Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
-
Quyển 1 - Chương 6: Mẹo thắng
Trên mặt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy ẩn ý cười, lúc nhìn về phía Hoa Lạc Y, con ngươi có chút ôn hòa, Hoa Lạc Y không khỏi kích động lên.
Xem ra chính mình làm đúng rồi, nàng biết Thái tử chán ghét Hoa Kinh Vũ, chỉ cần có thể đả kích Hoa Kinh Vũ, Thái tử liền cao hứng.
Nàng nhất định phải hung hăng giáo huấn Hoa Kinh Vũ, cứ như vậy, Thái tử càng đối với mình thêm vài phần kính trọng.
Tiểu vương Nam Cung Cẩn của Hiếu Thân Vương phủ nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, y có thể giúp nàng đối phó Thái tử, lại không có cách nào ngăn cản người trong gia tộc nàng ra tay, tiểu nha đầu này sẽ không có chuyện chứ, nghe nói nội lực của nàng rất thấp, bản lĩnh này chỉ sợ không phải là đối thủ của Hoa Lạc Y.
Người xung quanh đều nhìn Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ nhíu mày lại, cuối cùng trầm giọng mở miệng: “Được, ta ứng chiến.”
Nàng nói xong, vẻ mặt Nhan Băng không khỏi biến thành trắng, tiểu thư đây là muốn đem chính mình dâng đến cửa cho Tam tiểu thư đánh a.
Dưới hàng lang, Hoa Lạc Y cười ha ha lên: “Được, ba ngày sau gặp tại sân quyết đấu.”
Nàng nói xong vung tay dẫn người rời đi, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cũng rời đi, Hoa Lôi tướng quân cuối cùng liếc mắt nhìn Hoa Kinh Vũ một cái, cảm giác nữ nhi này dường như khác với trước kia.
Nhưng mà cũng không nói gì, theo phía sau Thái tử rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại có Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn liếc mắt nhìn Hoa Kinh Vũ một cái, mặc kệ là nha đầu kia có đánh thắng được Hoa Lạc Y hay không, chí ít phần dũng khí này rất đáng khen, y có cần giúp nàng không nhỉ, Nam Cung Cẩn đang suy nghĩ, giọng nói của Hoa Kinh Vũ vang lên: “Cám ơn Cẩn tiểu vương gia vừa nãy ra tay tương trợ.”
Nếu không phải là Cẩn tiểu vương gia ra tay, chỉ sợ đêm nay nàng chạy không thoát khỏi hai mươi bản gia pháp hầu hạ rồi.
“Ừ.” Nam Cung Cẩn gật đầu, Hoa Kinh Vũ nói lời khách khí: “Trời cũng đã muộn rồi, Cẩn tiểu vương gia trở về đi.”
Nàng nói xong xoay người đi vào trong phòng, lời đến miệng của Nam Cung Cẩn lại nuốt ngược trở lại, lắc mình đi vào trong bóng đêm.
Trong phòng, thân người Hoa Kinh Vũ trực tiếp mềm nhũn trên mặt đất, không có chút sức lực nào, trực tiếp hôn mê, trước đó nàng còn gượng được một chút, lúc này rốt cuộc cũng gượng không nổi nữa, Nhan Băng kinh hãi dìu lấy nàng, đỡ nàng lên giường, đau lòng không thôi.
“Tiểu thư, sao người lại ngốc như thế, nội lực của Tam tiểu thư cao hơn người, nàng ta lại luyện võ công Kim Long Thiên Liệt Trảo của Hoa gia, người làm sao là đối thủ của nàng ta chứ, người đây không phải dâng mình đến cửa cho nàng ta đánh sao?”
Nhưng hiện tại nói gì đi nữa cũng dư thừa, nàng nên làm sao đây? Nhan Băng cả đêm không chợp mắt, nghĩ chủ ý, cuối cùng nàng nghĩ đến, không bằng đem tiểu thư rời khỏi Hoa phủ, như thế có thể tránh khỏi quyết đấu rồi, tiểu thư cũng không phải bị đánh.
Tam tiểu thư luôn hận tiểu thư, nếu như hai người họ quyết đấu, tiểu thư chỉ còn mức bị đánh chết một mạng thôi.
Trời đã sáng.
Hoa Kinh Vũ đã mê man ngủ liền một đêm, qua một đêm, nàng mở to mắt, tinh thần cuối cùng đỡ hơn một chút, mở to mắt thì thấy Nhan Băng đang dựa vào trước giường vẻ mặt sầu khổ nhìn nàng, vừa thấy nàng tỉnh lại, Nhan Băng nắm tay nàng nói: “Tiểu thư, chúng ta không bằng tìm một cơ hội rời khỏi Hoa gia đi. Như thế tiểu thư sẽ không cần phải quyết đấu với Tam tiểu thư nữa, sẽ không bị Tam tiểu thư đánh.”
Hoa Kinh Vũ trừng mắt nhìn, rốt cuộc vẫn mềm lòng, bị Băng Nhan làm cho cảm động, nha đầu kia thật ra cũng một lòng vì nàng, đang nghĩ Hoa Kinh Vũ mở miệng: “Nhan Băng, đừng lo lắng, ta sẽ không có chuyện gì đâu, cũng sẽ không không đánh mà bỏ chạy.”
Đó không phải là tính cách của Hoa Kinh Vũ nàng, tuy nàng biết nội lực hiện tại của Hoa Lạc Y đã đạt đến tầng thứ ba, mà nội lực của nàng chỉ tới tầng thứ hai, nhưng thế sự không có gì chắc chắn, có lẽ nội lực của Hoa Lạc Y cao hơn nàng, nhưng Hoa Lạc Y lại không bằng kinh nghiệm đoạt mạng trong miệng sói của nàng, không bằng kinh nghiệm vì được sống mà liều mạng với người khác của nàng, huống hồ trong tay nàng còn có át chủ bài trong tay, đó là dùng độc, vì thế trận này, đến cuối cùng ai thắng ai thua, còn chưa biết được.
Nhan Băng còn muốn nói cái gì đó, nhưng Hoa Kinh Vũ đã rời gường rồi, nàng vội vã đứng dậy hầu hạ Hoa Kinh Vũ rời giường, nhưng mà sau khi Hoa Kinh Vũ rời giường bởi vì thể cốt không tốt, vì thế vốn không có hoạt động, đang dựa vào bên cạnh giường nghỉ ngơi, hôm qua nàng bị thương rất nặng, nhất thời không có khả năng hồi phục, vì thế ba ngày này nàng lấy việc nghỉ ngơi làm chính.
Hoa Kinh Vũ nhớ ra chính mình còn chưa xem qua diện mạo của đời này, liền phân phó Nhan Băng: “Lấy gương đồng đem qua đây.”
Nhan Băng chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn đứng dậy đi lấy gương đồng đến, vốn dĩ tiểu thư nào giờ không muốn soi gương, lúc này sao lại muốn soi gương rồi.
Gương đồng được đưa đến, Hoa Kinh Vũ nhận lấy, soi gương một chút, sau đó kinh hãi một cái buông tay, gương đồng rơi xuống đất, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Băng: “Người xấu xí đen thui thủi này là ai thế, không phải là ta chứ?”
Lúc trước tuy trong đầu nàng có chút kí ức, cũng không để ý, càng không nghĩ đến cái người đen thui thủi này lại là bộ dáng của nàng.
Nhan Băng có chút không biết nói cái gì cho phải, hơn nữa ngày mới lấp bấp: “Tiểu thư, thật ra người có hơi đen một tý, thật ra bộ dạng cũng rất được.”
Đây là lời thực lòng của Nhan Băng, Hoa Kinh Vũ kinh ngạc trong chốc lát, cuối cùng tiếp nhận chuyện này, khó trách Thái tử Nam Cung Nguyên Huy hung ác, thì ra chính người này bộ dáng xấu như thế, nàng lại đưa tay nhặt gương đồng lên đánh giá một phen, vậy mà phát hiện?
Hoa Kinh Vũ phát hiện ra một chuyện, thì ra người này sỡ dĩ đen như thế, cũng không phải bởi vì trời sinh mà đen, mà là trúng một loại độc khiến cho da dẻ biến đen lại làm cho người ta không phát hiện được, nàng tinh thông độc thuật, cho nên những thứ độc này đến trong mắt nàng liếc cái liền biết.
Người này vốn không phải không đẹp, mà là bị người hạ loại độc khí màu đen che giấu dung nhan, cho nên cả người mới có thể từ trên xuống dưới tối đen như mực.
Hoa Kinh Vũ khóe môi cong ra nụ cười lạnh, người sau lưng này cũng thật âm hiểm. Nàng nhất định sẽ điều tra ra kẻ nào đã hạ độc thủ như vậy với nàng, nếu điều tra ra, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y, nhưng mà chút độc này lại không làm khó được nàng.
Hoa Kinh Vũ đang muốn ra lệnh Nhan Băng đi chuẩn bị vài thứ thảo dược đến cho nàng, để cho nàng giải đi thứ khí độc màu đen trên người này, bất quá lời đến miệng, nàng lại dừng lại.
Bởi vì nàng nghĩ đến một chuyện, trước mắt nàng lại là Thái tử phi của Nam Cung Nguyên Huy, nếu như chính mình giải hết độc khí màu đen trên người.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lật lộng việc hôn ước, thú nàng làm Thái tử phi thì làm sao? Nói thật trải qua những chuyện trước kia, nàng đối với Thái tử Nam Cung Nguyên Huy không những không thích, hơn nữa cực kỳ ghét, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không gả cho Nam Cung Nguyên Huy làm Thái tử phi.
Nếu đã không muốn gả, hiện tại liền không vội giải độc, Hoa Kinh Vũ cầm gương đồng tỉ mỉ xem xét bộ dáng của mình, trừ bỏ làn da tối đen như mực ra, bộ dáng của nàng, lại giống như đúc với với kiếp trước của nàng, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, rất dễ thương mê người.
Nhìn đến đây, nàng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần trời sinh không phải bộ dáng xấu là được, về phần trúng độc, chờ giải trừ hôn ước với Nam Cung Nguyên Huy, nàng sẽ giải hết.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Trong phòng, Nhan Băng thấy vẻ mặt Hoa Kinh Vũ biến hóa thất thường, không khỏi lo lắng hỏi. Sợ tiểu thư chịu kích thích gì.
Hoa Kinh Vũ lắc đầu, đem gương đồng đưa cho Nhan Băng, phân phó: “Ta đói bụng rồi, đi chuẩn bị cho ta chút thức ăn đi.”
“Được, tiểu thư, người chờ một chút.” Nhan Băng đi chuẩn bị thứ gì đó ăn.
Trong phòng một mảnh im lặng, Hoa Kinh Vũ nhắm mắt tựa vào đầu giường, tiêu hóa kí ức trong đầu, chậm rãi dung hợp cùng với người kia, tiếp nhận bất cứ tin tức của nàng ta.
Trong thời gian ba ngày kế tiếp, không ai đến quấy rầy Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ an tâm ở trong Kinh Vũ Các dưỡng thương, tuy rằng nguyên khí vẫn chưa hồi phục, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Trong thời gian ba ngày, nàng để cho Nhan Băng đi giúp nàng mua vài loại thuốc về, lặng lẽ chế hai loại độc, chuẩn bị lúc quyết đấu dùng. Nàng sẽ không ngốc tự dưng đi quyết đấu với Hoa Lạc Y làm gì, nàng biết dùng độc, tự khắc phải biết lợi dụng, điều này giúp nàng lúc quyết đấu càng tăng thêm phần thắng.
Xem ra chính mình làm đúng rồi, nàng biết Thái tử chán ghét Hoa Kinh Vũ, chỉ cần có thể đả kích Hoa Kinh Vũ, Thái tử liền cao hứng.
Nàng nhất định phải hung hăng giáo huấn Hoa Kinh Vũ, cứ như vậy, Thái tử càng đối với mình thêm vài phần kính trọng.
Tiểu vương Nam Cung Cẩn của Hiếu Thân Vương phủ nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, y có thể giúp nàng đối phó Thái tử, lại không có cách nào ngăn cản người trong gia tộc nàng ra tay, tiểu nha đầu này sẽ không có chuyện chứ, nghe nói nội lực của nàng rất thấp, bản lĩnh này chỉ sợ không phải là đối thủ của Hoa Lạc Y.
Người xung quanh đều nhìn Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ nhíu mày lại, cuối cùng trầm giọng mở miệng: “Được, ta ứng chiến.”
Nàng nói xong, vẻ mặt Nhan Băng không khỏi biến thành trắng, tiểu thư đây là muốn đem chính mình dâng đến cửa cho Tam tiểu thư đánh a.
Dưới hàng lang, Hoa Lạc Y cười ha ha lên: “Được, ba ngày sau gặp tại sân quyết đấu.”
Nàng nói xong vung tay dẫn người rời đi, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cũng rời đi, Hoa Lôi tướng quân cuối cùng liếc mắt nhìn Hoa Kinh Vũ một cái, cảm giác nữ nhi này dường như khác với trước kia.
Nhưng mà cũng không nói gì, theo phía sau Thái tử rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại có Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn liếc mắt nhìn Hoa Kinh Vũ một cái, mặc kệ là nha đầu kia có đánh thắng được Hoa Lạc Y hay không, chí ít phần dũng khí này rất đáng khen, y có cần giúp nàng không nhỉ, Nam Cung Cẩn đang suy nghĩ, giọng nói của Hoa Kinh Vũ vang lên: “Cám ơn Cẩn tiểu vương gia vừa nãy ra tay tương trợ.”
Nếu không phải là Cẩn tiểu vương gia ra tay, chỉ sợ đêm nay nàng chạy không thoát khỏi hai mươi bản gia pháp hầu hạ rồi.
“Ừ.” Nam Cung Cẩn gật đầu, Hoa Kinh Vũ nói lời khách khí: “Trời cũng đã muộn rồi, Cẩn tiểu vương gia trở về đi.”
Nàng nói xong xoay người đi vào trong phòng, lời đến miệng của Nam Cung Cẩn lại nuốt ngược trở lại, lắc mình đi vào trong bóng đêm.
Trong phòng, thân người Hoa Kinh Vũ trực tiếp mềm nhũn trên mặt đất, không có chút sức lực nào, trực tiếp hôn mê, trước đó nàng còn gượng được một chút, lúc này rốt cuộc cũng gượng không nổi nữa, Nhan Băng kinh hãi dìu lấy nàng, đỡ nàng lên giường, đau lòng không thôi.
“Tiểu thư, sao người lại ngốc như thế, nội lực của Tam tiểu thư cao hơn người, nàng ta lại luyện võ công Kim Long Thiên Liệt Trảo của Hoa gia, người làm sao là đối thủ của nàng ta chứ, người đây không phải dâng mình đến cửa cho nàng ta đánh sao?”
Nhưng hiện tại nói gì đi nữa cũng dư thừa, nàng nên làm sao đây? Nhan Băng cả đêm không chợp mắt, nghĩ chủ ý, cuối cùng nàng nghĩ đến, không bằng đem tiểu thư rời khỏi Hoa phủ, như thế có thể tránh khỏi quyết đấu rồi, tiểu thư cũng không phải bị đánh.
Tam tiểu thư luôn hận tiểu thư, nếu như hai người họ quyết đấu, tiểu thư chỉ còn mức bị đánh chết một mạng thôi.
Trời đã sáng.
Hoa Kinh Vũ đã mê man ngủ liền một đêm, qua một đêm, nàng mở to mắt, tinh thần cuối cùng đỡ hơn một chút, mở to mắt thì thấy Nhan Băng đang dựa vào trước giường vẻ mặt sầu khổ nhìn nàng, vừa thấy nàng tỉnh lại, Nhan Băng nắm tay nàng nói: “Tiểu thư, chúng ta không bằng tìm một cơ hội rời khỏi Hoa gia đi. Như thế tiểu thư sẽ không cần phải quyết đấu với Tam tiểu thư nữa, sẽ không bị Tam tiểu thư đánh.”
Hoa Kinh Vũ trừng mắt nhìn, rốt cuộc vẫn mềm lòng, bị Băng Nhan làm cho cảm động, nha đầu kia thật ra cũng một lòng vì nàng, đang nghĩ Hoa Kinh Vũ mở miệng: “Nhan Băng, đừng lo lắng, ta sẽ không có chuyện gì đâu, cũng sẽ không không đánh mà bỏ chạy.”
Đó không phải là tính cách của Hoa Kinh Vũ nàng, tuy nàng biết nội lực hiện tại của Hoa Lạc Y đã đạt đến tầng thứ ba, mà nội lực của nàng chỉ tới tầng thứ hai, nhưng thế sự không có gì chắc chắn, có lẽ nội lực của Hoa Lạc Y cao hơn nàng, nhưng Hoa Lạc Y lại không bằng kinh nghiệm đoạt mạng trong miệng sói của nàng, không bằng kinh nghiệm vì được sống mà liều mạng với người khác của nàng, huống hồ trong tay nàng còn có át chủ bài trong tay, đó là dùng độc, vì thế trận này, đến cuối cùng ai thắng ai thua, còn chưa biết được.
Nhan Băng còn muốn nói cái gì đó, nhưng Hoa Kinh Vũ đã rời gường rồi, nàng vội vã đứng dậy hầu hạ Hoa Kinh Vũ rời giường, nhưng mà sau khi Hoa Kinh Vũ rời giường bởi vì thể cốt không tốt, vì thế vốn không có hoạt động, đang dựa vào bên cạnh giường nghỉ ngơi, hôm qua nàng bị thương rất nặng, nhất thời không có khả năng hồi phục, vì thế ba ngày này nàng lấy việc nghỉ ngơi làm chính.
Hoa Kinh Vũ nhớ ra chính mình còn chưa xem qua diện mạo của đời này, liền phân phó Nhan Băng: “Lấy gương đồng đem qua đây.”
Nhan Băng chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn đứng dậy đi lấy gương đồng đến, vốn dĩ tiểu thư nào giờ không muốn soi gương, lúc này sao lại muốn soi gương rồi.
Gương đồng được đưa đến, Hoa Kinh Vũ nhận lấy, soi gương một chút, sau đó kinh hãi một cái buông tay, gương đồng rơi xuống đất, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Băng: “Người xấu xí đen thui thủi này là ai thế, không phải là ta chứ?”
Lúc trước tuy trong đầu nàng có chút kí ức, cũng không để ý, càng không nghĩ đến cái người đen thui thủi này lại là bộ dáng của nàng.
Nhan Băng có chút không biết nói cái gì cho phải, hơn nữa ngày mới lấp bấp: “Tiểu thư, thật ra người có hơi đen một tý, thật ra bộ dạng cũng rất được.”
Đây là lời thực lòng của Nhan Băng, Hoa Kinh Vũ kinh ngạc trong chốc lát, cuối cùng tiếp nhận chuyện này, khó trách Thái tử Nam Cung Nguyên Huy hung ác, thì ra chính người này bộ dáng xấu như thế, nàng lại đưa tay nhặt gương đồng lên đánh giá một phen, vậy mà phát hiện?
Hoa Kinh Vũ phát hiện ra một chuyện, thì ra người này sỡ dĩ đen như thế, cũng không phải bởi vì trời sinh mà đen, mà là trúng một loại độc khiến cho da dẻ biến đen lại làm cho người ta không phát hiện được, nàng tinh thông độc thuật, cho nên những thứ độc này đến trong mắt nàng liếc cái liền biết.
Người này vốn không phải không đẹp, mà là bị người hạ loại độc khí màu đen che giấu dung nhan, cho nên cả người mới có thể từ trên xuống dưới tối đen như mực.
Hoa Kinh Vũ khóe môi cong ra nụ cười lạnh, người sau lưng này cũng thật âm hiểm. Nàng nhất định sẽ điều tra ra kẻ nào đã hạ độc thủ như vậy với nàng, nếu điều tra ra, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y, nhưng mà chút độc này lại không làm khó được nàng.
Hoa Kinh Vũ đang muốn ra lệnh Nhan Băng đi chuẩn bị vài thứ thảo dược đến cho nàng, để cho nàng giải đi thứ khí độc màu đen trên người này, bất quá lời đến miệng, nàng lại dừng lại.
Bởi vì nàng nghĩ đến một chuyện, trước mắt nàng lại là Thái tử phi của Nam Cung Nguyên Huy, nếu như chính mình giải hết độc khí màu đen trên người.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lật lộng việc hôn ước, thú nàng làm Thái tử phi thì làm sao? Nói thật trải qua những chuyện trước kia, nàng đối với Thái tử Nam Cung Nguyên Huy không những không thích, hơn nữa cực kỳ ghét, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không gả cho Nam Cung Nguyên Huy làm Thái tử phi.
Nếu đã không muốn gả, hiện tại liền không vội giải độc, Hoa Kinh Vũ cầm gương đồng tỉ mỉ xem xét bộ dáng của mình, trừ bỏ làn da tối đen như mực ra, bộ dáng của nàng, lại giống như đúc với với kiếp trước của nàng, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, rất dễ thương mê người.
Nhìn đến đây, nàng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần trời sinh không phải bộ dáng xấu là được, về phần trúng độc, chờ giải trừ hôn ước với Nam Cung Nguyên Huy, nàng sẽ giải hết.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Trong phòng, Nhan Băng thấy vẻ mặt Hoa Kinh Vũ biến hóa thất thường, không khỏi lo lắng hỏi. Sợ tiểu thư chịu kích thích gì.
Hoa Kinh Vũ lắc đầu, đem gương đồng đưa cho Nhan Băng, phân phó: “Ta đói bụng rồi, đi chuẩn bị cho ta chút thức ăn đi.”
“Được, tiểu thư, người chờ một chút.” Nhan Băng đi chuẩn bị thứ gì đó ăn.
Trong phòng một mảnh im lặng, Hoa Kinh Vũ nhắm mắt tựa vào đầu giường, tiêu hóa kí ức trong đầu, chậm rãi dung hợp cùng với người kia, tiếp nhận bất cứ tin tức của nàng ta.
Trong thời gian ba ngày kế tiếp, không ai đến quấy rầy Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ an tâm ở trong Kinh Vũ Các dưỡng thương, tuy rằng nguyên khí vẫn chưa hồi phục, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Trong thời gian ba ngày, nàng để cho Nhan Băng đi giúp nàng mua vài loại thuốc về, lặng lẽ chế hai loại độc, chuẩn bị lúc quyết đấu dùng. Nàng sẽ không ngốc tự dưng đi quyết đấu với Hoa Lạc Y làm gì, nàng biết dùng độc, tự khắc phải biết lợi dụng, điều này giúp nàng lúc quyết đấu càng tăng thêm phần thắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook