Ta Vì Tức Lũ Viết Đam Vô Lương Tâm
-
Chương 9: Tiểu quan
"Ư... ư...!"
"Mạnh lên a~ ta muốn nữa đi!! Ô...!"
Phốc.... Phốc....
Hai cái nam nhân quần nhau trên giường, một bên y da dẻ trắng nõn, cùng một hạng tiểu quan lăn lộn bán rẻ cái mông, kẻ kia đương nhiên là một cái nam nhân tướng mạo thô tục, dáng người lo lớn không ngừng như hổ đói mà trừu sáp u huyệt non mềm của thân thể đặt bên dưới.
Qua một hồi vần vò, tiểu quan xinh đẹp kia đem hơi sức lấy lại, một dáng vẻ ngả ngớn dùng tay xoa nắn cái thứ thô tục của kẻ nọ.
"Đại ca, chơi xong rồi?"
"Hảo!"
Nam nhân thô tục đem tiền ném lả tả dưới đất, mà y căn bản cũng nửa điểm không thấy mình bị sỉ nhục, tươi cười chính mình cúi xuống từng đồng nhặt lấy, trước khi đi còn chẳng còn sức mà tắm rửa.
Y vẫn luôn thấy việc mình làm quá đỗi tởm lợm.
Y đi về phòng trọ, còn chưa kịp vào tới nhà tắm thì điện thoại đã réo vang như đòi nợ.
"Má, con không tiếp nữa..."
Y chưa kịp nói xong thì tiếng phụ nữ bên kia đã réo rắt ngọt nhạt, mợ nó, lão tử đây bán cái mông cũng mệt muốn chết. Đại khái chỉ biết mình lần nữa đi tiếp khách.
"Ba tiếng nữa con qua, không thì kệ má, con mệt" nói xong thì dập máy.
Y mệt mỏi rã rời, tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường, đem ống kim tiêm lắc lắc chất lỏng bên trong rồi như vậy để mũi kim cắm vào da thịt, đem toàn bộ bạch phiến lỏng mà bơm vào cơ thể. Thuốc nhanh chóng có tác dụng, y nặng nề đem đầu gục về một bên, mẹ nó bảo y đang lên cơn mà tiếp khách á... Chịu!
.......
"Bao giờ cậu ta tới"
"Ách... Cái này, Liễu Liễu kêu mệt mỏi a~ ba tiếng nữa mới qua, hay là để người khác tiếp ngài nha! Gần đây m..."
"Cút"
Nam nhân giận dữ, gương mặt chìm trong bóng tối căn bản không nhìn rõ ngũ quan, gân xanh trên trán từng đoạn nổi lên, dù sao vẫn là một gỗ áp bức kinh người, má Lưu loè loẹt son phấn dù cho là loại đàn bà buôn phấn bán hoa, buôn da bán thịt bao nhiêu năm nay cũng rùng mình một cái... Đại gia à! Uống lộn thuốc cũng không cần như vậy đi...
Nam nhân cường ngạnh chính mình bỏ đi, bất luận kẻ nào cũng nghĩ ra hắn đang phẫn nộ,trong lòng có chút đồng cảm với tiểu quan kia, thật ra đâu ai biết Ngũ thiếu hôm nay bàn tay gắt gao nắm chặt cùng với từng đoạn thở dốc kinh hồn như vậy căn bản là đang vô cùng.... thống khổ.
Tiểu Thiềm...
....
Nam nhân không chậm đã tìm được cái nhà trọ rách nát kia, căn bản đồng tử co rút lại không dám tin, một thân áo quần sững sỡ mười phần đối lập với khung cảnh bẩn thỉu tan thương. Người cạnh hắn biết ý nhanh chóng đem cửa kia phá khoá mới phát hiện cửa nhà trọ này đến nơi cắm ổ khoá cũng không có thì phá cái gì, vốn dĩ là phên gỗ đính sơ sài lên tường xi măng bong tróc.
Khung cảnh bên trong không ngờ lại sạch sẽ, căn phòng bốn mét vuông, cho dù là ban ngày cũng không có nổi một tia nắng chiếu vào, âm u thảm thương, bày biện chỉ độc một cái tủ nhỏ, một tấm đệm cũ sờn tới mức không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, mà trên tấm đêm lại có một cái thân thể nằm rũ rượi.
Ngũ thiếu lần mò bật bóng đèn duy nhất trong phòng lên, ngoài ý nghĩ ánh sáng chẳng thể chiếu rọi căn phòng, ngược lại còn làm nổi bật sự tiêu điều, hắc... Có mấy người được sống trong cái phòng không có cửa sổ kia, căn bản đến ổ chó còn đẹp hơn...
Hắn xua tay, đám người nhanh chóng đi ra, còn không quên ý tứ mà khép cửa lại.
Y nằm trên đất, đang trong sự mê đắm của bạch phiến, một cái bật ra tiếng cười nghẹn ngào, khinh khích, rồi lại nặng nề chìm sâu vào loạn mộng, hôm nay y mệt.
Lúc y tỉnh dậy đã là quá ngày hôm sau, y đau đầu, mẹ nó bao nhiêu ngày không sao bỗng dưng lăn ra ốm, y bò dậy cơ hồ lại phát hiện điềm không đúng, có cần phải giống tiểu thuyết ba xu cẩu huyết không vậy, sau khi tỉnh lại liền phát hiện bản thân xuyên không vào cuộc sống giàu sang phú quý? Y nghĩ thầm chẳng có lẽ y lại xuyên về làm kỹ nam thời trung đại?
Đương nhiên là không, câu chuyện chỉ đơn giản là y bị bắt về nơi này mà thôi, hẳn là trong lúc y phê thuốc.
"Cạch" Cửa mở.
"Cậu dậy rồi, đây à thuốc cảm thiếu gia dặn dò tôi cho cậu uống"
"Cảm ơn"
Y đợi người hầu gái đi ra liền đem thuốc để lại ở đầu giường, ha ha, cô giúp việc quen mắt ghê, y nhìn ba năm qua cũng đủ mệt, đưa thuốc mà không đưa nước, căn bản bây giờ so với trước kia y vẫn cứ là loại kỹ nam vô liêm sỉ, bị khinh rẻ, người ta mà khắc sâu cái khái niệm này rồi thì y căn bản mãi mãi vẫn là kỹ nam vô liêm sỉ, trèo lên giường nam nhân quyến rũ mà thôi, hơn nữa còn là dùng loại biện pháp hay ho như thế.
Liễu Thiềm lững thững đi khỏi, y không biết Ngũ thiếu gia hôm nay ăn phải cái bả gì bỗng dưng lại bắt y về đây, y lúc đi hình như cũng chỉ có mang thêm mười phần tàn tạ mà đi, tuyệt đối nửa xu nửa khắc của hắn không có lấy, hắc quên mất, còn để lại một bên mắt cho tình nhân xinh đẹp của Ngũ thiếu. Bây giờ là muốn trả lại hay lấy nốt bên kia cho toàn vẹn?
Y đi trên hành lang mà y đã từng đi đến cả nghìn lần, ngoài ý nghĩ nhìn lại đồ vật xưa cũ mà trong lòng y không có nửa điểm đau thương như đã tưởng, trái lại còn hoàn toàn dửng dưng. Lúc ấy y thức xuốt đêm chờ Ngũ thiếu về, sau đó Ngũ thiếu đương nhiên không làm y thất vọng, mang theo cả một tiểu bạch thỏ xinh đẹp cùng về mây mưa...
"Mạnh lên a~ ta muốn nữa đi!! Ô...!"
Phốc.... Phốc....
Hai cái nam nhân quần nhau trên giường, một bên y da dẻ trắng nõn, cùng một hạng tiểu quan lăn lộn bán rẻ cái mông, kẻ kia đương nhiên là một cái nam nhân tướng mạo thô tục, dáng người lo lớn không ngừng như hổ đói mà trừu sáp u huyệt non mềm của thân thể đặt bên dưới.
Qua một hồi vần vò, tiểu quan xinh đẹp kia đem hơi sức lấy lại, một dáng vẻ ngả ngớn dùng tay xoa nắn cái thứ thô tục của kẻ nọ.
"Đại ca, chơi xong rồi?"
"Hảo!"
Nam nhân thô tục đem tiền ném lả tả dưới đất, mà y căn bản cũng nửa điểm không thấy mình bị sỉ nhục, tươi cười chính mình cúi xuống từng đồng nhặt lấy, trước khi đi còn chẳng còn sức mà tắm rửa.
Y vẫn luôn thấy việc mình làm quá đỗi tởm lợm.
Y đi về phòng trọ, còn chưa kịp vào tới nhà tắm thì điện thoại đã réo vang như đòi nợ.
"Má, con không tiếp nữa..."
Y chưa kịp nói xong thì tiếng phụ nữ bên kia đã réo rắt ngọt nhạt, mợ nó, lão tử đây bán cái mông cũng mệt muốn chết. Đại khái chỉ biết mình lần nữa đi tiếp khách.
"Ba tiếng nữa con qua, không thì kệ má, con mệt" nói xong thì dập máy.
Y mệt mỏi rã rời, tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường, đem ống kim tiêm lắc lắc chất lỏng bên trong rồi như vậy để mũi kim cắm vào da thịt, đem toàn bộ bạch phiến lỏng mà bơm vào cơ thể. Thuốc nhanh chóng có tác dụng, y nặng nề đem đầu gục về một bên, mẹ nó bảo y đang lên cơn mà tiếp khách á... Chịu!
.......
"Bao giờ cậu ta tới"
"Ách... Cái này, Liễu Liễu kêu mệt mỏi a~ ba tiếng nữa mới qua, hay là để người khác tiếp ngài nha! Gần đây m..."
"Cút"
Nam nhân giận dữ, gương mặt chìm trong bóng tối căn bản không nhìn rõ ngũ quan, gân xanh trên trán từng đoạn nổi lên, dù sao vẫn là một gỗ áp bức kinh người, má Lưu loè loẹt son phấn dù cho là loại đàn bà buôn phấn bán hoa, buôn da bán thịt bao nhiêu năm nay cũng rùng mình một cái... Đại gia à! Uống lộn thuốc cũng không cần như vậy đi...
Nam nhân cường ngạnh chính mình bỏ đi, bất luận kẻ nào cũng nghĩ ra hắn đang phẫn nộ,trong lòng có chút đồng cảm với tiểu quan kia, thật ra đâu ai biết Ngũ thiếu hôm nay bàn tay gắt gao nắm chặt cùng với từng đoạn thở dốc kinh hồn như vậy căn bản là đang vô cùng.... thống khổ.
Tiểu Thiềm...
....
Nam nhân không chậm đã tìm được cái nhà trọ rách nát kia, căn bản đồng tử co rút lại không dám tin, một thân áo quần sững sỡ mười phần đối lập với khung cảnh bẩn thỉu tan thương. Người cạnh hắn biết ý nhanh chóng đem cửa kia phá khoá mới phát hiện cửa nhà trọ này đến nơi cắm ổ khoá cũng không có thì phá cái gì, vốn dĩ là phên gỗ đính sơ sài lên tường xi măng bong tróc.
Khung cảnh bên trong không ngờ lại sạch sẽ, căn phòng bốn mét vuông, cho dù là ban ngày cũng không có nổi một tia nắng chiếu vào, âm u thảm thương, bày biện chỉ độc một cái tủ nhỏ, một tấm đệm cũ sờn tới mức không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, mà trên tấm đêm lại có một cái thân thể nằm rũ rượi.
Ngũ thiếu lần mò bật bóng đèn duy nhất trong phòng lên, ngoài ý nghĩ ánh sáng chẳng thể chiếu rọi căn phòng, ngược lại còn làm nổi bật sự tiêu điều, hắc... Có mấy người được sống trong cái phòng không có cửa sổ kia, căn bản đến ổ chó còn đẹp hơn...
Hắn xua tay, đám người nhanh chóng đi ra, còn không quên ý tứ mà khép cửa lại.
Y nằm trên đất, đang trong sự mê đắm của bạch phiến, một cái bật ra tiếng cười nghẹn ngào, khinh khích, rồi lại nặng nề chìm sâu vào loạn mộng, hôm nay y mệt.
Lúc y tỉnh dậy đã là quá ngày hôm sau, y đau đầu, mẹ nó bao nhiêu ngày không sao bỗng dưng lăn ra ốm, y bò dậy cơ hồ lại phát hiện điềm không đúng, có cần phải giống tiểu thuyết ba xu cẩu huyết không vậy, sau khi tỉnh lại liền phát hiện bản thân xuyên không vào cuộc sống giàu sang phú quý? Y nghĩ thầm chẳng có lẽ y lại xuyên về làm kỹ nam thời trung đại?
Đương nhiên là không, câu chuyện chỉ đơn giản là y bị bắt về nơi này mà thôi, hẳn là trong lúc y phê thuốc.
"Cạch" Cửa mở.
"Cậu dậy rồi, đây à thuốc cảm thiếu gia dặn dò tôi cho cậu uống"
"Cảm ơn"
Y đợi người hầu gái đi ra liền đem thuốc để lại ở đầu giường, ha ha, cô giúp việc quen mắt ghê, y nhìn ba năm qua cũng đủ mệt, đưa thuốc mà không đưa nước, căn bản bây giờ so với trước kia y vẫn cứ là loại kỹ nam vô liêm sỉ, bị khinh rẻ, người ta mà khắc sâu cái khái niệm này rồi thì y căn bản mãi mãi vẫn là kỹ nam vô liêm sỉ, trèo lên giường nam nhân quyến rũ mà thôi, hơn nữa còn là dùng loại biện pháp hay ho như thế.
Liễu Thiềm lững thững đi khỏi, y không biết Ngũ thiếu gia hôm nay ăn phải cái bả gì bỗng dưng lại bắt y về đây, y lúc đi hình như cũng chỉ có mang thêm mười phần tàn tạ mà đi, tuyệt đối nửa xu nửa khắc của hắn không có lấy, hắc quên mất, còn để lại một bên mắt cho tình nhân xinh đẹp của Ngũ thiếu. Bây giờ là muốn trả lại hay lấy nốt bên kia cho toàn vẹn?
Y đi trên hành lang mà y đã từng đi đến cả nghìn lần, ngoài ý nghĩ nhìn lại đồ vật xưa cũ mà trong lòng y không có nửa điểm đau thương như đã tưởng, trái lại còn hoàn toàn dửng dưng. Lúc ấy y thức xuốt đêm chờ Ngũ thiếu về, sau đó Ngũ thiếu đương nhiên không làm y thất vọng, mang theo cả một tiểu bạch thỏ xinh đẹp cùng về mây mưa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook