Cô lộ ra nụ cười, nhìn về phía Lục Bình, cười nói: "Lục tiên sinh, xin mời."
Mí mắt Lục Bình khẽ run, chỉ đành phải gật đầu.
Anh không biết tên của nhà hàng này, nhưng có thể chiếm một tòa nhà ở ngay giữa trung tâm cũng đủ để nói lên giá trị của nó rồi.
Thư ký thứ ba và nhân viên phục vụ lần lượt mở cửa xe cho Lý Ngọc Trân và Lục Bình, bày ra dáng vẻ cung kính. Phía trước tòa nhà cổ xưa, khách hàng hoặc du khách đi ngang qua đều nhìn về phía họ và đánh giá.
Trên biển hiệu của nhà hàng là một dòng chữ tiếng anh mà Lục Bình không biết, Anh và Lý Ngọc Trân cùng sánh vai đi vào nhà hàng cao cấp.
"Thức ăn Pháp."
Lục Bình tỉ mỉ quan sát những gì mà mình có thể nhìn thấy, phát hiện phần lớn khách hàng trong nhà hàng đều vô cùng hào nhoáng, không giàu thì sang.
Anh đã nhận ra kiểu nhà hàng này.
Đây là hiệu quả của việc tìm hiểu cả buổi chiều, nhưng mà cũng chỉ như vậy mà thôi.
Một lúc sau, anh và Lý Ngọc Trân ngồi xuống ở cạnh cửa sổ tầng hai, nơi có tầm nhìn tốt nhất, đối diện với bọn họ chính là tòa tháp Kim Mậu, trung tâm tài chính Hoàn Cầu và tòa nhà trung tâm.
"Đáng chết."
"Mình nên dùng dáng vẻ và giọng điệu gì để nói rằng mình chưa từng ăn đồ ăn nước ngoài đây?"
Dưới ánh đèn mờ mờ, Lục Bình nhìn thấy Lý Ngọc Trân quý khí ung dung, xinh đẹp không thể tả. Vẻ mặt anh ung dung, bình tĩnh, nhưng trong đầu chính là đang điên cuồng nghĩ biện pháp.
"Lục tiên sinh."
"Mời."
Bên ngoài là ánh đèn rực rỡ.
Dưới ánh đèn.
Lý Ngọc Trân nhận lấy Champagne do nhân viên phục vụ đưa tới, cô ưu nhã rót cho Lục Bình sau đó bưng ly rượu trước mặt mình lên.
Lục Bình nhìn mỹ nhân trước mắt, cảm thấy vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.
Anh cũng giơ ly rượu lên.
[ Keng ——]
Tiếng va chạm vang lên.
Lục Bình uống một ngụm nhỏ, rượu vừa vào miệng, trong cổ họng đã cảm nhận được cảm giác mềm mại và cay cay, sau đó mùi trái cây phức tạp lan ra trong miệng.
"Đây là Dom Perignon Rose Gold được sản xuất vào năm 1996, một lần chỉ sản xuất 35 bình." Lý Ngọc Trân vừa uống vừa giới thiệu.
Lục Bình vừa để ly xuống, thưởng thức dư vị trong cổ họng, nghe thế thì mí mắt khẽ run. Lúc nhìn về phía ly rượu Champagne óng ánh trong suốt trước mắt thì sâu trong ánh mắt đã có sự thay đổi.
Mặc dù không biết giá cả cụ thể, nhưng sợ rằng một ngụm rượu mà anh vừa uống kia chính là tiền lương một tháng của anh.
"Vậy tôi uống vào thật đúng như là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, không biết sang hèn." Lục Bình phản ứng lại rất nhanh.
Anh chú ý tới sau khi Lý Ngọc Trân giới thiệu thì đôi mắt ướt át luôn nhìn chằm chằm vào mình. Anh không có che giấu tâm trạng, lộ ra vẻ thán phục và tò mò giơ ly rượu trước mặt lên, nghênh đón ánh đèn ngược sáng, quan sát chất lỏng đang lắc lư ở trong ly. Sau đó, anh đưa ly rượu đến bên miệng, ban đầu là nhấp một ngụm nhỏ sau đó uống sạch sẽ.
Anh lau miệng, rồi nói chuyện với Lý Ngọc Trân.
Anh chính là một người bình thường, bia cũng không thường uống, chứ đừng nói đến việc uống Champagne hay rượu tây. Lúc nên giả bộ thì phải giả bộ, lúc không nên giả bộ thì nhất định không thể làm!
"Xem ra Lục tiên sinh ngày thường không quá thích ăn đồ Tây?" Lý Ngọc Trân hỏi.
"Ừm."
"Thân phận của tôi không cho phép tôi thường xuyên ra vào những chỗ này." Lục Bình nhún vai một cái, thản nhiên đáp.
Trong lời nói này của anh bao hàm nhiều tầng ý nghĩa. Thứ nhất, đứng ở góc độ thân phận Lục Bình, tiền lương của một nhân viên bình thường không đảm đương nổi việc đến nhà hàng và uống rượu sang trọng như vậy. Thứ hai, căn cứ vào góc độ của Lý Ngọc Trân, thân phận bề ngoài của anh là nhân viên, như vậy anh phải tuân theo logic hành vi của nhân viên bình thường, chỉ có như vậy thì mới không bị những người khác nhận ra điều khác thường.
"Khó trách."
"Lục tiên sinh có thể làm đến mức độ này, khó trách tôi để người ta điều tra hồ sơ cá nhân của anh nhưng lại không thể nhìn ra chút sơ hở nào."
Lý Ngọc Trân bày ra dáng vẻ như đột nhiên hiểu ra, cũng không che giấu, thở dài nói.
Vẻ mặt của Lục Bình vẫn không thay đổi, nở nụ cười yếu ớt.
Ván cờ đầu tiên đã vượt qua.
Trong lòng của anh cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng âm thầm cảm thấy tự đắc vì những gì mình vừa nói. Không nói quá đầy đủ, cố gắng không có nói dối, để cho người ta tự mình bổ não.
…
Dưới hoàn cảnh ưu nhã.
Lục Bình và Lý Ngọc Trân nhỏ giọng trò chuyện. Không bao lâu sau, phần ăn thứ nhất là mousse gan vịt với rượu porto và phô mai Parmesan được mang đến trước mặt Lục Bình.
"…"
Lục Bình quan sát.
Giống như là nhận ra sự lúng túng của Lục Bình, Lý Ngọc Trân bắt đầu ăn trước, cô ung dung bỏ mousse gan vịt vào trong miệng.
Lục Bình gật đầu, thản nhiên học theo động tác của Lý Ngọc Trân, cũng ăn một miếng nhỏ. Không có mùi tanh nồng của gan vịt như trong tưởng tượng, chỉ có vị béo ngậy và mùi thơm bùi bùi của quả hạch hòa quyện vào nhau, vị chua của quả mâm xôi bắt đầu tan ra, cùng với mùi thơm này còn có cảm giác bùng nổ nơi đầu lưỡi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook