Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm
-
307: Phương Vỹ Huyền Dùng Kiếm!
Càng đi vào bên trong, Tần Ảnh Huân lại càng cảm thấy không quá phù hợp.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Tần Lăng Thường, lại phát hiện ra vẻ mặt Tần Lăng Thường rất bình tĩnh, trên mặt không hề có chút bối rối nào.
Anh ta biết người chị họ này tâm tư kín đáo, chắc chắn không thể nào không phát hiện ra chỗ kỳ quái của thương hội này được.
Nhưng Tần Lăng Thường tỏ vẻ bình tĩnh như thế đã nói lên rằng trong lòng cô ấy đã có ý tưởng hoặc cách đối phó rồi, không cần phải kích động.
Nghĩ như vậy nên vẻ mặt Tần Ảnh Huân cũng dịu đi không ít.
Ichiro Muto dẫn đoàn người Tần Lăng Thường đi vào phòng tiếp khách, dừng lại trước bàn trà.
“Cô Tần, còn cả hai cậu nữa, mời ngồi.” Ichiro Muto nói.
Ba người Tần Lăng Thường ngồi xuống.
Một người phụ nữ mặc kimono đi vào phòng, quỳ ngồi xuống bên cạnh bàn pha trà.
“Cô Tần, tôi rất khâm phục sự gan dạ của cô.
Tình huống vừa rồi nguy hiểm như vậy mà cô vẫn có thể giữ vững sự bình tĩnh và lạnh nhạt, thật sự rất giỏi.” Ichiro Muto nhìn Tần Lăng Thường rồi nói.
“Không có gì, chỉ là phản ứng của tôi chậm chạp mà thôi.” Tần Lăng Thường mỉm cười đáp.
“Cô Tần không cần khiêm tốn đâu.
Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của hai cậu này đâu.” Ichiro Muto nhìn về phía Phương Vỹ Huyền và Tần Ảnh Huân.
“Vị này là em họ tôi, Tần Ảnh Huân.
Còn vị này là… bạn tôi, Phương Vỹ Huyền.” Tần Lăng Thường đáp.
“Xin chào mọi người.” Ichiro Muto lại chào hỏi với Tần Ảnh Huân và Phương Vỹ Huyền.
Tần Ảnh Huân mỉm cười xem như đáp lại, còn Phương Vỹ Huyền lại như không yên lòng lắm, hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
Ichiro Muto nhanh chóng liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
“Ông Ichiro, ông mời tôi đến thương hội là có chuyện gì muốn thảo luận với tôi sao?” Tần Lăng Thường hỏi.
“Đúng vậy.” Ichiro Muto nói xong thì treo một nụ cười lên mặt rồi nói: “Tôi biết sau lưng cô Tần có nhà họ Tần, là dòng họ lớn hàng đầu trên cả Hoa Hạ này.
Thế nên Thương hội Đông Nhật chúng tôi muốn tìm kiếm cơ hội hợp tác với nhà họ Tần.”
“Hợp tác ư?” Tần Lăng Thường hơi nhíu mày.
“Đúng vậy, cô Tần, là hợp tác.
Thương hội Đông Nhật chúng tôi đã tiến vào Hoa Hạ năm năm rồi, trước mắt thì mỗi khu vực đều có một chi nhánh.
Ví dụ như chỗ này, chính là chi nhánh của Thương hội Đông Nhật chúng tôi ở đảo Cửu Long.
Thời gian thành lập chi nhánh này cũng không dài lắm, chưa được nửa năm.” Ichiro Muto nói.
“Nếu là hợp tác thì các ông muốn hợp tác ở mặt nào?” Tần Lăng Thường hỏi.
“Mọi mặt, cô Tần, tôi đang nói đến việc hợp tác toàn diện.
Trải qua năm năm phát triển, Thương hội Đông Nhật chúng tôi đã gần như đứng vững gót chân ở Hoa Hạ rồi.
Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Chúng tôi còn muốn tiếp tục phát triển, thế nên phải tìm được một đồng bạn lớn mạnh để hợp tác.
Mà cô Tần là người đại diện cho nhà họ Tần, chính là đối tượng hợp tác hàng đầu của chúng tôi.” Ichiro Muto nói.
Trong lúc ông ta nói, người phụ nữ mặc kimono đã pha xong trà, bày trước mặt mỗi người một cái tách trà.
“Tôi biết gần đây cô Tần chính là người đại diện cho nhà họ Tần, nắm giữ khu vực buôn bán to lớn ở Giang Nam Hoài Bắc.
Mà Thương hội Đông Nhật chúng tôi vừa lúc cũng có ý định như thế…” Ichiro Muto tiếp tục nói.
Nhưng lúc này, mày của Tần Lăng Thường đã nhíu lại thật sự rất chặt.
Cô ấy nghe ra được một ý trong lời nói của Ichiro Muto.
Đó là lần này Thương hội Đông Nhật này muốn đáp lên nhà họ Tần để đi nhờ xe, thò tay vào giới kinh doanh ở các khu vực của Hoa Hạ.
“Các người có thể cung cấp cho tôi cái gì? Tôi cần lý do để hợp tác với các người.” Tần Lăng Thường hỏi.
“Ha ha, quả nhiên lời cô Tần thực sự đi thẳng vào vấn đề.
Thương hội Đông Nhật chúng tôi đã hợp tác với nhà họ Tần thì tất nhiên là phải có thành ý rồi.
Chúng tôi có thể cung cấp rất nhiều thứ, bao gồm những lợi ích của việc triển khai hoạt động buôn bán của nhà họ Tần trong nước Đông Nhật, còn có tài nguyên của chúng tôi cũng có thể cho nhà họ Tần dùng chung…” Ichiro Muto nói.
Tần Lăng Thường lắc lắc đầu, nhíu mày nói: “Mấy thứ này rất mơ hồ.
Nhà họ Tần chúng tôi không cần.”
“Cũng chưa chắc đâu.” Ichiro Muto nói xong, ánh mắt lập lòe: "Lĩnh vực mà Thương hội Đông Nhật chúng tôi đề cập đến cũng không chỉ có ở mỗi mặt buôn bán.
“Ví dụ như… đêm nay người phía sau đám sát thủ mà cô Tần gặp phải đêm nay là ai, lần sau bọn họ sẽ ra tay ở chỗ nào, có bao nhiêu sát thủ… Những vấn đề tương tự, chúng tôi đều có thể giải đáp cho cô Tần.
Thậm chí, chúng tôi còn có thể giúp cô Tần giải quyết vấn đề một cách vĩnh viễn.” Ichiro Muto nhấp một ngụm trà rồi nói.
Nghe thấy lời này của ông ta, vẻ mặt Tần Lăng Thường và Tần Ảnh Huân đều thay đổi.
Tần Lăng Thường gặp phải ám sát, chuyện này khiến cho nhà họ Tần đều để ý đến.
Điều tra ra kẻ đứng sau mọi chuyện chính là việc lớn hàng đầu trước mắt của nhà họ tần.
Nhưng điều tiếc nuối là đối phương giấu thật sự rất sâu, thế nên mặc dù nhà họ Tần đã vận dụng tất cả quan hệ tình báo thì vẫn chưa có cách nào điều tra được ra.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào thủ đoạn phản trinh sát để lấy được một ít tin tức.
Ví dụ như đêm nay Tần Lăng Thường xuất hiện ở Liên Hương Lâu chính là bởi vì bọn họ biết đối phương muốn ra tay trong những ngày gần đây nên mới cố ý lấy thân làm mồi, dẫn sát thủ ra.
Nhưng kết quả cũng suýt nữa thì bể kế hoạch.
Cả nhà họ Tần đều vô cùng muốn biết thân phận của kẻ đứng sau màn.
Bây giờ những lời mà Ichiro Muto nói ra này thật sự tác động đến tiếng lòng của Tần Lăng Thường và Tần Ảnh Huân.
“Biết thân phận của người đứng sau đám sát thủ đêm nay ư?” Tần Lăng Thường nhìn Ichiro Muto rồi hỏi.
“Đúng vậy.” Ichiro Muto gật gật đầu rồi nói: “Thật ra thì nghiệp vụ chủ yếu của Thương hội Đông Nhật chúng tôi không phải là trên phạm trù buôn bán mà là nghiệp vụ tình báo.”
“Chúng tôi nắm trên tay một lượng tình báo lớn.
Người có thân phận tôn quý như cô Tần trên thế giới có rất nhiều.
Bọn họ đều tìm cơ hội hợp tác với Thương hội Đông Nhật chúng tôi để đổi lấy tình báo mà họ muốn có.
Ví dụ như nhà họ Long của đảo Cửu Long.
Bọn họ cũng có quan hệ hợp tác với Thương hội Đông Nhật.”
Tần Lăng Thường nhìn Ichiro Muto chằm chằm, ánh mắt xinh đẹp biến ảo.
Tần Ảnh Huân bên cạnh cũng có ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Ichiro Muto.
Trên mặt Ichiro Muto treo một nụ cười tự tin.
Ông ta biết lời nói của ông ta đã có hiệu quả.
“Nắm giữ nhiều tình báo như vậy thì nói ra một hai việc nghe thử xem nào.
Ba hoa thì ai mà chẳng biết chứ?” Lúc này, Phương Vỹ Huyền vẫn luôn im lặng lại mở miệng nói.
Ichiro Muto nhìn về phía Phương Vỹ Huyền rồi nói: “Tình báo gì cũng có giá trị của nó, tôi không thể nào để lộ ra một cách tùy tiện được.”
“Lần hợp tác này sẽ không thể nào bàn thêm được, bởi vì không thể nào chứng thực được năng lực tình báo.” Phương Vỹ Huyền nói.
Vẻ mặt Ichiro Muto hơi thay đổi.
Ông ta hơi híp mắt nhìn Phương Vỹ Huyền.
“Chuyện chứng thực này rất dễ.
Ví dụ như đêm nay, chúng tôi xuất hiện ở trong tiệc rượu, hơn nữa còn cứu cô Tần… Chuyện này không phải là ngẫu nhiên.” Ánh mắt Ichiro Muto trở nên nghiêm nghị nói.
“Ý là…” Vẻ mặt Tần Lăng Thường hơi thay đổi.
“Đúng vậy, trước đó chúng tôi chỉ biết rằng sát thủ sẽ ra tay với cô Tần ở Liên Hương Lâu… Trên thực tế thì từ khi những sát thủ kia bắt đầu đi vào đảo Cửu Long, hành tung của bọn họ đã bị chúng tôi nắm trong lòng bàn tay rồi.
Mỗi một động tác của bọn họ hay kế hoạch tiếp theo, chúng tôi đều có thể biết trước.”
“Trước đó tôi cũng đã từng nói rồi đấy.
Có rất nhiều vị khách có thân phận tôn quý như cô Tần hợp tác với Thương hội Đông Nhật của chúng tôi.
Vì sao bọn họ phải làm vậy? Cũng không phải là muốn lấy được tài nguyên gì ở chỗ Thương hội Đông Nhật chúng tôi… Mà là vì bọn họ muốn bảo vệ bản thân mình được an toàn.”
“Cô có thể hiểu như này.
Cơ cấu bảo tiêu của Thương hội Đông Nhất chúng tôi là tốt nhất thế giới.
Chúng tôi có thể giúp cô loại bỏ tất cả những nguy hiểm đã biết và không biết tên.
Chỉ cần có Thương hội Đông Nhật chúng tôi ở đây thì vấn đề an toàn của người thân của cô đều sẽ chẳng có vấn đề gì.” Ichiro Muto cười nói.
Tần Lăng Thường và Tần Ảnh Huân liếc nhìn nhau, trong mắt có sự khϊếp sợ.
Nhưng đồng thời, trong mắt Tần Lăng Thường cũng có nghi ngờ.
“Nói một đống lớn như vậy đều vẫn là nói suông, một câu hữu dụng cũng chẳng có.” Phương Vỹ Huyền bên cạnh lại mở miệng nói.
Ichiro Muto quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, giọng điệu hơi trở nên lạnh lùng nói: “Anh Phương, tôi đã nói rồi đấy, tình báo gì cũng có giá trị của nó.
Trước khi cô Tần đồng ý hợp tác với Thương hội Đông Nhật chúng tôi thì tôi không thể để lộ ra quá nhiều.”
“Cũng không thể để lộ ra quá nhiều à, thế thì nói cho tôi biết tiếp theo có còn sát thủ ở đảo Cửu Long chuẩn bị nhằm vào Tần Lăng Thường rồi bày ra hoạt động ám sát nữa không đi?” Phương Vỹ Huyền nhìn Ichiro Muto rồi hỏi.
Ichiro Muto nhíu mày như đang tự hỏi cái gì đó.
Một lát sau, ông ta đáp: “Có.
Tôi có thể nói rõ cho các người rằng vẫn còn sát thủ ở đảo Cửu Long.
Hơn nữa bọn họ sẽ nhanh chóng tiến hành đợt ám sát tiếp theo với cô Tần.”
Nghe đến đây, Phương Vỹ Huyền đã sắp cười thành tiếng đến nơi rồi.
Ichiro Muto này thật sự nghĩ tất cả mọi người đều là đồ ngu à?
“Ichiro Muto đúng không? Ông đã dùng phương pháp này đi lừa gạt bao nhiêu người rồi?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Thấy nụ cười trên mặt Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt Ichiro Muto u ám đáp: “Anh Phương, thứ cho tôi không rõ ý của anh.”
“Ý tôi là sát thủ đêm nay xuất hiện ở tiệc rượu hay sát thủ có thể xuất hiện trong tương lai thì cũng đều là được sắp xếp đúng không?” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.
Trong mắt Ichiro Muto hiện lên một chút bối rối, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn không hề thay đổi, chỉ trầm giọng nói: “Anh Phương cảm thấy tôi cần phải làm vậy sao? Thương hội Đông Nhật của chúng tôi…”
“Đương nhiên là cần rồi.
Những việc mà các người đang làm hiện tại là hoạt động kinh doanh tốt nhất cần vốn thấp nhưng lợi nhuận lại cao.
Chẳng qua là làm ra chuyện giống như tổ chức sát thủ, sau đó lừa dối người vừa suýt bị gϊếŧ sợ đến mức hồn bay phách tán một chút là có thể lấy về tiền lời cao gấp mấy lần tổ chức sát thủ rồi… Buôn bán quá có lời.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói.
Vẻ mặt Ichiro Muto thay đổi không ngừng.
Mà lúc này Tần Lăng Thường và Tần Ảnh Huân cũng đều hiểu được ra ý trong lời của Phương Vỹ Huyền.
Quả thật, lỗ hổng trong lời nói của Ichiro Muto rất nhiều.
Cách nói của Phương Vỹ Huyền tám chín phần mười là sự thật!
“Ầm!”
Ichiro Muto đập mạnh xuống bàn, đứng dậy căm tức nhìn Phương Vỹ Huyền rồi nói: “Tôi thật lòng muốn hợp tác với các người, hơn nữa còn nói ra phần lớn thông tin mật của Thương hội, bây giờ các người thế mà lại trả đũa, nói ngược lại là tôi mời sát thủ ư?”
“Đám người Hoa Hạ thật là vô sỉ!”
“Người đâu!”
Ichiro Muto thẹn quá thành giận, ra lệnh một tiếng, có vài tên võ sĩ cầm kiếm từ cửa chạy tới, nhanh chóng vây quanh đám người Phương Vỹ Huyền.
“Là các người ép buộc tôi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Ichiro Muto nói.
“Thiếu kiên nhẫn vậy sao, thế sao có thể trở thành một kẻ lừa đảo thành công được chứ?” Phương Vỹ Huyền lắc lắc đầu, mộ nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khuôn mặt.
Anh tiếp tục nói: “Mặt khác, trong lời nói của ông còn có một cái lỗ hổng cực lớn.”
“Đến, nói xem nào, có lỗ hổng gì?” Một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên mặt Ichiro Muto.
Ông ta hỏi.
“Ông nói Thương hội Đông Nhật các người là một tổ chức tình báo, nắm giữ vô số tình báo… Nhưng các người thế mà lại không biết tôi là ai.”
“Tôi cảm thấy gần đây hình như tôi cũng đâu có bận lắm đâu? Sao các người không nhận ra tôi chứ?” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.
“Anh nói nhiều quá đấy!” Vẻ mặt Ichiro Muto lạnh như băng quát.
Lời vừa dứt, một gã võ sĩ đứng phía sau Phương Vỹ Huyền lập tức rút kiếm ra bổ một nhát về phía đầu Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền xoay người, thoải mái cướp luôn thanh kiếm trong tay gã võ sĩ, đồng thời còn tung ra một cú đá.
“Ầm!”
Gã võ sĩ kia bay thẳng ra ngoài.
Mà lúc này, thanh kiếm dài của gã đã rơi vào tay Phương Vỹ Huyền.
“Lâu quá không đụng tới kiếm, đêm nay vừa lúc luyện tập một lần.” Mặt Phương Vỹ Huyền hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Anh nhìn đám người Ichiro Muto trước mặt, trong đôi mắt mơ hồ lóe lên tia sáng vàng nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook