Lý Dao Dao biết, chờ vị ông chú người sắt này chơi chán rồi, kết cục của nàng sẽ giống như Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y!

Nàng cũng sẽ bị đập nát thành bánh nhân thịt.

Không. Không. Không. Nàng không muốn! Nàng hoàn toàn không muốn!

Lý Dao Dao vừa kinh hoàng, vừa giận mà vừa sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy.

Bỗng nhiên, ông chú người sắt kia cảm thấy có gì đó không đúng.

Bầu trời sao tự nhiên lại đổ mưa?

Hắn ngẩng đầu, nhìn đỉnh đại điện trống rỗng, vẻ mặt ngu ngơ không hiểu gì.

Vì không nghĩ ra, nên hắn ném Lý Dao Dao ném xuống đất, sau đó kinh ngạc sờ đầu mình, phát hiện đây đúng là nước. Nước này ở đâu ra?

Ông chú người sắt có trí lực rất thấp, khả năng tư duy cũng chỉ bằng một đứa trẻ ba bốn tuổi.

Hắn lấy đầu ngón tay quẹt lấy nước rồi bỏ vào miệng nếm.

“Phụt.” Mùi vị nước tiểu xông thẳng vào đầu lưỡi, khiến người buồn nôn.

Đến tận lúc này, ông chú người sắt này mới phát hiện, đờ mờ nhà nó, nước kia nào phải nước mưa. Rõ ràng chính là nước tiểu!

Nữ nhân đáng giận này dám tiểu lên đầu hắn?

Ai nhịn được chứ hắn không nhịn được!

Ông chú người sắt cúi đầu, ánh mắt như điện bắn về phía Lý Dao Dao.

Lý Dao Dao sợ mất mật mất gan. Nàng lảo đảo bò dậy muốn bỏ chạy, nhưng không chờ nàng chạy được bước nào, nàng đã bị nắm đầu giựt ngược lại.

Ông chú người sắt lần này thật sự nổi giận, trong miệng hắn lầm bầm gì đó mà không ai biết hắn đang nói gì, có lẽ là đang mắng người.

“Ta không phải cố ý. Ta thật sự không cố ý…” Lý Dao Dao khóc lóc thê lương. Loại sự tình này nàng cũng đâu hề nguyện ý! Thật sự là vì nàng bị doạ sợ đến mức tè ra quần mà.

Nhưng ông chú người sắt này đang nổi giận đùng đùng, lại hoàn toàn bị kích động. Hắn giận không thể xách Lý Dao Dao ném qua đỉnh đầu, hắn bỗng ngồi xổm xuống trước mặt Lý Dao Dao.

Ông chú này rõ ràng là muốn đập chết Lý Dao Dao!

“Không! Nhị sư huynh! Nhị sư huynh! Cứu mạng muội!” Lý Dao Dao kêu gào thảm thiết như một bà điên, thanh âm kia cao chót vót như muốn đâm thủng các tầng trời.

Hoá ra đối mặt với cái chết, Dao Trì tiên tử không dính bụi trần trong truyền thuyết cũng sẽ sợ đến mức tè ra quần, bị doạ sợ đến mức gần như hoá điên.

Tư Đồ Minh nhìn thấy Lý Dao Dao như vậy, hai mắt chợt loé. Nhưng trong một khắc hắn phân tâm, hắn liền nhận lấy một đao đâm vào lồng ngực.

“Phụt!” Tư Đồ Minh phun ra một ngụm máu tươi.

Trải qua một trận bị vây công, trên người Tư Đồ Minh lúc này toàn bộ là thương tích nghiêm trọng, không có chỗ nào lành lặn.

Tư Đồ Minh nằm trên đất, hắn biết hắn đã thua bốn ông chú người sắt này.

Vì cứu Lý Dao Dao, hắn có thể, hắn có thể làm tất cả, thậm chí là chết!

Trong mắt Tư Đồ Minh tản ra sát ý cường đại.

Bỗng nhiên, trong tay hắn xuất hiện một con dao găm, hung hăng tự cắm vào ngực hắn!

“Tư Đồ Minh đang tự sát sao?” Tô Lạc khó tin mà kinh hô hỏi.

“Không, là Huyết Tế Trận.” Trong mắt Tử Nghiên lộ ra một cỗ bi ai và tuyệt vọng: “Nhị sư huynh đang dùng Lâm Chung Huyết Tế Trận để bảo hộ Lý Dao Dao.”

Dù sao cũng là đồng môn sư huynh muội, Tử Nghiên nhìn Tư Đồ Minh đi đến kết cục như vậy, đôi mắt tràn ngập thương cảm.

“Lâm Chung Huyết Tế Trận?” Tô Lạc lẩm bẩm.

“Vâng, Huyết Tế Trận dùng linh hồn của người lập trận làm vật trao đổi với ác ma để đổi lấy sức mạnh. Con người khi chết đi, nếu vẫn còn linh hồn thì có thể đến Minh giới đầu thai. Nhưng nếu đến cả linh hồn cũng không còn, vậy thì người đó sẽ hoàn toàn biến mất.” Tử Nghiên khổ sở, nói không nên lời.

Tuy rằng vì chuyện của Lý Dao Dao, Tử Nghiên đối với hắn cũng không có hảo cảm cho lắm. Nhưng suy cho cùng, hắn dù sao cũng là Nhị sư huynh của nàng.

Lúc này, ở trên đài, ngực Tư Đồ Minh đã thấm máu, vết máu dần loang ra như một đoá hoa yêu kiều mị hoặc đang nở rộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương