Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
-
Chương 31: Trúc cơ thành công
"Nhất định phải cởi à?" Nếu là vài tháng trước thì Lâm Khinh không nghĩ gì cả, nhưng giờ tâm tư đã thay đổi, y cắn môi một hồi rồi mới hỏi nhỏ.
"Tất nhiên, việc này phải thực hiện ở Linh tuyền, da thịt cần phải tiếp xúc trực tiếp với nước thuốc thì mới có tác dụng." Lam Túc nói nghe cực kỳ hợp lý.
Mang tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn, Lâm Khinh miễn cưỡng cởi từng món đồ ra, không ngờ vừa cởi xong áo ngoài lại nghe thấy lời của nam nhân vang lên: "Ngươi cứ bình tĩnh mà cởi, ta còn phải đi pha chế nước thuốc đã."
Một chút quyết tâm của Lâm Khinh liền rơi rụng không còn sót tí nào, y hậm hực đi vào trong động phủ, không thèm để ý đến người kia nữa.
Cho đến khi Lam Túc xử lý xong Linh tuyền, thấy người nào đó vẫn còn giận dỗi. Hắn đành đi vào cưỡng chế, dụ dỗ, doạ dẫm các kiểu mới kéo được Lâm Khinh ra ngoài. Nhìn bộ dạng xoắn xuýt của y, Lam Túc cố nhịn cười, hắn điều chỉnh vẻ mặt sao cho bình thường nhất rồi mới nói:
"Ta chỉ giúp ngươi bài trừ tạp chất, sao nhìn ngươi giống như sắp lên pháp trường vậy?"
Lâm Khinh u oán nhìn nam nhân rồi thầm nghĩ: "Nếu không phải ngươi thì lão tử đã chẳng sợ!"
Lâm Khinh lần này dứt khoát cởi sạch chỉ để lại tiết khố, y theo lời Lam Túc mà bước xuống Linh tuyền. Vừa xuống đến nơi, mùi Dược liệu đậm đặc bốc lên, Lâm Khinh ngửi một hơi, cảm giác cả người thoải mái hơn hẳn.
Thả lỏng thân thể ra, Lâm Khinh quay lại định hỏi Lam Túc bước tiếp theo cần làm, không ngờ lại nhìn thấy cảnh không nên thấy. Nam nhân đứng đó gần như chẳng mặc gì, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Y vội quay mặt đi và lắp bắp: "Sao... sao ngươi cũng cởi hết y phục ra vậy?"
Lam Túc nhìn xuyên qua làn hơi nóng thấy tai thiếu niên ửng đỏ, làn da trắng nõn thấp thoáng, ánh mắt tham lam của hắn không dứt ra được mà cứ dừng lại ở hõm gáy của thiếu niên. Nhắm mắt lại, vận chuyển Thanh Tâm quyết tới lần thứ ba thì nam nhân mới bình tĩnh trở lại để trả lời: "Ngươi hỏi thật là thừa, ta không cởi thì ai là người bài trừ tạp chất cho ngươi!"
Lâm Khinh: "..."
Khi nam nhân áp sát lại, Lâm Khinh thiếu điều hỏng mất, tim đập thình thịch. Tay chân luống cuống không biết để đâu. Nhưng khi ngoảnh lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lam Túc thì y lại đỡ căng thẳng hơn hẳn.
"Chắc ta nghĩ nhiều thôi..." Bây giờ Lâm Khinh cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Lam Túc thả Lâm Khinh trầm mình trong Linh tuyền rồi bắt đầu đánh ra từng pháp quyết điểm vào các huyệt đạo trên người y. Cứ mỗi lần điểm, Lâm Khinh lại đau đớn thêm một chút, cuối cùng, y đau đến mức không còn tâm trí đâu mà nghĩ lung tung nữa.
Cứ thế suốt hai canh giờ. Khi các huyệt đạo trên người Lâm Khinh bị cưỡng ép khai mở hết, Lam Túc mới dừng tay lại.
Lâm Khinh cứ ngỡ đã xong rồi, chính lúc này Lam Túc liền nhét viên Hạp hư đan vào miệng y.
Viên Đan dược vừa vào miệng đã tan, dược lực kinh nhân bắt đầu tràn ra, chạy lung tung đấu đá trong cơ thể. Lâm Khinh khó chịu muốn hét lên nhưng vì không muốn người trước mặt lo lắng nên đành cắn răng chịu đựng, cho đến khi sắp không chống đỡ nổi, lại có một dòng Linh lực tinh thuần từ Thiên linh cái của y chảy xuôi xuống theo kinh mạch. Dòng Linh lực này rất ôn hoà, làm dịu lại dược lực đang bạo phát.
Khoảng nửa ngày sau đó, khí tức trên người y bắt đầu tăng vọt, Ngưng Mạch hậu kỳ bay thẳng đến Ngưng Mạch đại viên mãn. Cho đến tận lúc Linh lực đạt đỉnh. Lam Túc bóp miệng Lâm Khinh ra ném vào hai viên Trúc cơ đan.
Bởi vì quá trình Trúc cơ rất quan trọng, tiến vào cảnh giới này mới coi như chân chính chạm vào cánh cửa tu tiên, cho nên căn cơ có vững không? Tu vi về sau sẽ đi đến đâu đều quyết định ở một bước này. Vậy nên Lam Túc không dám sơ xuất, hắn đã bài trừ tám mươi phần trăm nguy hiểm. Hai mươi phần trăm còn lại, phải để xem ý trí của Lâm Khinh như thế nào...
Sau khi Đan dược tan ra, Lâm Khinh cảm nhận những đau đớn do Hạp hư đan gây ra đã dịu bớt một chút. Lúc này tác dụng của Trúc Cơ đan mới bắt đầu phát ra. Một dòng linh lực mát như nước suối tập chung đánh thẳng vào cảnh giới Trúc Cơ, Lam Túc tập chung quan sát cho đến khi cảm giác được tấm chắn hơi lung lay sắp vỡ mới lấy ra một hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn, thật cẩn thận nhấc đồ vật bên trong ra rồi thả lên đỉnh đầu Lâm Khinh. Ngay lập tức, vật đó như một con rắn uốn éo thân mình một chút rồi chui thẳng vào Thiên linh cái của thiếu niên rồi biến mất trong đó, tất nhiên những việc này Lâm Khinh không hề biết gì. Y vẫn đang nhắm mắt tập trung cảm nhận sự huyền diệu của cảnh giới Trúc Cơ.
"Cách...!" Cảm giác như thứ gì đó đã nứt vỡ, Lâm Khinh thấy người mình như trút bỏ được một tầng xiềng xích. Thân thể nhẹ nhàng hơn, một dòng Linh lực khổng lồ từ kinh mạch chảy vào đan điền của y, bá đạo mở rộng nơi đó. Linh lực biến hoá thành chất lỏng sền sệt chứ không còn ở dạng khí như trước.
"Thì ra đây là cảnh giới Trúc Cơ!" Lâm Khinh định mở mắt ra thì nghe thấy tiếng Lam Túc nói: "Từ từ đã! Ngươi nhắm mắt lại, vận chuyển công pháp để hấp thu linh lực."
Lâm Khinh không hiểu ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn mà vận chuyển công pháp Thanh Liên quyết, thật ra không để cho y phải thắc mắc lâu. Ngay lập tức y cảm thấy được thân thể của chính mình có cảm giác câu thông với trời đất, khi hoàn thành quá trình Trúc Cơ, trên bầu trời kéo đến một đám mây ngũ sắc, đám mây này tập chung linh khí cực kỳ tinh thuần trong vòng vài dặm quanh đây lại, dòng linh khí này không cần luyện hoá mà tiến thẳng vào đan điền Lâm Khinh, y vội vàng đắm chìm trong đó, linh lực trong người cứ thẳng tiến mà tăng cho đến khi ổn định tại Trúc Cơ sơ kỳ trung giai mới dừng lại.
Khi Lâm Khinh củng cố cảnh giới xong rồi mở mắt ra, cái đầu tiên y nhìn thấy lại là khuôn mặt của Lam Túc đang kề sát chính mình, lúc này y mới nhận ra tư thế của hai người gần như đã áp sát vào nhau rồi. Mặt y nóng lên, vội vàng đẩy nam nhân ra nhưng người kia đâu có buông tha y dễ vậy. Một cánh tay rắn chắc của nam nhân đã đủ giữ chặt Lâm Khinh không cho y vùng vẫy. Hắn nhếch miệng cười khẽ:
"Xong việc rồi không tính trả công à?"
"Ngươi, ngươi muốn cái gì thì buông ta ra... trả công thì liên quan gì đến ôm với ấp!" Lâm Khinh nói xong liền vùng vẫy, thẳng đến khi chân cọ vào thứ gì đó cứng rắn của nam nhân mới khựng lại, thành thành thật thật mà đứng im. Mặt y lúc này đã đỏ bừng rồi nhưng y vẫn cứng miệng nói:
"Này ta còn bé lắm, ngươi định ra tay với cả "trẻ vị thành niên" à?"
"Hửm, "trẻ vị thành niên" là gì?" Lam Túc trêu đùa Lâm Khinh đến nghiện, dù cực kỳ khó chịu nhưng cũng không muốn buông thiếu niên ra, hắn đang cọ cọ mặt vào hõm gáy của y chợt nghe nói vậy mới ngẩng đầu lên thắc mắc.
"Thì... thì ta vẫn còn chưa lớn ấy!" Giọng Lâm Khinh lúc này nghe chỉ như muỗi kêu. Nhưng tu sĩ vốn tai thính mắt tinh. Lam Túc không nhịn cười nổi nữa liền vùi mặt vào cổ thiếu niên. Đến khi ngẩng mặt lên trong mắt hắn vẫn tràn đầy ý cười. Quyết định tiếp tục trêu thiếu niên, hắn nắn bóp khắp thân thể Lâm Khinh một hồi rồi mới nói: "Ngươi nghĩ gì vậy? Ngươi nghĩ ta lên được với thân hình như gà bệnh này của ngươi sao?"
"Gà bệnh, con mẹ nó có ngươi mới là gà bệnh! Thế đây là cái gì?" Bị chọc cho nóng đầu lên Lâm Khinh không suy nghĩ gì liền túm lấy vật cứng rắn của Lam Túc để chứng minh.
Lúc này đến phiên Lam Túc tái mặt, hắn khàn giọng nói: "Ngươi bỏ ra ngay, nếu không hậu quả do ngươi gánh chịu đấy!"
Lâm Khinh lúc này không biết sợ còn bóp mạnh một cái rồi mới bỏ tay ra, lui về phía sau rồi nhảy thẳng lên bờ, không để ý đến y phục mà chạy thẳng vào động phủ, y bố trí hai tầng cấm chế nhốt nam nhân bên ngoài rồi mới ngồi sụp xuống, vòng tay quanh đầu. Y tựa cằm vào tay rồi lầm bầm: "Tiêu ta rồi, sao ta toàn hành động ngu ngốc vậy nhỉ? Nhỡ may hắn lại nổi điên vào đây ăn sạch ta thì sao???"
Nghĩ mà chán nản, ngồi thấp thỏm một lúc Lâm Khinh mới mặc quần áo vào rồi mở cửa đi ra ngoài. Nhưng nào thấy bóng dáng nam nhân đâu?
"Đồ xấu xa, đồ đáng ghét, đồ con rùa ngu ngốc!" Nhân lúc Lam Túc không có đây Lâm Khinh bắt đầu chửi bới cho bõ những ngày bị đàn áp.
Còn Lam Túc thật oan uổng, hắn muốn đè Lâm Khinh ra bất chấp hậu quả lắm chứ. Nhưng nghĩ đến việc Lâm Khinh còn chưa được mười lăm tuổi hắn lại chán nản. Bình thường mỗi lần bế quan cả chục năm không thấy gì, bây giờ đợi chờ một người có vài năm mà hắn cảm thấy thời gian dài đằng đẵng.
Kiếm nơi giải quyết xong Lam Túc trở về động phủ thì thấy ngay cảnh Lâm Khinh đang ngồi một góc chửi hắn, mặc dù buồn cười lắm nhưng mà hắn vẫn cố nhịn, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi hắn nói:
"Ngươi ngồi đây làm gì?"
Lâm Khinh giật mình khi thấy hắn, y chưa nghĩ gì liền lắp bắp nói: "Ta... ta chờ ngươi về!"
Nghe vậy biết thừa là Lâm Khinh chống chế nhưng Lam Túc vẫn cực kỳ vui mừng, hắn nói: "Đi, chúc mừng ngươi Trúc Cơ thành công thôi!"
"Tất nhiên, việc này phải thực hiện ở Linh tuyền, da thịt cần phải tiếp xúc trực tiếp với nước thuốc thì mới có tác dụng." Lam Túc nói nghe cực kỳ hợp lý.
Mang tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn, Lâm Khinh miễn cưỡng cởi từng món đồ ra, không ngờ vừa cởi xong áo ngoài lại nghe thấy lời của nam nhân vang lên: "Ngươi cứ bình tĩnh mà cởi, ta còn phải đi pha chế nước thuốc đã."
Một chút quyết tâm của Lâm Khinh liền rơi rụng không còn sót tí nào, y hậm hực đi vào trong động phủ, không thèm để ý đến người kia nữa.
Cho đến khi Lam Túc xử lý xong Linh tuyền, thấy người nào đó vẫn còn giận dỗi. Hắn đành đi vào cưỡng chế, dụ dỗ, doạ dẫm các kiểu mới kéo được Lâm Khinh ra ngoài. Nhìn bộ dạng xoắn xuýt của y, Lam Túc cố nhịn cười, hắn điều chỉnh vẻ mặt sao cho bình thường nhất rồi mới nói:
"Ta chỉ giúp ngươi bài trừ tạp chất, sao nhìn ngươi giống như sắp lên pháp trường vậy?"
Lâm Khinh u oán nhìn nam nhân rồi thầm nghĩ: "Nếu không phải ngươi thì lão tử đã chẳng sợ!"
Lâm Khinh lần này dứt khoát cởi sạch chỉ để lại tiết khố, y theo lời Lam Túc mà bước xuống Linh tuyền. Vừa xuống đến nơi, mùi Dược liệu đậm đặc bốc lên, Lâm Khinh ngửi một hơi, cảm giác cả người thoải mái hơn hẳn.
Thả lỏng thân thể ra, Lâm Khinh quay lại định hỏi Lam Túc bước tiếp theo cần làm, không ngờ lại nhìn thấy cảnh không nên thấy. Nam nhân đứng đó gần như chẳng mặc gì, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Y vội quay mặt đi và lắp bắp: "Sao... sao ngươi cũng cởi hết y phục ra vậy?"
Lam Túc nhìn xuyên qua làn hơi nóng thấy tai thiếu niên ửng đỏ, làn da trắng nõn thấp thoáng, ánh mắt tham lam của hắn không dứt ra được mà cứ dừng lại ở hõm gáy của thiếu niên. Nhắm mắt lại, vận chuyển Thanh Tâm quyết tới lần thứ ba thì nam nhân mới bình tĩnh trở lại để trả lời: "Ngươi hỏi thật là thừa, ta không cởi thì ai là người bài trừ tạp chất cho ngươi!"
Lâm Khinh: "..."
Khi nam nhân áp sát lại, Lâm Khinh thiếu điều hỏng mất, tim đập thình thịch. Tay chân luống cuống không biết để đâu. Nhưng khi ngoảnh lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lam Túc thì y lại đỡ căng thẳng hơn hẳn.
"Chắc ta nghĩ nhiều thôi..." Bây giờ Lâm Khinh cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Lam Túc thả Lâm Khinh trầm mình trong Linh tuyền rồi bắt đầu đánh ra từng pháp quyết điểm vào các huyệt đạo trên người y. Cứ mỗi lần điểm, Lâm Khinh lại đau đớn thêm một chút, cuối cùng, y đau đến mức không còn tâm trí đâu mà nghĩ lung tung nữa.
Cứ thế suốt hai canh giờ. Khi các huyệt đạo trên người Lâm Khinh bị cưỡng ép khai mở hết, Lam Túc mới dừng tay lại.
Lâm Khinh cứ ngỡ đã xong rồi, chính lúc này Lam Túc liền nhét viên Hạp hư đan vào miệng y.
Viên Đan dược vừa vào miệng đã tan, dược lực kinh nhân bắt đầu tràn ra, chạy lung tung đấu đá trong cơ thể. Lâm Khinh khó chịu muốn hét lên nhưng vì không muốn người trước mặt lo lắng nên đành cắn răng chịu đựng, cho đến khi sắp không chống đỡ nổi, lại có một dòng Linh lực tinh thuần từ Thiên linh cái của y chảy xuôi xuống theo kinh mạch. Dòng Linh lực này rất ôn hoà, làm dịu lại dược lực đang bạo phát.
Khoảng nửa ngày sau đó, khí tức trên người y bắt đầu tăng vọt, Ngưng Mạch hậu kỳ bay thẳng đến Ngưng Mạch đại viên mãn. Cho đến tận lúc Linh lực đạt đỉnh. Lam Túc bóp miệng Lâm Khinh ra ném vào hai viên Trúc cơ đan.
Bởi vì quá trình Trúc cơ rất quan trọng, tiến vào cảnh giới này mới coi như chân chính chạm vào cánh cửa tu tiên, cho nên căn cơ có vững không? Tu vi về sau sẽ đi đến đâu đều quyết định ở một bước này. Vậy nên Lam Túc không dám sơ xuất, hắn đã bài trừ tám mươi phần trăm nguy hiểm. Hai mươi phần trăm còn lại, phải để xem ý trí của Lâm Khinh như thế nào...
Sau khi Đan dược tan ra, Lâm Khinh cảm nhận những đau đớn do Hạp hư đan gây ra đã dịu bớt một chút. Lúc này tác dụng của Trúc Cơ đan mới bắt đầu phát ra. Một dòng linh lực mát như nước suối tập chung đánh thẳng vào cảnh giới Trúc Cơ, Lam Túc tập chung quan sát cho đến khi cảm giác được tấm chắn hơi lung lay sắp vỡ mới lấy ra một hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn, thật cẩn thận nhấc đồ vật bên trong ra rồi thả lên đỉnh đầu Lâm Khinh. Ngay lập tức, vật đó như một con rắn uốn éo thân mình một chút rồi chui thẳng vào Thiên linh cái của thiếu niên rồi biến mất trong đó, tất nhiên những việc này Lâm Khinh không hề biết gì. Y vẫn đang nhắm mắt tập trung cảm nhận sự huyền diệu của cảnh giới Trúc Cơ.
"Cách...!" Cảm giác như thứ gì đó đã nứt vỡ, Lâm Khinh thấy người mình như trút bỏ được một tầng xiềng xích. Thân thể nhẹ nhàng hơn, một dòng Linh lực khổng lồ từ kinh mạch chảy vào đan điền của y, bá đạo mở rộng nơi đó. Linh lực biến hoá thành chất lỏng sền sệt chứ không còn ở dạng khí như trước.
"Thì ra đây là cảnh giới Trúc Cơ!" Lâm Khinh định mở mắt ra thì nghe thấy tiếng Lam Túc nói: "Từ từ đã! Ngươi nhắm mắt lại, vận chuyển công pháp để hấp thu linh lực."
Lâm Khinh không hiểu ra sao nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn mà vận chuyển công pháp Thanh Liên quyết, thật ra không để cho y phải thắc mắc lâu. Ngay lập tức y cảm thấy được thân thể của chính mình có cảm giác câu thông với trời đất, khi hoàn thành quá trình Trúc Cơ, trên bầu trời kéo đến một đám mây ngũ sắc, đám mây này tập chung linh khí cực kỳ tinh thuần trong vòng vài dặm quanh đây lại, dòng linh khí này không cần luyện hoá mà tiến thẳng vào đan điền Lâm Khinh, y vội vàng đắm chìm trong đó, linh lực trong người cứ thẳng tiến mà tăng cho đến khi ổn định tại Trúc Cơ sơ kỳ trung giai mới dừng lại.
Khi Lâm Khinh củng cố cảnh giới xong rồi mở mắt ra, cái đầu tiên y nhìn thấy lại là khuôn mặt của Lam Túc đang kề sát chính mình, lúc này y mới nhận ra tư thế của hai người gần như đã áp sát vào nhau rồi. Mặt y nóng lên, vội vàng đẩy nam nhân ra nhưng người kia đâu có buông tha y dễ vậy. Một cánh tay rắn chắc của nam nhân đã đủ giữ chặt Lâm Khinh không cho y vùng vẫy. Hắn nhếch miệng cười khẽ:
"Xong việc rồi không tính trả công à?"
"Ngươi, ngươi muốn cái gì thì buông ta ra... trả công thì liên quan gì đến ôm với ấp!" Lâm Khinh nói xong liền vùng vẫy, thẳng đến khi chân cọ vào thứ gì đó cứng rắn của nam nhân mới khựng lại, thành thành thật thật mà đứng im. Mặt y lúc này đã đỏ bừng rồi nhưng y vẫn cứng miệng nói:
"Này ta còn bé lắm, ngươi định ra tay với cả "trẻ vị thành niên" à?"
"Hửm, "trẻ vị thành niên" là gì?" Lam Túc trêu đùa Lâm Khinh đến nghiện, dù cực kỳ khó chịu nhưng cũng không muốn buông thiếu niên ra, hắn đang cọ cọ mặt vào hõm gáy của y chợt nghe nói vậy mới ngẩng đầu lên thắc mắc.
"Thì... thì ta vẫn còn chưa lớn ấy!" Giọng Lâm Khinh lúc này nghe chỉ như muỗi kêu. Nhưng tu sĩ vốn tai thính mắt tinh. Lam Túc không nhịn cười nổi nữa liền vùi mặt vào cổ thiếu niên. Đến khi ngẩng mặt lên trong mắt hắn vẫn tràn đầy ý cười. Quyết định tiếp tục trêu thiếu niên, hắn nắn bóp khắp thân thể Lâm Khinh một hồi rồi mới nói: "Ngươi nghĩ gì vậy? Ngươi nghĩ ta lên được với thân hình như gà bệnh này của ngươi sao?"
"Gà bệnh, con mẹ nó có ngươi mới là gà bệnh! Thế đây là cái gì?" Bị chọc cho nóng đầu lên Lâm Khinh không suy nghĩ gì liền túm lấy vật cứng rắn của Lam Túc để chứng minh.
Lúc này đến phiên Lam Túc tái mặt, hắn khàn giọng nói: "Ngươi bỏ ra ngay, nếu không hậu quả do ngươi gánh chịu đấy!"
Lâm Khinh lúc này không biết sợ còn bóp mạnh một cái rồi mới bỏ tay ra, lui về phía sau rồi nhảy thẳng lên bờ, không để ý đến y phục mà chạy thẳng vào động phủ, y bố trí hai tầng cấm chế nhốt nam nhân bên ngoài rồi mới ngồi sụp xuống, vòng tay quanh đầu. Y tựa cằm vào tay rồi lầm bầm: "Tiêu ta rồi, sao ta toàn hành động ngu ngốc vậy nhỉ? Nhỡ may hắn lại nổi điên vào đây ăn sạch ta thì sao???"
Nghĩ mà chán nản, ngồi thấp thỏm một lúc Lâm Khinh mới mặc quần áo vào rồi mở cửa đi ra ngoài. Nhưng nào thấy bóng dáng nam nhân đâu?
"Đồ xấu xa, đồ đáng ghét, đồ con rùa ngu ngốc!" Nhân lúc Lam Túc không có đây Lâm Khinh bắt đầu chửi bới cho bõ những ngày bị đàn áp.
Còn Lam Túc thật oan uổng, hắn muốn đè Lâm Khinh ra bất chấp hậu quả lắm chứ. Nhưng nghĩ đến việc Lâm Khinh còn chưa được mười lăm tuổi hắn lại chán nản. Bình thường mỗi lần bế quan cả chục năm không thấy gì, bây giờ đợi chờ một người có vài năm mà hắn cảm thấy thời gian dài đằng đẵng.
Kiếm nơi giải quyết xong Lam Túc trở về động phủ thì thấy ngay cảnh Lâm Khinh đang ngồi một góc chửi hắn, mặc dù buồn cười lắm nhưng mà hắn vẫn cố nhịn, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi hắn nói:
"Ngươi ngồi đây làm gì?"
Lâm Khinh giật mình khi thấy hắn, y chưa nghĩ gì liền lắp bắp nói: "Ta... ta chờ ngươi về!"
Nghe vậy biết thừa là Lâm Khinh chống chế nhưng Lam Túc vẫn cực kỳ vui mừng, hắn nói: "Đi, chúc mừng ngươi Trúc Cơ thành công thôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook