Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Quyển 1 - Chương 24: Tiên Thiên độc thể

Ngọc Khuynh Thành tặng Thiên Hạ Độc Cương và Ẩm Huyết Loan đao cho Hoa Kinh Vũ, còn luôn hỏi Hoa Kinh Vũ muốn cái gì. Hoa Kinh Vũ cười đến như trăng sáng liên tục lắc đầu, sư phụ đưa nàng hai thứ đồ này, cũng đều là thứ hiện tại nàng cần nhất, nàng không nghĩ muốn: “Sư phụ, có hai thứ đồ này là được, ta rất thỏa mãn.”

“Con a, một chút lòng tham cũng không có.” Ngọc Khuynh Thành lấy tay điểm vào đầu Hoa Kinh Vũ một cái, bất quá Hoa Kinh Vũ càng như vậy, Ngọc Khuynh Thành càng thích nàng, nếu đổi thành người có lòng tham, sợ rằng Ngọc Khuynh Thành cũng không nhất định thích nàng như thế.

Ngọc Khuynh Thành đang nói với Hoa Kinh Vũ, mắt to xinh đẹp bỗng liếc thấy Tiểu Bạch nằm trên mặt đất, lập tức ôm lấy Tiểu Bạch đem tới trong tay Hoa Kinh Vũ: “Cái này cũng đưa cho con.”

“Sư phụ, như vậy sao được chứ.”

Hoa Kinh Vũ nhanh chóng đưa Tiểu Bạch thả đến tay sư phụ, không ngờ Tiểu Bạch vươn ra hai cái móng vuốt nhỏ, ôm lấy cánh tay của Hoa Kinh Vũ như mạng, khư khư không buông, cái đầu nhỏ còn đang cọ cọ trên tay Hoa Kinh Vũ làm nũng, Ngọc Khuynh Thành thấy Tiểu Bạch như vậy lập tức cười rộ lên.

“Vũ Nhi, Tiểu Bạch thích con, nó muốn đi theo con, liền cho nó theo con đi, con biết không? Nó cũng không phải là tiểu hồ ly bình thường nha, nó là Cửu U Linh hồ thuộc bộ tộc linh hồ, hơn nữa trời sinh có độc, nếu bị nó cắn trúng sẽ rất thống khổ.”

“Cửu U Linh hồ.” Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này còn có lai lịch lớn như vậy, thật là một tiểu độc vật, thảo nào luôn thích ăn độc.

“Thế nhưng sư phụ, người tặng ta nhiều đồ như vậy, ta cũng không có gì để đưa lại người.”

Hoa Kinh Vũ nhăn nhó nói, Ngọc Khuynh Thành lại quyến rũ cười rộ lên, đưa tay lôi kéo Hoa Kinh Vũ: “Con và sư phụ còn khách khí cái gì, con là tiểu đệ tử của ta, sư phụ đương nhiên muốn đem đồ tốt đều tặng cho con, trước đây ta vẫn lo lắng Thiên Hạ Độc Cương của ta không ai kế thừa, không nghĩ tới ông trời đã đem con đưa đến đây, đây thật là đại lễ a.”

Ngọc Khuynh Thành cười ha ha, hôm nay nàng hết sức vui vẻ, trên mặt đều thể hiện sự vui sướng, càng phát ra quyến rũ động lòng người, hai người Dương Tử Nhi và Thư An ở ngoài phòng đều thở dài một hơi.

“Tâm tình sư phụ thật tốt.”

“Đúng thế, nhiều năm như vậy, chuyện sư phụ sợ nhất đó là không thu được đệ tử kế thừa độc thuật của nàng, không nghĩ tới có thể thu nhận được một đệ tử có thiên phú về độc, nàng có thể không cao hứng sao? Nói chung sư phụ vui vẻ, chúng ta cũng hài lòng không phải sao?”

Thư An nở nụ cười yếu ớt, mặt mũi dữ tợn càng phát ra âm trầm, nhưng Dương Tử Nhi không sợ, dùng sức gật đầu, hai người bọn họ là do sư phụ nuôi lớn, tự nhiên là yêu thương sư phụ, nhất là sư phụ mất trí nhớ, nàng không dám tùy tiện ra ngoài rừng rậm Đen, sợ bên ngoài có kẻ thù của nàng, qua nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn ở trong sơn mạch của rừng rậm Đen, hiện tại cuối cùng cũng có một chuyện khiến nàng cao hứng, bọn họ dĩ nhiên là vui vẻ.

Trong trúc phòng, Ngọc Khuynh Thành còn lôi kéo Hoa Kinh Vũ trò chuyện vui vẻ, bỗng có một âm thanh rầm rì vang lên, Ngọc Khuynh Thành lấy làm lạ, sắc mặt Hoa Kinh Vũ lập tức đỏ lên, thì ra là bụng của nàng đang kêu, nàng đói bụng, hiện tại trước ngực dán với sau ngực, vốn định nhịn xuống, thế nhưng nhịn không được.

“Sư phụ.”

“Con đói bụng?” Ngọc Khuynh Thành lập tức đau lòng, kéo Hoa Kinh Vũ đứng dậy đi ra ngoài, hai người Dương Tử Nhi và Thư An ở ngoài phòng vừa nghe có động tĩnh liền đi tới, đồng thời kêu: “Sư phụ.”

“Tử Nhi, lập tức đi chuẩn bị một ít thức ăn đến, sư muội của con đói bụng.”

“Nha, con đi chuẩn bị.” Dương Tử Nhi cao hứng đi chuẩn thức ăn, Thư An đem cái bàn nhỏ dọn ra ngoài, Ngọc Khuynh Thành cùng Hoa Kinh Vũ ngồi ở bàn nhỏ chờ. Thư An trên tay cầm một hộp gấm đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ: “Sư muội, đây là lễ vật ra mắt ta đưa muội, một quả Hỏa Vân đạn, Hỏa Vân đạn uy lực rất lợi hại, dùng nội lực thúc đẩy nó, có thể đã thương được những cao thủ võ công lợi hại, muội có thể thừa cơ trốn thoát một mạng.”

“Thật cảm tạ sư huynh.” Hoa Kinh Vũ cũng không cùng Thư An khách khí, nếu sư huynh đã lấy ra, nàng không thu cũng không được, bất quá bây giờ nàng không có lễ vật đưa cho sư huynh.

“Sư huynh, đáp lễ của muội về sau lại tặng cho huynh.” Hoa Kinh Vũ mở miệng cười, Thư An lập tức xua tay: “Không cần, không cần đáp lễ.”

Ngọc Khuynh Thành nhìn thấy Thư An và Dương Tử Nhi đều thích Hoa Kinh Vũ, trong lòng rất là cao hứng, bởi vì Thư An và Dương Tử Nhi là do nàng nuôi lớn, nàng lại thích Tiểu Vũ Nhi nữa, nàng đương nhiên mong ba người ở chung hòa thuận.

Ba người đang nói chuyện, Dương Tử Nhi dọn thức ăn lên, mặc dù chỉ vài thứ đơn giản. Nhưng Hoa kinh Vũ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cảm thấy mùi vị của những món này còn ngon hơn so với sơn hào hải vị, Dương Tử Nhi vừa đặt thức ăn lên bàn, nàng liền lấy chiếc đũa ăn như hổ đói, Ngọc Khuynh Thành bên cạnh nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của nàng, không khỏi kinh hãi, khẩn trương nhắc nhở nàng: “Vũ Nhi, con ăn từ từ, đừng ngốn.”

Nàng nói xong vội vã rót nước, đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ, đợi nàng ăn hết ngụm cơm lớn, nhanh chóng đưa nước tới miệng, để tránh nàng bị sặc thật.

Sau một phen động tác như gió cuốn của Hoa Kinh Vũ, toàn bộ chén bát trên bàn nhỏ đều trống trơn, Ngọc Khuynh Thành cùng Dương Tử Nhi còn có Thư An trợn mắt há mồm nhìn nàng: “Sư muội, muội đây là mấy ngày chưa ăn cơm?”

“Không, chỉ có ngày hôm nay, chủ yếu là ta tiêu hao quá nhiều, nguyên nhân đặc biệt nga.” Hoa Kinh Vũ uống một ngụm nước, thoải mái đánh một cái nấc, vỗ vỗ bụng nhỏ, cuối cùng cũng no rồi, thật thư thái.

Nàng ngẩng đầu nhìn mọi người, ngại ngùng gãi đầu nói: “Các ngươi không bị ta làm cho sợ đi.”

Ba người trong lòng đồng thời nói, có một chút, nhưng không nói ra miệng, Dương Tử Nhi cầm một cái hộp nhỏ thông thường, đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ, ôn thanh nhỏ nhẹ nói: “Sư muội, đây là lễ vật sư tỷ tặng cho muội.”

Hoa Kinh Vũ có chút ngượng ngùng, cầm lễ vật của sư phụ và sư huynh, bây giờ sư tỷ lại tặng quà, nàng cũng không có gì để đưa lại, nghĩ vậy liền đẩy hộp về: “Sư tỷ, không cần.”

Dương Tử Nhi vừa nghe lời của nàng, liền cảm thấy mất hứng, lập tức chu miệng lên, ai oán nhìn Hoa Kinh Vũ: “Sư muội, tại sao muội thu lễ vật của sư phụ và sư huynh, lại không cần của ta a, có phải của ta không đủ tốt.”

Hoa Kinh Vũ há mồm cứng lưỡi, kỳ thật là nàng ngại thu a, không nghĩ tới sư tỷ lại hiểu lầm, Ngọc Khuynh Thành bên cạnh Dương Tử Nhi đưa tay lấy cái hộp đưa tới trong tay Hoa Kinh Vũ: “Sư tỷ tặng cho con, con hãy thu đi, đừng làm cho sư tỷ mất hứng.”

“Vậy được rồi, chờ sau này có cơ hội ta sẽ bù lại một lễ vật cho sư tỷ.”

Hoa Kinh Vũ nói xong lấy hộp kia, Dương Tử Nhi nghe xong lời của nàng, lập tức cao hứng đứng lên, gãi đầu cười híp mắt nói: “Sư muội không cần.”

Nàng nói xong xích lại ngồi bên cạnh Hoa Kinh Vũ, chỉ vào cái hộp nhỏ trong tay nàng nói: “Đây là độc đan, là ta dùng độc Tiên Thiên trong cơ thể luyện chế, sau này nếu muội gặp nguy hiểm, dùng nội lực thúc đẩy độc đan, mặc kệ cao thủ lợi hại bao nhiêu đều sẽ trúng độc, nhưng muội phải nhớ kỹ, nhất định phải nhìn rõ hướng gió, ngàn vạn lần đừng để mình cũng trúng độc.”

“Độc Tiên Thiên.” Hoa Kinh Vũ đối với độc Tiên Thiên có chút hiểu biết, đây là một loại độc thể trời sinh, sư tỷ lại là Tiên Thiên độc thể sao? Tiên Thiên độc thể lại rất thống khổ, bởi vì đây là độc mang theo từ trong bụng mẹ, mạnh mẽ bá đạo, thường cách một khoảng thời gian sẽ phát tác một lần, lúc phát tác sẽ làm cho người đó rất thống khổ, thảo nảo sư tỷ gầy yếu như vậy, Hoa Kinh Vũ đau lòng nhìn Dương Tử Nhi trước mắt, rất nhanh lại nghĩ đến một việc, sư phụ có thể sáng chế ra tuyệt thế độc điển như Thiên Hạ Độc Cương, chẳng lẽ không thể trị được Tiên Thiên độc thể của sư tỷ sao?

“Sư phụ, chẳng lẽ người trị không hết Tiên Thiên độc thể của sư tỷ sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương