Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp
-
Chương 178
Xà Ngọc Kỷ vừa lòng gợi lên khóe môi, quả nhiên là một công chúa được sủng ái, thật sự là cùng tên của nàng giống nhau, đều ngu ngốc.
Nhưng cho dù trong lòng nghĩ vậy, bộ dạng của nàng lại cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu, dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua Như Bạch công chúa.
"Ngọc Kỷ cám ơn Như Bạch công chúa, kỳ thực Ngọc Kỷ không thấy ủy khuất, chính là nhị muội nàng lại dám công nhiên bẻ gãy ngón tay của người. Chuyện này không chỉ đánh mất mặt mũi của người, còn đánh mất mặt mũi hoàng gia."
Như Bạch công chúa nghe xong cừu thị nhìn về phía Tuyết Ẩn đứng ở đằng xa, chính là cái tiện nhân này, khiến cho nàng ở hoàng gia học viện đánh mất mặt mũi, còn đánh mất mặt mũi hoàng gia.
"Như Bạch công chúa trước mặt mọi người bị gãy tay, nhưng nhị muội vẫn như cũ bình an vô sự, người biết thì bảo công chúa khoan hồng độ lượng, người không biết lại cho rằng công chúa..."
"Đủ, ngươi nghĩ xem bây giờ ta phải làm gì?" Như Bạch công chúa nghe đến đó thì nghe không nổi nữa, gầm lên đánh gãy lời nói Xà Ngọc Kỷ.
Xà Ngọc Kỷ đều đã nói như vậy, nàng nếu còn không hiểu, thật sự là khiến người khác chê cười. Nhưng là lúc đó không có ra tay giáo huấn Tuyết Ẩn, hiện tại ra tay, ngược lại sẽ làm người ta chê cười , miệng lưỡi thế gian.
Mặc kệ Xà Ngọc Kỷ dụng tâm là gì, nhưng là lời của nàng đúng, nàng đường đường là công chúa tôn quý, bị một phế tài bẻ gãy ngón tay. Hơn nữa không có làm khó dễ cho nàng, lại yên lặng thừa nhận, việc này truyền ra ngoài, chính là sẽ làm cho mặt nàng bị ném quét rác, uy nghiêm không còn, đến lúc đó như thế nào lập uy.
"Một lúc nữa là thời gian học viên luyện tập, đây không phải là một cơ hội tốt sao?" Xà Ngọc Kỷ câu môi cười nói, nàng là sẽ không tự mình đi lên, hiện tại nàng cần phải làm là yếu đuối nhu nhược.
"Đã hiểu, ngươi đi giúp bản công chúa gọi Tôn Cầm tới đây." Bắc Nhược Bạch nghe vậy cũng hiểu mình cần phải làm như thế nào.
Xà Ngọc Kỷ cúi đầu, liền xoay người rời đi, gọi Tôn Cầm đến .
Tuyết Ẩn đứng ở một bên, nhưng lại bí mật chú ý Xà Ngọc Kỷ, đối với cuộc nói chuyện của bọn họ, tự nhiên là nghe được .
Nhìn thấy Tuyết Ẩn đang liếc mắt nhìn qua, Như Bạch công chúa trợn trừng mắt, hận không thể giết chết nàng.
"Tuyết Ẩn." Âu Nhan Mộ có chút căm tức kêu lến, hắn đều đã trở thành sưphụ võ đạo của nàng, nàng lại không biết chủ động một chút sao? Cho dù là hỏi về việc tu luyện.
Nàng đã chọn võ đạo cùng dược sư, liền nhất định sẽ hảo hảo tu luyện, nhưng nàng thế nhưng tránh hắn rất xa, giống như hắn là độc xà sẽ cắt nàng một phát vậy.
Tuyết Ẩn thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn Xà Ngọc Ngưng đang đứng bên cạnh Âu Nhan Mộ đang dùng ánh mắt giết người nhìn nàng.
"Sư phụ, Ngưng nhi còn rất nhiều điều không hiểu, người còn chưa có vì Ngưng nhi giảng giải đâu." Xà Ngọc Ngưng thấy thế, vội vàng nũng nịu ủy khuất nói, đồng thời lại hung hăng trừng mắt Tuyết Ẩn.
Tuyết Ẩn thở dài, nàng muốn tập võ, ít nhất thì những điều cơ bản nhất cũng phải biết.
Xà Ngọc Ngưng trừng mắt, cảnh cáo Tuyết Ẩn đừng hướng Âu Nhan Mộ đi tới.
"Có việc?" Tuyết Ẩn không khỏi có chút bĩu môi, nàng thực khống chế không được bản thân.
"Ẩn muội muội, hắn không chỉ có là sư phụ của chúng ta, còn là Đông huyền đế quốc Mộ Hoàng, sao ngươi có thể làm càn như vậy?, Tôn sưtrọng đạo, lễ nghi hai quốc, ngươi đều không hiểu sao?"
Không đợi Âu Nhan Mộ mở miệng, Xà Ngọc Ngưng liền hướng Tuyết Ẩn rống to, tự cho là mình đã bắt đúng nhược điểm của nàng.
Âu Nhan Mộ nhíu mày, cuối cùng không nói gì thêm.
Nhưng cho dù trong lòng nghĩ vậy, bộ dạng của nàng lại cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu, dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua Như Bạch công chúa.
"Ngọc Kỷ cám ơn Như Bạch công chúa, kỳ thực Ngọc Kỷ không thấy ủy khuất, chính là nhị muội nàng lại dám công nhiên bẻ gãy ngón tay của người. Chuyện này không chỉ đánh mất mặt mũi của người, còn đánh mất mặt mũi hoàng gia."
Như Bạch công chúa nghe xong cừu thị nhìn về phía Tuyết Ẩn đứng ở đằng xa, chính là cái tiện nhân này, khiến cho nàng ở hoàng gia học viện đánh mất mặt mũi, còn đánh mất mặt mũi hoàng gia.
"Như Bạch công chúa trước mặt mọi người bị gãy tay, nhưng nhị muội vẫn như cũ bình an vô sự, người biết thì bảo công chúa khoan hồng độ lượng, người không biết lại cho rằng công chúa..."
"Đủ, ngươi nghĩ xem bây giờ ta phải làm gì?" Như Bạch công chúa nghe đến đó thì nghe không nổi nữa, gầm lên đánh gãy lời nói Xà Ngọc Kỷ.
Xà Ngọc Kỷ đều đã nói như vậy, nàng nếu còn không hiểu, thật sự là khiến người khác chê cười. Nhưng là lúc đó không có ra tay giáo huấn Tuyết Ẩn, hiện tại ra tay, ngược lại sẽ làm người ta chê cười , miệng lưỡi thế gian.
Mặc kệ Xà Ngọc Kỷ dụng tâm là gì, nhưng là lời của nàng đúng, nàng đường đường là công chúa tôn quý, bị một phế tài bẻ gãy ngón tay. Hơn nữa không có làm khó dễ cho nàng, lại yên lặng thừa nhận, việc này truyền ra ngoài, chính là sẽ làm cho mặt nàng bị ném quét rác, uy nghiêm không còn, đến lúc đó như thế nào lập uy.
"Một lúc nữa là thời gian học viên luyện tập, đây không phải là một cơ hội tốt sao?" Xà Ngọc Kỷ câu môi cười nói, nàng là sẽ không tự mình đi lên, hiện tại nàng cần phải làm là yếu đuối nhu nhược.
"Đã hiểu, ngươi đi giúp bản công chúa gọi Tôn Cầm tới đây." Bắc Nhược Bạch nghe vậy cũng hiểu mình cần phải làm như thế nào.
Xà Ngọc Kỷ cúi đầu, liền xoay người rời đi, gọi Tôn Cầm đến .
Tuyết Ẩn đứng ở một bên, nhưng lại bí mật chú ý Xà Ngọc Kỷ, đối với cuộc nói chuyện của bọn họ, tự nhiên là nghe được .
Nhìn thấy Tuyết Ẩn đang liếc mắt nhìn qua, Như Bạch công chúa trợn trừng mắt, hận không thể giết chết nàng.
"Tuyết Ẩn." Âu Nhan Mộ có chút căm tức kêu lến, hắn đều đã trở thành sưphụ võ đạo của nàng, nàng lại không biết chủ động một chút sao? Cho dù là hỏi về việc tu luyện.
Nàng đã chọn võ đạo cùng dược sư, liền nhất định sẽ hảo hảo tu luyện, nhưng nàng thế nhưng tránh hắn rất xa, giống như hắn là độc xà sẽ cắt nàng một phát vậy.
Tuyết Ẩn thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn Xà Ngọc Ngưng đang đứng bên cạnh Âu Nhan Mộ đang dùng ánh mắt giết người nhìn nàng.
"Sư phụ, Ngưng nhi còn rất nhiều điều không hiểu, người còn chưa có vì Ngưng nhi giảng giải đâu." Xà Ngọc Ngưng thấy thế, vội vàng nũng nịu ủy khuất nói, đồng thời lại hung hăng trừng mắt Tuyết Ẩn.
Tuyết Ẩn thở dài, nàng muốn tập võ, ít nhất thì những điều cơ bản nhất cũng phải biết.
Xà Ngọc Ngưng trừng mắt, cảnh cáo Tuyết Ẩn đừng hướng Âu Nhan Mộ đi tới.
"Có việc?" Tuyết Ẩn không khỏi có chút bĩu môi, nàng thực khống chế không được bản thân.
"Ẩn muội muội, hắn không chỉ có là sư phụ của chúng ta, còn là Đông huyền đế quốc Mộ Hoàng, sao ngươi có thể làm càn như vậy?, Tôn sưtrọng đạo, lễ nghi hai quốc, ngươi đều không hiểu sao?"
Không đợi Âu Nhan Mộ mở miệng, Xà Ngọc Ngưng liền hướng Tuyết Ẩn rống to, tự cho là mình đã bắt đúng nhược điểm của nàng.
Âu Nhan Mộ nhíu mày, cuối cùng không nói gì thêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook