Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành
-
Chương 37: Trở Về Đế Đô
Phủ thành chủ, Trấn Yêu Thành.
Vừa bước ra khỏi cánh cửa không gian liền cảm thấy một sức ép khủng khiếp từ trên trời đè xuống, một bóng hình lớn như núi hiện ra trước mắt hắn, phát ra một tiếng gầm giận dữ.
“Diệp Hàn ngươi thật to gan lớn mật! Dám lén lút rời khỏi Yêu Thành đơn độc đi vào rừng rậm sâm lâm, lại không hề mang theo người hộ đạo.”
“Hôm nay bản vương phải thay hoàng huynh giáo huấn ngươi, để ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng, nếu không bản vương sẽ không mang họ Diệp.”
Diệp Hàn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông trung niên thân hình to lớn vạm vỡ, có một gương mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm như biển cả, đôi lông mày cao vút như hai con chim ưng, mũi thẳng tắp như thanh kiếm.
Hắn khoác lên mình một bộ chiến giáp màu bạc kim, bên hông có đeo một thanh bảo kiếm tạo nên một vẻ đầy nam tính.
“Ngươi là ai? Ta không nhớ có quen biết ngươi! Chắc là ngươi nhận lầm người rồi!” Diệp Hàn vừa cười vừa giả vờ ngây ngô.
Hắn vội vàng xoay người muốn tẩu thoát, nhưng không ngờ lại va chạm vào một thứ gì đó mềm mại lại còn nóng bỏng.
Hắn nhích người lui lại vài bước, mới nhận ra đó là một cô gái xinh đẹp đang đứng chặn đường hắn, cô gái có mái tóc xanh dài ngang eo, uốn lượn như sóng nước, đôi mắt xanh như hai viên ngọc bích to tròn và sáng ngời.
Gương mặt của cô thanh khiết như hoa, đôi má hồng hào, đôi môi hồng nhạt, cùng thân hình cao ráo và mảnh mai, đường cong quyến rũ.
Cô đang mặc một bộ váy xanh nhạt, ôm sát cơ thể, trên ngực cô gái có một viên ngọc xanh lấp lánh, tỏa ra ánh sáng kỳ ảo.
Diệp Hàn đang muốn mắng cho cô nàng mắt đui này một trận vì dám chặn đường hắn, thì bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh truyền lên não làm cho hắn tỉnh táo lại, hắn chợt nhận ra người trước mặt không ai khác chính là tam hoàng tỷ Diệp Thanh Nhi.
Hắn không khỏi giật mình, nuốt mấy câu chửi xuống bụng, nhìn vào đôi mắt sắc bén của Diệp Thanh Nhi, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo cổ họng.
“Tam . . . tam hoàng tỷ, tại sao tỷ cũng ở chỗ này, chẳng phải lúc này tỷ lên ở Học Viện Quân Sự hay sao?” Diệp Hàn cười ngượng ngùng nói
“Tiểu cửu, đệ còn nói được, không phải do đệ đột nhiên mất tích khiến mọi người đều lo lắng, nếu đệ không trở về kịp thì có lẽ chúng ta sẽ đào tung cả Thành Trấn Yêu này lên rồi.”
Cô gái ấy nhìn Diệp Hàn với ánh mắt vừa tức giận lại vừa chứa đựng sự cưng chiều và quan tâm.
Diệp Hàn cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ đôi mắt của tam hoàng tỷ, rồi lại nhìn về phía bát hoàng thúc đang giận dữ như muốn nổ tung.
Hắn không khỏi áy náy trong lòng, tất cả mọi người đều rất quan tâm và lo lắng cho sự an nguy của mình, lên trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.
“Bát hoàng thúc, tam hoàng tỷ hai người cho tiểu cửu xin lỗi, chỉ vì tiểu cửu hơi tò mò một chút về rừng rậm sâm lâm mà thôi, tiểu cửu đảm bảo sẽ không bao giờ có lần sau nữa đâu.”
“Ngươi nghĩ chỉ cần nhận lỗi là được sao?”
Bát vương gia vừa bẻ hai khớp ngón tay tạo thành những tiếng kêu lách tách, trên mặt vẽ ra một nụ cười quỷ dị đáng sợ đi đến trước mặt Diệp Hàn nói.
Diệp Hàn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, khiến hắn sởn hết gai ốc. Hắn vội vàng trốn sau lưng tam hoàng tỷ của mình, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt cố gắng cười ngượng ngùng và nói với một giọng nịnh nọt.
“Bát hoàng thúc, thúc đừng nóng giận như vậy chứ, chúng ta cùng nhau ngồi xuống mà nói chuyện có được hay không, quân tử động khẩu không động thủ.”
“Rất tiếc, rất tiếc, ta không phải quân tử và ta cũng chỉ thích động thủ không thích động khẩu, một lời không hợp liền chém một kiếm, vậy là xong.”
Bát vương gia vừa nói vừa lấy kiếm ra khỏi bao, một tiếng lanh lảnh vang lên cùng ánh sáng lóe lên từ lưỡi kiếm sắc nhọn, khiến cho Diệp Hàn phải nuốt một ngụm nước bọt đắng ngắt.
“Hừ, ngươi cũng có lúc sợ hãi sao? Thế cái lúc ngươi một mình trốn vào rừng rậm sâm lâm, lá gan của ngươi lớn lắm mà, tại sao bây giờ lại run rẩy như con thỏ vậy?”
“Bát hoàng thúc, cái đó . . . cái đó . . .”
Tam công chúa thấy Diệp Hàn bị hù dọa một trận như vậy liền phì cười, cũng không muốn trêu trọc hắn thêm nữa.
“Tiểu cửu, nói chuyện chính sự đi, rốt cuộc đệ vì sao phải mạo hiểm một thân một mình tiến vào rừng rậm sâm lâm, với tu vi luyện khí viên mãn của đệ, chúng ta không nghĩ rằng đệ chỉ vì tò mò mà chạy đến đó.”
“Đệ từ nhỏ đã sợ chết, chuyện này ai mà không biết, đệ chưa bao giờ dám bước ra khỏi đế đô, huống chi là đến Thành Trấn Yêu, đệ càng không có lý do gì mà vào rừng rậm sâm lâm một nơi nguy hiểm như vậy.”
Bát công chúa quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Hàn và hỏi với gương mặt nghiêm túc, như thể đang báo trước rằng nếu ngươi không trả lời thật thì đừng mong tụi này sẽ khoan dung với ngươi.
Diệp Hàn liếc mắt nhìn hai người một cái rồi thì thầm:“Nếu ta nói đến đó chỉ để chơi đùa, hai người có tin được không?”
“Ngươi thử nói xem thanh bảo kiếm này của ta có tin ngươi không.” Bát vương gia nói xong rồi cười nhếch mép rút kiếm ra khoe cho Diệp Hàn xem.
Diệp Hàn nhìn thấy sự bá đạo của bát hoàng thúc không khỏi liên tưởng đến phụ hoàng, đúng là hai huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.
Diệp Hàn hít một hơi thật dài rồi nói: “Chuyện này quá quan trọng, không thể nói ở đây được, mọi người cùng tiểu cửu trở về hoàng cung gặp phụ hoàng trước.”
Bát vương gia nhíu mày, có vẻ không tin tưởng lời nói của Diệp Hàn.
“Ngươi định lừa bản vương để trốn về hoàng cung? Ngươi cho rằng bản vương là đứa trẻ lên ba hay sao? Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?”
Diệp Hàn không còn chút nào giỡn cợt nữa, hắn đứng thẳng người, nhìn thẳng vào Bát vương gia và tam công chúa, giọng nói trầm xuống mang theo một chút uy nghi.
“Ở đây không nói được, dù có trận pháp che đậy sợ cũng khó có thể đảm bảo không lọt ra ngoài.”
“Chỉ có trận pháp ở hoàng cung mới không thể bị nghe lén và có thể che đậy được thiên cơ, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của cả vương triều.”
Hai người nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Diệp Hàn, trong lòng không khỏi dao động, nếu chuyện này quả thật liên quan đến sinh tử tồn vong của vương triều, thì không thể qua loa cho được.
“Nếu vậy, chuyện này hãy để về cung rồi nói, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, chuyện ngươi một mình trốn đến rừng rậm sâm lâm vẫn cần phải chịu phạt.”
“Nhưng! Nếu ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của bản vương, bản vương có thể bỏ qua cho ngươi lần này, không nói cho mẫu hậu của ngươi biết.”
Diệp Hàn nghe vậy, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, hắn nhanh chóng cười cười nịnh nọt nhìn bát hoàng thúc.
“Đừng nói là một yêu cầu, mười yêu cầu con cũng đồng ý.”
Tam công chúa đứng bên cạnh nhìn hai người như vậy thì cũng mỉm cười.
“Yêu cầu của bản vương rất đơn giản, sau này smart phone có ứng dụng mới hay ho, thì bản vương muốn được sử dụng trước, như thế nào yêu cầu này không khó chứ.”
Diệp Hàn nhìn thấy bát hoàng thúc nở nụ cười hài lòng thì cũng đã hiểu, hóa ra suốt từ nãy đến giờ bát hoàng thúc làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì mục đích này.
“Bát hoàng thúc, điều này không có gì là khó khăn, khi nào có ứng dụng mới con sẽ để người được ưu tiên trải nghiệm trước.”
“Hahaha.”
Ba người vui vẻ ngồi linh chu trở về Đế Đô, mất hơn nửa ngày chờ đợi, chiếc linh chu cuối cùng cũng đáp xuống bên ngoài hoàng cung, Diệp Hàn nghĩ nếu không có linh chu, từ Trấn Yêu Thành đến Đế Đô cũng phải mất hơn mười ngày đường chứ chả chơi.
Sau khi rời khỏi Linh Chu mọi người nhanh chóng đi đến Kim Long Điện, nơi đây là Hoàng cung tổ địa của Càn Nguyên Vương Triều, chỉ những người của Diệp gia mới được phép đi vào.
Hoàng cung tổ địa nằm ở một ngọn núi phía sau hoàng cung, đi được một lúc thì bọn họ đến được cổng Kim Long Điện, trước mắt họ là một con đường rộng lớn, hai bên là những cột đèn cao vút, trên đỉnh là những con kim long óng ánh.
Trên không, những đám mây bay lượn, tạo ra những hình ảnh kỳ diệu, Diệp Hàn cảm thấy một luồng khí uy nghi và trang nghiêm từ Kim Long Điện tràn ra.
Diệp Hàn đứng trước Kim Long Điện mà cảm khái sự hùng vĩ uy nghiêm của nó, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến đây, nơi này chỉ được sử dụng khi có vấn đề gì liên quan đến sự tồn vong của gia tộc.
Trước cửa là hai cây cột trụ to lớn, mỗi cây cột trụ có một con kim long quấn quanh, đầu kim long hướng về phía trong, như thể đang bảo vệ Kim Long Điện.
Cả hai cây cột trụ đều được phủ bằng tinh thiết vàng óng ánh, khiến cho Kim Long Điện thêm phần huy hoàng và nguy nga.
Cánh cửa thì được luyện chế bằng Thanh Trúc Mộc, trên đó được chạm khắc những hoa văn trận pháp phức tạp và tinh xảo, nó có hai tay nắm bằng đồng, hình dáng giống như hai con rồng nhỏ.
Bên trên cánh cửa là một bảng gỗ lớn, trên đó được viết ba chữ Kim Long Điện bằng chữ thư pháp rất uyển chuyển và thanh tú.
Diệp Hàn nhanh chóng đi vào trong điện, , ánh mắt hắn ngay lập tức bị thu hút bởi chín trụ cột to lớn được bố trí theo một thứ tự kỳ lạ, hình như là một loại trận pháp bí ẩn nào đó.
Trước mắt Diệp Hàn là một bục cao có các bậc thang đi lên, trên đó để một chiếc ngai vàng rộng lớn, phụ hoàng mẫu hậu và ba vị mẫu phi đều ngồi uy nghiêm trên đó.
Bên cạnh ngai vàng, là một chiếc ghế ngọc trạm khắc tinh xảo, trên đó có một lão thái thái già nua đang ngồi, hắn không hiểu lão thái thái này là ai mà lại có thể ngồi ngang hàng với phụ hoàng.
Đứng ở hai hàng bên dưới là các hoàng tử công chúa cùng với các trưởng lão thành viên lòng cốt khác của gia tộc.
Tất cả bọn họ đã được Bát vương gia thông báo trước về một cuộc hội nghị bất ngờ này.
Tất cả mọi người lúc này đều nhìn về phía Diệp Hàn với ánh mắt căng thẳng và lo lắng, hắn nói có chuyện quan trọng liên quan đến sự tồn vong của Càn Nguyên Vương Triều.
Bọn họ đều có cùng suy nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, mà có thể ảnh hưởng đến số phận của cả triều đại, liệu có phải long mạch khí vận của Càn Nguyên Vương Triều bị lay động, hay có kẻ nào âm mưu hãm hại triều đình?
Vừa bước ra khỏi cánh cửa không gian liền cảm thấy một sức ép khủng khiếp từ trên trời đè xuống, một bóng hình lớn như núi hiện ra trước mắt hắn, phát ra một tiếng gầm giận dữ.
“Diệp Hàn ngươi thật to gan lớn mật! Dám lén lút rời khỏi Yêu Thành đơn độc đi vào rừng rậm sâm lâm, lại không hề mang theo người hộ đạo.”
“Hôm nay bản vương phải thay hoàng huynh giáo huấn ngươi, để ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng, nếu không bản vương sẽ không mang họ Diệp.”
Diệp Hàn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông trung niên thân hình to lớn vạm vỡ, có một gương mặt sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm như biển cả, đôi lông mày cao vút như hai con chim ưng, mũi thẳng tắp như thanh kiếm.
Hắn khoác lên mình một bộ chiến giáp màu bạc kim, bên hông có đeo một thanh bảo kiếm tạo nên một vẻ đầy nam tính.
“Ngươi là ai? Ta không nhớ có quen biết ngươi! Chắc là ngươi nhận lầm người rồi!” Diệp Hàn vừa cười vừa giả vờ ngây ngô.
Hắn vội vàng xoay người muốn tẩu thoát, nhưng không ngờ lại va chạm vào một thứ gì đó mềm mại lại còn nóng bỏng.
Hắn nhích người lui lại vài bước, mới nhận ra đó là một cô gái xinh đẹp đang đứng chặn đường hắn, cô gái có mái tóc xanh dài ngang eo, uốn lượn như sóng nước, đôi mắt xanh như hai viên ngọc bích to tròn và sáng ngời.
Gương mặt của cô thanh khiết như hoa, đôi má hồng hào, đôi môi hồng nhạt, cùng thân hình cao ráo và mảnh mai, đường cong quyến rũ.
Cô đang mặc một bộ váy xanh nhạt, ôm sát cơ thể, trên ngực cô gái có một viên ngọc xanh lấp lánh, tỏa ra ánh sáng kỳ ảo.
Diệp Hàn đang muốn mắng cho cô nàng mắt đui này một trận vì dám chặn đường hắn, thì bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh truyền lên não làm cho hắn tỉnh táo lại, hắn chợt nhận ra người trước mặt không ai khác chính là tam hoàng tỷ Diệp Thanh Nhi.
Hắn không khỏi giật mình, nuốt mấy câu chửi xuống bụng, nhìn vào đôi mắt sắc bén của Diệp Thanh Nhi, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo cổ họng.
“Tam . . . tam hoàng tỷ, tại sao tỷ cũng ở chỗ này, chẳng phải lúc này tỷ lên ở Học Viện Quân Sự hay sao?” Diệp Hàn cười ngượng ngùng nói
“Tiểu cửu, đệ còn nói được, không phải do đệ đột nhiên mất tích khiến mọi người đều lo lắng, nếu đệ không trở về kịp thì có lẽ chúng ta sẽ đào tung cả Thành Trấn Yêu này lên rồi.”
Cô gái ấy nhìn Diệp Hàn với ánh mắt vừa tức giận lại vừa chứa đựng sự cưng chiều và quan tâm.
Diệp Hàn cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ đôi mắt của tam hoàng tỷ, rồi lại nhìn về phía bát hoàng thúc đang giận dữ như muốn nổ tung.
Hắn không khỏi áy náy trong lòng, tất cả mọi người đều rất quan tâm và lo lắng cho sự an nguy của mình, lên trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.
“Bát hoàng thúc, tam hoàng tỷ hai người cho tiểu cửu xin lỗi, chỉ vì tiểu cửu hơi tò mò một chút về rừng rậm sâm lâm mà thôi, tiểu cửu đảm bảo sẽ không bao giờ có lần sau nữa đâu.”
“Ngươi nghĩ chỉ cần nhận lỗi là được sao?”
Bát vương gia vừa bẻ hai khớp ngón tay tạo thành những tiếng kêu lách tách, trên mặt vẽ ra một nụ cười quỷ dị đáng sợ đi đến trước mặt Diệp Hàn nói.
Diệp Hàn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, khiến hắn sởn hết gai ốc. Hắn vội vàng trốn sau lưng tam hoàng tỷ của mình, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt cố gắng cười ngượng ngùng và nói với một giọng nịnh nọt.
“Bát hoàng thúc, thúc đừng nóng giận như vậy chứ, chúng ta cùng nhau ngồi xuống mà nói chuyện có được hay không, quân tử động khẩu không động thủ.”
“Rất tiếc, rất tiếc, ta không phải quân tử và ta cũng chỉ thích động thủ không thích động khẩu, một lời không hợp liền chém một kiếm, vậy là xong.”
Bát vương gia vừa nói vừa lấy kiếm ra khỏi bao, một tiếng lanh lảnh vang lên cùng ánh sáng lóe lên từ lưỡi kiếm sắc nhọn, khiến cho Diệp Hàn phải nuốt một ngụm nước bọt đắng ngắt.
“Hừ, ngươi cũng có lúc sợ hãi sao? Thế cái lúc ngươi một mình trốn vào rừng rậm sâm lâm, lá gan của ngươi lớn lắm mà, tại sao bây giờ lại run rẩy như con thỏ vậy?”
“Bát hoàng thúc, cái đó . . . cái đó . . .”
Tam công chúa thấy Diệp Hàn bị hù dọa một trận như vậy liền phì cười, cũng không muốn trêu trọc hắn thêm nữa.
“Tiểu cửu, nói chuyện chính sự đi, rốt cuộc đệ vì sao phải mạo hiểm một thân một mình tiến vào rừng rậm sâm lâm, với tu vi luyện khí viên mãn của đệ, chúng ta không nghĩ rằng đệ chỉ vì tò mò mà chạy đến đó.”
“Đệ từ nhỏ đã sợ chết, chuyện này ai mà không biết, đệ chưa bao giờ dám bước ra khỏi đế đô, huống chi là đến Thành Trấn Yêu, đệ càng không có lý do gì mà vào rừng rậm sâm lâm một nơi nguy hiểm như vậy.”
Bát công chúa quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Hàn và hỏi với gương mặt nghiêm túc, như thể đang báo trước rằng nếu ngươi không trả lời thật thì đừng mong tụi này sẽ khoan dung với ngươi.
Diệp Hàn liếc mắt nhìn hai người một cái rồi thì thầm:“Nếu ta nói đến đó chỉ để chơi đùa, hai người có tin được không?”
“Ngươi thử nói xem thanh bảo kiếm này của ta có tin ngươi không.” Bát vương gia nói xong rồi cười nhếch mép rút kiếm ra khoe cho Diệp Hàn xem.
Diệp Hàn nhìn thấy sự bá đạo của bát hoàng thúc không khỏi liên tưởng đến phụ hoàng, đúng là hai huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.
Diệp Hàn hít một hơi thật dài rồi nói: “Chuyện này quá quan trọng, không thể nói ở đây được, mọi người cùng tiểu cửu trở về hoàng cung gặp phụ hoàng trước.”
Bát vương gia nhíu mày, có vẻ không tin tưởng lời nói của Diệp Hàn.
“Ngươi định lừa bản vương để trốn về hoàng cung? Ngươi cho rằng bản vương là đứa trẻ lên ba hay sao? Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?”
Diệp Hàn không còn chút nào giỡn cợt nữa, hắn đứng thẳng người, nhìn thẳng vào Bát vương gia và tam công chúa, giọng nói trầm xuống mang theo một chút uy nghi.
“Ở đây không nói được, dù có trận pháp che đậy sợ cũng khó có thể đảm bảo không lọt ra ngoài.”
“Chỉ có trận pháp ở hoàng cung mới không thể bị nghe lén và có thể che đậy được thiên cơ, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của cả vương triều.”
Hai người nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Diệp Hàn, trong lòng không khỏi dao động, nếu chuyện này quả thật liên quan đến sinh tử tồn vong của vương triều, thì không thể qua loa cho được.
“Nếu vậy, chuyện này hãy để về cung rồi nói, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, chuyện ngươi một mình trốn đến rừng rậm sâm lâm vẫn cần phải chịu phạt.”
“Nhưng! Nếu ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của bản vương, bản vương có thể bỏ qua cho ngươi lần này, không nói cho mẫu hậu của ngươi biết.”
Diệp Hàn nghe vậy, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, hắn nhanh chóng cười cười nịnh nọt nhìn bát hoàng thúc.
“Đừng nói là một yêu cầu, mười yêu cầu con cũng đồng ý.”
Tam công chúa đứng bên cạnh nhìn hai người như vậy thì cũng mỉm cười.
“Yêu cầu của bản vương rất đơn giản, sau này smart phone có ứng dụng mới hay ho, thì bản vương muốn được sử dụng trước, như thế nào yêu cầu này không khó chứ.”
Diệp Hàn nhìn thấy bát hoàng thúc nở nụ cười hài lòng thì cũng đã hiểu, hóa ra suốt từ nãy đến giờ bát hoàng thúc làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì mục đích này.
“Bát hoàng thúc, điều này không có gì là khó khăn, khi nào có ứng dụng mới con sẽ để người được ưu tiên trải nghiệm trước.”
“Hahaha.”
Ba người vui vẻ ngồi linh chu trở về Đế Đô, mất hơn nửa ngày chờ đợi, chiếc linh chu cuối cùng cũng đáp xuống bên ngoài hoàng cung, Diệp Hàn nghĩ nếu không có linh chu, từ Trấn Yêu Thành đến Đế Đô cũng phải mất hơn mười ngày đường chứ chả chơi.
Sau khi rời khỏi Linh Chu mọi người nhanh chóng đi đến Kim Long Điện, nơi đây là Hoàng cung tổ địa của Càn Nguyên Vương Triều, chỉ những người của Diệp gia mới được phép đi vào.
Hoàng cung tổ địa nằm ở một ngọn núi phía sau hoàng cung, đi được một lúc thì bọn họ đến được cổng Kim Long Điện, trước mắt họ là một con đường rộng lớn, hai bên là những cột đèn cao vút, trên đỉnh là những con kim long óng ánh.
Trên không, những đám mây bay lượn, tạo ra những hình ảnh kỳ diệu, Diệp Hàn cảm thấy một luồng khí uy nghi và trang nghiêm từ Kim Long Điện tràn ra.
Diệp Hàn đứng trước Kim Long Điện mà cảm khái sự hùng vĩ uy nghiêm của nó, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến đây, nơi này chỉ được sử dụng khi có vấn đề gì liên quan đến sự tồn vong của gia tộc.
Trước cửa là hai cây cột trụ to lớn, mỗi cây cột trụ có một con kim long quấn quanh, đầu kim long hướng về phía trong, như thể đang bảo vệ Kim Long Điện.
Cả hai cây cột trụ đều được phủ bằng tinh thiết vàng óng ánh, khiến cho Kim Long Điện thêm phần huy hoàng và nguy nga.
Cánh cửa thì được luyện chế bằng Thanh Trúc Mộc, trên đó được chạm khắc những hoa văn trận pháp phức tạp và tinh xảo, nó có hai tay nắm bằng đồng, hình dáng giống như hai con rồng nhỏ.
Bên trên cánh cửa là một bảng gỗ lớn, trên đó được viết ba chữ Kim Long Điện bằng chữ thư pháp rất uyển chuyển và thanh tú.
Diệp Hàn nhanh chóng đi vào trong điện, , ánh mắt hắn ngay lập tức bị thu hút bởi chín trụ cột to lớn được bố trí theo một thứ tự kỳ lạ, hình như là một loại trận pháp bí ẩn nào đó.
Trước mắt Diệp Hàn là một bục cao có các bậc thang đi lên, trên đó để một chiếc ngai vàng rộng lớn, phụ hoàng mẫu hậu và ba vị mẫu phi đều ngồi uy nghiêm trên đó.
Bên cạnh ngai vàng, là một chiếc ghế ngọc trạm khắc tinh xảo, trên đó có một lão thái thái già nua đang ngồi, hắn không hiểu lão thái thái này là ai mà lại có thể ngồi ngang hàng với phụ hoàng.
Đứng ở hai hàng bên dưới là các hoàng tử công chúa cùng với các trưởng lão thành viên lòng cốt khác của gia tộc.
Tất cả bọn họ đã được Bát vương gia thông báo trước về một cuộc hội nghị bất ngờ này.
Tất cả mọi người lúc này đều nhìn về phía Diệp Hàn với ánh mắt căng thẳng và lo lắng, hắn nói có chuyện quan trọng liên quan đến sự tồn vong của Càn Nguyên Vương Triều.
Bọn họ đều có cùng suy nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, mà có thể ảnh hưởng đến số phận của cả triều đại, liệu có phải long mạch khí vận của Càn Nguyên Vương Triều bị lay động, hay có kẻ nào âm mưu hãm hại triều đình?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook