Như vậy, một ngày đầy kỳ diệu đã khép lại với mọi người.

Họ đã trải qua những cung bậc cảm xúc từ tuyệt vọng đến hạnh phúc, từ đau khổ đến vui sướng, từ lo lắng đến phấn khích…

Tất cả những rung động của tâm hồn đều được thể hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cùng với một cái kết thúc viên mãn

Dù không ai có thể dùng linh lực xuyên qua lớp vỏ kén để biết rõ tình trạng của hoàng tổ mẫu, nhưng mọi người có thể cảm nhận được những luồng sinh khí mãnh liệt từ cái kén tràn ra.

Mọi người cũng có thể an tâm phần nào.

Còn bốn quả thần thụ khác thì thì chưa ai dám thử nghiệm, họ quyết định chờ hoàng tổ mẫu tỉnh lại rồi mới xem xét tiếp.

Không biết hoàng tổ mẫu sẽ mất bao lâu mới tỉnh lại, phụ hoàng và mọi người quyết định đưa hoàng tổ mẫu về Càn Long Điện, để tam hoàng cô canh chừng bên cạnh, nếu có điều gì bất ổn sẽ thông tri ngay cho mọi người.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Diệp Hàn thoải mái lặn vào giấc ngủ say sưa.

Trong giấc mộng, hắn biến thành một anh hùng bạch y phong trần, cưỡi thiên mã hồng lôi, tay cầm bảo kiếm quang minh chém giết thiên hạ ác nhân.

Tay trái ôm Linh Nhi cùng uống rượu ngắm trăng trên đỉnh núi phủ tuyết, tay phải ôm Diệp Ly cùng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ.

Hắn ôm lấy hai người con gái xinh đẹp trong lòng, cùng nhau du ngoạn khắp thế giới huyền bí.

Đang lúc hắn chuẩn bị làm một việc nhân sinh của cuộc đời con người, thì bên ngoài phòng tiểu lý tử gõ cửa inh ỏi làm hắn giật mình tỉnh giấc.

Hắn nhăn nhó cái mặt, chỉ thiếu chút nữa là hắn đã có thể hoàn thành ước nguyện của đời người thì bị quấy rầy, hắn đứng dậy khỏi giường phi ra cửa.

“Tiểu lý tử, nếu ngươi không đưa ra được lý do thuyết phục, thì đừng trách bản điện hạ không khoan dung mà cắt toàn bộ linh thạch ban thưởng của ngươi, cắt luôn cả phần ăn uống trong năm nay.”

Hắn gầm gừ nhìn vào tên tiểu lý tử béo ú trước mặt.

Tiểu lý tử thấy điện hạ nhà mình sắc mặt như vậy liền biết mình gặp rắc rối lớn rồi, ngay lập tức nở nụ cười tươi như hoa nịnh nọt nhìn Diệp Hàn nói.

“Điện hạ, không phải tiểu lý tử muốn quấy rầy khi ngài đang ngủ, nhưng Cao tổng quản có gọi thông báo hoàng thượng và các đại thần đang chờ ngài tại Hoàng Đức Điện để bàn về chính sự.”

“Lên tiểu lý tử không thể không đánh thức ngài.”

Diệp Hàn nghe vậy thì cũng hòa hoãn hơn một chút, hắn lấy smart phone ra xem thì mới nhận ra bây giờ mới chỉ hơn tám giờ sáng.

Hắn phải thừa nhận một điều là làm hoàng đế cũng không có dễ chịu gì, lúc nào cũng phải lo toan vô số công việc, đúng là khổ sở không ngừng nghỉ.

Diệp Hàn nhìn quanh tẩm cung một vòng thấy Hàn Duyên Cung khá là im ắng không có tiếng người, hắn thấy khá là kỳ lạ, chả nhẽ giờ này Linh Nhi và tiểu Ly vẫn còn đang ngủ.

“Tiểu lý tử, Linh Nhi với tiểu Ly đâu rồi, sao ta không thấy bọn họ.”

“Điện ha, sáng sớm bát công chúa đến rủ Linh Nhi cùng Ly quận chúa rời khỏi hoàng cung để tham gia hội fan rồi, có lẽ phải đến chiều tối mới quay về.”

“Bát hoàng tỷ? Hội fan?”

“Vâng Điện hạ, hôm qua sau khi hai người họ trở về đều tự xưng mình là fan cuồng của Hoàng hậu nương nương.”

“Bây giờ chắc các vị công chúa đang tổ chức hội fan để lôi kéo mọi người bỏ phiếu hoa hồng cho Hoàng hậu nương nương, để Hoàng hậu nương nương có thể đoạt giải nhất trong cuộc thi.”

“Hai người họ còn nói Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, làm sao có thể để người khác đứng trên đầu được.”



Diệp Hàn nghe vậy thì cười không nhịn được mồm, lại còn nghĩ ra trò hội fan để tăng sức ảnh hưởng, đúng là thời đại nào cũng vậy, luôn có những người hâm mộ điên cuồng.

Đúng lúc này, smart phone của tiểu lý tử reo lên, là Cao tổng quản gọi: “Điện hạ, Cao tổng quản lại gọi để thúc giục người mau mau đến dự triều.”

Nghe vậy Diệp Hàn cảm thấy nghi hoặc, không biết có chuyện gì mà lại vội vàng như vậy, không chần chờ nữa hắn liền vội vã mặc quần áo, rửa mặt, chải tóc, sau đó cùng tiểu lý tử đi ra ngoài.

Khi hắn đi đến Hoàng Đức ĐIện, thấy phụ hoàng đang cùng với các vị đại thần thảo luận chuyện gì đó rất căng thẳng.

“Phụ hoàng, không biết người gọi nhi thần đến gấp như vậy là có việc gì quan trọng.”

Hoàng thượng nhìn hắn rồi cười ha hả:“Tiểu cửu, con đến thật đúng lúc. Trẫm với các vị đại thần đang lo lắng chưa biết giải quyết chuyện hội fan như thế nào.”

“Con có cách nào để giải quyết việc này không?”

Tể tướng thấy Diệp Hàn đang đứng nghi hoặc, liền nghĩ ngày hôm qua chắc hắn không có vào bookchat, nên không rõ tình hình.

“Điện hạ, ngày hôm qua có một sự kiện lớn xảy ra trong giới tu chân.”

“Có một số người tự xưng là fan của các tu sĩ nổi tiếng, họ tổ chức những cuộc gặp mặt để ủng hộ và bình chọn hoa hồng cho thần tượng của mình.”

“Ban đầu, chuyện này chỉ là một trò vui nhỏ, nhưng khi số lượng fan ngày càng gia tăng, vấn đề mới nảy sinh.”

“Các fan thường gặp nhau ở các quán trà tửu lâu để thảo luận về thần tượng của mình, lên dẫn đến việc thường xuyên xảy ra mâu thuẫn và gây gổ với những hội fan khác.”

“Triều đình không thể can thiệp vào chuyện này, nên đang rất đau đầu tìm cách giải quyết việc này một cách hợp lý, nhưng vẫn chưa có phương án nào thỏa đáng.”

Hắn lắng nghe lời nói của ngoại tổ phụ, trong lòng đã hiểu rõ nguyên nhân của sự việc.

Đây là một chuyện không đơn giản, không lớn nhưng cũng không nhỏ, nếu không xử lý kịp thời sẽ gây ra nhiều hậu quả cho an ninh trật tự.

Diệp Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói:“Chuyện này cũng không khó, chỉ cần có một nơi để mọi người có chỗ để họp fan mà không phải ra ngoài gặp nhau.”

“Nhi thần sẽ bổ sung một tính năng group cho bookchat, cho phép mọi người lập nhóm chat để họp fan mà không cần phải gặp nhau ngoài đời, thì chuyện ồn ào này sẽ được giải quyết.”

Hoàng thượng và các đại thần nghe vậy đều cảm thấy rất hợp lý.

Nhưng bọn họ không biết rằng, việc Diệp Hàn làm ra tính năng mới cho smart phone sẽ gây ra một hiệu ứng bươm bướm, một hiệu ứng mà sẽ khiến cho cuộc sống của bọn hắn và nhiều người khác thay đổi hoàn toàn.

. . . .

Trong Đế Đô, Xuân Tửu Lầu là một trong những quán rượu nổi tiếng với nhiều loại rượu ngon như Nữ Nhi Hồng hay như Hồng Lộ tửu.

Đây là nơi mà mọi người đến đây tìm kiếm niềm vui và quên đi phiền muộn, là nơi những anh hùng tu chân tụ họp uống rựu và kết bạn.

Nhưng hôm nay, đại sư huynh của Thiên Hạ Đồng Minh đứng trước cửa Xuân Tửu Lầu, ngăn không cho ai vào.

Hắn có thân hình béo ục ịch, mặt mũi phúng phính, đôi mắt nhỏ li ti, mặc một bộ y phục màu xanh dương, trên ngực có hình một con kim quy.

Hắn đứng đó ưỡn ngực vênh mặt lên nói với giọng lớn và kiêu ngạo.

“Hôm nay Xuân Tửu Lầu chỉ dành cho chúng ta Thiên Hạ Đồng Minh họp fan.”

“Những ai là fan của Thần Tiêu Tử thì mau mau đến đăng ký để vào trong, còn những ai không phải fan của Thần Tiêu Tử thì biến đi cho khuất mắt!”

“Các nói cái gì”



“Các ngươi thật sự khinh người quá đáng, từ hôm qua đến nay các ngươi bao hết các quán trà tửu lâu tại Đế Đô, vậy còn chúng ta thì sao?

“Đừng nghĩ các ngươi là đệ tử của môn phái lớn thì có thể ngang nhiên hống hách như vậy.” Một tên mặt to mồm rộng đứng ra nói với giọng phẫn nộ.

“Đấy là do các ngươi thôi, các ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là gia nhập fan của Thần Tiêu Tử thì được vào trong cùng chúng ta, hai là cút khỏi đây.”

Mọi người nghe vậy thì phẫn lộ, nhưng cũng chỉ biết nhẫn nhịn, ai bảo đánh thì cũng không đánh lại mà thế lực thì cũng không bằng.

Đột nhiên lúc này có giọng nói chua chát và chế nhạo vang lên.

“Tên béo ục ịch như nhà ngươi mà cũng đòi làm fan của Thần Tiêu tử, sao ngươi không tự về mà soi gương xem ngươi có xứng đáng không?”

“Chúng ta mới là fan của Thần Tiêu Tử, và chỉ chúng ta mới xứng đáng là fan của Thần Tiêu Tử.”

Mọi người đều ngỡ ngàng và hoài nghi khi nghe một giọng nói lạ lẫm mắng chửi đại sư huynh của Thiên Hạ Đồng Minh.

Họ vội vàng quay mặt nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một gã gầy nhom, da xanh nhợt, khoác lên mình một bộ áo đỏ rực, trên ngực thêu hình chim ưng đang lao xuống săn mồi.

Nhìn vào biểu tượng chim ưng, họ liền nhận ra gã là đệ tử thuộc Huyết Mặc Môn.

“Ngươi là ai? Ngươi dám mắng chửi ta?” Tên béo quay sang hỏi với giọng tức giận.

“Ta?”

“Vậy để ta nói cho ngươi biết, bổn đại gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta chính là Huyết Mặc Tử tân Đại sư huynh của Huyết Mặc Môn.”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt.

Hóa ra là tân đại sư huynh của Huyết Mặc Môn, bảo sao hắn lại không kiêng rè gì Thiên Hạ Đồng Minh, nếu xét về thực lực thì Huyết Mặc Môn còn nhỉnh hơn một chút so với Thiên Hạ Đồng Minh.

Trong khi mọi người đang chỉ trỏ bàn tán, lại một tiếng cười lớn vang lên làm bọn họ chú ý.

Họ nhìn sang thì thấy một tên đại thúc râu ria xồm xoàm thân hình cao lớn, mặc áo choàng trắng tinh, trên ngực có hình một con thủy ngư đang bơi.

“Chúng ta Vân Hải Tông là môn phái bình chọn hoa hồng nhiều nhất cho Thần Tiêu Tử, chúng ta mới xứng đáng là fan của Tiêu Tử.”

“Còn hai người các ngươi, mau về nhà mà soi gương đi, một đứa thì béo ú như con lợn, một đứa thì xanh xao như tên thiếu máu, vậy mà cũng dám tự nhận là fan của Thần Tiêu tử, ta nhổ vào.”

Như vậy, ba người họ bắt đầu khẩu chiến với nhau, càng nói càng to, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, khiến cho Xuân Tửu Lầu trở thành một nơi ồn ào và hỗn loạn.

Mặc dù tất cả bọn họ đều thần thượng chung một người nhưng họ lại tranh cãi xem ai là người hiểu rõ nhất về Thần Tiên Tử, ai mới là người xứng đáng trở thành fan của Thần Tiên Tử, không ai chịu nhường nhịn cho ai.

Nếu không phải có quy định cấm đánh nhau trong thành thì bọn họ đã lao vào nhau rồi, chứ không phải rỗi hơi đứng đây đôi co với nhau.

Bầu không khí đang căng như dây đàn, bỗng một tiếng kêu vang lên làm mọi người giật mình quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một đệ tử của Thiên Hạ Đồng Minh háo hức nói: “Đại sư huynh, đại sư huynh, Thần Tiêu Tử vừa đăng bài mới trên bookchat, thông báo sẽ lập một group chát riêng cho fan của mình, kêu gọi mọi người yêu mến thì vào tham gia.”

Mọi người nghe xong đều sững sờ, không hiểu gì cả.

“Group chat?”

“Group chat là cái quỷ gì vậy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương