Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành
-
Chương 28: Hoa Gia Xuất Thế
Sau khi nhận được sự phản đối và than phiền của rất nhiều người về việc thu phí tài khoản thương hiệu, triều đình đã đăng một bản thông báo lên bookchat.
Trong thông báo, triều đình giải thích rằng việc thu phí tài khoản thương hiệu là để duy trì và phát triển hệ thống bookchat, cũng như để kiểm soát số lượng và chất lượng của các tài khoản.
Triều đình khẳng định tài khoản thương hiệu là một đặc quyền và một danh dự cho những cá nhân và thế lực tại tu chân giới, không phải ai cũng có thể sở hữu được.
Triều đình còn nhấn mạnh những người không có khả năng trả phí tài khoản thương hiệu vẫn có thể sử dụng tài khoản mặc định một cách bình thường, hoàn toàn không ảnh hưởng đến trải nghiệm của mọi người khi sử dụng bookchat.
Thông báo của triều đình khiến cho nhiều người bất mãn và bực bội.
Họ cho rằng triều đình là tham lam và bắt nạt mọi người, chỉ muốn kiếm tiền từ họ, đáng lẽ tài khoản thương hiệu nên là một quyền lợi cơ bản của mọi người, không nên bị phân biệt đối xử.
Trong khi đó, những người đã có tài khoản thương hiệu lại cảm thấy hài lòng và tự hào với thông báo của triều đình.
Họ cho rằng triều đình là công minh và khôn ngoan.
Tài khoản thương hiệu là một minh chứng cho sự giàu có và uy tín của họ, không phải ai cũng xứng đáng sở hữu được, còn tài khoản bình thường chỉ dành cho những kẻ nghèo khổ và yếu đuối, không có khả năng và tư cách để sánh vai với họ.
Và như vậy, các cuộc tranh luận nổ ra trên khắp trang chủ bookchat cho đến khu thế giới, một bên là phe ủng hộ thu phí mỗi tháng mười linh thạch trung phẩm, và một bên là không muốn thu phí đối với tài khoản thương hiệu.
Nhưng do lo sợ một số quy định của bookchat, mọi người cũng không dám làm ầm ĩ quá mức, chỉ dừng lại ở mức tranh luận mà thôi.
Nếu vi phạm, người dùng sẽ bị cảnh cáo, khoá tài khoản hoặc xóa sổ khỏi bookchat.
Chính vì vậy sau nhiều lần tranh cãi vô vọng, mọi người đành phải cam chịu trả mười linh thạch trung phẩm mỗi tháng cho tài khoản thương hiệu để có thể sở hữu nó.
Một số người quyết định không quan tâm đến tài khoản thương hiệu nữa mà quay trở lại dùng tài khoản bình thường.
Một số người khác thì cố gắng kiếm thêm linh thạch để duy trì tài khoản thương hiệu của mình, chỉ vì sĩ diện thôi sao.
Cũng có một số người không quan tâm đến việc này lắm, vì họ có thừa linh thạch để chi trả hoặc họ không sử dụng bookchat nhiều.
Dù sao thì bookchat vẫn là một nơi thu hút rất nhiều người dùng, bởi nó mang lại cho họ nhiều lợi ích và niềm vui, có thể giao lưu và kết bạn với những người có cùng sở thích và mục tiêu với mình.
Tưởng chừng như sau sự kiện thu phí tài khoản thương hiệu thì mọi chuyện đều sóng êm biển lặng, nhưng không chỉ vì một bài đăng lại khiến cộng đồng bookchat lại sôi nổi trở lại.
Bài đăng đó là của một người dùng có tài khoản thương hiệu tên là Lâm Tuyết Nhiên.
“Các vị nhìn kỹ đi, mỗi tên thương hiệu đều có dấu tích biểu thị thực lực của họ.
“Dấu tích màu kim cương tượng trưng cho thế lực đỉnh cao, màu đen là nhất lưu thế lực.”
“Càn Nguyên Vương Triều chỉ có bát đại gia tộc nhất lưu, lần lượt là Lý gia, Lưu gia, Trần gia, Mộ Dung gia, Nam Cung gia, Âu gia, Long gia và Mục gia.”
“Nhưng hôm nay bỗng nhiên xuất hiện thêm một gia tộc mới cũng có dấu tích đen đó là Hoa gia.”
“Nếu vậy, Càn Nguyên Vương Triều từ trước đến nay đều có chín gia tộc nhất lưu, chỉ là có một gia tộc không lộ diện thôi.”
“Liệu Hoa gia có phải là gia tộc ẩn thế chăng?”
“Có ai trên này biết Hoa gia là gia tộc nào không? Tiểu nữ chưa bao giờ nghe nói đến họ.”
“Nếu ai biết thông tin, thì xin hãy bình luận xuống bên dưới giúp tiểu nữ có thể thỏa mãn sự tò mò.”
Bài đăng của Lâm Tuyết Nhiên nhanh chóng thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, trong nháy mắt bài đăng đã có hàng triệu lượt thích và bình luận.
Mọi người đều tò mò về Hoa gia, gia tộc mới xuất hiện có dấu tích đen.
“Hoa gia? Tại hạ chưa bao giờ nghe nói đến họ. Bọn họ là ai vậy?”
“Hoa gia có lẽ là gia tộc ẩn thế thật rồi. Chỉ có những gia tộc ẩn thế mới có thể giấu diếm được dấu tích của mình.” “Hoa quý phi, Hoa Thiên Cốt có phải là người của Hoa gia không?”
“Hoa Thiên Cốt? Phi tử của đương kim bệ hạ là người Hoa gia? Sao tại hạ chưa bao giờ nghe ai nói đến vậy.”
“Lão đạo cũng chỉ đoán vậy thôi. Hahah.”
Mọi người rất hào hứng và thảo luận sôi nổi bên dưới bài viết.
Trong khi đó ở một nơi bí ẩn mang tên Lâm Thanh Cốc.
Nơi đây được bao quanh bởi những trận pháp mạnh mẽ, khiến cho người ngoài không thể xâm nhập hay phát hiện được.
Những trận pháp này cũng giúp cho Lâm Thanh Cốc có một khí hậu và cảnh quan đặc biệt, khác biệt với thế giới bên ngoài.
Lâm Thanh Cốc là nơi tu luyện và sinh sống của các thành viên Hoa gia, chỉ có những người có huyết mạch Hoa gia mới có thể tự do ra vào Cốc.
Ở trung tâm Cốc, có một tòa phủ đệ uy nghi như một ngọn núi cao, trên mái nhà có những đỉnh lưỡi liềm vàng óng, phản chiếu ánh nắng mặt trời.
Bốn bên bức tường, là những bức tranh khắc hình các vị lão tổ và những cuộc chiến huyền thoại của Hoa gia.
Trước cửa chính, có một cầu thang rộng lớn dẫn lên đại điện, trên cầu thang có hai con sư tử gầm gừ được luyện chế tinh xảo bằng tinh thạch quý hiếm.
Bên trong đại điện, có một chiếc bàn tròn lớn bọc bằng lụa đỏ, quanh bàn có mười hai chiếc ghế gỗ, được chạm khắc hình hoa sen vàng.
Đó là nơi ngồi của tộc trưởng và các vị trưởng lão.
Giữa bàn có một cây đèn lớn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đó là biểu tượng của quyền uy và sự thịnh vượng của Hoa gia.
Hôm nay tộc trưởng và các vị trưởng lão đều có mặt đầy đủ để thảo luận các vấn đề liên quan đến vận mệnh tương lai của gia tộc.
Họ đều là những người có tiếng nói nhất trong gia tộc.
Lúc này một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng màu xanh lá cây nói với giọng nghiêm túc.
“Lời tiên đoán của lão tổ tông từ một vạn năm trước đã trở thành sự thật, Hoa gia đã xuất hiện trước mắt thiên hạ, chúng ta không cần tiếp tục ẩn mình nữa.”
“Không sai.”
Người đàn ông trung niên, mặc áo choàng màu trắng nói với giọng bình tĩnh.
“Nhưng chúng ta cũng không thể vội vàng hành động, chúng ta phải cẩn thận tránh những rắc rối không đáng có.” Sau khi nghe người đàn ông trung niên nói xong tất cả mọi người có mặt đều gật đầu đồng ý.
Sự tồn tại của bọn họ cũng không phải hoàn toàn là bí mật, tất cả các thế lực nhất lưu đều biết sự tồn tại về họ, nhưng cũng không biết quá nhiều.
Chỉ biết một chút là Hoa gia ở Lâm Thanh Cốc có thực lực rất mạnh không thua kém gì bát đại gia tộc, hay các các thế lực nhất lưu.
Có chăng cũng chỉ có triều đình mới biết được một ít bí mật, bởi vì triều đình thường xuyên thực hiện các giao dịch với Hoa gia.
Tin đồn về Hoa gia một gia tộc ẩn thế hàng vạn năm sắp xuất thế nhanh chóng lan tràn trên bookchat, khiến thiên hạ không khỏi tò mò bàn tán.
Trong khi đó, trái ngược với khung cảnh bàn tán xôn xao trên bookchat lại là một cảnh tượng yên bình tại Hàn Duyên cung, Diệp Hàn và Linh Nhi đang ngồi bên một đống lửa nướng một con linh vỹ kê mập mạp, màu vàng óng, thơm lừng.
Kể từ khi Linh Nhi làm mama quản lý Hàn Duyên cung, mùi đồ nướng luôn lan tỏa khắp cung.
“Gà nướng của Hỏa mama càng ngày càng ngon. Cô làm sao mà biết cách nướng gà vậy?”
Tên tiểu lý tử đứng một bên, thèm nhỏ dãi nhìn linh vỹ kê thơm nức, nói.
Linh Nhi cũng cười, đáp.
“Tiểu nữ đã từng cùng đại ca lăn lộn trong rừng nhiều năm, nên đã học được nhiều kỹ năng sinh tồn.”
“Linh Nhi cũng muốn cho điện hạ và Lý tổng quản thử những món khác, nhưng ở đây chỉ có gà thôi.”
Diệp Hàn nghe vậy vội ra dấu suỵt, nói thầm: “Đừng để ai nghe được, hoàng cung cấm nấu ăn. Nếu mẫu hậu biết, ta sẽ lại bị phạt viết chữ cho mà xem.”
Nhưng Diệp Hàn không biết, bọn hắn không thể nào dấu được hoàng thượng và hoàng hậu, ngay từ những ngày đầu bọn họ bắt trộm linh vĩ kê về nướng ăn thì bọn họ đã bị phát hiện rồi.
Ngay cả việc Linh Nhi vào cung làm mama quản lý cung nữ của Hàn Duyên cung, hoàng hậu cũng đã sai người cho kiểm tra thân thế hai huynh muội họ, khi không phát hiện được vấn đề nào mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Bệ hạ cứ để cho bọn nhỏ làm bậy như vậy sao, đúng thật là không có quy củ gì mà.”
“Tất cả cũng tại ngài chiều hư bọn nhỏ.” Hoàng hậu nhéo hông hoàng thượng, nói trách móc.
Hoàng thượng thấy thế thì cười to hahah, như vậy cũng có sao đâu, ai mà không có sở thích riêng của mình chứ, đúng không.
Trong thông báo, triều đình giải thích rằng việc thu phí tài khoản thương hiệu là để duy trì và phát triển hệ thống bookchat, cũng như để kiểm soát số lượng và chất lượng của các tài khoản.
Triều đình khẳng định tài khoản thương hiệu là một đặc quyền và một danh dự cho những cá nhân và thế lực tại tu chân giới, không phải ai cũng có thể sở hữu được.
Triều đình còn nhấn mạnh những người không có khả năng trả phí tài khoản thương hiệu vẫn có thể sử dụng tài khoản mặc định một cách bình thường, hoàn toàn không ảnh hưởng đến trải nghiệm của mọi người khi sử dụng bookchat.
Thông báo của triều đình khiến cho nhiều người bất mãn và bực bội.
Họ cho rằng triều đình là tham lam và bắt nạt mọi người, chỉ muốn kiếm tiền từ họ, đáng lẽ tài khoản thương hiệu nên là một quyền lợi cơ bản của mọi người, không nên bị phân biệt đối xử.
Trong khi đó, những người đã có tài khoản thương hiệu lại cảm thấy hài lòng và tự hào với thông báo của triều đình.
Họ cho rằng triều đình là công minh và khôn ngoan.
Tài khoản thương hiệu là một minh chứng cho sự giàu có và uy tín của họ, không phải ai cũng xứng đáng sở hữu được, còn tài khoản bình thường chỉ dành cho những kẻ nghèo khổ và yếu đuối, không có khả năng và tư cách để sánh vai với họ.
Và như vậy, các cuộc tranh luận nổ ra trên khắp trang chủ bookchat cho đến khu thế giới, một bên là phe ủng hộ thu phí mỗi tháng mười linh thạch trung phẩm, và một bên là không muốn thu phí đối với tài khoản thương hiệu.
Nhưng do lo sợ một số quy định của bookchat, mọi người cũng không dám làm ầm ĩ quá mức, chỉ dừng lại ở mức tranh luận mà thôi.
Nếu vi phạm, người dùng sẽ bị cảnh cáo, khoá tài khoản hoặc xóa sổ khỏi bookchat.
Chính vì vậy sau nhiều lần tranh cãi vô vọng, mọi người đành phải cam chịu trả mười linh thạch trung phẩm mỗi tháng cho tài khoản thương hiệu để có thể sở hữu nó.
Một số người quyết định không quan tâm đến tài khoản thương hiệu nữa mà quay trở lại dùng tài khoản bình thường.
Một số người khác thì cố gắng kiếm thêm linh thạch để duy trì tài khoản thương hiệu của mình, chỉ vì sĩ diện thôi sao.
Cũng có một số người không quan tâm đến việc này lắm, vì họ có thừa linh thạch để chi trả hoặc họ không sử dụng bookchat nhiều.
Dù sao thì bookchat vẫn là một nơi thu hút rất nhiều người dùng, bởi nó mang lại cho họ nhiều lợi ích và niềm vui, có thể giao lưu và kết bạn với những người có cùng sở thích và mục tiêu với mình.
Tưởng chừng như sau sự kiện thu phí tài khoản thương hiệu thì mọi chuyện đều sóng êm biển lặng, nhưng không chỉ vì một bài đăng lại khiến cộng đồng bookchat lại sôi nổi trở lại.
Bài đăng đó là của một người dùng có tài khoản thương hiệu tên là Lâm Tuyết Nhiên.
“Các vị nhìn kỹ đi, mỗi tên thương hiệu đều có dấu tích biểu thị thực lực của họ.
“Dấu tích màu kim cương tượng trưng cho thế lực đỉnh cao, màu đen là nhất lưu thế lực.”
“Càn Nguyên Vương Triều chỉ có bát đại gia tộc nhất lưu, lần lượt là Lý gia, Lưu gia, Trần gia, Mộ Dung gia, Nam Cung gia, Âu gia, Long gia và Mục gia.”
“Nhưng hôm nay bỗng nhiên xuất hiện thêm một gia tộc mới cũng có dấu tích đen đó là Hoa gia.”
“Nếu vậy, Càn Nguyên Vương Triều từ trước đến nay đều có chín gia tộc nhất lưu, chỉ là có một gia tộc không lộ diện thôi.”
“Liệu Hoa gia có phải là gia tộc ẩn thế chăng?”
“Có ai trên này biết Hoa gia là gia tộc nào không? Tiểu nữ chưa bao giờ nghe nói đến họ.”
“Nếu ai biết thông tin, thì xin hãy bình luận xuống bên dưới giúp tiểu nữ có thể thỏa mãn sự tò mò.”
Bài đăng của Lâm Tuyết Nhiên nhanh chóng thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, trong nháy mắt bài đăng đã có hàng triệu lượt thích và bình luận.
Mọi người đều tò mò về Hoa gia, gia tộc mới xuất hiện có dấu tích đen.
“Hoa gia? Tại hạ chưa bao giờ nghe nói đến họ. Bọn họ là ai vậy?”
“Hoa gia có lẽ là gia tộc ẩn thế thật rồi. Chỉ có những gia tộc ẩn thế mới có thể giấu diếm được dấu tích của mình.” “Hoa quý phi, Hoa Thiên Cốt có phải là người của Hoa gia không?”
“Hoa Thiên Cốt? Phi tử của đương kim bệ hạ là người Hoa gia? Sao tại hạ chưa bao giờ nghe ai nói đến vậy.”
“Lão đạo cũng chỉ đoán vậy thôi. Hahah.”
Mọi người rất hào hứng và thảo luận sôi nổi bên dưới bài viết.
Trong khi đó ở một nơi bí ẩn mang tên Lâm Thanh Cốc.
Nơi đây được bao quanh bởi những trận pháp mạnh mẽ, khiến cho người ngoài không thể xâm nhập hay phát hiện được.
Những trận pháp này cũng giúp cho Lâm Thanh Cốc có một khí hậu và cảnh quan đặc biệt, khác biệt với thế giới bên ngoài.
Lâm Thanh Cốc là nơi tu luyện và sinh sống của các thành viên Hoa gia, chỉ có những người có huyết mạch Hoa gia mới có thể tự do ra vào Cốc.
Ở trung tâm Cốc, có một tòa phủ đệ uy nghi như một ngọn núi cao, trên mái nhà có những đỉnh lưỡi liềm vàng óng, phản chiếu ánh nắng mặt trời.
Bốn bên bức tường, là những bức tranh khắc hình các vị lão tổ và những cuộc chiến huyền thoại của Hoa gia.
Trước cửa chính, có một cầu thang rộng lớn dẫn lên đại điện, trên cầu thang có hai con sư tử gầm gừ được luyện chế tinh xảo bằng tinh thạch quý hiếm.
Bên trong đại điện, có một chiếc bàn tròn lớn bọc bằng lụa đỏ, quanh bàn có mười hai chiếc ghế gỗ, được chạm khắc hình hoa sen vàng.
Đó là nơi ngồi của tộc trưởng và các vị trưởng lão.
Giữa bàn có một cây đèn lớn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đó là biểu tượng của quyền uy và sự thịnh vượng của Hoa gia.
Hôm nay tộc trưởng và các vị trưởng lão đều có mặt đầy đủ để thảo luận các vấn đề liên quan đến vận mệnh tương lai của gia tộc.
Họ đều là những người có tiếng nói nhất trong gia tộc.
Lúc này một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng màu xanh lá cây nói với giọng nghiêm túc.
“Lời tiên đoán của lão tổ tông từ một vạn năm trước đã trở thành sự thật, Hoa gia đã xuất hiện trước mắt thiên hạ, chúng ta không cần tiếp tục ẩn mình nữa.”
“Không sai.”
Người đàn ông trung niên, mặc áo choàng màu trắng nói với giọng bình tĩnh.
“Nhưng chúng ta cũng không thể vội vàng hành động, chúng ta phải cẩn thận tránh những rắc rối không đáng có.” Sau khi nghe người đàn ông trung niên nói xong tất cả mọi người có mặt đều gật đầu đồng ý.
Sự tồn tại của bọn họ cũng không phải hoàn toàn là bí mật, tất cả các thế lực nhất lưu đều biết sự tồn tại về họ, nhưng cũng không biết quá nhiều.
Chỉ biết một chút là Hoa gia ở Lâm Thanh Cốc có thực lực rất mạnh không thua kém gì bát đại gia tộc, hay các các thế lực nhất lưu.
Có chăng cũng chỉ có triều đình mới biết được một ít bí mật, bởi vì triều đình thường xuyên thực hiện các giao dịch với Hoa gia.
Tin đồn về Hoa gia một gia tộc ẩn thế hàng vạn năm sắp xuất thế nhanh chóng lan tràn trên bookchat, khiến thiên hạ không khỏi tò mò bàn tán.
Trong khi đó, trái ngược với khung cảnh bàn tán xôn xao trên bookchat lại là một cảnh tượng yên bình tại Hàn Duyên cung, Diệp Hàn và Linh Nhi đang ngồi bên một đống lửa nướng một con linh vỹ kê mập mạp, màu vàng óng, thơm lừng.
Kể từ khi Linh Nhi làm mama quản lý Hàn Duyên cung, mùi đồ nướng luôn lan tỏa khắp cung.
“Gà nướng của Hỏa mama càng ngày càng ngon. Cô làm sao mà biết cách nướng gà vậy?”
Tên tiểu lý tử đứng một bên, thèm nhỏ dãi nhìn linh vỹ kê thơm nức, nói.
Linh Nhi cũng cười, đáp.
“Tiểu nữ đã từng cùng đại ca lăn lộn trong rừng nhiều năm, nên đã học được nhiều kỹ năng sinh tồn.”
“Linh Nhi cũng muốn cho điện hạ và Lý tổng quản thử những món khác, nhưng ở đây chỉ có gà thôi.”
Diệp Hàn nghe vậy vội ra dấu suỵt, nói thầm: “Đừng để ai nghe được, hoàng cung cấm nấu ăn. Nếu mẫu hậu biết, ta sẽ lại bị phạt viết chữ cho mà xem.”
Nhưng Diệp Hàn không biết, bọn hắn không thể nào dấu được hoàng thượng và hoàng hậu, ngay từ những ngày đầu bọn họ bắt trộm linh vĩ kê về nướng ăn thì bọn họ đã bị phát hiện rồi.
Ngay cả việc Linh Nhi vào cung làm mama quản lý cung nữ của Hàn Duyên cung, hoàng hậu cũng đã sai người cho kiểm tra thân thế hai huynh muội họ, khi không phát hiện được vấn đề nào mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Bệ hạ cứ để cho bọn nhỏ làm bậy như vậy sao, đúng thật là không có quy củ gì mà.”
“Tất cả cũng tại ngài chiều hư bọn nhỏ.” Hoàng hậu nhéo hông hoàng thượng, nói trách móc.
Hoàng thượng thấy thế thì cười to hahah, như vậy cũng có sao đâu, ai mà không có sở thích riêng của mình chứ, đúng không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook