Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
-
Quyển 1 - Chương 51-2: Tiểu Vũ Nhi chảy máu mũi (2)
Edit: Cửu Trùng Cát
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Trong xe ngựa, Nam Cung Lăng Thiên không nói gì, đưa tay vén màn xe nhìn về phía đám người Vân Thường ở đối diện, khóe môi là một độ cong duyên dáng, nhưng về ý cười thì một chút độ ấm cũng không có, tràn ngập sát khí âm u lạnh lẽo: “Vân Thường, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, xem ra bổn vương đã rất nhân từ a.”
Hoa Kinh Vũ nghe Nam Cung Lăng Thiên nói xong, khóe miệng hung hăng co rút, nam nhân này quả nhiên là làm cho người ta không nói được lời nào a, giết cả nhà người ta, còn nói đối với người ta rất nhân từ.
Nếu không phải hắn giết cả nhà Vân Thường, nói vậy Vân Thường cũng không dám ra tay đối với vị đường đường là Bắc U vương điện hạ, nhưng mà phong cách hành sự loại này của hắn, chết tiệt là rất hợp khẩu vị với nàng a.
Sau khi Nam Cung Lăng Thiên nói xong, ở đối diện khóe miệng Vân Thường đã cong lên một nụ cười lạnh ẩn chứa chết chóc, hung hăng vung tay ra phát thệ: “Nam Cung Lăng Thiên, ngươi khinh người quá đáng, hôm nay lão phu nhất định phải lấy mạng của ngươi, hiện tại cả ngã tư đường này đều đã bị lão phu dùng đại trận phong bế, cho dù lão phu có giết chết đám người các ngươi, cũng không có ai sẽ biết.”
Vân Thường đã sớm bố trí hết thảy điều này, bằng không hắn cũng không dám động tay động chân đối với Nam Cung Lăng Thiên, vì thân phận của Nam Cung Lăng Thiên là hoàng tử của Yến Vân quốc.
Vân Thường dứt lời, Nam Cung Lăng Thiên thật không có nói cái gì, nhưng sắc mặt Hoa Kinh Vũ lại khó coi cực kỳ, nàng chẳng qua muốn đi theo Nam Cung Lăng Thiên quay lại Bắc U vương phủ lấy một chút Ngũ Sắc Độc Liên, chẳng lẽ phải đưa luôn mạng cho người này sao, phải biết rằng thực lực của Vân gia lão tổ lại rất mạnh a, nghe nói hiện tại tu vi của hắn đã là nội lực cấp tám rồi, Nam Cung Lăng Thiên có nắm chắc sẽ giết được hắn không? Hôm nay không phải hắn chết, thì bọn họ sẽ chết.
Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên, vô lực hỏi: “Nam Cung Lăng Thiên, ngươi có nắm chắc sẽ giết chết được Vân Thường không?”
Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi quay đầu nhìn Hoa Kinh Vũ liếc mắt một cái, sau đó mới mở miệng: “Chưa nắm chắc.”
“A,” Ánh mắt của Hoa Kinh Vũ mở to, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân của Nam Cung Lăng Thiên, muốn nhìn một chút xem những gì hắn nói có đúng vậy thật không, nhưng một chút sơ hở cũng không có nhìn thấy, Hoa Kinh Vũ không khỏi lạnh lùng trừng mắt nhìn người nam nhân này một cái.
Nếu chưa nắm chắc giết được Vân Thường, lúc trước vì sao lại giết chết cả nhà người ta, nếu chỉ giết một hai người cũng không bị Vân Thường ngăn trở ở chỗ này, một điểm quan trọng nhất là nếu chưa nắm chắc sẽ giết chết người này, không lo suy nghĩ chủ ý thật tốt, còn tỏ ra thái độ râu ria làm cái gì.
“Chẳng lẽ hôm nay hết thảy chúng ta phải chết ở chỗ này sao?” Hoa Kinh Vũ không để ý tới Nam Cung Lăng Thiên trong xe ngựa, lại vén rèm ra bên ngoài nhìn lại, ở phía đối diện là Vân Thường cũng không có hành động gì, mà chỉ lớn tiếng kêu gào: “Nam Cung Lăng Thiên, đi ra đánh nhau một trận đi, hôm nay không phải ngươi chết, thì lão phu chết.”
Trong xe ngựa Nam Cung Lăng Thiên miễn cưỡng giật mình, ánh mắt dao động, con ngươi màu khói tỏa nhẹ sương mù, phong tình vạn chủng nhìn Hoa Kinh Vũ: “Nếu hôm nay hai người chúng ta cùng chết ở chỗ này, chẳng phải là không cầu cùng sinh, nhưng được cùng chết sao, đó cũng là một điều thú vị của đời người a.”
Hoa Kinh Vũ không nói chuyện, nhìn tên gia hỏa này, kiêu căng ngạo mạn, một chút cũng không có lo lắng và bất an, ngược lại rất thản nhiên, điều này làm cho lòng của nàng cũng yên ổn xuống, lạnh nhạt mở miệng: “Mạng của ta vốn là do ngươi cứu, hôm nay có thể cùng chết với ngươi, cũng coi như hiểu rõ số mệnh của ta, quả nhiên là không thể làm trái ý trời a.”
Nam Cung Lăng Thiên cười ha ha, mặt mày yêu mị phóng đãng, ngạo nghễ nói: “Bổn vương sẽ không để cho ngươi chết.”
Lời hắn vừa rơi xuống, chỉ tay nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Vân Thường, là do lão già ngươi muốn chết, bổn vương sao lại không thành toàn cho ngươi chứ?”
Hắn dứt lời, một đạo ám khí nhanh như chớp bắn đi ra ngoài, nhanh đến cực hạn, chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng màu đen hoa lệ uốn lượn, trải ra đại trận đang mở, một đạo kình khí thản nhiên màu tím bao phủ hắn, chợt hiện đi ra ngoài.
Hắn vừa hiện thân, Vân gia lão tổ ở đối diện liền nhìn thấu tu vi nội lực của hắn, âm u cười lạnh: “Thì ra nội lực của ngươi cũng đạt cấp tám, khó trách cuồng vọng như thế, bất quá dù cho ngươi lợi hại, hôm nay lão phu cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Vân gia lão tổ nói xong thì dữ tợn âm trầm nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lăng Thiên ở đối diện, thật giống như xem một người chết đang bình thường: “Nam Cung Lăng Thiên, chịu chết đi.”
Vân gia lão tổ một lời rơi xuống, thân hình cuồng bạo như tên bắn mà đến, gió cuốn mưa bay, kình khí cường đại, ùn ùn kéo đến, nhắm thẳng vào trên người Nam Cung Lăng Thiên mà đánh tới.
Nội lực trong tay Nam Cung Lăng Thiên ngưng trọng nghênh đón, đối với lực lượng cuồng bạo hung hăng va chạm với nhau. Chạm vào, chạm vào, chạm vào, nội khí va chạm vào nhau, vài đạo lực lượng phá mở ra, hai người đồng thời bị năng lượng dao động đánh bay ra ngoài.
Chẳng qua Vân gia lão tổ lui ra phía sau hai ba bước, còn Nam Cung Lăng Thiên lại ước chừng lui ra phía sau vài thước, hơn nữa sắc mặt của hắn trong nháy mắt là một mảnh tái nhợt, rõ ràng đã bị năng lượng lớn này va chạm, nội lực đã bị thương.
Hai người giao thủ một lần, liền nhìn ra là uy lực cao thủ giết đấu với cao thủ, năng lượng dao động này ngay cả xe ngựa ở cách đó không xa đều bị ảnh hưởng, năng lượng cường đại này khiến cho khí dư trong lồng ngực Hoa Kinh Vũ lần lượt thay đổi, hết sức khó chịu, đồng thời cảm thán, đúng là cường giả cùng cường giả giao thủ, quả nhiên là lợi hại a.
Nam Cung Lăng Thiên lúc trước đã bộc lộ tài năng, nàng đã nhìn ra, tên gia hỏa này đúng là rất lợi hại, nhưng mà thoạt nhìn vẫn không phải đối thủ của Vân gia lão tổ a, chẳng lẽ ngày hôm nay các nàng thật sự phải chết ở chỗ này hay sao.
Mặt sau trên xe ngựa, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch lắc mình nhảy lên xe ngựa của Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, phải làm sao? Hiện tại nếu chúng ta muốn đi ra ngoài cũng ra không được?”
“Yên lặng xem xét đi, cẩn thận một chút,” Hoa Kinh Vũ nói xong nhìn về Nam Cung Lăng Thiên phía đối diện, phát hiện tên gia hỏa này cũng không sợ hãi, cũng không lo sợ, tựa hồ đã định liệu từ trước, nói không chừng tên gia hỏa này thật là có chuẩn bị con bài ở sau cùng còn chưa lật.
“Nam Cung Lăng Thiên không có việc gì, nhất định sẽ giết chết Vân Thường.”
Nàng chính là có loại tự tin này, Nhan Băng có chút không tin: “Làm sao có thể, Bắc U vương vừa rồi cùng Vân gia lão tổ giao thủ lần đầu, dấu hiệu bị thua liền ngay lúc đó.”
“Chúng ta chỉ có thể trông cậy vào hắn.” Hoa Kinh Vũ nói xong nhìn về phía thị vệ bên ngoài: “Xe ngựa lui về sau một chút, năng lượng giao thủ lần tiếp theo sẽ rất lớn, nói không chừng sẽ bị đánh trúng đấy.”
“Vâng, Hoa tiểu thư.” Thị vệ lên tiếng trả lời rồi lĩnh mệnh, nhanh chóng đem xe ngựa lui về phía sau, hai chiếc xe ngựa vẫn đợi ở bên cạnh ngã tư đường, cho đến khi không thể lui nữa mới thôi.
Từ rất xa năng lượng dao động màu tím lại bắt đầu khởi động, quanh thân Nam Cung Lăng Thiên tràn ngập mây tía cường đại, đồng thời một trên hai nắm tay thế nhưng che kín tơ máu, đôi nắm tay thế nhưng giống như cự quyền, khổng lồ vô cùng, hai nắm tay ầm ầm đập đúng vào Vân gia lão tố.
Vân gia lão tổ vừa thấy Nam Cung Lăng Thiên thi triển Huyết Sát Phệ Linh Quyền, hắn cũng thi triển công pháp, nghênh đón: “Đại Nhật Phá Diệt Chỉ.”
Ầm ầm, kình khí cường đại ùn ùn kéo đến tràn ngập mở ra, mấy cự thạch to lớn ở ngã tư đường bị lún rất sâu xuống đất, năng lượng trời đất tựa hồ cũng bị xé rách, hai đạo thân ảnh va chạm với nhau, một đạo màu đen mang theo hỏa diễm của âm khí nhanh chóng bắn đi ra, đồng thời trong hỗn loạn xuất hiện tiếng kêu khí phách thị huyết của Nam Cung Lăng Thiên: “ Địa Liên U Minh thương, giết.”
Nam Cung Lăng Thiên một quyền đánh tới, khoảng cách giữa không trung lập tức hiện lên hình ảnh binh khí của hắn, Địa Liên U Minh thương, thương này không phải binh khí tầm thường, mà là lợi khí đã đi theo Nam Cung Lăng Thiên nhiều năm, nghe đồn năm đó Nam Cung Lăng Thiên đã dùng thương này trong một đêm giết vạn kẻ địch, cho nên thương này trên người hắn dẫn theo sát khí nồng đậm, người bình thường gặp phải, sẽ dọa cho sợ hãi, càng miễn bàn tới giao thủ.
Nhìn thấy thế tới hung mãnh là một binh khí màu đen, phảng giống như Cự Long màu đen đáp xuống, sắc mặt Vân gia lão tổ lập tức ngưng trọng, không nghĩ tới tiểu tử này lợi hại như vậy, tuy rằng nội lực hơi thấp hơn hắn một ít, nhưng mà chiêu thức ra tay, cùng với bảo bối trong tay, lại ùn ùn kéo đến, hắn hơi sơ sẩy, chỉ sợ cũng bị hắn giết.
Vân gia lão tổ một lời rơi xuống, lập tức hét lớn một tiếng: “ Ngân Tương chùy, giết.”
Soạt soạt, phốc phốc, binh khí giao thủ, tia lửa bắn ra bốn phía, hai đạo thân ảnh bao vây lấy hai đạo kình khí màu tím trên không trung bay qua, hổ khẩu hai người đều bị ghê đến mức tê liệt.
Thần sắc Nam Cung Lăng Thiên âm ngao, không đợi Vân gia lão tổ có cơ hội phản công, liền giành trước ra động tác: “Tử Mẫu Lưu Tinh phiêu.”
Hai đạo ám khí cắt qua phía chân trời, bay nhanh xuống, thẳng về phía trước ngực Vân gia lão tổ mà đến, Vân Thường vừa thấy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cấp tốc lui về phía sau, nhưng Liên U Minh thương trước người giống như một đạo Cự Long màu đen bò lên người hắn, hắn căn bản không thể động đậy, vốn dĩ Vân Thường cũng có một loại ám khí Kim Luân, nhưng đã bị Vân Ương Ương lấy đi, cho nên hiện tại hắn căn bản không thể phân thân lấy ra, chỉ có thể né tránh, đáng tiếc Tử Mẫu Lưu Tinh tiêu là một đôi, phía trước có thể né tránh, nhưng phía sau lại trốn không thoát.
Phù một tiếng, phi tiêu nhập vào *, thân hình Vân Thường nhoáng lên một cái, sắc mặt bắt đầu khó coi, người Vân gia ở cách đó không xa vừa thấy tình hình này, sắc mặt không khỏi đại biến kêu lên: “Lão tổ.”
Chỉ mành treo chuông không đáng, thân hình cuồng mãnh của Nam Cung Lăng Thiên lại tiến đến, nội lực cường đại đánh về trước ngực Vân Thường, Tử Mẫu phi tiêu trực tiếp từ trước ngực xuyên qua sau lưng, từ sau ngực bay ra, thân mình Vân Thường không xong, lay động vài cái, một đôi mắt trợn to mang theo không ánh mắt cam lòng nhìn về phía một đạo thân ảnh cách đó không xa, phảng giống như Tu La, càng giống như ma sát Địa Ngục, hắn thế nào đã trêu chọc đến ma đầu kia, hắn làm sao có thể trêu chọc đến người này cơ chứ? Cuối cùng ánh mắt Vân Thường nhắm nghiền, gục một tiếng ngã về phía sau.
Vài người Vân gia mất đi người tâm phúc, đau đớn đến tê tâm liệt phế kêu lên: “Lão tổ.”
Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi rơi xuống đất, khát máu hướng về phía ngã tư đường bên cạnh ra lệnh cho vài tên thủ hạ: “Giết, một người cũng không chừa.”
Bọn thủ hạ của Bắc U vương phủ cũng đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa người của Vân gia đã hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cho nên cuối cùng bị người của Bắc U vương phủ chém giết hết sạch.
Trong xe ngựa Bắc U vương phủ, sắc mặt của hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng rất khó coi, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên quả nhiên giống như trong lời đồn, thật là tâm ngoan thủ lạt a, thủ đoạn này quả nhiên làm người ta sợ hãi a, nhớ đến một màn lúc nãy, Hoa Kinh Vũ không khỏi một lần nữa nhận thức lại người nam nhân này, chẳng những tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa phản ứng đặc biệt mau, tuyệt đối không cho đối thủ lưu lại một chút khe hở.
Đột nhiên, Hoa Kinh Vũ nhớ lại vài lần bản thân giao thủ cùng Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, xem ra trước kia là bản thân nàng may mắn, nếu người nam nhân này một khi đã mất hứng, chỉ sợ nàng sẽ sống không bằng chết.
Trong lòng Hoa Kinh Vũ và Tiểu Bạch tự mặc niệm, tên này quá độc ác, về sau hàng vạn hàng nghìn lần cũng không cần trêu chọc hắn, nhìn thấy hắn tuyệt đối ngậm miệng cho chắc a.
Bên ngoài xe ngựa, Nam Cung Lăng Thiên liếc nhìn ngã tư đường đầy máu, lạnh lùng ra lệnh cho bọn thủ hạ: “Mặc Trúc, lập tức sai người đi đến quan phủ thông tri cho phủ nha một tiếng, nói là những người này ám sát bổn vương, đã bị bổn vương giết rồi, để cho bọn họ xử lý một chút.”
“Vâng, Vương gia,” Mặc Trúc phân phó người đi làm, Nam Cung Lăng Thiên chợt lóe thân hình kích động tiến lên xe ngựa, Nhan Băng và Tiểu Bạch hai người sớm biết thân biết phận rời đi, cuối cùng chỉ để lại Hoa Kinh Vũ một mình quay mắt nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên, không khỏi thầm mắng hai người kia không có tiền đồ, thế nhưng ném nàng ở lại mặc kệ sống chết.
Nam Cung Lăng Thiên vừa nhấc tay thì nhìn thấy sắc mặt Hoa Kinh Vũ có chút trắng bệch, không khỏi quan tâm hỏi: “Ngươi bị thương à?”
Hoa Kinh Vũ có chút không biết nói gì, người bị thương hình như là hắn mới phải, nàng đang tốt đẹp mà đả thương cái gì a: “Người bị thương hình như là Vương gia đấy.”
“Bổn vương chỉ bị chút đả thương, bất quá sắc mặt của ngươi trắng bệch như vậy, bổn vương nghĩ rằng người bị thương là ngươi chứ, hay là nói, trong lòng người đau bổn vương.” Câu nói sau cùng, làm cho Hoa Kinh Vũ cảm thấy kinh khủng, những lời này tuyệt đối còn làm cho người ta sợ hãi hơn so với đối với ma đầu kia.
Trong xe ngựa xa hoa của Bắc U vương phủ, hơi thở ám muội bắt đầu khởi động, Hoa Kinh Vũ trong nháy mắt đầu có chút không biết làm sao, bất quá rất nhanh khôi phục trở lại bình thường, không nghĩ tới đường đường Bắc U vương điện hạ thế nhưng còn biết nói giỡn, thật sự làm cho người ta cảm thấy kinh khủng, nàng hắc hắc cười ra tiếng: “Thì ra Vương gia còn có thể nói giỡn, điều này chứng tỏ thương thế của Vương gia không nặng.”
“Nếu bổn vương nói bổn vương không có nói giỡn thì sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng bày ra một điều chắc chắn rằng bổn vương nói rất nghiêm túc, lần này Hoa Kinh Vũ run lên một chút, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, nếu còn tiếp tục nói tới đề tài như vậy, nàng không phải hỏng mất rồi sao.
“Vương gia, người bị thương, hay là nhanh chóng uống thuốc đi.”
Nàng tin chắc lấy thân phận của Nam Cung Lăng Thiên, trên người khẳng định có không ít dược tốt nhất, bị thương như vậy, chỉ cần thoa lên chút dược tốt hẳn là không có việc gì.
Mắt phượng hẹp dài của Nam Cung Lăng Thiên nâng lên, khóe môi gợi cảm tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), ngược lại không có tiếp tục làm khó Hoa Kinh Vũ, thu liễm thần sắc lấy dược ăn vào, sau đó lại lấy một tiểu bình sứ tinh xảo ra, vẻ mặt khó xử nhìn trên cánh tay mình, Hoa Kinh Vũ nhìn vẻ mặt hắn tựa hồ có chút không có phương tiện, không khỏi quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cánh tay phải và sau lưng của bổn vương bị Ngân Tương chùy của Vân gia lão tổ làm cho bị thương, hiện tại phải thoa dược.”
Nam Cung Lăng Thiên mặt dày mở miệng, mặc dù đúng là hắn đang bị thương, cũng nhẹ nhàng bâng quơ không mất tao nhã, Hoa Kinh Vũ nghe xong lời của hắn, nhớ lại mình đang ở trong xe ngựa của hắn cho nên khó xử, lập tức mở miệng: “Ta đây đến ngồi ở mặt sau một chiếc xe ngựa tốt lắm, ngươi để cho thủ hạ tiến vào giúp ngươi bôi thuốc đi.”
Ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên bắt đầu điểm điểm sương mù, thần bí khó lường, khóe môi hắn tựa tiếu phi tiếu: “Bổn vương nghĩ rằng lấy giao tình của ngươi cùng bổn vương sẽ nói rằng: ‘Ta giúp ngươi’, xem ra là bổn vương sai lầm rồi.”
Ngữ khí thâm trầm lưu luyến, coi như Hoa Kinh Vũ là một người thân cận của mình, Nam Cung Lăng Thiên cứu nàng bao nhiêu lần, việc nhỏ như vậy mà nàng thế nhưng không muốn ra tay giúp đỡ, Hoa Kinh Vũ trong ngữ khí của hắn, thập phần đuối lý, lập tức tiếp lời nói: “Nếu Vương gia không chê, ta đây giúp Vương gia bôi thuốc cũng được.”
Nàng nói xong, nam nhân kia đã uể oải dựa vào trên nhuyễn tháp. Mắt phượng hẹp dài lóe qua ánh sáng, khóe môi có nhiều điểm ý cười tà mị, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng cởi đi áo dài trên người, nhất cử nhất động đều là mê hoặc dụ người, Hoa Kinh Vũ nhìn hắn động thủ cởi bỏ áo sam, không khỏi ngượng ngùng sắc mặt đỏ bừng, bất quá hiện tại nàng mặt đen, cho nên không có người nhìn ra được, nhưng mà nàng cảm thấy toàn bộ thân mình đều có chút đốt nóng, nhịn không được vươn một bàn tay ấn vào bàn tay đang cởi quần áo của Nam Cung Lăng Thiên, vẻ mặt chính nghĩa, mở miệng.
“Bắc U vương điện hạ ngươi làm cái gì vậy?”
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Trong xe ngựa, Nam Cung Lăng Thiên không nói gì, đưa tay vén màn xe nhìn về phía đám người Vân Thường ở đối diện, khóe môi là một độ cong duyên dáng, nhưng về ý cười thì một chút độ ấm cũng không có, tràn ngập sát khí âm u lạnh lẽo: “Vân Thường, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, xem ra bổn vương đã rất nhân từ a.”
Hoa Kinh Vũ nghe Nam Cung Lăng Thiên nói xong, khóe miệng hung hăng co rút, nam nhân này quả nhiên là làm cho người ta không nói được lời nào a, giết cả nhà người ta, còn nói đối với người ta rất nhân từ.
Nếu không phải hắn giết cả nhà Vân Thường, nói vậy Vân Thường cũng không dám ra tay đối với vị đường đường là Bắc U vương điện hạ, nhưng mà phong cách hành sự loại này của hắn, chết tiệt là rất hợp khẩu vị với nàng a.
Sau khi Nam Cung Lăng Thiên nói xong, ở đối diện khóe miệng Vân Thường đã cong lên một nụ cười lạnh ẩn chứa chết chóc, hung hăng vung tay ra phát thệ: “Nam Cung Lăng Thiên, ngươi khinh người quá đáng, hôm nay lão phu nhất định phải lấy mạng của ngươi, hiện tại cả ngã tư đường này đều đã bị lão phu dùng đại trận phong bế, cho dù lão phu có giết chết đám người các ngươi, cũng không có ai sẽ biết.”
Vân Thường đã sớm bố trí hết thảy điều này, bằng không hắn cũng không dám động tay động chân đối với Nam Cung Lăng Thiên, vì thân phận của Nam Cung Lăng Thiên là hoàng tử của Yến Vân quốc.
Vân Thường dứt lời, Nam Cung Lăng Thiên thật không có nói cái gì, nhưng sắc mặt Hoa Kinh Vũ lại khó coi cực kỳ, nàng chẳng qua muốn đi theo Nam Cung Lăng Thiên quay lại Bắc U vương phủ lấy một chút Ngũ Sắc Độc Liên, chẳng lẽ phải đưa luôn mạng cho người này sao, phải biết rằng thực lực của Vân gia lão tổ lại rất mạnh a, nghe nói hiện tại tu vi của hắn đã là nội lực cấp tám rồi, Nam Cung Lăng Thiên có nắm chắc sẽ giết được hắn không? Hôm nay không phải hắn chết, thì bọn họ sẽ chết.
Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên, vô lực hỏi: “Nam Cung Lăng Thiên, ngươi có nắm chắc sẽ giết chết được Vân Thường không?”
Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi quay đầu nhìn Hoa Kinh Vũ liếc mắt một cái, sau đó mới mở miệng: “Chưa nắm chắc.”
“A,” Ánh mắt của Hoa Kinh Vũ mở to, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân của Nam Cung Lăng Thiên, muốn nhìn một chút xem những gì hắn nói có đúng vậy thật không, nhưng một chút sơ hở cũng không có nhìn thấy, Hoa Kinh Vũ không khỏi lạnh lùng trừng mắt nhìn người nam nhân này một cái.
Nếu chưa nắm chắc giết được Vân Thường, lúc trước vì sao lại giết chết cả nhà người ta, nếu chỉ giết một hai người cũng không bị Vân Thường ngăn trở ở chỗ này, một điểm quan trọng nhất là nếu chưa nắm chắc sẽ giết chết người này, không lo suy nghĩ chủ ý thật tốt, còn tỏ ra thái độ râu ria làm cái gì.
“Chẳng lẽ hôm nay hết thảy chúng ta phải chết ở chỗ này sao?” Hoa Kinh Vũ không để ý tới Nam Cung Lăng Thiên trong xe ngựa, lại vén rèm ra bên ngoài nhìn lại, ở phía đối diện là Vân Thường cũng không có hành động gì, mà chỉ lớn tiếng kêu gào: “Nam Cung Lăng Thiên, đi ra đánh nhau một trận đi, hôm nay không phải ngươi chết, thì lão phu chết.”
Trong xe ngựa Nam Cung Lăng Thiên miễn cưỡng giật mình, ánh mắt dao động, con ngươi màu khói tỏa nhẹ sương mù, phong tình vạn chủng nhìn Hoa Kinh Vũ: “Nếu hôm nay hai người chúng ta cùng chết ở chỗ này, chẳng phải là không cầu cùng sinh, nhưng được cùng chết sao, đó cũng là một điều thú vị của đời người a.”
Hoa Kinh Vũ không nói chuyện, nhìn tên gia hỏa này, kiêu căng ngạo mạn, một chút cũng không có lo lắng và bất an, ngược lại rất thản nhiên, điều này làm cho lòng của nàng cũng yên ổn xuống, lạnh nhạt mở miệng: “Mạng của ta vốn là do ngươi cứu, hôm nay có thể cùng chết với ngươi, cũng coi như hiểu rõ số mệnh của ta, quả nhiên là không thể làm trái ý trời a.”
Nam Cung Lăng Thiên cười ha ha, mặt mày yêu mị phóng đãng, ngạo nghễ nói: “Bổn vương sẽ không để cho ngươi chết.”
Lời hắn vừa rơi xuống, chỉ tay nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Vân Thường, là do lão già ngươi muốn chết, bổn vương sao lại không thành toàn cho ngươi chứ?”
Hắn dứt lời, một đạo ám khí nhanh như chớp bắn đi ra ngoài, nhanh đến cực hạn, chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng màu đen hoa lệ uốn lượn, trải ra đại trận đang mở, một đạo kình khí thản nhiên màu tím bao phủ hắn, chợt hiện đi ra ngoài.
Hắn vừa hiện thân, Vân gia lão tổ ở đối diện liền nhìn thấu tu vi nội lực của hắn, âm u cười lạnh: “Thì ra nội lực của ngươi cũng đạt cấp tám, khó trách cuồng vọng như thế, bất quá dù cho ngươi lợi hại, hôm nay lão phu cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Vân gia lão tổ nói xong thì dữ tợn âm trầm nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lăng Thiên ở đối diện, thật giống như xem một người chết đang bình thường: “Nam Cung Lăng Thiên, chịu chết đi.”
Vân gia lão tổ một lời rơi xuống, thân hình cuồng bạo như tên bắn mà đến, gió cuốn mưa bay, kình khí cường đại, ùn ùn kéo đến, nhắm thẳng vào trên người Nam Cung Lăng Thiên mà đánh tới.
Nội lực trong tay Nam Cung Lăng Thiên ngưng trọng nghênh đón, đối với lực lượng cuồng bạo hung hăng va chạm với nhau. Chạm vào, chạm vào, chạm vào, nội khí va chạm vào nhau, vài đạo lực lượng phá mở ra, hai người đồng thời bị năng lượng dao động đánh bay ra ngoài.
Chẳng qua Vân gia lão tổ lui ra phía sau hai ba bước, còn Nam Cung Lăng Thiên lại ước chừng lui ra phía sau vài thước, hơn nữa sắc mặt của hắn trong nháy mắt là một mảnh tái nhợt, rõ ràng đã bị năng lượng lớn này va chạm, nội lực đã bị thương.
Hai người giao thủ một lần, liền nhìn ra là uy lực cao thủ giết đấu với cao thủ, năng lượng dao động này ngay cả xe ngựa ở cách đó không xa đều bị ảnh hưởng, năng lượng cường đại này khiến cho khí dư trong lồng ngực Hoa Kinh Vũ lần lượt thay đổi, hết sức khó chịu, đồng thời cảm thán, đúng là cường giả cùng cường giả giao thủ, quả nhiên là lợi hại a.
Nam Cung Lăng Thiên lúc trước đã bộc lộ tài năng, nàng đã nhìn ra, tên gia hỏa này đúng là rất lợi hại, nhưng mà thoạt nhìn vẫn không phải đối thủ của Vân gia lão tổ a, chẳng lẽ ngày hôm nay các nàng thật sự phải chết ở chỗ này hay sao.
Mặt sau trên xe ngựa, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch lắc mình nhảy lên xe ngựa của Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, phải làm sao? Hiện tại nếu chúng ta muốn đi ra ngoài cũng ra không được?”
“Yên lặng xem xét đi, cẩn thận một chút,” Hoa Kinh Vũ nói xong nhìn về Nam Cung Lăng Thiên phía đối diện, phát hiện tên gia hỏa này cũng không sợ hãi, cũng không lo sợ, tựa hồ đã định liệu từ trước, nói không chừng tên gia hỏa này thật là có chuẩn bị con bài ở sau cùng còn chưa lật.
“Nam Cung Lăng Thiên không có việc gì, nhất định sẽ giết chết Vân Thường.”
Nàng chính là có loại tự tin này, Nhan Băng có chút không tin: “Làm sao có thể, Bắc U vương vừa rồi cùng Vân gia lão tổ giao thủ lần đầu, dấu hiệu bị thua liền ngay lúc đó.”
“Chúng ta chỉ có thể trông cậy vào hắn.” Hoa Kinh Vũ nói xong nhìn về phía thị vệ bên ngoài: “Xe ngựa lui về sau một chút, năng lượng giao thủ lần tiếp theo sẽ rất lớn, nói không chừng sẽ bị đánh trúng đấy.”
“Vâng, Hoa tiểu thư.” Thị vệ lên tiếng trả lời rồi lĩnh mệnh, nhanh chóng đem xe ngựa lui về phía sau, hai chiếc xe ngựa vẫn đợi ở bên cạnh ngã tư đường, cho đến khi không thể lui nữa mới thôi.
Từ rất xa năng lượng dao động màu tím lại bắt đầu khởi động, quanh thân Nam Cung Lăng Thiên tràn ngập mây tía cường đại, đồng thời một trên hai nắm tay thế nhưng che kín tơ máu, đôi nắm tay thế nhưng giống như cự quyền, khổng lồ vô cùng, hai nắm tay ầm ầm đập đúng vào Vân gia lão tố.
Vân gia lão tổ vừa thấy Nam Cung Lăng Thiên thi triển Huyết Sát Phệ Linh Quyền, hắn cũng thi triển công pháp, nghênh đón: “Đại Nhật Phá Diệt Chỉ.”
Ầm ầm, kình khí cường đại ùn ùn kéo đến tràn ngập mở ra, mấy cự thạch to lớn ở ngã tư đường bị lún rất sâu xuống đất, năng lượng trời đất tựa hồ cũng bị xé rách, hai đạo thân ảnh va chạm với nhau, một đạo màu đen mang theo hỏa diễm của âm khí nhanh chóng bắn đi ra, đồng thời trong hỗn loạn xuất hiện tiếng kêu khí phách thị huyết của Nam Cung Lăng Thiên: “ Địa Liên U Minh thương, giết.”
Nam Cung Lăng Thiên một quyền đánh tới, khoảng cách giữa không trung lập tức hiện lên hình ảnh binh khí của hắn, Địa Liên U Minh thương, thương này không phải binh khí tầm thường, mà là lợi khí đã đi theo Nam Cung Lăng Thiên nhiều năm, nghe đồn năm đó Nam Cung Lăng Thiên đã dùng thương này trong một đêm giết vạn kẻ địch, cho nên thương này trên người hắn dẫn theo sát khí nồng đậm, người bình thường gặp phải, sẽ dọa cho sợ hãi, càng miễn bàn tới giao thủ.
Nhìn thấy thế tới hung mãnh là một binh khí màu đen, phảng giống như Cự Long màu đen đáp xuống, sắc mặt Vân gia lão tổ lập tức ngưng trọng, không nghĩ tới tiểu tử này lợi hại như vậy, tuy rằng nội lực hơi thấp hơn hắn một ít, nhưng mà chiêu thức ra tay, cùng với bảo bối trong tay, lại ùn ùn kéo đến, hắn hơi sơ sẩy, chỉ sợ cũng bị hắn giết.
Vân gia lão tổ một lời rơi xuống, lập tức hét lớn một tiếng: “ Ngân Tương chùy, giết.”
Soạt soạt, phốc phốc, binh khí giao thủ, tia lửa bắn ra bốn phía, hai đạo thân ảnh bao vây lấy hai đạo kình khí màu tím trên không trung bay qua, hổ khẩu hai người đều bị ghê đến mức tê liệt.
Thần sắc Nam Cung Lăng Thiên âm ngao, không đợi Vân gia lão tổ có cơ hội phản công, liền giành trước ra động tác: “Tử Mẫu Lưu Tinh phiêu.”
Hai đạo ám khí cắt qua phía chân trời, bay nhanh xuống, thẳng về phía trước ngực Vân gia lão tổ mà đến, Vân Thường vừa thấy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cấp tốc lui về phía sau, nhưng Liên U Minh thương trước người giống như một đạo Cự Long màu đen bò lên người hắn, hắn căn bản không thể động đậy, vốn dĩ Vân Thường cũng có một loại ám khí Kim Luân, nhưng đã bị Vân Ương Ương lấy đi, cho nên hiện tại hắn căn bản không thể phân thân lấy ra, chỉ có thể né tránh, đáng tiếc Tử Mẫu Lưu Tinh tiêu là một đôi, phía trước có thể né tránh, nhưng phía sau lại trốn không thoát.
Phù một tiếng, phi tiêu nhập vào *, thân hình Vân Thường nhoáng lên một cái, sắc mặt bắt đầu khó coi, người Vân gia ở cách đó không xa vừa thấy tình hình này, sắc mặt không khỏi đại biến kêu lên: “Lão tổ.”
Chỉ mành treo chuông không đáng, thân hình cuồng mãnh của Nam Cung Lăng Thiên lại tiến đến, nội lực cường đại đánh về trước ngực Vân Thường, Tử Mẫu phi tiêu trực tiếp từ trước ngực xuyên qua sau lưng, từ sau ngực bay ra, thân mình Vân Thường không xong, lay động vài cái, một đôi mắt trợn to mang theo không ánh mắt cam lòng nhìn về phía một đạo thân ảnh cách đó không xa, phảng giống như Tu La, càng giống như ma sát Địa Ngục, hắn thế nào đã trêu chọc đến ma đầu kia, hắn làm sao có thể trêu chọc đến người này cơ chứ? Cuối cùng ánh mắt Vân Thường nhắm nghiền, gục một tiếng ngã về phía sau.
Vài người Vân gia mất đi người tâm phúc, đau đớn đến tê tâm liệt phế kêu lên: “Lão tổ.”
Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi rơi xuống đất, khát máu hướng về phía ngã tư đường bên cạnh ra lệnh cho vài tên thủ hạ: “Giết, một người cũng không chừa.”
Bọn thủ hạ của Bắc U vương phủ cũng đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa người của Vân gia đã hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cho nên cuối cùng bị người của Bắc U vương phủ chém giết hết sạch.
Trong xe ngựa Bắc U vương phủ, sắc mặt của hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng rất khó coi, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên quả nhiên giống như trong lời đồn, thật là tâm ngoan thủ lạt a, thủ đoạn này quả nhiên làm người ta sợ hãi a, nhớ đến một màn lúc nãy, Hoa Kinh Vũ không khỏi một lần nữa nhận thức lại người nam nhân này, chẳng những tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa phản ứng đặc biệt mau, tuyệt đối không cho đối thủ lưu lại một chút khe hở.
Đột nhiên, Hoa Kinh Vũ nhớ lại vài lần bản thân giao thủ cùng Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, xem ra trước kia là bản thân nàng may mắn, nếu người nam nhân này một khi đã mất hứng, chỉ sợ nàng sẽ sống không bằng chết.
Trong lòng Hoa Kinh Vũ và Tiểu Bạch tự mặc niệm, tên này quá độc ác, về sau hàng vạn hàng nghìn lần cũng không cần trêu chọc hắn, nhìn thấy hắn tuyệt đối ngậm miệng cho chắc a.
Bên ngoài xe ngựa, Nam Cung Lăng Thiên liếc nhìn ngã tư đường đầy máu, lạnh lùng ra lệnh cho bọn thủ hạ: “Mặc Trúc, lập tức sai người đi đến quan phủ thông tri cho phủ nha một tiếng, nói là những người này ám sát bổn vương, đã bị bổn vương giết rồi, để cho bọn họ xử lý một chút.”
“Vâng, Vương gia,” Mặc Trúc phân phó người đi làm, Nam Cung Lăng Thiên chợt lóe thân hình kích động tiến lên xe ngựa, Nhan Băng và Tiểu Bạch hai người sớm biết thân biết phận rời đi, cuối cùng chỉ để lại Hoa Kinh Vũ một mình quay mắt nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên, không khỏi thầm mắng hai người kia không có tiền đồ, thế nhưng ném nàng ở lại mặc kệ sống chết.
Nam Cung Lăng Thiên vừa nhấc tay thì nhìn thấy sắc mặt Hoa Kinh Vũ có chút trắng bệch, không khỏi quan tâm hỏi: “Ngươi bị thương à?”
Hoa Kinh Vũ có chút không biết nói gì, người bị thương hình như là hắn mới phải, nàng đang tốt đẹp mà đả thương cái gì a: “Người bị thương hình như là Vương gia đấy.”
“Bổn vương chỉ bị chút đả thương, bất quá sắc mặt của ngươi trắng bệch như vậy, bổn vương nghĩ rằng người bị thương là ngươi chứ, hay là nói, trong lòng người đau bổn vương.” Câu nói sau cùng, làm cho Hoa Kinh Vũ cảm thấy kinh khủng, những lời này tuyệt đối còn làm cho người ta sợ hãi hơn so với đối với ma đầu kia.
Trong xe ngựa xa hoa của Bắc U vương phủ, hơi thở ám muội bắt đầu khởi động, Hoa Kinh Vũ trong nháy mắt đầu có chút không biết làm sao, bất quá rất nhanh khôi phục trở lại bình thường, không nghĩ tới đường đường Bắc U vương điện hạ thế nhưng còn biết nói giỡn, thật sự làm cho người ta cảm thấy kinh khủng, nàng hắc hắc cười ra tiếng: “Thì ra Vương gia còn có thể nói giỡn, điều này chứng tỏ thương thế của Vương gia không nặng.”
“Nếu bổn vương nói bổn vương không có nói giỡn thì sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng bày ra một điều chắc chắn rằng bổn vương nói rất nghiêm túc, lần này Hoa Kinh Vũ run lên một chút, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, nếu còn tiếp tục nói tới đề tài như vậy, nàng không phải hỏng mất rồi sao.
“Vương gia, người bị thương, hay là nhanh chóng uống thuốc đi.”
Nàng tin chắc lấy thân phận của Nam Cung Lăng Thiên, trên người khẳng định có không ít dược tốt nhất, bị thương như vậy, chỉ cần thoa lên chút dược tốt hẳn là không có việc gì.
Mắt phượng hẹp dài của Nam Cung Lăng Thiên nâng lên, khóe môi gợi cảm tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), ngược lại không có tiếp tục làm khó Hoa Kinh Vũ, thu liễm thần sắc lấy dược ăn vào, sau đó lại lấy một tiểu bình sứ tinh xảo ra, vẻ mặt khó xử nhìn trên cánh tay mình, Hoa Kinh Vũ nhìn vẻ mặt hắn tựa hồ có chút không có phương tiện, không khỏi quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cánh tay phải và sau lưng của bổn vương bị Ngân Tương chùy của Vân gia lão tổ làm cho bị thương, hiện tại phải thoa dược.”
Nam Cung Lăng Thiên mặt dày mở miệng, mặc dù đúng là hắn đang bị thương, cũng nhẹ nhàng bâng quơ không mất tao nhã, Hoa Kinh Vũ nghe xong lời của hắn, nhớ lại mình đang ở trong xe ngựa của hắn cho nên khó xử, lập tức mở miệng: “Ta đây đến ngồi ở mặt sau một chiếc xe ngựa tốt lắm, ngươi để cho thủ hạ tiến vào giúp ngươi bôi thuốc đi.”
Ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên bắt đầu điểm điểm sương mù, thần bí khó lường, khóe môi hắn tựa tiếu phi tiếu: “Bổn vương nghĩ rằng lấy giao tình của ngươi cùng bổn vương sẽ nói rằng: ‘Ta giúp ngươi’, xem ra là bổn vương sai lầm rồi.”
Ngữ khí thâm trầm lưu luyến, coi như Hoa Kinh Vũ là một người thân cận của mình, Nam Cung Lăng Thiên cứu nàng bao nhiêu lần, việc nhỏ như vậy mà nàng thế nhưng không muốn ra tay giúp đỡ, Hoa Kinh Vũ trong ngữ khí của hắn, thập phần đuối lý, lập tức tiếp lời nói: “Nếu Vương gia không chê, ta đây giúp Vương gia bôi thuốc cũng được.”
Nàng nói xong, nam nhân kia đã uể oải dựa vào trên nhuyễn tháp. Mắt phượng hẹp dài lóe qua ánh sáng, khóe môi có nhiều điểm ý cười tà mị, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng cởi đi áo dài trên người, nhất cử nhất động đều là mê hoặc dụ người, Hoa Kinh Vũ nhìn hắn động thủ cởi bỏ áo sam, không khỏi ngượng ngùng sắc mặt đỏ bừng, bất quá hiện tại nàng mặt đen, cho nên không có người nhìn ra được, nhưng mà nàng cảm thấy toàn bộ thân mình đều có chút đốt nóng, nhịn không được vươn một bàn tay ấn vào bàn tay đang cởi quần áo của Nam Cung Lăng Thiên, vẻ mặt chính nghĩa, mở miệng.
“Bắc U vương điện hạ ngươi làm cái gì vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook