Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
-
Chương 375: Trước Thềm Đại Hội
Hoàng Việt vẫn là gạt đi chuyện đột phá Tiên Thiên ra sau đầu, dù gì với việc đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên, hắn cũng đã hết sức hài lòng, giờ đây, cơ thể hắn đã phần nào chuyển hóa được nội lực thành chân nguyên, lại thêm chân nguyên của hắn có mang một tia Âm Dương Chi Khí, nếu như giờ phút này lại đối địch với Dương Siêu Quần, Hoàng Việt tin tưởng mình có thể dễ dàng đánh bại đối phương, thậm chí là chấp 2 người như đối phương vẫn có thể.
Việc trước hết hắn phải làm, là đi tới Vân Việt phái, giao bộ Đại Việt Âm Dương Kinh bản đầy đủ cho Vân Du Chưởng Môn, nhờ người sư phụ của mình chuyển giao nó cho ngài Minh Vĩ, các cao tầng nước Việt, thời gian còn lại, Hoàng Việt sẽ tranh thủ lên đường đi đến Minh Giáo, chuẩn bị cho trận chiến mà hắn chắc chắn sẽ dành chiến thắng với Dương Siêu Quần.
Thật ra, Hoàng Việt cũng biết, chuyến đi lần này, hung hiểm không phải ở chỗ Dương Siêu Quần, mà chính là những tồn tại chưa từng xuất hiện, việc có một thiên tài như hắn tồn tại trong võ lâm hẳn là sẽ có thể uy hiếp được bọn họ, một số người chắc chắn sẽ không muốn Hoàng Việt tiếp tục trưởng thành, việc bóp chết từ trong trứng nước hẳn là vẫn có thể xảy ra, lại thêm tin Hoàng Việt không phải người Hoa có khi cũng đã lan truyền ra, cũng chính là bởi vì khuôn mặt của Hoàng Việt cực kỳ thuần Việt, đường nét nếu chú ý quan sát, là có thể nhận ra là người nước nào.
Nhưng cho dù là như vậy, Hoàng Việt cũng không hối hận, chỉ cần hắn còn sống, thì hành động này của hắn chả khác nào trở thành cây trụ kình thên cho đất nước, cho dù người Hoa có bá đạo đến đâu, trước khi hắn chết đi, cũng sẽ không dám lấn át người Việt trên Thiên Đảo này.
"Các ngươi tưởng rằng phong bế không cho người Việt Nam tiếp cận võ học chân chính, là có thể thoải mái an nhàn ở Thiên Đảo sao?" Hoàng Việt lẩm bẩm, tuy rằng hắn biết hành động này của người Hoa cũng là rất bình thường, dù sao những người chảy dòng máu của chung một dân tộc dĩ nhiên là sẽ thiên vị nhau, nhưng hành động này của người Trung Quốc, khác nào bắt người Việt Nam mãi mãi tụt hậu phía sau bọn họ cơ chứ.
Những thời gian gần đây, đôi lúc Hoàng Việt cũng chiêm nghiệm về cuộc sống, hắn cũng biết đôi khi người ta phải làm những việc chỉ có lợi cho mình, dù sao con người ai mà chẳng truy cầu hạnh phúc, nhưng nếu việc đạt được hạnh phúc bản thân mà kéo theo là đau khổ của người khác thì hắn cho rằng không nên đâu à, nhưng Hoàng Việt cũng không cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả, dù sao hắn vẫn rất trẻ tuổi, vẫn còn nhiều thời gian để suy ngẫm, có lẽ mấy tháng gần đây, thứ hắn trải qua khá nhiều, rèn luyện cho tâm tính của hắn trở nên có chút ông cụ non đi...
Từ Đại Việt Thành, cưỡi ngựa đến Vân Việt phái cũng không xa lắm, Hoàng Việt đi nửa ngày đường thì cũng đã tới, lần này hắn cũng không muốn gặp Vân Du Chưởng Môn, sợ rằng sẽ quyến luyến mà không muốn rời đi, nên vẫn chỉ là viết một phong thư nói lên tất cả những gì cần nói, sau khi đặt vào phòng Vân Du Chưởng Môn rồi thì âm thầm rời đi mà thôi.
...
Minh Giáo, tổng bộ.
"Nhanh nhanh lên, mau mau xây dựng, đại hội sắp bắt đầu rồi!"
"Lần này giáo chủ chúng ta sẽ đánh cho thằng nhóc đó thành phế nhân!"
"Còn phải nói, Minh Chủ của chúng ta đã đột phá Bán Bộ Tiên Thiên, là người mạnh nhất trong Võ Lâm này!"
"Ha ha ha, đứa bé kia cũng thật có thiên phú, đáng tiếc, không biết nhẫn nhịn, nhất định năm ngày sau sẽ là ngày giỗ hàng năm của hắn!"
Lúc này, vô số đệ tử của Minh Giáo đang xây dựng Võ Đài, lần này dự kiến sẽ có rất đông người đến quan khán, nên khu vực dành cho người đến xem cũng được sửa chữa lại, có thể chứa được hàng chục ngàn người.
Tất nhiên, chỉ có những cao thủ võ lâm mới được phép đến xem, ít nhất cũng phải là cảnh giới Hóa Kính, hoặc là những con em của các đại cao thủ, thiệp mời cũng đã gửi đi khắp nơi, mà cho dù không mời, hẳn là vẫn có rất nhiều vị đại hiệp mộ danh mà tới, cũng không loại trừ trường hợp sẽ có siêu cấp cao thủ nào đó xuất thế, nên Dương Siêu Quần cũng không dám làm qua loa, tuy rằng hắn cũng không quá tin là còn cao thủ mạnh hơn hắn ở trên Thiên Đảo này, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Dương Siêu Quần lúc này đang đứng ở một góc, quan sát toàn cảnh, hắn đang tưởng tượng đến mấy ngày sau, khi hắn đánh bại thiếu niên kia, tiện thể sẽ hỏi xem trên giang hồ có ai không phục, khi đó hắn sẽ yêu cầu những người đó cùng lên, một mình hắn sẽ đánh bại tất cả, cho mọi nhân sĩ trong võ lâm biết võ lực của hắn đã cường đại đến mức nào.
...
Núi Vô Nhai.
"Sư phụ, đại hội võ lâm đã sắp bắt đầu!" Một tên đệ tử của Vô Nhai Tử, lúc này đang bẩm báo cho sư phụ mình biết.
"Chúng ta cũng đi, ta muốn xem, người trộm Bắc Minh Thần Công của ta, rốt cuộc có thể làm được gì!" Vô Nhai Tử động thân, chuyển mình rời khỏi sơn động, hắn cũng đã nghe được, thiếu niên khiêu chiến Dương Siêu Quần này, cũng chính là người trộm Càn Khôn Đại Na Di, Cửu Dương Thần Công, chắc hẳn cũng là người trộm Bắc Minh Thần Công của hắn, nhưng cho dù trí tưởng tượng có phong phú đi nữa, Vô Nhai Tử cũng không thể nghĩ được Hoàng Việt chính là tên Hồng Bảo mà hắn truyền tu vi cho, dù sao người sau lúc này cũng đang lẩn trốn trong phái Ngũ Nhạc, vô cùng sợ hãi có ai tìm mình đây.
...
Phái Hành Sơn, phòng ở dành cho đệ tử chân truyền.
"Hồng Bảo sư huynh, đại hội võ lâm lần này huynh cũng không đi sao?"
"Hừ, ta đang sắp đột phá Hậu Thiên trung kỳ, đừng làm phiền ta!" Hồng Bảo tức giận mắng, nhưng cũng không dám ra gặp người, kể từ lần hắn giết tên hộ pháp của Minh Giáo đó, phải nói là hắn luôn lẩn trốn người khác, khi mà nghe tin mình đã làm cho giang hồ chấn kinh, được Vô Nhai Tử truyền công ở Hoàng Lung Kỳ Hội, nếu như không phải lần trước có người can thiệp, sợ rằng Ngũ Nhạc Kiếm Phái đã đem mình giao cho Dương Siêu Quần rồi, đại hội võ lâm lần này, hắn tất nhiên là không dám đi, đùa sao, nếu gặp phải Vô Nhai Tử, hắn chết chắc.
Sở dĩ Hồng Bảo có thể thoát khỏi ánh mắt của chưởng môn phái Hành Sơn, che giấu được việc mình không đột phá đến Hậu Thiên, cũng là vì hắn bịa ra lý do nội lực của Vô Nhai Tử hắn vẫn chưa luyện hóa xong, nên cảnh giới vẫn là chưa thể hiện ra ngoài, may mắn cho hắn là chưởng môn cũng có nhiều chuyện phải xử lý, nên vẫn là không mấy nghi ngờ, bằng không một khi kiểm tra, cho dù Hồng Bảo có làm gì đi nữa cũng không thể che giấu được.
Không phải là hắn không muốn trốn khỏi phái Hành Sơn, có điều hắn đang chờ cơ hội a, lúc này người của Minh Giáo đang ráo riết tìm hắn, nếu hắn rời khỏi Ngũ Nhạc, có thể trốn đi đâu đây chứ, chẳng phải sẽ dễ dàng để người ta tìm giết hắn hơn sao?
Hắn cũng đã nghe qua tin tức về Ngang Phong Mậu, biết được cái tên tiểu tử mà mình uy hiếp lần nọ, đã đột phá thành cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ, làm hắn vô cùng chắc chắn rằng tên này đã giả danh mình làm ra những sự việc ở Hoàng Lung Kỳ Hội, làm hắn càng sợ hãi tên Ngang Phong Mậu này hơn, rõ ràng lần trước đối phương cũng chỉ có tu vi thấp hơn mình, nhưng hắn sợ nhất chính là khả năng dịch dung của Ngang Phong Mậu, không hiểu tại sao đối phương lại có thể giả trang thành mình hoàn hảo đến nỗi cho dù là những siêu cấp cao thủ của Võ Lâm cũng không thể nhìn ra sơ hở nữa.
Việc trước hết hắn phải làm, là đi tới Vân Việt phái, giao bộ Đại Việt Âm Dương Kinh bản đầy đủ cho Vân Du Chưởng Môn, nhờ người sư phụ của mình chuyển giao nó cho ngài Minh Vĩ, các cao tầng nước Việt, thời gian còn lại, Hoàng Việt sẽ tranh thủ lên đường đi đến Minh Giáo, chuẩn bị cho trận chiến mà hắn chắc chắn sẽ dành chiến thắng với Dương Siêu Quần.
Thật ra, Hoàng Việt cũng biết, chuyến đi lần này, hung hiểm không phải ở chỗ Dương Siêu Quần, mà chính là những tồn tại chưa từng xuất hiện, việc có một thiên tài như hắn tồn tại trong võ lâm hẳn là sẽ có thể uy hiếp được bọn họ, một số người chắc chắn sẽ không muốn Hoàng Việt tiếp tục trưởng thành, việc bóp chết từ trong trứng nước hẳn là vẫn có thể xảy ra, lại thêm tin Hoàng Việt không phải người Hoa có khi cũng đã lan truyền ra, cũng chính là bởi vì khuôn mặt của Hoàng Việt cực kỳ thuần Việt, đường nét nếu chú ý quan sát, là có thể nhận ra là người nước nào.
Nhưng cho dù là như vậy, Hoàng Việt cũng không hối hận, chỉ cần hắn còn sống, thì hành động này của hắn chả khác nào trở thành cây trụ kình thên cho đất nước, cho dù người Hoa có bá đạo đến đâu, trước khi hắn chết đi, cũng sẽ không dám lấn át người Việt trên Thiên Đảo này.
"Các ngươi tưởng rằng phong bế không cho người Việt Nam tiếp cận võ học chân chính, là có thể thoải mái an nhàn ở Thiên Đảo sao?" Hoàng Việt lẩm bẩm, tuy rằng hắn biết hành động này của người Hoa cũng là rất bình thường, dù sao những người chảy dòng máu của chung một dân tộc dĩ nhiên là sẽ thiên vị nhau, nhưng hành động này của người Trung Quốc, khác nào bắt người Việt Nam mãi mãi tụt hậu phía sau bọn họ cơ chứ.
Những thời gian gần đây, đôi lúc Hoàng Việt cũng chiêm nghiệm về cuộc sống, hắn cũng biết đôi khi người ta phải làm những việc chỉ có lợi cho mình, dù sao con người ai mà chẳng truy cầu hạnh phúc, nhưng nếu việc đạt được hạnh phúc bản thân mà kéo theo là đau khổ của người khác thì hắn cho rằng không nên đâu à, nhưng Hoàng Việt cũng không cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả, dù sao hắn vẫn rất trẻ tuổi, vẫn còn nhiều thời gian để suy ngẫm, có lẽ mấy tháng gần đây, thứ hắn trải qua khá nhiều, rèn luyện cho tâm tính của hắn trở nên có chút ông cụ non đi...
Từ Đại Việt Thành, cưỡi ngựa đến Vân Việt phái cũng không xa lắm, Hoàng Việt đi nửa ngày đường thì cũng đã tới, lần này hắn cũng không muốn gặp Vân Du Chưởng Môn, sợ rằng sẽ quyến luyến mà không muốn rời đi, nên vẫn chỉ là viết một phong thư nói lên tất cả những gì cần nói, sau khi đặt vào phòng Vân Du Chưởng Môn rồi thì âm thầm rời đi mà thôi.
...
Minh Giáo, tổng bộ.
"Nhanh nhanh lên, mau mau xây dựng, đại hội sắp bắt đầu rồi!"
"Lần này giáo chủ chúng ta sẽ đánh cho thằng nhóc đó thành phế nhân!"
"Còn phải nói, Minh Chủ của chúng ta đã đột phá Bán Bộ Tiên Thiên, là người mạnh nhất trong Võ Lâm này!"
"Ha ha ha, đứa bé kia cũng thật có thiên phú, đáng tiếc, không biết nhẫn nhịn, nhất định năm ngày sau sẽ là ngày giỗ hàng năm của hắn!"
Lúc này, vô số đệ tử của Minh Giáo đang xây dựng Võ Đài, lần này dự kiến sẽ có rất đông người đến quan khán, nên khu vực dành cho người đến xem cũng được sửa chữa lại, có thể chứa được hàng chục ngàn người.
Tất nhiên, chỉ có những cao thủ võ lâm mới được phép đến xem, ít nhất cũng phải là cảnh giới Hóa Kính, hoặc là những con em của các đại cao thủ, thiệp mời cũng đã gửi đi khắp nơi, mà cho dù không mời, hẳn là vẫn có rất nhiều vị đại hiệp mộ danh mà tới, cũng không loại trừ trường hợp sẽ có siêu cấp cao thủ nào đó xuất thế, nên Dương Siêu Quần cũng không dám làm qua loa, tuy rằng hắn cũng không quá tin là còn cao thủ mạnh hơn hắn ở trên Thiên Đảo này, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Dương Siêu Quần lúc này đang đứng ở một góc, quan sát toàn cảnh, hắn đang tưởng tượng đến mấy ngày sau, khi hắn đánh bại thiếu niên kia, tiện thể sẽ hỏi xem trên giang hồ có ai không phục, khi đó hắn sẽ yêu cầu những người đó cùng lên, một mình hắn sẽ đánh bại tất cả, cho mọi nhân sĩ trong võ lâm biết võ lực của hắn đã cường đại đến mức nào.
...
Núi Vô Nhai.
"Sư phụ, đại hội võ lâm đã sắp bắt đầu!" Một tên đệ tử của Vô Nhai Tử, lúc này đang bẩm báo cho sư phụ mình biết.
"Chúng ta cũng đi, ta muốn xem, người trộm Bắc Minh Thần Công của ta, rốt cuộc có thể làm được gì!" Vô Nhai Tử động thân, chuyển mình rời khỏi sơn động, hắn cũng đã nghe được, thiếu niên khiêu chiến Dương Siêu Quần này, cũng chính là người trộm Càn Khôn Đại Na Di, Cửu Dương Thần Công, chắc hẳn cũng là người trộm Bắc Minh Thần Công của hắn, nhưng cho dù trí tưởng tượng có phong phú đi nữa, Vô Nhai Tử cũng không thể nghĩ được Hoàng Việt chính là tên Hồng Bảo mà hắn truyền tu vi cho, dù sao người sau lúc này cũng đang lẩn trốn trong phái Ngũ Nhạc, vô cùng sợ hãi có ai tìm mình đây.
...
Phái Hành Sơn, phòng ở dành cho đệ tử chân truyền.
"Hồng Bảo sư huynh, đại hội võ lâm lần này huynh cũng không đi sao?"
"Hừ, ta đang sắp đột phá Hậu Thiên trung kỳ, đừng làm phiền ta!" Hồng Bảo tức giận mắng, nhưng cũng không dám ra gặp người, kể từ lần hắn giết tên hộ pháp của Minh Giáo đó, phải nói là hắn luôn lẩn trốn người khác, khi mà nghe tin mình đã làm cho giang hồ chấn kinh, được Vô Nhai Tử truyền công ở Hoàng Lung Kỳ Hội, nếu như không phải lần trước có người can thiệp, sợ rằng Ngũ Nhạc Kiếm Phái đã đem mình giao cho Dương Siêu Quần rồi, đại hội võ lâm lần này, hắn tất nhiên là không dám đi, đùa sao, nếu gặp phải Vô Nhai Tử, hắn chết chắc.
Sở dĩ Hồng Bảo có thể thoát khỏi ánh mắt của chưởng môn phái Hành Sơn, che giấu được việc mình không đột phá đến Hậu Thiên, cũng là vì hắn bịa ra lý do nội lực của Vô Nhai Tử hắn vẫn chưa luyện hóa xong, nên cảnh giới vẫn là chưa thể hiện ra ngoài, may mắn cho hắn là chưởng môn cũng có nhiều chuyện phải xử lý, nên vẫn là không mấy nghi ngờ, bằng không một khi kiểm tra, cho dù Hồng Bảo có làm gì đi nữa cũng không thể che giấu được.
Không phải là hắn không muốn trốn khỏi phái Hành Sơn, có điều hắn đang chờ cơ hội a, lúc này người của Minh Giáo đang ráo riết tìm hắn, nếu hắn rời khỏi Ngũ Nhạc, có thể trốn đi đâu đây chứ, chẳng phải sẽ dễ dàng để người ta tìm giết hắn hơn sao?
Hắn cũng đã nghe qua tin tức về Ngang Phong Mậu, biết được cái tên tiểu tử mà mình uy hiếp lần nọ, đã đột phá thành cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ, làm hắn vô cùng chắc chắn rằng tên này đã giả danh mình làm ra những sự việc ở Hoàng Lung Kỳ Hội, làm hắn càng sợ hãi tên Ngang Phong Mậu này hơn, rõ ràng lần trước đối phương cũng chỉ có tu vi thấp hơn mình, nhưng hắn sợ nhất chính là khả năng dịch dung của Ngang Phong Mậu, không hiểu tại sao đối phương lại có thể giả trang thành mình hoàn hảo đến nỗi cho dù là những siêu cấp cao thủ của Võ Lâm cũng không thể nhìn ra sơ hở nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook