Tà Vương
-
Chương 4
Là nàng đa tâm sao? Nàng như thế nào cảm thấy giống như có một đôi mắt oán hận, đang nhìn nàng?
Thủy Linh Nhi rõ ràng cảm giác được Triệu Minh Nguyệt cùng nha hoàn của nàng ta , đối với nàng thái độ thập phần lạnh nhạt, mà lạnh nhạt này , chỉ vào lúc Sở Ân không mặt mới có thể biểu hiện ra ngoài.
Ở trên thuyền không có việc gì làm, có đôi khi nhàm chán cực kỳ, nàng muốn tìm người để nói chuyện, nhưng cho dù là Triệu Minh Nguyệt hoặc Thanh nhi, gặp nàng như gặp không khí không để ý tới, nàng căn bản không rõ chính mình rốt cuộc làm sao đắc tội với người ta ? Nàng tự nhận nhân duyên cũng không tệ lắm, nhưng nàng chưa bao giờ làm ai chán ghét, không hiểu Triệu Minh Nguyệt như thế nào khi gặp nàng luôn luôn có vẻ mặt đầy chán ghét như thế .
Tất nhiên , nếu người ta không nghĩ để ý nàng, nàng cũng không thèm gặp người ta cười hi ha nói chuyện .
Con thuyền liên tục cả ngày lắc lư, nước sông chảy xiết, cuộn sóng đại, dùng xong bữa tối , Thủy Linh Nhi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, bởi vì nàng say tàu .
Đến nửa đêm, nàng như thế nào ngủ cũng ngủ không được, quyết định ra mạn thuyền hít thở không khí , hy vọng gió lạnh , có thể làm giảm cảm giác buồn nôn không khoẻ .
Nàng ngồi ở bên mạn thuyền , lưng tựa vào lan can thuyền , đón gió lạnh, cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng bổng có một vật gì đó chuyển động làm nàng phân tâm.
Nàng mở to mắt, thấy đuôi thuyền xuất hiện mấy chiến thuyền nhỏ, cảm thấy nhịn không được kinh ngạc.
Dưới ánh trăng mờ ảo , nàng nhìn thấy trên thuyền nhỏ , mỗi thuyền có ba thanh niên khổ người cường tráng lực lưỡng , người người trên tay đều có chứa binh khí, thoạt nhìn là biết ý đồ đến không tốt, tám phần là cướp thuyền cường đạo, hơn nữa số lượng không ít.
May mắn nàng vị trí vị trí vừa lúc bị thùng gỗ to lớn ngăn trở, hơn nữa thập phần ẩn mật, cho nên những người đó không phát hiện nàng.
Trước khi những tên kia kịp lên thuyền, Thủy Linh Nhi không cần suy nghĩ gì nữa , xô ngã thùng gỗ to , lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy thật nhanh , chỉ nghe phía sau thét lớn một tiếng.
“Bị phát hiện ! Mọi người lên mau !”
Khi nàng xô ngã thùng gỗ thứ hai lúc này đối phương đã có phòng bị, gốc cây thoáng chốc bị chém thành hai khúc , đồng thời có bóng người nhảy lên phía trước chặn nàng lại .
Đó là một nam nhân đầu trọc, cầm trên tay lượng lắc lắc loan đao, diện mạo hung thần ác sát, mũi đeo một cái vòng sắt ( maytrang : giống con trâu quá .) , chính hung tợn trừng mắt nhìn nàng, mà hắn trên trán có một vết máu to , hiển nhiên là bị một vật gì đập trúng , không khó đoán được, kia này nọ chính là nàng vừa rồi ném thùng gỗ ra phía sau .
Thủy Linh Nhi lập tức xoay người chạy đi bỏ chạy, cùng sử dụng hết khí lực hô to ──
“Cường đạo cướp thuyền a!”
“Nha đầu chết tiệt kia!” Nam nhân đầu trọc mắng, lập tức phác sát mà đến, loan đao nhắm ngay vào đầu của nàng chém tới .
Nếu là dĩ vãng, nàng nhất định dễ dàng tránh thoát, nhưng hiện tại nàng nhưng không cách nào thi triển khinh công, mắt thấy một cái mạng nhỏ sẽ chôn vùi tại đây , trên tay nam nhân đầu trọc này .
Cái này xong rồi!
Nàng sợ hãi ôm đầu nhắm chặt hai mắt, không dám tưởng tượng cái loan đao đáng sợ kia , chém vào trên người mình đặc biệt lúc ấy có bao nhiêu đau, nói vậy nhất định rất đau rất đau ──
“Oa! Đau quá a!”
Di?
Thủy Linh Nhi mở mắt ra, nghĩ rằng chính mình đều còn không có kêu, là ai kêu trước nàng ?
Nàng ngây ngốc trừng mắt nhìn tên đầu trọc nằm trên mặt đất lăn lộn , cánh tay hắn bị cắt đứt, huyết lưu như chú, mà cánh tay đứt kia còn nắm loan đao.
Chưa kịp hiểu chuyện xảy ra như thế nào , Sở Ân đã che ở đằng trước mặt nàng, cùng những người đó triển khai kịch liệt đánh nhau.
Nàng trở nên hiểu được, nguyên lai cánh tay của tên nam nhân trọc đầu kia, là bị Sở Ân cấp chặt bỏ .
Mắt thấy dưới ánh trăng, đao quang kiếm ảnh , đối phương nhân sổ phần đông, hơn nữa người người là võ công cao cường hảo thủ, Sở Ân mặc dù lấy nhất địch hơn mười, nhưng đối phương tựa hồ cũng không chiếm được tiện nghi, nàng có thể thừa dịp hỗn loạn đào tẩu.
Vì thế, nàng dọc theo giáp bản biên lan can, lặng lẽ hướng đuôi thuyền di động. Nàng tính lên chiến thuyền nhỏ của những tên cường đạo bơi vào bờ , dù sao Sở Ân hiện tại không đếm xỉa tới nàng, nàng nhất định có thể thành công đào tẩu .
“Ô ô ô ~~”
Đột nhiên nghe được tiếng khóc của nữ nhân ,
, Thủy Linh Nhi nhìn chăm chú nhìn lên, nguyên lai là Triệu Minh Nguyệt cùng Thanh nhi, hai người nguyên nhân vì trước mắt hỗn loạn chém giết, sợ tới mức tránh ở một góc run run khóc nức nở.
Thủy Linh Nhi nghĩ rằng không thể bỏ mặc các nàng được , vì thế ngược lại đi hướng các nàng, an ủi nói:“Các ngươi đừng sợ , không có việc gì .”
“Kia, những người đó là ai?” Triệu Minh Nguyệt run giọng nói.
“Ta nghĩ là chuyên môn kiếp thuyền cướp đoạt tài vật cường đạo.”
“Thật đáng sợ ~~”
“Yên tâm, hắn…… Tướng công của ta võ công cao cường, hắn hội đối phó .” Nàng an ủi nói, cũng quay đầu nhìn liếc mắt một cái, trong lòng nhưng thật ra thực may mắn có Sở Ân ở trong này, nếu không gặp gỡ kiếp thuyền cường đạo, các nàng sớm bị bắt.
Chính là…… Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì này cường đạo tựa hồ quá lợi hại chút, lấy Sở Ân võ công mà nói , bình thường cường đạo không phải là đối thủ của Tà Vương ? Nhưng những người đó người người thân thủ mạnh mẽ, sử xuất cao minh võ công con đường, dùng là vũ khí cũng là lợi hại quỷ dị thật sự, hẳn là người trong giang hồ.
“Các ngươi đi theo ta đi, ta mang bọn ngươi trốn chỗ này .” Không thể bỏ mặc hai mỹ nhân như hoa như ngọc tại đây trên thuyền, nếu rơi vào tay người xấu có thể rất thảm .
“Nhưng là…… Sở công tử làm sao bây giờ?”
“Hắn võ công cao cường, thì sẽ đối phó bọn họ.” Lời tuy như thế, nàng đã có điểm lo lắng hắn ──
Di? Nàng lo lắng hắn? Kỳ quái, nàng lo lắng cái gì?
Chiếu đạo lý, nàng là cao hứng đều không kịp, bởi vì hắn muốn giết Đoàn tỉ phu của nàng , sẽ không là người tốt, hơn nữa hắn đối nàng cũng không tốt , nàng mới sẽ không lo lắng hắn đâu!
“Chúng ta đi nhanh đi, nếu chậm liền không xong .” Nàng đi trước dẫn đầu, dẫn dắt các nàng theo bên cạnh , một lòng muốn tránh khỏi những tên hung thần ác sát này .
Nếu là chạy trốn , sẽ lén lút, lén lút, còn phải ba bến bốn hướng đưa mắt liếc nhìn thật cẩn thận, tuy rằng nàng thi triển không được khinh công, nhưng đối với lẫn trốn , nếu so với người khác vẫn là tốt hơn nhiều .
“Nhớ kỹ, bắt chước như ta nè, cùng vật sở hữu hòa hợp nhất thể, trốn ở đằng sau cái thùng gỗ, làm giống cái thùng gỗ , tránh ở sau cây cột , sẽ giống cái cây cột, lân theo sau lưng của kẻ địchlẳng lặng chuồn êm , biết không?”
“Nếu là đứng trước mặt địch nhân thì sao ?”
“Đứa ngốc, chuyện này mà còn hỏi, đương nhiên là chết chắc rồi!”
“Kia nhưng thật ra.” Triệu Minh Nguyệt gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, cư nhiên đối nàng nở nụ cười.
Thủy Linh Nhi sửng sốt , nữ nhân này mới vừa rồi còn bị dọa đến hoa dung thất sắc, vì sao giờ phút này hội cong lên cánh môi, cười đến như thế quỷ dị?
Thủy Linh Nhi sửng sốt , nữ nhân này mới vừa rồi còn bị dọa đến hoa dung thất sắc, vì sao giờ phút này hội cong lên cánh môi, cười đến như thế quỷ dị?
Tự dưng nàng bị đẩy bật mạnh ra ngoài, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng, mà người đẩy nàng không ai khác chính là Triệu Minh Nguyệt.
“Ai nha!”
Thủy Linh Nhi lăn đi ra ngoài, chưa kịp hoàn hồn, thì một đám người vung đao kiếm chém tới .
Sắc mặt nàng trắng bệch, biết chính mình nếu không phải bị chém thành tám khúc , ít nhất cũng sẽ bị chặt đứt tay đứt chân, xem ra lần này là thật sự xong rồi!
Đột nhiên, nàng cảm thấy thân mình nhất khinh, một cỗ kình phong đem nàng tránh xa vết đao đang chém xuống, khi nàng kịp hoàn hồn , lại phát hiện mình đang nằm ở trong ngực Sở Ân .
Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa vặn tiếp đón đôi mắt đang trợn hừng hực , nhịn không được hít một ngụm khí lạnh .
Sở Ân chính sắc mặt xanh mét trừng mắt nàng, sợ tới mức nàng vẻ mặt chột dạ, cảm thấy a oán kêu: Cái này thảm ! Chuồn êm bất thành, còn chui đầu vô lưới.
Nhìn hắn giận bạch thần sắc cập phiếm tử môi, Thủy Linh Nhi nghĩ rằng Sở Ân nhất định là khí nàng đến làm rối.
“Người ta không phải cố ý hảo không tốt, mà là bị ── di?” Nàng ngốc ngạc trừng mắt hắn bên môi tràn ra máu loãng, kinh ngạc ánh mắt rốt cục nhìn thấy hắn sau lưng đao kiếm.
Nàng cuối cùng ý thức được, nguyên lai hắn vì cứu nàng, lấy thân thể vì nàng chặn vũ khí, cho nên hắn sắc mặt mới có thể khó coi như vậy.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, cân não trống rỗng.
Mọi người gặp Tà Vương bị thương, đều dấu không được vẻ hưng phấn .
“Sở Ân, đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, ai bảo ngươi không yên phận ở Miêu Cương của ngươi, lại chạy đến chỗ người Hán của chúng ta làm gì .”
Tên còn lại phụ họa nói:“Đúng vậy, người Miêu Cương các ngươi toàn lấy cổ độc hại người, làm nhiều việc ác, Thiên Lý không dung .”
Sở Ân hừ lạnh:“Tộc của ta lúc nào cũng duy trì nguyên tắc, người không phạm ta, ta tức không phạm người , tại sao làm nhiều việc ác? Nếu không phải vì người Hán các ngươi cố tình xâm chiếm đất đai tộc của ta , chê tộc của ta thuộc loại hèn mọn , thì người Miêu Cương chúng ta cũng sẽ không lấy cổ độc tự bảo vệ mình.”
Thủy Linh Nhi thế này mới hiểu được, nguyên lai Miêu Cương cùng người Hán nhân có loại này ân oán.
Nàng lần đầu tiên bước ra giang hồ, còn nhiều chuyện chưa hiểu biết hết , phải học hỏi thêm cho biết mới được.
“Họ Sở , đừng nghĩ nói hàm hồ , người Bắc Thái đã quy thuận triều đình của chúng ta , người Miêu Cương các ngươi vẫn đang cùng người Hán đối nghịch, rõ ràng cố ý tạo phản!”
“Hôm nay chúng ta đoàn người tập kết một khối, muốn vì dân trừ hại! Nếu biết thức thời thì mau bó tay chịu trói , chúng ta đại nhân đại lượng cho các ngươi chết được toàn thây .”
“Này! Nói với hắn nhiều như vậy vô nghĩa làm gì? Mau giải quyết hắn, hảo hướng triều đình lĩnh thưởng vàng đi! Đừng quên, đầu của hắn có giá trị một vạn lượng hoàng kim, đủ chúng ta ăn uống mười đời vẫn chưa hết !”
Nha? Nói nửa ngày, nguyên lai đều là vì tiền a?
Thủy Linh Nhi túc khởi đôi mi thanh tú, trong lòng sinh ra nghi hoặc……
Nếu những người này luôn mồm nói toàn lời chính nghĩa , nhưng mới vừa rồi vì sao hội không phân tốt xấu chém giết người vô tội như nàng ? Hơn nữa bọn họ người người nhìn như hung thần ác sát, bộ dạng vẻ mặt dữ tợn , nhìn thế nào, cũng không ra dáng người tốt nha.
“Giết hắn, vậy còn vật mà hắn đang ôm trên tay làm sao bây giờ?”
Di? Nói nàng?
Trong đó một tên nam nhân có mái tóc dài rối tung, hai tay khoanh trước ngực , dùng ánh mắt mê đắm nhìn trên mặt Thủy Linh Nhi một cách dâm tà .
“ Cô nương này bộ dạng xinh đẹp, rất hợp khẩu vị của ta , tặng cho ta tốt lắm.”
Uy uy uy! Vừa rồi là ai nói muốn vì dân trừ hại a? Cư nhiên chủ ý đánh tới nàng trên đầu đến đây?!
Nhìn ánh mắt thèm nhỏ dãi của tên nam nhân kia, Thủy Linh Nhi không tự chủ được bất giác gục sâu vào ngực của Sở Ân , theo bản năng cho rằng, chỉ có áp vào khuôn ngực rộng lớn kia, mới có cảm giác an toàn.
Hắn nắm chặt cánh tay nàng , kéo xiết vào , nàng kinh ngạc giương mắt, ngắm hắn vẻ mặt bí hiểm.
Là nàng nhìn lầm sao? Hắn…… Là an ủi nàng nho nhỏ bất an sao?
Đối mặt địch nhân trước mặt , Sở Ân tuy rằng bị thương, ngược lại lại tỏ ra dị thường bình tĩnh , hắn âm lãnh ánh mắt quét về phía mỗi người, hé ra một chút âm ngoan tà mị, giọng điệu vẫn lạnh như băng .
“Nếu còn muốn bảo toàn mạng sống , tốt nhất nên chạy đi, ta sẽ tha không giết các người .”
Lời này vừa nói ra, mọi người cười như điên dại .
“Tà Vương, ngươi u mê sao? Hiện tại bị thương đâu chỉ bọn ta, hình như ngươi mới nên đáng lo a ?”
“Chúng ta mỗi người đều là cao thủ trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy , một mình đấu mặc dù đánh không lại ngươi, nhưng liên hợp lại, sự thật chứng minh đã muốn cho ngươi đành phải hạ phong.”
Trước mặt mọi người đều nghĩ đã nắm chắc phần thắng , duy chỉ mình Thủy Linh Nhi cảm nhận được, tựa hồ có chuyện gì sắp xảy ra……
Nhìn chằm chằm Sở Ân dị thường bình tĩnh vẻ mặt, thực kỳ dị , chỉ cần hắn động một cái mày, hoặc là thay đổi một ánh mắt, nàng liền hiểu được hắn hiện tại hỉ nộ ái ố.
Hắn, sát khí thật lớn a!
Sở Ân ánh mắt tà mị, cầm huyết khóe môi, giơ lên một tia lãnh trào.
“Xem ra, ta hôm nay không thể không đại khai sát giới .”
“Hừ! Mọi người, đừng cùng hắn nhiều lời, chúng ta đồng loạt tiến lên !”
Thủy Linh Nhi không tự chủ được nhắm hai mắt lại , hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang gục sâu vào ngực Sở Ân , vốn tưởng rằng hội nghe được tiếng động của đao thương kiếm đánh , ai ngờ kế tiếp, đúng là một mảnh thê lương kêu thảm thiết ──
“Mẹ ta nha! Đây là cái gì quỷ gì vậy ?”
“Có cái gì đang chui vào trên người ta !”
“A nha! Mắt của ta ! Mắt của ta đau quá a!”
Thủy Linh Nhi buồn bực mở mắt ra, này nhìn lên, nhịn không được vì cảnh tượng trước mắt hít một ngụm khí lạnh.
Sở Ân vẫn ôm nàng tại chỗ bất động, nhưng chung quanh mọi người lại một đám trên mặt đất quay cuồng, thống khổ khóc thét!
Trên người bọn họ có thật nhiều hắc xà, hắc xà chui vào trong tai, trong miệng bọn họ , ăn luôn ánh mắt của bọn họ , sau đó từ bên trong lại chui ra đến ngoài …… Cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi đáng sợ, vô cùng thê thảm, sợ tới mức nàng cả người đều ngây người.
Nàng từng nghe nói, Tà Vương sở dĩ trở thành người thống lãnh ở Miêu Cương , là vì hắn hội sử dụng độc xà, trí nhân cho tử. Có người nói đây là đồn đãi, bởi vì chưa từng có ai gặp qua, cũng có người nói là những người gặp được cũng đã chết vì độc xà .
Đến hôm nay, nàng cuối cùng cũng đã chứng kiến , vì sao người Miêu Cương nhân hội lấy Sở Ân là chủ tử sai đâu đánh đó , tôn kính hắn là tộc nhân thủ lĩnh, còn những người khác tôn hắn là Tà Vương .
“Cứu…… Cứu ta!”
Tranh Minh Nguyệt cùng Thanh nhi hiện đang đứng ở đầu khoang thuyền , các nàng mặc dù không bị độc xà cắn , nhưng thấy xà nhiều như vậy , sớm sợ tới mức chết khiếp, Triệu Minh Nguyệt còn sợ hãi vươn một bàn tay, run run hướng Sở Ân cầu cứu.
Sở Ân chính là lạnh lùng quét nàng liếc mắt một cái, vẻ mặt thờ ơ hờ hững.
Thủy Linh Nhi kinh ngạc hỏi:“Ngươi không cứu nàng?” Những người đó muốn giết hắn, cho nên hắn làm cho độc xà công kích bọn họ, đương nhiên có thể hiểu được , nhưng còn Triệu Minh Nguyệt ? Nữ nhân này cùng hắn không hề có thù oán nha!
Sở Ân hừ lạnh một tiếng.“Hại người, tự nhận hậu quả xấu.”
Nàng cảm thấy thất kinh, nguyên lai hắn biết hành động vừa rồi của Triệu Minh Nguyệt ?
Kỳ quái , đối đầu với nhiều kẻ địch mạnh, người này khi đang cùng người khác đánh nhau , như thế nào còn chú ý tới Triệu Minh Nguyệt đối nàng làm chuyện gì? Đây là không phải nói là , vào lúc nàng đang lén lút chạy trốn , cũng bị hắn nhìn thấy ?
Mạnh, thân thuyền một trận kịch liệt lay động, phát ra ầm ầm nổ.
“Sao, sao lại thế này a?” Nàng kinh hoảng hỏi, không hiểu được phát sinh chuyện gì.
Sở Ân trầm thanh nói:“Thuyền phu đã chết, không người lái thuyền , thân thuyền bởi vậy mà va phải đá ngầm, sợ là sắp chìm rồi .”
“ Nguy rồi! Nơi này nước rất sâu, cách bên bờ lại xa, chung quanh trời tối như mực , ngay cả ánh trăng cũng không có .”
Thủy Linh Nhi chạy đến bên mạn thuyền , phát hiện những chiến thuyền nhỏ của đám cướp biển hoàn toàn không thấy , chắc là dòng nước chảy xiết đã bị cuốn trôi .
Nàng lại chạy về bên cạnh hắn , dường như là đã hạ quyết định, quyết tâm, cùng hắn nghiêm mặt nói:“Được rồi, chỉ có mạo hiểm thử một lần ! Ngươi mau ngồi vào trong thùng gỗ , ta sẽ phụ trách bơi, có thùng gỗ nổi trợ lực , nói không chừng có thể bơi vào được đến bờ.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, không trả lời, xem ánh mắt của nàng, giống như nàng đã nói điều gì kỳ quái vậy .
“Làm sao vậy?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Ngươi bơi?”
Nàng không phục hỏi lại:“Đương nhiên, ngươi bị thương, đương nhiên là ta phải bơi a, có ý kiến sao?” Chẳng lẽ hắn là hắn muốn bơi a? Không mất máu quá nhiều mới là lạ! Còn dám ngại nàng?!
Sở Ân con ngươi đen không thấy đáy hiện lên một chút nhu hòa quang mang kỳ lạ, tiếp theo không nói câu nào nhấc tay lên, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Nàng ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị hắn mang theo thả người nhảy lên không trung , nhập vào mờ mịt đại giang trung.
Gió thổi vù vù bên tai của Thủy Linh Nhi , nàng lúc này mới nghĩ đến, họ Sở khinh công cũng rất lợi hại, chỉ cần một mảnh lá cây, liền có thể chuồn chuồn lướt nước, bay qua mặt sông .
Nàng gắt gao dựa sát vào người hắn, trong lòng nghĩ, hắn sở dĩ cứu nàng, nhất định là bởi vì cần nhờ nàng tìm Đoàn tỉ phu, nếu không tâm hắn thế nào lại tốt như vậy a?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không biết sao, lòng của nàng chợt nóng hừng hực , còn bùm bùm khiêu lợi hại đâu!
Kỳ quái, rất kỳ quái ……
“Đây là nơi quỷ quái gì vậy a?”
Thủy Linh Nhi nhìn sang đông, lại nhìn sang tây, bọn họ rời khỏi thuyền, Sở Ân lấy khinh công cao thâm mang theo nàng thượng ngạn, chân mới rơi xuống đất, nàng liền tò mò nhìn xung quanh, nhưng hiện tại đêm đã khuya lắm , phạm vi trăm dặm không thấy đèn đuốc, tối đen như mực , căn bản không rõ bọn họ đang ở nơi nào.
“Theo ta thấy, nếu muốn tìm địa phương đặt chân qua đêm, chỉ sợ phải đi một đoạn đường dài , bây giờ chúng ta nên bắt đầu từ hướng nào?” Nàng quay đầu hỏi, nhưng sau lưng lại không có người, không khỏi sửng sốt.
Người đâu?
Thủy Linh Nhi trừng lớn mắt, hướng đông, không có người, hướng tây, cũng không có người, trên đầu, đương nhiên không có khả năng, đem tầm mắt dời xuống, thấy được.
Sở Ân té trên mặt đất, cũng không nhúc nhích.
Nàng đầu tiên là sợ run , sau đó vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hắn.
“Này…… Ngươi có khỏe không?” Nàng phụ giúp hắn, tay nàng mới chạm vào lưng hắn , lại đụng đến một mảnh ướt sũng, nàng nhìn kỹ, nhịn không được hô nhỏ.
Là máu , thật nhiều máu ! Nguyên lai hắn bị thương nặng như thế , lại còn có thể thi triển khinh công, đi một đoạn đường xa đến như vậy đã dùng hết khí lực, cuối cùng mới chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Họ Sở kia đang hôn mê, trông không ra dáng giả vờ , nếu nàng hiện tại chạy lấy người, hắn cũng vô phương ngăn cản?
Bây giờ mà đào tẩu, đúng là cơ hội tốt !
Nàng đứng lên, quay đầu định chạy đi , nhưng mới đi vài bước, liền dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn đang nằm .
Kia tuấn lãng thân mình vẫn như cũ nằm úp sấp , không có gì động tĩnh.
Nàng thật sự tự do ! Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở , nếu nàng không đi, vạn nhất họ Sở tỉnh lại, sẽ gặp và ngăn cản nàng.
Nghĩ vậy , nàng tiếp tục cất bước đi về phía trước, nhưng mới đi vài bước, lại dừng lại, trong lòng không yên bất an quay đầu nhìn lại .
Nếu nàng đi rồi, họ Sở làm sao bây giờ? Hắn bị thương nặng như thế, có thể chết hay không a?
Hắn chết là có tốt không ? Từ nay về sau Đoàn tỉ phu liền an toàn ! Hắn là địch nhân của Đoàn tỉ phu, cũng chính là địch nhân của nàng .
Nhưng là…… Hắn sở dĩ bị thương, cũng là bởi vì cứu nàng nha! Nàng nếu mặc kệ hắn, chẳng phải vong ân phụ nghĩa?
Nên đi?
Hay là không nên đi?
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không thể quyết định được , lòng muốn chạy, lại không bỏ xuống được hắn, lưu lại, sau này sẽ mất cơ hội đào tẩu.
Này này này ── nên làm thế nào cho phải a?
Lúc này ánh trăng từ trong đám mây hé dần ra , ánh trăng sáng chiếu lên thân thể đang chảy máu đầm đìa, miệng vết thương thật sâu làm kinh tâm động phách , sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch, lòng của nàng giống như có một tảng đá đang đè nặng .
Nhìn thấy máu trên lưng hắn chảy càng lúc càng nhiều , tảng đá trong ngực nàng như càng nặng thêm, làm nàng như không thở nổi , thật là khó chịu.
Đôi chân vốn là đang chuẩn bị rời đi , không tự chủ được lại đi trở về bên hắn .
Nàng không thể thấy chết mà không cứu được, tâm mềm nhũn, đúng là vẫn phải quay lại bên cạnh hắn .
“Tính ngươi vận khí tốt, ta trên người còn có một viên đại hoàn đan, nhị sư tỉ nói, viên đại hoàn đan này có công dụng cải tử hồi sinh, ta vốn định đẻ dành hữu sự có dịp dùng , nhưng nhìn ngươi đáng thương như vậy, cho ngươi ăn đó .”
Nàng một bên lẩm bẩm, một bên thò tay vào trong áo, ở trước ngực sưu sưu, lấy ra một cái túi gấm nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đen , bỏ vào trong miệng hắn .
May mắn là viên đại hoàn đan này không cần nuốt cũng được , chỉ cần ngậm ở trong miệng sẽ chậm rãi hòa tan, liền có thể đạt tới công hiệu.
“Tốt lắm, ăn viên đại hoàn đan này, ít nhất có thể bảo toàn mạng ngươi.”
Nàng đứng lên, cho rằng chính mình đã tận tình tận nghĩa ( nguyên văn : nhân vương nghĩa tẫn ) , không làm thất vọng lương tâm , xoay người định rời khỏi. Nhưng xa xa lại truyền đến tiếng sói tru hai chân nàng giống như mọc rễ , không nhấc nổi .
Có sói, sói là ăn thịt , hắn trên người toàn mùi máu tươi, tất nhiên sẽ dẫn dụ bầy sói đến , mà nói không chừng còn dụ được cả hổ và báo , tại đây núi rừng hoang dã, nếu những mãnh thú nhìn thấy hắn…… Trong đầu nàng thoáng lên hình ảnh phân thây tranh thực . Ngực nàng đông một tiếng , như có một tảng đá nặng nề rơi xuống .
Phân vân suy tính , rốt cục nàng cũng không thể mặc kệ hắn , chỉ cần nghĩ đến hắn bị sài lang hổ báo ăn, nàng đã lo lắng khôn cùng .
Không sao giải thích được tâm tình mình vì sao lại phức tạp đến vậy , nàng thật sâu thở dài, cuối cùng, vẫn là đi trở về đi.
Không thể bỏ mặc hắn , đành phải bồi ở bên người hắn chiếu cố hắn lâu!
Thật là, nàng đời trước là thiếu hắn cái gì a?
Thủy Linh Nhi rõ ràng cảm giác được Triệu Minh Nguyệt cùng nha hoàn của nàng ta , đối với nàng thái độ thập phần lạnh nhạt, mà lạnh nhạt này , chỉ vào lúc Sở Ân không mặt mới có thể biểu hiện ra ngoài.
Ở trên thuyền không có việc gì làm, có đôi khi nhàm chán cực kỳ, nàng muốn tìm người để nói chuyện, nhưng cho dù là Triệu Minh Nguyệt hoặc Thanh nhi, gặp nàng như gặp không khí không để ý tới, nàng căn bản không rõ chính mình rốt cuộc làm sao đắc tội với người ta ? Nàng tự nhận nhân duyên cũng không tệ lắm, nhưng nàng chưa bao giờ làm ai chán ghét, không hiểu Triệu Minh Nguyệt như thế nào khi gặp nàng luôn luôn có vẻ mặt đầy chán ghét như thế .
Tất nhiên , nếu người ta không nghĩ để ý nàng, nàng cũng không thèm gặp người ta cười hi ha nói chuyện .
Con thuyền liên tục cả ngày lắc lư, nước sông chảy xiết, cuộn sóng đại, dùng xong bữa tối , Thủy Linh Nhi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, bởi vì nàng say tàu .
Đến nửa đêm, nàng như thế nào ngủ cũng ngủ không được, quyết định ra mạn thuyền hít thở không khí , hy vọng gió lạnh , có thể làm giảm cảm giác buồn nôn không khoẻ .
Nàng ngồi ở bên mạn thuyền , lưng tựa vào lan can thuyền , đón gió lạnh, cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng bổng có một vật gì đó chuyển động làm nàng phân tâm.
Nàng mở to mắt, thấy đuôi thuyền xuất hiện mấy chiến thuyền nhỏ, cảm thấy nhịn không được kinh ngạc.
Dưới ánh trăng mờ ảo , nàng nhìn thấy trên thuyền nhỏ , mỗi thuyền có ba thanh niên khổ người cường tráng lực lưỡng , người người trên tay đều có chứa binh khí, thoạt nhìn là biết ý đồ đến không tốt, tám phần là cướp thuyền cường đạo, hơn nữa số lượng không ít.
May mắn nàng vị trí vị trí vừa lúc bị thùng gỗ to lớn ngăn trở, hơn nữa thập phần ẩn mật, cho nên những người đó không phát hiện nàng.
Trước khi những tên kia kịp lên thuyền, Thủy Linh Nhi không cần suy nghĩ gì nữa , xô ngã thùng gỗ to , lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy thật nhanh , chỉ nghe phía sau thét lớn một tiếng.
“Bị phát hiện ! Mọi người lên mau !”
Khi nàng xô ngã thùng gỗ thứ hai lúc này đối phương đã có phòng bị, gốc cây thoáng chốc bị chém thành hai khúc , đồng thời có bóng người nhảy lên phía trước chặn nàng lại .
Đó là một nam nhân đầu trọc, cầm trên tay lượng lắc lắc loan đao, diện mạo hung thần ác sát, mũi đeo một cái vòng sắt ( maytrang : giống con trâu quá .) , chính hung tợn trừng mắt nhìn nàng, mà hắn trên trán có một vết máu to , hiển nhiên là bị một vật gì đập trúng , không khó đoán được, kia này nọ chính là nàng vừa rồi ném thùng gỗ ra phía sau .
Thủy Linh Nhi lập tức xoay người chạy đi bỏ chạy, cùng sử dụng hết khí lực hô to ──
“Cường đạo cướp thuyền a!”
“Nha đầu chết tiệt kia!” Nam nhân đầu trọc mắng, lập tức phác sát mà đến, loan đao nhắm ngay vào đầu của nàng chém tới .
Nếu là dĩ vãng, nàng nhất định dễ dàng tránh thoát, nhưng hiện tại nàng nhưng không cách nào thi triển khinh công, mắt thấy một cái mạng nhỏ sẽ chôn vùi tại đây , trên tay nam nhân đầu trọc này .
Cái này xong rồi!
Nàng sợ hãi ôm đầu nhắm chặt hai mắt, không dám tưởng tượng cái loan đao đáng sợ kia , chém vào trên người mình đặc biệt lúc ấy có bao nhiêu đau, nói vậy nhất định rất đau rất đau ──
“Oa! Đau quá a!”
Di?
Thủy Linh Nhi mở mắt ra, nghĩ rằng chính mình đều còn không có kêu, là ai kêu trước nàng ?
Nàng ngây ngốc trừng mắt nhìn tên đầu trọc nằm trên mặt đất lăn lộn , cánh tay hắn bị cắt đứt, huyết lưu như chú, mà cánh tay đứt kia còn nắm loan đao.
Chưa kịp hiểu chuyện xảy ra như thế nào , Sở Ân đã che ở đằng trước mặt nàng, cùng những người đó triển khai kịch liệt đánh nhau.
Nàng trở nên hiểu được, nguyên lai cánh tay của tên nam nhân trọc đầu kia, là bị Sở Ân cấp chặt bỏ .
Mắt thấy dưới ánh trăng, đao quang kiếm ảnh , đối phương nhân sổ phần đông, hơn nữa người người là võ công cao cường hảo thủ, Sở Ân mặc dù lấy nhất địch hơn mười, nhưng đối phương tựa hồ cũng không chiếm được tiện nghi, nàng có thể thừa dịp hỗn loạn đào tẩu.
Vì thế, nàng dọc theo giáp bản biên lan can, lặng lẽ hướng đuôi thuyền di động. Nàng tính lên chiến thuyền nhỏ của những tên cường đạo bơi vào bờ , dù sao Sở Ân hiện tại không đếm xỉa tới nàng, nàng nhất định có thể thành công đào tẩu .
“Ô ô ô ~~”
Đột nhiên nghe được tiếng khóc của nữ nhân ,
, Thủy Linh Nhi nhìn chăm chú nhìn lên, nguyên lai là Triệu Minh Nguyệt cùng Thanh nhi, hai người nguyên nhân vì trước mắt hỗn loạn chém giết, sợ tới mức tránh ở một góc run run khóc nức nở.
Thủy Linh Nhi nghĩ rằng không thể bỏ mặc các nàng được , vì thế ngược lại đi hướng các nàng, an ủi nói:“Các ngươi đừng sợ , không có việc gì .”
“Kia, những người đó là ai?” Triệu Minh Nguyệt run giọng nói.
“Ta nghĩ là chuyên môn kiếp thuyền cướp đoạt tài vật cường đạo.”
“Thật đáng sợ ~~”
“Yên tâm, hắn…… Tướng công của ta võ công cao cường, hắn hội đối phó .” Nàng an ủi nói, cũng quay đầu nhìn liếc mắt một cái, trong lòng nhưng thật ra thực may mắn có Sở Ân ở trong này, nếu không gặp gỡ kiếp thuyền cường đạo, các nàng sớm bị bắt.
Chính là…… Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì này cường đạo tựa hồ quá lợi hại chút, lấy Sở Ân võ công mà nói , bình thường cường đạo không phải là đối thủ của Tà Vương ? Nhưng những người đó người người thân thủ mạnh mẽ, sử xuất cao minh võ công con đường, dùng là vũ khí cũng là lợi hại quỷ dị thật sự, hẳn là người trong giang hồ.
“Các ngươi đi theo ta đi, ta mang bọn ngươi trốn chỗ này .” Không thể bỏ mặc hai mỹ nhân như hoa như ngọc tại đây trên thuyền, nếu rơi vào tay người xấu có thể rất thảm .
“Nhưng là…… Sở công tử làm sao bây giờ?”
“Hắn võ công cao cường, thì sẽ đối phó bọn họ.” Lời tuy như thế, nàng đã có điểm lo lắng hắn ──
Di? Nàng lo lắng hắn? Kỳ quái, nàng lo lắng cái gì?
Chiếu đạo lý, nàng là cao hứng đều không kịp, bởi vì hắn muốn giết Đoàn tỉ phu của nàng , sẽ không là người tốt, hơn nữa hắn đối nàng cũng không tốt , nàng mới sẽ không lo lắng hắn đâu!
“Chúng ta đi nhanh đi, nếu chậm liền không xong .” Nàng đi trước dẫn đầu, dẫn dắt các nàng theo bên cạnh , một lòng muốn tránh khỏi những tên hung thần ác sát này .
Nếu là chạy trốn , sẽ lén lút, lén lút, còn phải ba bến bốn hướng đưa mắt liếc nhìn thật cẩn thận, tuy rằng nàng thi triển không được khinh công, nhưng đối với lẫn trốn , nếu so với người khác vẫn là tốt hơn nhiều .
“Nhớ kỹ, bắt chước như ta nè, cùng vật sở hữu hòa hợp nhất thể, trốn ở đằng sau cái thùng gỗ, làm giống cái thùng gỗ , tránh ở sau cây cột , sẽ giống cái cây cột, lân theo sau lưng của kẻ địchlẳng lặng chuồn êm , biết không?”
“Nếu là đứng trước mặt địch nhân thì sao ?”
“Đứa ngốc, chuyện này mà còn hỏi, đương nhiên là chết chắc rồi!”
“Kia nhưng thật ra.” Triệu Minh Nguyệt gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, cư nhiên đối nàng nở nụ cười.
Thủy Linh Nhi sửng sốt , nữ nhân này mới vừa rồi còn bị dọa đến hoa dung thất sắc, vì sao giờ phút này hội cong lên cánh môi, cười đến như thế quỷ dị?
Thủy Linh Nhi sửng sốt , nữ nhân này mới vừa rồi còn bị dọa đến hoa dung thất sắc, vì sao giờ phút này hội cong lên cánh môi, cười đến như thế quỷ dị?
Tự dưng nàng bị đẩy bật mạnh ra ngoài, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng, mà người đẩy nàng không ai khác chính là Triệu Minh Nguyệt.
“Ai nha!”
Thủy Linh Nhi lăn đi ra ngoài, chưa kịp hoàn hồn, thì một đám người vung đao kiếm chém tới .
Sắc mặt nàng trắng bệch, biết chính mình nếu không phải bị chém thành tám khúc , ít nhất cũng sẽ bị chặt đứt tay đứt chân, xem ra lần này là thật sự xong rồi!
Đột nhiên, nàng cảm thấy thân mình nhất khinh, một cỗ kình phong đem nàng tránh xa vết đao đang chém xuống, khi nàng kịp hoàn hồn , lại phát hiện mình đang nằm ở trong ngực Sở Ân .
Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa vặn tiếp đón đôi mắt đang trợn hừng hực , nhịn không được hít một ngụm khí lạnh .
Sở Ân chính sắc mặt xanh mét trừng mắt nàng, sợ tới mức nàng vẻ mặt chột dạ, cảm thấy a oán kêu: Cái này thảm ! Chuồn êm bất thành, còn chui đầu vô lưới.
Nhìn hắn giận bạch thần sắc cập phiếm tử môi, Thủy Linh Nhi nghĩ rằng Sở Ân nhất định là khí nàng đến làm rối.
“Người ta không phải cố ý hảo không tốt, mà là bị ── di?” Nàng ngốc ngạc trừng mắt hắn bên môi tràn ra máu loãng, kinh ngạc ánh mắt rốt cục nhìn thấy hắn sau lưng đao kiếm.
Nàng cuối cùng ý thức được, nguyên lai hắn vì cứu nàng, lấy thân thể vì nàng chặn vũ khí, cho nên hắn sắc mặt mới có thể khó coi như vậy.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, cân não trống rỗng.
Mọi người gặp Tà Vương bị thương, đều dấu không được vẻ hưng phấn .
“Sở Ân, đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, ai bảo ngươi không yên phận ở Miêu Cương của ngươi, lại chạy đến chỗ người Hán của chúng ta làm gì .”
Tên còn lại phụ họa nói:“Đúng vậy, người Miêu Cương các ngươi toàn lấy cổ độc hại người, làm nhiều việc ác, Thiên Lý không dung .”
Sở Ân hừ lạnh:“Tộc của ta lúc nào cũng duy trì nguyên tắc, người không phạm ta, ta tức không phạm người , tại sao làm nhiều việc ác? Nếu không phải vì người Hán các ngươi cố tình xâm chiếm đất đai tộc của ta , chê tộc của ta thuộc loại hèn mọn , thì người Miêu Cương chúng ta cũng sẽ không lấy cổ độc tự bảo vệ mình.”
Thủy Linh Nhi thế này mới hiểu được, nguyên lai Miêu Cương cùng người Hán nhân có loại này ân oán.
Nàng lần đầu tiên bước ra giang hồ, còn nhiều chuyện chưa hiểu biết hết , phải học hỏi thêm cho biết mới được.
“Họ Sở , đừng nghĩ nói hàm hồ , người Bắc Thái đã quy thuận triều đình của chúng ta , người Miêu Cương các ngươi vẫn đang cùng người Hán đối nghịch, rõ ràng cố ý tạo phản!”
“Hôm nay chúng ta đoàn người tập kết một khối, muốn vì dân trừ hại! Nếu biết thức thời thì mau bó tay chịu trói , chúng ta đại nhân đại lượng cho các ngươi chết được toàn thây .”
“Này! Nói với hắn nhiều như vậy vô nghĩa làm gì? Mau giải quyết hắn, hảo hướng triều đình lĩnh thưởng vàng đi! Đừng quên, đầu của hắn có giá trị một vạn lượng hoàng kim, đủ chúng ta ăn uống mười đời vẫn chưa hết !”
Nha? Nói nửa ngày, nguyên lai đều là vì tiền a?
Thủy Linh Nhi túc khởi đôi mi thanh tú, trong lòng sinh ra nghi hoặc……
Nếu những người này luôn mồm nói toàn lời chính nghĩa , nhưng mới vừa rồi vì sao hội không phân tốt xấu chém giết người vô tội như nàng ? Hơn nữa bọn họ người người nhìn như hung thần ác sát, bộ dạng vẻ mặt dữ tợn , nhìn thế nào, cũng không ra dáng người tốt nha.
“Giết hắn, vậy còn vật mà hắn đang ôm trên tay làm sao bây giờ?”
Di? Nói nàng?
Trong đó một tên nam nhân có mái tóc dài rối tung, hai tay khoanh trước ngực , dùng ánh mắt mê đắm nhìn trên mặt Thủy Linh Nhi một cách dâm tà .
“ Cô nương này bộ dạng xinh đẹp, rất hợp khẩu vị của ta , tặng cho ta tốt lắm.”
Uy uy uy! Vừa rồi là ai nói muốn vì dân trừ hại a? Cư nhiên chủ ý đánh tới nàng trên đầu đến đây?!
Nhìn ánh mắt thèm nhỏ dãi của tên nam nhân kia, Thủy Linh Nhi không tự chủ được bất giác gục sâu vào ngực của Sở Ân , theo bản năng cho rằng, chỉ có áp vào khuôn ngực rộng lớn kia, mới có cảm giác an toàn.
Hắn nắm chặt cánh tay nàng , kéo xiết vào , nàng kinh ngạc giương mắt, ngắm hắn vẻ mặt bí hiểm.
Là nàng nhìn lầm sao? Hắn…… Là an ủi nàng nho nhỏ bất an sao?
Đối mặt địch nhân trước mặt , Sở Ân tuy rằng bị thương, ngược lại lại tỏ ra dị thường bình tĩnh , hắn âm lãnh ánh mắt quét về phía mỗi người, hé ra một chút âm ngoan tà mị, giọng điệu vẫn lạnh như băng .
“Nếu còn muốn bảo toàn mạng sống , tốt nhất nên chạy đi, ta sẽ tha không giết các người .”
Lời này vừa nói ra, mọi người cười như điên dại .
“Tà Vương, ngươi u mê sao? Hiện tại bị thương đâu chỉ bọn ta, hình như ngươi mới nên đáng lo a ?”
“Chúng ta mỗi người đều là cao thủ trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy , một mình đấu mặc dù đánh không lại ngươi, nhưng liên hợp lại, sự thật chứng minh đã muốn cho ngươi đành phải hạ phong.”
Trước mặt mọi người đều nghĩ đã nắm chắc phần thắng , duy chỉ mình Thủy Linh Nhi cảm nhận được, tựa hồ có chuyện gì sắp xảy ra……
Nhìn chằm chằm Sở Ân dị thường bình tĩnh vẻ mặt, thực kỳ dị , chỉ cần hắn động một cái mày, hoặc là thay đổi một ánh mắt, nàng liền hiểu được hắn hiện tại hỉ nộ ái ố.
Hắn, sát khí thật lớn a!
Sở Ân ánh mắt tà mị, cầm huyết khóe môi, giơ lên một tia lãnh trào.
“Xem ra, ta hôm nay không thể không đại khai sát giới .”
“Hừ! Mọi người, đừng cùng hắn nhiều lời, chúng ta đồng loạt tiến lên !”
Thủy Linh Nhi không tự chủ được nhắm hai mắt lại , hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang gục sâu vào ngực Sở Ân , vốn tưởng rằng hội nghe được tiếng động của đao thương kiếm đánh , ai ngờ kế tiếp, đúng là một mảnh thê lương kêu thảm thiết ──
“Mẹ ta nha! Đây là cái gì quỷ gì vậy ?”
“Có cái gì đang chui vào trên người ta !”
“A nha! Mắt của ta ! Mắt của ta đau quá a!”
Thủy Linh Nhi buồn bực mở mắt ra, này nhìn lên, nhịn không được vì cảnh tượng trước mắt hít một ngụm khí lạnh.
Sở Ân vẫn ôm nàng tại chỗ bất động, nhưng chung quanh mọi người lại một đám trên mặt đất quay cuồng, thống khổ khóc thét!
Trên người bọn họ có thật nhiều hắc xà, hắc xà chui vào trong tai, trong miệng bọn họ , ăn luôn ánh mắt của bọn họ , sau đó từ bên trong lại chui ra đến ngoài …… Cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi đáng sợ, vô cùng thê thảm, sợ tới mức nàng cả người đều ngây người.
Nàng từng nghe nói, Tà Vương sở dĩ trở thành người thống lãnh ở Miêu Cương , là vì hắn hội sử dụng độc xà, trí nhân cho tử. Có người nói đây là đồn đãi, bởi vì chưa từng có ai gặp qua, cũng có người nói là những người gặp được cũng đã chết vì độc xà .
Đến hôm nay, nàng cuối cùng cũng đã chứng kiến , vì sao người Miêu Cương nhân hội lấy Sở Ân là chủ tử sai đâu đánh đó , tôn kính hắn là tộc nhân thủ lĩnh, còn những người khác tôn hắn là Tà Vương .
“Cứu…… Cứu ta!”
Tranh Minh Nguyệt cùng Thanh nhi hiện đang đứng ở đầu khoang thuyền , các nàng mặc dù không bị độc xà cắn , nhưng thấy xà nhiều như vậy , sớm sợ tới mức chết khiếp, Triệu Minh Nguyệt còn sợ hãi vươn một bàn tay, run run hướng Sở Ân cầu cứu.
Sở Ân chính là lạnh lùng quét nàng liếc mắt một cái, vẻ mặt thờ ơ hờ hững.
Thủy Linh Nhi kinh ngạc hỏi:“Ngươi không cứu nàng?” Những người đó muốn giết hắn, cho nên hắn làm cho độc xà công kích bọn họ, đương nhiên có thể hiểu được , nhưng còn Triệu Minh Nguyệt ? Nữ nhân này cùng hắn không hề có thù oán nha!
Sở Ân hừ lạnh một tiếng.“Hại người, tự nhận hậu quả xấu.”
Nàng cảm thấy thất kinh, nguyên lai hắn biết hành động vừa rồi của Triệu Minh Nguyệt ?
Kỳ quái , đối đầu với nhiều kẻ địch mạnh, người này khi đang cùng người khác đánh nhau , như thế nào còn chú ý tới Triệu Minh Nguyệt đối nàng làm chuyện gì? Đây là không phải nói là , vào lúc nàng đang lén lút chạy trốn , cũng bị hắn nhìn thấy ?
Mạnh, thân thuyền một trận kịch liệt lay động, phát ra ầm ầm nổ.
“Sao, sao lại thế này a?” Nàng kinh hoảng hỏi, không hiểu được phát sinh chuyện gì.
Sở Ân trầm thanh nói:“Thuyền phu đã chết, không người lái thuyền , thân thuyền bởi vậy mà va phải đá ngầm, sợ là sắp chìm rồi .”
“ Nguy rồi! Nơi này nước rất sâu, cách bên bờ lại xa, chung quanh trời tối như mực , ngay cả ánh trăng cũng không có .”
Thủy Linh Nhi chạy đến bên mạn thuyền , phát hiện những chiến thuyền nhỏ của đám cướp biển hoàn toàn không thấy , chắc là dòng nước chảy xiết đã bị cuốn trôi .
Nàng lại chạy về bên cạnh hắn , dường như là đã hạ quyết định, quyết tâm, cùng hắn nghiêm mặt nói:“Được rồi, chỉ có mạo hiểm thử một lần ! Ngươi mau ngồi vào trong thùng gỗ , ta sẽ phụ trách bơi, có thùng gỗ nổi trợ lực , nói không chừng có thể bơi vào được đến bờ.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, không trả lời, xem ánh mắt của nàng, giống như nàng đã nói điều gì kỳ quái vậy .
“Làm sao vậy?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Ngươi bơi?”
Nàng không phục hỏi lại:“Đương nhiên, ngươi bị thương, đương nhiên là ta phải bơi a, có ý kiến sao?” Chẳng lẽ hắn là hắn muốn bơi a? Không mất máu quá nhiều mới là lạ! Còn dám ngại nàng?!
Sở Ân con ngươi đen không thấy đáy hiện lên một chút nhu hòa quang mang kỳ lạ, tiếp theo không nói câu nào nhấc tay lên, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Nàng ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị hắn mang theo thả người nhảy lên không trung , nhập vào mờ mịt đại giang trung.
Gió thổi vù vù bên tai của Thủy Linh Nhi , nàng lúc này mới nghĩ đến, họ Sở khinh công cũng rất lợi hại, chỉ cần một mảnh lá cây, liền có thể chuồn chuồn lướt nước, bay qua mặt sông .
Nàng gắt gao dựa sát vào người hắn, trong lòng nghĩ, hắn sở dĩ cứu nàng, nhất định là bởi vì cần nhờ nàng tìm Đoàn tỉ phu, nếu không tâm hắn thế nào lại tốt như vậy a?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không biết sao, lòng của nàng chợt nóng hừng hực , còn bùm bùm khiêu lợi hại đâu!
Kỳ quái, rất kỳ quái ……
“Đây là nơi quỷ quái gì vậy a?”
Thủy Linh Nhi nhìn sang đông, lại nhìn sang tây, bọn họ rời khỏi thuyền, Sở Ân lấy khinh công cao thâm mang theo nàng thượng ngạn, chân mới rơi xuống đất, nàng liền tò mò nhìn xung quanh, nhưng hiện tại đêm đã khuya lắm , phạm vi trăm dặm không thấy đèn đuốc, tối đen như mực , căn bản không rõ bọn họ đang ở nơi nào.
“Theo ta thấy, nếu muốn tìm địa phương đặt chân qua đêm, chỉ sợ phải đi một đoạn đường dài , bây giờ chúng ta nên bắt đầu từ hướng nào?” Nàng quay đầu hỏi, nhưng sau lưng lại không có người, không khỏi sửng sốt.
Người đâu?
Thủy Linh Nhi trừng lớn mắt, hướng đông, không có người, hướng tây, cũng không có người, trên đầu, đương nhiên không có khả năng, đem tầm mắt dời xuống, thấy được.
Sở Ân té trên mặt đất, cũng không nhúc nhích.
Nàng đầu tiên là sợ run , sau đó vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hắn.
“Này…… Ngươi có khỏe không?” Nàng phụ giúp hắn, tay nàng mới chạm vào lưng hắn , lại đụng đến một mảnh ướt sũng, nàng nhìn kỹ, nhịn không được hô nhỏ.
Là máu , thật nhiều máu ! Nguyên lai hắn bị thương nặng như thế , lại còn có thể thi triển khinh công, đi một đoạn đường xa đến như vậy đã dùng hết khí lực, cuối cùng mới chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Họ Sở kia đang hôn mê, trông không ra dáng giả vờ , nếu nàng hiện tại chạy lấy người, hắn cũng vô phương ngăn cản?
Bây giờ mà đào tẩu, đúng là cơ hội tốt !
Nàng đứng lên, quay đầu định chạy đi , nhưng mới đi vài bước, liền dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn đang nằm .
Kia tuấn lãng thân mình vẫn như cũ nằm úp sấp , không có gì động tĩnh.
Nàng thật sự tự do ! Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở , nếu nàng không đi, vạn nhất họ Sở tỉnh lại, sẽ gặp và ngăn cản nàng.
Nghĩ vậy , nàng tiếp tục cất bước đi về phía trước, nhưng mới đi vài bước, lại dừng lại, trong lòng không yên bất an quay đầu nhìn lại .
Nếu nàng đi rồi, họ Sở làm sao bây giờ? Hắn bị thương nặng như thế, có thể chết hay không a?
Hắn chết là có tốt không ? Từ nay về sau Đoàn tỉ phu liền an toàn ! Hắn là địch nhân của Đoàn tỉ phu, cũng chính là địch nhân của nàng .
Nhưng là…… Hắn sở dĩ bị thương, cũng là bởi vì cứu nàng nha! Nàng nếu mặc kệ hắn, chẳng phải vong ân phụ nghĩa?
Nên đi?
Hay là không nên đi?
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không thể quyết định được , lòng muốn chạy, lại không bỏ xuống được hắn, lưu lại, sau này sẽ mất cơ hội đào tẩu.
Này này này ── nên làm thế nào cho phải a?
Lúc này ánh trăng từ trong đám mây hé dần ra , ánh trăng sáng chiếu lên thân thể đang chảy máu đầm đìa, miệng vết thương thật sâu làm kinh tâm động phách , sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch, lòng của nàng giống như có một tảng đá đang đè nặng .
Nhìn thấy máu trên lưng hắn chảy càng lúc càng nhiều , tảng đá trong ngực nàng như càng nặng thêm, làm nàng như không thở nổi , thật là khó chịu.
Đôi chân vốn là đang chuẩn bị rời đi , không tự chủ được lại đi trở về bên hắn .
Nàng không thể thấy chết mà không cứu được, tâm mềm nhũn, đúng là vẫn phải quay lại bên cạnh hắn .
“Tính ngươi vận khí tốt, ta trên người còn có một viên đại hoàn đan, nhị sư tỉ nói, viên đại hoàn đan này có công dụng cải tử hồi sinh, ta vốn định đẻ dành hữu sự có dịp dùng , nhưng nhìn ngươi đáng thương như vậy, cho ngươi ăn đó .”
Nàng một bên lẩm bẩm, một bên thò tay vào trong áo, ở trước ngực sưu sưu, lấy ra một cái túi gấm nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đen , bỏ vào trong miệng hắn .
May mắn là viên đại hoàn đan này không cần nuốt cũng được , chỉ cần ngậm ở trong miệng sẽ chậm rãi hòa tan, liền có thể đạt tới công hiệu.
“Tốt lắm, ăn viên đại hoàn đan này, ít nhất có thể bảo toàn mạng ngươi.”
Nàng đứng lên, cho rằng chính mình đã tận tình tận nghĩa ( nguyên văn : nhân vương nghĩa tẫn ) , không làm thất vọng lương tâm , xoay người định rời khỏi. Nhưng xa xa lại truyền đến tiếng sói tru hai chân nàng giống như mọc rễ , không nhấc nổi .
Có sói, sói là ăn thịt , hắn trên người toàn mùi máu tươi, tất nhiên sẽ dẫn dụ bầy sói đến , mà nói không chừng còn dụ được cả hổ và báo , tại đây núi rừng hoang dã, nếu những mãnh thú nhìn thấy hắn…… Trong đầu nàng thoáng lên hình ảnh phân thây tranh thực . Ngực nàng đông một tiếng , như có một tảng đá nặng nề rơi xuống .
Phân vân suy tính , rốt cục nàng cũng không thể mặc kệ hắn , chỉ cần nghĩ đến hắn bị sài lang hổ báo ăn, nàng đã lo lắng khôn cùng .
Không sao giải thích được tâm tình mình vì sao lại phức tạp đến vậy , nàng thật sâu thở dài, cuối cùng, vẫn là đi trở về đi.
Không thể bỏ mặc hắn , đành phải bồi ở bên người hắn chiếu cố hắn lâu!
Thật là, nàng đời trước là thiếu hắn cái gì a?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook