâu, hắn cũng nhất định sẽ lôi ra.
"Truy xét điện này!"
Ninh Từ Viễn không hiểu rõ hoàng thượng có ý gì nhưng không dám cãi lệnh, hắn ta lập tức đáp ứng, dẫn theo đám cấm vệ quân bắt đầu lục soát toàn bộ cung điện.
Lục Uyên ngả người lười biếng trên chiếc ghế dài, một tay chống lấy cằm với đôi mắt khép hờ, bên tai hắn là tiếng bước chân vội vã ra vào.
Từng nhóm thị vệ áo giáp đen lục tung cả cung điện lên nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết khả nghi nào.
“Phía bên trái không có người.
”
“Phía bên phải không có người.
”
“Phía sau cũng không có người.
”
“Xung quanh cung điện không thấy ai.
”
“Trên nóc điện không có ai.
”
!
Cùng với từng lời bẩm báo của đám thị vệ, Ninh Từ Viễn không biết nên vui mừng hay lo sợ, hắn ta vội vã ra lệnh lui quân, sau đó cúi đầu cung kính tiến lên trước hoàng thượng, giọng đầy cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng, trong điện không hề phát hiện bất cứ người nào khả nghi.
”
Lục Uyên từ từ mở mắt ra, ngón tay khẽ nhấc.
Thấy hoàng thượng không trách phạt, Ninh Từ Viễn thở phào nhẹ nhõm vội vàng cáo lui ra khỏi cung điện.
Chẳng lẽ là mình nhìn lầm?
Hay chỉ là ảo giác của chính mình?
Lục Uyên khẽ cau mày, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn thoáng nghi ngờ bản thân.
---
Hiện Đại, Chung cư Dương Quang.
Trở về rồi!
Thật sự đã trở lại rồi!
Đường Vãn thở phào một hơi dài, vừa rồi thực sự quá mạo hiểm, quá kích thích.
Suy đoán của cô quả nhiên là chính xác.
Với điều này, sau này khi gặp nguy hiểm, cô đã có được một khả năng tự bảo vệ mình.
Điều này cũng giúp cho chuyến hành trình xuyên việt về Thiên Khải Quốc của cô có thêm một tầng bảo hộ.
Ánh nắng sớm mai xuyên qua màn cửa sổ trắng mỏng, rọi vào phòng ngủ, người trên giường khẽ cựa mình, Đường Vãn ngồi dậy vươn vai, ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh dương len lỏi vào khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo của cô vẽ nên một nụ cười nhẹ nhàng.
"Chào buổi sáng, mẹ.
" Đường Vãn nhẹ giọng nói với tấm ảnh của người phụ nữ đặt trên đầu giường.
Sau khi thức dậy, cô đi rửa mặt rồi tự tay làm một bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, vừa ăn cô vừa mở máy tính để xử lý công việc.
"Nhà sản xuất Trương, thật sự rất xin lỗi, dạo này tôi không có ý định viết kịch bản, đúng vậy, tôi định nghỉ ngơi một thời gian.
"
Sau khi cúp máy, cô tiếp tục từ chối thêm vài lời mời khác về việc viết kịch bản.
Buổi trưa cô ăn một bữa cơm dưỡng sinh, đến khoảng một giờ thì nghỉ trưa, buổi chiều tiếp tục xử lý phần công việc còn lại, tối đến, cô ăn một bữa ăn nhẹ sau đó ra ngoài chạy bộ vài vòng quanh khu chung cư, trở về tắm rửa nằm trên giường xem tin tức mới nhất, đúng mười giờ rưỡi thì lên giường đi ngủ.
Kể từ khi bệnh, cuộc sống của cô trở nên điều độ và chừng mực.
Nhưng ngay khi vừa nằm xuống, ánh sáng trắng quen thuộc lại lóe lên.
Đường Vãn một lần nữa xuyên việt về Thiên Khải Quốc.
Khi ánh sáng trắng tan đi, mọi cảnh vật trước mắt dần rõ ràng, một gương mặt đầy góc cạnh, cặp lông mày kiếm sắc lẹm, đôi mắt như sao sáng hiện ra trước mặt cô, hai gương mặt đối diện gần kề nhau, nếu gần thêm chút nữa thì đã chạm môi rồi.
Đôi mắt Lục Uyên thoáng co lại, một tia kinh ngạc xẹt qua, trong đôi mắt đầy vẻ uy nghiêm của hắn lóe lên ánh sáng ghê người.
Trời ơi!
Thiên Khải Đế!
Đường Vãn còn kinh hãi hơn hắn, hoảng loạn hơn hắn.
Cô quay đầu toan chạy trốn, tuy hản ứng của cô nhanh nhưng phản ứng của đối phương còn nhanh hơn, cổ cô lại một lần nữa bị hắn nắm chặt.
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nuốt chửng nàng.
“Ta không phải thích khách, ta là người tốt, thật sự đấy, ta không có ác ý, ngươi! ”
Chưa kịp để nàng nói hết câu, Lục Uyên đã siết chặt tay, trong mắt hiện lên sát khí.
Bất kể đó là gì, giết là xong!
Nhưng ngay khi hắn siết chặt tay, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra: người trước mặt đột nhiên biến mất, biến mất ngay trong tay hắn.
Lục Uyên nhìn bàn tay mình, nếu không phải lòng bàn tay còn lưu lại chút hơi ấm của nàng thì hắn gần như đã nghĩ rằng tất cả chỉ là ảo giác.
Một ảo giác chân thật đến đáng sợ!
Quỷ mị?
Hay là người?
Lục Uyên đặt tay lên trán, cố nén lại cơn giận và sự hoảng loạn trong lòng.
Bất kể là thứ gì, tiêu diệt là được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook