Tô Lạc nhỏ giọng an ủi: “Nếu hắn sống mà cả đời lại mơ hồ ôm ảo tưởng, vẫn xem Lý Dao Dao như bảo bối thì đúng thật là sống không bằng chết.”

Tử Nghiên nghĩ lại, cảm thấy Tô Lạc nói có lý, nhưng giọng vẫn ngập tràn tiếc nuối: “Nhưng mà đáng tiếc quá, đến phút cuối cùng, Nhị sư huynh mới thấy được bộ mặt thật của tiện nhân Lý Dao Dao. Nếu như huynh ấy không chấp mê bất ngộ như vậy, biết đâu huynh ấy cũng sẽ không chết.”

Tô Lạc cười khổ lắc đầu: “Nếu không phải là chuyện liên quan đến một khắc sống còn cuối cùng của nàng ta, hắn sao có thể nhìn thấu được bộ mặt thật của Lý Dao Dao chứ?”

Chỉ khi đối mặt với ranh giới sinh tử, Lý Dao Dao mới để lộ gương mặt thật, Tư Đồ Minh cũng vì vậy mà tuyệt vọng. Chuyện này đã định sẵn là kiếp nạn của Tư Đồ Minh.

“Nhưng mà như vậy cũng tốt, các ngươi ít nhất sẽ thêm vài phần thắng.” Tâm tình Tô Lạc dường như không tệ.

Nếu như đội của Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh toàn bộ bị diệt, thì khi đến tổ Tử Nghiên thi đấu, sẽ phải đấu với sáu ông chú người sắt. Sáu vị cường giả, thử hỏi Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên làm sao có thể ứng phó? Hiện tại vừa ổn, bốn ông chú người sắt kia hẳn là sắp gục rồi.

“Hiện tại bốn ông chú kia còn chưa chết, tạm thời chưa thể phân thắng bại với Lý Dao Dao. Bây giờ ngươi nói như vậy có hơi sớm đấy!” Tử Nghiên có chút lo lắng.

Tô Lạc lắc đầu: “Hãy chờ xem, Lý Dao Dao lần này không chết được đâu.”

Người tốt sống không lâu, kẻ xấu lại trường thọ. Lý Dao Dao kia chính là kẻ xấu sống dai tiêu biểu.

Tình cảnh trên đài chiến đấu lúc này có chút buồn cười.

Tư Đồ Minh tuy ngã xuống, nhưng hắn chết không nhắm mắt. Đôi mắt hắn mở to trừng thẳng về phía Lý Dao Dao.

Lý Dao Dao bị ánh mắt hắn trừng đến nổi da gà, sống lưng phát lạnh, trong lòng run rẩy. Nàng sợ hãi rụt rè mà ôm cây cột, quyết chết không buông tay.

Bốn ông chú người sắt dường như đã thương lượng trước, từng bước từng bước đi lại gần cây cột nơi Lý Dao Dao đang trốn.

Từng bước, từng bước một.

Mỗi một bước đều phát ra tiếng vang rất lớn.

Một loại cảm giác áp bách cường đại bao phủ Lý Dao Dao.

“Không! Đừng qua đây! Các người đừng qua đây!” Lý Dao Dao liều mạng lắc đầu.

Nhưng bốn ông chú người sắt hoàn toàn chẳng bị dao động dù chỉ là một chút, bước chân chỉnh tề như một, mỗi bước đều phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.

Cuối cùng, bốn người bọn họ đều đứng dưới cây cột hình trụ.

Mà ở trên cây cột, Lý Dao Dao đang gắt gao ôm chặt cây cột, sống chết cũng không chịu xuống dưới.

Sự tình xuất hiện thế giằng co tại đây.

Bốn ông chú người sắt ở dưới không thể đi lên, Lý Dao Dao ở trên không chịu đi xuống.

Tư Đồ Minh đã chết, tác dụng của Huyết Tế Trận trên người bọn họ đang dần yếu đi.

Hơn nữa trong ý thức của bọn họ, không có từ thất bại, chỉ có sáu chữ chiến đấu đến chết mới thôi.

Bốn ông chú người sắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt giơ tay phải lên.

“Bang!” Bốn cú đấm thật mạnh nện vào cây cột.

Cho dù cây cột làm bằng sắt đen dưới biển sâu cũng không chịu nổi một kích toàn lực của bọn họ.

Cây cột rung rung, Lý Dao Dao ở phía trên lại kêu gào thảm thiết.

Tô Lạc nhíu nhíu mày: “Sao lại có cảm giác bốn ông chú người sắt kia dường như đang khôi phục thực lực nhỉ?”

Nam Cung Lưu Vân nhíu nhíu mày: “Ừm, tác dụng của Huyết Tế Trận đang dần biến mất.”

Tô Lạc vẻ mặt không vui mà nhìn chằm chằm Lý Dao Dao. Nếu hiện tại Lý Dao Dao xuống dưới thì nàng ta còn có cơ hội thắng, nhưng nếu để thời gian dần qua đi, cơ hội thắng của nàng ta sẽ ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn một đường chết.

“Nói cho nàng ta biết chuyện này đi.” Tô Lạc bất đắc dĩ nói.

Nàng thật không muốn cứu Lý Dao Dao, mà chỉ không muốn lãng phí tác dụng của Huyết Tế Trận mà Tư Đồ Minh đã đánh đổi cả mạng sống của hắn.

Nếu như Lý Dao Dao chết, bốn gã ông chú người sắt kia sẽ khôi phục thực lực vốn có. Như vậy, bọn họ sẽ rất thảm.

“Lý Dao Dao, ngươi mau xuống đây, hiện tại ngươi còn có thể đánh lại bọn họ. Nếu không, chờ đến khi tác dụng của Huyết Tế Trận biến mất, ngươi cho rằng ngươi còn có thể thoát được sao?” Tử Nghiên đặt hai tay trước miệng tạo hình cái loa, cao giọng la hét.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương